Một bước sai lầm, mười năm bỏ lỡ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên gốc: 一念过错 十年错过

Tác giả: An Tiểu Mạt Seven – 安小沫 seven

Editor: By Chan

Thể loại: Đoản văn, GL, thanh mai trúc mã, hoa quý vũ quý (niên thiếu),. . .

Văn án

Gặp gỡ nhau là ngoài ý muốn, yêu nhau là cam tâm tình nguyện. Chính là ý niệm kia, chúng ta đều không chắc chắn, chỉ trách do gặp nhau quá sớm. Hai đường thẳng song song vẫn không tránh được lực hấp dẫn, rốt cục đến lúc gặp nhau lại bị ngăn cản. Dù sao thì, tằng kinh thương hải nan vi thủy, cậu vẫn là người duy nhất mà mình đau lòng.

Một bước sai lầm, mười năm bỏ lỡ.

Một bước sai lầm, mười năm bỏ lỡ.

Gặp gỡ nhau là ngoài ý muốn, yêu nhau là cam tâm tình nguyện. Chính là ý niệm kia, chúng ta đều không chắc chắn, chỉ trách do gặp nhau quá sớm. Hai đường thẳng song song vẫn không tránh được lực hấp dẫn, rốt cục đến lúc gặp nhau lại bị ngăn cản. Dù sao thì, tằng kinh thương hải nan vi thủy (*), cậu vẫn là người duy nhất mà mình đau lòng.

Mười hai tuổi, ngoài ý muốn.

Ngày đó mười hai tuổi, mọi thứ xung quanh đều trong suốt, ánh mặt trời vừa mới dâng lên, ẩn chứa nhiều hi vọng.

Tâm hồn một đứa trẻ mười hai tuổi, thuần túy không lẫn một tia tạp chất, tựa như thủy tinh, nhưng vẫn phát ra hào quang rực rỡ.

Ngày khai giảng, vẫn như trước kia, cô đứng trên bục giảng, một cái liếc mắt cũng không đến nàng. Phần tự giới thiệu ít đến đáng thương, kết thúc là câu "Xin hãy chỉ giáo nhiều hơn", làm cho lòng nàng đối với cô nảy sinh mâu thuẫn, chính là nàng không nhận thấy, gợn sóng trong lòng chung quy vì cô mà dựng lên.

Cuộc sống thường không như tưởng tượng, chính là hai đường thẳng song song vẫn không tránh được lực hấp dẫn, chớp mắt một cái đã gặp nhau, đó là điều không ngờ tới.

"Hàm Hàm, cùng về đi." Gương mặt non nớt của Lăng Cận tràn đầy tươi cười. Nhìn thấy Lâm Li bên cạnh Hàm Hàm, Lăng Cận lập tức thu hồi lại thiện ý cùng hòa hảo.

"Lăng Cận, chúng ta đi cùng Lâm Li đi, cậu ấy vừa chuyển đến rất ít bạn bè, hai người các cậu cũng kết bạn với nhau, về sau chúng ta có thể cùng chơi đùa." Hàm Hàm đem Lăng Cận và Lâm Li kéo đến gần nhau, biểu tình của cả hai đều tràn ngập vẻ không được tự nhiên. Từ ngày đầu tiên Lâm Li chuyển đến, Lăng Cận đã xem không vừa mắt. Một mái tóc được chải gọn gàng, ngồi yên ở chỗ của mình, chưa bao giờ cùng người khác trao đổi cái gì, im lặng giống như là không tồn tại. Nhưng mà Hàm Hàm dù sao cũng là bạn tốt nhất của Lăng Cận, nàng không muốn thấy Hàm Hàm buồn.

"Chào, mình tên là Lăng Cận." Lăng Cận rốt cục mở miệng trước.

"Mình là Lâm Li, chào cậu." Lâm Li cũng nối tiếp một câu.

"Rất vui được làm quen với cậu." Trong đầu Lăng Cận không biết thế nào lại nhớ ra một câu như vậy.

". . . Mình cũng vậy." Lâm Li trong nháy mắt trên mặt thể hiện vẻ kinh ngạc cùng không biết phải làm sao, bất quá nhanh chóng thay bằng nụ cười.

