Hỉ tương Cố - P1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác phẩm: 喜相顧

Tác giả: Mộ Thành Tuyết (慕成雪)

Edit: tịnhquân   

Độ dài: 99 chương

Couple: Âm Cố x Hỉ Mi

Thể loại: Điền văn, cổ đại, tình hữu độc chung, ân oán giang hồ, 1x1, HE

...oOo... 

Thôn Đê Hạ - Tiết tử:

Bất hiếu có ba điều, không có hậu duệ là tội lớn nhất.

Gần đây, Việt Đại luôn luôn đốt nhang khấn vái. Hiện tại, nhà Việt Đại không ai sinh được con trai, nếu cứ như vậy thì hương mạch coi như chặt đứt, cho nên, vô luận như thế nào thì cũng phải lấy thêm thê thiếp.

Sỡ dĩ có cái tên Việt Đại này là vì, sau khi hắn ra đời thì cha hắn hùng tâm tráng trí muốn những đứa con sau của ông gọi là: Việt Nhị, Việt Tam, Việt Tứ ...

Tổ tiên Việt gia vẫn ở tại thành Đông, thôn Đê Hạ. Nhiều thế hệ sinh sống bằng nghề trồng trọt, chưa từng bước ra khỏi thôn một bước, nên cũng không có hiểu biết nhiều lắm. Mà cũng chỉ hy vọng là có nhiều con cháu, để cuộc sống sau này khi về già có thể nhờ cậy được. Yêu cầu chỉ nhỏ như vậy mà ông trời cũng không cho.

Việt Đại chỉ có ba cô con gái.

Có ba con gái, đồng nghĩa với lỗ. Lúc xuất giá thiếu chút nữa trống không không có hồi môn. Cũng may, gả đi không xa, và còn có chút lương tâm, thường xuyên giúp đỡ ở nhà. Vì thế đến năm gần 20, Việt Đại mới lấy thêm một người nữa - họ Lâm, ở huyện khác.

Lâm thị thì đẹp, nhưng ngày sinh tháng đẻ lại cực kì không tốt, yếu ớt, nên nhiều năm đều triền miên trên giường bệnh. Bà mối và nhị cô nương có chút thân thích nên được Lâm gia phó thác, khéo mồm khéo miệng nói cô nương này cực kỳ bổn phận, không hề ra khỏi nhà, và còn có nhiều của hồi môn. Lâm thị tốt như vậy thì sao có thể tặng cho người khác được, nên Việt Đại vội vã trở về nhà xin hỏi mẫu thân. Dĩ nhiên Việt gia cũng mừng rỡ về mối hôn sự tốt đẹp này, vì thế mới mời bà mối kia thương lượng, vài lần qua lại là đã định được ngày.

Đêm đó, khi vén khoăn voan, Việt Đại nhìn xem kinh ngạc đến ngây người, vui mừng thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Hôm sau, Lâm thị dâng trà cho cha mẹ chồng. Hai ông bà cũng mừng thầm vì đã cưới được con dâu xinh đẹp.

Chưa đầy một ngày, toàn bộ thôn Đê Hạ đều biết Việt gia mới lấy được thê tử xinh đẹp đến nhường nào...

Đáng tiếc, vài ngày sau đó, tin tức Việt Lâm thị té xỉu, tốn nhiều thuốc thang mới kéo mạng nàng trở về bay nhanh như gió...

Mà Việt gia cũng không vì con dâu sinh bệnh mà buồn phiền lâu. Mấy tháng sau, Lâm thị mang thai, Việt gia lại hớn hở.

Đáng tiếc, thê tử liều mạng bảo trụ này lại sinh ra một đứa con gái.

Việt lão gia sau khi biết được liền đập tẩu thuốc, phun một bãi "Xúi quẩy thật" rồi đi ra ruộng.

Ba năm sau,Việt Lâm thị lại có thai, lại con gái như cũ.

Cái gọi là dục tốc bất đạt, tiếp sau đó hai năm, Việt Lâm thị tuy mang thai thêm một lần nữa nhưng vì thể chất yếu ớt nên thai nhi không giữ lại được.

