Mặt trời trong đêm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Tuyệt Ca

Thể loại: Hiện đại, đô thị, hắc bang, ân oán, 1x1, HE

Tình trạng Raw: Hoàn - 11 chương, mỗi chương tùy hứng part

Tình trạng Edit: Chậm chậm

Translate: QT đại nhân, Google đại ca

Editor: Thiên Thánh a.k.a love2999

Bưng trà rót nước: Mèo Gin

Link Download(Raw): Raw - QT

Thảo luận: Topic bảo đảm ế :D

Văn án:

 

Kết thúc rất 'nóng'





Đôi lời: Vì tác giả chia chap rất là... nên mình quyết định lấy 2 part làm thành 1 chap.
P/s: Cám ơn @Dee S đã des cho mình cái bìa ♥


Đôi lời version 2: Các bạn có thể đem bộ truyện này đi bất cứ đâu mình muốn, làm bất cứ thứ gì miễn là các bạn chịu trách nhiệm với nó. Nhưng version các bạn đem đi chắc chắn không phải là ver cuối cùng và bảo đảm là ver có nhiều lỗi chính tả hoặc type nhất. Những lúc cao hứng mình có thể sẽ edit lại bộ truyện này, ở 4rum này, dù không ai quan tâm đến những lỗi nhỏ đó đi chăng nữa.
Cho nên mình không ủng hộ việc đem nó đi đâu khỏi đây, nhưng làm gì là việc của các bạn mình không thể quản, cám ơn đã đọc.

Ch

ương 1

A



Trầm Việt Hi băng qua từng lớp người, rốt cục cũng đến bảng thông báo tuyển dụng ở cửa lớn. Hít một hơi không khí trong lành bên ngoài, nháy mắt nàng có cảm giác như vừa được tái sinh. Vốn định thừa dịp nhờ vào hội chợ tuyển dụng mà thuê được một nhân tài nào đó, không ngờ vừa đặt mông ngồi xuống cùng chủ quản hành chính Lam Thấm thì đã bị người vây chật như nêm cối, mấy tờ sơ yếu lý lịch bay đầy trời, sóng người như thủy triều cứ ập tới thở không nổi.


Gọi điện thoại cho Lam Thấm, nàng rất không có khí phách khi mà bỏ lại "chiến hữu" để chạy trốn. Có lẽ ngồi trong phòng làm việc tuyển dụng sẽ thư thái hơn, còn loại công việc khổ cực này để cho chủ quản hành chính của nàng bận rộn đi.


"Xin chào." Một thanh âm lễ phép dễ nghe vang lên bên cạnh Trầm Việt Hi, cô quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một người con gái toàn thân mặc đồ trắng đứng bên cạnh. Mái tóc của nàng rất dài, phủ xéo trước mặt đem gương mặt của nàng che hết một nửa.


Trầm Việt Hi hỏi: "Có việc gì sao?" Dường như cô chưa từng gặp qua nàng.


Người con gái kia đem một tờ sơ yếu lý lịch đưa tới trước mặt cô, "Xin việc làm, khi nãy nhìn thấy cô ở bên kia tuyển dụng, nhiều người quá nên tôi ở đây đợi cô ra."


Trầm Việt Hi quan sát người con gái kia một lần nữa, tiếp nhận sơ yếu lý lịch. Trên mặt phần học vấn và kinh nghiệm làm việc đều trống rỗng, chỉ đơn giản giới thiệu một ít: Tên, tuổi, hộ tịch. Đây là sơ yếu lý lịch? Hoàn toàn là tờ ghi chép mà. Thật muốn tiện tay ném vào chiếc thùng rác bên cạnh. Nhưng nhìn vẻ mặt chăm chú của nàng, cô nén lại cảm xúc của mình, giơ giơ tờ lý lịch trong tay, hỏi: "Cô muốn làm ở vị trí nào?"


Người con gái kia lẳng lặng phun ra hai chữ "Tạp công!" Vẻ mặt vô cùng lạnh! Nếu như ở quán bar, cô bảo đảm sẽ vì nàng mà huýt sáo. Mà hai chữ "Tạp công" kia không khỏi khiến cô mở to mắt, cảm thấy như nàng đang gây khó dễ cho mình. "Cô chắc thế?" Cô cảm thấy hoài nghi.


Người con gái kia vô cùng nghiêm túc mà gật đầu.


