Hồng bài thái giám - P1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Nam Mệnh Vũ

Edit: Kayzin edit 92 chương đầu, các chương còn lại do bạn Vague Lust Lover edit do đó phong cách dịch các chương cuối có thể khác. Mong các bạn thông cảm nhé!

Translate: Raw, QT, google

Thể loại: Bách hợp trường thiên, cổ trang, xuyên không, mất quyền lực lịch sử, hài, NP (nhất công đa thụ), H scenes, nữ-nữ sinh tử, HE 

Couples: Lăng Giản VS Lam Thanh Hàn, Lam Nhược Y, Lam Ngữ Thần, Tô Nguyễn Hân, An Phi, Hứa Linh Nhược.   

Độ dài: 108 chương + 5 phiên ngoại   

Giới thiệu nhân vật:

Lăng Giản: Thiên tài y học, bác sĩ tốt nghiệp Viện y học Trung Quốc, vì không cách nào tiếp nhận chuyện bạn gái mà mình yêu bất ngờ kết hôn với nam nhân khác , nên quyết định đi du lịch để giải sầu. Tình huống cẩu huyết , bị xuyên không trở về Lam triều một ngàn năm trước , sau đó còn bị bắt vào cung làm thái giám giả . Từ đó một thân một mình ở nơi hậu cung gây dựng sự nghiệp .

Đại công chúa Ngưng Băng - Lam Thanh Hàn
: phúc hắc ngự tỷ lãnh khốc vô tình, nhưng hết lần này đến lần khác vô cùng yêu thương muội muội , chỉ cần là muội muội muốn, cho dù là tánh mạng của mình nàng cũng bằng lòng cho .

Nhị công chúa Ngưng Trần - Lam Nhược Y: yêu nghiệt công chúa mị khuynh thiên hạ, bởi vì xuất thân thấp kém của mẫu thân mà vừa hâm mộ vừa ghen tị Đại công chúa được sủng ái nhất .

Tam công chúa Ngưng Sương - Lam Ngữ Thần: cực phẩm la lỵ đơn thuần đáng yêu , không có bất cứ tâm cơ gì , luôn được mọi người yêu mến.

...oOo...

1. Chương thứ nhất: Xuyên không

Sương khói lượn lờ trên núi Tần An , khách hành hương cầm trong tay bó hương nối đuôi nhau vái lạy đi tới Thượng Thanh Đạo Quan ở giữa sườn núi . Ngọc Thượng Thanh Quan là vùng đất tu đạo nổi danh ở Lam triều. Vốn trước kia không gọi là Thượng Thanh Đạo Quan , nghe đồn rằng đạo quan trụ trì ở thượng giới là Thượng Thanh Đạo Nhân phi thăng thành tiên ở nơi này , cho nên các giáo đồ mới đổi tên nơi này thành Thượng Thanh Đạo Quan, chính là hy vọng Thượng Thanh Đạo Nhân phù hộ cho họ có thể thuận lợi tu thành tiên . Về sau , chuyện Thượng Thanh Đạo Nhân phi thăng truyền khắp bốn phương tám hướng , khách hành hương đương nhiên tới đây cầu may càng ngày càng nhiều .


