Hương trà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Ly Nghiễn  


.oOo.


Chương 1: Nhàn hạ thoải mái

Ánh mặt trời ấm áp xuyên qua cửa sổ trên mái nhà, nhẹ nhàng rơi xuống chiếc giường lớn mềm mại của tôi. Hai mắt híp lại, ngây ngốc nhìn lên khoảng trời ít ỏi phía trên trần nhà. Màu xanh da trời tinh xảo, ánh sáng chói rọi, rơi vào đáy mắt mơ hồ, chỉ cần một khoảng thời gian nho nhỏ nữa thôi thì những ảo giác sẽ xuất hiện, giống như mình đang dạo chơi trên thiên đường vậy. Chuyến đi thế này là bài học bắt buộc mỗi ngày khi tôi vừa thức dậy, đương nhiên trừ ngày mưa ra. Với lại, chỉ khi cái bụng reo vang tiếng chuông báo giờ tan học thì tôi mới có thể dừng bước. Thiên đường như thế nào? Thú thật, tôi cũng không biết.

Lần mò xuống giường đi rửa mặt, dòng nước trong lành mà lạnh lẽo xua đi những hỗn độn của đêm qua. Vuốt một ít gel lên mái tóc ngắn có phần lộn xộn của mình, mặc vào chiếc áo sơ-mi caro anh tuấn cùng chiếc quần jeans Levi's, rồi mang vào chân đôi Converse hơi ố vàng ở phần đế. Chải chuốt một hồi, nhìn mình trong gương, thấy bản thân cũng có thể tính là thanh niên tuổi xuân phơi phới.

Tủ lạnh dưới nhà bếp có sẵn phần sandwich chuẩn bị hồi tối qua, để nó vào trong lò vi sóng nửa phút, rót hơn nửa ly sữa tươi, đây chính là bữa sáng dinh dưỡng của tôi. Lau sạch khóe miệng, thuận tay lấy cặp kính để trên giá giày đeo lên, không sai, cho dù là tuổi xuân phơi phới thì cũng phải ra ngoài đi làm.

Trạm xe buýt cách chỗ tôi sống không xa lắm, đi bộ chỉ tốn chừng ba, bốn phút. Thời tiết hôm nay khá mát mẻ, ở trạm không một bóng người, tôi dựa vào tấm biển, vô cùng buồn chán đợi chuyến "bus độc quyền". Thật ra, nói độc quyền cũng không phải là khoa trương. Dân số New Zealand vốn rất ít, tuy Christchurch là thành phố lớn thứ ba, nhưng dân cư ở đây cũng chỉ khoảng 300 nghìn người. Cho nên lúc một giờ trưa đi ra trạm xe buýt phổ thông ở ngoại ô thành phố mà bắt được một chuyến trống không thì quá mức bình thường.

Xe có kích thước lớn, không nghiêng không ngả, vững vàng ngừng lại trước mặt tôi, cửa mở ra, tôi bước lên xe.

"Morning!"

(Chào buổi sáng!)

"Good afternoon, Jack~~", tôi gãi gãi đầu, bất đắc dĩ nói.

(Buổi trưa tốt lành, Jack~~)

Jack cười một tràng đầy sảng khoái.

Tôi thò tay vào túi lấy tiền, nhưng mà trong túi quần ngoại trừ chùm chìa khóa ra thì rỗng tuếch.

"A. . ." Tôi lúng túng nhún vai một cái.

"Next time!" Giọng nói ông như tiếng kêu của một cái chuông lớn.

(Để lần sau đi!)

Tôi cười cười, vỗ vỗ vai ông, tìm một chỗ sát cửa sổ trong buồng xe không một người khách để ngồi xuống. Tôi rất thích buổi trưa thế này, ngồi một mình trong xe, thưởng thức những vườn hoa ven đường được ánh mặt trời bao phủ. Jack khẽ huýt sáo, giai điệu không đều nhau, vừa lái xe vừa đung đưa cái đầu, tựa như một cậu bé vui vẻ, thật không hợp với vóc dáng cao to lực lưỡng và gương mặt râu quai nón nam tính của ông.

