Hạ tuyết đẳng thiên tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả

: Tả Tả Khán

Translate

: QT ca ca, Google đại hiệp, Nciku sư phụ

Edit

: shaiyao




Note

: một buổi chiều rảnh rỗi ở nhà ôn thi, lang thang lên mạng tìm "tài liệu", tình cờ lại search được bộ này trong vô vàn những bộ mới down về. Cũng thật tình cờ xem nó đầu tiên, và càng tình cờ hơn khi nó được edit. Cuộc đời đầy rẫy những cái được gọi là "tình cờ"

Văn án không có hay muốn dấu hàng, không biết được, xem đi sẽ hiểu

Lấy lại passport, cầm lấy vé máy bay, thuận lợi qua được trạm kiểm soát, tôi sớm tới được hàng ghế ngồi chờ trước quầy đăng ký, tôi luôn thích hết thảy phải được chuẩn bị ổn thỏa. Vội vội vàng vàng loại chuyện này tôi rất ít lâm vào, mọi người thường cứ canh thời gian vừa đủ mà làm, nhưng trong cuộc sống chuyện không ngờ đến thật sự nhiều lắm, ngộ nhỡ có chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn, như vậy thì mọi chuyện về sau sẽ loạn thành một đống, mà tôi không phải là loại người giỏi xử lý những tình huống như thế, thế nên cứ dành cho mình một chút thời gian dư dả để ngừa hậu hoạ. Vài năm gần đây, tôi cảm thấy thực vừa lòng với cách làm việc của mình, trên cơ bản thì chưa có gì nhiễu loạn xảy ra cả, bởi vậy cũng không định thay đổi làm gì.




Hàng ghế đã có năm ba người ngồi đó, xem ra người có nhiều thời gian giống tôi cũng không ít. Tôi buông túi xách không lớn lắm của mình xuống, lấy máy MP3 cùng một quyển tiểu thuyết mới mua ra, bởi vì thường xuyên phải chờ máy bay, hoặc những ai đó, nên tôi còn nuôi một thói quen, đó là mang theo bên mình những công cụ để giết thời gian hoặc công việc để làm, đương nhiên số lượng cũng không nhiều, tôi không phải là một người cuồng công việc, nhưng nếu đến một lúc nào đó không có tôi mà công ty phải đóng cửa, trái đất ngừng xoay, thì tôi mới thôi không làm việc nữa.




Hiển nhiên phu nhân đối diện bên trái tôi không nghĩ như vậy, nàng cau mày gõ bàn phím chiếc laptop màu bạc trên đầu gối, vẻ mặt chăm chú, người mặc một bộ công phục thoạt nhìn rất có địa vị, ngồi thẳng người, giống như tư thế ngồi thẳng khi máy bay cất cánh. Gọi nàng là phu nhân là bởi vì tôi không thể phán đoán chuẩn xác tuổi của nàng, xem ra hẳn không lớn lắm, nhưng vẻ mặt nhìn khá già giặn, điển hình của một "Bạch cốt tinh " nơi đô thị, rất có phong cách của thành phần tri thức, giỏi giang, chủ lực của công ty. Tôi có chút lấy làm thú vị, người như nàng ở công ty của chúng tôi cũng không ít, mỗi người đều vũ trang đến tận răng, nói câu nào câu đó miệng xổ đầy tiếng Anh, nhưng phát âm rất ngượng nghịu, nếu không biết còn tưởng rằng đó là một bầy "Rùa biển", kỳ thật phần lớn cũng chỉ tự học cùng đọc sách nội địa trong vài năm mà thôi.