Trước cửa Thượng Thanh Đạo Quan, Lăng Giản thân mặc đạo bào, cầm trong tay một chiếc gương đồng, mỉm cười nghênh đón từng vị khách hành hương bước vào đại điện, thừa dịp người khác không chú ý liền đánh giá chính mình trong gương đồng. Đôi mắt tinh anh, hàm răng trắng tinh , sắc nước hương trời , khuynh quốc khuynh thành? Phi! Lăng Giản tự mình cảm thấy muốn ói khi trong đầu hiện lên bốn chữ này, nàng hẳn là vừa đẹp trai vừa mĩ lệ đều có đủ , mị lực không gì ngăn cản, chính là cực phẩm ngự tỷ người gặp người thích, xe thấy xe nổ a~.Lăng Giản nhìn lão đạo cách đó không xa đang giải quẻ cho khách hành hương, nếu như muốn dùng một câu hình dung tâm tình của nàng lúc này , đó chính là --- bi thảm , cẩu huyết, nàng quả thực chính là một người bi kịch không ai sánh bằng a.Tới đây một tuần lễ, nàng vẫn ngây ngốc ở đạo quan chết tiệt này, bi thảm vô hạn gặp phải cẩu huyết a. Nàng hối hận a , nàng oán hận a, tại sao ban đầu không nghe lời nói của vị lão giả kia, biết điều một chút ngốc ở trong phòng. Hoặc là, một khắc kia nàng lựa chọn tới thành phố T du lịch giải sầu liền đã định trước nàng xui xẻo bước lên con đường xuyên không tới nơi này.Trước lúc tới thế giới này, Lăng Giản là bác sĩ thiên tài về trung y của Viện y học Trung Quốc. Mười tám tuổi đã tốt nghiệp trung học, tiến vào Viện y học Trung Quốc trở thành học sinh thiên tài khiến cho các giáo sư trung y kiêu ngạo. Nhìn một vị phu nhân lớn tuổi đang thành kính dập đầu trong đại điện, Lăng Giản ngoắc ngoắc ngón chân cũng biết nàng đang cầu một đứa con với tiên nhân . Cầu một đứa con a! Chuyện này đối với Viện y học là một việc đơn giản tới mức nào ? Chỉ cần ngươi có tiền, đừng nói cầu một người con, ngay cả là cầu một quái vật hai đầu cũng có thể giúp ngươi như ý sinh ra cả một hang ổ a.Nhớ tới Viện y học, Lăng Giản trong lòng nổi lên một ít hoài niệm, nhớ tới các vị giáo sư suốt ngày tán dương nàng kia, còn cả người bạn gái cùng nàng yêu nhau bốn năm kia nữa..Mặc dù trước khi Lăng Giản đạt được bằng bác sĩ nàng ta đã kết hôn cùng một nam nhân ghê tởm có tiền , nhưng Lăng Giản vẫn không có biện pháp oán hận nàng , ai bảo mình yêu nàng sâu đậm như vậy đây ? Nàng luôn nhớ vào đêm chia tay , bạn gái cũ đã nói với nàng :" Ta yêu ngươi , nhưng ta không có biện pháp ở chung một chỗ với ngươi , thực tế rất tàn khốc , tình yêu thì luôn có nhiều bất đắc dĩ"

Vì để quên đi "tình yêu bất đắc dĩ" của các nàng , Lăng Giản quyết định đi Thượng Thanh Đạo Quan ở thành phố T tu thân dưỡng tính . Ai biết ngày nàng đi đúng vào ngày Cửu Tinh Liên Châu trong truyền thuyết , lại vừa khéo số mạng của nàng theo như lời lão giả nói là khác với số mạng người thường .Nhớ tới trong nháy mắt đó mình bị một viên đỏ lòm như lưu tinh đập một cái thật mạnh , nàng tựa hồ đã nhìn thấy đúng là có một đạo ánh sáng màu tím thẳng tắp như ánh sao sáng xẹt qua bầu trời . Về phần rốt cuộc có phải là chín viên hay không , Lăng Giản thật sự là không rõ , bởi vì khi nàng vừa muốn đếm thì đã bị nện cho thất điên bát đảo . Khi tỉnh lại thì nàng đã thấy mình ngu ngơ ở thế giới xa lạ này. Bởi vì có câu nói gọi là sống ở đâu thì yên ở đấy , Lăng Giản trời sinh tính lạc quan , cho dù là từ trên máy bay nhảy xuống mà quên mang dù , nàng cũng sẽ vui sướng hài lòng mà hưởng thụ cùng gió trời nhảy múa .

Tới nơi này cũng được một khoảng thời gian rồi , Lăng Giản vẫn mặc đạo bào mà làm việc như một tiểu đạo sĩ tuyệt mỹ . Trong thời gian này , nàng cũng nghĩ tới tìm phương pháp để quay về hiện đại , cho nên nàng suốt ngày quấn lấy lão đạo , hỏi hắn khi nào thì lại xuất hiện Cửu Tinh Liên Châu .

