Lưu thủy quá nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên gốc: 流水

Tác giả: 蓝汐 - Lam Tịch

Thể loại: Bách hợp, hiện đại, đô thị tình duyên, đoản văn 

Tình trạng bản RAW: 2 chương, hoàn

Translator: QT, Google,…

Editor: Sakwindy













……….---……….




Văn án:



Ai là khách qua đường của ai?


Ai là duy nhất của ai?


 
Chúng ta đều là khách qua đường lẫn nhau,


Có chăng thời gian lưu lại là dài hay ngắn mà thôi!










……….---……….




Đôi lời:


Trong thời gian tới, Sak đang tính edit thêm 1 truyện của chị Lam Tịch nữa... nên up luôn đoản văn này ở đây cho đủ bộ luôn vậy 


Đọc truyện riết thấy hình như Sak chỉ hợp với văn phong của Lam Tịch mà thôi (có lẽ bình lặng êm dịu trôi đi qua thời gian thì có lẽ cuốn hút Sak hơn mấy tình tiết gay cấn khác ah  )

[1]

Tôi đang làm việc trong một viện bảo tàng. Nhiệm vụ mỗi ngày chính là loay hoay chăm sóc các bình sứ các đồ cổ với niên đại rất lâu đời trong đó.


Rất nhiều người cho rằng không khí trong viện bảo tàng quá mức trầm lắng và có nhiều tử khí… đánh giá này đúng thật cũng chính xác, bởi vì tất cả đồ vật được trưng bày trong đây đều ‘đã qua sử dụng’, không những thế còn từng thuộc về người đã mất từ rất lâu… Viện bảo tàng tựa như là nơi lưu giữ lại vô số những vật phẩm xưa cũ được chôn cất theo chủ nhân của nó… khắp nơi nơi đều đang tỏa ra những luồng tử khí khó thấy được.


Thế nhưng, trong cảm nhận của tôi, viện bảo tàng chính là nơi bắn sức sống ra bốn phía. Bạn bè tôi thường nói đánh giá như thế của tôi rất quái dị. Tôi nghe vậy chỉ cười mà không phản bác gì cả. Bọn họ làm sao hiểu được những di vật cổ xưa đó đang tản ra những lực hút có biết bao nhiêu hấp dẫn đối với tôi.


Đồ vật cũng tượng trưng cho con người đấy thôi… Người xưa đã sớm đi xa… chỉ còn những cổ vật này được truyền lại đến ngày nay. Dù cho những đồ vật ấy giữ được hình dáng nguyên vẹn của nó hay không còn toàn vẹn như ban đầu nhưng vẫn mang theo ý nghĩa nào đó. Tôi tựa hồ có thể cảm nhận được sinh mệnh của những di vật ấy đã từng trải qua sống động như thế nào.


Công việc trong viện bảo tàng có chút thư thả, tiền lương trong viện bảo tàng cũng không tính là cao, nhưng số tiền ấy vẫn đủ nuôi sống bản thân tôi.


Khi đang làm việc, tôi thuộc về lịch sử. Đến khi hết giờ làm, tôi lại thuộc về hiện đại. Mỗi ngày tôi đi giữa ‘lịch sử’ cùng ‘hiện đại’, vì vậy suy nghĩ của tôi không khỏi bị vặn vẹo, tôi thường tự hỏi chính mình -- Mình đang là con người, hay chính là một linh hồn?.


Không có câu trả lời.





Tôi tên Cảnh Phỉ. 27 tuổi. Tóc dài đến thắt lưng, mái tóc này chính là đặc điểm duy nhất giúp tôi có được sự kiêu ngạo.


Sống đến từng tuổi này, thế nhưng mặt tình cảm của tôi vẫn luôn trống rỗng.


Tôi đã từng thích, chưa từng yêu. Không phải tôi không muốn đi yêu, mà chỉ là không dám yêu. Hơn nữa, tôi cũng không tìm được người thích hợp để nghĩ đến ‘tình yêu’. Tôi nghĩ tôi đã phạm vào căn bệnh của hầu hết mọi người hiện đại ngày nay -- không còn năng lực yêu thương.


Tôi đang chờ đợi… đợi một nửa đã định của tôi sẽ xuất hiện một ngày nào đó… hoặc chờ đợi bản thân tôi đi đến điểm cuối cùng của cuộc đời này.