Nghe nói, đó là một đứa con trai.

Sau lần này, Việt Lâm thị không thể mang thai được nữa.

Việt lão gia cũng không qua được vài năm, bị nhiễm phong hàn, mất ở mùa xuân. Vài năm sau đó, phu nhân của lão cũng buông tay với nhân gian. Từ đó, không còn ai trông nom chuyện Việt Đại có sinh được con trai hay không nữa.

Thực ra lúc mới bắt đầu, Việt Đại cũng rất thống khổ; không có con trai đồng nghĩa với không có ai làm việc nặng không nói, mà còn bị người ta khi dễ. Từng ngày, hắn đều chỉ nén giận, nhưng Lâm thị ngoại trừ không đủ sức khỏe ra, mặt khác đều vô cùng tốt. Thiếu nữ xinh đẹp như thế hắn cũng luyến tiếc không dám nói câu nào, cho nên cũng thừa nhận hai cô con gái này.

Cũng may, hai đứa nhỏ có bộ dáng giống như mẹ của các nàng, từ nhỏ đã có cốt cách mỹ nhân. Việt Lâm thị bởi vì bệnh tật nhiều năm mà bị nhiều xem thường, nên, tuy rằng không có con trai nhưng đối đãi với hai cô con gái không giống như bình thường. Thậm chí còn muốn mời tiên sinh về dạy chút chữ nghĩa cho hai đứa, nhưng về sau vẫn từ bỏ ý định đó. Không chỉ có bấy nhiêu đó, khi đứa con gái lớn vừa mới 13 tuổi mà cửa nhà đã bị người ta đạp muốn nát. Sau đó cũng đến tuổi cập kê rồi gả đi xa. Con rể lớn còn không có được gặp mặt bao nhiêu lần, nhà hắn tận phương Bắc xa xôi. Ban đầu, cứ một thời gian ngắn là sai người mang bạc về hiếu kính cha mẹ, nghe giống như là bọn họ đem bán con gái đi vậy. Có điều về sau, con gái lớn càng lớn, Việt Đại lại không biết dùng mặt mũi gì để đối mặt liệt tổ liệt tông.

May mắn là còn đứa con gái nhỏ - Hỉ Mi vẫn chưa xuất giá. Căn cứ vào kinh nghiệm của con gái lớn, vì nhớ con, Việt Lâm thị quyết định hôn sự của Hỉ Mi nhất định phải ở gần. Càng gần càng tốt.

Mà đứa nhỏ này cũng có một giai thoại.

Vốn nhũ danh của đứa nhỏ này là Tiểu Nhân, từ lúc sinh ra là đã gọi như vậy cho đến năm 16 tuổi. Bởi vì tỷ tỷ gả đi quá sớm nên nàng được Việt Lâm thị giữ lại vài năm. Thật ra còn có nguyên nhân khác nữa. Bộ dạng nàng tuy được thừa hưởng từ mẹ nàng, nhưng tính tình lại không biết sao rất là khác biệt; mạnh mẽ, táo bạo, chân mày hơi thẳng, có thêm vài phần sát khí.

Xấu tính như vậy cho nên hao phí không ít tâm tư của Việt Đại. Cũng may, khi có một vị lão đạo nhân đến đây, rồi xem cho Tiểu Nhân của Việt gia một quẻ.

Sau khi Lão đạo nhân kia ăn uống xong, mới chậm rãi nói Tiểu Nhân là có mệnh vượng phu, đại phú đại quý, chẳng qua cái tên không được tốt cho lắm. Việt Đại thỉnh giáo ngay. Lão đạo nhân đánh giá Tiểu Nhân mãi, thấy hàng mi nàng đang có ý cười, rất sinh động, liền lấy tên 'Hỉ Mi', như vậy mới có thể gả cho nhà tốt được. Không chỉ như thế, lúc lão đạo nhân rời đi không lấy tiền thưởng, ngược lại để lại mười lượng bạc, nói là ngày khác Hỉ Mi bay lên đầu cành thì nhất định phải đến đạo quán lễ tạ thánh thần và dâng nhang đèn lên gấp mười lần.

