Lãnh cảm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác phẩm: 性冷感
Tác giả: Phương Ngu - 方愚
Thể loại: Bách hợp, 1x1, HE, điền văn, Thê nô công x Nữ vương thụ
Tình trạng chính văn: Hoàn
Editor: Yumi (Tê)  

Review:

Hân Đồng cảm giác được Thủ Lượng có phản ứng, cuối cùng cũng yên tâm tảng đá lớn trong đầu --- tùy tiện khiêu khích vài cái như vậy, cô đã khó kiềm chế, sao có thể bị lãnh cảm được?
Bản thân Hân Đồng cũng khơi lên lửa tình, động tác càng thêm không kiêng nể gì...
Hân Đồng cúi đầu bên tai truyền tới tiếng khóc, cô kinh ngạc, vội vã ngẩng đầu nhìn, lại phát hiện gương mặt Thủ Lượng có vệt nước mắt.
...
"Cậu thật sự bị lãnh cảm?"
"Bị... bị lãnh cảm?" Thủ Lượng kinh ngạc nhìn Hân Đồng: "Người bị lãnh cảm, không phải là cậu sao?" 

Part 1.

"Cậu và Trâu Hân Đồng không hợp nhau, cậu nên hết hi vọng đi!" Tiểu Lâm nghiêm túc khuyên Đàm Thủ Lượng.


"Mình biết cô ấy có điều kiện tốt, người theo đuổi rất nhiều, cơ hội của mình không lớn, nhưng mình vẫn muốn thử một lần." Thủ Lượng cắn môi: "Cô ấy là tình nhân trong mộng của mình thời đại học, để được nhìn cô ấy nhiều hơn, ngay cả ba học kỳ tiếp theo đều chọn môn thống kê mình ghét nhất để học."

"Cô ấy đúng là rất tốt." Tiểu Lâm thở dài: "Nhưng không có người theo đuổi, một năm gần đây cũng chỉ độc thân, cậu biết tại sao không?"

"Làm sao có thể như vậy được?" Vẻ mặt Thủ Lượng không thể tin.

Tiểu Lâm thấp giọng: "Cô ấy bị lãnh cảm."

Thủ Lượng ngơ ngẩn: "... Đừng nói nhảm!"

"Là chính miệng Trâu Hân Đồng tuyên bố với mọi người, tìm đại một người gần đây hỏi đều biết."

"Thế nhưng..."

"Cậu đừng có không tin!" Tiểu Lâm nói: "Em họ của mình là người yêu cũ của cô ấy, hai người qua lại nửa năm, ngay cả một cái hôn môi cũng từ chối."

"Cũng có người tự cho là mị lực của mình phi phàm, cố gắng thay đổi cô ấy, cho cô ấy một cái tát vào mặt."

Tiểu Lâm thấy Thủ Lượng không lên tiếng, nói tiếp: "Nếu cậu thực sự chọn cô ấy, sinh hoạt sau đó lại thủ tiết, năm nay cậu mới 25, sao có thể thủ tới già?"

"Mình biết cậu muốn tốt cho mình." Thủ Lượng nghiêm túc: "Nhưng mình quyết định rồi."

"Không nghe lão nhân nói!" Tiểu Lâm tức giận nói: "Tương lai ăn đắng, đừng khóc trước mặt mình!"

Ngoài miệng Tiểu Lâm tuy nói toàn lời hung ác, nhưng trong lòng lại mềm yếu, chủ động thay Thủ Lượng thám thính thói quen sinh hoạt tốt xấu của Hân Đồng thông qua em họ.

Thủ Lượng cảm kích gần như quỳ xuống khấu tạ cô.

Hân Đồng là giáo viên tennis nghiệp dư, Thủ Lượng muốn tiếp cận cô, phương pháp trực tiếp nhất đương nhiên là làm học sinh của cô rồi.

"Chúng ta trước kia đã gặp qua rồi phải không?" Lần đầu nhìn thấy Thủ Lượng, Hân Đồng liền nói.

