Lưỡng thế hệ liệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoa Luyến Tuyết...

'Thế giới của ta chỉ có nàng một người tồn tại...'

~~~~~~~~~~~~~~

Nàng là con chim nhỏ bị nhốt trong lồng, không có hạnh phúc, chỉ có thể ngắm nhìn không trung ngoài tầm với mà ca ca xướng xướng.

Nàng là một tình nhân trong một đám đông tình nhân của hắn, nhưng nàng lại đem lòng yêu thương chính thê bên cạnh hắn.

Tình yêu giữa các nàng như có như không, tựa như làn gió phiêu tán trên không trung, vô hình vô dáng....

~~~~~~~~~~~~~~

Thượng ~ Lưỡng Thế Chi Sủng Vật

1.

Tóc xõa rối tung, làn môi đỏ tươi, tấm ra giường uốn nhăn thành từng nếp. Sáng sớm, một ngày lại bắt đầu.


Ta mở mắt ra. Quen thuộc trần nhà, quen thuộc sắc trắng, quen thuộc hơi thở mê loạn, quen thuộc chính mình.


Từ trên giường chậm chạp ngồi dậy, tận lực xem nhẹ dấu hôn cùng mùi vị xa lạ thuộc về kẻ khác quẩn quanh trên người, đứng dậy, đi vào phòng tắm.


Bước ra khỏi phòng tắm, ta dừng lại ở cửa. Ánh mắt biếng nhác nheo lại thành một vòng cung hờ hững, lơ đãng ngắm nhìn toàn bộ không gian xung quanh. Cửa sổ, lồng chim, giường sắt, thảm trắng, tấm gương.


Lại đảo mắt nhìn vòng quanh một lần nữa. Tấm gương, thảm trắng, giường sắt, lồng chim, cửa sổ.

Từ trái sang phải, từ phải sang trái, mọi thứ đã được hình thành, được sắp đặt thế nào thì cứ tồn tại mãi mãi như thế, vĩnh viễn không có gì đổi thay, dường như cũng chẳng có gì biến mất.

Đây chính là cuộc sống của ta, trọn đời bi ai như thế.


Ta giơ tay khép lại tấm áo tắm trắng nhợt, tựa như du hồn lướt tới lồng chim bên cửa sổ, lấy ngón tay đùa nghịch chú chim nhỏ.


Ánh mặt trời lấp lánh từ bên ngoài cửa sổ len lỏi ùa vào trong phòng, tạo thành một loại ấm áp tịch mịch hư ảo. Ta thoáng híp mắt lại, cảm thụ sự khoan khoái dễ chịu ánh mặt trời mang đến trên người. Mơ màng buồn ngủ.


Cánh cửa "Phanh" một tiếng bị thô bạo đẩy ra. Ta cũng chẳng hề giật mình hay ngạc nhiên nhìn nàng phăng phăng xông vào khoảng không gian chỉ thuộc về ta.


Nàng đứng ở cửa, mắt lạnh nhìn ta, chỉ là lửa giận đã sớm phừng phực bốc ra quanh người nàng.


Phía sau tưởng chừng như có một mũi nhọn hoăn hoắt chực chờ xuyên thấu qua ta, những gì là ta. Chính là, ta thờ ơ, suy nghĩ sớm bay xa đến nơi chẳng kẻ nào chạm đến được.

Sau lưng vọng đến tiếng đóng cửa và tiếng bước chân đến gần. Trong giây lát, hai ta liền cận kề trong gang tấc.


Nàng tóm lấy bàn tay đang trêu đùa chim nhỏ của ta, kéo ta lên khỏi chiếc ghế ta đang ngồi, làm cho ta phải đối diện nàng.


Ta bị đau khẽ nhíu mày, ngước nhìn nàng.


Nàng thoát ra một tiếng hừ lạnh ngắt, cất tiếng. "Biểu tình mị hoặc như thế muốn để cho ai xem. Ta cũng chẳng phải là 'Hắn.' Ta sẽ không thương hương tiếc ngọc."