Lúc này là lần đầu tiên Lăng Cận thật sự đánh giá lại Lâm Li lần nữa, vóc dáng nho nhỏ lộ ra một loại hơi thở "Đừng tới gần tôi", thế nhưng trong ánh mắt lại toát ra nét ôn hòa, đáng yêu nhu thuận như cún con.

Hàm Hàm vui vẻ nở nụ cười, hai người bạn tốt nhất của nó cũng đã kết bạn với nhau, sau này cả ba có thể cùng chơi đùa. Suy nghĩ đơn thuần, quen biết nhau ngoài ý muốn, kéo theo đó trong một khắc kia bắt đầu viết lại toàn bộ chuyện xưa.

Lâm Li, kì thật rất đáng yêu.

Đây là Lăng Cận ngày hôm đó đã đánh giá Lâm Li.

Mười bốn tuổi, đã định trước.

Mười bốn tuổi dương quang, ánh nắng sáng lạn, tựa như một đứa trẻ vừa sinh ra, bắt đầu thử bước vào cuộc sống của người khác.

Ánh mắt năm mười bốn tuổi, chuyển động hàng vạn hàng nghìn lần, nhưng dừng lại vì cậu, một cách cam tâm tình nguyện.

Ở sân thể dục, Lăng Cận cùng Lâm Li đứng trong bóng râm của tòa nhà, Lâm Li dựa vào vách tường, Lăng Cận nghiêng người đứng một bên, trên mặt hai người đều tràn đầy tươi cười.

Thời điểm tốt nghiệp tiểu học, rất nhiều bạn bè phải tách ra. Khi đó những người đã từng hứa hẹn cả đời làm bạn một năm sau cũng dần dần không liên lạc nữa.

Thật may mắn, chúng ta vẫn còn có nhau. . .

"Lâm Li, còn nhớ lần đầu tiên hai đứa mình nói chuyện không? Nói thật, nếu không có Hàm Hàm, có lẽ đời này mình cũng không biết thì ra cậu đáng yêu như vậy."

"Đáng yêu? Ai đáng yêu." Lâm Li như trước tươi cười, ngữ khí nhẹ nhàng vui đùa một chút.

"Lần đó biết cậu qua Hàm Hàm, mình mới bắt đầu nghiêm túc quan sát cậu, cậu luôn thích ngồi yên một chỗ, không thích giao tiếp với ai, không thích nói chuyện với người khác, lúc nào cũng im lặng như vậy, bộ dáng siêu phàm thoát tục. Khi đó mình đã nghĩ, đứa nhỏ này trời sinh không phải trong lòng u ám, chỉ là chứng bệnh tự thu mình của lứa tuổi nhi đồng cần được cứu chữa." Lăng Cận nói đến đây dừng một chút, thấy Lâm Li đang nhìn mình nở nụ cười, mới tiếp tục mỉm cười nói tiếp.

"Lúc sau Hàm Hàm nói cho mình biết, thật ra cậu tốt lắm, rất thích hợp để làm bạn, là do cậu không thích chủ động nói chuyện, nhất định phải tìm cho cậu một cái đề tài cậu mới có thể nói. Sau khi quen biết rồi, mình cũng nhận thấy, Lâm Li kì thật là một người rất đáng yêu."

"Xì, còn khen mình đáng yêu." Lâm Li khẽ đẩy Lăng Cận, dùng lực không quá lớn nhưng Lăng Cận vẫn lui về sau mấy bước.

"Cậu nghe mình nói hết đã." Lăng Cận trở về vị trí cũ: "Hiểu được cậu rồi mới biết kiểu đáng yêu của cậu không giống với người ta, tụi mình trở thành bạn thân, mỗi ngày đều dính cùng một chỗ, thậm chí ngay cả Hàm Hàm cũng không quan tâm, khi đó mình mới từ từ biết vì cái gì Hàm Hàm lại thích cậu như vậy. Mình cũng bắt đầu hiểu ra vì sao chỉ trong một thời gian ngắn ngủi cậu đã có một vị trí ngang với mình trong lòng Hàm Hàm." Lâm Li nghe được ngữ khí nghiêm túc của Lăng Cận, cũng nghe được chuyện ngày xưa của cô cùng Hàm Hàm, vì thế bắt đầu chăm chú hơn.