"Cửu Tinh Liên Châu ?" , lão đạo tựa hồ còn không có nghĩ tới những thứ cao cấp như vậy , làm như là một vấn đề bí mật , trực tiếp đem vấn đề thắc mắc của Lăng Giản dẹp qua một bên . Dĩ nhiên , Lăng Giản của chúng ta là người thế nào ? Chính là tương đối kiên trì bền bỉ , là người kiên nhẫn .Ngươi không nói cho ta Cửu Tinh Liên Châu khi nào xuất hiện , ta đây tự mình vào hang ổ Tàng Thư Các của ngươi giở tài liệu . Hoàn hảo nàng ở thế giới hiện đại có học qua cặn kẽ văn tự cổ , thậm chí có thể vẽ quỷ phù ở trên quy giác a ( là mai rùa để bói toán á ) . Không tìm không sao , tìm rồi thì Lăng Giản hoàn toàn thất vọng . Trở về thế giới hiện đại và một số chuyện khác , đại khái là phù vân , tuyệt đối không có hy vọng a ."Đạo trưởng, đạo trưởng!" Một thanh âm dồn dập truyền đến , Lăng Giản chậm rãi quay đầu theo hướng lão đạo nhìn lại , thấy được một nữ nhân to béo đang cố sức chạy về phía đạo trưởng. Nói là chạy kì thực là bước nhanh, mỡ thừa trên người rung lên theo từng bước đi.Đây không phải là Trương tẩu sao? Sao không hảo hảo làm cơm còn chạy tới tiền điện a? Lăng Giản như có điều suy nghĩ ngó chừng vào Trương tẩu đã đứng trước mặt lão đạo.Trương tẩu coi như là ân nhân cứu mạng của Lăng Giản . Khi Lăng Giản xuyên tới thế giới này , người đầu tiên nhìn thấy chính là Trương tẩu , nàng là nữ nhân duy nhất trong đạo quan , tâm địa tốt đến mức ngươi chỉ cần tuỳ tiện cho nàng một lý do , nàng sẽ lập tức tin là ngươi không có nhà để về . Cho nên , với lòng nhiệt tình , Trương tẩu đã đem Lăng Giản gửi gắm cho Thượng Thanh Đạo Quan đạo trưởng . Dĩ nhiên , Trương tẩu không hề nhắc tới thân phận Lăng Giản là nữ nhân . Tại sao ? Bởi vì Trương tẩu thấy y phục mà Lăng Giản mặc khi xuyên không đến , mà trong đạo quan ngoại trừ đạo bào thì chính là đạo bào , cho nên Trương tẩu linh cơ chợt loé ( nảy ra sáng kiến ) , trực tiếp đem đạo bào nhỏ nhất cho Lăng Giản mặc trên người .Người tới đều là duyên . Đây là câu đầu tiên đạo trưởng nói với Lăng Giản khi thấy nàng , mà câu thứ hai là "Ngươi ở lại đạo quan làm tiểu đạo tu hành đi" . 

Vào lúc Lăng Giản cung kính chuẩn bị nghe câu thứ ba , đạo trưởng đã phe phẩy phất trần trong tay rời đi , chỉ để lại Trương tẩu cùng Lăng Giản hai người hai mắt nhìn nhau . "Thần nhân a!!" Trương tẩu giơ ngón tay cái lên , không ngừng khen ngợi lão đạo ."Cái gì ?" Lão đạo đột nhiên đứng dậy khiến cho Lăng Giản đang trong trạng thái ngẩn người sợ hết hồn , lập tức đi tới bên Trương tẩu cùng lão đạo hỏi xem là chuyện gì xảy ra ."Con trai Trương tẩu sắp không xong rồi!" Lão đạo có chút ái ngại nhìn Trương tẩu đang hai mắt rưng rưng . Con trai Trương tẩu vừa ra đời đã là con ma bệnh , về phần rốt cuộc là bệnh gì , Trương tẩu tìm nhiều danh y cho đến gia tài tiêu hết cũng tìm không ra đáp án . Trong tuyệt vọng , Trương tẩu không thể làm gì khác hơn là mang con trai đến Thượng Thanh Đạo Quan , hi vọng nhờ thần linh che chở để cho nhi tử sớm ngày khang phục . Ai ngờ thần linh này chẳng những không che chở , ngược lại muốn thật sớm đem nhi tử của Trương tẩu đi hưởng phúc .Đối với bệnh của con trai Trương tẩu , lão đạo cũng không giúp được gì . Hắn mặc dù là người tu đạo , nhưng chỉ biết một chút ít y thuật , ngay cả danh y cũng không chẩn đoán được bệnh , thường dân như hắn làm sao có biện pháp ?

