N18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Ninh Viễn.
Người dịch: QT bá mẫu.
Editor: Ke. 

Nguồn: http://vnsharing.net...ad.php?t=422838
Văn án: Tuổi 18? Thì làm sao?.

Đôi lời lải nhải của editor: Tác phẩm này xin dành để chúc mừng sinh nhật Huyên đồng chí, cám ơn đồng chí đã tốn rất nhiều mồ hôi mắt, mồ hôi tay và một số loại mồ hôi khác, nói chung là dung dịch chất lỏng cùng thiêu đốt hàng triệu nơ ron thần kinh mà cống hiến cho thiên hạ. 

Đồng thời đây cũng là lời cảm ơn của tại hạ tới bé Shi: siêu cấp khả ái hoa gặp hoa nở, người gặp người ngất đích tiểu thụ dụ cả cụ ho lụ khụ. Cám ơn bé đã dụ ta vào cái động này để ta rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục, cam tâm tình nguyện làm nô bộc của dân. Sức dụ của bé thật không tưởng. 

Lời kết: Ta rất khâm phục cùng kính nể hai người, hai người chỉ xếp sau vũ trụ vô địch, không ai sánh cùng, ngửa cổ không thấy, muốn sờ không tới, đệ nhất mỹ nhân Bạch tỉ tỉ trong lòng ta. 

*(^_^)* Cheer *(-_-)*

Và, vâng, như cái tên của em nó, cái này xin HIDE 500.  Thôi không hide nhiều nữa, hide ít thôi vậy.

Chương 1

Tác giả: Ninh Viễn

Ta nghĩ ta không phải là người kỳ quái nhưng kỳ lạ ở chỗ mọi người xung quanh lại cho là ta khác người. Ta cũng không muốn phản bác lại vì như vậy rất phiền nhưng lại ngại người khác hiểu lầm. Đúng vậy, ta thừa nhận ta rất để ý đến ánh mắt của người khác. Vì vậy có đôi khi ta chăm chú phân tích bản thân, ta thực sự rất kỳ quái sao?.

Khi ta mặc quần áo nam đi trên đường, mọi người có khả năng cho rằng ta thích cải trang. Trời mới biết chỉ khi mặc quần áo nam ta mới có cảm giác an toàn. Khi ta đang trong lớp học đột nhiên khóc rống lên không ai biết đó là vì ta bỗng dưng nhớ tới con chó yêu quý đã chết nhiều năm trước. Khi ta ôm lấy một nữ sinh, có thể mọi người nghĩ là ta đồng tính luyến ái, thế nhưng ta lại không nghĩ nhiều như vậy. Ta chỉ là đang hưởng thụ nhiệt lượng do hai thân thể ma sát sản sinh ra. Chỗ ta ngồi thật sự rất lạnh mà.

Cho nên, cuối cùng ta đưa ra một kết luận: Không phải ta kỳ quái mà là không ai hiểu được ta.

Trong lòng ta rất muốn có người có thể hiểu được mình nhưng mà ta chưa bao giờ làm cho người khác hiểu được ta. Tính cách mâu thuẫn này có thể là chỗ kỳ quái của ta.
So với kỳ quái thì dùng bất thường để miêu tả ta có vẻ hợp hơn. Sao cũng được, ta không quan tâm.

Cứ như vậy mà sống 18 năm cho đến khi ta gặp tiểu Lâm.

Ta vẫn nghe người ta nói: 18 tuổi là thành niên, 18 tuổi là khác biệt. Rốt cuộc là khác biệt ở chỗ nào?. 18 tuổi rồi sẽ phát sinh chuyện gì khiến nó trở nên khác với các tuổi khác?. 18 tuổi rồi thì sẽ biến thành người khác sao?. Có người nói là ta lo lắng vô ích, thậm chí còn có điểm ấu trĩ. Thế nhưng tiểu Lâm khiến ta thực sự thay đổi. Ta 18 tuổi năm đó, thay đổi.

