Hồ bất quy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Tại Duẫn Tâm Trung Cấp YY (??)

Dịch giả: QT + GGTr

Biên dịch: Tiểu Bảo

Thể loại: bách hợp, thanh mai trúc mã, A Thiến đồng nhân, bi kịch

Nhân vật chính: Tống Thiến, Lưu Dật Vân




Văn án

Muội là tất cả của ta.

Thức vi.

Thức vi.

Hồ bất quy.


Muội không đến tìm ta.

Thôi được, vậy thì đợi chờ đời đời kiếp kiếp.



***


Thức vi, thức vi, hồ bất quy! ----《 Kinh Thi》.

Tà dương đọng lại chân trời, tựa như không cam lòng phát ra luồng hào quang cuối.

Thiếu nữ áo xanh liếc nhìn giao lộ phía trước, trong phạm vi mười dặm đúng là không một bóng người.

Cụp mắt thở dài một tiếng, thiếu nữ nhặt mảnh đá nhọn khắc lên cột đá trước mặt một vết thật sâu. Cộng với những vết lần trước, không ngờ đã hơn hai mươi.

Lưu Dật Vân, còn hai mươi ngày.

Thiếu nữ xoay người nhảy lên lưng ngựa, tay áo màu xanh vẽ hình vòng cung trong gió, phần phật tung bay.

Hồi phủ, thiếu nữ mặt không chút biểu tình nhìn bọn hạ nhân đang gấp rút bận bịu trong phòng. Tống phủ từ trên xuống dưới một màn đỏ tươi lóa mắt, hòa cùng bầu không khí hân hoan cát tường.

Tống Thiến nhếch khóe miệng trào phúng, lãnh đạm liếc chữ "hỉ" đỏ chót trên cửa sổ.

Tống Thiến ơi Tống Thiến, ngươi thật là phô trương.

Móng tay sắc nhọn bấm sâu vào nơi mềm mại nhất trong lòng bàn tay, trên mặt Tống Thiến vẫn là một mảng lạnh lùng.

Lẳng lặng đứng ở trung tâm hỉ đường bận rộn, lại giống như bị toàn thế giới xa lạ cách ly.

***


"Chát!" Âm thanh lanh lảnh vang dội trong không gian yên tĩnh của đêm tối.

Má trái của Tống Thiến thoáng chốc sưng lên, mái tóc bung lả tả che khuất đôi mắt.

"Tống Thiến, bổn tướng nói cho ngươi biết, đừng đùa giỡn với ta kiểu đó. Lưu Dật Vân bất nam bất nữ kia bây giờ bản thân còn khó bảo toàn, nói gì đến cứu được ngươi. Tấm thân tàn tạ này có thể gả cho đại thiếu gia của Thành gia, là phúc khí của ngươi."

"Dạ, thưa phụ thân." Tống Thiến giữ nguyên tư thái kính cẩn phục tùng, âm điệu máy móc.

"Ngươi hiểu là được rồi." Nam nhân phủi tay như thể vừa đụng phải thứ dơ bẩn, ánh mắt mỉa mai giá lạnh đảo qua đứa con trên danh nghĩa.

Trong lòng Tống Thiến một mảng yên tĩnh, không thấy gợn sóng, không mảy may có một chút cảm giác đau đớn vì bị phụ thân của mình sỉ nhục.

À, thì ra phụ thân đại nhân tôn kính đã tức giận vì đứa con phế vật của mình.

Ngước nhìn tiểu các thuộc về mình trong bóng đêm đen kịt, Tống Thiến cảm nhận được sự mệt mỏi đang ùn ùn kéo đến.

"Thiến... Tiểu Thiến... hài tử đáng thương của ta... Con nhất định phải nhớ lời mẫu thân... Mãi mãi không nên tin bất cứ kẻ nào..."

Khuôn mặt nhợt nhạt của mẫu thân hiện lên trong đầu, vẫn là cặp mắt trống rỗng, tuyệt vọng, điên cuồng kia.

Mẹ ơi, con hiểu, con đã hiểu rồi.

Ánh trăng mười chín u ám quá, mây đen che phủ không chút hào quang.

***


Lúc thử áo cưới, Tống Thiến giống như một con rối gỗ, không nhúc nhích, mặc cho người ta bài trí. Ước chừng qua ba canh giờ mới mặc xong.

Hai nha hoàn đem tới một cái gương đồng. Tống Thiến nhìn người một thân đỏ sẫm trong gương, đột nhiên ngửi thấy mùi máu, cảm giác buồn nôn ấy khiến nàng nhíu mày.

Vươn ngón tay ngọc ngà lướt qua mặt kính bóng loáng, trong mắt lại có một tia ngượng ngùng mông lung.

