Khi chuột *tia* mèo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Zoemm2003

... Mẫn Mẫn nói nàng là mèo, ta là chuột, tính tình giảo hoạt của ta không thể thay đổi, bởi vì:

Ta yêu Mẫn Mẫn, đây là chuyện không thể nghi ngờ;

Mà ta lại thích ngắm gái đẹp, đây là chuyện Mẫn Mẫn căm thù đến tận xương tủy;

Vì vậy những lúc ánh mắt thưởng thức của ta dừng lại trên thân thể người đẹp lưu luyến không rời, y như rằng sẽ bị Mẫn Mẫn dùng nhãn thần sắc nhọn như kiếm chiếu tướng, giống như hình ảnh một con chuột trốn phía đông lủi phía tây;

Chương 1

Để cho ta nghĩ lại nghĩ lại, khi nhận thức Mẫn Mẫn có chút kịch tính y như trong phim...

Trời vừa vào thu, một buổi sáng sớm nào đó? Vào thời điểm ta không cam tâm tình nguyện từ trong ổ chăn ấm áp chui ra, trong đầu đã vang lên tiếng "*phi nước kiệu* cho kịp giờ làm"! Ôm túi xách cấp tốc phi như bay trên trạm xe điện ngầm ở quảng trường nhân dân, ta cuống cuồng đến mức phải chuyển từ tuyến thứ nhất sang tuyến thứ hai. Ta ghét nhất kiến trúc với hành lang dài ngoằng như vậy, làm cho bản thân mỗi ngày đều phải tiêu hao bao nhiêu tinh lực và thời gian. Chạy a chạy, rất nhiều người bước chân vội vã giống ta; bỗng nhiên, trước mặt xông tới một mỹ nữ, ta lập tức nảy sinh tấm lòng *thương hương tiếc ngọc*, không chút suy nghĩ vội vội vàng vàng né tránh để miễn cho hai bên va chạm phát sinh thảm kịch. Ta đã né qua một bên, nhưng không ngờ lại đẩy một nữ nhân bên cạnh vào vách tường ngay đó, hơn nữa lưng của ta không khéo vừa lúc đè lên người nàng, nàng tức khắc giống y như con thằn lằn đu tường.

"Ôi!"

"A!"

Ta sợ hãi muốn quay đầu nhìn xem thảm họa do mình đạo diễn, không ngờ, lại bị một cánh tay gắt gao nắm lấy.

"Gì chứ, đụng phải người ta muốn bỏ chạy!"

Quay đầu lại, đối diện là một khuôn mặt thanh tú với hàng lông mi dựng đứng! Những ngón tay thuôn dài nắm chặt lấy ta có bộ móng được chăm chút tỉ mỉ vừa dài vừa nhọn, đột nhiên ta cảm thấy bản thân giống một con chuột bị rơi vào móng vuốt mèo, khó có thể chạy trốn, cánh tay bị bóp đau tê rần!

"Ai muốn bỏ chạy?"

Mặt ta đỏ lên, muốn giãy giụa tránh ra.

"Nè, danh thiếp của tôi cho cô đó, có chuyện gì gọi điện đến số này, đừng nghĩ đến chuyện lừa bịp tống tiền tôi!"

Bên tay không bị nắm từ trong túi xách lấy ra danh thiếp đưa cho nàng, ta tranh thủ đánh giá sơ đối phương một chút, <ha ha>, thấy được kiệt tác đôi giày lấm lem của cô nàng do ta đạp trúng.

"Nè, buông! Bị muộn rồi!"

Vuốt mèo do dự một chút, tiếp nhận danh thiếp của ta, thả tay. Khuôn mặt xinh xắn đột nhiên xụ xuống gườm gườm ta.

"Tôi cũng bị muộn đây!"

Tập tễnh, khập khiễng từng bước tiến về phía trước.

"Dữ như vậy..."

Ta vừa chạy vừa thì thầm. Kiểu đi làm *được một mất mười* làm cho ta đến trễ 2 phút, mất đi 200 đồng tiền thưởng của tháng này, một phút là 100 đồng nhân dân tệ, nghĩ lại có chút đau đớn a! Trùng Trùng, đồng nghiệp của ta nghe được câu truyện sinh động như thật ấy, cười lăn cười bò, chỉ thẳng vào mặt ta nói: "Đáng đời."