Từng ngày trôi qua, không ai ngờ được rằng là Việt Đại cầm mười lượng bạc trong tay mà không hề tiêu xài. Mười lượng bạc, nếu không có biến cố gì xảy ra là có thể đủ cho toàn gia ba người bọn họ sinh sống nhiều năm.

Việc này, đại khái là do Việt Đại tính toán lâu dài. Nếu lão đạo nhân dám khẳng định như thế thì thuyết minh ông ta rất tin tưởng vào quẻ của mình, cho nên hắn còn phải nhờ cậy vào đứa con gái này.

Việc này vừa truyền ra, toàn bộ thôn Đê Hạ đều chấn động, đồng loạt đều muốn xem nhân duyên của Hỉ Mi như thế nào.

Quả nhiên, mỹ sự này truyền càng ngày càng xa, rơi vào tai đại tài chủ – Khánh gia của thôn bên cạnh.

Khánh Đăng Khoa là con trai lớn nhất của Khánh tài chủ. Nghe nói Khánh phu nhân đã mơ thấy con trai đăng khoa khi mang thai hắn tháng thứ 5, vì thế mới lấy tên này.

Khánh tài chủ dựa vào sản nghiệp tổ tiên, không hề đọc sách, nếu phu nhân đã mơ như vậy thì dĩ nhiên Khánh Đăng Khoa ngay từ nhỏ đã có phu tử ở bên cạnh từ nhỏ cho tới lớn. Chỉ là đọc sách đã nhiều năm nhưng công danh vẫn không có gì, mà bảo thủ thì tăng thêm. Khánh tài chủ thấy thế, đành phải giúp hắn lấy chính thê về trước, chọn tới chọn lui, chọn trúng Hỉ Mi.

Hỉ Mi đúng là tính tình không được tốt, nhưng nghe nói lão đạo nhân kia cũng có mặt mũi. Huống chi lúc đó nàng còn được Việt Đại để dành cho mười lượng bạc làm của hồi môn. Đối với quỷ keo kiệt – Khánh tài chủ mà nói thì cái này thật sự là mừng rơi nước mắt.

Cứ như thế, Việt Đại cho rằng là mình hẳn có thể chờ con rể sẽ được thăng chức, rồi mình ngày sau sẽ nở mày nở mặt.

Nhưng ngày vui chóng tàn, Hỉ Mi xuất giá lúc 17 tuổi, hai tháng sau đó, có một hán tử ở bên ngoài vào trong thôn mang về một tin, đối với Việt Đại mà nói thì như là sét đánh giữa trời quang.

Đứa con gái lớn nhà hắn bán mình ở thanh lâu!

Người ta nói rõ ràng tường tận, Việt Lâm thị tức giận đến sinh bệnh nặng, buồn nôn mấy ngày, mới mời đại phu về. Và Việt Đại lại vui mừng như điên.

Việt Lâm thị lại mang thai!

Sáu chữ này và việc con gái lớn của Việt gia lộ diện ở thanh lâu như hai con sóng ngược chiều, kích thích toàn bộ chú ý của mọi người tại nơi không có gì tiêu khiển này, dư luận tăng vọt. Hơn nữa sau khi đại phu xem mạch xong, nói là Việt Lâm thị mang thai lần này có khả năng là con trai. Coi như là trút bỏ vận đen trước kia, Việt Đại ngẩng đầu ưỡn ngực. Người trong thôn cũng vui tính, cùng nhau cười Việt Đại là trung niên mới có con, chắc có hạnh phúc cho mai sau.

Lúc này, Việt Đại cắn răng, dậm chân, tuyên bố con gái gả đi như bát nước hắt ra ngoài, không còn quản nữa, không liên can gì đến hắn. Nhưng bây giờ đã là trung niên mà nếu vẫn có thể có con trai thì đây mới là tổ tiên Việt gia đã tích đức.

Cho nên, Việt Đại mới mỗi ngày dâng hương, thành kính lễ bái bài vị tổ tông.

Hai ngày trước khi vào mùa đông, Việt Lâm thị rốt cục sinh.  