Trầm Việt Hi lại quan sát nàng từ đầu đến chân, cảm thấy hình tượng tạp công của nàng hoàn toàn không tương xứng. Vóc người mảnh khảnh, mái tóc dài mềm mượt, khí chất hơi u ám chán chường, bộ đồ mặc trên người nàng nhìn sơ lại càng giản dị. Thoạt nhìn nàng không giống như đã từng tốt nghiệp, cũng không có ra dáng nghiêm chỉnh đoan chính như những người có chức có quyền, thân thể nàng toát ra một loại cảm giác thoải mái và bình thường. Một nửa gương mặt cũng che giấu sau mái tóc dài, làn da lộ ra cũng tái nhợt, chứng minh nàng có phần tự bế bản thân. Hẳn là thuộc loại nhốt mình trong nhà, "Trạch nữ"! Trong đầu nhanh chóng phân tích, lập tức xác định nàng không hề hợp với công việc của tạp công. Tạp công cô cần là một người có thể bưng trà rót nước, quét dọn lau cửa sổ, đề kháng với ẩm mốc, dọn dẹp tạp vật sạch sẽ và phải chịu được khổ cực. Cô hỏi: "Tại sao cô muốn làm tạp công?" Quét mắt lên tờ lý lịch lần nữa, Dạ Bạch Vũ, nữ, 23 tuổi! Có họ "Dạ" nữa sao? Thật đúng là hiếm thấy.


Dạ Bạch Vũ nhẹ nhàng chỉnh lý lại mái tóc trên trán. Tại sao muốn làm tạp công? Bởi vì nàng không có bằng cấp, không có kinh nghiệm, trong nhiều ngành nghề cô chỉ nắm chắt được việc làm tạp công, dù sao việc này cũng không yêu cầu bằng cấp cao, cũng không yêu cầu 3-5 năm kinh nghiệm, chỉ cần có sức, chỉ cần vùi đầu cố gắng làm việc là được rồi, nói trắng ra, đơn giản là làm cu li. Nàng cũng chỉ muốn làm tạp công, một tạp công đơn giản không màn thế sự! 


"Bởi vì tôi cần việc, bởi vì tôi cảm thấy công việc này hợp với tôi."


"Cô thật sự nghiêm túc?" Trầm Việt Hi hỏi. Nàng hợp với công việc này? Tạp công? Cô rất hoài nghi đầu óc nàng có vấn đề, là đang làm khó dễ cô hay còn có mục đích gì khác.


Dạ Bạch Vũ nói: "Thật! Tôi biết rõ năng lực của mình, có lẽ cô thấy tôi không thích hợp, nhưng tôi hy vọng cô có thể cho tôi một cơ hội chứng minh mình có thể đảm nhận được công việc này." Nàng nói rất nhẹ, nhưng lại thể hiện sự kiên định.


Trầm Việt Hi chần chờ chốc lát, đối với hành động của Dạ Bạch Vũ có phần không rõ. Nàng cố tình theo cô đi ra đây cũng chỉ vì xin làm tạp công? Hơn nữa, tại sao sơ yếu lý lịch cá nhân lại viết đơn sơ như thế? Phải, chính là đơn sơ, chữ trên tờ giấy không vượt quá trăm, chữ viết xiêu vẹo rất khó nhìn, so với chữ viết của học sinh tiểu học còn khó coi hơn. "Cho tôi hỏi một chút, trình độ học vấn của cô là?"


"Không tốt nghiệp tiểu học." Dạ Bạch Vũ thản nhiên nói.


Trầm Việt Hi kinh ngạc há to miệng, không tốt nghiệp tiểu học? Thập kỷ nào rồi mà còn người cả tiểu học cũng chưa tốt nghiệp? Nếu như nàng thực sự tiểu học cũng chưa tốt nghiệp, cô có thể hiểu vì sao nàng nguyện ý làm tạp công rồi. Sinh viên bây giờ cũng khó có thể tìm được việc, học sinh tiểu học thì lại càng không thể có được nơi sống yên ổn. Nhưng nghĩ lại thì, nàng năm nay cũng đã 23, bỏ học đến nay cũng 15 năm rồi sao, lẽ nào không học luôn cả những kỹ năng mưu sinh? Nhìn qua quần áo của nàng, tốt xấu gì cũng coi như là hàng hiệu, không giống loại người bần cùng đến muốn làm tạp công a. Chẳng lẽ suốt ngày ngây ngốc ở nhà ăn bám cha mẹ đến giờ? Lại nhìn đến mái tóc che một nửa gương mặt nàng, chẳng lẽ tâm lý có vấn đề nên mới như vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net