"Xịch" ~ Đi qua sáu trạm, đến cái thứ bảy thì ngừng lại.

"See you tomorrow!", Jack nói, sau khi mở cửa xe ra.

(Ngày mai gặp lại!)

"See you!", tôi giơ tay lên, nhảy xuống xe.

(Vâng ạ, ngày mai gặp lại!)

Từ trạm đi thêm khoảng 50 mét nữa là một phố kinh doanh khá sầm uất, đương nhiên "sầm uất" là khi so với vùng ngoại ô thành phố mà thôi. Sở dĩ tôi gọi nó là "phố kinh doanh" bởi vì nó tuy chỉ là một khu nho nhỏ nhưng lại tập trung khá nhiều quán ăn và cửa hàng bán lẻ, cũng là nơi tụ hội của rất nhiều nhân tài trong giới kinh doanh.

Tiệm trà nhỏ bé ở cuối đường chính là nơi tôi làm việc mỗi ngày. Trước "tiệm trà" tôi thêm "nhỏ bé" vào không phải là vì khiêm tốn, mà thực chất là do nó rất nhỏ. Diện tích vỏn vẹn 50 mét vuông, trừ chỗ làm với chỗ nghỉ ngơi cho nhân viên ra thì chỉ bày được năm cái bàn trà, vừa bước vào cửa liếc mắt một cái là đã thu hết thảy mọi đồ vật trong quán vào tầm mắt. Còn tôi thì lại kiêm hàng loạt chức vụ cùng lúc: chủ tiệm, trà nghệ sư* và nhân viên vệ sinh.

*[Chuyên gia về trà nghệ]

Tiệm trà của tôi đã nhỏ, lại còn buôn bán ở nơi đông người da trắng, café thịnh hành, giá trà đắt đỏ, có khi cả ngày chẳng phục vụ được cho vị thượng đế nào. Nếu phải hình dung tình hình lúc này, nghĩ nát óc thì tôi cũng chỉ có thể nói —— kinh doanh thảm đạm, không còn cái gì đúng hơn nữa. May là gia đình tôi cũng khá giả, mở quán kiếm tiền cũng không phải ước nguyện ban đầu của bản thân.

Lau qua loa vài cái mặt bàn, trơn bóng như mới, tôi vào chỗ nghỉ ngơi, ngồi lên cái ghế mây thoải mái kia, pha một ấm Phổ Nhĩ Mãnh Hải* lâu năm, rồi mở quyển truyện tranh hôm qua xem chưa xong ra, chậm rãi hưởng thụ một ngày thanh nhàn của mình.

*[Tên một loại trà nổi tiếng]

Lúc đầu, tôi luôn cảm thấy ở một tiệm trà thanh nhã thế này mà vừa uống trà vừa xem truyện tranh thì rất là không có phẩm vị. Nếu như có thể thì phải như người xưa vậy, mặc một bộ y phục màu trắng thuần thanh lịch, tay cầm quyển Kinh Thi, rồi một ấm trà thơm mới phong lưu, tiêu sái biết bao. Cho nên tôi liền thử nghiệm. Kết quả, ngủ gật, sách rơi, khóe miệng chảy cả nước dãi. Xem ra tôi là loại người không được tinh tế cho lắm, nên chỉ có thể hợp với hình ảnh, cảm giác mạnh mẽ, quyết liệt mà thôi.

Trong khi tôi đang chìm vào bức tranh không một tiếng động của mình thì nghe thấy tiếng người đẩy cửa bước vào. Ơ? Hôm nay là ngày gì mà sao thượng đế xuất hiện sớm vậy?  