Ta nhìn nàng, đột nhiên nhoẻn miệng cười với nàng. Không vì bất kì điều gì khác, đơn giản chỉ vì ta biết, ta đã thành công chọc nàng tức giận.


Đôi đồng tử xinh đẹp của nàng trong nháy mắt lạnh thấu như băng, thẳng đến 0 độ. Nàng bỗng nhiên siết mạnh tay, kéo ta lại gần nàng đến mức chúng ta chỉ cách nhau có một ngón tay.

Lại một lần nữa, chúng ta bốn mắt nhìn nhau. Một đôi lạnh nhạt. Một đôi phẫn nộ.


"Nói! Ngươi cười cái gì?" Âm thanh trầm thấp tràn đầy đe dọa rít ra từ kẽ răng đang nghiến lại.


Ta cắn chặt răng, không muốn để tiếng kêu đau đớn thoát ra khỏi cổ họng, nhìn nàng, không sợ chết trả lời, "Cười cái gì ư? Đương nhiên là đang cười cơn tức của phu nhân, bởi vì ta đem 'Hắn' dụ đi khỏi đêm tân hôn, hơn nữa còn làm cho phu nhân một tháng nay đều phòng không chiếc bóng."

Trong mắt nàng sương mù âm u dần dần tụ lại, nhè nhẹ cô đặc. Thoáng chốc, ta đã bị nàng ném đi, bị đẩy ngã xuống sàn nhà lạnh lẽo không hề có một chút độ ấm kia.


Nàng từ trên cao nhìn xuống ta, khôi phục khí phách ngang tàng của dĩ vãng, ngạo nghễ lại khinh miệt bảo ta, "Xin khuyên ngươi không cần cố ý chọc giận ta, mà đúng rồi, ta xém chút quên mất, ngươi chỉ là một nữ nhân thân phận thấp kém chỉ biết dựa vào nhan sắc của bản thân bán mình cho nam nhân, như thế lại có gì khác biệt với kỹ nữ đâu? Bọn hạ tiện các ngươi đương nhiên chỉ biết sử dụng thủ đoạn thấp hèn đi dụ dỗ nam nhân, ở dưới người bọn họ rung mông lắc eo, tự động dang chân."


Lời của nàng tựa như hàn châm đâm thẳng vào một góc khuất trong sâu thẳm đáy tim. Nhói buốt. Ta đứng lên, nụ cười trên mặt đã hoàn toàn biến mất, ta nói với nàng, "Thế nhưng cao quý như phu nhân lại chiếm được cái gì? Một tháng nay, thậm chí có lẽ sớm hơn nữa trước kia, phu nhân ngày nhớ đêm mong hẳn cũng chỉ là như thế nào cùng 'Hắn' ngày đêm triền miên, liền giống hệt như những kỹ nữ đê tiện chúng ta, ở trên giường, cùng nam nhân giao hoan."

Ta không thấy sắc mặt đột nhiên trắng bệch của nàng, tiếp tục dồn ép bức bách nàng, "Ta cũng xin khuyên phu nhân một câu, nếu phu nhân không ở trên giường rung mông lắc eo, tự động dang chân, phu nhân có năng lực giữ địa vị của chính mình được bao lâu đây?"


Nàng đẩy ra thân thể đang quá phận bức sát của ta, lạnh lùng nói, "Xem ra ngươi không có hiểu được địa vị của chính mình và của ta. Một ngày nào đó đám tình nhân các ngươi nhan sắc phai tàn sẽ không còn được cưng chiều yêu thương, mà ta thì vẫn như cũ vĩnh viễn ngồi ở trên nơi cao nhất!"


Ta dừng lại bước chân đang dấn sát về phía nàng, kìm nén không được cười nhạt ra tiếng.

Chỉ là, chính mình biết rõ trong tiếng cười khẽ ấy để lộ ra bao nhiêu đau xót bao nhiêu bi thương.