Tôi nghe nhạc, ánh mắt kỳ thật không nhìn sách, không riêng gì tôi, tôi nhìn sang chung quanh, già trẻ lớn bé, cả nam lẫn nữ, không ít người đều trộm ngắm "Bạch cốt tinh" này. Đành chịu thôi, ai bảo người ta đẹp quá làm gì, tuy rằng tôi cũng đang giả bộ cao quý không thèm nhìn ngắm, nhưng nếu bình tĩnh mà xem xét, nàng thật sự thuộc loại “người đẹp để ngắm”, lúc vừa thấy có chút ít giống nữ nhân vật chính trong phim "Một thước dương quang", đồng dạng thanh nhã mà thật giỏi giang, cũng cùng đeo mắt kính không gọng, cũng có cả loại anh khí xinh đẹp tuyệt trần. Tôi rất thích ngắm người đẹp, bất kể nam nữ, cho nên nhịn không được nhìn nàng vài lần, nàng đại khái cũng đã nhận ra, lướt nhìn về phía tôi, tôi sợ tới mức vội vàng đem tầm mắt dời về mặt cuốn sách đang cầm trên tay, mặt cũng không chịu thua kém mà đỏ ửng lên. Thật chẳng khá khẩm chút nào, làm sao có thể làm nên đại sự được, tôi thầm nguyền rủa mình, nhưng vẫn trộm đem tầm mắt dời qua đối diện, sự chú ý của nàng đang dồn lại vào trên máy tính, đang thở phào nhẹ nhõm một hơi, nàng lại thình lình ngẩng đầu lên, bắt quả tang tôi tại trận, tội phạm đã hiện nguyên hình rồi a, nhưng mà tôi đã có chuẩn bị tâm lý sẵn, không thèm dời tầm mắt, ánh mắt nhìn đồng hồ to phía trên tường, giống như tôi chỉ định nhìn xem mấy giờ mà thôi.




Mãi nhìn lén và trốn tránh nên thời gian trôi qua thật mau, rất nhanh đã đến lúc đăng ký, "Bạch cốt tinh" cũng đóng laptop lại, định thần nhàn nhã đi về phía cổng đăng ký, so sánh với nàng, tôi hơi chật vật một tí, vội vàng đem sách và MP3 nhét vào ba lô, lại phải lấy ra vé máy bay, thật là, ngắm mỹ nữ nên quên cả thời gian, thật không phải là phong cách thường trực của tôi. Kỳ thật tôi thực sự không hề kỳ vọng sẽ cùng nàng phát sinh cái gì, tôi là người không hề có một chút tế bào lãng mạn nào, cũng chưa bao giờ trông đợi trên đường sẽ gặp được diễm ngộ nào cả. Lâu lâu có thể liếc mắt ngắm những mỹ nữ rất có chất lượng một chút, cũng đã cảm thấy mỹ mãn .




Nắm chặt mảnh giấy nhỏ trong tay, tôi tìm kiếm chỗ ngồi của mình, một đám người đang chen nhau ở lối đi nhỏ, vội vàng bỏ hành lý lên khoang, tôi phải xin đường cạn cả nước bọt mới có thể gian nan đi lên được, vài năm gần đây, máy bay và cả xe lửa, dường như người càng ngày càng nhiều, đây chính là nguyên nhân tôi rất ghét bị sắp ngồi ở ghế sau, không duyên cớ mà phải lãng phí không ít tinh lực và thời gian. 




17C, cuối cùng tới rồi, tôi thở hắt ra, đem túi xách ném vào khoang hành lý, ngồi xuống, quay đầu qua mới phát hiện cách tôi một ghế là nàng "Bạch cốt tinh" vừa rồi, đang ngồi ở ghế tận cùng bên trong, dựa vào cửa sổ, trơ mắt lạnh lùng mà gọi điện thoại.




"Tôi đã lên máy bay rồi, vậy một lát gặp mặt nói sau." Nói xong lập tức đóng nắp di động, thả vào túi xách kế bên. Thật sự là tỷ tỷ tàn bạo a, trong lòng tôi cảm thán một câu, loại mỹ nữ này để ngắm là được rồi, thực không nên có bất kỳ quan hệ nào, nếu không bị nàng bắn một tia nhìn lạnh như băng sẽ sợ chết khiếp a.