Những lời này nghe qua đều giống như là câu hỏi, nhưng mà ngay cả Lăng Cận có vẻ cũng không tìm được đáp án, nàng đột nhiên chìm vào yên tĩnh, chậm rãi nói một câu: "Hiện tại Hàm Hàm không có ở đây nữa." Lâm Li chấn động, đứng thẳng dậy thân mình, đây là chuyện hai người không muốn nhắc tới, Lăng Cận lại nói ra như vậy.

"Thật may, chúng ta vẫn còn có nhau." Lăng Cận tiếp tục, chống lại ánh mắt của Lâm Li, nói: "Hơn nữa, chúng ta vĩnh viễn phải ở bên cạnh nhau." Lăng Cận nở nụ cười, Lâm Li cũng cười.

Mười sáu tuổi, sai lầm.

Mười sáu tuổi, sai lầm.

Thời điểm mười sáu tuổi, càng lên cao, lại càng rét lạnh, càng khoái hoạt, lại càng thêm bất an.

Va chạm mười sáu tuổi, khi những tia lửa bắt đầu sinh sôi, cộng thêm ma sát làm độ nóng tăng lên đột ngột, đến lúc đó nhất định sẽ vỡ tan ra.

Cũng bởi vì thời gian lúc trước quá mức khoái hoạt, gần gũi nhau đến quá chân thực, mới vui quá hóa buồn nảy sinh vài thay đổi.

Hoặc là do trùng hợp, hoặc là do đã định trước, ngày đầu tiên bước chân vào trung học, Lâm Li lại thấy gương mặt quen thuộc kia.

Trong phút chốc khi Lâm Li bước vào phòng học, tảng đá trong lòng Lăng Cận rốt cục mới rơi xuống.

Nếu không cùng lớp với cậu, mình phải làm sao bây giờ?

Nếu như ngày hôm đó Lăng Cận không nhìn thấy Lâm Li, có thể hay không kết cục sẽ không như thế này?

"Lại cùng một chỗ, thật tốt." Đây là câu đầu tiên Lăng Cận nói với Lâm Li khi bước vào trung học.

"Đúng vậy, thật tốt." Lâm Li vốn dĩ không thường hay cười, hiện tại tươi cười như vậy càng ngày càng giống Lăng Cận.

Hai sinh mệnh được định sẵn quấn quanh cùng một chỗ, càng cố giãy dụa càng không thể thoát khỏi.

Ba năm trung học tựa hồ trôi qua còn nhanh hơn cả sơ trung, sự quý trọng đối với nhau trong lúc đó cũng ngày một nhiều hơn.

Không biết từ khi nào, trong lớp bắt đầu có phong trào viết thư gửi người khác. Có lẽ là cách biểu đạt tâm ý hồi xưa.

Lăng Cận sau khi bị vài người bạn kích động, cuối cùng cũng tham gia hàng ngũ viết thư, chuẩn bị một phong thơ, tất nhiên là viết cho Lâm Li. Lăng Cận thức cả đêm để viết ra rất nhiều bản nháp, cuối cùng cũng hoàn thành một bức thư vừa ý. Khi đó cuộc sống của Lăng Cận không tốt lắm, trong thư gửi cho Lâm Li có rất nhiều lời từ trong đáy lòng của nàng, bởi vì Lăng Cận tin tưởng Lâm Li, tin tưởng sự thấu hiểu của cô.

Sau đó Lăng Cận phân vân rất lâu về chuyện có nên gửi cho Lâm Li hay không. Cuối cùng, nàng đem phong thư thật dày kia nhét vào cặp cô. Lâm Li cũng nhìn thấy, Lâm Li dùng tiết tự học chăm chú đọc hết thư.

Xem xong, khóe miệng Lâm Li treo một nụ cười mỉm, tính toán về đến nhà sẽ thật nghiêm túc viết thư lại cho Lăng Cận.