Ta nói với nàng, "Không sai, đối với người làm chính thê như phu nhân mà nói, chúng ta chẳng qua là những vật phẩm 'Hắn' dùng để phát tiết dục vọng, còn phu nhân là nữ nhân 'Hắn' quang minh chính đại cưới về. Chính là, nhìn 'Hắn' cùng với những nữ nhân khác ngày ngày đêm đêm âu yếm triền miên, trong khi phu nhân lại phân không đến chia không ra một phân một hào thương yêu an ủi. Nỗi xót xa bi ai của phu nhân nhưng lại giống hệt như cái vị trí phu nhân tưởng rằng sẽ không bao giờ dao động không bao giờ thay đổi kia, kéo dài suốt đời suốt kiếp! Trọn đời trọn kiếp!"

Ta hả hê nhìn gương mặt càng lúc càng tái nhợt đi của nàng, chỉ cảm thấy trái tim bỗng dưng rất đau rất đau. Tựa hồ như nếu ta không làm chút gì đó, ta đây nhất định sẽ phát điên lên mất.


Nàng đột nhiên bùng lên phẫn nộ, lại một lần nữa kéo ta đến gần sát nàng, nghiến răng nói, "Ngươi cho là ta không có năng lực như thế ư?"


Ta cười lạnh đáp, "Phu nhân nói năng lực nào, năng lực ân ái với 'Hắn' sao?"


"Ngươi!" Nàng nghiến răng nghiến lợi thốt ra.


"A a... Ta nhớ rõ phu nhân từng nói qua, người 'Hắn' yêu là ta. Chẳng lẽ phu nhân đến bây giờ còn đang trông ngóng chờ đợi cái tình yêu cùng hạnh phúc phu nhân khao khát sao?" Ta châm chọc nói. Đắm đuối, mê muội nhìn xoáy vào đôi mắt ngập tràn tức giận của nàng. Khiến cho cảm giác vui sướng thỏa mãn lan tỏa thâm nhập khắp toàn thân. Chính mình nhưng lại không hề phát giác từ bao giờ đã bị đôi đồng tử sâu hút ngùn ngụt lửa giận kia hoàn toàn mê đảo tâm trí.


Quanh người nàng phảng phất như có một vầng sáng đỏ rừng rực, tựa như hoa sen rực lửa đẹp đẽ yêu diễm đến mức hút hết hồn phách của kẻ khác. 


Ta không tự giác nghiêng người về phía nàng, kề sát bên tai nàng, thầm thì, "Muốn chiếm được một chút yêu thương quan tâm của hắn cũng rất dễ dàng đấy thôi. Chẳng qua chỉ cần một ít thủ đoạn. Có cần ta đến dạy phu nhân hay không đây..."

Tựa hồ nói không còn chưa đủ sức nhấn mạnh chưa đủ sức tiêu diệt, ta khẽ cắn vành tai của nàng.


Nàng run lên, người cứng đờ phảng phất tựa gỗ đá.


Ta cười khẽ, tiếp theo liền vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm.


Nàng lập tức lấy lại tinh thần, không chút lưu tình dùng sức đẩy ta ra. Một lần nữa, ta ngã ngồi trên sàn nhà lạnh buốt như băng.


Nàng giận dữ quắc mắt nhìn ta, đã khôi phục thần sắc băng lãnh cố hữu, lãnh đạm nói, "Không cần làm chuyện nhàm chán vô vị. Có vẻ như ta hẳn nên rút lại lời nói ban đầu. Ngươi đáng chết!"

Dứt lời, nàng cũng không thèm ngoảnh lại, lập tức quay lưng rời khỏi phòng ta.


2.

Ngày hôm sau, lại là một ngày sáng rỡ lung linh sắc nắng.