Tôi đang ngồi ở ghế kế lối đi, như vậy rất thuận lợi, đi ra đi vào đều không cần làm phiền người khác, cách "Bạch cốt tinh" một chỗ ngồi, có chút ít đáng tiếc, nhưng cũng không sao cả, tôi không phải là sắc lang 

(dê xồm, mê gái..)

 cao cấp nhất, có một chút khoảng cách ngược lại càng có thể thưởng thức sắc đẹp kia. Chỉ mong một lát nữa người ngồi ở giữa đừng xấu quá là được rồi, tôi không có thói quen thân cận với một nam nhân xa lạ nào đó, đi làm đã lâu như vậy nhưng vẫn chưa thể hoàn toàn thích ứng với điều đó, nếu như bề ngoài dễ nhìn thì còn đỡ, nhưng nếu là tên nào mà xấu như heo, cảm giác chán ghét sẽ càng mãnh liệt, tôi biết trông mặt mà bắt hình dong thực là nông cạn, nhưng không thể hoàn toàn trách tôi được, con người dĩ vãng đều thích cái đẹp mà. Nhưng hôm nay chắc hẳn không sao đâu, tôi có chút hơi ác độc mà nghĩ thầm, mặc dù nếu thật là một tên nam nhân xấu xí, thì mỹ nhân bên cửa sổ kia hẳn là có thể hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của hắn.





Thật nhanh đã đến lúc cất cánh, trông thấy một dì trung niên sắc mặt có chút ít tái nhợt phóng thẳng đến chỗ chúng tôi, tôi thực tại thở phào nhẹ nhõm một hơi, vậy là được rồi, không cần lo lắng. Quả nhiên, dì kia cầm vé số 17B, đứng bên cạnh tôi, tôi đang định đem chân xích vào để cho dì đi vào, dì nọ mặt liền lộ vẻ áy náy mà nói với tôi, "Cô nương, tôi hôm nay không được thoải mái, xin cô có thể đổi chỗ cho tôi được không?" 





Ôi chao? Tôi sửng sốt một chút, lập tức gật gật đầu, "Được, không thành vấn đề." Giúp người làm niềm vui, lại còn có mỹ nhân kế bên, cớ sao mà không làm chứ?





Xích vào một ghế, tôi có thể ngửi được một mùi hương thanh nhã, hẳn là của "Bạch cốt tinh", ngửi thấy chỉ biết là mỹ phẩm cao cấp, không biết nhãn hiệu gì, của ai cả, tôi không thường sử dụng nước hoa, "Khuê bạn thân" có nói cho tôi nghe hơn trăm lần tôi cũng hoàn toàn không nhớ rõ được, cứ cho là tôi ngốc, đại não dung lượng bộ nhớ hữu hạn, nhớ cái gì đó còn nhớ không được đầy đủ được, tội gì phải tiêu phí tinh lực không cần thiết? Hít sâu một hơi, tuy rằng không biết nước hoa gì, nhưng chỉ cần biết mùi hương dễ ngửi là được rồi.





Dì kia sau khi cảm tạ xong, bắt đầu oán giận kể khổ về khí hậu nơi đây, hại dì đi chơi cũng không được tận hứng, cuối cùng chịu không nổi, đành một mình về nhà trước. Tôi mỉm cười mà nghe, hoàn toàn không nói gì, có lẽ dì cũng không thèm để ý tôi có đáp lại hay không, chẳng qua chỉ cần một người để nghe mà thôi. Phụ nữ ở tuổi này luôn thích lải nhải, giống như mẹ tôi chẳng hạn, ở bên cạnh mẹ luôn nghe mẹ nhắc đi nhắc lại mãi một việc, nếu như vậy thì ngồi đây nghe một phụ nữ xa lạ khác oán giận kể khổ xem như là một loại bồi thường đi, tôi chỉ có thể như vậy an ủi mình.