Chương 1: Âm Cố

Lần này Việt Lâm thị mang thai cũng chịu nhiều đau khổ. Cái thai mười mấy năm trước kia, chẳng qua là do bà muốn phủi bụi trên cái tủ, lúc nâng người lại vấp chân té nên không giữ được thai nhi. Cho nên lần này phải vạn phần cẩn thận.

Trước thời gian vượt cạn, Việt Lâm thị cũng là thống khổ, trái trông mong phải chịu đựng, nắm chặt nắm tay cả ngày. Rốt cục, khi tuyết đầu mùa đông rơi...

Việt Đại hao phí hết tâm tư vì đứa con trai này, đã tính toán mời bà đỡ về trước, dặn dò bà đỡ đừng đi xa nhà sẵn luôn. Lúc này, vừa thấy Việt Lâm thị kêu lên đau đớn, hắn vội nhờ một thanh niên nhà bên cạnh chạy đi thỉnh bà đỡ đến.

Đến khi bà đỡ cầm hành lý hành nghề đuổi tới, Việt Lâm thị lại càng đau hơn. Bà đỡ xốc váy của Việt Lâm thị lên nhìn, chỉ nói chưa thấy động tĩnh thì kích động cái gì. Việt Đại lại nóng nảy hơn, một mực không cho bà đỡ rời đi. Cũng là người thường xuyên chạm mặt, nên bà đỡ cũng biết Việt Đại rất coi trọng đứa con này, cũng nghe lời ngồi xuống. Dù sao nước ấm và khăn đều đã chuẩn bị đủ, ngồi chờ cũng thong dong được một chút. Huống chi Việt Lâm thị yếu ớt, không biết có thể sinh được bình thường hay không. Trong lòng bà đỡ rất bồn chồn, chỉ là bà không dám nói mà thôi.

Cùng lúc đó, Việt Đại còn gọi thêm vài tiểu tức phụ bên cạnh, đến lúc đó nhất định phải giúp một tay.

Cứ như vậy, Việt Lâm thị vẫn chưa sinh mà cái phòng không tính là rộng lắm đã chen chúc đầy người.

Buổi chiều, Việt Lâm thị vẫn chưa có động tĩnh gì, làm Việt Đại cực kì hồi hộp, nên đi đốt ba cây nhang, vén rèm chạy đi ra. Lúc này, tuyết lớn rơi xuống bay tán loạn, khá là lạnh. Việt Đại che nhang, chạy tới phần mộ tổ tiên liên tục lễ bái, không ngừng cầu nguyện. Cuối cùng, hắn đứng dậy tìm chỗ cắm nhang xong, mới vừa đứng dậy trở về thì thấy ngoài đầu thôn, có một người từ từ đi đến đây.

Tuyết rơi vô thanh vô tức, nhưng làm người thấy xôn xao, người nọ lại không nhanh không chậm bước đi trong tuyết, và cũng không tránh tuyết. Là ai? Việt Đại nghi hoặc. Tuyết thế này, ai cũng vội về nhà vây quanh lửa để sưởi ấm, mà sao còn có người tự tại đi trong tuyết như vậy?

Trong lúc vừa suy nghĩ, người nọ đã đến trước mặt hắn.

Việt Đại nhìn người, cảm thấy đây là một người con gái. Chỉ là nàng ta chẳng những khoác áo choàng, mà trên mặt cũng che kín.

Nàng kia đứng trước mắt Việt Đại, hơi động để tuyết rớt xuống, hỏi: "Đây có phải là thôn Đê Hạ?"

Thanh âm có chút trầm thấp, Việt Đại vội gật đầu: "Đúng vậy."

"Ở đây có họ Việt phải không?"

"Họ Việt?" Việt Đại sửng sốt. Toàn thôn Đê Hạ chỉ có mấy chục hộ, nên chỉ có một mình nhà hắn là họ Việt. Vì thế hắn có chút kì quái đánh giá cô gái xa lạ trước mắt này. "Ta họ Việt, nhưng cô là..."

Đôi mắt nàng kia hơi ngơ ngác, sau đó làm như gật đầu: "Chỉ có một nhà của ông?"

"Đúng vậy."