Tôi không sợ chết, chỉ sợ khoảng thời gian trước khi chết kia, tôi đã không sống thật tốt. Ông trời chỉ cho tôi một cơ hội để nắm giữ sinh mệnh của mình, tôi sao có thể bất chấp tất cả mà lãng phí nó được chứ?


Cuộc sống vốn là một ‘ván bài’, khi cầm bài lên cũng không ai biết được mình sẽ thất bại hay giành được chiến thắng.


Tôi luôn đối với ‘ngày hôm nay’ thật thành kính, đi đánh cuộc hy vọng vào ‘ngày mai’, hướng tới ‘tương lai’ đang đến gần.


Mà ngày mai cùng tương lai đều là những thứ cần phải chờ đợi.


Tôi không biết trên đời này có bao nhiêu người suy nghĩ giống tôi… kiên nhẫn chờ đợi trong thời gian rất dài với tầm nhìn mờ mịt trước mắt… nhưng tôi nghĩ có cùng dạng người giống như tôi thì sẽ có rất nhiều.





Tôi không biết bản thân mình có được tính là LES hay không?


Năm hai đại học khi ấy, trong một buổi chiều muộn, một cậu trai khôi ngô sáng sủa là người vốn có cảm tình với tôi, vì say rượu mà ôm lấy tôi thật chặt… tôi ngửi thấy trên người hắn mùi rượu hòa lẫn với hơi thở đàn ông, không hiểu sao một cảm giác chán ghét bỗng xuất hiện, tôi vươn tay đẩy hắn ra, nói: “Chúng ta chỉ là bạn bè mà thôi!”


Gương mặt tuấn tú lãng tử của hắn liền hiện lên một tầng mất mát.


Tôi có rất nhiều bạn bè là con trai, tôi cũng không ghét bọn họ, nhưng bắt đầu từ khi đó, tôi mơ hồ phát hiện bản thân mình không thể nào thân cận quá gần với đàn ông, càng không cách nào tưởng tượng làm thế nào để mình chấp nhận đi vào ‘cái lồng’ hôn nhân với một người đàn ông nào đó.


Ngược lại, thân cận với các bạn nữ thì rất dễ dàng. Tôi thường cùng các bạn gái khác cùng ăn cùng ở, và những lần tiếp xúc thân thể lẫn nhau cũng không hề ít, nhưng điều làm tôi dở khóc dở cười chính là, đối với thân thể các nàng ấy, tôi cũng chưa từng có bất kỳ dục vọng nào.


Cho nên, dù cho tôi bắt đầu hoài nghi tính hướng của bản thân ngay từ khi còn trẻ như vậy… nhưng rốt cuộc, tôi vẫn không biết bản thân có được xem là LES hay không?


Tôi nghĩ có lẽ tôi là ‘động vật máu lạnh’, đã định trước cả đời này sẽ cô đơn một mình.


Ý nghĩ ấy vẫn luôn được duy trì đến tận khi Liễu Mộng xuất hiện.





Trước khi gặp được Liễu Mộng, trong thế giới tình cảm của tôi đã từng xuất hiện ba người.


Người thứ nhất chính là Hồng. Nàng là diễn viên, thích đóng phim truyền hình. Nhan sắc của Hồng rất đẹp và đó chính là vốn liếng của nàng để đi làm diễn viên.


Tôi quen Hồng trong một quán bar, vì nói chuyện với nhau vài lần mà chúng tôi trở thành bạn bè.


Năm ấy, nàng 24 tuổi, đã lăn lộn trong giới giải trí đầy tính thị phi kia được hai năm. Khuôn mặt nàng vẫn giữ được nhan sắc trẻ tuổi như cũ nhưng tâm hồn bên trong đã sớm nhuốm màu tang thương.


Năm ấy, tôi 22 tuổi, vừa mới tốt nghiệp đại học và sắp sửa bắt đầu đi làm công việc đầu tiên. Trên người tôi còn rất nhiều góc cạnh chưa bị cuộc đời đầy tính khốc liệt này bài mòn, vẫn còn lộ ra những đường nét bén nhọn.


Để nổi tiếng, Hồng đem sự ‘trinh tiết’ quý giá nhất của người con gái hiến cho một vị đạo diễn, nhưng sự hiến thân này của nàng không có chút giá trị nào. Đến tận giờ phút này, nàng vẫn không nhận được bất kì một vai diễn thực thụ nào trong các bộ phim truyền hình, nàng luôn giãy dụa trong cái danh ‘diễn viên hạng hai’ mà không thể thoát khỏi. Nàng cười khổ nói với tôi: “Chị không thể nổi tiếng được, là vì chị ‘lên giường’ với đàn ông chưa đủ nhiều!”