Máy bay lập tức bay lên, tiếp viên hàng không giảng giải hết quy tắc an toàn, không ngừng dặn mọi người cài dây an toàn, tôi đem dây cài lại, đây là kinh nghiệm qua nhiều lần tôi đi máy bay, nhiều lần đi rồi nên đều đã có đủ những tình huống phát sinh ngoài ý muốn, nếu không phải gặp phải dòng khí lưu, thì động cơ cũng gặp trục trặc một ít. Nhưng mỗi lần đều hữu kinh vô hiểm, bình an mà đáp được xuống mặt đất, tôi cũng không biết rốt cuộc vận khí mình đến tột cùng là tốt hay không tốt. Người bình thường nếu trải qua như tôi, đại khái sẽ sợ hãi mụ người đi, tựa như mấy người đồng sự kia, tôi lựa chọn máy bay làm phương tiện giao thông, chẳng qua vì mỗi lần đều đã cẩn thận tỉ mỉ mà mua bảo hiểm. Đại khái trong tiềm thức, tôi luôn muốn tìm kiếm sự kích thích xúc động khi đứng bên bờ tử vong. Không có lý do gì, cũng không dám tùy tiện chấm dứt tánh mạng của mình, tôi lấy phương thức như thế như một trò chơi vận mệnh, cho dù thua, cũng có thể cho người nhà một khoản tiền tương đối, tôi nghĩ mình sống thật lý trí. Huống chi, ngay thời điểm sinh tử nguy cấp lại càng có thể ngẫm nghĩ đến nhân sinh trăm điều, điều này thật sự là một loại kinh nghiệm thú vị, loại kích thích ấy so với đua xe tốc độ cao, tuyệt đối chỉ có hơn chớ không kém. Đáng tiếc, trò chơi này là bí mật của tôi, ngay cả người nhà, bằng hữu, đồng sự, ông chủ, tôi cũng chưa đề cập đến nửa chữ, nếu không, có lẽ họ sẽ bắt tôi đi khám bác sĩ tâm lý, từ nay về sau không cho tôi đi máy bay nữa, lúc đó mới là nỗi thống khổ lớn nhất.





Dì kia quả nhiên là không khỏe, máy bay cất cánh xong, dì đã đi vệ sinh hai ba lần, bên cạnh tôi "Bạch cốt tinh" mặt không chút thay đổi mà nhắm mắt nghỉ ngơi. Một cô gái bình tĩnh như thế nếu gặp nguy hiểm sẽ phản ứng ra sao? Tôi thật sự có chút tò mò, trông mong ánh mắt "Dị năng" của mình mau chóng mà phát huy tác dụng, tìm hiểu đến tận cùng vấn đề. Ha ha, tự cảm thấy rốt cuộc chính mình thật vẫn có chút khuynh hướng BT.





Lần bay này đại khái đã làm tôi thất vọng rồi, bay được nửa đường, tiếp viên đã đưa điểm tâm cùng đồ uống ra, nhưng vẫn không có bất cứ chuyện dị thường nào xuất hiện, tôi có chút nhàm chán mà lật xem tạp chí trên máy bay cung cấp, dì bên cạnh tựa hồ cũng mệt mỏi, không có vào phòng vệ sinh nữa, nhắm mắt lại mà ngủ, một cô tiếp viên hàng không cẩn thận đắp một chiếc chăn cho dì, hết thảy đều thực bình thường, tôi cũng ngáp một cái thật lớn, đang lo lắng xem có nên cởi dây an toàn ra một chút không, cứ để như thế thật đúng là không thoải mái. Đang do dự, đột nhiên máy bay xóc nảy thật mạnh, không ít người đều kinh hô ra tiếng, tựa hồ có người còn ngã sấp xuống chỗ ngồi phía dưới, tôi bổ nhào một chút về phía trước, nhưng may đã có dây an toàn giữ lại, nên không bị gì cả, ha ha, rốt cuộc cũng đến rồi sao? May mắn không cởi ra, tôi âm thầm cảm tạ trời đất. Nhưng "Bạch cốt tinh" cùng dì thực hoảng sợ, tôi nhắc dì cài dây an toàn vào nhanh, cho nên tuy tấm chăn rơi xuống mặt đất, nhưng người vẫn còn vững vàng mà an tọa ở trên ghế, "Bạch cốt tinh" thở phào nhẹ nhõm một chút, nháy mắt khuôn mặt lại bình thản, ngoại trừ có chút ít hoa dung thất sắc, nhưng cơ bản mà nói thì không có gì quá trớn cả.