Tiểu Lâm học lớp bên cạnh, là nàng chủ động làm quen với ta. Có một ngày tan học, nàng chạy tới nói với ta: “An Hạ, tớ rất thích cậu, chúng ta có thể hẹn hò không?”. Ta nhìn nàng hỏi: “Cậu xem tớ là nam hay là nữ?”. “Đương nhiên, cậu là nữ, mà tớ thì thích vẻ nữ của cậu”.

Ta không có hỏi rốt cục trong mắt nàng ta là cái dạng gì, nàng có thể thích một kẻ lập dị như ta đúng là làm khó cho nàng rồi, vậy nên ta đồng ý. Quan hệ của ta với nàng chắc là tình nhân, nói thật ta cũng không rõ. Mỗi ngày cùng nàng đi học, cùng nhau ăn, cùng nhau đi xem phim, cuối tuần thì hẹn hò. Ta có chút mệt nhưng tiểu Lâm lại không biết chán.

Lại nói tiếp, nàng chính là người mang ta đến một thế giới khác.

Ngày đó nàng nói muốn xem phim đêm, ta viện cớ đến nhà bạn học nhóm xin phép ba mẹ trốn ra ngoài. Tại ngoài rạp ta mua rất nhiều đồ ăn nhưng tiểu Lâm lại cau mày nói: “Cậu mua nhiều như vậy ăn có hết không?”. Ta nhìn đống đồ ăn trong tay thấy cũng bình thường đâu nhiều lắm nói: “Không nhiều đâu, chúng ta hai người ăn cả đêm mà”. Không hiểu tiểu Lâm thở dài là có ý gì, lúc chúng ta vào rạp bộ phim thứ nhất đã bắt đầu chiếu.

Ta rất thích phim Hồng Kông, ngày đó bốn bộ phim thì có ba bộ là phim Hồng Kông, còn có phim mà ta rất muốn xem [Xuân quang sạ tiết]. Lúc ta đang vui vẻ vừa xem phim vừa ăn đồ ăn thì tiểu Lâm lại từ từ đem tay dò xét giữa hai chân của ta. Ta cũng không để ý nhiều, tiếp tục xem phim. Đang lúc định mở coca ra uống thì nàng bắt lấy cổ tay của ta, chậm rãi đem tay của ta luồn vào trong áo của nàng. Sờ thấy da thịt nóng hổi nhẵn nhụi của nàng khiến ta suýt ngất. Ta thực sự rất thích cảm giác ấm nóng do tiếp xúc da thịt mang lại vì vậy ta có hơi tăng xông, mà nàng vẫn không dừng lại, tiếp tục kéo tay của ta vào cho đến khi nó bao trùm bộ ngực của nàng.

Nàng không mặc áo lót, hoặc là không biết cởi ra từ lúc nào.

Coca rơi.

Đêm đó nàng dẫn dụ ta, trong rạp chiếu phim tối om, ta bị kích thích mà ân ái cùng nàng. Lực hấp dẫn bắn ra tứ phía, ta rất thích cảm giác như vậy nhưng lại có điểm nghi hoặc, đây chắc hẳn không phải là lần đầu tiên của nàng, lúc nàng hé ra ngón tay, ta cười, hóa ra tiểu yêu tinh này không những có dự tính từ trước mà còn rất chuyên nghiệp.

Từ đó về sau ta phát hiện rạp chiếu phim thật ra là nhà nghỉ trá hình, đặc biệt là vào buổi chiếu đêm, tình nhân đến vào giờ đó căn bản không phải để xem phim. Rạp chiếu phim tựa như là nơi tổ chức bữa tiệc tình ái, bên trong tối đen như mực, hơn nữa lại không chạm nhầm.

Sau này tiểu Lâm đưa ta đến nhà nàng vài lần, đều là vừa vào đến cửa đã cởi quần áo của ta, lúc đầu mới mẻ, ta thấy rất kích thích, ta nghĩ ta thích thân thể của phụ nữ cho dù ta không phải là đồng tính luyến ái ta cũng nghĩ thân thể mềm mại cùng tiếng rên quyến rũ trên giường của phụ nữ thật tốt hưởng thụ. Thế nhưng, về sau khao khát của tiểu Lâm tăng dần khiến ta mệt mỏi.