Chương 2: Long Tỉnh thanh tâm 

Người bước vào là một nữ sinh, tuổi tác trạc cỡ tôi, gương mặt thanh tú, tóc dài đen nhánh, dáng đi uyển chuyển. Một loại cảm giác thân thiết mãnh liệt xuất hiện, tựa hồ từ bé tôi đã quen biết cô gái này. Khụ ~~~ tôi nghĩ có lẽ là do lâu rồi chưa gặp người cùng sắc tộc, huống chi, lại là một người xinh đẹp như thế. Tôi nhanh chóng suy nghĩ, Hàn Quốc, Nhật Bản, Malaysia, Việt Nam. . . Hay là người Trung Quốc?

"Buổi trưa tốt lành!" Nàng mở miệng, nhẹ nhàng gật đầu với tôi.

Tôi lật đật đứng dậy.

"Ặc"

Có chút khẩn trương, miễn cưỡng lắm thì cổ họng mới phát ra được một âm tiết. Có thể là do lâu rồi không thân thiết với ai, nên ngay cả lễ tiết cơ bản khi tiếp khách mà tôi cũng cảm thấy xa lạ. Nói vấn đề chính đây, nàng là người Trung Quốc.

Tôi dẫn nàng đến ngồi ở bàn trà duy nhất cạnh bên cửa sổ.

"Xin hỏi, tiểu thư dùng loại trà nào?" Tôi không vòng vo, lôi kéo làm quen, xả việc nhà không phải là thói quen của tôi.

"Tôi chỉ mới bắt đầu phẩm trà mà thôi, cũng không chú ý nhiều, không biết cô có thể giới thiệu thứ gì đó ngon ngon cho tôi được không?" Giọng điệu bình thản, nhưng không kém phần ấm áp.

"Như vậy thì. . . Trà Long Tỉnh Tây Hồ được không? Là cực phẩm trong nhóm lục trà*. Vừa rồi, cửa hàng chúng tôi có nhập thêm một vài cân Minh Tiền** mới, sao chế trong nước, rất ngon."

*[Lục trà hay còn gọi là trà xanh. Là loại trà phổ biến nhất trong làng trà. Ngoài ra còn có hồng trà, trà Ô Long, bạch trà,...]

**[Trà Long Tỉnh chia ra rất nhiều loại và rất nhiều cấp bậc, trong đó có một loại là Minh Tiền. Minh Tiền là loại trà búp, người hái trà sẽ hái những búp ngon trước tiết Thanh Minh]

"Được, vậy thì trà Long Tỉnh đi." Vẫn ấm áp như ban đầu.

"Vâng. . . Vậy tiểu thư cần lượng trà đủ dùng cho một ấm, hay bao nhiêu?" Có lẽ là do bản chất của dân làm ăn lại quấy phá, nên tôi đã giảo hoạt hỏi nàng như vậy.

Nàng không hiểu, nhìn tôi. Phải nói thêm một chút, ngũ quan của nàng rất tinh tế.

"Nếu tiểu thư muốn dùng nhiều hơn, thì chúng tôi sẽ có ưu đãi, hơn nữa nếu còn dư, thì chúng tôi sẽ cất thay khách hàng, lần sau khi đến chúng tôi cũng không thu thêm bất kỳ khoản phí nào, rất có lợi." Tôi giải thích.

Tôi dùng từ "chúng tôi" là bởi vì muốn nàng tin tưởng cửa tiệm này cũng có chút quy mô, không thê thảm đến độ khi nàng ghé đến lần sau thì chỉ có thể thấy tấm biển "dẹp tiệm".

"Được, vậy lấy 50 gram đi."

Nàng là một người rất thoải mái, không hề câu nệ giá cả với tôi. Tôi phi thường cảm kích, dùng tốc độ nhanh nhất trở về chỗ của mình, lấy bộ trà cụ* thượng hạng ra rồi bắt đầu khôi phục thân phận trà nghệ sư tao nhã của tôi.

*[Bộ dụng cụ dùng khi uống trà]

Nấu nước, chờ nguội bớt, "ấm tách thanh cụ"*. Trong hộp là những búp trà Long Tỉnh bóng mượt, đỉnh nhọn thẳng tắp, đều màu xanh ngọc như nhau. Gạt trà vào ấm, rót ba phần nước, nhẹ nhàng "đưa hương"**, một mùi hương thơm ngát lập tức bay lên. Sau đó "phượng hoàng cúi chào"***, rồi thêm bảy phần nước nữa. Những búp trà chụm lại với nhau trong chiếc ly thủy tinh, xếp chồng lên, chìm chìm nổi nổi, như đóa Thanh Lan mới nở, nhảy một khúc trong gió.