Xuyên thấu qua khung cửa sổ của căn phòng ta đang ở có thể trông thấy biển hoa bạt ngàn rực đỏ như lửa cháy ngoài kia. Hoa cùng hoa điên cuồng triền miên bện chặt vào nhau đến không thể phân biệt được, sít sao thân mật trải dài tới tận chân trời xa tít tắp, tựa như mỗi đóa đều có thêm sinh mệnh của chính mình lôi cuốn ta đến gần. Ta không cách nào dời đi ánh mắt đã bị mê hoặc hấp dẫn, quyết định tới gần bọn chúng.

Hắn luôn luôn dung túng chiều theo yêu cầu của ta. Thế nên, ở một buổi sớm mai rực rỡ óng ánh nắng vàng, ta bước ra khỏi phòng.


Bên ngoài phòng ở là một lồng chim lớn hơn nữa. Ta chẳng qua cũng chỉ là từ cái lồng chim này lạc đến một cái lồng chim khác rộng lớn hơn. Trời vẫn xanh thăm thẳm như thế, nhưng đọng trong mắt ta lại vĩnh viễn chỉ là sắc xám thảm đạm tiêu điều.


Ta lững thững dạo bước trong biển hoa rừng rực như lửa đỏ. Những đóa hoa như mưa như tuyết tầng tầng trận trận lả tả rơi, lấp đầy không gian nơi đây, huyền ảo xinh đẹp không giống cảnh sắc thế gian này nên có.


Ta mê luyến ngắm nhìn mọi thứ xung quanh mình, nhớ rõ có người từng nói qua, mỗi khi trời đổ xuống mưa, đó chính là Thượng Đế đang khóc, vì cảnh ngộ thê lương bất hạnh người nào đó gặp phải mà đau lòng rơi xuống những giọt nước mắt đồng tình cảm thương.

Thế còn trận mưa hoa giờ phút này đang không ngừng lác đác bay xuống bên người ta thì sao?


Ta thản nhiên mỉm cười, vươn hai tay đón lấy những cánh hoa mềm mại mỏng manh như giấy, lại dùng hết sức lực hướng về phía trước ném tung ngang trời, hình thành một trận mưa hoa nho nhỏ do chính ta tạo dựng. Bỗng nhiên cảm thấy phấn khích, bất giác ở tại chỗ bắt đầu xoay tròn như một cơn gió.

Một vòng, hai vòng, ba vòng...

Ta điên cuồng không ngừng xoay tròn.


"Ha ha..." Ta thở dốc dừng lại thân mình đang dần dần không cầm cự chống đỡ được, vịn lấy một cây khô trơ trụi dịu xuống hơi thở cuồng loạn. Trái tim vô lý vô do bắt đầu đau đớn thắt chặt.

Phải nha, ta làm sao có thể có tư cách làm cho Thượng Đế cao quý kia chỉ vì ta mà khóc đâu?

Nhưng ít ra, ta có năng lực vì chính mình mà khóc như thế, vì chính mình trút xuống một hồi "mưa hoa."


Ta từng nói qua ta sẽ không bao giờ khóc lóc rơi lệ một lần nào nữa. Chỉ là, nỗi bi thương không ngừng cuồn cuộn trào dâng hiện giờ tựa như một con ngựa hoang thoát cương vùn vụt lao vút ra. Ta đã mất đi sức lực khống chế.

Vì thế, ta chỉ có thể thả bay những vụn hoa mỏng tang, để trận mưa hoa lất phất này đến thay thế bi thương thênh thang của chính mình, để nó nhẹ nhàng tản đi và mất hút ở khoảng không trống rỗng đến như là vô cùng vô tận.

Thời gian chậm rãi trôi qua, mà tình cảm của ta, một phần bản thể của ta, cũng đã chậm rãi bay đi, tan ra trong không khí, biến vào thinh không, dần dần không có tung tích.

Ta đã kiểm soát được tâm tình của chính mình. Sau khi xác nhận một lần lại một lần "Chúng" sẽ không dễ dàng thoát phá ra lần nữa, ta quyết tuyệt ly khai nơi đây.

Trong đáy mắt ta không còn sót lại chút vấn vương lưu luyến nào nữa. Ta sợ hãi những thứ làm cho chính mình trở nên mong manh và yếu đuối.