Thời gian còn lại của tiết, một bạn học tới gọi cô đi đến phòng giáo viên, cô liền buông lá thư đi ra ngoài. Lăng Cận đuổi theo, nói muốn đi cùng cô.

Vì thế Lăng Cận cùng Lâm Li ở phòng giáo viên suốt một tiết.

Chính là hiện tai trong lòng Lâm Li kéo theo hai bí mật không thể nói.

Lúc Lâm Li cùng Lăng Cận quay trở về, lá thư đã bị một bạn cùng lớp mượn, sau đó truyền đi khắp lớp, tờ giấy viết thư xinh đẹp rách thành nhiều mảnh, từng nét chữ uyển chuyển sâu sắc như đồng loạt tan đi.

Lâm Li bước đến nhặt hết những mảnh giấy, đoạt lại. Đêm hôm đó, Lâm Li cố gắng phục hồi lá thư như ban đầu, đưa tới trước mặt Lăng Cận vẫn đang thất thần, trong ánh mắt của Lăng Cận tràn ngập tình cảm phức tạp, phẫn nộ có, thương tâm có, khiếp sợ có, thất vọng có, bất đắc dĩ cũng có. Cuối cùng nơi đáy mắt nổi lên sương mù, gào một tiếng khàn cả giọng: "Lâm Li!", làm cho tất cả đám người đang cười đều im bặt.

Lăng Cận chạy đi, Lâm Li cũng không đuổi theo. Cô đứng nhìn theo bóng dáng Lăng Cận, không ai có thể đoán được tâm tình của hiện tại của Lâm Li.

Vài ngày sau, thậm chí vài cái cuối tuần sau, Lăng Cận đều phải sống trong tiếng bàn tán của mọi người, Lăng Cận cũng không nói với Lâm Li câu nào. Mỗi lần Lâm Li đứng che trước mặt Lăng Cận gào thét những người đó đừng nói nữa đều bị Lăng Cận đẩy ra, đây là thời điểm duy nhất còn lại mà cả hai cùng xuất hiện. Lâm Li cũng đã từng thử nói chuyện với Lăng Cận về việc hôm đó, nhưng khi bị ngữ khí nửa châm chọc nửa khiêu khích của Lăng Cận ném tới, cô lại bỏ cuộc. Kỳ thật cái Lăng Cận muốn không phải là giải thích nhiều lời như vậy, cái nàng cần là một câu xin lỗi. Nhưng mà Lâm Li lại cảm thấy bản thân mình không làm sai, dựa theo tính cách của cô rất khó nói ra lời xin lỗi.

Cũng trong thời gian đó, Lâm Li và những bạn cùng lớp cãi nhau rất kịch liệt. Người luôn luôn cường ngạnh như Lâm Li lại lựa chọn trước tiên giải thích, giải thích không được thì tự thương tổn bản thân, dùng dao lam rạch lên tay, cô dùng cách đó để xin lỗi, nhưng vẫn nhất quyết không nói ra câu xin lỗi. Lăng Cận không có cách nào hiểu rõ, càng không có cách nào tiếp thu, nhưng tính thù dai đã khiến Lăng Cận trong lúc mọi người cướp được dao không cho Lâm Li hành động điên cuồng nữa, Lăng Cận lại giận dỗi đem dao đưa cho cô: "Cậu rạch sao, các người để cho cậu ta rạch đi, cậu ta muốn như vậy, mặc kệ cậu ta."

Lăng Cận biết đây không phải là phép khích tướng, Lâm Li tuyệt đối sẽ dám rạch, nhất là ở trước mặt nàng. Kia Lâm Li đã rạch một đường, Lâm Li có lẽ chỉ là giận dỗi Lăng Cận, nhưng Lăng Cận vẫn như cũ lựa chọn dùng cách này để nói cho Lâm Li biết, vô dụng thôi, nàng không quan tâm Lâm Li. Tất cả mọi người đều cảm thấy được, Lăng Cận là hận thấu Lâm Li, Lâm Li vẫn dùng dao rạch tiếp một đường như ý muốn của Lăng Cận. Không phải nên cao hứng sao? Cũng chính ở một khắc kia, dây cung vẫn đang căng chặt trong lòng Lăng Cận, rốt cục gãy đứt.

