Hạch tường tinh không

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Nhất Diệp Tiêu Diêu

Thể loại: Cổ trang

Editor : FuFu

Vài lời :   

1. Đây là tác phẩm thứ ba của bộ liệt hệ 《Thứ khách sơn trang》, các bạn có thể tìm đọc 2 truyện trước ở VNS

2. Đây là quà trả lễ cho bé FuuAki vì đã giúp Fu edit truyện Yêu, chỉ ta và người.

====================o0o====================

Những bông tuyết ko biết mệt mỏi rơi vẫn rơi, lất phất, trên tán cây đại thụ, trên những lối mòn. “Lộc cộc . . lộc cộc. . .” Sắc trời dần tối xuống, một cỗ xe ngựa màu đen từ xa chậm rãi đi tới.

“Quản gia, còn bao nhiêu lâu nữa thì sẽ tới sơn trang?” Trong xe, một âm thanh lười biếng nhàn nhạt hỏi.

Người quản gia lau lau mồ hôi trên trán, “Cái này, tuyết rơi ngày càng nhiều, chỉ sợ phải nghỉ lại một đêm ở trấn nhỏ phía trước rồi.”

“Vậy nha. . .” Âm thanh dừng một chút, “Vậy cũng được. Bất quá không thể sớm gặp Tiểu Hạc, thật đúng là có chút tịch mịch.” Nhẹ nhàng cười.

Một giọt mồ hôi lạnh từ trên khuôn mặt người quản gia rơi xuống, không dám nói thêm gì, chỉ biết thúc mạnh ngựa hơn, liều mạng cho cỗ xe chạy nhanh về trước.

Gió Bấc nổi lên, làm  phía trước mịt mù gió tuyết, làm cho con đường càng trở nên khó đi.

Những bông tuyết cuộn trào làm cho bầu trời đêm càng thêm trong suốt, một màu đen tinh khiết, như vậy mê người, dường như muốn làm cho người ta như bị cuốn thật sâu vào. Tựa vào cửa sổ bên hiên, nàng lẳng lặng ngắm nhìn cảnh trời đêm đầy tuyết hiếm thấy này, nét mơ hồ trên khuôn mặt tuyệt diễm kia, không biết hiện tai đang suy nghĩ chuyện gì.

“Ta hiện tại không có việc gì, ngươi mau trở lại bên nàng đi.” Xoắn xoắn lấy một lọn tóc mềm suông dài, nói với một bóng đen phía sau lưng.

“Vâng.” Một âm thanh lạnh lùng đáp trả, một quang ảnh lóe lên, bóng đen lúc nãy giờ đã không thấy tung tích.

“Thật đáng tiếc, cư nhiên không có trăng.” Hướng bầu trờ nhẹ giọng thở dài, nhưng rất nhanh bên môi xuất hiện nụ cười, bởi vì nàng thấy ở một góc trời, có một ngôi sao nhỏ đang cố gắng tự mình tỏa sáng, cố gắng sưởi ấm một vùng trời đêm.

Có lẽ dù không có trăng, bầu trời vẫn không cô đơn, nàng mỉm cười nghĩ đến, bởi vì luôn có những ngôi sao bên cạnh nó, ha ha . . .

===========

Tia nắng ban mai ôn hòa chiếu xuyên qua cửa sổ, những màn băng mỏng trên của sổ dần tan thành nước, quang ảnh giao thoa. Tóc đen dài tùy ý tản ra, cái lỗ tai so với người thường nhọn dài hơn một chút lộ ra dưới ánh sáng làm lộ ra vẻ yêu tà dị thường, hai mắt nhắm nghiền, trên khuôn mặt tuấn mĩ kia lộ ra vẻ mệt mỏi, làm cho nàng xem đau lòng không thôi. Duỗi ra cánh tay ko an phận, lặng lẽ đưa gần đến cái mũi cao ngất kia.

“Ah!” Phản ứng giống như mong muốn.

“Phong Bích Tiêu!” Phong Hành Hạc xoa xoa cái mũi đáng thương của mình, từ trên giường nhảy dựng lên, sinh khí rống to.

Phong Bích Tiêu mỉm cười, nói: “Tiểu Hạc vẫn còn tinh thần như vậy, thật tốt!”