Năm giờ rưỡi chiều tan ca, một bóng người ung dung bước đi trên con đường Đông Phương với hàng loạt nhà cao tầng nối đuôi nhau trải dài, sau đó xuất hiện ở trạm tàu điện ngầm gần đó. Sẵn tiện, ta ghé vào quán ven đường mua bánh hẹ chiên, bởi vì ta đói bụng. Chứng kiến trạm xe không có vị khách nào, ta mừng rỡ đặt mông ngồi xuống, sau đó móc bánh hẹ chiên ra bắt đầu ngấu nghiến. Sau khi ra khỏi khu văn phòng cao cấp đó, ta sẽ không còn bận tâm đến hình tượng nữa. Bỗng nhiên liếc mắt nhìn thấy bên cạnh có một nữ nhân đưa tay lên che mũi, xem ra nàng không thích mùi vị của hẹ.

"Không thích thì đi chỗ khác a..."

Ta vừa gặm bánh vừa nghĩ thầm.

"Chờ chút!"

Bỗng nhiên ta quay lại lần nữa, tỉ mỉ chăm chú nhìn nữ nhân bên cạnh này.

"A!!! Là cô!"

Nữ nhân kia bị giật mình bởi hành động bốc đồng của ta, cũng quay lại nhìn nhìn ta, sau đó phát ra một câu tương tự.

"A!!! Là cô!"

Nhìn thấy cô nàng lập tức liên tưởng đến toàn bộ tiền thưởng đau đớn bị trừ mất! Ta phẫn hận trừng mắt nhìn nàng.

"Gì chứ? Làm gì nhìn người ta như vậy? Không lễ phép..."

"Hừ!"

"Hừ cái gì? Tôi chưa tìm cô tính sổ là may cho cô rồi!"

"Tìm tôi? Tôi tìm cô thì có! Nếu không phải do cô lôi kéo, tiền thưởng của tôi sẽ không bị trừ sạch!"

"Do cô đụng phải người ta còn dám nói??? Nói cho cô biết, tôi cũng bị mất tiền thưởng! Tính đi tính lại, tính toàn bộ nợ nần cho cô là tốt nhất!"

Khuôn mặt thanh tú quen thuộc này chậm chạp lộ ra vẻ giận dữ.

Chương 2

Không nhớ nổi tình huống như thế nào, cư nhiên là ta bị nàng kể lể đến nỗi không thể chống cự, đến sau cùng, nàng chỉ dọa dẫm bắt đãi một bữa cơm! Nhìn nàng giương nanh múa vuốt, bỗng dưng trong lòng ta sinh ra một loại cảm xúc sung sướng (một quả M,(=.=!))

"Quên đi, không muốn cùng cô dây dưa! Tôi mời, do tôi mời!"

Đường Ngô Giang vào buổi tối rất náo nhiệt. Thoang thoảng trong không khí, từng đợt từng đợt hương thơm của thịt dê nướng xâu, cá mực nướng, thơm quá! Ta hít sâu vào một hơi, khi thấy biểu tình chộn rộn của ta, Mẫn Mẫn lập tức kéo lại.

"Cô đừng có nói cho tôi biết là cô lại muốn ăn nữa."

"Ân, tôi còn muốn ăn tiếp."

Mẫn Mẫn ngây người nhìn ta đứng ở quán nhỏ ven đường chờ mực nướng xâu.

"Cô đúng là một con chuột, cho ăn thế nào cũng không đổ đầy bụng!"

Chương 3

Con chuột?

Ta ngã người vào ghế dựa, nghĩ lại đánh giá độc đáo của Mẫn Mẫn.

"Nói ta giống chuột?... Ha ha, thú vị!"

Trong lúc ta đang cười rộ lên, Trùng Trùng gọi điện thoại nội bộ đến.

"Chuyện gì?"