Tình nhân trong mộng có ấn tượng với mình, Thủ Lượng kích động đến nổi giọng nói run rẩy: "Cậu là trợ giảng thời đại học của mình, mình là Đàm Thủ Lượng."

"Đúng rồi!" Hân Đồng gõ trán: "Cái người rõ ràng là chuyên Anh văn, lại chạy tới chọn học môn Thống kê quái nhân."

"... Mình có chút hứng thú với môn Thống kê."

"Phải không vậy? Bọn họ nói lúc đầu cậu gần như là ngay cả máy tính cũng không dùng tới."

Thủ Lượng chột dạ nói: "Như vậy mới có tính khiêu chiến chứ!"

Hân Đồng cười ha ha: "Mình thích nhất là những người như cậu, dũng cảm khiêu chiến bản thân."

Mặt Thủ Lượng đỏ bừng.

"Mặt cậu sao lại đỏ vậy? Không biết có phải bị cảm nắng không?" Hân Đồng giơ tay kiểm tra trán của cô.

Trái tim Thủ Lượng suýt nữa muốn bay ra ngoài.

Thủ Lượng cùng Hân Đồng học tennis, một tuần hai lần, mỗi lần hai tiếng.

Hân Đồng để Thủ Lượng ngày thường chạy bộ bơi lội để rèn luyện thân thể, Thủ Lượng mỗi lần đều hoàn thành.

Tế bào vận động của Thủ Lượng rất bình thường, vận động nhiều như vậy đối với cô mà nói, thật sự là vô cùng tốn sức. Nhưng cô vẫn cắn chặt răng cố gắng, vì một câu khen ngợi một cái mỉm cười của Hân Đồng.

Qua ba tháng, Hân Đồng khen Thủ Lượng, nói cô tiến bộ rất nhanh, ngoài khả năng dự liệu của mình.

Thủ Lượng đánh bạo, lấy cớ cảm ơn vì đã làm cô giáo chỉ dạy mình, mời Hân Đồng về nhà ăn cơm.

Đã nhiều năm, Hân Đồng chưa ăn qua cơm nhà, liền vui vẻ đáp ứng.

Hân Đồng thích ăn món gì không thích ăn món nào, Thủ Lượng đều tra kỹ, dụng tâm chuẩn bị bốn món một canh, tất cả đều là những thứ Hân Đồng thích.

Hân Đồng nhìn thức ăn trên bàn, khẽ cau mày: "Làm sao cậu biết mình thích ăn mấy món này?"

Thủ Lượng không dám nhìn thẳng mắt cô: "... Mình đoán."

"Có chuyện trùng hợp như vậy sao?"

Thủ Lượng vội vàng nói: "Thật là trùng hợp mà, nếu mấy món này hợp vị cậu, cậu nể mặt ăn nhiều một chút nha!"

Vì vậy nên Hân Đồng yên tâm ăn rất nhiều.

Đối với những chủ đề Hân Đồng hứng thú, Thủ Lượng nghiên cứu rất lâu, trước mặt cô cố gắng lựa ý hùa theo, hai người cười nói thật vui, một buổi tối rất mau liền trôi qua.

Sau khi ăn xong, Thủ Lượng vào phòng bếp bưng trà hạt sen tang ký sinh (Tầm gửi trên cây dâu) đi ra.

Hân Đồng nhìn Thủ Lượng không nói lời nào, nhưng trên mặt chính là biểu tình "cần một lời giải thích hợp lý".

Thủ Lượng biết lúc này đây không thể lừa dối được nữa, không thể làm gì khác hơn là thành thật khai báo: "Mình hỏi qua những người khác sở thích của cậu..."

"Hỏi qua mình?" Hân Đồng nhíu mày: "Vì sao?"

"Bởi vì... vì..." Thủ Lượng cắn răng nói: "Mình muốn theo đuổi cậu, tất nhiên phải tìm hiểu sở thích đầu tiên."

"Theo đuổi mình?" Hân Đồng hơi ngẩn ra: "Sao đột nhiên lại..."

"Không phải đột nhiên." Thủ Lượng lấy dũng khí lớn nhất đời nói ra: "Mình thầm mến cậu năm năm, trước đây, cũng bởi vì muốn nhìn thấy cậu, mới chọn học môn thống kê."

