Một lệ tính nô đích sinh hoạt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Tại hạ không rõ ^^

Tác phẩm: Sinh hoạt của một kẻ nô lệ

Thể loại: GL, SM, nội dung nặng, HE

Editor: Rainny

Part 1

Ta, đã từng là một kẻ trí thức đầy cao ngạo, nhưng hiện tại lại trở thành một sủng vật, một nô lệ của người ấy. Người ấy, đã từng là tổng giám đốc, nhưng hiện tại đã trở thành nữ vương, thành chủ nhân cao quý của ta, mà tất cả những chuyện này đều do bản chất khá độc ác và đầy dục vọng của người kia. Ta cũng đã tốt nghiệp một trường đại học rất nổi tiếng, thông minh, chăm chỉ, bài vở và bài tập vô cùng tốt, lại có ngoại hình, vóc dáng mà bao thiếu nữ cùng tuổi ao ước. Sau khi tốt nghiệp, ta nhận lời mời vào làm ở phòng kế toán và tài vụ, mà tổng giám đốc của công ty là Vu Lệ Na – cũng là nữ chủ nhân hiện tại của ta đây.

Sau một năm thử thách tài nghệ của ta, công ty liền đề bạt ta làm giám đốc phòng tài vụ. Do công việc thăng tiến tốt như vậy, thế cho nên ta mải mê vui sướng với vị trí mới mà chẳng có chút đề phòng nào. Giám đốc rất tín nhiệm ta, tất cả quyền hành ở phòng tài vụ đều giao cho ta. Ta phát hiện việc làm sổ sách có rất nhiều kẽ hở, chỉ cần ta động thủ một chút là có thể biến công thành tư. Ta không hài lòng với tiền lương hiện tại, nên ta yếu đuối trước tham vọng của bản thân mình. Ta không chỉ là một mỹ nhân tuổi trẻ tài cao, song song cạnh ta còn là hư vinh (danh vọng ảo) nữa.

Ta dùng mĩ phẩm cao cấp, trang phục và đồ trang sức xa hoa, ra vào những nơi chỉ dành cho thượng khách (khách sang trọng). Ta còn nghĩ xe của mình, nhà của mình, tất cả đều phải có giá đắt nhất nữa. Cuối cùng dục vọng cũng phá tan tâm hồn lương thiện của ta, ta bắt đầu tham ô tiền của công ty đi đầu tư chứng khoán. Kết quả sau một năm, thị trường chứng khoán đình trệ, ta mất hết vốn. Không còn cách nào khác, kẻ ham mê cờ bạc như ta phải đỏ mắt tiếp tục tham ô tiền công ty, đầu tư nhà đất để lấy tiền trả nợ.

Không nghĩ tới việc ta đầu tư vào mảnh đất đó thì tên môi giới bị bắt, sự việc bại lộ, hắn trốn để khỏi bị bắt đi tù. Mà chúng ta, những người đầu tư hoàn toàn mất tung tích về hắn. Ta nợ công ty những 600 triệu vạn a, có lẽ đủ để phán ta bị tử hình mà chẳng cần phải chờ đợi lâu.

Mà giám đốc của ta, kỳ thực đã sớm thu lượm được tất cả bằng chứng phạm tội của ta, tương kế tựu kế lấy gậy ông đập lưng ông. Giám đốc bắt đầu thu võng (không thu thập chứng cứ nữa), kết thúc cuộc chơi với ta. Tại phòng làm việc của nàng, nàng nhìn ta chằm chằm rồi cùng đối chất với ta. Lúc này ta mới để ý, tất cả tội trạng của ta đã được ghi rõ ràng vào sổ rồi.

Chứng cứ chất lên như núi, nếu nàng giao tất cho công an làm bằng chứng đưa ta ra tòa, số phận của ta không cần phải nghi ngờ gì nữa, nửa đời sau chắc chắn sẽ là ở dưới địa ngục. Nghĩ đến kết cục đáng sợ, nghĩ đến cha mẹ phải ngậm đắng nuốt cay phải rời bỏ quê hương đi làm để nuôi ta, ta thực sự cảm thấy kinh sợ và đau thương muốn chết. Ta đau khổ cầu xin, cầu nàng cho ta thêm một cơ hội nữa, ta đảm bảo sẽ trả hết nợ cho công ty, thậm chí là trả gấp đôi, gấp ba.