Nàng có thể suốt ngày không làm gì, cơm cũng không ăn chỉ muốn ôm ta cùng nàng trên giường ân ái không ngừng. Mà bộ dạng ngày càng phóng đãng của nàng cũng khiến ta chán dần. Cho nên đó là lý do vì sao hôm thi tay của ta không còn lực, không viết được chữ, chính lúc này ta thầm nghĩ chia tay với tiểu Lâm. Ta thích vẽ tranh, thích đánh đàn piano, tay của ta không thể tàn phế được.   

Sau khi chia tay với tiểu Lâm, ta phát hiện ta không còn giống như trước. Trước đây mỗi lần đi tàu điện ngầm đến trường ta đều nhắm mắt dưỡng thần nhưng bây giờ ta thích giả đeo ống nghe điện thoại, len lén thưởng thức mấy bạn nữ nói chuyện phiếm. Ta thích ngắm mông của các bạn ấy, đẫy đà chắc nịch làm ta thật muốn sờ một chút. Ta huyễn tưởng ta và các bạn xinh đẹp kia làm một chút abc xyz mà sung sướng trong lòng. Chả lẽ ta biến thành đồng tính luyến ái?. Mà cũng chả sao, dù gì bạn cùng học đã sớm đem ta xếp vào khu đó rồi.

Ngày đó trên tàu ta phát hiện một người có vóc dáng rất đẹp, một nữ sinh mảnh khảnh nhưng cái mông lại chắc nịch. Tóc đen dài buộc ở sau đầu, nhìn từ phía trước chắc chắn rất thanh thuần. Ta trông nàng quen quen, đại khái là vì mặc đồng phục cùng trường với ta, có lẽ đã từng gặp qua trong trường. Rất muốn sờ mông nàng nhưng như vậy có bị coi là sắc lang không?. Chắc không đi, ta là nữ mà đó là thủ đoạn che mắt tốt nhất. Hôm nay dù ta không mặc váy nhưng nhìn đồng phục cộng với là mùa đông nên tóc ta cũng khá dài. Nhìn vào chắc cũng nhận ra là nữ sinh đi.

Nghĩ xong đủ lý do chính đáng cho bản thân, ta đứng lên đến bên cạnh nữ sinh kia. Nàng thấp hơn ta một chút, tay phải nắm tay vịn nên ta không thấy mặt. Ta xuất tay trái buông xuống cạnh hông, lắc lư theo nhịp tàu, cứ như vậy từng chút từng chút một mà chạm tới cái mông của nàng. Nhìn thấy nàng không có phản ứng gì nên ta to gan duỗi tay mà nhéo một chút.

Nàng quay đầu lại nhìn ta.

Theo đúng kế hoạch đã vạch sẵn, ta ngoảnh đầu sang chỗ khác, giả vờ như vô tình chạm trúng. Nàng không nói gì, một lúc sau ta chầm chậm ngoảnh lại, liếc thấy nàng đã không nhìn mình nữa.

Thực sự là bé ngoan.

Ta có chút đắc ý, tiếp tục tấn công cái mông đáng yêu của nàng. Nàng chắc thuộc loại nữ sinh nhát gan, sợ phiền phức, bị khi dễ mà không dám lên tiếng. Hoặc là do ta ngụy trang tốt, không lộ ra ý đồ thực sự.

Mu bàn tay cọ xát mông nàng, cảm giác thật tốt…

Lúc ta hài lòng định tiến thêm một bước thì bé ngoan mở miệng nói:

“An Hạ, đừng sờ nữa….”.

Một câu này khiến ta sợ không ít, quay đầu lại nhìn, bé ngoan cũng đang nhìn ta. Đầu óc trống rỗng, trong nháy mắt cơ thể dừng hoạt động. Má nó, thật quá trùng hợp, bé ngoan lại là bạn cùng lớp với ta, hơn nữa còn là lớp trưởng, tên là Tề Chân.

Khi ta xấu hổ cùng Tề Chân đến trường, rồi vào tới lớp, ánh mắt nàng nhìn ta vẫn rất kỳ quái, có chút khinh bỉ, cũng có chút sợ hãi. Ta thật muốn trốn học quá đi.

