Kế hoạch quyển dưỡng với cô bạn nhỏ Đinh Nhất Nhất đáng yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thanh mai trúc mã - Hiện đại




Dịch : QuickTranslator
Edit by Hạ Nhật Nhi
Beta by Hạ Nguyệt ( HanTieuNhi )

Nguồn: http://vnsharing.net...ad.php?t=540158

Tác giả: Bỉ Ngạn Tiêu Thanh Mạc Chương 1 - Mệnh lệnh của công chúa “Người phải đi thì dù con làm cách nào cũng không giữ được họ lại , mà kẻ muốn đuổi thì đuổi thế nào cũng chẳng đi. Cho nên đừng cố nghĩ cách lưu lại người không thuộc về mình cũng đừng đánh đuổi người bên cạnh, chờ con hối hận muộn níu giữ họ lại thì họ đã chẳng còn ở đấy nữa, bởi vì là con không muốn họ trước mà”.

Lúc bà nội nói những lời này thì Đinh Nhất Nhất còn nhỏ, chỉ biết giương đôi mắt sạch sẽ trong vắt như hồ nước mùa thu mà nhìn khuôn mặt đầy nếp nhăn của bà , nó ngây thơ mà ngây ngốc.

Bà nội sờ sờ đầu của nó , cảm xúc thê lương đến mức nói chẳng thành lời , xóm núi mới tới sáu giờ đã tối mù mịt rồi . Nhà ngói thấp bé , đồ dùng cũ nát, mấy cái đồ dùng màu đỏ trong nhà dưới cái bóng đêm âm trầm nhìn như là máu ngưng kết , màu đen nặng nề khiến tâm người sờ sợ.

Đinh Nhất Nhất sợ cái nhà này lắm, sợ đêm tối cùng cằn cỗi nơi này. Bầu trời ở đây xanh biêng biếc , cái màu xanh nhàn nhạt của những giọt mực nước khi nhạt đi, người ở nơi này cũng rất tốt, cũng vội vàng vun xén lợi ích cho mình nhưng cũng rất đỗi chân thành.

Thế nhưng Đinh Nhất Nhất lại nghĩ tới những căn nhà cao tầng lộng lẫy trong thành phố, những căn nhà còn cao hơn cả căn nhà cao nhất ở đây , hầu như có thể tới gần những làn mây bay thâm thấp ở phía dưới, đứng ở trên nóc nhà có thể với tay chạm vào những đóa mây trắng tinh kia, nơi ấy còn có con đường lớn rộng rãi trơn láng , nơi ấy có những đóa hoa nở suốt bốn mùa chẳng bao giờ tàn tạ, nơi ấy phụ nữ mặc đầm đàn ông mặc tây trang, lúc họ bước đi rất uy phong, nơi đó là thành thị, là nơi Đinh Nhất Nhất sinh ra, là nơi Đinh Nhất Nhất lớn lên , lại là nơi khi mà nó đủ hiểu được lí lẽ thì gạt bỏ nó ra ngoài.

Đinh Nhất Nhất nhớ thành phố ghét nơi này , ghét ngoại, ghét con chó lúc nào cũng sủa luôn mồm ở ngoài cổng , ghét nóc nhà dột nát này , ghét những đóa hoa nho nhỏ vô danh mọc ở góc tường. Nó nhớ nhà mình, căn nhà có cửa sổ thủy tinh to lớn vĩnh viễn sạch sẽ, nhớ giường của mình , nhớ cái màn màu hồng nhạt trên giường. Vào những lúc đêm tối nó không ngừng nhớ tới mẹ nó cùng người cha đã mất của nó, nó cứ hay nghe thấy tiếng động của chiếc xe hơi sang trọng dừng lại nơi cửa nhà, nghe thấy tiếng ba nó nói, bé cưng à , ba tới đón con rồi nè. Đinh Nhất Nhất mỗi khi giật mình tỉnh giấc đều nhìn xuyên qua vết thủng ở cửa , rộng tới mức có thể nhìn thấy bên ngoài đường , đèn đường màu vàng nhạt trải đều , yên lặng yên lặng tới đáng sợ, nó cũng âm thầm rơi nước mắt.