Giám đốc vẫn lắc đầu, trên mặt mang theo nụ cười cực kì vô cảm, trong mắt tràn đầy hèn mọn và... một loại không nói rõ đắc ý, thù hận, hoặc biểu cảm tiếc hận. Nàng trêu đùa ta lấy điện thoại bấm gọi 110, ta bất chấp tất cả, một tay giựt lấy ống nghe, một tay giữ lấy tay nàng. Lúc này mới phát hiện tay nàng thật lớn, ta dùng hai tay cũng khó chống lại một tay của nàng, phù phù một tiếng quỳ rạp trước mặt nàng khóc thảm thiết:

- Tổng giám đốc Vu, van cầu giám đốc hãy tha cho tôi lần này. Nửa đời còn lại của tôi, không cần biết giám đốc cho tôi cơ hội như thế nào, tôi phải làm trâu ngựa cũng sẽ nguyện báo đáp.

Động tác của nàng ngưng lại, nhìn thẳng vào ta. Chỉ chốc lát, biểu cảm gương mặt từ từ trở nên ôn hòa hơn, trở nên cười như không cười. Nàng ngồi xuống đối diện với ta đang quỳ, kéo tay nâng cằm ta lên, nói:

- Ngươi nguyện ý làm trâu ngựa của ta?

Ta cố sức gật đầu, chỉ cần nàng không giao ta cho cảnh sát, cuộc sống của ta coi như là đã có hi vọng. Nàng kéo lấy mặt ta, trên mặt lộ ra nụ cười đầy trào phúng:

- Ngươi vốn phạm tội nặng như vậy, nếu như giao cho bên công an xử lí theo pháp luật, không tử hình cũng sẽ là một không hẹn. Theo một ngàn điều luật không phải không hẹn, thì cũng sẽ phán luôn một vài chục năm thôi đúng không?

Ta gật đầu, Vu Lệ Na bĩu môi tiếp tục nói:

- Thế cứ vậy đi, để ngươi ngồi tù, không bằng tự ta ra tay trừng trị ngươi. Ngươi đến nhà ta làm nô lệ của ta mười năm để ta giải hận đi. Chính ngươi vừa nói sẽ làm trâu làm ngựa cho ta, phải không? Chỉ cần ngươi làm nô lệ của ta mười năm, trong vòng 10 năm đó chỉ được ở trong nhà của ta, mọi chuyện hôm nay coi như xóa hết, được không?

Ta bị đề nghị của nàng làm cho sợ ngây người, không nghĩ tới nàng sẽ đưa ra điều kiện như vậy.

- Thế nhưng, tổng giám đốc Vu... không cho tôi ra ngoài làm việc, làm sao ta có thể kiếm tiền hoàn trả... hoàn trả cho giám đốc?

Vu Lệ Na cười khanh khách đứng lên:

- 600 triệu vạn với ngươi là một con số thiên văn, còn với ta chỉ là không khí. Chỉ là, Vu Lệ Na từ khi sinh ra hận nhất có người vừa lừa dối lại vừa phản bội ta.

Nói đến đây, ánh mắt của nàng xẹt qua một tia phẫn hận hòa buồn bã, nhưng lập tức sáng quắc trở lại lườm ta:

- Ta vốn tín nhiệm ngươi như vậy, cho ngươi cơ hội trở thành kẻ bề trên, đáng tiếc ngươi phụ lòng tin của ta, phản bội ta, sẽ bị nghiêm phạt. Đây là ngươi tự tìm đến, đừng oán ta, có trách hãy trách ngươi quá thấp hèn đi!

Nói rồi, nàng vươn tay tát : " Bốp! Bốp" để cho ta nhớ. Từ nhỏ đến lớn, cha mẹ, thầy cô và tất cả mọi người đều ra sức che chở cho ta, chưa bao giờ bắt ta phải quỳ xuống để bạt tai, thế nhưng ngày hôm nay ta đã nếm được mùi vị nhục nhã là như thế nào rồi.