"Trương tẩu , ngươi dẫn ta đi xem một chút !" 

Đối với chứng bệnh nan y của con trai Trương tẩu , Lăng Giản tự nhiên là có nghe nói , chẳng qua là nàng chỉ vừa tới nơi này , đối với nơi này chỉ mới hiểu biết đại khái , như thế nào còn bỏ sức đi quản chuyện người khác a ? Hôm nay nghe được con trai Trương tẩu sắp không xong , chuyện này bất kể thế nào cũng phải quản , thân là một bác sĩ , chữa bệnh cứu người vốn là đạo lý a!"Hảo hảo , ngươi đi theo ta !" Trương tẩu đương nhiên là không biết Lăng Giản biết y thuật , chẳng qua bây giờ lửa cháy tới nơi rồi , không thể làm gì khác hơn là ngựa chết xuống đi bộ a. (kay : nguyên văn là "ngựa chết thì chọn ngựa sống" , nhưng ta ko hiểu là thế nào nên phải sửa lại chút)Mấy người vội vàng chạy tới phòng của con trai Trương tẩu . Lão đạo mặc dù không giúp được gì nhưng cũng không đành lòng bỏ mặc , cho nên dưới tình thế cấp bách cũng theo Lăng Giản cùng Trương tẩu chạy tới đây.Bởi vì con trai Trương tẩu hằng năm đều bệnh liệt giường, nên trong phòng tràn ngập mùi vị mốc meo nồng đậm. Rèm cửa sổ luôn luôn kéo kín, không có một tia mặt trời chiếu vào. Lăng Giản theo bản năng che lỗ mũi tiến đến bên giường. Trên giường, con trai Trương tẩu ôm bụng thống khổ rên rỉ, sắc mặt của hắn tái nhợt, không có một tia huyết sắc, đau đớn tới mức đôi lông mày đẹp của hắn nhíu chặt lại.Lăng Giản đem tay hắn đặt ngang trên đùi của mình, bình tâm tĩnh khí bắt mạch cho hắn. Trương tẩu cùng lão đạo đứng một bên không giúp được gì, giống như kiến bò trên chảo nóng đi đi lại lại phía sau Lăng Giản.Một lát sau, Lăng Giản cầm tay hắn đặt lại chỗ cũ. Đi tới trước cửa sổ kéo rèm cửa ra, lộ ra nụ cười hoàn mỹ tràn ngập tự tin nói với Trương tẩu: "Trương tẩu, ngươi không cần lo lắng, bệnh này ta có thể trị."

