Mẹ, con gái người mang vợ về nhà rồi!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thể loại: Bách hợp, Cận đại – Hiện đại, Ái tình
Tác gia: Bỉ Ngạn Tiêu Thanh Mạc
Couple: Đỗ Lạp Lạp x Tiểu Bình
Người dịch: Cận-kun a.k.a Baka Sensei

Ngươi đang làm gì vậy?

Không thấy ta đang thu dọn đồ đạc hồi gia sao? Tôi bận đến mức không có thời gian để nói với nàng, đồ đạc trước mặt loạn thất bát tao [1], tạp thất tạp bát [2] thành một đống lớn, hiện tại mới phát hiện ra lão bà mà tôi tìm giỏi giang đến thế, tôi tiên bị mẹ dưỡng thành tiểu trư, lại bị vợ nuôi thành đại mẫu trư, tiên hậu cả lưỡng nữ nhân trong sinh mệnh tôi đều nuông chiều tôi thành vô pháp vô thiên liễu.

Nga. Chừng nào đi thì cáo tố [3] ta một tiếng. Vợ tôi bất đang hồi sự [4] xoay người rời đi.

Không phải là ta hồi gia, là CHÚNG TA cùng hồi gia! Tôi đặc biệt cường điệu “CHÚNG TA”.

Ta thuyết nam nhân của ta hôm nay có phải não tử thiêu hoại liễu, cư nhiên nói những lời thần trí bất thanh. [5] Nàng dao đầu tủng kiên [6], bộ dạng nhìn tôi như bất cứu. [7]

Tôi kháp [8] lấy cổ nàng, ác ngoan ngoan [9] nói, mẹ nó [10] tối qua đáo để [11] ngươi có hay không nghe ta nói a!

Tối qua? Tối qua… Mắt nàng đảo hồi hạ, tiếp đến mặt liền bắt đầu hồng thấu [12]. Gương mặt ngượng ngùng xấu hổ đấy nhìn là biết ngay nàng đang nghĩ gì.

Ngươi… Hóa ra nàng chỉ biết tự mình hưởng thụ, vong ký [13] lời tôi nói a.

Mau thu thập y phục của mình, chúng ta hồi gia. Tôi đem nội y của nàng cùng để vào trong va-li, y phục hai người mãn mãn một va-li hơn.

Tạp tạp toái toái hóa trang phẩm tiểu đông tây [14], lưỡng cá nhược nữ tử kéo lấy một va-li cự đại đi trên con đường hồi gia.

Mẹ ngươi liệu có bị hách tử? [15] Trên hỏa xa, tay nàng thật chặt giữ lấy tôi, bộ dạng vụng về của nàng khi căng thẳng tựa như hài tử.

Nhất dạng vô y. [16]

Ta đã nói qua với họ rồi. Tôi cười nhạt, trong dáng cười rất bình yên, người trong nhà đều biết ngươi cả, cho nên muốn mang ngươi hồi gia quá niên [17]. Tôi không hề nói.

Cái giá của nàng là tôi đã quỳ trước lão ma lão ba nhất thiên nhất dạ, dụng tuyệt thực để khiến họ đông [18] nữ nhi mình đông tiến cốt tử [19] phải cúi đầu. Những việc đó, nếu nàng mà biết, có thể tưởng tượng ra nhất định là sẽ khóc thành lệ nhân a.

Thế thì tốt. Nàng tựa vào đầu tôi. Phong cảnh bên ngoài mạc mạc trôi qua, mãn thiên tuyết phi, tuyết bạch nhất phiến, cái gia yên tịnh của tôi có phải chăng cũng đã phiêu dương trước tuyết đây?

Ngồi đối diện có một đôi tiểu nữ hài, ước chừng là đại học, hiếu kì nhìn chúng tôi, thì thì thầm thầm nhau.

Nhãn thần của họ vô hại, nhưng vẫn khiến chúng tôi căng thẳng, tôi nghĩ có thể chỉ là tôi quá mẫn cảm liễu, đối với một nhãn thần mà cũng cân cân kế giác. [20]

Năm nay tuyết lớn đến mức tôi thiếu chút nữa hồi gia không được, nhưng mà, may mắn rằng chúng tôi đã lên chuyến xe cuối cùng trước khi đại tuyết phong lộ.