Ta sợ chết, ta không có dũng cảm, phải trở thành nô lệ của nàng, bằng không ở phía trước đợi ta rất có thể là án tử hình. Nàng bắt đầu soạn thảo một bản hợp đồng, cũng là khế ước bán mình của ta. Ngón tay dài mà trắng nõn của nàng bay lượn trên bàn phím máy tính, ta nghĩ đứng lên, nàng liền dùng mắt liếc ta, dùng nhãn thần tràn ngập uy nghi nắm giữ vận mệnh của ta mà trở nên trên cao nhìn xuống. Ta chẳng hiểu chuyện gì xảy ra nhưng hai đầu gối cũng mềm nhũn, không dám đứng. Không lâu sau, nàng soạn thảo xong khế ước, đưa cho ta xem. Khế ước viết:

- Tiện nhân Lăng Nhạc Hân (tên của ta) là kẻ phản bội và ăn cắp, hành vi làm mất đi tư cách của mình, không mặt mũi nào để lập nên đời sau được, nguyện bán thân là nô lệ của Vu Lệ Na, thay đổi triệt để, thay da đổi thịt, làm một con chó trung thành. Trong vòng mười năm, tất cả mọi thứ của nô lệ Lăng Nhạc Hân đều thuộc về chủ nhân Vu Lệ Na, là nô bộc, món đồ chơi, sủng vật của chủ nhân. Linh hồn, thân thể, mỗi một tấc da thịt, khí quan của nô lệ Lăng Nhạc Hân đều do chủ nhân Vu Lệ Na xử trí. Mà chủ nhân Vu Lệ Na đảm bảo rằng thân nhân và thân thể của gia đình nô lệ đều an toàn, khỏe mạnh. Ký tên.... Ngày... tháng... năm...

Tại văn phòng của Vu Lệ Na, ta chịu nhục ký khế ước bán thân, rồi nàng tịch thu bản khế ước đó, làm giấy tờ cho ta tạm rời cương vị công tác, sau đó cười lạnh nói với ta:

- Theo ta đi, số phận bị đi tù của ngươi tạm thời bị treo rồi.

Nàng nắm tay ta, ta ủ rũ đi sau nàng xuống ký túc xá, tới bãi đỗ xe của công ty, lấy xe màu trắng của nàng. Chúng ta ngồi trên xe, dọc theo đường quốc lộ hướng ngoại ô chạy tới. Trên đường đi, trong lòng ta tràn ngập thấp thỏm, uể oải và hối hận. Vu Lệ Na thỉnh thoảng liếc mắt nhìn ta, thần thái như thợ săn đang đánh giá con mồi. Đi qua hơn 40 cây số, chúng ta đến biệt thự của Vu Lệ Na mua ở vùng ngoại ô. 

Part 2

Vu Lệ Na chưa bao giờ mang ta tới nơi này. Bao bọc xung quanh đều là núi, cảnh sắc vô cùng đẹp, quả thật không khác gì tiên cảnh. Ô tô vòng qua đường núi thì đến nơi, ta xuống xe quan sát biệt thự. Sân rộng đến nỗi làm cho người khác cảm thấy choáng ngợp, đủ chỗ cho 4, 5 sân bóng, đồng thời tường đều có lưới sắt vây quanh. Trên sân trồng từng thảm cỏ lớn, bằng phẳng và xanh mượt, tô điểm thêm bằng rất nhiều bồn hoa.