Có đôi khi bà nội tỉnh lại, bàn tay thô ráp lau nước mắt cho nó, thanh âm bà mơ hồ không rõ , nghiệt nha , tâm con nào lưu lại được ở chỗ này.

Mộng tưởng của Đinh Nhất Nhất vào một buổi chiều, một buổi chiều có ráng màu đầy trời cùng chuồn chuồn bay lượn khắp nơi đã được thực hiện rồi.

Một chiếc xe sang trọng màu đen , mẹ của nó mặc quần áo mĩ lệ, còn có một người đàn ông xa lạ cùng một bé gái xa lạ, bọn họ đón nó về nhà, tất cả đều là một bộ biểu tình lạnh lùng, cái tình cảnh ấy thật giống với những con mèo mới sinh ra hoặc mới chết đi của bà nội nó, Đinh Nhất Nhất còn không kịp ôm chúng nó đã bị hàng xóm bỏ vào túi sách đi. Bọn họ chỉ nói là, bác mang đi đây ! Một câu nói, ngữ khí gì cũng chẳng có , vì vậy, Đinh Nhất Nhất đã bị nhét vào trong xe , cửa xe đóng sầm , tách rời ra tất cả, nó thấy thân thể còng lưng của bà nội mình cứ nhỏ dần, chưa bao giờ nhỏ như thế , nhỏ như cây diêm , sau khi bị đốt lụi thì biến mất , nó muốn cất tiếng gọi Ngoại ơi, thế nhưng, nói không nên lời, nước mắt dính ở trên khuôn mặt dán ở thủy tinh của nó , giọt nước rơi xuống.

Bé gái ăn vận xinh đẹp kia tuổi tác cùng nó bằng nhau, vẻ mặt cười nhạo, tuổi nhỏ xíu thôi nhưng đã học được hết cái sắc mặt thành thị, học đến thành hình thành dạng. Đối với y phục trên người của Đinh Nhất Nhất, trên đầu tóc, còn có nước mắt kia, đều có vô số oán giận.

“Buồn nôn chết” . Cô bé nói thế.

Đinh Nhất Nhất cầm lấy vạt áo , đó là cái áo do bà nó may cho nó , cúi đầu không nói lời nào.

Mẹ nó cũng không nói lời nào, cô chỉ cười nhìn con gái của người đàn ông kia oán giận mắc nhiếc con mình, không có ngăn cản.

Đinh Nhất Nhất nhìn đám mây bị thổi qua , đột nhiên nghĩ, hay là ở lại nơi này đi thôi , đừng đi nữa, đừng lên cái xe này nữa, ở lại với bà nội thôi . Thế nhưng, xe vẫn cứ lăn bánh chẳng hề dừng lại, mang theo sợ hãi cùng chờ mong của nó, tới cái thành phố mà nó từng vô số lần mộng tưởng. Gian phòng của nó, giường của nó , y phục của nó , còn có người mẹ mà nó chưa hề quen thuộc.

“An Ny là em của con, con là chị , phải chiếu cố giúp đỡ em ấy, cái gì cũng phải làm cho em ấy, đừng bao giờ tính toán thiệt hơn, hiểu chứ ?” Mẹ nó nắm lấy tay cô bé kia , rất nghiêm túc nói với nó .

Đinh Nhất Nhất cúi đầu, trầm mặc mà nói : “Con biết rồi.”

“Ngoan” Mẹ nó nói, hẳn là đang nói với nó đấy nhỉ.

An Ny cười rất vui vẻ, nụ cười kia thấy thế nào đều là tà ác.