Nàng kia lập tức xốc áo choàng, lấy một thứ gì đó từ trong ngực ra: "Nhìn xem."

Việt Đại nhìn theo động tác của nàng, cũng đã chú ý tựa hộ nàng muốn lấy cái gì đó. Đột nhiên có người tìm hắn, kiểu nói chuyện rất kì quái, quá ngắn gọn, đây rốt cục là chuyện gì đang xảy ra? Hắn nhận đồ, nhìn kỹ lại, hoảng sợ. Đây chính là bọc tiền mà khi nhị muội xuất giá, mẫu thân đã cho nhị muội. Tuy rằng đã qua nhiều năm nhưng vẫn có thể phân biệt được.

"Ah, đây là..." Việt Đại vẫn không hiểu.

"Ta là bà đỡ mà nhị muội ông mời đến." Nàng ngẩng đầu nhìn trời, sau đó nói, "Có thể về nhà rồi nói sau được không?"

Việt Đại rất kinh ngạc, vừa kinh ngạc vừa cảm động. Hắn từng nghe nhị muội nói muốn thỉnh một bà đỡ tốt nhất để lo cho mẫu tử bình an, ai ngờ không phải là nói đùa. Hắn vội cười, xoa xoa tay nói:

"Ây da thật vậy chăng? Mau đi theo ta! Mau đi theo ta!"

Tuyết rơi nhiều, hai người đứng mãi cũng sẽ thành người tuyết.

Vào phòng, một phòng phụ nhân đã chuẩn bị tốt hết thảy, chỉ còn chờ Việt Lâm thị. Trong phòng có bà đỡ họ Hà, Hà thị đang ngồi ở ghế chính, bà bây giờ là người quan trọng nhất. Bà gọi chủ nhà lấy hạt dưa, chỉ huy vài tiểu tức phụ khác làm việc, thấy Việt Đại vừa vào, còn mang theo một cô nương che kín người chỉ chừa lại đôi mắt, cười nói:

"Yêu, Hỉ Mi nhà ông hiếu kính nhỉ, trời lạnh như vậy mà cũng tới hỗ trợ."

Việt Đại vội cầm chén nước ấm, cười đến nếp nhăn trên trán sâu thêm: "Không phải, đây là nhị muội ta thương đại tẩu của nàng, nên mời bà đỡ đến giúp."

"Ồh? Vậy cũng tốt." Hà thị nhảy lên, vừa mới muốn nói cái gì, đôi mắt đột nhiên trợn to, đứng hình tại chỗ.

Một phòng toàn bộ cũng nhìn về một phương, chuyện trên tay cũng quên làm.

Việt Đại bị dọa, vội quay đầu lại, cũng sửng sốt theo.

Từ lúc đi ở ngoài cho đến khi vào đây, cô gái đó vẫn không nói gì, đứng ở cạnh cửa cởi áo khoác ngoài, vén rèm hất tuyết đã bám vào người, sau đó đặt đồ trên một cái ghế dài. Sau đó là kéo khăn quàng cổ xuống, lộ ra gương mặt còn trẻ tuổi.

Nhìn cô gái gỡ đấu lạp xuống xong, trên đầu chỉ có một cây trâm bằng trúc, tóc còn lại thì xõa tự nhiên; tuy rằng chỉ mặc bố y màu xanh da trời nhưng có thân hình cao, không phải tư thái của người già; màu da lại non mềm, vẻ đẹp giống như trong tranh vẽ, không tì vết.

Sau khi lấy lại tinh thần, Hà thị phẫn nộ đặt mông ngồi xuống, chỉ vào Đại Việt mắng: "Lão bà tử ta năm đó cũng là một người như hoa, làm bà đỡ cũng chỉ là chuyện bất đắc dĩ, sao ông phải đến mức coi thường ta như vậy?"

Việt Đại cũng xấu hổ, đối với chuyện này cũng không biết nói sao.

Nàng kia nghe xong cũng bình bình đạm đạm không biến hóa gì, còn đang mở cái hòm nhỏ mà nàng mang theo.

