Mười phần yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Tình yêu の giấu bên trong bánh mì
Editor: Geum



Trung thu cháu nó ở nhà không có gì làm ngồi nghe nhạc Adele -_- đừng nói cháu nó FA, bởi vì tối Trung thu trời không nắng nên cháu nó mới ở nhà thôi -_- chứ có người rủ đi chơi đàng hoàng nha -_-
tên tác giả dễ thương khiếp

Ch

ương 1

“Chúng ta làm bạn là được rồi.”



Những lời này làm cho tôi nhớ đến một tháng trước, cũng có một người nói với tôi như vậy. Người ấy dùng mười phần thích, lấy đi mười phần yêu của tôi.



Đêm khuya vắng người, Trịnh Ân Na và tôi ngồi trên hai chiếc xích đu trong một công viên công cộng nhỏ, nghe cậu than thở về chuyện tình cảm đắng cay. Tôi không thích nghe, nhưng tôi phải lắng nghe, bởi vì điểm dừng chân tối hôm nay là nhà cậu, cậu không muốn đi lên, muốn tôi ngồi xích đu với cậu một lát. Nếu cậu là chủ nhà thì tôi chỉ có thể nghe rồi làm theo vậy.



Cậu nói, có một đứa em trai theo đuổi cậu thật lâu, vài ngày trước cậu đã đồng ý quen với nó, nhưng lại không quen gọi tên thằng nhóc. Bởi vì tên nó đọc tương tự với tên tôi nên thường gọi nhầm thành tôi.



Tôi cười to, tôi tên là Gia Giai, chẳng lẽ thằng nhóc kia tên là Gia Gia?



Trần Gia Minh. Cậu nói.



Mẹ ơi, khác nhau lắm mà?



Tôi cười tà ác, chống xích đu ra đằng sau, nhấc chân lên, lắc lư trên xích đu.“Ha ha, tớ biết vì sao rồi, Trịnh Ân Na, bởi vì cậu yêu đơn phương tớ đó, ha ha.”



Cứ nghĩ rằng cậu sẽ hùa theo câu cười đùa của tôi, ai ngờ cậu lại nghiêm túc nói: “Trước kia tớ đã nói rồi, vì sao bây giờ cậu mới bằng lòng tin tưởng? Nhưng bây giờ.... hết thảy đều đã quá muộn . Chúng ta làm bạn là được rồi...”



Những câu nói sau đó, tôi rốt cuộc không nghe được , bên tai vẫn vang vọng những lời kia: “Chúng ta làm bạn là được rồi”. Vì sao ai cũng muốn tôi làm bạn với họ, ai cũng muốn dùng cách gần như tàn nhẫn này?



Xích đu càng đu càng cao, càng lúc càng nhanh, tôi nghe thấy tiếng gió sượt qua bên tai lẫn với tiếng cười và tiếng nói của mình: “Ha ha, Ân Na, cậu nói nghiêm túc quá à ~~~ vậy chúng mình ở bên nhau đi, ha ha.”



Khuôn mặt của cậu còn nghiêm túc hơn lúc nãy: “Hà Gia Giai, trò đùa của cậu tớ không thể theo nổi. Cậu luôn lấy giọng điệu đùa cợt để nói chuyện, tớ không thể phân biệt được câu nào là thật, câu nào lại là giả. Sao cậu cứ mãi đeo cái mặt nạ cười cợt đó trước mặt mọi người?”



Lời của cậu thật chua chát, lại quá văn vẻ, thật không hổ là học ngành văn.



Cậu dài mặt ra, tôi ngại không dám đùa giỡn nữa, cũng nghiêm túc lên: “Vậy cậu thích gì ở tớ chứ?”



“Nụ cười của cậu.”



“Ha ha, bộ rất quyến rũ sao?” Tôi giả bộ cool, làm động tác kinh điển của anh chàng Hanawa 

[xem [Chibi Maruko]]

.



Tôi nghĩ rằng ngay giây sau cậu sẽ nắm chặt quả đấm, rồi dùng nó hôn lên đôi mắt tôi, hoặc tìm roi da SM tôi thật dịu dàng. Ai ngờ, cậu nói một câu làm dạ dày tôi như tiết acid ngay lập tức: “Bởi vì nụ cười của cậu rất cô đơn.”



“Nó nói cho cậu? Được rồi, sau này tớ phải thường xuyên mang theo một cái gương, khi cười thì lấy ra soi, có bạn, nó sẽ không cô đơn, ha ha.”



Cậu thở dài:“Trốn tránh cùng giả ngốc là thế mạnh của cậu mà, cậu cứ tiếp tục giả bộ đi.”



Tôi cười cười, nhảy xuống xích đu, nhìn nó dần đứng yên: “Ha ha, Ân Na, may mà cậu không phải là bác sĩ tâm lí, bằng không tớ phải vào thẳng nhà thương điên.”



Trịnh Ân Na bất đắc dĩ cười, nhưng tôi còn bất đắc dĩ hơn. Tôi nói mệt, cậu mới dẫn tôi lên nhà.



Trịnh Ân Na và tôi cùng cấp, khác khoa, khác hệ, khác xã đoàn, cậu là bạn của cô bạn Triệu Tiểu Lan của tôi. Tóc nhuộm sọc màu Champagne, đuôi tóc vừa đến xương quai xanh, khuôn mặt thanh tú, đôi mắt buồn, rất hợp với tính trầm lặng của cậu. Cậu dọn ra khỏi trường, ở một mình. Nếu không phải đêm nay trộm ra ngoài trường, tôi cũng sẽ không gọi cho cậu, rồi hỏi cậu ở nhờ một đêm như thế này.