Công chúa mệnh lệnh chương thứ hai





[ Cậu chính là cái bóng của tôi, không có sự tồn tại của tôi thì cậu cũng không hề có ý nghĩa gì, cho nên đừng muốn chạy trốn, đây là mệnh lệnh của công chúa]

An Ny được nuông chiều từ bé thành thói rồi, cái gì đều của cô nàng hết. Quên đi, Đinh Nhất Nhất nhẫn, quần áo xinh đẹp cho An Ny , nó chẳng cần, dù sao nó cũng thực xấu xí.
Quên đi, ăn ngon cũng cho An Ny , cho con bé kia béo chết luôn.
Học đàn dương cầm, quá mệt mỏi rồi, nếu An Ny muốn học thì cứ để con bé đi học, dẫu sao Đinh Nhất Nhất cũng chả ham. . .
Cứ như vậy, mọi thứ đều đã được phân rõ ràng rồi, cái tốt cái đẹp của An Ny , cái xấu cái xa mà tiểu thư An Ny chướng mắt chính là của Đinh Nhất Nhất, nó giống như một đứa nhặt mót, tại một mảnh hoang vu sau khi công chúa vứt lại thì bắt đầu tìm kiếm .
Bao nhiêu tuổi thì bắt đầu tuổi mộng mơ ? Đinh Nhất Nhất nghĩ, nhất định là khi công chúa bắt đầu mặc những bộ váy sa tanh bồng bềnh , váy đó cũng chẳng phải của nó, công chúa cũng chẳng cho nó cái quyền được sờ vào. Nó chỉ mặc một bộ quần áo đơn điệu màu đen giống như một cái bóng, nếu mà nó đi trong đám bóng cây âm u rợp trời thì chắc chẳng có ai nhận ra nó tồn tại.

Mà công chúa thì đi dưới ánh mặt trời, chiếc váy bồng bềnh theo gió thu hút đầy những ánh mắt ước ao cùng ngưỡng mộ , dọc theo đường đi, cước bộ nhẹ nhàng như tung bay trên đất. Con gái xinh đẹp vĩnh viễn đều là yêu nghiệt.

Đinh Nhất Nhất nhìn cô nàng đi vênh vang đó mà khinh thường hừ lạnh. Đồ hoa hồ điệp. ( Hoa hồ điệp có 3 màu ~~> Ý nói An Ny màu mè )

Đi vào phòng học, vị trí của Đinh Nhất Nhất ở tận sau cùng, sau khi đến thì phải dựa vào tường, thân thể tạo dáng hình cái trực thăng, phải vươn dài cái cổ nhìn lồi con mắt mắt nhìn thấy chữ viết trên bảng đen, vị trí của Đinh Nhất Nhất đáng thương từ nhỏ đến lớn đều ở nơi này, cũng chẳng biết là do tư thế nó ngồi sai bét hay không , chỉ biết cái cổ của nó cứ như bị người ta cầm tay cố sức kéo ra , ấy vậy mà cũng chẳng cao nổi bao nhiêu , cứ thâm thấp be bé , không mấy cao.

Ngược lại là công chúa điện hạ, lớn lên như thổi, không, cái loại nói này là đang khinh nhờn công chúa điện hạ xinh đẹp và cao quý rồi, là lớn lên nhanh như đóa mẫu đơn . Trong nháy mắt, cô bé đã thành mỹ nữ , có lẽ là vốn đã là cô gái xinh đẹp rồi, đột nhiên một ngày thì biến thành mỹ nữ, duyên dáng yêu kiều, xinh đẹp thiên tiên, nghiêng nước nghiêng thành, muốn nói đẹp thì có bấy nhiêu đẹp .

Nói là đố kỵ, Đinh Nhất Nhất không có gì để mà đố kị cả , bởi vì quen rồi, đố kị rồi lại đố kị đến nỗi thành quen, quen rồi thì thành chán, tới mức coi đó là tự nhiên thôi.

Tự nhiên là một loại thói quen chẳng tốt gì, cái gì đều đã trở thành tự nhiên, bao quát cả việc nó thành món đồ chơi cho công chúa bắt nạt , bao quát cả việc bị cô nàng sai sử, ngay cả mua ly trà sữa cô nàng cũng phải gọi cho Đinh Nhất Nhất đáng thương, dẫu cho cô đang ngồi trong thư viện chỉ cách quán trà sữa có vài bước chân, lý do là mệnh lệnh của hoàng gia là tối cao , bảo vệ làn da trắng nõn nà không bị tia cực tím đáng ghét chiếu vào.