“Đáng ghét, ngươi trở về khi nào? Không phải nói buổi chiều nay mới đến sao?” Phong Hành Hạc trừng mắt nhìn nàng, lớn tiếng hỏi.

“Người ta là muốn sớm gặp Tiểu Hạc nha, cho nên quản gia đã thúc ngựa suốt đêm, không nghĩ rằng vừa tới hừng đông là đến, ha ha.”

Quản gia thật đáng thương, trong nội tâm Phong Hành Hạc thầm đồng cảm với hắn. “Vậy tại sao ngươi lại ở phòng của ta?” Cái mũi vẫn còn hơi đau một chút, thật đáng ghét, ra tay thật độc ác mà.

“Người ta là muốn nhanh chóng được gặp Tiểu Hạc nha, nhưng ngươi vẫn còn đang ngủ, nên ta đành phải đến phòng ngươi gọi ngươi.” Phong Bích Tiêu làm bộ dáng vô tội, bộ mặt đáng yêu.

Phong Hành Hạc biết rõ cái vẻ bề ngoài mảnh mai này cất giấu bản chất tà ác bên trong, nên mới là không bị lừa. “Tuyệt Ảnh đáng chết này cứ như vậy mà để cho nàng vào.” Phong Hành Hạc thầm mắng.

“Tiểu Hạc, bộ dáng sao lại thế này?” Phong Bích Tiêu chỉ chỉ vào người Phong Hành Hạc, xấu xa cười hỏi.

Phong Hành Hạc nghi hoặc cuí xuống xem xét, “Áh!”, lại một tiếng thét to. Nguyên lai vừa rồi Phong Bích Tiêu lắc qua lắc lại, làm cho quần áo của Phong Hành Hạc toàn bộ rối loạn, cổ áo mở rộng, lộ ra da thịt trắng tuyết. “Đáng chết!” Phong Hành Hạc nhanh chóng nắm lấy chăn che lại thân thể, hướng Phong Bích Tiêu quát lớn: “Phong Bích Tiêu, ngươi biến nhanh ra ngoài cho ta, ta muốn thay quần áo.”

“Chúng ta đều là hài nữ, có quan hệ gì nha.” Phong Bích Tiêu cố ý cúi đầu xuống nhìn, như mong muốn liền thấy khuôn mặt tuấn tú của Phong Hành Hạc ửng đỏ cả.

“Mau đi ra!”

“Hảo hảo hảo, ta đi.”

Phong Bích Tiêu thức thời lui ra khỏi phòng, bằng không thì thật có thể Phong Hành Hạc đem nàng ra xé nát rồi. “Ha ha. . .” Ngắm nhìn cảnh sắc hừng đông ấm áp, Phong Bích Tiêu vui vẻ nói, “Hôm nay tiết trời thật tốt nha.”

“Phanh!” Trong phòng truyền đến một âm thanh thật lớn, bọn hạ nhân đều có chút run lên, càng thêm cẩn thận mà làm việc, bởi vì bọn hắn biết rõ là trang chủ đại nhân đang nổi giận.

” Đáng chết! Phong Bích Tiêu cái người điên kia, cư nhiên lại gây nhiều phiền toái như vậy!” Nhìn Tuyệt Ảnh đưa lên báo cáo, Phong Hành Hạc hung hăng đấm lên mặt bàn, cái bàn đáng thương, nhanh chóng bị đánh gãy do cái tính nóng nảy của chủ nhân nó.

Tuyệt Ảnh lẳng lặng đứng một bên, mặt không biểu tình, chắc là sớm đã thành thói quen.

“Ai lại chọc cho Tiểu Hạc của chúng ta giận đây?” Một thân ảnh màu tím nhanh tiến tới, Phong Bích Tiêu chậm rãi đi đến trước mặt Phong Hành Hạc, mỉm cười hỏi.

Phong Hành Hạc hung hăng liếc nàng, giống như muốn xẻo một miếng thịt từ trên người nàng xuống. Cúi đầu rất nhanh viết lên giấy cái gì đó, sau đó gấp lại đưa cho Tuyệt Ảnh đang đứng cạnh, nói: “Đem cái này giao cho Nguyên Hải phân nhánh Giang Nam, để cho hắn mau giải quyết  vấn đề này.”