Ấn tượng của ta về Tề Chân rất mờ nhạt, cho dù nàng làm lớp trưởng thế nhưng trong lớp rất trầm lặng, ít nói vì vậy ta không có mấy ấn tượng. Hơn nữa nàng ngồi sau ta nên ta cũng không nhớ kỹ mặt, chỉ nhớ mang máng.

Thôi xong! Ta nghĩ. Nếu nàng đến nói lung tung với thầy cô thì ta toi thật rồi. Đừng nói là ở trong lớp, ngay cả ở lại trường cũng khó. Thế nhưng thật không ngờ nàng lại không hề nhắc tới hành động…. được rồi, hành động dâm ô mà ta làm với nàng ở trên tàu, mọi người đều đối xử với ta bình thường như cũ.

Chỉ là Tề Chân trốn ta, ta đoán là nàng sợ ta. Nghĩ cũng thật thú vị.

Nàng càng sợ chúng ta lại càng có  nhiều cơ hội chạm mặt, rất nhiều lần ta thấy nàng trên tàu điện ngầm muốn qua chào hỏi nhưng nàng lại không thèm để ý. Trên lớp muốn hỏi bài nàng thì nàng viện cớ có thầy cô giáo tìm có việc nên trốn luôn. Nhưng có một ngày, trong giờ tiếng anh, thầy giáo phân bốn người một thành một tổ chơi trò chơi. Vừa vặn ta với Tề Chân cùng một tổ, ta cười đến âm hiểm còn nàng thì có chút khẩn trương.

Trò chơi là diễn kịch tình huống, một cặp vợ chồng cùng con nói chuyện với một bạn người nước ngoài. Lúc phân vai, bởi vì lời thoại của người vợ nhiều nhất nên phân cho lớp trưởng Tề Chân. Sau đó vấn đề nan giải là ai làm chồng?. Nam sinh có ý nhưng không dám mở miệng, ta thấy có cơ hội tốt như vậy bèn nói: “Để ta làm”. Lúc nói những lời này ta nhìn chằm chằm vào Tề Chân, phát hiện nàng trong nháy mắt có chút sợ hãi, hoảng hốt nhìn ta.

“Được đấy, ta thấy thế cũng hợp”. Có người hùa theo ta.

“Được, vậy quyết định thế đi. Tề Chân diễn vai vợ, An Hạ diễn vai chồng, tiếp theo…”.

Tề Chân vẫn ngồi đó không nói gì, ta âm thầm cười trong lòng, nghĩ trêu đùa cái người không thích cười kia thật thú vị.

Kịch tình huống bắt đầu, ta đứng kề vai với Tề Chân, dẫn đứa “con” mà ta không thèm để ý tới tiến lên bục giảng biểu diễn. Ta phát hiện Tề Chân vẫn tận lực duy trì khoảng cách với ta, nàng thật buồn cười, ta nghĩ. Bục giảng chỉ có chừng này, nàng tiếp tục lùi thể nào cũng ngã. Quả nhiên không ngoài dự đoán, bạn cùng tổ diễn vai “Người nước ngoài A” nói xong chuẩn bị xuống bục thì huých phải chân Tề Chân, nàng kêu lên một tiếng chuẩn bị ngã xuống, ta nhanh tay lẹ mắt ôm lấy nàng mới không khiến nàng bẽ mặt trước toàn bộ bạn học.

Thầy giáo cùng bạn học giật mình hỏi: “Tề Chân, em không sao chứ?”.

“Không… không sao ạ….”. Nàng nói xong liền trốn khỏi vòng tay của ta.

Thầy giáo lại hỏi: “Có thật là không sao không?. Mặt em đỏ lắm, chắc là bị dọa sợ quá rồi hả?”.

Các bạn trong lớp đều cười trộm, ta cũng cười hài lòng, nhìn bộ dạng xấu hổ không biết làm thế nào của Tề Chân, ta nghĩ hình như ta hơi thích nàng rồi.