"Cười cái gì vậy? Xa như vậy mình đều nghe được! Nói cho mình nghe với, để cho mình yên tâm một chút."

"Ha ha, có người nói mình giống con chuột... Alô, bồ nói cách ví von này hay không?"

"Ha ha ... ha ha... gọi bồ là chuột... ha ha"

Mọi người trong phòng làm việc quay đầu lại nhìn Trùng Trùng, sau đó chiếu tướng ta, <rào rào> một tiếng, tất cả đều vỡ òa lên cười! Đột nhiên ta hận tử Trùng Trùng!

Tới gần buổi trưa, ta gọi điện thoại cho Mẫn Mẫn

"Alô!"

"Alô cái gì? Tôi không có tên sao... Lão thử, có chuyện gì?"

".... Không cần như vậy chứ? Lão thử... khó nghe quá. Đổi cái tên khác đi."

"Không... bởi vì cô rất giống con chuột."

"..."

"Giận rồi à?"

"Một chút."

"Đừng như vậy. Tôi mời cơm trưa, nhưng là cơm nhân viên quèn nga!"

"Được! Không sao cả!"

"Nghe được ăn cô rất vui vẻ, còn nói mình không giống chuột!"

Ta bực, rất bực! Xem ra, Mẫn Mẫn ...! Ôi chao, con chuột thì con chuột thôi...

Bữa trưa Mẫn Mân mời ta ăn một phần cơm ở căn – tin với giá 8 đồng, so với bữa trưa kiểu Hoa 15 đồng của ta, có chút quá kém.

"Có thể hỏi cô một vấn đề không?"

"Hỏi đi."

"Tiền lương một tháng của cô được bao nhiêu a?"

"Gì chứ?"

"Tôi nghĩ cô tiết kiệm quá."

"Vô nghĩa! Từng tháng tôi phải trả tiền lãi cho ngân hàng, sau đó còn có các khoản chi phí lặt vặt khác, có thể không tiết kiệm sao? Còn cô?"

"3.900, vốn dĩ là được 4.100, buổi sáng hôm đó bị cô kéo lại, bị bốc hơi hết 200 đồng."

"A ha, cô cực kỳ thù dai!"

"Không, không có a!"

Bỗng nhiên ta thích nhìn Mẫn Mẫn, thích nghe âm thanh có chút dữ dằn của nàng, thích nhìn tư thế nhã nhặn dùng cơm của nàng. Sau đó mỗi ngày ta đều tranh thủ lúc rảnh rỗi gọi điện thoại cho Mẫn Mẫn, thực ra nàng chỉ làm việc ngay tại tòa nhà đối diện, rất gần, thế nhưng ta cuối cùng vẫn không nhịn được muốn nghe giọng nói của nàng, giống như...

"Chuyện gì? Lại là cô!"

"Là tôi thì không tốt a?... Ồ, hay là cô đang mong chờ điện thoại của nam nhân nào đó gọi đến."

"Thần kinh!"

"Này, cô gọi tôi lão thử là đủ rồi, còn chửi tôi mắc bệnh tâm thần, quá phận!"

"Không được cãi lại!... Cô mỗi ngày đều rảnh rỗi như vậy sao?"

"Bây giờ đang thong thả, những lúc bận rộn cô sẽ không thấy được tôi đâu."

"Mẫn Mẫn, lão thử bị cảm."

"Cho xin.... Năng lực đề kháng của chuột rất mạnh mẽ, a, tôi biết, có lẽ con chuột này đang bị lão hóa!"

Vì vậy ta thở hổn hển quẳng điện thoại xuống, nghiến lợi cắn răng chăm chú nhìn tòa nhà đối diện.

Chương 4

Lại là một ngày cuối tháng! Ngày hôm nay ta và Mẫn Mẫn hẹn nhau cùng đi trả tiền lãi ở ngân hàng.

"Thật là, hầu bao lại lép kẹp."

"Còn không đến nỗi! Nhưng là người hàng đêm sanh ca (ăn chơi trác táng) như cô, không bị lủng túi mới lạ!"

"Tôi làm gì có a?!"