“Vâng.” Tuyệt Ảnh đáp lời, rời khỏi thư phòng.

“Phong Bích Tiêu, ngươi có thể đừng gây nhiều phiền toái như vậy cho ta được không?” Phong Hành Hạc vuốt vuốt thái dương, đau đầu nói.

“Ha ha, người ta không phải cố ý nha, Tiểu Hạc, không nên tức giận. . . ” Phong Bích Tiêu cười đi tới, ngồi lên đùi Phong Hành Hạc, “Hôm nay khí trời tốt, chúng ta ra ngoài chơi đi a.”

Nhìn vẻ mặt khoái hoạt của nàng, Phong Hành Hạc cũng không nỡ phật ý nàng, thở dài không nói gì, mình kiếp trước chắc là thiếu nợ nàng ấy.

Hai người tại sườn núi hậu sơn chậm rãi bước đi, một gốc hồng mai tươi đẹp đang nở rộ, những bông tuyết trắng rơi nhẹ trên cánh hoa, sắc hồng pha trắng dưới ngọn gió khẽ lay động, hơn nữa còn có hai dáng người phiêu dật tựa thiên tiên ở giữa khung cảnh, tạo ra một bức mỹ đồ giữa trời đông.

“Thật đẹp!” Phong Bích Tiêu kinh hỉ hô nhỏ, tiện tay ngắt một cành hồng mai xinh đẹp, ngửi thật sâu, lộ ra dáng vui vẻ tươi cười.

Phong Hành Hạc thấy nàng như một tiểu hài tử, bất đắc dĩ lắc đầu, mặc kệ nàng làm gì, đi thẳng về trước.

“Tiểu Hạc, ta cảm thấy đóa mai này thật giống ngươi.” Phong Bích Tiêu chạy chậm đến trước mặt Phong Hành Hạc, hướng nàng khua khua cành mai trong tay.

“Ta?” Phong Hành Hạc có chút buồn cười mà chỉ vào chính mình, nói: “Hoa mai là một loại hoa thanh cao, có lẽ dùng để hình dung về Hồng Lệ mới chính xác a, ha ha.” Nói xong, ngẩn đầu nhìn những bông tuyết nhẹ bay trên không trung, lộ một nụ cười hơi chút đơn côi.

” Tiểu Hạc. . .” Nụ cười kia làm tâm Phong Bích Tiêu có chút đau nhói, tiến lên ôm lấy cổ nàng, chậm rãi nói: “Ta biết, Tiểu Hạc nhất định là cảm thấy tịch mịch. Dù sao Tiểu Lệ và Tiểu Sương ngươi thích đều có một nửa khác nha, ai. . .”

Nghe thấy lời an ủi, nhưng Phong Hành Hạc như thế nào cũng cảm thấy không được tự nhiên, khóe miệng có chút rút lại, “Các nàng có một nửa khác hay không thì liên quan gì đến ta, trong lòng ta các nàng chỉ là bằng hữu tốt mà thôi.”

“Thật sao?” Trong giọng nói tràn đầy hoài nghi.

“Ta nói là thật!” Hỏa bạo tính của Phong Hành Hạc lại nổi lên.

“Hảo hảo hảo, lời ngươi nói là thật.” Phong Bích Tiêu tại trong ngực nàng tựa như tiểu miêu cọ qua cọ lại, bên môi lại lộ la một nụ cười vui vẻ khó thể nhận thấy.

Hai người cứ như vậy đứng yên, qua rất lâu, Phong Hành Hạc phục hồi tinh thần lại, chậm rãi nói: “Chúng ta nên về, trời đã chuyển lạnh.”

Nhưng người trong ngực mình lại không có trả lời, Hành Hạc cúi đầu xuống xem xét, đã thấy Phong Bích Tiêu hai mắt khép hờ, rõ ràng ngủ rồi  Phong Hành Hạc nhẹ giọng thở dài, cẩn thận ôm lấy Bích Tiêu, chậm rãi trở về.