Đinh Nhất Nhất cẩn thận tắt chiếc N1110 của nó, nhẹ nhàng khép lại sách vở, thả chậm cước bộ đi tới cửa, đi tới nơi chẳng có ai . Nhắm ngay cây cổ thụ sum suê cả trăm năm , hung hăng đá lên nó mất đá , con mẹ nó, chết tiệt, đồ con gái chết tiệt !

Thời gian trôi qua, như trước là kẻ an phận thủ thường, cần lao giản dị, luôn ghi nhớ là phải làm công dân tốt - bạn học Đinh Nhất Nhất. Đinh Nhất Nhất đang ngoan ngoãn cầm tiền bước đi, mấy đồng tiền xu thật đáng thương , đi qua cái con đường đầy bùn đất dài cả trăm mét, đi qua cửa lớn uy nghiêm, đi qua chòi nghỉ mát mà cô nàng kia ngồi , đi tới quán trà sữa phố đối diện, đối với chủ quán mặt trắng mà nói : “Cho một chén trà sữa, không thêm chân trâu , nhiều sữa hai muỗng đường, không quá lạnh cũng không quá nóng. . .”

“Tuân mệnh!” Chủ quán mặt trắng bên trong tập thành thói quen rút gân này rồi
Cầm một ly trà sữa, trái nhìn phải nhìn , thẳng đến khi xác định trên đường không có xe nữa nó mới có can đảm băng qua đường đi về phía con phố đối diện, đi tới dưới chòi nghỉ mát mà công chúa điện hạ đang nghỉ ngơi , đem trà sữa để trước mặt cô nàng, nói : “ Này, của cậu đấy.”

“Cảm ơn ha.” Công chúa điện hạ nói, ban cho một cái mỉm cười.

Cậu trai bên cạnh chẳng phục mà nói : “ An Ny, sao cứ luôn để nó đi mua , chúng tớ không thể sao ? Không phải đều mua thứ giống nhau sao , cậu có bệnh sạch sẽ đấy à?”

Công chúa điện hạ lắc lắc mấy ngón tay thon dài, nói : “ Tớ thích bắt nạt cậu ta lắm . Đinh Nhất Nhất, cậu nói đi, cậu có nguyện ý để mình tôi bắt nạt cậu không ?”

“Nguyện ý.” Người nào đó hữu khí vô lực mà nói, lời nói như vậy đã lặp lại nhiều lắm rồi, ấy thế mà công chúa điện hạ chẳng biết chán mà cứ hỏi mãi thôi, nó thì sắp phiền chết rồi

“Vậy cậu có nguyện ý giúp tôi mọi việc không ?”

“Nguyện ý.” Tiếp tục vô lực trả lời.

“Ngoan .” Công chúa điện hạ ở trên mặt của nó ban cho một cái môi thơm . Độ ấm áp này khiến người nào đó sắp ngủ gật giật mình hoảng hốt, vội đẩy công chúa ra.

Công chúa điện hạ sờ sờ môi của mình, bừng tỉnh đại ngộ mà nói : “ À, quên mất cậu bị dị ứng son môi.”

Đinh Nhất Nhất kêu to, con mẹ nó , cô không thể đổi chỗ khác mà hôn sao ? Vì sao luôn hôn ở chỗ này? Đều bong cả da ra rồi!

Những người còn lại giương mắt mà nhìn. Thượng đế, đây là một màn gì đây , công chúa cùng người hầu có ái muội , chị em loạn luân hỗn đáp, vì yêu sinh hận, vì hận sinh ái, ngược luyến tình thâm , bách hợp chi ái. . .