Thế nên, ta không thể không nhẫn tâm cắt đứt mọi ràng buộc, cắt đứt tất cả trước khi ta bắt đầu dựa dẫm và bám víu vào chúng.


Ta rất nhanh ra khỏi cánh rừng, lại ngoài ý muốn thấy nàng xuất hiện trong tầm mắt.

Nàng, hiện diện trước mắt ta, vẫn kiêu kỳ cao ngạo như muôn thuở.

Không chút biểu tình, ta ngắm nhìn nàng cùng vài vị tình phụ hiện nay đang được "Hắn" cưng yêu sủng ái ở giữa thảm hoa tao nhã phẩm trà.


Ta không phát ra bất kì tiếng động nào, đơn giản tựa vào một thân cây khô gầy guộc, không nói không rằng lẳng lặng nhìn nàng. Ngắm nhìn sự khinh thường lấp lóe dưới biểu tình dối trá của nàng. Quan sát ánh mắt lãnh liệt mang mác cái buốt giá đến thấu xương của sương mù ngày đông khi xem xét đánh giá kẻ khác của nàng. 


Bỗng dưng cảm thấy thật buồn cười. Lại chưa hề nghĩ đến sẽ bị nàng phát hiện.


Tỳ nữ của nàng đi về phía ta, kêu ta đi qua. Ta không có cự tuyệt, bởi vì nàng cũng chưa bao giờ cho ta cơ hội cự tuyệt.


Đi tới vòng tròn lớn các nàng đang vây quanh bên cạnh bàn, nàng ngoắc tay trỏ vào vị trí đối diện nàng, thế nên ta ngồi xuống theo lời nàng, lặng im không nói gì.


Nàng chào hỏi ta xong, sẽ không thèm liếc nhìn ta thêm một lần nào nữa, chẳng qua tiếp tục trò trò chuyện chuyện với những người chung quanh.


Ta vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve miệng chiếc tách màu tím nhạt, lơ đãng ngẩng đầu nhìn lên khoảng trời đang hoang hoải trôi đi.

Gió nhẹ thổi qua, xao xác cuốn theo những đóa hoa hồng sắc chầm chậm chao nghiêng, là đà lượn xuống, phảng phất không hay không biết bầu không khí nguy hiểm tựa hồ chỉ cần một cái chạm rất khẽ liền nổ tan tác giờ này phút này.

Một cánh hoa lẻ loi đơn độc bốc đồng phiêu lãng trên không trung.


Chậm rãi sa xuống, mơn man bay xuống, trong một khoảnh khắc, nó đã không khống chế được bị nhốt vào trong tách trà màu tím nhạt của ta.

Ta nhìn nó ở trong tách trà của ta đau khổ giãy giụa, nước trà trong suốt nhẹ nhàng gợn sóng, trông vô cùng đẹp mắt. Thế nên, ta vươn ngón tay vuốt ve dọc theo bề mặt tách, lặng lẽ nhìn nó thống khổ giãy giụa, lại thủy chung vùng vẫy không thoát giam cầm chung quanh, chỉ có thể từ từ tàn úa và héo mòn, chậm rãi mục nát, cũng như ta hiện giờ...


Ta gượng cười, qua khóe mắt, có thể nhìn đến ánh mắt thâm trầm nàng thi thoảng ném tới. Nâng lên tách trà, ta khẽ hớp một hơi. Uống vào nước trà, uống vào cả cánh hoa sắc hồng nhạt bất hạnh bị kẹt trong tách trà ấy.

Nếu đã không có được nơi chốn có thể thuộc về mà chính mình hằng ao ước, kia hãy để ta đến cho ngươi một loại hạnh phúc khác đi, cho dù loại hạnh phúc này ở trong mắt những người khác chỉ là một loại bất hạnh tột cùng.