"Cô nương cũng thật là, sao lại đùa như thế. Vì sao nhị muội ta lại mời cô?" Việt Đại đi đến trước mặt nàng kia vội hỏi.

Cô gái đó cũng không nâng mắt, chỉ là mở cái hòm ra để lên bàn của Hà thị. Hà thị nghễnh cổ lên nhìn. Bên trong có hai cây kéo lớn nhỏ, có que thổi lửa, còn có nhiều bình này nọ không biết tên. Bà thấy cô vô tình ngăn trở, liền nhanh tay cầm một bình, vừa mở ra, mùi rượu tỏa ra ngoài.

"Ui!" Hà thị kêu một tiếng, nhìn về phía nàng kia. "Hình như là thật. Cô... thật sự là bà đỡ?"

Nàng kia gật đầu: "Ta gọi là Âm Cố."

Một tiểu tức phụ bên cạnh cũng lén nhìn, đây rõ ràng là đồ để đỡ đẻ. Nhưng trẻ tuổi như vậy lại làm bà đỡ là lần đầu tiên nhìn thấy. Thật kì lạ. Nên nhịn không được mà nhỏ giọng nói: "Ui, đây là tạo nghiệt gì!"

Âm Cố tùy ý quét mắt nhìn tiểu tức phụ đó, rồi nói với Việt Đại: "Đã đến giờ chưa?"

Nhất thời Việt Đại không biết xưng hô với nàng như thế nào, ấp úng nửa ngày mới nói: "Cô nương... tới vừa đúng lúc, lúc trước vừa mới đau."

"Ờ, đã chuẩn bị gì rồi?" Âm Cố bắt đầu lấy đồ. Lúc này, người ở bên cạnh đã mở miệng.

"Từ từ!" Bà ta cười dài nhìn Âm Cố. "Cô nương, không phải lão bà tử ta đây khoe khoang. Lão bà tử đã đỡ ra rất nhiều trẻ rồi, luận kinh nghiệm, so với cô là nhiều hơn rất nhiều. Khi muội tử chuẩn bị sinh, cô nương nên ở bên cạnh nhìn mà học hỏi." Dứt lời, còn không quên nhìn Âm Cố, trong mắt không che dấu được sự không hài lòng.

Âm Cố nghĩ nghĩ, dừng tay lại, ngồi lên ghế dài ở cạnh cửa.

Việt Đại vội thay chén nước ấm đưa cho nàng, nhưng còn chưa đi đến trước mặt nàng thì chợt nghe phòng trong đột nhiên truyền ra tiếng rên rỉ.

"Ây da muốn sinh rồi!"

Việt Đại run bắn người, nước trong chén vẩy ra, làm tay hắn bỏng run lên thêm, cái chén rớt xuống bể thành vài miếng.

"Chuyện tốt chuyện tốt!" Hà thị vội nhảy dựng lên xoay người vào nhà, miệng vẫn còn la hét. "Vỡ là bình an, mẫu tử bình an; vỡ là bình an, mẫu tử bình an..."

Vài tiểu tức phụ cũng đi vào theo, Việt Đại vừa định bước vô thì bị họ ngăn lại.

"Chỗ này nam nhân không nên vào, ông cứ chờ ở ngoài đi."

Quả nhiên, Việt Lâm thị kêu càng ngày càng vang, và càng ngày càng thê thảm.

Âm Cố ngồi ở cạnh cửa nhìn mấy người kia bận rộn, chỉ là hơi nhíu mày. Việt Đại đứng ngồi không yên, thấy nàng như thế thì trong lòng hoảng hốt hơn, vội hỏi:

"Vì sao cô nương nhíu mày?"

"Thanh âm rất yếu, thân thể rất hư nhược." Âm Cố thản nhiên nói xong rồi nhìn ngoài cửa.

Cửa hơi mở, rèm cửa thỉnh thoảng cũng bị thổi lên đánh vào trên cửa, gió quật bay phấp phới. Đập vào mắt là thấy một mảnh hoa râm.

Việt Đại đóng cửa lại, vẻ mặt sốt ruột, giẫm chân không thôi: "Rồi làm sao đây, làm sao đây."