Thì ra là thế, mọi người bừng tỉnh đại ngộ, thương tiếc vạn phần. Đây không phải là quá khinh nhờn công chúa xinh đẹp rồi sao ? Thần à, câu chuyện không nên diễn biến như thế này, không mỹ hình, chẳng suất khí , rất chi không ổn đấy nha !

Công chúa mệnh lệnh chương thứ ba



[ Tôi là công chúa của cậu , cho nên tôi nói gì cậu cũng phải làm theo, tôi không thích thì cậu không được làm, chuyện trọng yếu nhất là, vẫn luôn nhìn tôi , hiểu chứ ? ]

Về đến nhà, đèn cảm ứng nhận được ôn độ của thân thể người mà sáng lên, ngôi nhà hoa lệ ở trước mặt nháy mắt sáng lên, công nghệ cao chính là có chỗ tốt như vậy đấy, vĩnh viễn đều cho bạn cảm thấy bạn không chỉ một mình .

Công chúa đi ở phía trước, khom lưng cởi giầy. Xỏ vào cái dép đi trong nhà màu phấn hồng có hình HELLO KITTY, lẹp kẹp đi vào trong nhà, trong một căn phòng lớn vắng vẻ, thanh âm của một người phát ra đích thực rất vang.

Đinh Nhất Nhất cũng cởi đôi giày thể thao cũ của mình, xỏ vào chiếc dép màu xám cũ của mình, đi theo hướng của công chúa , đi vào.

Công chúa lúc này đã đứng ở phía trước sô pha, đứng thẳng tắp, con mắt nhìn chằm chằm nó, tràn ngập khí thế hạ mệnh lệnh.

“Ngồi xuống.”

“Vâng.” Đinh Nhất Nhất ngoan ngoãn ngồi xuống. Công chúa cầm lấy giấy ăn lau đi son môi, rồi lại vén tóc lên, chân trái giơ lên trước, quỳ gối lên đùi phải của nó, chân phải của cô tiếp tục giơ lên, rồi cả người khóa ngồi vào trên người của nó , đè nặng lấy nó, thân thể ở trong nháy mắt nhích lại gần nó hơn, gần tới không gì sánh được, bộ ngực kia dán vào bộ ngực còn chưa trổ mã hết của nó, ngạnh sinh sinh đem cặp ‘tiểu màn thầu’ của nó ép xuống.

Công chúa giơ lên ngọc thủ thon dài, đặt lên trên vai nó, chậm rãi dao động đi xuống, ở trên lưng nó khẽ vuốt, đôi mắt nhìn chằm chằm vào mắt nó, thật giống như một rắn hổ mang cái, đem nó dọa tới thân thể cũng không dám động nữa rồi.

“Tôi hiện tại đã không bôi son môi”. Công chúa nhẹ nhàng nói.

“Tôi biết.” Đinh Nhất Nhất thành thành thật thật trả lời. Người có mắt đều biết. Có điều đôi môi này vẫn phấn hồng xinh đẹp như thế nha.

“Tôi hiện tại cách cậu rất gần.” Công chúa lại gần thêm chút nữa, mũi cô đụng lên mũi nó.

“Đúng vậy.” Tiếp tục cung kính có hỏi tất đáp. Lời vô ích thật nhiều.

“Vậy vì cái gì cậu chưa hôn tôi đi !” Công chúa mệnh lệnh.

“Nha, cô nói thẳng ra là được rồi.” Đinh Nhất Nhất vươn cổ, hôn môi của cô, ra sức mút vào. Nếu như công chúa không hài lòng thì nó sẽ bị nghiêm phạt, vẫn là tận tâm tốt hơn.

“Ừm ừm, hôn như vậy được hay không?”
“Không ư?”
“Thế như thế nào mới được ?”
“Có muốn vươn đầu lưỡi ra không?”
“Được rồi, tôi nỗ lực tới đủ tiêu chuẩn cái hôn nồng nhiệt rồi đấy. Công chúa , môi của cô mềm quá đi ! Công chúa. . . Công chúa cô đủ chưa hả, tôi sắp hít thở không thông rồi!”


