Không có cậu bầu trời là màu xám

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tác Giả: : 皆若繁花
Edit: Kieubebe
Couple: Hạ Trà x Diệp Tiểu Vũ

Cảm thấy có chút tiếc nuối khi kết chuyện ở đấy....đoản văn này như mở ra một câu truyện dài giữa HT và DTV a~
Đọc xong lại thấy ghen tị muốn có một Diệp Tiểu Vũ như vậy lúc là học sinh a~
Rất đáng yêu....


------------------------------





Không có cậu, bầu trời là màu xám….

Dưới cành cây phiến lá sớm đã khô vàng, ở trong tiếng bước chân âm thanh sột xoạt khẽ rung lên..

Sớm đã vào đông, hoa mai kiêu ngạo tự mình khoe sắc trong vườn, chỉ là một cành độc lập, làm gì được người ta cần đến .

Có chút xót thương nhìn thân cây khô cằn, ở ngoài đã bị túi da màu nâu nhạt bao lấy, vốn bị côn trùng đục khoét làm mất đi kiểu dáng ban đầu, tại sao lại vắng lặng đến thế.

Tiểu Vũ, cậu có biết hay không tớ tìm cậu rất lâu, không cậu, bầu trời là màu xám...

***


Hạ Trà, chính là một loài cỏ thơm...

Tóc của nàng thật dài, rối bù, đôi mắt tròn mở bình thường, không lớn giống chuông đồng, cũng không nhỏ như đường chỉ.

Nàng giống như búp bê, mang theo nét mũm mỉm của đứa trẻ non nớt, khuôn mặt trắng noãn, đôi môi hồng hồng mềm mại, vô cùng mịn màng.

Nếu chỉ có như vậy, nàng sẽ là một cô bé xinh đẹp rất được hoan nghênh, nhưng mà ....

Hạ Trà, chính là một nữ sinh nhút nhát ....

Ở lớp học, nàng thường xuyên bị nam sinh chọc ghẹo. Còn trong giờ học, nàng ít khi dám nhìn vào ánh mắt của giáo viên mà trả lời câu hỏi.

Trong giờ học, nhiều nam sinh dựt tóc của nàng, lại còn đem giày của nàng mang cột vào bàn, thậm chí sẽ dùng phấn ném vào đầu nàng, lúc nàng sắp ngồi xuống ghế, liền bị chúng đẩy ra...

Ở những buổi học bình thường đó, những đứa nữ sinh khác cũng sẽ ở sau lưng chỉ trỏ nàng, đem nàng cô lập ở một chỗ không có ai hết...để nàng tự sinh tự diệt..

Hạ Trà, chính là học sinh nổi trội xuất sắc..

Mặc dù không dám giơ tay trả lời câu hỏi, không dám đối mặt với ánh mắt nghi vấn của giáo viên, không dám đối mặt tiếng la hét khó nghe của bạn học, nhưng nàng luôn nghĩ sẽ cố gắng trở thành học sinh giỏi.


Trên thực tế, nàng cũng dốc hết sức để được như vậy. Buổi tối, đọc sách đến khi trời gần sáng tận hai ba giờ, nằm ngửa ngồi dậy làm tới năm mươi lần. Sáng ngày thứ hai sáu giờ, rời giường đi xuống dưới lầu chạy hai vòng..

Nàng hoàn toàn xứng đáng đứng đầu lớp, thành tích học tập đứng nhất, ngay cả thành tích thể dục cũng nhất..

Nhưng mà, giáo viên không thích nàng, bạn học không thích nàng..

Giáo viên không thích nàng, vì nàng đi học không tích cực, bạn học không thích nàng, vì cảm thấy này nàng tỏ ra quá giỏi.

Nàng thường xuyên khóc, bị tụi con trai chọc khóc, hoặc là thành tích kém một chút cũng khóc..

Mấy đứa con gái trong lớp thường xuyên cười nàng, nói: "Tụi con trai có chọc mày thì mày đánh tụi nó đi".

Giáo viên thường xuyên trách móc nàng, có lúc nói:" Thành tích tệ quá em cố mà ôn tập đi!".

Nàng chỉ là một người bình thường mà thôi, nàng cũng có cảm giác...

Khó chịu, tức giận, oán hận, thậm chí nghĩ muốn giết chết những đứa từng cười nhạo nàng..

Nàng vì những chuyện này chịu không nổi, rốt cuộc, những suy nghĩ xem thường mạng sống của mình hiện ra trong đầu không chỉ một lần.

Một lần, nàng thiếu chút nữa tự tử..

***


Ở trường tại lầu 7 là một hành lang dài có lối đi nhỏ, vì đang sửa sàn nhà nên không có người nào đi..

Trong lòng Hạ Trà thừa nhận có năng lực quả thật không tốt, như cái ngày, sách của nàng bị một bạn nam nào đó trong lớp xé nát, túi sách cũng nằm trên thùng rác. Mà thùng rác phát ra mùi hôi thối của bột mì khô...sự xúc phạm trên nét mặt như nói rõ túi sách của nàng đáng bị vậy.

Khi nàng đặt chân lên mảnh ngói hành lang tầng thứ 7, khi mọi thứ đã được nghĩ ra..

Đầu có nguy cơ tử vong cao nhất, chân chạm xuống đất có thể tàn tật, rơi xuống nhanh nhất cũng mất mười hai giây, cứ la hét liên tục thì sẽ không thảm thiết cực hạn. Rơi xuống trên đường không cây cối, sẽ không đột nhiên duỗi ra một cành cây cuốn lấy quần áo của mình..

Nhưng mà, còn chưa thả người nhảy xuống, nàng cảm giác một đôi bàn tay nắm giữ cổ tay mình....