Ta có ủy khuất của ta. Đang lúc thương tâm muốn chết, bỗng nhiên có một người đẹp đi tới, ánh mắt của ta lóe sáng, nhìn chằm chằm vào nàng không rời.

"Ôi!"

Bàn chân của ta đau đớn tê rần! Hoàn hồn lại, Mẫn Mẫn mỉm chi nhìn ta.

"Thật ngại a, vô ý đạp lên chân cô!"

"A, không sao, không sao!"

Vì vậy ta tiếp tục ngắm gái, một lúc sau, trên mu bàn tay truyền đến một trận đau nhức. Vội vàng quay lại nhìn Mẫn Mẫn, nàng dùng móng tay sắc nhọn nhéo ta.

"Làm gì a!"

Ta tức tối gào lên!

"Tới phiên cô!"

Khuôn mặt không chút biểu tình của nàng cộng với ánh mắt lạnh lùng sắc bén nhìn ta, làm cho ta không khỏi rét run một trận.

Ta bắt đầu nghĩ về mỗi hành động bạo lực hoặc nhẹ hoặc nặng của Mẫn Mẫn đều khả ái như vậy, nhận lấy chúng trở thành một niềm vui nho nhỏ; và thời gian trải qua cùng Mẫn Mẫn trở thành thời gian hạnh phúc... Lén lút, lặng lẽ, ta phát hiện mình có phần thích Mẫn Mẫn. Chuyện đó khiến ta trở nên cẩn trọng, dè dặt... Hôm nay, ta lại nghĩ nên làm thế nào từng bước từng bước *nhốt* Mẫn Mẫn vào bẫy rập tình yêu của mình, ta phát điên!

"Chậc, chậc, chậc..."

Trùng Trùng dựa vào bên cạnh bàn làm việc của ta, đang cố gắng gặm thanh chocolate, nàng hứng thú giương mày, không chút nào để ý đến ánh mắt phẫn nộ của ta.

"Nói một chút đi... Để mình chia sẻ, chia sẻ với bồ."

"Không có lời nào để nói."

Trùng Trùng khom lưng đưa mặt lại gần ta, đang bực mình nên ta đẩy nàng ra, tức giận trừng mắt nhìn nữ nhân từ bắt đầu bước vào đại học đã làm bạn với ta: "Tự mình dâng hiến kế sách cho bồ dùng nha..."

"?"

"Có phải bồ đang theo đuổi người đẹp nào không? Như vậy đi, mình chấp nhận hy sinh bản thân làm vật thí nghiệm cho bồ thử trước."

"Hừ... Có cớ gì để hẹn nàng ra ngoài gặp mặt chứ?"

"Lão thử, vấn đề đơn giản như vậy cũng cần hỏi mình?"

"Vô ích!"

Trùng Trùng chậm rì rì cầm hai tấm vé biểu diễn ca nhạc của Thái Cầm đưa cho ta.

"Đây, hẹn nàng đi."

"Đại ân không lời nào cảm tạ hết."

"Giảm giá cho bồ, hai vé giá 350 đồng, hàng đầu a."

Ta hung dữ nhìn chằm chằm Trùng Trùng, nàng lè lưỡi, nhanh chóng biến mất trước tầm mắt của ta. Vì vậy buổi tối thứ hai, ta dùng vé biểu diễn ca nhạc của Thái Cầm hẹn Mẫn Mẫn cùng đi xem.

"Ha ha..."

"Cô làm gì mà cứ cười khúc khích mãi thế? Dây thần kinh ở mặt bị co rút sao?"

"Bậy bạ!"

Sau khi chương trình biểu diễn kết thúc, ta kiềm chế cảm giác vui mừng như điên, bám theo Mẫn Mẫn, chậm rãi đi tới, tầm mắt thế nhưng lúc có lúc không quét về phía nàng.

"Này, cô nhìn tôi như vậy, rất giống chuột rình mồi biết không!"

"Tôi thích nhìn người đẹp, không được sao?"

Ta nghênh mặt nhìn Mẫn Mẫn, nàng "xì" một tiếng cười rộ lên.

"Mẫn Mẫn."

"Chuyện gì?"