Hân Đồng kinh ngạc: "Nếu cậu thích mình, sao lại đợi tới bây giờ mới nói?"

"Bên cạnh cậu luôn bu đầy người..." Thủ Lượng thấp giọng nói: "Mình thì bình thường, làm sao dám tùy tiện mở miệng?"

"Sau khi tốt nghiệp đại học, mình đến Mỹ phát triển. Sau khi về Hồng Kông, thỉnh thoảng ở tiệc sinh nhật bạn bè có gặp lại cậu, mình thật sự không muốn bỏ lỡ nữa."

"Mình rất thật lòng, cậu cho mình một cơ hội được không?"

"Cảm ơn thành ý của cậu." Hân Đồng nói: "Nhưng xin lỗi, mình nghĩ chúng ta vẫn nên là bạn bè thì hợp hơn."

Giọng nói Thủ Lượng nhao nhao: "Mình có chỗ nào không tốt sao? Nói cho mình biết, mình có thể lập tức thay đổi!"

"Không, cậu rất tốt." Hân Đồng thấy sắc mặt cô tái nhợt, trong tim không hiểu sao lại nhói lên: "Vấn đề không phải do cậu, mà là trên người mình."

"Nếu cậu đã hỏi qua người khác về mình, vậy hẳn là cậu hiểu rõ, mình không phải người xứng với danh bạn gái --- mình không làm được bổn phận của bạn gái"

"Việc đó sao?" Thủ Lượng nhẹ nhàng thở phào: "Hoàn toàn không thành vấn đề, mình có thể chấp nhận được."

"Có thể chấp nhận?" Hân Đồng kéo khóe miệng: "Cái gọi là thực sắc tính dã, đối mặt với ham muốn nguyên thủy nhất của con người, bất luận kẻ nào cũng bất lực!"

"Cho dù cậu nhẫn được một lúc, cũng không nhẫn được cả đời. Bên cạnh cậu đến một ngày vì lý do này mà chia tay với mình, chi bằng đừng bắt đầu."

"Mình thật sự có thể." Thủ Lượng nhấn mạnh từng chữ: "Mình sẽ cố gắng vận động, cũng có thể tự giải quyết... có thể bên cạnh cậu, đã là chuyện may mắn nhất đời mình, về những thứ khác, mình tuyệt đối không gò ép."

"Chỉ cần cậu cho mình cơ hội, mình nhất định sẽ chứng minh cho cậu thấy."

Hân Đồng cũng không phải đầu gỗ, đối mặt với chân thành của Thủ Lượng, trái tim cũng không nhịn được nhẹ nhàng cảm động.

"Được thôi! Để chúng ta thử một lần đi."

Thủ Lượng kích động suýt nữa muốn nhảy dựng lên, rồi lại nghe được Hân Đồng nhàn nhạt nói: "Phải nói trước, nếu như cậu vượt giới hạn, mình nhất định sẽ chia tay, cậu tuyệt đối không được dây dưa."

Thủ Lượng gật đầu lia lịa: "Về sau, lời cậu chính là thánh chỉ, việc gì mình cũng nghe lời cậu."

Part 2.

Hai người chính thức bắt đầu qua lại.


Thủ Lượng chăm sóc Hân Đồng như công chúa, mọi chuyện đều lấy cô làm đầu, chỉ cần Hân Đồng nhíu mày, Thủ Lượng liền hận không thể quỳ xuống xin tội.

Thủ Lượng rất biết kiềm chế, không quấn quít lấy Hân Đồng, cho cô không gian và tự do tuyệt đối --- Hân Đồng tìm Thủ Lượng, Thủ Lượng lúc nào cũng theo bên cạnh; Hân Đồng không để ý tới cô, cô liền chờ ở nhà.

Đối với cô bạn gái hiểu chuyện này, Hân Đồng coi như là hài lòng.

Nháy mắt, một năm trôi qua.

Tình cảm hai người phát triển rất tốt, chưa từng đấu miệng, hay đen mặt.