2. Chương thứ hai: Bán tiên

Tựa hồ do nụ cười tự tin của Lăng Giản nên Trương tẩu cùng lão đạo đều không đi qua đi lại nữa.Lang băm có phải hay không đều tụ tập tại đây? Lăng Giản nhìn đôi mắt ti hí tràn ngập hi vọng của hai người, cái này gọi là bệnh nan y tạp chứng ? Cái này gọi là sắp không xong ? Đây rõ ràng chính là một hồ sơ bệnh án đơn giản như bữa ăn sáng a. Lăng Giản trong lòng đắc ý cười như điên , ai thấy ta cuồng, ta không kiêu ngạo như Trương Nhậm thì ai cuồng. (kay : thật xin lỗi ta không hiểu câu này cho lắm )Lăng Giản lấy tay chấm một ít nước trà trong ấm , dùng ngón tay dính chút nước trà viết ra ba vị thuốc ở trên bàn, nói: "Trương tẩu, chỉ cần dùng đúng ba vị thuốc này , ta đảm bảo con trai của ngươi ngày mai có thể xuống giường.""Ngươi nói thật chứ?" Khuôn mặt đầy mỡ của Trương tẩu hiện ra một nụ cười phong hoa tuyệt đại. Không sai, là phong hoa tuyệt đại, không phải đều nói nữ nhân thời khắc động tình là đẹp nhất sao ? Trương tẩu bị Lăng Giản làm cho cảm động liền lộ ra nụ cười chưa từng xuất hiện, chổng cái mông lên vù vù xông ra ngoài."Thuốc này của ngươi, đều là thuốc mạnh a?" Trong phòng, lão đạo ngó chừng ba vị thuốc sắp biến mất trên bàn , nói. Mặc dù hắn chỉ biết một ít y thuật, nhưng vẫn phân biệt được độc dược hay thuốc gì. Ba vị thuốc này đều là độc dược lấy mạng người, cái này, nhưng phàm là thầy thuốc lẽ nào dám kê loại thuốc ác độc như vậy a

"Chưa từng nghe qua thuốc mạnh trị nan y sao? Ta muốn chính là đối với nó mãnh liệt một chút, nếu những bệnh độc như vậy ta không chữa được , ta là Hello Kitty?"