Khi xe dừng ngay trước thôn khẩu của tôi, tim tôi xúc động đến độ như bị chìm ngập trong sự hạnh phúc, rất lâu rất lâu không hồi lai liễu, lâu đến nỗi dường như sắp quên hẳn gốc cây của nơi này, nhà cửa ở nơi này, người ở chốn này.

Tôi nắm lấy tay vợ, kéo theo những va-li nặng trịch, đi vào cái thôn đã biến hóa rất lớn so với trong ký ức.

Nơi này chính là nhà của Lạp Lạp sao? Nàng đưa ánh mắt như chưa thỏa mãn, ngắm nhìn khắp nơi.

Ta chính là lớn lên ở nơi này, sau đó dọn đi, cũng gần như sắp quên mất liễu. Tôi rầu rĩ nói.

Lúc bước vào cửa nhà, nàng ngập ngừng lưỡng lự, bước chân nàng càng lúc càng nặng nề, chầm chậm kéo lấy tay tôi.

Sao thế? Tôi hỏi.

Ta sợ! Ta thật sự rất sợ! Nàng như sắp khóc, tay che lấy khuôn mặt, trông bất lực như một đứa hài tử, sợ hãi việc sắp phát sinh.

Ta đây, nếu như lão ba lão ma đuổi ta, ta sẽ quỳ xuống cầu xin họ được chưa. Tôi ôm lấy nàng an ủi nàng.

Ta cùng quỳ với ngươi. Trong lệ quang nàng, nhãn thần kiên định như thạch.

Hảo.

Lúc chúng tôi bước vào, lão ba lão ma đã ngồi trong phòng khách, ti-vi đang chiếu một vở kịch gia đình đầm ấm, diễn viên bộ dạng uốn éo đủ điều an chiếu theo kịch bản diễn những thứ điềm mật, ngôn bất do trung. [21]

Tôi nói, ba ma con hồi rồi liễu.

Nhị lão họ quay đầu lại, nhìn thấy tôi, nhìn thấy nữ nhân sau tôi, trơ ra, không biết phản ứng thế nào.

Bầu không khí thật gượng gạo, cứng đơ đến nỗi không khí cũng ngưng tụ lại nặng trĩu.

Nàng bước ra khỏi bóng lưng tôi, đi đến trước mặt nhị lão, nở nụ cười điềm mật, vẫy tay nói, ba ma hảo!

Chỉ có tôi mới hiểu, nàng đã cố gắng nhiều dũng khí đến nhường nào, cần nhiều khí lực đến nhường nào mới có thể gắng sức nở nụ cười ấy.

Hảo! Nhị lão cứng nhắc gật đầu, gượng cười.

Tôi để mặt hành lý ở đấy, nắm lấy tay nàng, chạy ngay về phòng của mình, chỉ muốn lập tức biến mất ngay. Tôi cứ nghĩ rằng bản thân đủ kiên cường, nhưng, vẫn không thể chịu đựng nổi bầu không khí đó. Cứ thấp thỏm không yên, trong lòng vẫn cứ ưu tư, suy nghĩ về tâm tình trong biểu hiện của họ.

Khi đã khóa cửa phòng, ở nơi thân thuộc của mình, tôi mới có thể từ từ bình tĩnh trở lại, tôi mới có thể cảm thấy an toàn, tựa như con rùa chui vào trong mai. Nhưng tôi đã quên mất một người, nàng ở đây cô đơn, không có cái mai nào để nàng cất chứa linh hồn bất an của nàng.

Tôi sẽ làm cái mai của nàng.

Nàng cúi đầu, ngồi trên giường tôi, như một đứa hài tử làm sai việc.

Bình, ta… Tôi gạt lưu hải [22] của nàng qua, muốn trông thấy khuôn mặt nàng, nhưng, nàng ngẩn đầu, cười rạng rỡ, nói, phòng của Lạp Lạp hảo khả ái a!

Tôi nhìn bức tường dán đầy poster, thời gian trôi qua, tả hạ liễu vết tích, mất đi vẻ tươi tắn, đã có cái cảm giác cũ kĩ.

Ân. Tôi nắm lấy tay nàng, cùng nhau ngã vào giường, một cái ôm tĩnh lặng. An ủi lẫn nhau, cho nhau dũng khí đối mặt với tất cả.