Cậu xem xem, mình cũng không để ý hình tượng, bọn họ chắc cho rằng mình rất máu lạnh. Đây là sau khi sự kiện kia xảy ra, Lăng Cận khóc tự nói với bản thân mình, Lâm Li nghe được, lại giống như chưa từng nghe thấy.

Mười tám tuổi, ỷ lại.

Mười tám tuổi, ỷ lại.

Tuổi mười tám đáng nhớ, là hoa quý, là vũ quý. Sương mù dần dần hội tụ, làm cho người ta không nhìn thấu triệt được.

Tuổi mười tám đáng nhớ, phải nghênh đón lắm cái mới, cũng như phải từ bỏ nhiều cái cũ, vẫn là không buông xuống được, luyến tiếc.

Từ sau sự kiện kia, Lăng Cận và Lâm Li càng ngày càng xa lạ, mỗi lần Lăng Cận nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn về phía sân thể dục, nhìn về phía Lâm Li, những hình ảnh mơ hồ lại tràn ngập trong trí nhớ. Nụ cười nhẹ bâng của Lâm Li, từng câu từng chữ, những lần học bài, những khoảnh khắc cùng sóng vai nhau mà đi, mỗi một chuyện đều khắc sâu cùng những cảm giác không thể chối bỏ. Tất cả những điều đó làm cho Lăng Cận lần đầu tiên ý thức được sự tồn tại của Lâm Li đối với mình là rất đặc biệt, nếu như Lăng Cận không có Lâm Li, chỉ sợ sẽ chẳng còn ý nghĩa gì.

Nhưng cục diện đã không thể vãn hồi. Hiện tại nàng phải làm sao mới có thể lần nữa bước vào tim của Lâm Li? Qúy trọng một thứ gì đó cũng giống như nắm hạt cát trong lòng bàn tay, càng nắm chặt lại càng rơi nhanh.

Huống chi trong lúc này, tựa hồ đã có người thay thế Lăng Cận ở bên cạnh cô. Sự tồn tại của Nghi Phong, với Lâm Li, là bù đắp, nhưng với Lăng Cận, là uy hiếp.

Càng ngày càng có nhiều người nói với Lăng Cận rằng Lâm Li thay đổi, quả thực, chẳng có ai mà lại không thay đổi. Lăng Cận vẫn cố chấp nghĩ mình có thể khống chế Lâm Li, nàng hiểu rõ cô. Nhưng càng nghĩ nàng lại càng sợ, nàng sợ Lâm Li của hiện tại đã không còn là Lâm Li nàng từng quen biết.

Lăng Cận không thích nhìn thấy Lâm Li cùng người khác một chỗ, không thích nhìn thấy Lâm Li cười với người khác, Lâm Li là của Lăng Cận, chỉ thuộc về Lăng Cận, làm sao bây giờ, thật là một ý nghĩ đáng sợ. Mỗi lần Lâm Li ở bên Nghi Phong, Lăng Cận sẽ luôn tìm mọi lí do để tách họ ra, đổi lại là một câu của Lâm Li: "Cậu bệnh à?".

Dù là thế, Lăng Cận vẫn không cách nào chấp nhận được chuyện bên cạnh Lâm Li có nhiều bạn bè như vậy. Nàng không chịu nổi khi Lâm Li cười với nhiều người như thế, đối tốt với nhiều người như thế, trong lòng nàng vốn đã sớm đem Lâm Li trở thành tài sản tư hữu, bất luận kẻ nào cũng không được đến gần. Lăng Cận biết chuyện này thật ích kỷ, nhưng Lăng Cận vẫn không chịu được, không có biện pháp, nàng muốn tách Lâm Li ra khỏi họ. Cố tình gây sự cũng tốt mà cầu xin tha thứ cũng được, Lăng Cận chỉ cần được ở bên Lâm Li lần nữa. Nhưng hiện tại Nghi Phong đã để cho nàng thấy, Lâm Li đã không còn là Lâm Li, Lăng Cận không có cách nào đem cô trở về.