"A..., không có gì."

Mẫn Mẫn hoài nghi chằm chằm nhìn ta, mà ta lại rất cẩn thận không dám lộ ra sơ hở gì, sợ làm kinh động nàng.

Chương 5

Ta đã đặt ra mục tiêu cho bản thân, nhất định phải biến Mẫn Mẫn thành bạn gái. Đầu tiên, ta muốn sáng tạo càng nhiều cơ hội ngẫu nhiên! Vì vậy buổi sáng mỗi ngày ta siêng năng dậy sớm, sau đó tranh thủ đến trạm xe điện ngầm, mua một tờ nhật san. Chờ xem xong tin tức, có thể xa xa nhìn thấy thân ảnh của Mẫn Mẫn, ta lập tức hòa lẫn vào dòng người ở trạm xe, sau đó giả vờ như tình cờ gặp gỡ. Ví dụ như...

"Hi, Mẫn Mẫn."

"Ồ, là cô a! Thật trùng hợp!"

"Đúng vậy, khéo quá!

"Buổi sáng tốt lành, Mẫn Mẫn!"

"? Lại là cô?"

"Nói thế nào nhỉ... Cô thấy tôi rất đáng ghét?"

"?... Không, không có."

"Mẫn Mẫn!"

"Ân? Cô xong việc cũng đúng giờ này a?"

"Đúng vậy... Cùng nhau ăn cơm chiều không?"

"Ân, được."

Kế tiếp, Trùng Trùng giúp ta suy nghĩ rất nhiều biện pháp và lý do hẹn hò. Ví dụ như...

"Mẫn Mẫn, buổi tối có một cuộc gặp gỡ, cùng đi nha."

"Không muốn đi."

"Không cần từ chối, sẽ có rất nhiều các chàng đẹp trai tham gia, đi thôi."

"Không đi."

"Alô, Mẫn Mẫn."

"Chuyện gì?"

"Tôi có chút không khỏe."

"Đi khám bác sỹ đi."

"Một mình tôi không dám đi... cô biết, chuột cũng có thời điểm sợ hãi nha."

"Cô muốn tôi đi chung a."

"Đúng vậy."

"..... Vậy, được thôi."

"Mẫn Mẫn, tôi có vé đi xem cuộc thi người mẫu, cùng đi nha."

"Không có hứng thú."

"Đi thôi...."

"Có cái gì đẹp mà xem?"

"Có người đẹp để nhìn."

"Bụp!"

Đầu dây bên kia đã cúp cái rụp.

"Xú Trùng, nhìn xem, là chủ ý ngu ngốc của bồ nè!"

Vẻ mặt như đưa đám của ta hướng về phía Trùng Trùng, nàng cười rộ lên.

"Ái chà... Nghe được bồ muốn đi xem người đẹp liền tắt máy, rõ ràng..."

"Ân?"

"Ân!"

Cuối cùng, Trùng Trùng nghĩ ra một độc chiêu!

Một buổi tối, ta hẹn Mẫn Mẫn đi chơi.

"Tôi có chuyện muốn thương lượng với cô."

"Tôi đang nghĩ... tự nhiên cô hảo tâm mời đi ăn."

Ta cười cười, nhìn Mẫn Mẫn, nhẹ giọng hỏi.

"Mẫn Mẫn, cô ghét tôi không?"

"A.... Có chuyện gì mà hỏi như vậy?"

Mặt của Mẫn Mẫn trở nên ửng đỏ, trái tim đột nhiên <bùm bùm> khiêu một cách lợi hại.

"Vậy là không ghét đúng không?"

Mẫn Mẫn giống như là đang cười, nàng làm cho trái tim của ta nhộn nhạo khi nhìn thấy nụ cười ấy.

"Tôi suy nghĩ, cô có nhà, tôi cũng có nhà, không bằng chúng ta cùng nhau ở chung thế nào, còn lại một căn nhà cho thuê, tính toán thế nào cũng có thể kiếm lại đủ vốn trả tiền lời hàng tháng cho ngân hàng của hai căn nhà."

"A?"