Buông tha Đinh Nhất Nhất đáng thương, công chúa thoả mãn liếm liếm đầu lưỡi, như là Black Widow - nhện góa phụ đen đã được ăn no, mà ‘bữa cơm’ đáng thương lại ở một bên hít lấy hít để từng ngụm không khí một.

“Đinh Nhất Nhất à, tôi nên bắt cậu làm gì bây giờ?” Công chúa điện hạ lắc đầu, bất đắc dĩ thở dài.

“Làm sao bây giờ?”


“Tôi vốn muốn để cậu làm vương tử của tôi, thế nhưng đợi cậu lâu như vậy, cậu cứ mãi không lớn , mang một lão công như cậu đi ra ngoài không phải tôi sẽ mất sạch mặt mũi hay sao ? Thế nhưng nếu để cậu làm lão bà của tôi, nhìn khuôn mặt này của cậu , bộ ngực này của cậu, ngay cả một phần vạn của tôi đều so ra kém, căn bản là nhận không ra người. Tôi nên bắt cậu làm gì bây giờ ?”

Đinh Nhất Nhất vốn muốn có cốt khí mà rít gào một tiếng, vậy cô đừng có để ý tới tôi nữa !

Lại bị một cái hôn kích động nhân tâm, kinh thiên động địa, tồi nhân tâm can, muốn người mê hồn của công chúa cướp đi quyền lên tiếng rồi.

Ở lúc công chúa tự hỏi, Đinh Nhất Nhất là không thể nói chuyện, bằng không sẽ nghiêm phạt!

Ở trong lòng Đinh Nhất Nhất. Tình huống này là:

Khi đi tới trường, một ông chú điên nhảy ra ở trước mặt hai người vạch ra áo khoác, lộ ra tiểu DD xấu xí ở bên trong ấy , công chúa điện hạ sợ hãi thét chói tai, chịu không nổi thứ xấu xí, nói, khó coi chết đi được. Ông chú này muốn đánh tới công chúa, chính mình bị vô duyên vô cớ đẩy đi ra ngoài, bị trúng một đấm, đầu óc choáng váng , lúc tỉnh lại chỉ nhìn thấy mình ở trên giường, công chúa điện hạ vừa cởi ra y phục của mình vừa nói : “ Tôi không chịu nổi đám đàn ông , cậu đối với tôi tốt như thế , tôi sẽ đem lần đầu tiên của tôi cho cậu nhé!”

Sau đó. . .

Chân tướng, kỳ thực rất tàn nhẫn!

Sau đó vô số ngày, có một người tiết lộ rằng, đây là một âm mưu , vô số lần nghĩ tới vô số lần mượn cớ thầm mong ước một đoạn tình tình ái ái ngọt ngào, thế nhưng, ngại đối mặt với một đầu óc Đinh Nhất Nhất trì độn , cảm thấy hành sự quá tùy tiện sẽ gây trở ngại cho tình cảm thật vất vả mới xây dựng thành, nhịn lâu như vậy rốt cục tìm được một cơ hội như thế đấy, không nắm chặt mới là ngu !

Nhân dân lao động cùng khổ chỉ có thể nhận mệnh!

Lần đầu tiên, vấn đề về công thụ xảy ra xoắn xuýt.

Nguyên nhân là công chúa điện hạ xem đều là mấy cuốn ngôn tình nóng bỏng mãnh liệt , đều kể về câu chuyện của một nam một nữ , thế nhưng câu chuyện kể về mối tình của hai cô gái thì chẳng mò đâu ra ! Sau khi nhìn qua nhìn lại một hồi lâu , công chúa điện hạ cắn răng nói, không sao , chúng ta chậm rãi tìm tòi, hẳn sẽ thành công. Một lần không thành, chúng ta làm hai lần, ngày ngày nhiều thêm.

Đinh Nhất Nhất vô tội bị cởi sạch quần áo , ngây ngốc nhìn công chúa điện hạ áp trên người nó , thiếu chút nữa hỏi ra câu : Cô muốn ăn tôi thế nào đây ?