*[Nguyên văn là ôn bôi khiết cụ, đây là một quy trình khi pha trà. Có thể hiểu nôm na là làm ấm và rửa sạch dụng cụ trước khi cho trà vào]

**[Tiếp theo ôn bôi khiết cụ thì sẽ đến bước diêu hương. Khi bắt đầu, tay trái sẽ nâng ấm trà, tay phải nắm ở phần thân, tay phải sẽ xoay ấm ngược với chiều kim đồng hồ, tay trái phối hợp theo. Lúc này, trà bắt đầu hút nước, hương thơm sẽ tỏa ra]

***[Nguyên văn là phượng hoàng tam điểm đầu. Là một lễ nghi trong trà đạo Trung Quốc, nhằm biểu thị lòng tôn trọng đối với khách mời và với trà, thường thì sẽ gật đầu ba cái]

Toàn bộ quy trình hết sức trôi chảy, mạch lạc. Thỉnh thoảng dư quang còn cảm nhận được nàng vẫn luôn nhìn tôi, bỗng dưng trong lòng cảm thấy có chút thành tựu. Dâng trà hai tay, nàng hơi mím môi, nhận lấy, nhưng chỉ nói hai từ đơn giản —— trà ngon.

Tôi nghĩ chắc là nàng cũng giống như tôi, không quen nói nhiều.

"Cảm ơn, phần còn lại để tôi tự làm được rồi."

"Vâng, vậy cô từ từ dùng."

Thượng đế đã lên tiếng, tôi không thể làm gì khác hơn là trở lại chiếc ghế mây. Phổ Nhĩ trong tách đã nguội lạnh, tôi uống một hơi cạn sạch, rồi lại rót thêm một tách.

Nàng yên lặng thưởng thức ấm trà của mình, phần lớn thời gian đều là nhìn ra cửa sổ xuất thần, cũng không hề nhìn đến tôi. Sườn mặt của nàng rất đẹp, nhưng mà ánh mắt hờ hững làm cho người khác cảm thấy xa cách. Khi nàng nhíu lại đôi mày, thì sẽ lộ ra vẻ cô đơn, nhưng lại khiến người khác muốn lại gần an ủi.

Lúc này, tôi không còn chúi mũi vào quyển truyện tranh hay là lang thang trên thiên đường ngoài cửa sổ nữa, nhưng tôi khẳng định cảm giác này thú vị hơn dạo chơi trên đấy rất nhiều.

Mỗi khi nàng uống được hai phần ba chén thì sẽ châm tiếp, như thế thì sẽ duy trì được hương thơm của tách trà, một cách uống rất chuẩn mực. Sau khi uống được năm tách, thì nàng ngừng lại, nhìn về phía tôi.

"Đã làm phiền cô rồi, tính tiền đi ạ."

Tôi cầm hóa đơn để trước mặt nàng.

"Theo quy định giảm giá của cửa hàng, tiểu thư được giảm 20%."

"Sao? For what?" Nàng hiếu kỳ.

([...]? Tại sao chứ?)

"Chinese, đều là con cháu Viêm Hoàng cả."

(Vì là người Trung Quốc, [...].)

Nàng cười cười, thanh toán tiền. Phải nói thêm câu nữa, thật sự thì khi cười lên nàng rất dễ thương.

"Không biết tiểu thư đây xưng hô thế nào? Để chúng tôi làm ký hiệu, tránh nhầm lẫn với các khách hàng khác, với lại khi tiểu thư trở lại đây thì chúng tôi cũng thuận tiện hơn khi lấy trà." Tôi nói mà trong lòng hơi chột dạ.

"Jane!" Nàng rất hiểu ý, không nghi ngờ gì.