"Bệnh độc? Ha ha...là cái ý gì a ?" Lão đạo rõ ràng không hiểu nàng đang nói gì, lấy kinh nghiệm tu đạo nhiều năm của mình, hắn tự nói với bản thân người trước mắt này tuyệt đối là thiên ngoại nhân ( kay : người cõi trên a :)) Nếu không tại sao lại nói ra những lời không thể giải thích được? Hơn nữa còn nắm chắc có thể chữa bệnh cho con trai Trương tẩu? Đây là bệnh mà danh y khắp nơi ngay cả tên đều không nói ra được a."Nói ngươi cũng không hiểu, tóm lại ngươi phải nhớ kỹ, kê đơn cần mãnh liệt, thuốc mạnh trừ tận gốc." Lăng Giản khẩu khí giống như một giáo sư, chắp tay sau lưng nhìn lão đạo từ trên xuống dưới , khi lão đạo nửa hiểu nửa không gật đầu liền lộ ra nụ cười vui mừng, ra khỏi phòng từng ngụm từng ngụm hít lấy không khí tốt lành. Gian phòng này của con trai Trương tẩu, mùi vị kia tuyệt đối so với mùi khí rắm càng dễ đưa người vào chỗ chết a~.Lúc Trương tẩu thở hổn hển cầm lấy một bọc thảo dược trở về, Lăng Giản đang thảnh thơi ngồi xếp bằng nhắm mắt dưỡng thần trên bồ đoàn (đệm cói - đệm hình tròn làm bằng lá hương bồ). Phần lớn thời gian ngốc ở trong đạo quan , Lăng Giản ngoại trừ cầm gương đồng đứng ở cửa đại điện làm tiểu đạo nghênh đón khách, thì chính là ngồi ở đại điện giả bộ thâm trầm, ngầm liếc trộm những cô gái có dung mạo xinh đẹp."Lăng Giản, Lăng Giản, thuốc về rồi, thuốc về rồi." Trương tẩu vẫy vẫy bọc thuốc trong tay hướng Lăng Giản hô to. Vừa nghe thấy ba chữ thuốc về rồi, Lăng Giản lập tức đứng dậy liếc Trương tẩu một cái :"Thuốc tới thì tới, có cần phải la tới tiêu hồn như vậy không ? Ta còn tưởng rằng ngươi đạt tới cao triều a.""Cao triều? Cao triều là có ý gì?" Trương tẩu đem thuốc đưa cho Lăng Giản, không hiểu liền hỏi. Đối với việc Lăng Giản thường xuyên nói ra những từ ngữ lạ, những người trong đạo quan tập mãi cũng thành thói quen, chẳng qua tất cả mọi người đều tò mò, mỗi lần nghe không hiểu liền nhịn không được muốn hỏi rõ."Ai, không phải bắt ta nói một câu liền kèm một câu chú thích chứ?" Lăng Giản một bên hướng phòng bếp đi tới, một bên quay đầu nói với Trương tẩu ở phía sau: "Bằng không ngươi bỏ vốn để ta viết một quyển sách đi, là bách khoa toàn thư về từ ngữ hiện đại.""Lăng Giản a, ngươi nói cái gì vậy? Ta làm sao đều nghe không hiểu.""Ta là Lăng bán tiên , lời ta nói ngươi nghe không hiểu là bình thường." Lăng Giản có chút bất đắc dĩ nói giỡn. Ai ngờ rõ ràng là vô ý nói giỡn, lại khiến Trương tẩu coi như bảo bối nhớ kỹ trong đầu. Trong lòng không ngừng nói, trách không được lợi hại như vậy, nguyên lai là tiên nhân a.Lăng Giản đem tất cả thuốc mà Trương tẩu mang về nghiền thành bột phấn, sau đó chia làm ba phần, pha với nước để con trai Trương tẩu uống . Đối với loại phương pháp cổ quái không nấu thuốc mà trực tiếp nghiền thành bột phấn cho người bệnh uống này của nàng, lão đạo thật sự có chút không giải thích được. Đang lúc hắn muốn mở miệng hỏi Lăng Giản, Trương tẩu ở bên cạnh lại kéo vạt áo của hắn, ghé vào lỗ tai hắn len lén nói cho hắn biết chuyện Lăng Giản chính là tiên nhân chuyển thế.Nguyên lai là như vậy. Lão đạo làm một bộ dáng đã hiểu ra , chăm chú đánh giá Lăng Giản đang mớm thuốc.Làn da của Lăng Giản so với người bình thường còn trắng hơn, phối hợp với khuôn mặt tinh xảo giang hồ huyết nhi kia cũng đủ khiến nhật nguyệt ảm đạm thất sắc, mái tóc dài màu nâu được buộc lại kia rõ ràng không giống với mái tóc đen nhánh của người nơi đây. Quả nhiên là tiên nhân chuyển thế, cùng người thường bất đồng như vậy a. Lão đạo ở trong lòng âm thầm cảm thán, gương mặt tuấn tú tuyệt mỹ trước mặt kia , nếu không phải tiên nhân trên Thiên giới chuyển thế thì chính là yêu nghiệt tai họa vạn năm a. Dĩ nhiên, yêu nghiệt là không thể nào xuất hiện ở nơi đạo quan có linh quang che chở này. Vì vậy đạo trưởng đại nhân