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy đáng thương ấy , công chúa điện hạ quyết định lấy mình làm thực nghiệm, thực nghiệm được rồi lại dùng ở trên người của nó . Nếu đau thì cứ để mình đau trước , ai kêu mình là một cô gái tốt rất yêu thương lão công cơ chứ !

Vì vậy, ở trên giường , cô bạn nhỏ Đinh Nhất Nhất ở bên nhìn An Ny , ở trên người An Ny, hoặc là hôn hoặc là sờ, An Ny một bên hoặc là thoải mái hoặc là thống khổ mà rên rỉ thét chói tai chửi bới , một bên ôm một quyển tiểu thuyết, vừa đọc vừa chỉ đạo. Tiêu chuẩn cho hình tượng nữ vương !

Lần đầu tiên hôn loạn , An Ny đau, Đinh Nhất Nhất cũng đau, Đinh Nhất Nhất đau là do công chúa điện hạ ở trên người của nó để lại vô số vết cào cấu, khiến nó vô cùng thê thảm.

An Ny đau là do Đinh Nhất Nhất ngu ngốc, màng trinh quý giá của cô cứ như thế mà mất đi. Hận đến nỗi cô cắn nó hai phát. Ghê tởm nhất chính là Đinh Nhất Nhất ngu ngốc này sau khi nhìn vết máu nhàn nhạt trên tay của nó còn hỏi, cô tới ngày à ?

Vì thế, trong nhật ký của An Ny công chúa đã ghi lại tình hình chiến đấu của hôm nay, phải tổng kết kinh nghiệm, cẩn thận học tập, tranh thủ đạt được sự phát triển chung !

Sau cái chuyện nghĩ lại mà kinh ấy hồi phục tinh thần lại . Đinh Nhất Nhất nhìn An Ny, nuốt xuống nước bọt, nhẹ giọng nói “Tôi có một chuyện.”

“Thôi khỏi !”

“Không thể!” 
Ngữ khí cường ngạnh khó có được.

Ánh mắt công chúa lạnh xuống , ngữ khí nguy hiểm nói, “Khỏi nói!”

“Không!” Đinh Nhất Nhất thỉnh thoảng cường thế xem ra không có được công chúa thưởng thức.

“Vậy cậu không cần phải về nhà nữa đâu !” An Ny tức giận đem đồ vật ném lên bàn , rời đi như gió. Bên ngoài truyền đến tiếng ô tô khởi động

Đinh Nhất Nhất nghĩ, ngày hôm nay phải ngồi xe bus rồi.

À, té ra cậu là tình địch






Tôi cho rằng ngoại trừ tôi sẽ không có người nào thích cậu, cho rằng cậu tầm thường tới nỗi chỉ có mình tôi muốn cậu thôi. Như vậy thật tốt, cậu sẽ vĩnh viễn đều thuộc về tôi, ai cũng không đoạt cậu đi mất . Thế nhưng. . . Tên khốn nạn nào mắt bị mù mà lại thích cậu thế ! Tôi nhất định phải tìm một đống đàn ông x rồi hắn. —— công chúa phẫn nộ , hét lớn mà thâm tình biểu lộ

Công chúa hôm nay giận rồi ! Kẻ theo đuôi số một sau công chúa liếc nhìn tên thứ hai, dùng ánh mắt mà nói .

Số 2 trả lại cho cô nàng một ánh mắt : Sai, là rất tức giận.

Người phía sau nữa bĩu môi dùng âm thanh mũi phát ra, nói : Sai , là tức giận tới muốn rồ rồi.
Đúng , cậu không thấy cái váy này sao, đáng thương đến nỗi đều nhăn nhúm lại rồi, quá ảnh hưởng tới hình tượng của công chúa.

Còn có cậu xem môi kìa , aiz , đóa hồng kiều diễm nha, sao giờ lại phai tàn nhan sắc ?

Không, vẫn là ánh mắt kia, cậu xem kìa, đôi mắt vĩnh viễn đều

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net