Tôi không biết nên nói gì.


Trên đời này, có hai nơi dơ bẩn nhất: thứ nhất chính là ‘giới chính trị’, cái còn lại chính là ‘giới giải trí’. Đối với tôi, hai thế giới này là những nơi rất xa lạ, nhưng đối với Hồng, đây chính là nỗi khổ tâm của nàng… Chính vì thế, tôi chỉ có thể lấy sự im lặng để đối diện với nàng.


Ngày đó, Hồng nói: “Chúng ta sống chung với nhau đi. Chị thích em!”


Tôi không biết vì sao nàng lại thích tôi, nhưng sau đó, chúng tôi vẫn thật sự tiến đến ở cùng nhau.


Tôi chưa từng nói với Hồng một tiếng ‘thích’ nào. Chúng tôi chỉ ôm nhau, chứ không hề hôn môi, càng không có chuyện ‘làm yêu’… Nói cho đúng, chúng tôi chỉ ở cùng một chỗ bên nhau mà thôi.


Hồng rất chiều chuộng tôi, có lẽ nên nói, Hồng rất cưng chiều tôi. Trong khoảng thời gian đó, tôi bị nàng cưng chiều đến hư.


Hồng nói: “Chị là bạn gái của em!”


Tôi gật đầu.


Hồng nói: “Em có được tính là bạn gái của chị không?”


Tôi không biết.


Bề ngoài, chúng tôi làm ra vẻ như đang sống chung với nhau, nhưng thực chất bên trong lại không phải. Hồng đi sớm về trễ, còn tôi đi chín về năm*. Tôi cho rằng cuộc sống hiện giờ không được dài lâu.

(*đi chín về năm --> ra khỏi nhà lúc 9 giờ, về nhà lúc 5 giờ --> đây là thời điểm làm việc hành chính của đa số mọi người ah…)


Mùa đông năm ấy, luồng gió lạnh từ phương Bắc thổi về đây, cũng là ngày tôi đi đến phim trường mà Hồng có cảnh diễn.


Nàng mặc bồ đồ cổ trang màu xanh lá nhạt khá mỏng manh, đóng vai một nha hoàn đang sắp sửa bị thiếu gia trêu đùa. Tôi đứng nhìn Hồng cùng vị nam nhân kia hôn môi, cũng nhìn thấy người đàn ông nọ vươn tay phải đến trên người nàng sờ soạng. Hồng diễn rất đạt, đạo diễn hô ngừng, chỉ cần một lần quay đã thông qua.


Hồng nhìn thấy tôi, rất vui vẻ. Còn tôi nhìn Hồng, rất bực bội.


Tôi nói với Hồng: “Chúng ta chia tay đi!”


Hồng hỏi: “Vì sao?”


Tôi trả lời: “Em chịu không nổi khi người ‘đầu ấp tay gối’ với em lại suốt ngày vui vẻ để cho người khác đùa giỡn với thân thể mình. Nghề diễn viên thích hợp với chị, nhưng không thích hợp với em!”


Hồng giật mình, đứng lặng người sửng sốt thật lâu. Cuối cùng, nàng đưa tay đánh vào má trái tôi một cái.


Hồng nói: “Chúng ta đã ở bên nhau hai tháng nay… Chị vì quan tâm đến cảm giác của em mà không đụng chạm vào người em, thế mà em lại vì nghề nghiệp của chị mà chỉ trích chị? Đây là cách đáp trả của em đối với tình cảm của chị đó sao?”


Tôi không lên tiếng, trên má trái nhoi nhói cảm giác đau rát.


Một lúc lâu sau, tôi nói với Hồng: “Em chỉ là ‘một người đi qua’ cuộc đời chị!”


Ngay ngày hôm đó, chúng tôi chia tay nhau. Tôi kéo hành lý đi ra ngoài, lúc ấy tôi không hề cảm thấy tịch mịch mà chỉ cảm nhận sự cô đơn trong lòng.


Tôi làm tổn thương tâm hồn của một người phụ nữ, lòng tôi cũng mặc lên một tầng áo giáp. Từ nay về sau, không bao giờ… tìm một diễn viên nữa. Tôi tự nhủ.





