Hôn lễ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Mijia

Đây là một tra công.

Genre: giang hồ ân oán, ngược luyến tình thâm
Vai chính: nàng (?) | phối hợp diễn: Linh Nhi | cái khác: tra công
Thể loại: Nguyên sang - Bách hợp - Lịch sử hư cấu - Tình yêu
Phong cách tác phẩm: hắc ám
Status: đã hoàn thành
Editor: Geum :sexy:

Nhận xét: ._. tra công thì hiểu haa ._.

==========================



Đôi mắt phượng xếch dài, con ngươi lười biếng ngái ngủ, đầu ngón tay phác thảo những đường nét của đôi môi hồng, đỏ tươi như máu trên làn da tuyết trắng.

Đứng dậy, khoác lên người chiếc áo đỏ thẫm làm từ lông bạch hồ, nàng tỉ mỉ vuốt vẻ lớp lông mềm mại và mịn màng, nhếch lên khóe môi như đang hoài niệm thứ chi. Con tuyết hồ này là do ả cùng nàng săn được vào mùa đông năm trước, sau đó, ả một nửa, nàng một nửa, ước hẹn nhau khi kết làm cây liền cành sẽ cùng khoác lên vai đối phương. Vì thế mới nhuộm nó thành sắc đỏ đầy vui vẻ.

Chỉ tiếc, giờ này, ngày này, dường như nàng chẳng thể tự tay khoác lên người ả nữa…

Mở cửa phòng ra, ả hơi co rúm bả vai lại bởi cơn gió lạnh thấu xương…

Dường như mùa đông năm nay đến đặc biệt sớm, khi ngọn cây vẫn còn mang sắc lục tiêu điều, trận tuyết đầu đã lả tả bao trùm lên Trúc Gian Phong…

Nâng tay lên, hà hơi vào lòng bàn tay, ả có chút quan tâm lò lửa trong phòng nàng không đủ ấm, sẽ làm nàng yêu dấu của ả bị lạnh.

Mau làm cho xong mấy việc vặt nhàm chán này, để còn sớm quay về chăm sóc cho nàng …

Lướt qua dãy hành lang khúc khuỷu quen thuộc, trông thấy những tảng đá Thái Hồ bị phủ đầy tuyết đầu mùa, ả không khỏi mỉm cười. Năm đó, các nàng thanh mai với thanh mai, hai đứa trẻ vô tư, làm hết bài tập của sư phụ sẽ kéo nhau tới nơi đây chơi đùa, đến nay bên tai dường như vẫn văng vẳng tiếng vui cười thanh thúy của ngày xưa.

Lần đầu tiên tâm sự cũng là ở đây, dưới ánh trăng, đôi má nàng đỏ bừng, rực rỡ như đào, khiến cho người ta không nhịn được mà muốn ôm nàng vào vòng tay, thưởng thức sự tốt đẹp ấy…

Hôm nay là ngày vui của hai nàng, ả âm thầm quyết định, tối nay nhất định phải đưa nàng về lại nơi này, cùng nhau kể lại từng chút kỉ niệm.

Đẩy cửa đại sảnh ra, ả bình tĩnh chậm rãi bước đến chủ tọa dưới con mắt chăm chú của mọi người. Nơi này từng là vị trí của ân sư ả, ả ngồi ở bên phải Người - tượng trưng cho Các chủ kế tiếp của CảnhVân Các trong Trúc Gian Phong. Mà nàng thì ngồi bên trái Người - như đứa con gái yêu quí độc nhất vô nhị của Người.

Ả là đệ tử làm Người đắc ý nhất, chững chạc, tao nhã, thông tuệ. Nàng là hòn ngọc quý trên tay Người, xinh đẹp, hoạt bát, lanh lợi.

Mỗi lần nghe sư phụ răn dạy ở đại sảnh này, ả và nàng luôn dùng ánh mắt trêu chọc nhau, để trải qua quãng thời gian nhàm chán đó.

“Quận chúa?”

Người bên cạnh tiến lên một bước, giọng nói thoáng thấp thỏm làm ả tỉnh lại. Thân áo lụa sắc đỏ tung bay, ả tao nhã ngồi xuống chủ tọa, quan sát tên tù nhân đang quỳ rạp trước mặt với thần sắc cao ngạo.

Thắng làm vua thua làm giặc, trong cuộc chơi này, ả thắng, cho nên đương nhiên nên nếm thử thứ kiêu ngạo cùng khoái lạc của kẻ chiến thắng.

"Kẻ phản bội! Ngươi là kẻ phản bội!" Sự rụt rè im lặng trong đại sảnh trang nghiêm đột ngột bị phá vỡ, cô gái mặc áo vải xanh đang quỳ gối đối diện chợt ngẩng đầu, khóe mắt như muốn nứt ra vì rống giận: “Sư phụ nuôi nấng ngươi trưởng thành, chưa từng ngược đãi ngươi bao giờ, ngay cả vị trí Các chủ kế tiếp cũng giao cho ngươi đảm nhiệm, cớ sao ngươi lại làm chuyện táng tận lương tâm này?!”