Tôi đưa nàng ra đến cửa, nhìn nàng biến mất nơi cuối phố. Jane, một cái tên đơn giản lại dễ nghe.  

Chương 3: Quan Âm thanh liệt

Mở mắt ra, vai có chút ê ẩm, hôm nay trời âm u hiếm thấy. Tôi vô cùng buồn chán, lười biếng ở nhà cả nửa ngày mới đi ra ngoài. Bầu trời màu xám tro, đứng chờ ở trạm xe thấy rất mát mẻ, thật tốt khi không cần mặc thêm cái áo khoác.

Đúng giờ, xe bus dừng lại. Tôi thường nghĩ không biết Jack có phải là hậu duệ của nước Đức hay không, nếu không thì tại sao lại đúng giờ như vậy, chưa từng đến muộn.

"Hi!"

(Xin chào!)


"Hi, Jack!"

(Chào chú Jack!)


Từ Jack này làm tôi nhớ tới từ Jane, phát âm của cả hai có chút tương tự.

Tôi lấy hai phần tiền xe rồi tìm chỗ ngồi xuống. Không có ánh mặt trời, làm cho tâm tình tôi có chút thấp. Rất muốn đưa tay lên đẩy đi những áng mây trời màu xám, giống như tôi nhìn thấy một gương mặt u buồn nên muốn an ủi.

Hôm nay nên đọc gì đây? Kyattsu Ai, Black Jack, Hàn Vũ Lương. . . Hay là Nữ Hoàng Ai Cập*? Không nên nói tôi quê mùa, từ trước đến giờ tôi không có quan tâm đến những thứ mới mẻ, nguyên nhân đơn giản thôi, năng lực tiếp nhận của tôi có hạn. Cũng có thể giải thích thế này, tôi không phải là người có mới nới cũ, ngay cả chuyện uống trà cũng vậy, đã nhiều năm rồi tôi vẫn cứ uống mãi loại Phổ Nhĩ mà thôi.

*[Tên những bộ manga/manhua]


Đã uống hơn 10 lần trà cũng không có vị khách hàng nào, tôi đoán chừng là các vị thượng đế vẫn thích café hơn.

Hai ngày sau, tôi gặp lại cô gái tên Jane kia. Vẫn đưa nàng đến bàn trà bên cửa sổ, nấu nước pha trà, bận rộn liên tục. Hình như nàng rất thích mặc trang phục thể thao, mặc một bộ Adidas, có điều tại sao nàng mặc loại trang phục trẻ trung, đẹp đẽ như thế, nhưng tôi vẫn nhìn thấy ẩn sau gương mặt nàng là nét u buồn?

Mỗi tuần, nàng đến khoảng một, hai lần, phẩm trà xong liền đi, không nói nhiều, cứ thế mà chỉ cần một tháng là đã uống xong 50 gram trà. Tôi không khỏi lo lắng xem mình phục vụ có đến nơi đến chốn hay không, nàng có ghé quán trà nho nhỏ này của tôi lần nữa hay không. Sự thật chứng minh, tôi và quán nhỏ này của tôi rất đáng tin cậy. Nàng lại xuất hiện.

"Cô muốn dùng trà gì?"

"Hay là cô giới thiệu đi."

"Như vậy thì. . . Thiết Quan Âm An Khê được không? Mùi thơm thanh liệt, nồng mà không chát, có vị ngọt về sau, là đại biểu cho dòng Ô Long."

"Vâng. . ."

"50 gram" Nàng nói tiếp.

Không biết là nàng có thuật độc tâm*, hay biểu hiện của tôi quá rõ ràng, đoạn đối thoại ngăn ngắn như vậy làm cho lòng tôi nổi lên chút cảm giác tội lỗi.