Tòa nhà 5 tầng đứng sừng sững tại nơi trung tâm, kéo dài mấy chục thước, dọc theo lối vào là những cây tùng bách được xếp rất thẳng hàng, mà xa hơn có rất nhiều chỗ giải trí như: hồ bơi, sân tennis, cùng với rất nhiều kiến trúc khác biệt khác. Nữ nhân này thực sự là một kẻ tỷ phú giàu nhất nước, đây chính là ước mơ lớn nhất đời ta. Không chỉ có vậy, trong giới thương nhân ai ai cũng công nhận nàng là một mỹ nhân, nam nhân theo đuổi nàng phải dài đến vài cây số, vậy thì vì sao đối với nữ nhân lại cảm thấy có hứng thú? Nàng dẫn ta đến nơi này, rốt cuộc là có mục đích gì? Ta còn đang ngồi yên tại chỗ không dám đi lại trong khuôn viên xa hoa này thì có mấy người mặc trang phục người hầu đã đi tới đón tiếp nàng. Trong đó, có một người có vẻ như là quyền lực nhất đi trước, lấy ánh mắt ra hiệu cho những người đằng sau dừng lại, sau đó đưa tay mở cửa xe cho Vu Lệ Na, chắp tay cung kính nói với nàng:

- Tiểu thư đã trở về.

- Ừ.

Vu Lệ Na nhàn nhạt trả lời, quay đầu lại nói với ta:

- Ra đi.

Ta chần chừ một chút, rốt cục không tình nguyện mở cửa xe đi ra. Chỉ thấy ánh mắt của mấy nữ nhân trung niên bên cạnh Vu Lệ Na đều nhìn về phía ta. Ngũ quan của họ đều đoan chính, vóc người đều rất cân xứng, vừa nhìn đã biết chắc chắn họ đã được huấn luyện rất thành thục, hiểu được mọi lễ nghi, nhưng ta nghĩ ánh mắt của họ có điểm không đúng. Dường như họ nhìn ta như kiểu một người nội trợ đang chọn đồ ăn vậy.

- Người kia là nô lệ ta mới thu nhận, các ngươi giúp ta trông chừng thật tốt đi.

[HIDE=700]Vu Lệ Na giơ tay chỉ chỉ ta. Ta không nghĩ bị đem ra làm trò đùa trước nhiều người như vậy, nhất thời mặt nóng rần lên, xấu hổ không chịu nổi, vô ý thức đưa mắt nhìn mấy người kia, muốn nhìn phản ứng của họ thì thấy họ đang nhìn nhau mỉm cười, tựa hồ đối với loại kỳ quặc quái gở này sớm đã tập thành thói quen, làm càng cho nội tâm của ta trở nên lo sợ. Trời ạ, ta rốt cuộc đã đi tới nơi nào đây? Vu Lệ Na rốt cuộc định đối xử với ta như thế nào? Còn không có thời gian suy nghĩ, Vu Lệ Na đã thong thả bước tới trước mặt ta, khoanh hai tay trước ngực, đối với ta nói:

- Cởi đồ ra đi.

- Sao... Sao cơ? – ta nghi ngờ là mình đang nghe nhầm.

- Ta nói ngươi cởi đồ ra.

Vu Lệ Na dùng ngữ khí chân thật, nói thật rành mạch:

- Đều cởi sạch.

- Tổng giám đốc Vu, tôi... Tôi... Giám đốc... Tôn... Tôn trọng tôi một chút được không? Không nên như vậy, được không?

Ta nói năng lắp bắp không nên câu, tuy rằng trước đó ta đã mơ hồ đoán được kết cục này, nhưng mà khi nó trở thành hiện thực thì ta vừa thấy kinh ngạc, vừa thẹn lại vừa sợ.
- Tôn trọng? – Vu Lệ Na cười lạnh một tiếng. Ngươi là nô lệ  của ta lại bảo ta tôn trọng ngươi, ngươi đùa ta sao? Ngươi là kẻ trộm, một kẻ vốn nên ngồi trong lao ngục dành cho kẻ tử tù! Haha, tôn trọng? Ta khinh!

Vu Lệ Na nhổ nước bọt vào mặt ta, sau đó hướng lỗ tai ta nói:

- Ta cho ngươi biết thế nào là tôn trọng! Trương tỷ, cho cô ta học quy củ của chúng ta ở đây đi.

Theo lời nói của Vu Lệ Na, những người khác gọi:

- Trương tỷ!

Người nữ một bên sửa lại tay áo, một bên hướng ta ngạo mạn đi tới. Ta nghĩ quay người bỏ chạy, đột nhiên thấy bên hông căng thẳng, chẳng biết từ lúc nào đã có một nữ nhân đứng sau ta, hai tay vững vàng giữ chặt lấy thắt lưng của ta.