Trước mặt chúng tôi, không có dạ lộ quang mang, chỉ có đi, cứ thế tay trong tay, có thể chúng tôi sẽ bị vùi lấp lúc nửa đường, hoặc, chúng tôi sẽ thoát ra.

Tối, tôi ngồi cùng ba, cả hai ngồi cách nhau rất xa ở hai đầu ghế sô-pha, nữ vai chính trên ti-vi đang dốc sức khóc, tê tâm liệt phế.

Kì thật tôi căn bản chẳng rõ trên ti-vi đang diễn cái cẩu thí [23] gì, tôi chỉ muốn tìm gì đó làm, không làm, chỉ khiến chúng tôi cảm thấy bất bất tiện.

Tôi nói, ti-vi thật buồn cười.

Trên màn ảnh nữ vai chính vừa rút ra chủy thủ [24] đâm vào lồng ngực mình.

Ba nhỏ nhẹ bảo ân, buồn cười.

Nam vai chính chạy đến cạnh xác nữ vai chính, thương tâm dục tuyệt, tự vẫn di tử.

Trong bếp dần dần nhiều âm thanh hơn, cuộc đối thoại của hai nữ nhân cũng dần nghe thấy rõ.

Tôi nghe thấy trong đấy tiếng xào rau, tiếng oa oản biều bồn [25], tiếng cười của ma, tiếng trả lời trong trẻo của vợ.

Đây là cuộc sống a! Trong lòng tôi không nhịn được sự cảm động.

Nàng… rất xinh đẹp. Ba đột nhiên nói, khe khẽ.

Đương nhiên, lại chẳng phải ai tìm mà. Tôi kiêu ngạo nói.

Vênh váo đắc ý a! Ngươi a, tòng tiểu đã như thế. Ba lắc đầu cảm khái.

Ba, người lão rồi. Tôi nhìn đầu đầy lẫn loạn bạch phát, thương tang rất nhiều.

Ngươi cũng càng ngày càng xinh đẹp. Người cười nói, trong ánh mắt là sự kiêu ngạo của bậc làm phụ mẫu.

Tại thời khắc ấy trong lòng tôi bỗng ngấn lệ, đấy là ba a, là người cha bất luận tôi làm gì cũng tha thứ cho tôi a.

Ăn cơm thôi. Một bàn cơm rau đang tản ra hơi nóng, có một số là mẹ tôi làm, hương vị mà tôi cũng gần như quên lãng, số khác là vợ tôi làm, hương vị ăn biết bao lâu nay vẫn không chán ghét. Một bàn phong phú cơm rau của nữ nhân, cả lưỡng nữ nhân đều dùng cái hương vị ngàn năm không đổi ấy uy bão [26] sinh mệnh tôi.

Hảo. Tôi ngồi xuống, để vợ tôi ngồi cạnh tôi, nàng dường như đã có quan hệ tốt hơn với ma, đã vừa nói vừa cười mang chuyện của tôi ra nói đùa. Ma mang chuyện thuở nhỏ của tôi đều kể ra cả, khiến mọi người đều cười nghiên ngã. Bầu không khí nồng nhiệt đến nỗi tôi sắp chảy mồ hôi rồi.

Ma, ít nói vài câu, ăn cơm, tôi gắp thức ăn vào chén của ma, lấp đầy miệng người.

Những việc quá quắt không thể quay đầu đó mà để nàng biết thì còn gì nữa.
Vợ chăm chú vào phạn của mình, nhưng cái nhún vai và việc nhịn không nổi bèn cười khúc khích đó cho tôi thấy nàng hiện tại rất vui vẻ.

Ăn nhiều chút, tôi gắp vào chén nàng một miếng cà rốt to, tôi biết nàng không thích ăn, ai bảo nàng cười tôi, tôi là một nữ nhân tiểu tâm nhãn [27], nàng cũng biết a!

Mặt nàng khổ sở hơn cả khổ qua, nuốt xuống liễu.

Thụy tiền, ma ôm theo một giường chăn mền vào phòng tôi, nhìn thấy chúng tôi mặc thụy y như nhau, lăng hạ, rồi mới bình tĩnh giúp tôi trải ra, trước khi đi còn dặn dò đừng đá chăn đừng để bị cảm lạnh.

Tôi ngoan ngoãn nói, biết rồi ma.

Nàng khe khẽ nói, biết rồi ma.