Ả hơi nhíu mày, khó chịu vì thứ âm thanh sắc nhọn ấy, chỉ nâng tay, lập tức có kẻ rút ra bội đao bên hông, đâm vào ngực cô gái áo xanh.

Thân thể cô gái yếu ớt sụp xuống đất, máu tươi nóng bỏng gặp phải lớp không khí rét lạnh dường như tản ra làn sương mù nhè nhẹ.

Tiếng thốt lên thì thầm, tiếng hít hơi không thể tin, tiếng khóc khẽ không cách nào nín nhịn…Những người quỳ dưới đại sảnh xôn xao, chỉ có tên nam nhân trung niên phía trước vẫn đứng thẳng người, không chút dao động.

“Vì…” Ả nghiêng người, tựa vào tay vịn của chiếc ghế, chơi đùa với sợi tóc trước ngực, uể oải mở miệng: “Vì…hưởng lộc vua, thì phải làm việc của trung thần. Ta đường đường là Quận chúa, kim chi ngọc diệp, sao có thể làm bạn với lũ thảo dân như ngươi.”

“… Như vậy, tại sao đường đường là Quận chúa lại trở thành kẻ ăn xin nghèo nàn, đi theo kẻ thảo dân như chúng ta bước vào Trúc Gian Phong?” Giọng nói của nam nhân không còn sang sảng như dĩ vãng, mà mang sự mỏi mệt và già nua từ sâu trong đáy lòng.

“Bởi vì ta cần chiến công.” Ả đổi tư thế, mỉm cười nhìn kẻ từng là ân sư của mình: “Sự ngu xuẩn của cha làm Hoàng Thượng và gia tộc cực kỳ thất vọng, nên ta cần lập đủ chiến công mới có thể bù lại sai lầm của hắn ta, lần nữa lấy lại lòng tin và sự xem trọng của Hoàng Thượng. Ta phải chứng minh, ta khác với nam nhân kia, ta mạnh hơn hắn không chỉ ngàn lần vạn lần!” Chế giễu nâng tay lên, đồng tử ả dường như mang chút điên rồ: “Mà Cảnh Vân Các trong Trúc Gian Phong lại không biết lượng sức mà kêu gào triều đình hủ bại, dựng cờ làm phản, lũ người bị triều đình xem là cái gai trong mắt như các ngươi đương nhiên là công cụ tốt nhất để ta lấy lại vinh quang.”

“Cho nên, tất cả của tất cả, từ ban đầu chỉ là một bàn cờ?” Nam nhân bi thương cười, nhìn người từng là đệ tử cưng của mình, không biết là nên oán bản thân nhìn người không rõ, vẫn là nên kính nể ả che giấu chân tướng suốt mười năm.

“Đúng thế! Tất cả! Đều đúng!” Ả gật nhẹ đầu, dường như hài lòng vì bản thân không cần nói thêm gì nữa: "Nếu đã rõ ràng rồi thì cứ an tâm mà rời đi, mọi người có thể cùng nhau làm bạn trên đường xuống Hoàng Tuyền, sẽ không đến nỗi tịch mịch, đau khổ.”

Lại nâng tay lên một lần nữa, quan viên triều đình bốn phía đều rút bội kiếm ra, nhưng động tác kế tiếp lại bị cắt ngang.

“Chờ một chút!” Nam nhân chợt ngẩng đầu, gương mặt vốn bình lặng trở nên méo mó vì lo lắng: “Linh Nhi đâu? Linh Nhi ở đâu rồi?! Ngươi đã làm gì nàng?!”

“Ngươi hỏi Linh Nhi sao?” Ả lộ ra lúm đồng tiền ấm áp: “Nàng đương nhiên là tốt rồi, lúc này có lẽ đang ngủ say… Sao ta có thể nhẫn tâm tổn thương Linh Nhi của ta…”

“Không đành lòng tổn thương?!” Nam nhân như nghe thấy câu nói nực cười nhất trên đời: “Ngươi giết cha của nàng, giết tất cả sư huynh sư tỷ của nàng, hủy hoại cả nhà nàng, cái này gọi là không đành lòng tổn thương?!” Dừng một chút, nam nhân có vẻ đã thuyết phục được bản thân đối mặt với sự thật, lạnh giọng mở miệng: “Ta lại hỏi ngươi một câu, chuyện lần đó… Chuyện lần đó có phải do ngươi bày ra không?!”

“Lần đó?” Ả nghi hoặc chớp mắt, có chút vô tội nhìn lại: “Quá nhiều lần, ta cũng không biết sư phụ nói lần nào?”