- A, không nên!

Ta la hoảng lên, liều mạng dãy giụa, tưởng thoát khỏi đôi tay của người kia, nhưng lại không làm nên chuyện gì, thân thể ngược lại mất đi cân đối ngã xuống.

Trương tỷ đi tới trước mặt ta, trói ta lại, trong mắt hàm chứa đầy dục vọng làm nhục.

- Đừng, van cầu các ngươi. Không nên, không nên a!

Ta bắt đầu khóc nức nở, nước mắt tràn ra khỏi mi. Ta thật sự hối hận, không nên tham sống làm gì để bây giờ phải chịu nhục như thế này. Đáng tiếc, tất cả đều đã quá muộn, ta đã trở thành 1 người nô lệ, một nô lệ mất đi nhân cách và tôn nghiêm. Ta bị đám người kia lột hết quần áo, sao đó đưa đến biệt thự của Vu Lệ Na...

Phòng khách vô cùng trống trải, đại khái rộng 100 mét vuông có thảm phủ, cột nhà đều được chạm trổ, lắp đặt thiết bị rất đẹp. Chỉ là nếu như tỉ mỉ quan sat, trần nhà có vẻ có chút quái dị: trên tường có nhất nhiều roi và các loại khí cụ, trên trần treo một móc sắt và một vật cổ quái... Vu Lệ Na an vị tại cái ghế bằng kim loại đặt chính giữa phòng khách, ta bị hai nữ nhân áp giải quỳ gối dưới chân nàng. Vu Lệ Na nắm tóc, bắt ta ngẩng đầu nhìn nàng, trong mắt lóe ra một tia hưng phấn mà lại rất lạnh lùng:

- Hôm nay ta cấp cho nô lệ ngươi một cái khóa hạng nhất. Cái này thể hiện được rõ uy nghi của chủ nhân ta – sau đó nhìn Trương tỷ, gật đầu.

Trương tỷ lập tức xoay người, lấy roi da trên vách tường mang xuống, ra hiệu cho 2 người kia bắt ta đứng thẳng trên cái giá treo. Hai tay của ta bị cố định lại trên một thanh ngang của giá treo, hai chân cũng bị cố định lại, tách xa nhau ra.

- Trương tỷ!

Roi bắt đầu vung lên, trong cổ họng nàng cũng phát ra một tia đắc ý, sau đó roi tiếp tục đánh vào lưng trần của ta, khiến ta cảm thấy sau lưng như đau đớn đang bị lửa thiêu vậy, làm ta không tự chủ được mà rung mình một cái, mà những roi sau ra tay mạnh đến nỗi làm ta hít thở không thông. Roi trong tay Trương tỷ như một con rắn linh động đang liếm lên da thịt mềm mại của ta vậy.

Đầu tiên là ngực của ta, sau đó là tới thắt lưng, rồi tới mông ta. Ta nghĩ giãy dụa thân thể né tránh roi của bà ta, đáng tiếc là là không tài nào tránh được. Ta kêu, ta khóc nức nở nhưng trên mặt Vu Lệ Na lại thấy hứng thú, trên mặt biểu cảm tràn ngập dâm dục, tựa như ta đau khổ có thể đem đến thỏa mãn cực lớn cho người này vậy. Bị đánh không đến 10' nhưng với ta như là mười thế kỷ vậy, da thịt quanh thân ta nóng đỏ, đau nhức như bị hỏa thiêu vậy.  Sauk hi bị đánh xong, ta bị giải xuống dưới, quỳ xuống trước gót chân của Vu Lệ Na. Tay nàng nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt ta, hỏi:
- Có phục hay không?

Nước mắt của ta còn chưa kịp khô, còn chưa hết thở dốc, quay đầu đi, không lên tiếng. Vu Lệ Na mỉm cười nói:

- Xem ra ta còn phải giúp ngươi nhập vai thật tốt.