--- Nguyên nhân chủ yếu, tất nhiên là vì Thủ Lượng trăm phần trăm bao dung nhường nhịn không so đo.

Thời gian này, hợp đồng thuê phòng của Thủ Lượng hết hạn, nhưng vẫn chưa tìm được nơi ở mới thích hợp, Hân Đồng không đành lòng để cô lưu lạc đầu đường, vì vậy chủ động nói đến việc để cho cô đến ở cùng mình.

Thủ Lượng thiếu chút nữa muốn khóc.

--- Kỳ thực, Hân Đồng ở lại nhà cũ của ba mẹ, có ba phòng ngủ, hai phòng làm việc thêm hai phòng vệ sinh, hai cửa trước sau, nếu như vận may không tốt, hai người có thể một, hai ngày cũng không chạm mặt một lần.

Nhưng như vậy Thủ Lượng đã vô cùng hài lòng.

Sau khi ở chung với Hân Đồng, Thủ Lượng nhị thập tứ hiếu tinh thần bạn gái càng phát huy vô cùng nhuần nhuyễn --- chỉ kém điều chưa đem nội y Hân Đồng ủi thẳng.

Tuy nói là ở chung, hai người thân mật nhất cũng chỉ có nắm tay, hôn má.

Đối mặt với Hân Đồng quyến rũ động lòng người, nếu nói Thủ Lượng hoàn toàn không tơ tưởng gì, đó là không thể nào.

--- Thủ Lượng mỗi ngày đều vận động tắm nước lạnh, không chỉ có thân thể khỏe mạnh, các bệnh cảm mạo da lông cũng không còn mắc phải...

Cuộc sống của hai người trôi qua rất ấm áp vui vẻ.

Hôm nay, Hân Đồng và bạn cũ tụ họp, không muốn Thủ Lượng đi theo, Thủ Lượng liền nhân cơ hội hẹn Tiểu Lâm ra uống rượu.

"Nhóc con, nghĩ không ra, băng sơn ngàn năm cũng bị cậu hòa tan!" Tiểu Lâm nháy mắt với Thủ Lượng. "Một đời hai huynh đệ, mau nói nghe chút tin tức đi, để mình còn học hỏi!"

Thủ Lượng sửng sốt: "Cái gì?"

"Còn giả ngu?" Tiểu Lâm tức giận: "Đều ở chung một chỗ, tất nhiên là đã ôm mỹ nhân về rồi!"

Thủ Lượng đỏ mặt: "Nói bậy bạ gì vậy?"

Tiểu Lâm trợn to hai mắt: "Cậu đừng nói với mình, hai người qua lại một năm, ở chung nửa năm, nhưng vẫn không có..."

Thủ Lượng cắn môi không nói lời nào.

"Trời! Mình sớm đã nhắc nhở cậu rồi..."

Thủ Lượng ngắt lời cô: "Đối với cuộc sống bây giờ mình rất hài lòng."

"Hài lòng?" Tiểu Lâm híp mắt: "Cậu chính là người có máu có thịt, thế nào chịu được..."

Thủ Lượng thiếu chút nữa muốn chửi thề. "Có thể ở bên cạnh cô ấy mỗi ngày, nhìn gương mặt tươi cười của cô ấy, mình đã thấy rất hạnh phúc."

"Coi như cậu chịu đựng được một hai năm, nhưng về lâu dài, trước sau cũng không phải cách tốt." Tiểu Lâm nghiêm túc nói: "Cậu cũng đã nói yêu với tình nhân trong mộng rồi, cuối cùng cũng xong tâm nguyện đi! Không bằng thực tế một chút, đàng hoàng tìm một người con gái bình thường mà sống chung."

"Không, tuyệt đối mình sẽ không rời khỏi cô ấy!" Thủ Lượng nắm chặt tay: "Muốn bọn mình xa nhau, trừ khi cô ấy không cần mình!"

"Cậu nhất định là trúng độc rồi." Tiểu Lâm ôm đầu rên rỉ: "Trên thế giới này sao lại có loại người si tình như vậy? Cậu cẩn thận một chút đừng để người ta bắt đi làm thí nghiệm."