Chia tay với Hồng được nửa năm, tôi cũng từng thích một người, cũng là người thứ hai gợi lên một chút rung động trong thế giới tình cảm của tôi.


Nàng tên Tử, lớn hơn tôi ba tuổi. Tử là người hiền thục đoan trang, hiện là giáo viên dạy trong trường sơ trung.


Đến tận bây giờ, tôi cũng không rõ cái ‘thích’ của tôi đối với Tử thuộc dạng nào, vì thật ra tôi chỉ thích được nói chuyện với nàng, cũng rất thích không khí yên lặng thanh bình khi được ngồi chung một chỗ với nàng.


Tử rất trầm tĩnh, rất thanh thuần, tựa như bông hoa mai nở rộ giữa trời tuyết lạnh giá. Tôi thật thích nàng, nhưng nàng đã có bạn trai.


Tôi rất hay vì một câu nói quan tâm của nàng mà hưng phấn một đêm, cũng thường vì một câu nói bâng quơ của nàng mà rối rắm suy nghĩ nửa ngày. Tôi nghĩ đây chính là ‘thầm mến’ đi… cảm giác đau khổ luôn thường trực nhưng lại mang theo một chút ngọt ngào khó hiểu. Nếu đây không phải là thầm mến thì là cảm giác gì chứ?


Tôi cũng không biết cảm giác của Tử đối với tôi ra sao? Giữa chúng tôi giữ vững một khoảng cách nhất định trong một phạm vi mập mờ nào đó.


Ai chẳng biết, sự mập mờ đều là đường, đem lại cảm giác ngọt đến ưu thương. Còn riêng tôi lại cảm thấy sự mập mờ như ánh sáng, chiếu thẳng vào trái tim.


Ánh sáng ấy soi sáng mọi nơi trong lòng tôi, kể cả những góc âm u tăm tối nhất, cũng chiếu sáng hết thảy mọi bụi bặm đang lơ lửng khắp nơi… tựa như ánh nắng cuối mùa thu đang hắt vào một dãy núi đang dày đặc sương mù, từ xa nhìn tới thì rất đẹp nhưng khi lại gần sẽ hít vào phổi những sương khí mang theo độc.


Một năm sau khi chúng tôi quen nhau, trước khi Tử kết hôn, nàng nói với tôi: “Cảnh Phỉ, chị biết em thích chị. Thật ra chị cũng thích em.”


“Nhưng chị không thể ở bên em được.” Tử nói: “Vì chị yêu anh ấy.”


Tử thích tôi, nhưng lại thương hắn. Như vậy địa vị của tôi và hắn trong lòng nàng quá rõ ràng.


.Em sẽ không bao giờ dây dưa với chị, làm sao chị phải cố gắng đến tuyệt tình để nói rõ trước mặt em là [Chị yêu hắn]?.


Tôi nói với Tử: “Thật may, em cũng chỉ gần thích chị mà thôi.”


Tôi đi dự đám cưới của Tử, chỉ vì để giữ lại một chút tôn nghiêm nhỏ bé còn sót lại của mình.


Sau khi Tử kết hôn, chúng tôi không còn liên lạc với nhau nữa. Nàng chẳng qua cũng chỉ là ‘một người đi qua’ cuộc đời tôi.





Tôi vẫn đi làm công việc trong viện bảo tàng như bình thường, vẫn tuân theo quỹ đạo cuộc sống đã quen thuộc của tôi, cho đến khi tôi gặp được Thanh trên mạng Internet.


Khi quen biết Thanh năm ấy, nàng 23, còn tôi vừa mới qua tuổi 26.


Tôi thật sự không thích nói chuyện với những cô gái nhỏ tuổi hơn tôi, bởi vì e ngại đến sự khác biệt tuổi tác giữa đôi bên. Mỗi lần như thế, tôi đều cảm giác thấy bản thân mình già đi rất nhiều.


Tôi thích viết lại một ít cảm nhận của tôi trên trang blog cá nhân, ghi chép lại cuộc sống thường nhật của mình, hoặc ghi lại tâm tình suy nghĩ của tôi. Trong lúc vô tình dạo chơi trên mạng, Thanh đọc được những dòng văn của tôi ghi trên đó, nên nàng gửi lại tin nhắn cho tôi, để lại MSN*, xin được làm quen.