Nàng vẫy vẫy tay. Hai nữ nhân thô bạo đem mặt ta hướng lên trời, để trước ngực ta một thanh inox, sau đó trói chân tay ta lại, để chân tay ta bị cố định tại một cái gậy, biến thành tứ chi hướng lên trời, hai chân dạng ra... một tư thế cực kì khó hiểu, mà cũng có bao nhiêu khuất nhục và khó chịu (chỗ này mình không hiểu dịch đại ^^).

Mà Vu Lệ Na rất thản nhiên thưởng thức bộ dạng chật vật của ta, ánh mắt dâm đãng không chịu nổi chăm chú nhìn vào giữa hai chân của ta, khiến khuôn mặt đang tái nhợt của ta phải trở nên ửng hồng. Nữ nhân đứng bên cạnh đưa cho Vu Lệ Na một cái chai, sau đó nàng lấy trong chai ra một ít cao màu trắng trong đó ra, vẽ loạn tại nơi tư mật của ta, sau đó đứng lên.

Đôi tay thon dài của Vu Lệ Na thuốc cao lạnh lẽo ra sức bôi lên chỗ tư mật của ta, khiến cho đầu óc của ta trở nên trống rỗng. Hơn nữa, vì ta quá xấu hổ và giận dữ, cho nên ra sức giãy dụa, nhưng tất cả đều là vô ích. Tư thế hiện tại của ta, đến nhấc tay cũng không được, cũng không thể xoay người, giãy dụa quá nhiều cũng chỉ khiến ta trở nên buồn cười hơn mà thôi. Một nô tỳ đi tới, dung ống tuýp đơn giản khắc chế ta lại. Tay Vu Lệ Na ở chỗ tư mật của ta xoa bóp một hồi lâu, sau đó giơ lên dao cạo râu như thể không có chuyện gì, nói:

- Ta cạo lông ở nơi này cho ngươi, ngươi mà lộn xộn, sẽ bị thương chỗ hiểm nga. – Nói xong tay bắt đầu hành động, đôi môi nhếch lên tỏ vẻ khinh bỉ.

Rất nhanh, nơi tư mật của ta đã trở nên trơn nhẵn, Vu Lệ Na ngẩng lên thổi nhiệt khí vào bộ ngực lớn của ta ( BB mà =="), dao cạo vẫn ở nguyên tại chỗ cũ, nhẹ nhàng cạo cạo, tựa như đang thực hiện điều gì đắc ý lắm. Mấy nữ tỳ kia thương lượng với nhau xong bèn đưa tới tay người kia một cái vợt. Trông nó giống như vợt đập ruồi, nhưng mắt lưới nhỏ hơn rất nhiều,    tay cầm như cái xẻng xúc, hai đầu đều bọc nhựa, ở giữa là khung kim loại. Nữ tỳ quỳ gối trước mặt ta, mặt hướng đến hai chân ta, tay nhẹ nhàng nhấc ống tuýp trong lông ta lên, làm thế hạ thân của ta hầu như sẽ lộ hết ra ngoài.

Trong lúc đó, Vu Lệ Na cầm lấy vợt tìm được hai chân của ta, mau lẹ mà ngắn ngủi bắt đầu quật vào ngực ta. Nhất thời, một cảm giác đau đớn không chịu nổi xen lẫn với cảm giác tê dại tràn ngập trong ta, khiến nội tâm ta cảm thấy cực kì hổ thẹn, cắn chặt môi để chịu đựng sự gian nan và nhục nhã, nước mắt một lần nữa lại phủ lấy hai tròng mắt của ta. Tần suất và độ mạnh yếu của người kia không ngừng tăng lên, hô hấp của ta cũng ngày càng gấp, máu bắn cả lên mặt ta, nơi đó thật sự quá mềm, quá nhạy cảm.