"Tỷ tỷ, người mặc áo cưới cho ta xem đi! Người nhất định là tân nương đẹp nhất trên đời!!"

Tống Thiến khẽ cười.

Dật Vân, muội đã từng nói. Ta sẽ chờ muội đến xem diện mạo khi ta mặc áo cưới.

"Tiểu thư đẹp quá." Nha hoàn Tiểu Nhã cầm gương si ngốc nhìn tiểu thư nhà mình trong bộ áo đỏ sẫm, thì thào nói.

"Đúng đó, tiểu thư của chúng ta thật sự là tân nương đẹp nhất kinh thành!" Nha hoàn Tiểu U cũng phụ họa theo.

"Thật ư?"

Tống Thiến nheo đôi mắt tròn to như một con mèo, môi son khẽ mở, cười thật tươi. Nhất thời mọi người trong phòng đều quên hít thở.

Như vậy, Dật Vân, muội cũng sẽ thích, đúng không?

***


Ngày chín tháng sáu, thích hợp gả chồng, xuất hành; kỵ quét nhà, động thổ.

Tiếng chiêng trống loạch xoạch vang xa, cửa nhà Tống phủ chật ních dân thường.

Tân nương đội khăn đỏ được bà mai cõng ra, đưa vào kiệu.

Người đứng đầu hô một tiếng, tám kiệu phu vững vàng khởi kiệu.

Tiếng chiêng trống lại vang lên, tưng bừng náo nhiệt, dọc đường vừa thổi vừa đánh. Đám đông cũng vây đến góp vui.

Bên trong kiệu, Tống Thiến lại giống như người mất tri giác, không nghe được tiếng chiêng trống ầm ĩ, không nghe được tiếng bàn tán ồn ào ngoài phố lớn ngõ nhỏ.

"Thịch--- thịch---" Tiếng tim đập theo quy luật, không có một tia hỗn loạn.

Đối với tất cả những thứ bên ngoài, nàng không hề có cảm giác.

Dật Vân à, đừng nháo nữa, quay về đi, đã đến giờ rồi.

***


"Nhất bái thiên địa!"

Tống Thiến cúi người cung thuận hành lễ.

"Nhị bái cao đường!"

Lụa đỏ trong tay bị níu chặt hơn.

"Phu thê giao bái!"

"Báo!!! ------" Tiếng thông tri chói tai phá vỡ hỉ khí trong đại đường.

"Làm càn!" Tân lang nổi giận buông lụa đỏ trong tay, lạnh lùng trừng gã sai vặt đã ngắt đoạn việc vui của mình.

"Thiếu... Thiếu gia... Nô tài có chuyện bẩm báo."

"Nói! Nếu là chuyện vặt vãnh, hãy xem ta trừng trị ngươi thế nào!!"

"Bẩm... Bẩm báo thiếu gia, trong cung đưa tin, nói Vân Thịnh quận chúa hi sinh tại chiến trường, việc vui trong nước phải ngừng lại." Gã sai vặt nuốt nước bọt, hai chân run lẩy bẩy, dè dặt nói.

"Ngươi... Ngươi nói cái gì?" Tống Thiến gỡ khăn đội đầu, hai mắt ngơ ngẩn nhìn gã sai vặt bị dọa run.

"Tiểu... tiểu nhân..."

"Ngươi nói cái gì?? Ngươi nói cái gì?!! Không thể nào! Không thể nào!!" Tống Thiến lao tới túm áo gã sai vặt như một người điên, "Dật Vân làm sao có thể xảy ra chuyện!! Ngươi, tên vô lại này! Sao ngươi dám gạt ta??"

"Di thể của Vân Thịnh quận chúa vừa được chuyển về kinh thành, bây giờ đã đến trong cung. Tiểu Thiến, hắn... không gạt muội đâu." Thiếu gia của Tống gia bước lên một bước, vẻ mặt phức tạp nhìn cảm xúc gần như sụp đổ của Tống Thiến.

"Ca! Các người đều đang nói bậy, đều đang nói bậy!! A!!!!!!!!!!!!!!" Tống Thiến giật mũ phượng hoa lệ xuống, mái tóc dài đen nhánh xõa tán loạn.

"Các người đều gạt ta... Gạt ta..."

Dòng lệ mặn tanh theo hai má cuồn cuộn tuôn xuống, để lại sau lưng dấu tích bỏng rát của vết thương.

"Tại sao?"

"Ta"

"Chỉ muốn cùng Dật Vân cùng một chỗ thôi mà."


***


Người trong thiên hạ mấy ai không biết Vân Thịnh quận chúa hiên ngang của vương triều chính là nữ tướng quân trên đời hiếm có. Trở về sau hàng chục trận chiến lớn nhỏ, một nhân vật huyền thoại truyền kỳ.