Có một lần ta gặp lại tiểu Lâm, thấy nàng mặc váy ngắn lộ cả nửa mông, khoác tay một người đeo kính râm to, tóc không dài nhưng dựng đứng hết cả lên…. Chúng ta tạm coi đó vẫn là nữ sinh đi, hai người thân mật đi ngang qua. Bọn họ không thấy ta nhưng ta lại cảm thấy lạnh cả sống lưng. Ta tuyệt đối không nói cho người khác biết cô nàng kia là bạn gái cũ của ta.

Ta đi siêu thị mua thực phẩm ngẫu nhiên gặp Tề Chân. Vừa mới nhìn thấy nàng ta nghĩ thật kỳ diệu thế nhưng ngẫm lại, nàng đi chung tuyến tàu điện ngầm với ta, như vậy nhà nàng chắc cách nhà ta không xa. Tề Chân thả xuôi tóc, áo khoác ngoài màu hồng, phía dưới mặc váy kẻ ca rô. Ta có chút ngạc nhiên, bộ dạng lúc này của nàng so với bộ dạng lúc ở trường thành thục hơn rất nhiều.

“Này!”.

“Hả ~~~~”.

Nàng bị ta dọa đến hét to, suýt tý nữa đánh rơi hết đồ, may là ta lại nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy, nếu không lát đòi bồi thường thì tính cho ai?.

Nàng quay đầu lại nhìn ta, chưa hết hoảng hốt hỏi: “Sao cậu lại ở đây?”.

“Sao tớ không được ở đây? Thật là trùng hợp nha”.

Nàng không nghe ta nói, xoay người muốn đi, ta trong nháy mắt kéo nàng lại nói: “Tớ hơi thích cậu”.

Nàng kinh ngạc nhìn ta, vài giây sau bỏ tay ta ra, cuống quít chạy trốn.

Ta đứng tại chỗ, thích thú qua đi có chút mất mát xông tới. Nàng chưa nói gì đã bỏ chạy, lúc nào cũng chọn trốn. Trốn có thể giải quyết vấn đề sao?. Cậu có thích tớ hay không? Cho dù không thích cũng phải nói một câu từ chối chứ.

Ta có chút dở khóc dở cười, tiếp tục mua đồ.

Ta rất thích phòng của ta, có cửa sổ lớn chạm đất. Lúc hoàng hôn ta sẽ đứng ở trước cửa, nhìn người ta dắt cho đi dạo. Thú vui này giống thú vui của người già nhỉ? Ha ha, nhưng mà ta cho rằng như vậy rất nhàn hạ. Bên cạnh cửa sổ là một giá sách lớn, ta rất thích đọc sách, loại sách nào ta cũng thích đọc….. được rồi, ta thừa nhận trừ sách giáo khoa ra.

Chương 2

Tác giả: Ninh Viễn

Lúc ăn cơm, ba mẹ nói, cấp ba rồi, nên tập trung học hành, tranh thủ thi vào một trường đại học tốt, chọn tốt ngành nghề tương lai sẽ tìm được việc tốt, như vậy bọn họ sẽ không phải lo lắng cho ta cả đời. Ta nghe bọn họ nói cả đời liên quan đến đại học, hơn nữa lại còn nói đương nhiên như vậy nên câu “Ta không muốn vào đại học” không dám nói ra, chỉ im lặng ăn cơm.

Ta không hiểu sao ba mẹ nào cũng muốn con mình vào đại học? Vào đại học thật sự tốt sao? Ta đã học 12 năm rồi, lẽ nào muốn ta 18 tuổi vẫn tiếp tục phải học sao?. Lẽ nào 18 tuổi rồi vẫn không thể tự kiểm soát bản thân ư?.  Vậy lễ thành nhân, làm người lớn thì có ích lợi gì? Cho dù có giấy chứng minh, có quyền đi bầu cử, vẫn không tự nắm giữ được cuộc đời mình.

18 tuổi, có cái gì tốt?.

Cơm nước xong, ta nằm trên giường, đống sách cao như núi trên bàn chặn lại ánh trăng.