Một trận gió thổi qua, sắc hồng sắc trắng giao thoa nhau rơi xuống, khóe miệng Phong Bích Tiêu nở nụ cười ngọt ngào, có lẽ là đang trong mộng đẹp a.

========

Trong thư phòng yên tĩnh, Phong Hành Hạc đang xem báo cáo của các nơi hằng năm đưa về, tuy tính cách hỏa bạo, nhưng đối với công việc Hành Hạc tuyệt đối là cẩn thận, thập phần nghiêm túc. Nàng lúc này thoạt nhìn với lúc bình thường hoàn toàn khác nhau. Nhẹ nhàng uống một hớp trà, trên mặt Phong Hành Hạc nở một nụ cười nhẹ, tựa hồ đối với thành tích năm nay rất hài lòng.

Một thị nữ đi vào thư phòng, nhẹ nói: “Trang chủ, Táng Nguyệt Sơn Trang Sở trang chủ tới thăm, hiện đang chờ ở đại sảnh.”

“Hồng Lệ đến!” Phong Hành Hạc nghe vậy, lập tức bỏ những việc đang làm xuống, cười nói: “Thỉnh đại tiểu thư cũng đi đến đại sảnh.” Nói xong, sải bước hướng đại sảnh đi đến.

“Tiểu Lệ!” Phong Hành Hạc lớn tiếng hô hào xông vào đại sảnh, vừa vào liền thấy Sở Hồng Lệ cùng Thượng Quan Huyền Nguyệt đang ngồi nói chuyện, thấy nàng đi đến, lập tức mỉm cười đứng dậy.

Phong Hành Hạc hướng Huyền Nguyệt gật gật đầu, sau đó cười Sở Hồng Lệ: “Hôm nay như thế nào lại rảnh đến thăm ta?”

“Như thế nào? Không chào đón sao?” Sở Hồng Lệ cười nói.

“Sao có thể? Cao hứng còn không kịp đây !” Phong Hành Hạc  Sở Hồng Lệ ngồi xuống, đôi má hiện lên chút đỏ, xem ra rất hưng phấn.

“Đúng rồi, Tiểu Hạc mỗi ngày đều ngóng trông ngươi đến gặp nàng đây a.” Một thanh âm trong trẻo truyền đến, Phong Bích Tiêu chậm rãi đi tới, mỉm cười nói: “Nhưng là ta nói, Tiểu Lệ người ta là đang tân hôn, làm sao có thời giờ đến thăm ngươi. Ngươi nói có đúng không, Tiểu Lệ?”

Lời vừa nói ra, Thượng Quan Huyền Nguyệt cùng Sở Hồng Lệ mặt không hẹn mà cùng đỏ lên. Phong Hành Hạc trừng mắt liếc nàng, cầm lấy ly trà trên bàn, từng ngụm từng ngụm mà uống.

“Kỳ thật hôm nay tới là có chuyện nhờ Bích Tiêu hỗ trợ.” Vẫn là Sở Hồng Lệ lý trí hơn, nhanh chóng khôi phục lại bình tĩnh, nói ra ý đồ đến.

“Ah? Chuyện gì?” Phong Bích Tiêu ngồi xuống bên cạnh Phong Hành Hạc, hỏi.

Lúc này, Thượng Quan Huyền Nguyệt cùng Sở Hồng Lệ nhìn nhau, Hồng Lệ hơi gật gật đầu, Huyền Nguyệt mới chậm rãi mở miệng: “Thỉnh nói cho ta biết, kẻ thù tiêu diệt tộc ta là ai?”

Phong Hành Hạc cùng Phong Bích Tiêu nghe xong, liền kinh ngạc. Hành Hạc vọt tới trước mặt Huyền Nguyệt, một phát bắt được vạt áo của nàng, kích động nói: “Ngươi đã cùng Tiểu Lệ ở cùng một chỗ, còn muốn báo thù làm gì?”

” Tiểu Hạc.” Sở Hồng Lệ đi qua xoa xoa vai Hành Hạc, ôn nhu nói: “Không nên trách Huyền Nguyệt, đây là quyết định của ta.”

” Cái gì!” Phong Hành Hạc không dám tin nhìn Sở Hồng Lệ.