Thủ Lượng thoáng chốc bị cô chọc cười: "Mình biết cậu quan tâm mình, cậu yên tâm đi! Mình thật sự rất tốt."

"Chính cậu muốn khổ thân, ai quản được?" Tiểu Lâm khoát tay.

Tiểu Lâm cũng có chuyện phiền lòng, uống liền mấy ly đã say. Thủ Lượng không thể làm gì khác là đưa cô về nhà.

Thủ Lượng bước vào nhà cũng đã gần mười một giờ.

--- May mắn, Hân Đồng vẫn chưa về.

Thủ Lượng thở phào, trở về phòng rửa mặt chải đầu.

Một lúc lâu, Hân Đồng vẫn chưa trở về.

Thủ Lượng rất lo lắng, lại không dám gọi điện thoại cho cô --- đây là quy tắc Hân Đồng đặt ra, không có chuyện quan trọng, không được gọi điện cho cô, cô ghét nhất chính là bị người khác quấy rầy.

Thủ Lượng không thể làm gì khác hơn là cứ cách mười lăm phút lại nhắn cho cô một tin, Hân Đồng vẫn không trả lời lại.

Thủ Lượng chỉ đơn giản ngồi ở vườn hoa trước nhà chờ Hân Đồng.

Đến hai giờ sáng, rốt cuộc thấy gương mặt đỏ bừng của Hân Đồng bước ra từ taxi.

Thủ Lượng vội vã tiến về phía trước.

Hân Đồng thấy rõ là Thủ Lượng, thanh tĩnh lại đôi chút, cả người ngã vào lòng cô.

Thủ Lượng nửa đỡ nửa ôm, đưa cô vào nhà, để Hân Đồng nằm trên ghế sofa.

Thủ Lượng tay chân vụng về thay Hân Đồng cởi giày cao gót, nới lỏng nút áo sơ mi, để cho cô thoải mái hơn.

Thủ Lượng vào phòng tắm lấy khăn lông ấm, đắp lên trán Hân Đồng.

Trong miệng Hân Đồng không biết lẩm bẩm điều gì.

Thủ Lượng sát lại gần nghe cô nói, không ngờ cô kéo mạnh, Thủ Lượng liền ngã trên người cô.

Thủ Lượng cuống quít đứng lên, lại bị Hân Đồng khéo tay ôm lấy, đôi môi nóng bỏng in dấu trên cổ Thủ Lượng.

Thủ Lượng thất thần, đợi đến khi phản ứng kịp, đã bị ấn một dấu vết đỏ sậm.

Thủ Lượng lúng túng đẩy Hân Đồng ra.

Cái đẩy này khiến Hân Đồng tỉnh rượu phân nửa, chỉ nghe thấy cô thấp giọng nói: "Mình muốn tắm."

Thủ Lượng cẩn thận nhanh nhẹn dìu Hân Đồng vào phòng tắm, thay cô điều chỉnh độ nóng trong bồn, tìm quần áo để cô thay.

Sợ cô xảy ra chuyện gì, Thủ Lượng liền canh ở ngoài cửa.

Cách cánh cửa thật mỏng, tiếng nước ào ào truyền đến, Thủ Lượng liền ngăn cản mấy liên tưởng nhảy vòng trong đầu.

Qua mười lăm phút, cửa mở, một đôi chân trắng bóng xuất hiện làm mắt Thủ Lượng đau nhức.

Toàn thân Hân Đồng chỉ khoác mỗi khăn tắm, đường cong lả lướt vô cùng đập vào mắt, Thủ Lượng không tự chủ nuốt nước miếng.

Hân Đồng không nhìn Thủ Lượng liếc mắt, trực tiếp đi vào phòng Thủ Lượng, sau đó không khách khí tự giác chui vào trong chăn.

Thủ Lượng đoán rằng, Hân Đồng nhất định là uống say hồ đồ, nhầm phòng của hai người.

Cô đành phải tặng giường cho Hân Đồng, còn bản thân ra sofa ngủ.