Thanh âm của tiếp viên hàng không trên radio có một chút gấp gáp, an ủi mọi người, giải thích là do gặp phải dòng khí đối lưu, xin mọi người nhanh chóng thắt dây an toàn, không được rời khỏi chỗ ngồi. Tiếp viên cũng nghiêng ngả lảo đảo trở lại vị trí của mình, không khí trong khoang có chút khẩn trương lên, tôi lại cười mím chi, việc nhỏ này thì xá gì, tôi có khi còn gặp phải trường hợp một bên động cơ không chạy nữa kìa. 




Dì bên cạnh niệm A di đà phật, cầu chúa Jesus phù hộ, thần phương Đông phương Tây gì đều khấn, tôi an ủi dì không có việc gì đâu, nhưng dì tựa hồ nghe không thấy lời nói của tôi, lẩm nhẩm niệm mãi. Đành quay đầu qua, "Bạch cốt tinh" tựa hồ cũng sợ ngây người, trừng mắt sững sờ nhìn phía trước, nắm chặt tay vịn, gân xanh nổi lên, thật sự là không đẹp chút nào a, một đôi tay xinh đẹp như vậy. Tôi vỗ vỗ mu bàn tay nàng, chủ nhân của chúng lập tức nhìn chằm chằm tôi, chưa từng bị mỹ nữ nhìn chăm chú như vậy, nếu nàng có thể thay đổi một chút biểu tình thì càng tốt hơn, tôi có chút phân tâm, sau đó mới nhớ tới điều mình muốn nói.




"Không cần lo lắng, theo những lời tiếp viên nói trên radio thì sẽ không có chuyện gì xảy ra cả." Con ngươi nàng đảo quanh, tựa hồ khôi phục được một chút thần thái, nhưng máy bay lại hung hăng mà rung lên hai cái, khiến lời an ủi của tôi hoàn toàn mất đi độ tin cậy, nàng lại bắt đầu hai mắt nhìn thẳng, lẩm bẩm nói, "Sẽ không để tôi chết như vậy chứ? Tôi còn có rất nhiều chuyện chưa có làm đâu." Thật sự là hết cách a, tôi âm thầm lắc đầu thở dài, nhìn nàng vẻ mặt thông minh tháo vát thế, sao vì một chút việc nhỏ lại bị dọa thành cái dạng này? Kỳ thật tôi ngày sau tỉnh táo lại một chút ngẫm nghĩ lại, thực tế thì biểu hiện của các nàng như thế mới là người bình thường nên có, nếu giống như tôi cái loại ôm cây đợi chết như thế này, quả thực quá giống phần tử khủng bố Taliban, tuy rằng tôi không có mang thuốc nổ, cũng không tính đi cho nổ tan tành tòa nhà nào cả.

Lần này trải qua nguy hiểm không lâu lắm, máy bay rất nhanh đã vững trở lại, tiếp viên hàng không đi tới kiểm tra hành lý xem có bị văng ra hay không, không khí trong khoang cũng thoải mái xuống một chút, dì bên cạnh thở dài một hơi, "Thật sự là dọa chết người a, tôi về sau sẽ không bao giờ đi máy bay nữa." Khi nguy hiểm đã đi qua, dì lại bắt đầu hướng buồng vệ sinh chạy đi.