(*MSN --> viết tắt từ ‘Microsoft Network’: là một tập hợp các dịch vụ Internet cung cấp bởi Microsoft vào ngày 24 tháng 8 năm 1995, ra đời cùng lúc với Win 95. Đây là dịch vụ email đầu tiên trên nền web Hotmail)


Trên mạng, Thanh nói đi nói lại nàng là người rất chững chạc. Nàng nói với tôi nàng đã được 28 tuổi và bề ngoài của nàng trẻ hơn tuổi thật rất nhiều, rồi còn gửi hình nàng sang cho tôi. Đơn giản thì tôi cũng tin nàng.


Khoảng cách giữa trên mạng và đời thật vô cùng lớn. Vào lần gặp mặt đầu tiên của tôi và Thanh, tôi liền phát ra lời cảm thán như vậy.


Thanh chính là một sinh viên, tuổi đời nàng còn khá trẻ, tính tình hoạt bát sôi nổi, ưa thích sự nổi trội… còn thành thục và nàng không có quan hệ với nhau.


Lần gặp mặt đầu tiên của chúng tôi, nàng chọn địa điểm hẹn gặp trong một nhà hàng Italy.


Thanh trong hình chụp và ngoài đời giống nhau như đúc. Gương mặt trái xoan, để một kiểu tóc ngắn hợp mốt.


Không thể không nói, tôi thật không thích tóc ngắn, càng không thích tóc nhuộm. Tôi luôn thích một mái tóc dài đen tuyền như lụa, bởi vì… đặc điểm này chính là tượng trưng cho người con gái Trung Quốc, giúp họ toát lên sự uyển chuyển và khí chất độc quyền.


Chúng tôi trò chuyện rất nhiều, nhưng đa số đều là Thanh nói, còn tôi lắng nghe. 


Từ nhà hàng đi ra, Thanh mua hai phần kem Haagen-Dazs*. Trời biết đã bao nhiêu năm tôi chưa từng ăn loại thực phẩm có nhiều năng lượng như vậy… vì muốn giữ vóc dáng cùng tuổi thanh xuân ở lại với tôi mà tôi đã cự tuyệt với tất cả những món có hại với thân thể.

(*Haagen-Dazs là một hãng kem nổi tiếng của Mỹ)


Nhưng Thanh lại thích ăn những thứ ấy, vì thế tôi đành chiều theo nàng… dù sao kem Haagen-Dazs này cũng đúng với giá tiền của nó, ít nhất mùi vị cũng không tệ.


Thanh nói: “Trong blog, chị đã từng viết là không quá thích giao du với những người nhỏ tuổi hơn chị, cho nên em mới nói dối rằng em đã 28 tuổi. Chị có trách em không?”


Tôi trả lời: “Không trách.”


Thật sự tôi không trách Thanh. Cuộc sống này đã quá mệt mỏi, cần gì phải so đo quá mức đến những chuyện trên mạng là đúng hay sai đây? Huống hồ gì Thanh cũng không có ác ý gì.


Thanh nói với tôi: “Em đã gặp rất nhiều người trên mạng. Nhưng chị là người duy nhất cho em cảm giác những lời văn chị viết trên mạng chính là con người chị ngoài đời.”


Tôi mỉm cười, nói: “Chị không bị bệnh tâm thần phân liệt, vì vậy cần gì phải chia ra con người trên mạng và ngoài đời thật? Dù sao chị chỉ là chị mà thôi.”


Thanh nói: “Em yêu lời văn của chị, cũng yêu cả con người chị.”


Lời yêu của Thanh làm cho lòng tôi hốt hoảng. Chẳng qua đây chỉ là lần gặp gỡ đầu tiên giữa hai đứa tôi, có biết rõ về nhau đâu mà lại nói đến ‘yêu’ cơ chứ? Huống chi, tôi vẫn luôn xem nàng là ‘bạn’ để đối đãi.


Tôi cùng với Thanh trở thành ‘bạn trên mạng’. Tôi xem nàng là ‘em gái’, trong khi nàng lại xem tôi dưới góc độ ‘người yêu’.