Part 3.

Hân Đồng nằm trên giường, đợi lại chờ, trước sau vẫn không thấy Thủ Lượng đi vào, ngực không khỏi lạnh lẽo --- Đàm Thủ Lượng này, chẳng lẽ thật sự bị lãnh cảm?


Hay là nói, cô ấy bên ngoài có người khác?

Ban nãy, Hân Đồng và bạn bè Tiểu Cốc nói chuyện phiếm, nói Thủ Lượng thật là tốt, Tiểu Cốc ra vẻ hâm mộ vô cùng, nhưng cũng mang theo vị chua nói: "Thành thật như thế? Nói không chừng căn bản là bị lãnh cảm! Hoặc là bên ngoài có người tiết lửa có cô ta.!"

Trong lòng Hân Đồng không nhịn được "lộc cộc" một chút.

--- Nghĩ lại, hai người quen nhau cũng gần hai năm, Thủ Lượng chưa từng chủ động qua. Cho dù mình thỉnh thoảng cảm động, hôn nhẹ lên má cô, ôm hông cô, Thủ Lượng cũng chỉ đỏ mặt ngây ngô, tới giờ vẫn không hiểu cái gì gọi là biết thời biết thế, thừa thắng xông lên.

Cô ấy đối với mình, sao có thể hoàn toàn không có suy nghĩ?

Hân Đồng không hề nghi ngờ mị lực của mình, vấn đề nhất định nằm trên người Thủ Lượng.

--- Thật đúng như câu trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, Hân Đồng hoàn toàn quên mất, ngay từ đầu chính cô đã nhắc nhở Thủ Lượng.

Tất nhiên Hân Đồng quên mất, lời nói dối đã qua người ta luôn vô ý quên đi.

Đúng vậy, Hân Đồng nói dối --- cô vốn dĩ không hề bị lãnh cảm.

Cô chỉ là chán ghét.

Khi còn trẻ, đối với tình dục Hân Đồng thấy rất bình thường, cũng giống như việc hai người cùng vận động, cùng ăn cơm, xem film không khác là bao, chỉ cần nhìn đối phương thuận mắt đều có thể.

Sau đó, cô gặp được Tích Kỳ Liên, một tuyệt thế sắc nữ cực kỳ thích quan hệ tình dục.

Tích Kỳ Liên vì Hân Đồng mở ra một cánh cửa thần bí --- bất cứ lúc nào, không kể địa điểm, miễn là hứng thú, nó đều trở thành điểm tốt của bọn họ.

Mọi thứ như đồ chơi tình dục, đạo cụ tình dục, lâu dài hai người giống như là cửa hàng đồ chơi tình dục.

Giới hạn của Hân Đồng chính là không cho phép quan hệ ba người.

Tích Kỳ Liên lại muốn khiêu chiến nó.

Cuối cùng, Hân Đồng và Tích Kỳ Liên chính thức chấm dứt.

Thể xác lẫn tinh thần Hân Đồng đều mệt mỏi.

Qua rất lâu sau, Hân Đồng mới có thể hồi phục tâm tình nói chuyện yêu đương.

Có lẽ lực hấp dẫn của Hân Đồng thực sự là người phàm không có cách nào che giấu, những tình nhân tiếp theo, thường thường vừa nói xong ba câu tâm tình, liền vội vàng không kịp muốn cùng cô thân mật.

Hân Đồng rất phản cảm, cho rằng đối phương ngoài miệng nói "yêu", chẳng qua chỉ là để dỗ mình lên giường, đó là lí do vì sao lại nhanh chóng chia tay đối phương.

Người theo đuổi như liệt sĩ cách mạng, tre già măng mọc, giẫm lên vết xe đổ.

Hân Đồng không chịu nổi phiền phức, đơn giản tuyên bố với mọi người: "Cô bị lãnh cảm."

Lại kiên quyết từ chối vài người, bên tai cuối cùng cũng được yên tĩnh.

Hân Đồng trải qua một thời gian độc thân tốt đẹp, bắt đầu thấy cô đơn, Thủ Lượng đúng lúc xuất hiện trước mắt cô.