Mẫn Mẫn giật mình! Vẫn chưa lên tiếng chỉ nhìn ta, ta cũng đáp lại ánh mắt của nàng. Đột nhiên nàng cảnh giác hỏi lại:

"Cô học chiêu này ở đâu?"

"Vô nghĩa! Tôi làm kiểm toán, cô lại không phải không biết."

Ha ha! Nàng như thế nào tính toán cũng không thể bằng ta mỗi ngày đối mặt với hàng đống con số! Chẳng qua đây là một đề nghị tốt, dù sao chúng ta cũng là những người trẻ tuổi độc thân...

"Vậy... cho thuê nhà của ai?"

"Nhà của cô!"

"A, cô đều đã nghĩ kỹ rồi?"

"Quyền quyết định là ở trong tay cô a. Nhà của cô vị trí tốt, tiền thuê chắc chắn được cao. Tôi quên đi một chút, tiền thuê mỗi tháng cô lấy sáu phần, tôi lấy bốn phần, luôn tốt hơn chuyện dùng tiền lương để trả lãi, hơn nữa tuyệt đối sẽ không chịu thiệt."

Nàng sửng sốt cả người, nghĩ không ra toàn bộ mọi chuyện ta đã an bày thỏa đáng.

"Thế nhưng..."

"Ân?"

"Nhưng, ở nhà cô, chúng ta..."

"Quyền lợi bình đẳng. Tôi ở một phòng, cho cô một phòng riêng, phòng làm việc thì dùng chung; chi phí hàng tháng chia đôi, về phần không gian sinh hoạt, chúng ta không can thiệp vào chuyện của nhau; đồ ai do người ấy tự xài, còn những vật phẩm thông dụng thì xài chung. Thế nào? Nhà của tôi vừa lớn lại vừa rộng đó nha!"

"Để tôi suy nghĩ một chút."

"Xú Trùng, làm như vậy ổn không?"

"Buôn bán chỉ lời không lỗ này có lý do để không làm sao, đúng không?"

"... Cũng đúng... Thế nhưng nàng đến ở biết nhà mình không tiện đường bằng nhà nàng thì phải làm sao?"

"Vậy bồ dọn qua nhà nàng a! Ngốc thế!"

"A..."

Ta bỗng nhiên hiểu ra, đáng thương cho Mẫn Mẫn không biết chúng ta là như thế tính kế nàng.

Hai ngày sau, Mẫn Mẫn đồng ý, chẳng qua nàng muốn đến xem nhà trước. Vào ban đêm Mẫn Mẫn đến nhà ta. Không khí chung quanh mát mẻ, an tĩnh; nhà cửa cũng rất sạch sẽ, chỉnh tề, đủ tiêu chuẩn gọi là "Hang chuột"...

"... Nhà cửa lớn thì lớn thật nhưng lộn xộn quá."

" Đừng có gấp, ngày mai tôi gọi người tới dọn dẹp."

Mẫn Mẫn hoài nghi cứ chằm chằm nhìn ta, làm ta trong lòng thon thót nhảy lên.

"Có chuyện gì mà nhìn tôi dữ vậy?"

"Tôi rốt cuộc nghĩ xem cô có ý đồ xấu gì."

"Không thể nào!"

Ta hét ầm lên, nhất thời dọa Mẫn Mẫn giật mình hết hồn.

"Mẫn Mẫn, nếu đồng ý vậy chúng ta ký hợp đồng đi, thời hạn là nửa năm, hai căn nhà có thể thay đổi cho nhau, nếu sợ có chỗ nào không thỏa đáng, chúng ta có thể đổi lại."

"Ân..."

Mẫn Mẫn vừa xem hợp đồng vừa gật đầu, sau đó đặt bút ký tên. Trong lòng ta nở hoa, Mẫn Mẫn, ngươi chạy không thoát đâu!

Cuối tuần, Mẫn Mẫn dọn tới căn nhà tam thất nhất thính (ba phòng ngủ, một phòng khách) của ta, nàng thấy phòng khách một đống bừa bãi lộn xộn, khó chịu nhíu mày.

"Đúng là động của chuột mà."