Nơi đối diện ta, nàng tiếp tục tán gẫu hào hứng với những người khác, sau đó, kêu bọn tỳ nữ mang lên một đống quà tặng được gói gắm thật tinh tế thật xinh đẹp. Chúng ta theo ý bảo của nàng mở ra quà tặng của chính mình.


Ta nhìn hộp quà trước mặt một lúc lâu, thốt nhiên nghĩ tới chiếc hộp Pandora trong thần thoại cổ tích, chiếc hộp điềm xấu sẽ mang đến tai họa cho nhân loại, bất giác cười khổ một chút, vươn tay đi xé mở hộp quà.

Xung quanh râm ran những thanh âm ngạc nhiên pha lẫn vui sướng, ta vì thế quay đầu thoáng nhìn. Trong những hộp quà đã được khui ra của bọn họ hoặc chứa đựng nước hoa sang trọng đắc tiền hoặc những đồ trang điểm cao cấp lộng lẫy.


"Đúng rồi, sao ngươi không mở quà đâu?" Nàng chợt mỉm cười nhìn ta.


Chung quanh đưa tới những ánh mắt tò mò háo hức, không cách nào né tránh, thế nên, ta mở hộp.


"Oa! Cây trâm thật xinh đẹp! Đây phải là kim cương đi?" Người xung quanh liên tiếp truyền đến những tiếng trầm trồ bàn tán, trong giọng nói lại lộ ra nồng đậm ghen tỵ cùng vô tình... Sát khí.


"Cây trâm này đích thực làm bằng kim cương, vô cùng xứng với Mạc tiểu thư đây! Khi đó thường xuyên nghe thấy Dật Phong nhắc tới Mạc tiểu thư, làm cho ngay cả ta đều phải kính trọng vài phần. Hy vọng cây trâm này có thể thích hợp thân phận của Mạc tiểu thư, mong rằng ngươi sẽ thích nó." Nụ cười vẫn đọng hờ hững trên bờ môi nàng.


Ta lờ đi những ánh mắt hằn học không chút thiện ý xung quanh, nhẹ nhàng trả lời, "Cám ơn, ta rất thích."

"Mạc tiểu thư thích là tốt rồi. Đúng rồi, trà của ngươi đều nguội, đến, ta giúp ngươi rót thêm một tách đi!" Nàng vừa nói vừa đứng lên tính châm trà cho ta.


Lúc này, người bên cạnh nàng liền lên tiếng, "Ai da, làm sao có thể để phu nhân làm loại chuyện này? Nàng còn không xứng để phu nhân đối đãi như thế đâu! Vẫn là để ta đến làm đi!"


Không ngoài dự kiến, trong mắt nàng ánh lên hàn ý. Nàng tựa như lơ đãng nhẹ nhàng xoay người lại, nhã nhặn cất lời, "À... Không thể nói như vậy. Nếu như ngươi đã muốn tự mình châm trà cho Mạc tiểu thư, ta đây sẽ không chối từ."


Ta không nhìn về phía người xung phong châm trà cho ta, chỉ đăm đăm nhìn nét mặt và biểu tình của nàng. Lúc nhìn thấy trà được rót xong, trong một thoáng, ta ở trên mặt nàng nhìn đến vẻ đắc ý cùng với nét hưng phấn không dễ dàng phát hiện.

Trái tim ta, không khỏi đông cứng lại.


Ta không đi lấy tách trà. Một nỗi thương tâm nhàn nhạt bỗng dưng trỗi dậy từ trong sâu thẳm đáy tim. Buôn buốt. Chỉ là, ta thế nhưng không biết bản thân mình vì cái gì mà cảm thấy thương tâm.


Dưới sự mong ngóng của nàng, ta bình thản cầm lên tách trà. Ngay một khắc sắp sửa uống vào, ta đột ngột bị trà nóng làm phỏng ngón tay, cũng buông tay phá vỡ chiếc tách màu tím nhạt kia.


Cái khoảnh khắc tách trà khô khốc vỡ nát trên mặt đất, ta chẳng hề ngỡ ngàng khi bắt gặp ánh mắt thất vọng tràn ngập tức giận của nàng.