Đã một canh giờ, một tiểu tức phụ mang một chậu máu loãng từ bên trong ra. Mặt mũi Việt Đại trắng bệch, cảm thấy con của hắn gần như là hòa vào trong đó.

"Sợ cái gì chứ, ông cũng đã làm cha rồi mà." Tiểu tức phụ xem thường. Đổ nước, lại đổ nước ấm vào.

Bên trong ngoại trừ tiếng kêu của Việt Lâm thị ra thì còn có Hà thị không ngừng cổ động "dùng sức dùng sức". Nhưng đã lặp lại như thế nửa canh giờ, nước ấm cũng đã thay vài bận mà không có động tĩnh gì.

Chốc lát sau, Hà thị đầy mồ hôi đi ra.

"Sao lại thế này?" Việt Đại nhảy dựng lên, đi đứng có chút bất lợi.

Hà thị khàn cả giọng, có chút bất an nói: "Muội tử nằm ở trên giường đã lâu, thân mình yếu ớt, lại không dùng nhiều sức được, ta giúp nàng cố gắng cả nửa ngày cũng không có tác dụng gì, nhưng vậy nàng lại càng đau hơn. Hạ thân đã mở nhưng vẫn không có một chút động tĩnh, ta..." Trong lòng bà thầm kêu khổ, biết rõ Việt Lâm thị lần này lâm bồn là rất khó khăn, vậy mà vừa rồi còn quản mặt mũi cái gì. Hôm nay nếu mẫu tử bình an thì thôi, nếu xảy ra chuyện gì thì làm sao bà gánh được trách nhiệm. Việt Đại chắc còn tìm bà liều mạng. Dưới tình huống bận rộn nửa ngày đều không có dụng, bà rốt cục nhớ tới bà đỡ trẻ tuổi Âm Cố đột nhiên xuất hiện. Nghĩ vậy, cắn răn nói:

"Tình huống hiện tại chỉ sợ là để càng lâu càng phiền toái, chỉ sợ..."

"Bà đừng có nói thế... " Việt Đại mở to hai mắt nhìn, như muốn ăn thịt người.

Hà thị bĩu môi, vờ như vô tình quét mắt qua cánh cửa nhìn một cái. Việt Đại đột nhiên nhớ tới còn một bà đỡ mà nhị muội đưa tới, nhị muội biết rõ tình thế của đại tẩu mà vẫn đưa bà đỡ đến vậy nhất định là tốt nhất. Việt Đại lập tức xoay người hô lên:

"Cô nương..."

Hà thị rùng mình khi nghe được. Xem ra Việt Đại rất mong có con trai, thanh âm cũng tuyệt vọng.

Âm Cố thản nhiên đứng dậy. "Chuẩn bị nước nóng cho ta, tất cả đều lui ra ngoài."

Hà thị bớt căng thẳng được một chút, nhưng cũng làm như là bề trên, lúc này nếu có xảy ra cái gì thì cũng không quan hệ tới bà. Có điều bà vẫn muốn đi theo vào nhìn một cái. Mà tính toán của bà còn chưa thực hiện được thì Âm Cố đã cản lại ngoài cửa:

"Bà phụ trách chuyền nước ấm."

Hà thị há miệng thở dốc, được rồi, mình ở ngoài ổn hơn.

"Một mình cô..." Việt Đại xoa tay, đi lên, có chút không yên hỏi.

Mà đáp án trả lời hắn là cái cửa đóng chặt. Việt Đại và Hà thị hai mặt nhìn nhau, đánh phải ở ngoài coi chừng.

Đóng cửa lại, Âm Cố xoay người.

Đây là phòng ngủ; xiêm, áo, bồn, lửa, coi như ấm áp, bày biện trong phòng đơn giản, chỉ là cái giường kia có chút ghê người. Âm Cố rốt cục cũng biết vì sao Hà thị muốn đẩy trách nhiệm. Tuy rằng nữ nhân ở trên giường đang mở rộng hai chân ra, gập gối, nhưng thân thể của bà đã sưng phù lên. Nếu không phải vẫn còn đang nhỏ giọng rên rỉ thì nhìn sắc mặt giống như

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net