của chúng ta quyết định đem ý niệm Lăng Giản là yêu nghiệt này loại bỏ khỏi đầu .Dùng thuốc xong, con trai Trương tẩu rõ ràng trở nên không thống khổ như trước. Trán hắn dần dần giãn ra, hô hấp trở nên vững vàng. Có lẽ vì mới vừa bị thống khổ hành hạ quá mệt mỏi , con trai Trương tẩu trong chốc lát liền tiến vào giấc ngủ. Thấy con mình đã ngủ, Trương tẩu đau lòng vuốt ve gương mặt tái nhợt của hắn, thỉnh thoảng lau đi mồ hôi hột rỉ ra trên trán hắn."Quả nhiên là nuôi con một trăm tuổi , lo hết chín mươi chín năm a!" Lăng Giản nhìn Trương tẩu bên giường, khe khẽ thở dài. Không biết mẹ nàng hiện tại thế nào rồi ? Có phải hay không đang nổi điên tìm nàng khắp thế giới?Đối với mẹ của nàng , Lăng Giản trong lòng đều là áy náy. Ban đầu vì mối tình đầu với bạn gái liền hướng mẹ nói hết sự thật, hù doạ mẹ mình thiếu chút nữa phát bệnh tim. Sau đó mẹ nàng vẫn chưa chịu hết hy vọng , cứng rắn đem nàng tới phòng khám tâm lý, bảo là muốn hảo hảo chữa trị bệnh thần kinh của nàng. Kết quả, được nửa đường Lăng Giản liền rời nhà trốn đi, mẹ nàng không còn cách nào liền lựa chọn chấp nhận thỏa hiệp.Buổi tối, Thượng Thanh Đạo Quan giống như một tình nhân ôn nhu được ánh trăng trong trẻo lạnh lùng bao phủ. Thỉnh thoảng truyền tới mấy tiếng chuông vang, Lăng Giản trở mình, tiếp tục giấc mộng đẹp của mình. Bởi vì chỉ có ở trong mộng, nàng mới có thể nhìn thấy nhà lầu cao ốc ở thế giới hiện đại, còn có các giáo sư quen thuộc cùng các bạn ở đại học xa cách đã lâu."Lăng Giản! Lăng Giản!" Một âm thanh vui mừng hưng phấn kêu lên đánh vỡ mộng đẹp của Lăng Giản, nàng bất mãn lầm bầm ngồi dậy. Ngoài cửa sổ, Trương tẩu đang đưa bàn tay to béo ra sức gõ cửa sổ."Trương tẩu, ngươi không có chuyện gì chứ?" Lăng Giản vuốt vuốt mắt đang buồn ngủ, mở cửa phòng. Nếu là người hiện đại, ngươi sống cuộc sống về đêm ta không phản đối, nhưng lại là một người cổ đại, ngươi nửa đêm chơi trò Thiện Nữ U Hồn cũng có chút đáng giận a."Lăng Giản, ngươi ... ngươi thật là thần rồi!" Trương tẩu không dễ dàng nuốt xuống một hơi. Bao nhiêu danh y cũng không tìm ra bệnh gì, nhưng Lăng Giản chỉ cần ba vị thuốc đơn giản liền chữa được. Trên mặt Trương tẩu vui vẻ nói không ra lời, con trai nàng tỉnh lại so với dự liệu của Lăng Giản sớm hơn mấy canh giờ, hơn nữa hắn không chỉ có sắc mặt hơi lộ vẻ hồng nhuận, còn có thể xuống giường đi lại."Con trai ngươi tỉnh rồi?" Ngoại trừ việc bệnh tình của con nàng đã tốt lên, đoán chừng không có gì có thể làm cho Trương tẩu hưng phấn như vậy đi."Hắn xuống giường rồi , hắn có thể tự mình rời giường a." Trương tẩu dùng sức lay lay bả vai Lăng Giản, cử động này hoàn toàn làm cho nàng trở nên tỉnh táo."Ha hả , ha hả. . ." Lăng Giản khóe miệng co giật: "Tỉnh lại là tốt rồi, tỉnh lại là tốt rồi. Chờ mặt trời lên, ngươi để cho hắn ra ngoài phơi nắng nhiều chút , bổ sung chút ít vitamin D, như vậy sẽ khoẻ nhanh hơn."Vitamin? Trương tẩu hiển nhiên đối với những từ ngữ mới mẻ này sửng sốt một chút, nhưng vẫn là hiểu được đại khái những gì nàng nói , chính là để cho con trai của mình phơi nắng nhiều một chút. "Hảo hảo, Lăng Giản a, ngươi thật sự là tiên nhân chuyển thế." Trương tẩu dùng bàn tay núc ních thịt của mình giống như phi trùng lướt qua bả vai Lăng Giản, lắc mông đi chiếu cố con trai của mình.Trương tẩu a, quả nhiên là cực phẩm. Lăng Giản nhìn bóng lưng Trương tẩu rời đi, một giấc mộng tuyệt đẹp cứ như vậy là hỏng rồi. "Quên đi, lại mơ lại một lần nữa"

3. Chương thứ ba: Chữa bệnh

Sáng sớm ngày thứ hai tỉnh lại, Lăng Giản đã nhìn thấy con trai Trương tẩu đang ngồi ở cửa gian phòng của nàng. Thấy Lăng Giản đi ra, hắn phù phù một cái , hướng Lăng Giản quỳ xuống. Bởi vì vừa có thể xuống giường, con trai Trương

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net