Không xúc cảm nói xong câu xin lỗi, ta lẳng lặng rời khỏi tiệc trà.


Sau khi lui xuống không bao lâu, nàng liền như yêu quỷ hiện ra trước mắt ta.


"Ngươi đã nhìn ra!" Nàng lãnh đạm nói.


Ta thản nhiên nhìn nàng, không đáp.


"Tại sao không nói lời nào?" Nàng lại lạnh lùng hỏi.


"Phu nhân muốn ta... nói cái gì đây?"


"Không cần giả ngốc với ta, đây không phải là nguyện vọng của ngươi sao? Vì cái gì cự tuyệt?"


Người ta lung lay rất khẽ một chút, thinh lặng, chỉ dùng ánh mắt ráo hoảnh hỏi nàng tại sao.


Nàng không nói cho ta biết đáp án, chỉ đơn giản hừ lạnh một tiếng, lại quyết liệt nói, "Mặc kệ ngươi suy suy nghĩ nghĩ cái gì, ta nhất định sẽ giết ngươi, lần sau ngươi không thể nào may mắn như vậy!"


Ta mê man nhìn bóng dáng nàng biến mất trong một trận mưa hoa hồng nhạt đang chấp chới bay. Trái tim vô cớ bỗng dưng quặn thắt một lần nữa, nhói buốt đau đớn.

Bên tai rõ rệt vang vọng những lời căn dặn của mẫu thân lúc ta rời đi, tựa như lời nguyền rủa xa xưa ở bên tai ta không ngừng lẩn quẩn, "Đáp ứng ta, ngươi cũng phải sống tiếp cho thật tốt! Đáp ứng ta!"

Ta vươn tay ấn chặt ngực phải, thì thào, "Nếu phu nhân dưới tình huống ta không hề hay biết giết chết ta, ta đây chắc chắn sẽ không cự tuyệt phu nhân..."

3.

Giữa chúng ta có một thời gian ngắn thật bình yên thật hòa nhã.

Nếu không phải vì việc đó xảy ra, giữa chúng ta có lẽ chẳng thể nào có được một giao lộ nhanh đến như thế.

Nói cho cùng, chúng ta vốn dĩ chỉ là hai đường thẳng song song, chẳng có bất kì thứ gì níu kéo hay liên kết cho dù nhỏ nhoi nhất.

Nếu không phải vì một chút nguyên nhân, chúng ta... Vốn dĩ chẳng bao giờ có thể giao nhau...


Cánh cửa lại một lần nữa bị thô lỗ đẩy ra. "Phanh" một tiếng vang đinh tai nhức óc.


Ta từ trong sâu thẳm cõi mộng bị giật mình bừng tỉnh, ánh mắt mở ra mơ màng mờ mịt nhìn về phía nàng.


Như muôn đời muôn thuở, nàng cao ngạo lại tràn ngập khinh rẻ nhìn về phía ta. Ta cuối cùng cũng thanh tỉnh lại. Trong mộng nàng chắc hẳn sẽ không dùng ánh mắt sắc bén như thế, tổn thương người như thế để nhìn ta. 


Cho nên, nơi đây, không phải là mộng cảnh...


"Ngươi không xứng đáng có được nó!" Nàng dùng ánh mắt ám chỉ thứ trên cổ tay ta.


Ta không đáp lại, chỉ chậm rãi ngồi dậy từ trên giường, mặc cho tấm chăn tơ rời rạc như sa mỏng nhẹ trượt xuống cơ thể.


Một chút đỏ ửng chợt thoáng hiện lên trên gương mặt nàng. Đáng tiếc, rất nhanh, nó vụt biến mất. Nàng cũng nhẹ giọng mắng ra, "Không biết liêm sỉ! Dâm đãng!"


Ta thờ ơ, trần trụi không chút che đậy ở trước nàng, khoác lên một tấm áo mỏng cứ như thế mang theo những dấu hôn trải dài cực kỳ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net