*[Thuật đọc hiểu lòng người]


Tôi lấy bộ trà cụ kiểu Phúc Kiến bằng sứ trắng tốt nhất trong cửa hàng ra, tâm bình khí hòa, sau đó "mưa dầm ướt ấm". Thiết Quan Âm mang màu xanh ngọc, nhìn tựa những viên trân châu, mỗi hạt đều no tròn, đầy đủ. "Quan Âm nhập cung", "trà thơm tại không". "Gió xuân hiu thổi" thổi đi những bọt nước, "ủ hương ấm trà". Khi thích hợp rồi, thì bắt đầu "tam long hộ đỉnh", mùi hoa lan thanh cao lan ra bốn phía. "Quan Âm xuất hải", "tôn phụng hương thơm". [*]  

Nàng để tách trà trước mũi, khẽ ngửi hương trà. Khi nước trà vào miệng, còn dùng lưỡi khuấy lên, tạo nên âm thanh hơi bất nhã. Nàng thấy tôi nhìn chằm chằm, thì cảm thấy hơi ngượng ngùng, khẽ mỉm cười.

"Thiết Quan Âm mùi thơm thanh liệt, có tác động mạnh mẽ lên vị giác và khứu giác, dùng lưỡi khuấy thì hương vị của trà sẽ ngập tràn trong miệng, khoang miệng lúc này sẽ đầy hương thơm của tiên giới. Kỳ thực, cô rất giỏi phẩm trà." Tôi nói.

"Trước đây lúc còn ở trong nước, tôi có một người bạn rất thích uống trà, cho nên bắt đầu uống theo, cũng không có nghiên cứu sâu, nhìn rồi bắt chước thôi." Nàng rất khiêm tốn.

Sau 5 tuần trà, nàng ra hiệu thanh toán, tôi đến đưa hóa đơn.

"Giảm 40%"

"For what?"

(Vì sao chứ?)


"Your smile" Tôi trả lời.

(Vì nụ cười của cô)

"Ơ?" Nàng lại tiếp tục nghi hoặc.

"Nụ cười của khách hàng chính là khẳng định tốt nhất dành cho tôi, tôi cũng không muốn người bên ngoài nhìn thấy những vị khách mang gương mặt nghiêm túc bước ra khỏi quán này"

Nàng rất tốt bụng, khi ra về còn tặng cho tôi một nụ cười xán lạn.

"Thẩm Tĩnh", tôi chìa tay ra.

Nàng nắm lấy, tay nàng mềm mại lại mịn màng.

"And you?"

(Còn cô?)

Nàng hơi sững người.

"Jane and. . . ?"

(Jane và...?)


"Chu Khả Di" đôi môi khẽ mở.

Tôi mau chóng lấy cây bút máy Anh Hùng màu đen theo tôi rất nhiều năm trong túi quần ra, mới liếc mắt sang nhìn thì sẽ thấy khá giống Montblanc*, viết lên lòng bàn tay ba chữ "Chu Khả Di".

*[Montblanc là một thương hiệu nổi tiếng với logo ngôi sao trắng của Đức, được nhiều người biết đến qua các dụng cụ viết, đồng hồ và các phụ kiện.]


"Tôi có tật hay quên, viết xuống để dễ nhớ, bằng không sau này viết sai tên thì thật thất lễ. Là ba chữ này phải không?" Tôi hỏi.

Nàng gật đầu, bất đắc dĩ cười cười.

Đưa nàng ra ngoài, theo thông lệ, tôi đứng nhìn nàng rời đi. Chờ đã, hình như tôi thấy nàng xoay người lại mỉm cười với tôi, nụ cười như ánh mặt trời. Chu Khả Di*, người cũng như tên.

*[Di (
怡) có nghĩa là vui vẻ, sung sướng]

Chương 4: Đan Tung thanh thoát  

Bữa tối rất đơn giản, một bát mì trứng gà cải xanh mà thôi. Trong nhà chỉ có mình tôi nên nhiều thứ không cần phải phức tạp quá, vả lại con người tôi cũng rất đơn giản.

Điện thoại từ trong nước của mẹ gọi tới, bà luôn miệng hỏi thăm tình hình gần đây của tôi, đồng thời nhiều lần căn dặn tôi phải vận động thêm một chút để gân cốt giãn ra, đừng có cả ngày ngâm mình trong trà tiệm trà. Tôi thì vừa ăn mì vừa phụ họa với bà.