Nhưng mà, dường như lửa cháy đổ thêm dầu bàn, lúc này một người nữ tỳ đã đi tới, ngồi xỗm đối diện với ta, hai tay cầm nắm lấy ngực của ta, vuốt ve thưởng thức, ngón tay còn thừa ra thì nắm lấy đầu ngực của ta, hai cảm giác đan xen lẫn nhau khiến cả người ta nóng như nhũn ra, đau đớn không ngừng. Ta nhịn không được rên rỉ hòa nức nở đứng lên. Việc này còn chưa xong, lại có thêm một nô tỳ nữa đi tới, cầm trong tay hai bàn chải lông mềm, bắt đầu xoa xoa ngực ta, để ta cảm nhận được sự đau đớn khắc sâu vào trong tâm khảm, đau đớn đến không có gì có thể hình dung ra được.
Cứ như vậy như vậy trong một khoảng thời gian dài, giới hạn chịu đựng của ta bắt đầu không trụ được nữa, vỡ tan. Thân thể khô khốc của ta bèn hướng đến Vu Lệ Na cầu xin tha thứ:

- Vu tổng, làm ơn tha cho tôi đi, cầu xin Vu tổng giơ cao đánh khẽ, thương cảm cho tôi đi, làm ơn... Hức, hức...

- Có phục hay không?

Vu Lệ Na một bên không hề lưu tình chút nào vẫn quật lấy quật để nơi riêng tư của ta, một bên dùng ánh mắt lạnh lùng vô tình đối diện với ta.

- Tôi phục tôi phục rồi, được chưa ạ? Vu tổng... Ô ~

- Kẻ đê tiện không hiểu quy tắc này!

Vu Lệ Na nặng nề mắng vào mặt ta, làm cho toàn thân ta trở nên run rẩy:

- Ngươi dám há miệng gọi Vu tổng sao? Khế ước bán mình đã kí, vậy mà tiện nô nhà ngươi dám gọi Vu tổng này Vu tổng nọ sao? Từ nay về sau gọi chủ nhân, OK?

Xem ta ngây ngốc không có phản ứng, Vu Lệ Na quát to hơn nữa, ngữ khí cũng nặng hơn, tràn ngập uy hiếp lập lại một câu:

- OK?

- Vâng, Vu... . Vâng, thưa chủ nhân.

Để ta ăn đủ đòn roi, Vu Lệ Na rốt cục ban ân, phất tay bảo mấy người nữ tỳ:

- Tạm tha cho cô ta đi. 

Part 3

Mấy người nữ tỳ đi tới ngồi nghỉ ở hai bên ghế sô - pha, còn Vu Lệ Na một lần nữa lại ngồi ở chiếc ghế kia, chỉ còn ta là tứ chi hướng lên trời giờ đã đặt xuống dưới đất, mặt hướng về phía Vu Lệ Na. Vu Lệ Na trên cao nhìn xuống, rất nghiêm khắc nhìn xuống ta nói:

- Làm nô lệ, rất nhiều quy củ phải học. Đầu tiên là việc xưng hô, sau này ngươi xưng hô không cho phép xưng ta, mà phải xưng nô tỳ, hiểu không?

- Đã hiểu, chủ nhân -  ta rơi lệ nói.

Vu Lệ Na nhìn mọi người xung quanh, nói thêm:

- Ngươi là nô, tại trang viên này tất cả mọi người đều là nô dịch như ngươi. Sau này, thời gian ta không ở đây, tất cả sẽ đều là chủ nhân của ngươi, hiểu chưa?

- Dạ, hiểu rồi ạ.

Kinh qua một phen dằn vặt hòa nhục nhã của Vu Lệ Na, ta đã hoàn toàn đánh mất dũng khí giằng co hay chống cự, chỉ có thể nhẫn nhục chịu đựng.

Vu Lệ Na ngẩng đầu nói với Trương tỷ:

- Cởi trói cho cô ta, cho cô ta xem thử trang phục và đạo cụ của một con chó cái đi.

- Đã sớm chuẩn bị, thưa tiểu thư.

Vừa nói vừa cầm cái gì đó đi tới bên cạnh ta. Bà ta cúi xuống dung chìa khóa mở xiềng xích cho ta, đỡ ta ngồi rồi làm cho ta quỳ xuống, sau đó lấy thứ vừa cầm trên tay tròng vào cổ ta, ta cố gắng cảm nhận. Thì ra đó là một cái vòng cổ dành cho chó, trên đó có khóa, mà chìa khóa lại nằm trong tay Trương tỷ kia.

- Dắt cô ta ba hai vòng cho cô ta tập làm quen đi.

- Vâng thưa tiểu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net