Trên đôi tay có rất nhiều vết chai, đụng vào cảm thấy không thoải mái, nhưng lại có cảm giác an tâm..

Nàng mở to hai mắt quay đầu lại, "Diệp Tiểu Vũ?".

"Số 1, phải không?".


Nàng nhìn thấy Diệp Tiểu Vũ đôi môi nhếch lên làm lộ chiếc răng mèo, đột nhiên phát hiện cô bé này nhìn thấu hết suy nghĩ của mình.

"Tớ rất muốn vượt qua cậu, nếu không thấy cậu nữa, thì một chút sức cạnh trạnh trong tớ cũng chả có...Eo ôi" Cô bé ấy lấy hai tay kéo, đem nàng từ trên mảnh ngói xuống, "Hóa ra cậu biết tớ là ai á, tớ còn tưởng rằng hạng nhất rất là kiêu, hóa ra cũng đơn giản dễ gần thế này!".

Hạ Trà khóc, những giọt nước từ trong hốc mắt không hề báo trước rơi xuống ra ngoài, nàng ôm lấy Diệp Tiểu Vũ thật chặc, khóc nức nở.

" Số 1, cậu" Diệp Tiểu Vũ cảm giác không khí trong phổi mình như được Hạ Trà một lần đẩy ra hết, có chút hít thở không thông, "Hạ Trà, mở ra một chốc đã, thở gấp...Không thở nổi"...

Hạ Trà buông Diệp Tiểu Vũ, tay phải che đi những giọt nước mắt đang tuôn ra như suối, rồi vội chạy đi rất xa....

Để lại Diệp Tiểu Vũ một mình đứng ngay tại chỗ, để cơn gió nhỏ lướt qua..

Nàng cảm giác được trên vai có một chút hơi lạnh gì đó, những thứ này, tất cả đều là nước mắt của Hạ Trà..

"Đừng khóc, tớ không phải là tới thăm cậu khóc."

"Cậu phải kiên cường có biết hay không!!"

***


Trong những ngày kế tiếp, Diệp Tiểu Vũ vẫn quấn quít bên Hạ Trà, vẫn một mực như vậy, hai ...nhiều năm...

Với những đứa con trai muốn kéo tóc Hạ Trà lúc trước, dùng một quyển sách giống như đập con ruồi bổ về phía trước mặt đứa đó, còn với những đứa con gái cứ líu ríu không dứt với Hạ Trà, dùng cách mượn cop bài tập đuổi những nữ sinh nhiều chuyện kia đi; ngay lúc giáo viên lộ vẻ phàn nàn với Hạ Trà, đột nhiên giơ tay nói có vấn đề muốn hỏi giáo viên..

"Cậu tại sao phải như vậy?" Hạ Trà cúi đầu nhỏ giọng hỏi nàng..

"Khó đến thế á ... nói ra không tốt sao?" Người ta hỏi một đằng thì nàng trả lời một nẻo, cúi đầu nhìn xem ánh mặt của Hạ Trà, "Thật ra thì ánh mắt của cậu nhìn rất lôi cuốn đấy, vì sao lại không dám nhìn người khác?".

Nàng cúi đầu xuống ngày càng thấp, nhắm mắt lại lông mi run lên, "Trả lời câu hỏi của tớ có được hay không?".

"Bởi vì tớ nghĩ làm như vậy ..." Diệp Tiểu Vũ loạng choạng đầu, vẻ mặt lắp ba lắp bắp lúc này thật đáng yêu.

Thanh âm của Hạ Trà dường như có chút run lên trong giọng nói nhưng vẫn nhẹ nhàng, "Tại sao phải đối xử tốt với tớ như vậy?".

Nàng thản nhiên, "Bởi vì tớ muốn cùng cậu làm bạn". Mười ngón tay đan lấy nhau, ánh mắt như có lửa đốt nhìn chăm chú vào Hạ Trà.

"Cậu làm rối loạn cuộc sống của tớ"..

"Bởi vì tớ thích cậu".

. . .

"Bởi vì tớ thích cậu, cho nên cố gắng học, muốn đạt tới trình độ giống như cậu."

"Bởi vì tớ thích cậu, cho nên không muốn làm cho cậu bị người khác xa lánh."

"Bởi vì tớ thích cậu, cho nên mỗi ngày đều chạy xe đi theo cậu về nhà rồi tớ mới đi về."

"Bởi vì tớ thích cậu, cho nên tớ vẫn đi theo cậu, mãi cho đến khi một ngày nào đó suy nghĩ trong cậu thay đổi, không còn muốn tự hại bản thân mình,sẽ là cố gắng thay đổi cuộc sống của cậu, khiến cậu giống như tớ, mỗi ngày đều thật vui vẻ"..

"Cậu có biết không? Nếu không có cậu, bầu trời là màu xám, hoa khô cỏ úa..."

. . .

Hạ Trà không nói gì, từ một câu tớ thích cậu bắt đầu, nàng liền quên tình trạng vị trí của chính mình, có chút mơ hồ, có chút mờ mịt, có chút chua xót, có chút nhạt nhẽo..

***


Diệp Tiểu Vũ chuyển trường, không còn có ai dám chọc ghẹo Hạ Trà, nàng tự nói với mình, nàng không thể e dè nhút nhát như thế này mãi, tiểu Vũ chắc chắn cũng không muốn trông thấy bộ dạng rụt rè của nàng như vậy..

Nàng trở nên gan dạ hơn, rốt cuộc cũng chờ đến khi trở thành một cô bé kiên cường..

Sau đó không lâu, hôm nay, Hạ Trà mới tự mình hiểu rõ, đối với nàng đó là một loại cảm giác..

"Tiểu Vũ, không có cậu, bầu trời là màu xám."

---Hoàn---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net