Thế nhưng trừ bỏ Nghi Phong ra, vẫn còn một thứ chí mạng đang ngày một tới gần. Ba năm trung học lướt qua như trong giây lát, tốt nghiệp lần này sẽ không may mắn như lúc trước, Lâm Li bây giờ sẽ không mỉm cười cùng nàng đăng kí chung một trường. Xác suất xa vời khiến Lăng Cận mỗi lần nghĩ tới đều tuyệt vọng đến hít thở không thông. Cho nên Lăng Cận suy nghĩ rất nhiều biện pháp, muốn xoay chuyển Lâm Li, chỉ một chút cũng được, nàng tiếp cận bên cạnh Lâm Li, dốc sức tìm tiếng nói chung. Ngay cả bản thân nàng cũng từng nói, nàng Lăng Cận chỉ có một ưu điểm đồng thời cũng là khuyết điểm, đó chính là không biết xấu hổ. Nàng có thể trong lúc Lâm Li luôn im lặng tuyệt đối nhắn tin tìm vài chủ đề đã rối rắm thật lâu, dù cho nhận lại là vẻ không kiên nhẫn, nhưng chỉ cần trên màn hình hiển thị hồi âm của Lâm Li, trong lòng Lăng Cận lại tìm được chút an ủi. Đôi lúc muốn òa khóc như một đứa trẻ, cuối cùng được tặng cho một viên kẹo, không cần biết có ăn được hay không, cũng đã có thể ngừng khóc ngay.

Cứ như vậy, Lăng Cận nhưng lại cùng Nghi Phong quen thuộc, dù sao cả hai đều có rất nhiều chủ đề về Lâm Li để nói. Nghi Phong cũng giống như Hàm Hàm lúc trước, đứng ở trung gian của bọn họ, nhưng bây giờ chẳng còn chuyện "gặp gỡ ngoài ý muốn" nữa. Lăng Cận thường nghĩ nếu Hàm Hàm biết được về sau Lâm Li cùng Lăng Cận trở nên như vậy, không biết có hối hận vì câu "Cùng về đi" hay không?

Ngày hôm đó là ngày Lăng Cận hạnh phúc nhất, cũng là ngày mà hi vọng của nàng hoàn toàn bị vỡ nát. Hôm đó Lâm Li chủ động tìm Lăng Cận, cùng nàng hàn huyên thật lâu, mặc dù đều là chuyện của người khác, nhưng khi trông đến ánh mắt của Lâm Li đang nhìn mình, nghe được những lời mà Lâm Li nói với mình, Lăng Cận cảm thấy Lâm Li ở trước mặt là không chân thực, loại cảm giác ấm áp như ánh nắng này từ lâu đã rời xa mình. Cùng hàn huyên đến giữa trưa, Lăng Cận vui sướng đến độ tình cảm bộc lộ cả trong lời nói, nhưng nàng thật không ngờ, cuộc đối thoại này là do người khác nhờ Lâm Li nói với Lăng Cận, bởi vì ngay sau đó, một Lâm Li lạnh như băng đã trở lại, nguyên bản nụ cười chỉ giành cho mình nàng giờ trở thành của rất nhiều người, cái loại trông mong vất vả thật lâu mới được thấy lại, sau đó đột nhiên mất đi, đau lòng như hoàn toàn bao phủ lấy Lăng Cận.

Dài dằng dặc khinh thường, lạnh lùng, xa cách. Dõi theo những con chữ của Lâm Li, Lăng Cận dần dần phát hiện chữ của mình dường như cũng biến thành tâm tình của Lâm Li. Lăng Cận cũng bắt đầu quan sát Lâm Li từ xa, khi đó Lâm Li và Nghi Phong càng ngày càng thân, Lăng Cận cứ như vậy từ xa xa nhìn, nghe. Nhìn dáng vẻ của bọn họ khi nói chuyện phiếm, Lâm Li miệng cười, cả người hoạt bát, cảm giác Lâm Li có sức sống rất nhiều, Lăng Cận trông thấy Lâm Li, đây không phải là một Lâm Li mà nàng luôn lo lắng. Kỳ thật Lăng Cận rất cao hứng nhưng cũng rất đau lòng, lại chỉ có thể giấu ở đáy lòng. Cho đến khi cảm xúc này không thể che giấu được nữa, Lăng Cận lặng lẽ viết xuống "Thực xin lỗi", nhưng nàng vẫn không có dũng khí để nói ra. Nói ra rồi thì thế nào, cuối cùng vẫn chẳng thể quay trở lại như cũ.