Qua loa quét dọn căn phòng một chút, hai ngày sau nàng đem theo toàn bộ gia sản dọn vào nhà ta. Sau đó lên mạng đăng thông báo cho thuê nhà; qua khoảng ba bốn ngày sau, nhà của nàng được một người nước ngoài thuê với giá 5.600 một tháng. Tính toán xong, ngoại trừ tiền lãi ngân hàng của hai đứa, hàng tháng mỗi người còn dư ra được 480 đồng.

Chương 6

"Dậy!"

"Đừng a..."

"Dậy mau!"

"Đừng mà..."

"Ding..."

"Alô..."

"Lão thử thối! Tỉnh dậy!"

"A!"

Ta kinh hãi thiếu chút nữa lọt giường! Xoa xoa hai mắt có chút mơ màng, hai lỗ tai vẫn còn bị giọng hét the thé của Mẫn Mẫn <ong ong> ảnh hưởng. Lơ mơ ra mở cửa phòng, Mẫn Mẫn liếc xéo ta, a, ta mới nhớ ra, đây là buổi sáng đầu tiên hai đứa ở chung một nhà. Ta liền cười lấy lòng:

"Mẫn Mẫn, sớm a.... Hôm nay là cuối tuần, không cần gọi tôi sớm vậy chứ?"

"Ách?... Ôi, tôi không quen... Cảm giác thay đổi chỗ ở thật là không quen."

Mẫn Mẫn ngồi trên ghế sa lông, ánh mắt tràn ngập áy náy nhìn ta,

"Không có gì..."

"Vậy nếu như cô không ngủ tiếp thì chúng ta cùng nhau quét dọn làm vệ sinh, nhìn cái động chuột của cô kìa!"

"Cho tôi tắm rửa trước đã, có được hay không a?"

Buổi sáng như vậy đem lại cho ta cảm giác ấm áp. Trong thời gian ta đánh răng tắm rửa, Mẫn Mẫn chuẩn bị điểm tâm, sau đó bắt đầu quét tước nhà cửa. Chờ ta thơm tho sạch sẽ, tẩy đi một đêm mệt mỏi xong, mới phát hiện Mẫn Mẫn đang lườm ta, vứt cho ta một câu:

"Lão thử thối! Tôi bị cô lừa."

<Lộp bộp> trong lòng một chút, ta hoảng hốt một chút khoát khoát tay.

"Không, tôi không lừa gạt gì cô cả."

"Nhìn cái hang chuột của cô nè! Cô để tôi dọn vào đây là giúp cô làm vệ sinh sao? Tôi quét tước xong cô lập tức xuất hiện?"

"Ôi chao, có một số chỗ cô có thể làm ngơ a."

"Không được!... Đáng ghét!"

Mẫn Mẫn giận dữ thì thầm một mình, không quay đầu mà lên tiếng:

"Điểm tâm tự mình làm đi!"

Ta ở phía sau nàng cười hở10 cái răng.

"Thế nào? Cảm giác ngày đầu tiên ở chung ra sao?"

"Nàng bắt mình lau chùi, làm vệ sinh."

"Ha ha,... nhưng mà cảm giác không tệ a."

"Nàng có phần hơi dữ dằn... Nhưng mà mình thích."

"Đúng là Ô - sin (-__-)!"

Ta đang cùng Trùng Trùng tâm sự thì thình lình Mẫn Mẫn đi tới, sợ đến mức ta liền cúp di động. Ta hướng nàng vẫy tay, Mẫn Mẫn ngồi xuống bên cạnh ta:

"Mẫn Mẫn, hôm nay có kế hoạch gì không?"

"Buổi chiều tôi muốn đi siêu thị."

"Vậy tôi đưa cô đi."

"Cô rảnh quá?... Vậy cũng được."

Ta hài lòng nhìn nàng, Mẫn Mẫn bị ta ngắm nghía có chút lúng túng, hơi nghiêng đầu đi. Không khí trở nên có chút ấm áp, không cảm nhận được bất kỳ một tia lạnh lẽo của thời tiết đầu đông.

"Cô lúc nào cũng nhìn người ta như thế

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net