Sở Hồng Lệ thâm tình nhìn Huyền Nguyệt, bình tĩnh nói: “Ta không muốn vì ta mà làm cho cuộc sống của nàng lưu lại mối hận suốt đời, vô luận kết cục thế nào, ta và nàng sẽ cùng một chỗ gánh chịu.”

“Tiểu Lệ. .. ” Huyền Nguyệt không biết nên nói gì, chỉ có thể ôn nhu mà nắm chặt tay của nàng.

Phong Bích Tiêu khó được nghiêm túc nói: “Thật sự quyết định?”

“Ân.” Hai người cùng lúc gật đầu.

“Được rồi, ta sẽ nói cho ngươi biết bọn hắn.” Phong Bích Tiêu ngồi thẳng người, chậm rãi nói: “Người kia chính là Quốc cửu của Hoàng thượng đương triều, Tư Đồ Ngọc Đình.”

Ngọn gió đêm hiu hiu lướt qua, đan xen giữa mùi hoa mai và mùi tuyết trắng, bao phủ khuôn mặt trầm tư của Phong Bích Tiêu. Dựa vào khuôn cửa sổ đang mở rộng, nàng nhẹ vuốt lại sợi tóc bị gió thổi làm lộn xộn kia đi, ngón tay nhẹ nhàng vuốt lấy, làm lộ ra vô hạn kiều mỵ.

“Phanh!” cửa phòng bị dùng sức đẩy ra, một cái thân ảnh hỏa hồng tiến lên trước. “Phong Bích Tiêu, ta có việc muốn nói với ngươi.” Phong Hành Hạc đi đến trước mặt Phong Bích Tiêu, vẻ mặt tối sầm, lớn tiếng nói.

“Chuyện gì nha, Tiểu Hạc?” Lúc xoay lại, nét u buồn trên khuôn mặt Phong Bích Tiêu hoàn toàn biến mất, cười dịu dàng hỏi

“Ngươi không sao chứ?” Tính tình Phong Hành Hạc dĩ hiên là hỏa bạo, nhưng vẫn luôn cẩn trọng, nhìn thấy Phong Bích Tiêu so với lúc thường không khác nhiều, lập tức khôi phục lại bình tĩnh, ân cần hỏi.

“Ha ha, ta thì có chuyện gì.” Phong Bích Tiêu dán vào người Phong Hành Hạc, mỉm cười nói: “Bất quá Tiểu Hạc quan tâm đến ta, ta thật sự là rất cảm động. . .”

“Gì, gì chứ, ta là có chính sự muốn cùng ngươi nói.” Phong Hành Hạc luống cuống tay chân đẩy Phong Bích Tiêu ra, cao giọng nói.

“Có phải là về chuyện về kẻ thù của Huyền Nguyệt?” Bích Tiêu trong ánh mắt hiện lên vẻ cô đơn, nhưng chỉ là trong nháy mắt, trên mặt vẫn luôn là nụ cười động lòng người.

Phong Hành Hạc gật đầu, “Tại sao lại nói cho Huyền Nguyệt?”

“Ngươi xem hôm nay bộ dạng kiên định củaTiểu Lệ và Huyền Nguyệt, không nói cho các nàng biết được sao?” Phong Bích Tiêu nhún nhún vai, bất đắc dĩ nói.

“Thế nhưng mà. . ..”

“Được rồi, Tiểu Hạc, đây là chuyện của hai nàng ấy, chúng ta là ngoại nhân không có quyền nhúng tay vào.” Phong Bích Tiêu đánh gãy lời nàng muốn nói, “Các nàng cũng đã quyết định như vậy, ngươi còn lo lắng cái gì nữa đây?”

“Ngoại nhân. . .nguyên lai chúng ta chỉ là ngoại nhân mà thôi. . .” Phong Hành Hạc thì thào tự nói, trong mắt toát ra sự thất lạc cùng tịch mịch.

Bích Tiêu không đành lòng thấy bộ dáng này của nàng, nhẹ nhàng ôm lấy Hành Hạc, để cho đầu của nàng dựa vào vai mình, tại bên tai nàng ôn nhu nói: “Hành Hạc, Tiểu Lệ cùng Tiểu Sương cũng không phải là tiểu hài tử, hơn nữa các nàng cũng đã có người bảo vệ các nàng cả đời, ngươi không cần lo lắng như vậy.”