Có lẽ thực lực quá cường hãn, cũng có lẽ tướng mạo quá tuấn tú, còn ai nhớ rằng nàng chẳng qua chỉ là một thiếu nữ mười tám tuổi?

Tống Thiến đứng trước quan tài thủy tinh lạnh như băng, vô thần nhìn hình người như ngủ say bên trong.

Ngón tay xoa nhẹ mái tóc của người ấy. Đôi mắt. Hai má. Ánh mắt chết lặng của nàng khiến cho người ta kinh hãi.

"Chát!"

Mọi người cả kinh khi nhìn thấy bàn tay của Tống Thiến vung lên.

"Láo xược!" Thị vệ rút kiếm tiến về trước, muốn bao vây Tống Thiến.

"Lui ra!" Thiếu niên Hoàng đế nhíu mày, trầm giọng hô.

"Hoàng Thượng! Ả tiện dân này có ý đồ vô lễ với di thể của Vân Thịnh quận chúa!"

"Trẫm nói lui ra." Ánh mắt của Hoàng đế chợt lóe, cảm giác áp bách lập tức đánh úp.

"... Dạ..." Tất cả thị vệ nhanh chóng rời khỏi đại điện.

"Tiểu Thiến..." Hoàng đế khẽ thở dài một hơi, nhìn thân ảnh gầy gò của biểu muội nhà mình, lòng đau như cắt.

"Chát ------- chát -------"

Tống Thiến hung hăng tát người nằm trong quan tài hai cái, tựa như không dung nạp được lời hoàng đế nói.

"Đồ lừa đảo! Lưu Dật Vân, muội là kẻ đại lừa đảo..."

Thanh âm khàn khàn giống như bị thứ gì đó tắc lại. Nó khô khốc đến nỗi làm cho người ta có cảm giác bị lưỡi dao cùn cứa vào tim.

"Chát ------"

"Đốn mạt... Khốn khiếp..."

"Tiểu Thiến! Muội..." Hoàng đế nhìn thấy đôi mắt đục ngầu của Tống Thiến, lòng giật mình.

"Đừng lại đây!" Tống Thiến rít lên, hai tay ôm chặt Dật Vân.

"Được, được... Trẫm không qua, không qua đâu, muội bình tĩnh một chút." Hoàng đế bất lực thở dài, biểu muội đáng thương này, mình thật sự không có biện pháp.

"Các người đều muốn chia rẽ ta và Dật Vân, các người cũng không muốn Dật Vân ở bên cạnh ta..." Tống Thiến thều thào lẩm bẩm, "Các người cái gì cũng không biết... Cái gì cũng không biết..."

"Các người có nhiều đồ, nhưng mà... ta chỉ có một mình Dật Vân... Ta chỉ có một mình nàng thôi..."

"Người biết không? Lúc nhỏ phụ thân đại nhân muốn bỏ ta chết đói chết rét, Tống phủ không một ai xem ta là con người. Chỉ có Dật Vân, chỉ có Dật Vân lén trèo tường đến thăm ta, nàng kể chuyện cho ta nghe, chọc ta cười, nói cho ta biết, chỉ cần có nàng ở đây thì không cần sợ hãi. Nàng nói nụ cười của ta là bảo vật cả đời của nàng, chỉ có nàng quý trọng ta như công chúa. Nàng có thứ gì mới lạ sẽ cho ta xem đầu tiên. Phụ vương khen nàng, khi đi học được phu tử khen, người đầu tiên nàng muốn kể cũng là ta."

"Nàng luôn ngốc như vậy đó, ta ăn hiếp nàng, nàng chỉ ngây ngô cười, chưa bao giờ trách ta..."

"Nàng luôn bị đoàn xiếc trên phố lừa gạt, thật không hiểu đồ ngốc như thế sao có thể làm đến tướng quân. Mỗi lần phát hiện mình lên chức, nàng liền mặt nhăn mày nhó hướng ta tố khổ, nhìn ta cười ngửa tới ngửa lui cũng không giận."

"Chỉ có nàng nuông chiều ta, nhường nhịn ta. Nàng thường nói, tỷ tỷ, buông thả với ta một chút cũng không sao."

"Mỗi lần thấy ta bị phụ thân phạt, nàng như thể đau hơn cả ta, còn cẩn thận, nhẹ nhàng vuốt vết thương của ta, nét mặt cũng muốn bật khóc. Người tốt như vậy mà trong mắt chỉ có một mình ta, giống như cả thế giới của nàng chỉ có một mình ta. Ta đã nghĩ, lúc ấy ta hạnh phúc đến chết rồi. Các người không biết loại cảm giác này đâu."