Bị thành ý của Thủ Lượng làm cảm động, Hân Đồng lại ôm suy nghĩ thử một lần trong đầu cùng cô bắt đầu.

Không ngờ một chút không để ý, tâm liền rơi vào tay giặc...

Hân Đồng là có tâm cùng Thủ Lượng sống chung, nhưng cô nhất định phải biết trước, nguyên nhân vì sao Thủ Lượng chưa bao giờ chủ động thân mật với mình.

--- Nếu như cô ấy bên ngoài có người khác, Hân Đồng tuyệt đối sẽ cầm cán chổi quét cô ra đường.

Nhưng nhìn cô gần như là hai tư tiếng mọi lúc đều theo bên mình, thậm chí cả tiền lương hằng tháng cũng dâng lên, có cơ hội ngoại tình bên ngoài thật so với thiên thạch chạm địa cầu còn thấp hơn.

Như vậy, hay là bị lãnh cảm?

Nghĩ tới đây, Hân Đồng thật sự không chịu nổi nữa. Cô ra khỏi phòng ngủ, đi tới phòng khách, thấy Thủ Lượng nằm trên sofa ngủ say.

Ánh trăng nhu hòa chiếu rọi xuống, Thủ Lượng tựa như một em bé thuần khiết.

Hân Đồng tiến lên trước, in dấu môi trên trán Thủ Lượng.

Nhìn Thủ Lượng không có phản ứng gì, dứt khoát dán môi trên cánh hoa của cô khẽ cắn.

Rốt cuộc, Thủ Lượng cũng chịu tỉnh---

Thủ Lượng phát hiện Hân Đồng vậy mà đang hôn cô, đại não nhất thời đóng băng.


Hân Đồng thấy cô hoàn toàn không đáp lại, đành phải cắn cánh môi cô. Thủ Lượng ăn đau, tự nhiên há miệng ra, chiếc lưỡi thơm mát của Hân Đồng thừa cơ công chiếm lãnh địa.

Thật vất vả Thủ Lượng mới lấy lại được tinh thần, lại phát hiện áo ngủ trên người từ lâu đã mất đi tác dụng che chắn cơ thể.

Bàn tay nóng rực không ngừng chạy loạn trên người mình.

Thân thể Thủ Lượng không tự chủ được run rẩy.

Hân Đồng cảm giác được Thủ Lượng có phản ứng, cuối cùng cũng yên tâm tảng đá lớn trong đầu --- tùy tiện khiêu khích vài cái như vậy, cô đã khó kiềm chế, sao có thể bị lãnh cảm được?

Bản thân Hân Đồng cũng khơi dậy lửa tình, động tác càng thêm không kiêng nể gì...

Hân Đồng cúi đầu bên tai truyền tới tiếng khóc, cô kinh ngạc, vội vã ngẩng đầu nhìn, lại phát hiện gương mặt Thủ Lượng có vệt nước mắt.

"Cậu..." Hân Đồng không thể tin nhìn Thủ Lượng: "Cậu khóc?"

Thủ Lượng vội vàng lau nước mắt: "... Không có..."

"Sao cậu lại khóc?" Hân Đồng cảm thấy mình sắp hít thở không thông rồi.

Thủ Lượng hung hăng cắn môi.

"Cậu thật sự bị lãnh cảm?"

"Bị... bị lãnh cảm?" Thủ Lượng kinh ngạc nhìn Hân Đồng: "Người bị lãnh cảm, không phải là cậu sao?"

"Trước cậu đừng có nói sang mình!" Hân Đồng liều mình kiềm chế: "Cậu chỉ cần thành thật nói cho mình biết, có phải cậu bị lãnh cảm hay không?"

Giọng nói Thủ Lượng thấp đến mức chỉ có kiến mới nghe: "... Không phải."

"Không phải?" Hân Đồng cảm thấy toàn thân mình sắp bùng cháy: "Vậy cậu khóc cái gì? Cậu... cậu không muốn mình chạm vào cậu?"

"..." Thủ Lượng nghẹn ngào:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net