” Tại sao phải như vậy, Bích Tiêu? Nếu như về sau ngươi cũng có người ngươi thích, phải hay không cũng không cần sự quan tâm của ta nữa?” Thanh âm cô đơn này làm cho tâm của Phong Bích Tiêu đau như bị gai đâm.

“Sẽ không, Bích Tiêu sẽ không thích bên người khác, Bích Tiêu chỉ cần Tiểu Hạc quan tâm là đủ rồi.” Ôn nhu vỗ vai Hành Hạc, Phong Bích Tiêu hai mắt nhắm lại, nhẹ nói.

“Thật vậy sao?” Phong Hành Hạc dùng ngữ khí không xác định hỏi.

“Đương nhiên là thật.”

“Thật tốt quá.” Phong Hành Hạc ôm chặt lấy Bích Tiêu, cảm nhận độ ấm trên người nàng, tâm đang phiêu hốt bất định rốt cục cũng trầm tĩnh lại.

Tối nay, Phong nhi tựa hồ đặc biệt ôn nhu đa tình.

==========

Trong luyện võ trường rộng lớn, một đoàn kiếm quang long giao lăn mình quay cuồng, như bạch xà quấn quanh, kiếm khí quét tới làm lá cây thi nhau rơi xuống đất. Mũi kiếm giữa trời, nàng nghiêm nghị mà múa kiếm khí định thần nhàn. Hấp khí hồi trở lại thế, chậm rãi đem thanh kiếm thu hồi vào vỏ, sau đó xoay người lại hướng người phía sau mỉm cười.

“Vất vả.” Hàn Thanh Sương chậm rãi đi đến, đưa ra khăn tay, giúp Lão nhẹ lau đi mồ hôi trên trán, cũng mỉm cười nói: “Kiếm pháp của Lão ngày càng tinh xảo, nếu luyện tập nhiều hơn nữa, chỉ sợ sẽ vượt qua cả cha ta.” Trong giọng nói tất cả đều là vui mừng.

Lão chỉ mỉm cười nhìn nàng, không nói tiếng nào. Từ khi cùng Hàn Thanh Sương yêu nhau, khuôn mặt tươi cười của Lão thường xuyên xuất hiện, Lang sát thủ lạnh lùng trước kia dường như không tồn tại nữa.

“Trang chủ, đây là thư mà Phong trang chủ của Tàng Tinh Sơn Trang gửi đến.” Một thị nữ cầm một phong thư, hai tay dâng lên trước mặt Hàn Thanh Sương.

“Thư của Tiểu Hạc?” Hàn Thanh Sương mỉm cười tiếp nhận, chậm rãi mở ra, chậm rãi đọc.

“Sao vậy? Hành Hạc trên thư viết gì?” Lão thấy lông mày của Thanh Sương ngày càng nhăn lại, thần sắc trở nên kỳ quái, vì vậy liền trầm giọng hỏi.

Hàn Thanh Sương không nói gì, chỉ đem thư đưa cho nàng. Lão nghi hoặc tiếp nhận, ánh mắt lướt một lần trên lá thư, vẻ mặt đang vui vẻ cũng trở nên nghiêm túc hơn.

“Cái này như thế nào lại? Tiểu Lệ là điên rồi sao? Cư nhiên lại cùng Huyền Nguyệt đi báo thù.” Hàn Thanh Sương vuốt vuốt thái dương, cau mày.

“Kẻ thù của Huyền Nguyệt như thế nào lại là đương triều quốc cửu đây?”

“Ai…” Hàn Thanh Sương thở dài một tiếng, chậm rãi nói: “Chuyện này ta cũng từng nghe Bích Tiêu nhắc qua, Thượng Quan gia cùng quốc cữu Tư Đồ Ngọc Đình luôn đối đầu trong chính sự, quan trường hắc ám, tranh đấu gay gắt. Quốc cữu thế lực lớn, phái người đi tiêu diệt nhất tộc Thượng Quan cũng không phải việc gì khó.”

” Thanh Sương, ngươi định như thế nào?” Lão nhìn vẻ mặt trầm tư của nàng, thấp giọng hỏi.