"Thật ra, nàng rất sợ đau. Mỗi lần thấy ta trở về phải chịu đòn roi của phụ vương, rồi phải băng bó vết thương, nàng lại cắn răng oán giận nói rằng cha xuống tay càng ngày càng ác."

"Ta không thích Dật Vân đi đánh giặc, mỗi lần nàng xuất chinh ta đều thấp thỏm rất lâu, nhưng bất luận ta nói thế nào, Dật Vân cũng không nghe lời khuyên của ta. Đó là lần đầu tiên ta biết có lúc Dật Vân cũng sẽ không nghe lời mình. Sau đó, ta đã nghĩ, là Dật Vân kiên trì, sao ta có thể ngăn cản chứ? Ước định trẻ con của ta và nàng chính là mỗi lần xuất chinh đều phải trở về bình an, nàng đã luôn tràn đầy tự tin hứa với ta."

"Ta rất thích ngắm nàng mặc chiến bào, thích lúc nàng trở về sẽ ở ngoài tường thành cười lớn vẫy tay với ta, thích bộ dạng nhíu mày suy tư của nàng, thích nét mặt nàng đau lòng vì ta. Trên thế gian này, có thể làm cho ta thích... chỉ có Dật Vân."

"Nàng từng nói, nàng nói ta không cần lo lắng, ta sẽ không bị gả cho họ Thành kia, nàng sẽ ở ngày ta thành thân mang chiến thắng trở về đón ta đi, ngắm ta mặc áo cưới, để ta trở thành tân nương của nàng..."

"Gạt ta... Nàng gạt ta... Nàng cư nhiên đã gạt ta... Nàng từng nói sẽ thành thân với ta... Nàng từng nói..."

Tống Thiến tựa hồ rúc vào thế giới của mình, không ngừng lẩm bẩm, ôm chặt thân thể của Dật Vân, một khắc cũng không rời.

Hoàng đế chưa từng gặp qua Tống Thiến như vậy, bấy giờ nàng giống như một con búp bê thủy tinh mỏng manh, chỉ cần chạm khẽ một cái sẽ nát thành cát bụi.

"Ha! Không có khả năng! Sao Dật Vân lại gạt ta? Đúng rồi, Lưu Dật Vân nào có lá gan dám gạt ta? Ha ha, các người đều lừa ta. Ta không mắc mưu đâu... Dật Vân, Dật Vân, nàng nhất định còn ở chiến trường."

Tống Thiến cười như một đứa trẻ, đôi mắt chết lặng bỗng dưng tỏa sáng.

"Hiện tại là giờ nào? Thật là, ta còn phải chờ Dật Vân trở về nữa. Dật Vân à, muội ở tiền tuyến có chăm sóc tốt cho mình không."

Tống Thiến dường như không nhìn thấy những người khác, buông Dật Vân trong tay, đột nhiên cất tiếng cười to, tiếng cười gay gắt đâm vào màng nhĩ đau đến tê tâm liệt phế, trong chớp mắt không còn thấy bóng dáng.

"Tỷ tỷ, mấy câu này có nghĩa là gì?" Dật Vân mười tuổi chỉ vào một câu trong sách.

"Ngốc quá, những câu này lần trước ta đã giảng cho muội rồi mà." Tống Thiến mười ba tuổi gõ lên đầu Dật Vân một cái.

Dật Vân lè lưỡi.

"Thức vi, thức vi, hồ bất quy, nghĩa là, trời tối, trời tối rồi, vì sao vẫn chưa về nhà?" Tống Thiến lắc đầu nói.


"Trời tối... trời tối rồi... vì sao vẫn chưa về nhà?"

"Thức vi... thức vi... hồ... bất... quy..."

Gió đêm phất phơ mảnh áo cưới đỏ tươi như máu, đường cung tan nát cõi lòng...

Hồ bất quy?

Hồ bất quy.


——END——
















"Unnie! Unnie! Dậy! Tỉnh dậy đi! Không sao chứ."

Victoria mở hai mắt, dòng lệ lạnh lẽo trào ra. Amber đang lo lắng nhìn cô.

"Amber... May quá... May quá..." Victoria đột nhiên đứng dậy ôm Amber cứng ngắc.

"Unnie, chị làm sao vậy?" Amber lúng túng, vỗ vỗ vai Victoria.

"Không có gì, chỉ là ác mộng thôi." Victoria mỉm cười, quệt nước mắt.

"Ừa, không sao là tốt rồi." Amber ôm lại cô, "Đúng rồi, unnie, em hiểu cái câu lần trước chị dạy em rồi."

"Thật sao? Vậy em nói nghe xem." Victoria buồn cười nhìn Amber, cô nhóc trông như một học sinh tiểu học đang chờ được khen.

"Thức vi, thức vi, hồ bất quy?"

---Hoàn---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net