Sợ cậu lại tiếp tục nói này nói nọ, tôi tắm xong liền leo lên nằm trên sofa, nhanh chóng liên hệ với Chu công.



......



Cửa bị gõ ầm ĩ, chẳng khác nào người đó muốn đục một cái lỗ ở ngay trên cửa. Tôi leo xuống sofa, trợn to đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, mở cửa ra.



Một quả đấm đập ngay vào trán tôi, tôi đau đớn kêu to, ôm trán, tỉnh ngủ hoàn toàn, trừng trừng nhìn thằng nhóc mới vừa gõ vào trán tôi như gõ cửa.



“Bà là ai?!” Tôi còn không kịp mở miệng, nó lại hỏi: “Ân Na đâu rồi?”



“Cậu ấy không ở đây…”



Vừa mới nói xong, Trịnh Ân Na dụi mắt buồn ngủ đi ra khỏi phòng.



Thằng nhóc lập tức bắn mắt về phía tôi. Vì thế tôi sửa lời: “Cậu ấy không ở trong phòng khách. Ân Na, cậu tỉnh rồi à? Có người tìm cậu này.”



“A, Gia Gia, là cậu sao? Sao lại đến đây, sáng nay không có tiết à?”



Ồh, hóa ra nó chính là bạn trai mới của Trịnh Ân Na, Trần Gia Minh a. Nó bước đến cạnh cậu, thấp giọng hỏi tôi là ai. Nó quan sát tôi, đồng thời cũng bị tôi quan sát..



Cao khoảng mét bảy tám, mặc quần jean xanh nhạt và áo thun trắng, chân xỏ một đôi dép lê, mồ hôi! Góc cạnh rõ ràng, mím miệng, nhìn tôi kiểu vô cùng khinh bỉ. Em trai đúng là em trai, trong bụng nghĩ thứ gì đều ghi rõ ràng trên mặt. Non! Thằng nhóc mười chín tuổi.



Ánh mắt nó nhìn tôi như nhìn con ăn mày vậy, tôi hoảng hốt nhìn lại bản thân trong mắt nó: một bà tóc tai bù xù, môi miệng trách bệch, quần áo lôi thôi. Điều này đâu đáng ngạc nhiên, tôi ngủ không thành thật, lại nằm trên chiếc sofa nhỏ như vậy, cả đêm lăn xuống đến mấy lần, chỉ là mình mơ màng buồn ngủ leo lên nằm tiếp thôi.



“Cậu ấy là bạn tôi, tên Gia Giai.”



“Bả cũng tên Gia Giai? Ân Na, sau này đừng bảo tôi là Gia Gia , gọi tôi là Gia Minh, đã sớm nói chị đừng gọi tôi như vậy mà. Gọi là Gia Gia, rất đàn bà.” Hai người thì thầm dưới mí mắt tôi.



Tôi ngáp một cái: “Tôi viễn thị, tôi không thấy gì cả, tôi bị điếc, tôi không nghe gì cả…” Tiếp tục nằm trên sofa mơ Chu công.



Trịnh Ân Na không biết có phải là vì tôi hay không, có hơi cố kỵ, nói chuyện cứ ấp úng.



Chờ cậu đi rửa mặt, em trai Trần Gia Minh cố tình cao giọng: “Ủa, kính mắt ai đây ta? Quê như vậy.”



Tôi ngồi cả người dậy, thấy nó đeo kính mắt của tôi, đầu như cái rada, lắc qua lắc lại: “Nha, hơi chóng mặt…”



“Phải không? Nếu không đưa kính mắt cho chị, cậu không chỉ chóng mặt, còn sẽ nhìn thấy sao, thấy trăng luôn đó nha.”

Ch

ương 2

Trịnh Ân Na ra khỏi WC, Trần Gia Minh liền ném mắt kính của tôi lên bàn, nhảy qua, ríu rít mười vạn câu hỏi vì sao. Vì sao tối hôm qua cậu đột nhiên ngắt điện thoại của nó, vì sao tôi ở lại nhà cậu, vì sao…



Tôi rốt cuộc không thể liên hệ với Chu công nữa, đành lủi vào WC, rửa mặt. Lúc đi ra, Trịnh Ân Na vẫn còn đang trả lời mười vạn cái nguyên nhân của cậu.



Bụng bắt đầu xướng Không Thành Kế, không muốn ngắt lời bọn họ, tôi đành thất lễ mở tủ lạnh nhà người ta ra, xem thử có gì ăn được không. Không may, tủ lạnh cũng đang xướng Không Thành Kế, tôi thất vọng dóng cửa tủ lạnh lại, rót mấy li nước đóng chai để uống. Bỗng nhiên nhớ đến bộ phim [Hữu tình uống nước là no](1). Nếu thật sự hữu tình uống nước là no, thì có nốc sạch nước Thái Bình Dương tôi cũng khát.



“Gia Minh, tôi đói bụng.” Bụng của Trịnh Ân Na rốt cục cũng phát ra tín hiệu tương tự tôi.



“Tớ cũng vậy.” Tôi giơ cao tay, phụ họa.



Em trai hoàn toàn không thèm liếc nhìn tôi, nói: “Chúng ta ra ngoài ăn đi.” Tôi biết, những lời này không phải là nói với tôi.



Nhưng mà, tôi cũng đi theo . Không vì thứ gì khác , chỉ là một mình ở lại nhà người ta, về công về tư cũng không tốt lắm. Đành cứng đầu theo thôi.



Chọn một quán

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net