Lần đầu tiên ta nghĩ ba mẹ không hiểu ta.

Đúng vậy, bọn họ không biết trong lòng đứa con gái an phận thủ thường của họ lại không an phận. Bọn họ sẽ không nghĩ đến, con gái của họ đồng tính, lại còn đã quan hệ với người đồng tính. Bọn họ không nghĩ đến con gái của họ trong đầu lúc nào cũng là thân thể phụ nữ. Bọn họ nhất định không nghĩ đến con gái của họ đã vượt ra khỏi tầm tưởng tượng của họ, biến thành một người hoàn toàn khác.

Bọn họ biết, chỉ là một cái xác từ quá khứ.

Ta giơ tay, nhẹ nhàng như muốn chạm vào ánh trăng trong đêm, thế nhưng ánh trăng lại thật xa vời…

Ta có chút không muốn đến trường.

Cấp hai ta đã học ở đó, cấp ba cũng vẫn học ở đó, sáu năm qua ngôi trường này ngay cả một chậu hoa cũng chưa thay mới, thực sự là nhàm chán vô cùng.

Xa xa, ta nhìn thấy một bóng người quen thuộc. Là Tề Chân. Đột nhiên ta phát hiện trong trường có người khiến ta cảm thấy có hứng thú, chính là nàng. Ta có cảm giác Tề Chân cũng thích nữ, ít nhất cũng là BI. Muốn hỏi ta chứng cứ đâu hả, là trực giác, trực giác đối với đồng loại. Ta len lén tiến lại gần, ôm lấy nàng từ phía sau. Nàng toàn thân run rẩy một chút rồi chết cứng.

“Là, là ai?”. Nàng muốn quay đầu lại nhìn là ai dám trước mặt bàn dân thiên hạ làm chuyện như vậy.

Ta phát hiện lúc căng thẳng nàng sẽ nói lắp, thực sự rất đáng yêu, vì vậy lúc nàng quay đầu lại ta hôn một chút lên mép nàng. Mặt lộ vẻ khó có thể tin, nàng đứng im tại chỗ.

“A, rất ngọt, son môi vị cam phải không?”. Ta cười, buông nàng ra, nhìn thấy mặt nàng chậm rãi chuyển hồng, đúng là dễ hiểu quá đi.

“An Hạ….. Cậu…..”.

“Lớp trưởng đại nhân đừng giận, chỉ là cậu rất dễ thương nên tớ muốn trêu một chút thôi”.

“Có… có kiểu trêu như vậy sao?”. Nàng lắp bắp còn ta thì cười đau cả bụng. Nàng không giống tiểu Lâm, khác biệt ở đâu thì ta cũng không nói rõ được, nói chung khí chất của Tề Chân hấp dẫn ta, mà tiểu Lâm lại gây cho ta cảm giác muốn chạy trốn. Thế nhưng ta nghĩ, cho dù Tề Chân tiếp tục hấp dẫn ta, ta cũng không nên biểu hiện vui mừng ra ngoài, như vậy nàng sẽ cảm thấy tự cao tự đại. Phụ nữ đều là động vật dễ kiêu ngạo, vì vậy ta định rút lui.

Trong lớp, giờ Hóa.
Trong số các môn học, ta ghét nhất là hóa. Rất nhiều người nói hóa học rất đơn giản, dễ học hơn vật lý thế nhưng ta nói hóa học khó hơn vật lý nhiều. Giống như người Pháp nghĩ tiếng Pháp rất đơn giản thế nhưng người Trung Quốc lại thấy nó rất khó. Đây là một đạo lý, ta nghĩ hóa học khó nên ra sẽ không học.

Nhưng Tề Chân lại là đệ nhất môn hóa toàn khối. Phát đề xong, ta liếc xem bài làm của nàng, thật lợi hại, khó như vậy mà nàng cũng biết, trong lòng có một loại sùng bái khiến ta càng thích nàng hơn.

Nhìn bóng dáng nhỏ gầy của nàng, ta rất muốn chiếm lấy.