Cho dù không mong mỏi gì, nhưng ngày đó vẫn sẽ đến. Lễ tốt nghiệp, rất nhiều người, rất nhiều cảm xúc, ánh mắt xuyên qua đám đông, chỉ nhìn thấy thân ảnh của Lâm Li đứng với Nghi Phong. Kỳ nghỉ kia, nghe nói Lâm Li sẽ cùng Nghi Phong trải qua, có phải là rất vui vẻ hay không, có bao giờ, trong nháy mắt cậu nhớ tới mình không?

Hai mươi tuổi, bỏ lỡ.

Bầu không khí hai mươi tuổi, tràn ngập hơi thở đau xót, không ngừng nếm trải, không ngừng thất bại, đáng tiếc đã không có cách nào quay trở về quỹ đạo ban đầu.

Hai mươi tuổi vứt bỏ, như khói thuốc súng mãi không tan, nét mặt tươi cười của cậu là sự hấp dẫn chí mạng đối với mình.

Cũng giống như trái đất không thoát được lực hấp dẫn của dương quang, mình đã định trước trốn không thoát sự giam cầm của cậu. Những nơi nào có Lâm Li, tâm tư dù không muốn cũng ngừng lại, phàm là có một chút lưu luyến như vậy, kỉ niệm sẽ như nước lũ trong nháy mắt đánh sập bờ đê.

Giây phút rời khỏi Lâm Li, Lăng Cận cũng mất đi linh hồn.

Không bao lâu đã đến sinh nhật Lăng Cận, trước kia mỗi khi sinh nhật đều có Lâm Li ở bên cạnh, hai người tựa vào nhau ngắm sao, ăn bánh kem, cầu nguyện. Sinh nhật này không còn niềm vui tràn trề, Lăng Cận chỉ có thể yên lặng rơi nước mắt nhớ đến Lâm Li.

Sinh nhật lần này Lăng Cận mời rất nhiều người, bởi vì nàng nghĩ, nhiều bạn học cùng nhau tụ hội trở lại như vậy, Lâm Li hẳn là sẽ đến, thế nhưng Lâm Li lại từ chối. Buổi sinh nhật thật sự rất sôi động, mọi người vui đùa ầm ĩ. Nhưng Lăng Cận lại khóc, nàng chỉ muốn mời duy nhất một người, nàng thật sự đã mất Lâm Li rồi đúng không?

Sau sinh nhật, Lăng Cận cơ hồ đếm từng ngày trôi qua, không có Lâm Li, Lăng Cận trầm mặc đi rất nhiều. Đến một môi trường mới, bạn bè lại ít đến đáng thương. Trong đầu Lăng Cận vẫn có một ý niệm mong cho mau đến sinh nhật Lâm Li, cho dù không có hi vọng được gặp lại Lâm Li, nhưng loại tình cảm không thể khống chế luôn ẩn sâu trong tiềm thức vẫn thúc đẩy nàng đi khắp nơi chọn quà sinh nhật cho cô. Cuối cùng, Lăng Cận đến cửa hàng trang sức đặt làm hai miếng pha lê, một cái khắc chữ Li, một cái khắc chữ Cận. Nàng dự định đưa cho Lâm Li một cái, còn mình giữ một cái, như vậy mỗi khi nhớ đến Lâm Li, nàng có thể thông qua miếng pha lê tìm lại được cảm giác ấm áp của cô.

Kỳ thật cũng chỉ có vài ngày, nhưng đối với Lăng Cận lại thật lâu. Rốt cục cũng đến sinh nhật Lâm Li, Lâm Li chỉ miễn cưỡng hai ba câu cho có lệ mà không chịu gặp. Hai mảnh pha lê trong suốt kia, hai chữ khắc bên trên kia,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net