Ma quay lưng với chúng tôi rồi bước đi, dường như tôi thấy người giơ tay gạt đi lệ ở khóe mắt.

Buổi tối, chúng tôi ôm nhau thật chặt, hương vị ấm áp của ánh nắng trong chiếc chăn khiến tôi cảm thấy thật thoải mái.

Lạp Lạp, ngươi nói xem liệu họ có chấp nhận chúng ta không? Nàng dựa vào vai tôi, trong bóng tối, tôi trông thấy khóe mắt nàng nhấp nháy, sáng ngời.

Nhất định. Tôi nhìn lên trần nhà, nói. Ánh đèn đường bên ngoài rọi vào, hắt lên những cái bóng biến đổi thất thường, có lẽ, vận mệnh cũng giống như những cái bóng, không có quyền tự chủ, chỉ có thể để mặc cho ánh sáng chi phối, chỉ có thể lựa chọn sự đợi chờ.

Mơ mơ hồ hồ, tôi nghe thấy bên cạnh tiếng của ba ma, cuộc đối thoại giữa họ.

Tôi phải nghĩ thế nào trách thế nào đây, tôi đã tác liễu nghiệt gì a! Lạp Lạp lúc nhỏ chẳng phải rất tốt sao? Thanh âm của ma mang theo đôi tiếng nấc.

Đừng nói nữa, cứ xem như them một đứa nữ nhi không tốt sao? Lúc thanh âm của ba truyền qua nàng nắm chặt lấy tay tôi, dưới chăn, ngón tay chúng tôi đan xen chặt chẽ nhau.

Nếu Lạp Lạp lại nghĩ không thông như lần trước tự sát, tôi chẳng phải cả nữ nhi cũng không còn sao? Lời của ma khiến tôi tâm kinh, tôi quay đầu nhìn nàng, đôi mắt nàng dường như sắp chìm ngặp trong nước.

Ta giả vờ thôi, dọa họ thôi. Tôi áp thanh âm nói.

Nàng vùi đầu trước ngực tôi, mặc mặc khóc. Tôi vỗ về cái lưng gầy gò của nàng, an ủi nàng.

Ngủ thôi, minh thiên còn phải cùng Tiểu Bình đi mãi niên hóa. Nghe thấy thanh âm đóng công tắc, lòng chúng tôi cũng tịnh lại.

Ngủ đi. Tôi hôn lên trán nàng, nhẹ nhàng nói.

Ân.






[Hoàn]


[1] Loạn thất bát tao: Lộn xộn lung tung
[2] Tạp thất tạp bát: chồng chất ngổn ngang
[3] Cáo tố: báo, nói, kể
[4] Bất đang hồi sự: dửng dưng, coi như không có chuyện gì
[5] Thần trí bất thanh: đầu óc mong lu, không tỉnh táo
[6] Dao đầu tủng kiên: lắc đầu nhún vai
[7] Bất cứu: hết thuốc chữa
[8] Kháp: ngắt/bóp/nắm/cấu/véo dùng từ nào thì tùy 
[9] Ác ngoan ngoan: hung tợn, tàn bạo
[10] Đây là câu chửi đấy chứ không phải "bố nó ơi/mẹ nó ơi" đâu
[11] Đáo để: cuối cùng, rốt cuộc
[12] Hồng thấu: đỏ mặt
[13] Vong ký: quên, không nhớ
[14] Tạp tạp toái toái: linh tinh | ý cả câu là hóa trang phẩm và mấy món linh tinh
[15] Hách tử: hù chết, dọa chết
[16] Nhất dạng vô y: Cũng không chỗ tựa
[17] Quá niên: qua tết
[18] Đông: đau đớn, thương yêu
[19] Đông tiến cốt tử: đau thấu xương
[20] Cân cân kế giác: so đo từng li
[21] Ngôn bất do trung: nghĩ đằng nói nẻo
[22] Lưu hải: tức là mái ngố đấy
[23] Cẩu thí: phân chó (ở đây mình nói nhẹ, theo ngữ khí Lạp Lạp là đang chửi thẳng)
[24] Chủy thủ: đoản đao, đoản kiếm, dao găm
[25] Oa oản biều bồn: nồi, bát, gáo, chậu
[26] Uy bão: mớm no, cho ăn no
[27] Tiểu tâm nhãn: nhỏ nhen, hẹp hòi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net