Cha của Thanh là thương gia, gia tài của ông ấy có bạc triệu. Vì thế Thanh sinh ra giữa núi vàng và nuôi dưỡng nên rất nhiều tính xấu trong người. Khi ăn uống, nàng luôn chọn lựa những món danh tiếng. Còn quần áo nếu không phải đồ hiệu cũng sẽ không mặc. Sau khi tiếp xúc với nàng trong hiện thực, không dưới một lần tôi hoài nghi những câu chữ của nàng viết trên blog lưu lại cho tôi có thật sự là do nàng viết hay không? Trên mạng kia là người nói năng khéo léo và biết cảm nhận mọi việc, thế mà ngoài đời lại không giống vậy… rốt cuộc đó có phải là Thanh không?


Cùng là một người, sao có thể tồn tại cùng lúc hai tính cách được đây?


Thanh thường không kiêng kỵ bất kỳ điều gì mà nói với tôi ba chữ [Em yêu chị]. Dũng khí của nàng làm cho tôi kính nể, còn sự lỗ mãng không phân biệt được trường hợp của nàng lại làm tôi lo lắng.


Tôi có công việc, có những mối quan hệ cần phải giữ, tôi rất hiểu tầm quan trọng của ‘khiêm tốn’ là như thế nào. Tôi thật không dám trở thành một người giống Thanh, có thể quay lưng về phía thế giới rống to với mọi người [Tôi thích con gái].


Thanh nói: “Em là T. Còn chị, em thật không phân biệt được chị là dạng nào.”


Tôi cười mà không nói.


Tôi không là T cũng chẳng phải P*, mà chỉ là ‘nữ nhân’. Nếu như bắt buộc phải phân biệt như vậy, ngay cả tôi cũng không biết rốt cuộc mình thuộc về dạng nào.

(* Chắc ai cũng biết rồi:
+ T --> người ở trên, người chủ động mọi việc
+ P --> người ở dưới, người nhận hết tất cả
Sak cũng ko hiểu chia cái này làm gì =.=!)



Sau tôi lại kể chuyện này cho Liễu Mộng nghe. Liễu Mộng thở dài nói: “Các LES thường nhấn mạnh ‘tình yêu có thể vượt qua được giới tính’, để rồi lại phân biệt mình thành T và P. Thật là mâu thuẫn.”


Tôi nói với Liễu Mộng: “Có tồn tại tức là hợp lý.”


Liễu Mộng nói: “Biện hộ.”


Tôi mỉm cười lần thứ hai mà không nói nữa, nhưng tận đáy lòng lại công nhận lời nhận xét của Liễu Mộng.


Tình yêu của Thanh làm cho tôi cảm thấy mệt mỏi, vì thế từ đó tôi bắt đầu hữu ý vô ý mà tránh né nàng. Tôi đã sống rất lâu trên cuộc đời này rồi… tính tình nông nổi bồng bột của tuổi trẻ đã sớm từ bỏ tôi… hiện tại tôi đang hướng tới ‘tế thủy trường lưu’*.

(*tế thủy trường lưu --> nước chảy nhỏ thì dòng chảy sẽ được lâu dài --> ý ở đây Cảnh Phỉ đang muốn hướng tới một cuộc sống bình lặng êm ả, không có quá nhiều sóng gió, chỉ là hai người hạnh phúc ở bên nhau mà thôi)


Còn Thanh tựa như ngọn đuốc, rực cháy ngọn lửa ngây ngô của người trẻ tuổi, trong khi đó ngọn lửa thành thục của nàng lại không đủ… nàng không ngừng thiêu đốt chính mình, cũng như cố gắng đốt lan sang những người bên cạnh nàng.


Tôi nghĩ rốt cuộc giữa chúng tôi vẫn có sự khác biệt.


Tôi không thể đem đến cho Thanh bất kỳ điều gì, cũng không muốn nhận ở Thanh bất kỳ cái gì… Thật may, hai chúng tôi chưa từng quá thân thuộc. Tôi xóa đi tài khoản MSN của nàng, cũng xóa đi số điện thoại của Thanh. Từ nay về sau, chúng tôi lại trở thành hai người xa lạ.


Tôi cùng với Thanh chỉ là những người đi thoáng qua đời nhau. Từ nay về sau, mình không bao giờ gặp mặt với những người làm quen trên mạng nữa… Tôi sợ cảm tình tốt đẹp đã có sẽ bị tiêu hủy khi gặp gỡ nhau ngoài đời.

[2]

Tất cả tinh lực của tôi được dồn hết vào việc chăm sóc những cổ vật trong viện bảo tàng. Tôi thường đứng lặng người nhìn ngắm những tác phẩm nghệ thuật làm từ đồng điếu nghìn năm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net