"Bạch cốt tinh" sắc mặt tuy rằng vẫn còn sợ hãi, nhưng đã không còn giống vừa rồi dại ra như vậy nữa, tôi âm thầm cảm thấy buồn cười, nàng đây không thể giống dì kia nói "Không bao giờ đi máy bay nữa" được, làm một nữ thương nhân hiện đại thì sợ đi máy bay là không chấp nhận được. Tôi quyết định đã làm người tốt thì làm cho trót, sẵn tiện đến gần mỹ nhân một chút, tiếp tục an ủi nàng, "Cô xem, tôi nói rồi, không có việc gì đâu. Kỳ thật dựa theo xác suất mà nói thì rủi ro khi đi máy bay là thấp nhất, đây là phương tiện giao thông thực an toàn." 





Cho dù có rủi ro đi nữa thì căn bản sẽ không có ai sống cả, không lo sau này bị tàn tật. Câu sau tôi nén lại trong lòng, không dám nói ra, sợ bị hành khách chung quanh hành hung."Bạch cốt tinh" cười cười, mặc dù có chút miễn cưỡng, "Ngại quá, vừa rồi tôi thất thố quá phải không?" 





Tôi nhanh chóng lắc đầu, "Không có, không có, cô biểu hiện rất dũng cảm, có một lần tôi gặp một nam hành khách sợ tới mức tè ra quần." 





Nhìn nàng tròn mắt, biểu hiện không thể tin được, tôi cam đoan chắc chắn, "Thật đấy, không lừa cô đâu, hắn ngồi bên cạnh tôi, lúc việc ấy xảy ra, nghe được cơ trưởng cùng cơ phó trò chuyện, nói là có một động cơ gặp trục trặc, lúc ấy hắn liền sợ tới mức tè ra quần." 





Chân mày nàng cau lại, tôi cũng tràn đầy cảm xúc, "Thực ghê tởm có phải hay không, một đại nam nhân mà lá gan lại nhỏ như vậy. Kết quả làm hại tôi suốt đường đi đều phải mang bình oxy, thiếu chút nữa bị nghẹt thở mà chết a."





Nàng cũng vui vẻ, "Gặp phải chuyện như vậy cô không sợ sao? Tôi thấy cô thực bình tĩnh." 





Tôi cảm thấy thật đau đầu, được mỹ nữ như vậy khen ngợi thật là ngại a, "Không có gì, tôi quen rồi, mỗi lần đi máy bay đều gặp phải chuyện như vậy, rốt cuộc vẫn sống nhăn răng ra. Hơn nữa, sợ hãi cũng vô ích thôi." 





Trải qua phong ba lần này, tựa hồ "Bạch cốt tinh" cũng dứt bỏ rụt rè, chúng tôi tán gẫu thật sự hòa hợp, tôi nói giỡn cười đùa mà nói tới nguy hiểm mình gặp khi đi máy bay, nàng cũng đùa lại, "Nếu sớm biết cô ở trên máy bay thì tôi sẽ không đâm đầu đi chuyến bay này, mà sợ là ngay cả tiếp viên cũng không ngờ cô lại gây phiền toái nhiều như vậy." 





Nửa câu sau tôi đồng ý, bởi vì tôi biết có một nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp đã nghiêm khắc cảnh cáo tôi, không được đi những chuyến bay mà nàng phục vụ."Kỳ thật tôi cũng không phải là người mang lại xui xẻo nhiều như thế, bản chất đi máy bay đều hữu kinh vô hiểm, may mắn sẽ được bình an mà đáp xuống đất. Nếu nói máy bay gặp dòng khí gì gì đó là do tôi cũng không sao, nhưng không thể cứ đem tôi gán mác đụng vào là gặp nguy a." 