Hàn Thanh Sương nhún nhún vai, vẻ mặt không thể làm gì nói: “Còn có thể làm sao, Tiểu Hạc cũng phải đi hỗ trợ, ta dĩ nhiên cũng không thể khoanh tay đứng nhìn. Ai. . . Sở Hồng Lệ này, làm cho chúng ta gặp thêm phiền toái.”

Lão ôn nhu đem nàng ôm vào trong lòng, mỉm cười nói: “Bất luận ngươi quyết định như thế nào, ta đều ở bên ngươi.”

“Lão. . . ” Hàn Thanh Sương hai tay ôm lấy cổ Lão, lưu lại trên môi nàng một nụ hôn nhẹ nhàng, dùng âm thanh mê hoặc chậm rãi nói: “Ta yêu ngươi.”

“Ta cũng vậy.” Lão ôm chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn của Thanh Sương, mỉm cười đáp lại.

“Hảo, chúng ta hãy điên cùng với các nàng ấy a!” Dưới bầu trời hoàng hôn, âm thanh của Hàn Thanh Sương vọng lại.

Mặt trởi tỏa sáng trên cao, trời cao khí sảng. Trên quan đạo, hai con khoái mã tuyệt thế đang tiến đến, nhưng người trên ngựa vẻ mặt đều ngưng trọng, cùng với cái thời tiết ít khi tốt như thế này đúng là thập phần không hợp. “Dừng. . . ” Thấy được bóng dáng đang đứng bên vệ đường kia làm cho Phong Hành Hạc cùng Thượng Quan Huyền Nguyệt nhanh chóng ghì cương ngựa lại.

“Thanh Sương, Lão, các ngươi như thế nào. . . ” Thượng Quan Huyền Nguyệt vẻ mặt kinh ngạc nhìn hai người trên lưng ngựa, lớn tiếng hỏi.

Hàn Thanh Sương có thâm ý liếc nhìn Sở Hồng Lệ, sau đó mỉm cười nói: “Chuyện báo thù này sao có thể thiếu bọn ta. Ngươi nói có đúng hay không, Lão?” Ngửa đầu hỏi người đang ôm chặt lấy mình, Lão chỉ cười nhẹ gật đầu.

“Thế nhưng. . . ” Huyền Nguyệt còn muốn nói gì đó, Sở Hồng Lệ trong ngực khẽ kéo vạt áo của nàng, Huyền Nguyệt cúi đầu nhìn, Hồng Lệ mỉm cười gật đầu.

Huyền Nguyệt lập tức minh bạch ý của Hồng Lệ, nhìn qua những bằng hữu này, trong lòng nàng tràn đầy cảm kích, không có ngôn từ gì có thể biểu đạt tâm tình của nàng bây giờ, chỉ có thể đem ôm chặt vào trong ngực mình.

“Còn chờ gì nữa, chúng ta lên đường!” Phong Hành Hạc lớn tiếng nói.

“Hảo!”

Ba con ngựa chạy nhanh trên mặt đường, tóc dài khẽ phiêu dật trong gió, trên khuôn mặt tươi trẻ tràn đầy nụ cười làm động lòng người. Cứ như vậy tươi cười, cho dù con đường phía trước có bao nhiêu hung hiểm, các nàng cũng nhất định có thể vượt qua.

Kinh thanh giữa trời chiều, thỉnh thoảng vang lên tiếng vó ngựa dồn dập, vừa vào thành khuôn mặt mọi người đều mang theo biểu lộ kinh ngạc, dù sao cũng là kinh đô của cả nước, sự phồn hoa lộng lẫy thật bất đồng với nơi khác. Cao ốc phủ viện, đại đạo đường mòn, người đến người đi, lộ ra vẻ xa hoa phú quý.

Đoàn người của Phong Hành Hạc ghé dừng trước một gian lữ điếm, Tuyệt Ảnh sớm đã chờ ở này ra tiếp đón, đưa các nàng vào phòng trọ đã được chuẩn bị tốt.

Đẩy cửa gỗ ra, đập vào mắt miọ người chính là một khung cảnh sạch sẽ, bố trí trang nhã.

“Lữ điếm này so

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net