Nhìn Tề Chân như thể nữ sinh thanh thuần dễ xấu hổ nhưng kỳ thật nàng có hai loại cực đoan: “Thứ nhất là bên trong rất thuần khiết, từ nhỏ sinh hoạt trong một gia đình bình thường, ba mẹ không có nhiều tiền nhưng rất yêu mến nàng, như vậy nên nàng dễ nhát gan xấu hổ, muốn truy nhất định phải từ từ, bắt đầu từ làm bạn, từng bước từng bước giành được tín nhiệm, tạo hình tượng tri kỷ đáng tin cậy trong lòng nàng. Nhất định không được nóng vội, phá vỡ hình tượng, hủy hoại quan hệ giữa hai người, như vậy ngay cả làm bạn cũng không được.

Thứ hai, nàng thuộc dạng nở muộn. Ta theo phản ứng của nàng mà cảm nhận được rõ ràng, mấy lần trước ta có hành động thân mật mà nàng không trốn tránh triệt để đã nói lên nàng đối với tiếp xúc trên mức bạn bè có tồn tại khát vọng, có thể là do ngụy trang đã lâu nên nàng đã quen cự tuyệt, thế nhưng nội tâm vẫn là có khao khát muốn được yêu…”.

Nghĩ nghĩ ta không khỏi mỉm cười, đúng lúc này thầy dạy hóa gọi tên ta: “An Hạ, nhìn em cười tươi như vậy chắc là biết cái phương trình hóa học này phải không? Lên bảng viết cho mọi người xem đi”.

Cả lớp cười rộ lên, ta khó xử đứng lên thấy Tề Chân cũng hơi cười nhìn về phía này, thật mất mặt a.

Hôm đó tiết cuối là thể dục, ta không đi mà ngồi trong phòng học đọc sách. Có đôi khi ta nghĩ chỉ có lúc đọc sách ta mới bình tâm thực sự, bởi vì khi đọc, ta nhập tâm vào thế giới bên trong sách, không cần nghĩ chuyện đời thực phiền não. Nói vậy hình như ta rất bất mãn với đời thực thì phải?. Ha ha, kỳ thật ta cũng không phải người yêu nước, ta không vì xã hội, không vì người khác. Ta chỉ vì hôm nay ăn đã no chưa, có hay không có tiền tiêu, thi có làm bài tốt hay không mà khổ não.

Đương nhiên còn khổ não vì người con gái ta thích.

Gần đây ta trở nên kỳ lạ, lạ ở đâu nhất thời ta cũng không nói ra được, ví dụ ư? Được. Ví dụ như gần đây ta đâm ra thích xem tiểu thuyết tình yêu, hoặc phim ảnh. Hiện tại ta có một quyển “Vây thành” vốn ta mới chỉ đọc một nửa, lại để ở tầng dưới cùng của giá sách. Ngày đó ta phát hiện ra lấy ra đọc nốt lại thấy nó rất có ý tứ. Tuy rằng ta sẽ không “Vây thành” nhưng không khỏi cảm thấy hứng thú khi đọc nó. Đọc nó ta sẽ nghĩ đến một người, hoặc đem ta và nàng gắn vào trong tình tiết truyện, thỉnh thoảng còn có thể cười ra tiếng.

Ta không nghĩ ta là đang mê gái…. Được rồi, có lẽ có vài điểm giống đi.

Cửa phòng học bị đẩy ra, người ta đang nghĩ trong đầu đi tới. Nàng và ta nhìn nhau trong chốc lát, nàng như đang do dự rốt cuộc vẫn là quay đầu đi. Ta có chút mất hứng, gập sách lại, nàng lấy cặp sách, ta cũng thu dọn đồ theo nàng đi ra ngoài. Nàng cũng không phát hiện ra ta theo nàng, cả đường nhún nhẩy. Ta ở phía sau cười trộm, sao nàng giống như một đứa trẻ vậy?.

Nàng đi thẳng một đường không đi tàu điện ngầm. Kỳ quái, nàng không về nhà sao? Ta nghĩ. Theo nàng thẳng đến một cái hẻm nhỏ, thấy nàng đi tới chỗ một bầy chó hoang, lấy sữa cất trong cặp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net