Nghe câu trả lời của ả, khuôn mặt của nam nhân trở nên hung tợn vì căm hận và phẫn nộ: “Nếu không phải Cảnh Vân Các xung đột với Lưu Phong Cư, sao ngươi có thể dễ dàng ngư ông đắc lợi như thế?! Linh Nhi… Linh Nhi bị tên khốn nào của Lưu Phong Cư cường bạo, có phải là do một tay ngươi bày ra hay không?!”

“À…Ngài nói cái này?” Ả như bừng tỉnh hiểu ra, nhẹ nhàng vỗ tay: “Ân, ít nhiều là nhờ Linh Nhi giúp đỡ, ta mới có thể nhanh chóng đạt thành ước nguyện như vậy. Lại nói, ta còn chưa thưởng cho Linh Nhi cái gì để cùng nhau ăn mừng mong muốn của chúng ta trở thành sự thật.”

“Ngươi… Ngươi…” Đôi mắt nam nhân trợn tròn, dù sớm đã suy đoán như vậy, nhưng sự thật chân chính vẫn làm hắn không thể tin được: “Linh Nhi…Linh Nhi nhưng là tiểu sư muội mà ngươi sủng ái nhất! Quan hệ giữa ngươi và nàng chẳng phải rất tốt sao? ! Ngươi nhẫn tâm…ngươi lại nhẫn tâm tự tay đưa Linh Nhi cho tên khốn ấy đạp hư? Chỉ vì muốn Cảnh Vân Các xung đột với Lưu Phong Cư? Để ngươi thừa cơ hạ thủ? Ngươi đã hủy hoại nàng! Ngươi có biết hay không? ! Ngươi đã hủy hoại nàng!!”

“Sao ta lại nhẫn tâm?” Ả nhẹ nhàng nghiêng đầu, nhún vai khó hiểu: “Nàng không chỉ là Tiểu sư muội mà ta sủng ái nhất, cũng là người ta yêu nhất, tình nhân của ta, người thích, người thương …Cho dù nàng biến thành bộ dạng gì đi nữa, ta cũng sẽ yêu nàng, dù nàng bị nam nhân đạp hư, không còn thuần khiết, dù nàng suy sụp vì điều đó, ai mà chẳng biết ta vẫn yêu nàng như xưa?”

Dường như nhớ tới bộ dáng của Linh Nhi, ả cười dịu dàng rồi vội vã đứng lên: “Ta đã ngồi đây đủ lâu rồi, vừa nghĩ đến Linh Nhi phải ở trong phòng một mình, ta liền không thể kiềm chế tâm tình muốn trở lại bên người nàng… Kế tiếp là hôn lễ của ta cùng Linh Nhi, nhưng thật đáng tiếc, sư phụ ngài lại không thể trở thành người làm chứng cho chúng ta, đành thỉnh ngài chúc phúc cho chúng ta ở Hoàng Tuyền vậy.”

Ả mỉm cười hạnh phúc, nhảy nhót đứng lên, xuyên qua những kẻ kêu gào “Đồ điên!” đang quỳ rạp trên mặt đất.

Đằng sau là âm thanh đao kiếm xuyên vào cơ thể, là những lời nguyền rủa trước khi chết, máu tươi vẩy ra, nhuộm cả đại sảnh thành thành sắc đỏ vui vẻ, như chiếc áo choàng đỏ thẫm trên người ả.

Dùng máu của tất cả thân nhân và bằng hữu để trang trí lễ đường, chẳng biết nàng có thích hay không?

Một đường bước vội như gió, ả khẩn cấp chạy về phòng nàng, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.

Nàng ngồi yên ở đó, mặt không chút cảm xúc, đôi mắt đờ đẫn, nhưng bất kể thế nào, trong mắt ả nàng luôn là người đẹp nhất, đẹp đến mức tất cả nam nữ trong thế gian cũng không thể sánh bằng.

Bước đến cạnh nàng, nâng tay tinh tế vuốt ve mái tóc mềm mượt, khóe miệng ả mỉm cười, đem chiếc áo choàng lông cáo đỏ thẫm đang vắt trên ghế dựa khoác lên đầu vai nàng …

Ngày kết làm cây liền cành, họ sẽ đích thân khoác nó lên người đối phương…Tuy nàng không làm được , nhưng ả có thể làm cho nàng.

Cúi đầu khẽ hôn trán nàng, ả ôm nàng vào trong vòng tay, thỏa mãn mỉm cười, khoan thai thở ra một hơi…

Ả chiếm được tất cả, vinh quang, quyền lực, và người yêu.

Ả chính là người hạnh phúc nhất trên thế giới, mà ả cũng sẽ cố gắng kéo dài niềm hạnh phúc ấy…

Trước khi ả thấy mệt mỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net