Tôi cố gắng giải thích, kỳ thật chính mình cũng có chút chột dạ, mỗi lần xuất môn tôi đều phải viết di thư, đặt ở trong căn phòng nhỏ, đem mọi sự an bài thỏa đáng, tôi đã nói rồi, tôi là người rất có kế hoạch, mọi việc đều phải tính toán để lại đường sống, làm như vậy tôi mới cảm thấy thoải mái, nhưng cha mẹ sợ là không thể tiếp nhận được. Cho nên chuyện này không có người thứ hai biết, chẳng có bất kỳ ai biết cả, khi tôi về nhà chuyện thứ nhất phải làm chính là tiêu hủy nó. Đương nhiên tôi cũng không thể nào bị sắc đẹp làm mụ mị đầu óc mà đem chuyện này nói ra cho mỹ nhân nghe được.





Nói chuyện phiếm với mỹ nhân quả nhiên thời gian qua thật mau, máy bay đã tới không phận A, dì xoa xoa ngực cảm thán, "A di đà phật, cuối cùng cũng về đến nhà." Tôi kỳ thật rất muốn nhắc nhở dì là trên thực tế, máy bay đáp xuống xuất hiện sự cố còn nhiều hơn khi đang bay, nhưng suy nghĩ lại một chút, đành nhịn xuống, nói làm gì khiến người ta lo sợ chứ? 





Đáp xuống thực thuận lợi, radio nói mọi người có thể rời chỗ ngồi, dì liền nhảy dựng lên, cầm lấy hành lý đi ra bên ngoài, hoàn toàn nhìn không ra có gì không thoải mái nữa, xem ra lần này chuyện ngoài ý muốn nho nhỏ này thật khiến dì bị kích động khá lớn a. 





Tôi cầm lấy túi xách, lại thuận tay giúp nàng lấy hành lý, chậm rãi đi ra ngoài, mỹ nữ a, luyến tiếc liếc mắt nhìn lại một cái. Khi đường ra đã thông, tôi hướng nàng vẫy vẫy tay, "Tái kiến." 





Nàng cũng biểu hiện cực kỳ khéo, "Tái kiến, cô thật là một người thú vị, nói chuyện phiếm với cô rất vui." 





Chúng tôi nói câu đó với nhau đều là lời nói suông, tái kiến tỷ lệ kỳ thật so với rủi ro rớt máy bay còn nhỏ hơn, chúng tôi rất ăn ý mà đều không có nói tới tên cùng công việc của mình, đơn giản chỉ là trên máy bay vô tình gặp được thôi, tựa như dọc đường đi có một trận gió thổi qua vậy, đã qua thì có ai mà quan tâm nữa, thành phố lớn như vậy, cuộc sống bận rộn như thế, liệu có ai còn nhớ rõ người nào đó tình cờ gặp hay không?





Kỳ thật, tôi nhớ rõ tên của nàng, trong đám người đón tiếp có người giơ một tấm bảng thật to có hai chữ "Hạ Tuyết ", đi được một đoạn, lòng bỗng nhiên nghĩ ra gì đó, quay đầu lại, quả nhiên thấy nàng cùng người cầm tấm bảng kia bắt tay. Tôi khẽ mỉm cười, nguyên lai nàng tên Hạ Tuyết a, quả nhiên là tên rất có hương vị "Bạch cốt tinh". Nhưng cũng chỉ vậy thôi, không hơn, tôi chẳng qua cũng chỉ biết được tên của nàng.





Ngồi ở trên xe taxi, gặp một lái xe khá mập mạp, dọc đường đi cũng không ai nói gì, ông ta hát một đoạn nhạc không biết tên, cũng không có lời, một lần lại một lần, lặp đi lặp lại, nhưng không có làm cho tôi phiền muộn, đây là một khúc hát có thể khiến cho người ta im

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net