Nét mực trên lòng bàn tay đã hơi mờ. Chu Khả Di, tại sao ngay tức khắc tôi lại viết xuống ba chữ này, mà không phải là Chu Khả Nghi trong thích hợp, vừa phải hay là Chu Khả Nghi trong dáng vẻ, lễ nghi* đây? Trực giác, duyên phận, hay là đã định trước rồi?

*[3 chữ 怡, 宜, và đều được đọc là [yí], 3 chữ có 3 nghĩa khác nhau, ở đây, tên Chu Khả Di viết là: 周可怡, còn Chu Khả Nghi thứ nhất là 周可宜, và Chu Khả Nghi thứ hai viết là 周可]

"Này? Tiểu Tĩnh! Con có đang nghe mẹ nói hay không vậy?" Bên kia điện thoại truyền đến giọng nói hiền từ của một người mẹ.

"A, con đang nghe đây. Mẹ, con mệt rồi, con muốn đi ngủ."

Cuộc trò chuyện của hai mẹ con thường kết thúc sớm bởi vì tôi rất hay xuất thần.

Tiệm trà vẫn kinh doanh đúng giờ mỗi ngày, lại có chút sức sống bởi vì sự xuất hiện của Chu Khả Di. Tôi càng chịu khó lau chùi bàn trà hơn cho dù có khách hàng hay không.

Tôi hơi hoài nghi không biết có phải nàng là một nhà tâm lý học hay không, bởi mỗi khi mà tôi đang ở trong trạng thái mong đợi mười phần và hơi chút mất mát thì nàng sẽ xuất hiện. Điều này khiến cho lòng hiếu kỳ của tôi dành cho nàng ngày càng mãnh liệt, thật sự tôi rất muốn nhìn thấu nội tâm của nàng. "Nhìn thấu", cái từ này làm tôi hơi sợ hãi một chút, nhưng mà sự tò mò không giới hạn vốn là thiên tính của con người.

Nàng vẫn thế, không nói gì nhiều, nhưng thỉnh thoảng sẽ thảo luận chút trà nghệ với tôi, có khi ánh mắt chúng tôi gặp nhau. Và tôi cũng biết được nàng là sinh viên của Học viện Anh ngữ Christchurch. Đối với tôi mà nói đây đã là một tiến bộ rất lớn.

Lại thêm một tháng nữa trôi qua, tôi bắt đầu cân nhắc, đối với những khách hàng có nghiên cứu về trà nghệ như nàng thì tôi phải lấy loại trà tốt như thế nào ra phục vụ để lấy lòng đây.

"Hôm nay cô dùng trà gì?"

"Cô giới thiệu đi" Vẫn là câu nói ấy, nằm trong dự liệu của tôi.

"Được rồi, như vầy đi, Đan Tung Phượng Hoàng Hoàng Chi Hương được không? Là một loại trà Ô Long vùng Quảng Đông, mang hương thơm tự nhiên của hoa cỏ, khả năng nở ra rất tốt, cũng có thể xem như là trà quê hương của tôi đấy, có muốn thử một chút không?"

Nàng hơi ngơ ngác, sau đó gật đầu.

"Được, 50 gram."

Vẫn là bộ trà cụ bằng sứ trắng kiểu Phúc Kiến kia, tôi sử dụng phương pháp pha trà của người Triều Châu vùng Sán Đầu*. Bắt đầu nạp trà**, lá trà to khỏe, rắn chắc, thẳng tắp ngay ngắn, màu nâu vàng, hơi hơi tỏa ra ánh sáng. Đặt những lá dày ở đáy ấm trà, những lá mỏng ở giữa, rồi lại che bằng một tầng lá dày. Bởi vì những lá mỏng sẽ nồng, cho nên phân chia vị trí giữa độ dày mỏng như vậy nhằm cân bằng, đồng thời phát huy hương vị của trà. Đun nước pha trà thì phải đun đến khi bọt nước xuất hiện,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net