Năm xưa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác phẩm: Lưu Niên

Tác giả: Cửu Nguyệt Quang

Editor: Bách Linh

Beta: Tuyệt

Thể loại: Hiện đại, đô thị tình duyên, ngược tâm, tình hữu độc chung, HE

Độ dài: 63 chương

Tóm tắt

Kỷ Thuận Mỹ, tiểu thư nhà gia giáo, theo lệnh của cha mà lấy Cảnh Tiêu – vị công tử phong lưu bên đối tác để cho việc làm ăn của gia đình được thuận lợi. 5 năm làm vợ chồng là quãng thời gian đau khổ và cô đơn, bởi Cảnh Tiêu không đoái hoài gì đến nàng.Kiều Y Khả là một giáo viên múa, tình cờ một dịp gặp được Kỷ Thuận Mỹ đã đem lòng yêu mến nàng, không ngừng quyến rũ.Khi hai người tưởng chừng tới được với nhau thì Cảnh Tiêu lại làm một việc khiến đôi lứa chia lìa.10 năm trời một người chạy trốn một người đi tìm.Liệu tình yêu của hai người có vượt qua được gian khó để được hạnh phúc bên nhau? Xin chờ editor edit hoặc đọc bản raw sẽ rõ :">

...oOo...

Chương 1

Mưa to, tầm tã như trút nước, cuồng loạn, phẫn nộ, bao phủ khắp cả đất trời. Xối xả đổ xuống mái hiên, vách tường, cây cổ thụ, đánh tới mọi đối tượng mà nó có thể công kích, cửa sổ nhà Kỷ Thuận Mỹ cũng không phải ngoại lệ.

Kỷ Thuận Mỹ cuộn mình trên sô pha, tay nắm chặt chiếc gối đệm che trước ngực. Chớp giật sấm gào khiến nàng sợ hãi vô cùng, nhưng trong căn phòng rộng lớn hơn ngàn thước này, nàng lại chỉ có thể dựa vào chiếc gối ôm trong tay.

Từ nhỏ nàng đã sợ giông tố, mỗi khi sấm chớp vang trời, mưa rơi tầm tã không ngớt, trong tâm hồn non nớt nhỏ bé lại sợ hãi tưởng chừng yêu quái muốn tới bắt người. Khi đó còn bé, mỗi lần như vậy mẹ nàng sẽ tới ôm chặt cô con gái yêu bé nhỏ vào lòng, dịu dàng an ủi, thẳng đến khi nàng an tâm say ngủ.

Nàng đã nghĩ, chỉ cần mẹ còn ở đây, nàng sẽ không bị yêu quái bắt đi, mẹ là một vị thần có thể ngăn cản hết mọi gió mưa, vĩnh viễn dành cho nàng một vòng tay ấm áp.

Cũng vẫn là mẹ, dùng tính mệnh mình để dạy cho nàng biết, trên đời này vốn không có gì gọi là vĩnh viễn.

Kỷ Thuận Mỹ bảy tuổi, nhìn mẹ đẻ nhắm mắt xuôi tay, mẹ kế vào cửa, nhìn em trai em gái cùng cha khác mẹ lần lượt sinh ra, rốt cục nàng hiểu được đối mặt với đêm gió mưa mà nàng sợ hãi thế này, nàng chỉ có một việc duy nhất có thể làm, đó chính là một mình trốn đi, len lén khóc.

Thẳng đến khi hai mươi hai tuổi, nàng làm vợ người ta, được gả cho Cảnh Tiêu Niên.

Tuy không có tình yêu, nhưng cô gái hai mươi hai tuổi như hoa vẫn luôn thầm khát khao trong tương lai, hoặc là những đêm gió mưa bão tố sẽ có một bờ vai kiên cố, một lồng ngực vững chắc để nàng dựa vào, sẽ có người vuốt ve mái tóc dài của nàng, nói "Thuận Mỹ, đừng sợ."

Nỗi khát khao kia như thể pháo hoa nở rộ giữa bầu trời, không đợi phô diễn hết toàn bộ vẻ lộng lẫy của nó đã hoá thành tro tàn, thê lương tan biến.

Cảnh Tiêu Niên rất anh tuấn, rất cao lớn, lồng ngực rất kiên cố vững chãi, nhưng mà hắn lại không chỉ thuộc về Kỷ Thuận Mỹ. Hắn để cho rất nhiều cô gái dựa vào, ngay cả Kỷ Thuận Mỹ cũng phải xếp hàng, thậm chí còn không được xếp lên hàng đầu. Đêm của Cảnh Tiêu Niên không phải là đêm của Kỷ Thuận Mỹ. Bọn họ vĩnh viễn sống ở hai múi giờ. Lúc nàng ngủ say, hắn mới lảo đảo trở về, giữa mùi rượu nồng đậm lộ ra hương son phấn không biết tên. Khi nàng tỉnh lại, hắn đang ngủ say. Chỉ có giờ khắc này hắn mới im lặng, như một đứa trẻ biết nghe lời.

Kỷ Thuận Mỹ thường thường vào lúc sáng sớm ngắm nhìn khuôn mặt say ngủ của Cảnh Tiêu Niên mà ngẩn người. Khuôn mặt kia nhìn đẹp mắt lắm, đôi mày kiếm thô mà rậm, cái mũi hoàn mỹ cao thẳng như đao tước, đôi môi căng tròn mềm ướt, rất xứng với gương mặt góc cạnh rõ ràng.

Kỷ Thuận Mỹ nghĩ, trách không được nhiều cô gái yêu hắn đến vậy. Lúc Kỷ Thuận Mỹ suy nghĩ vậy đã hoàn toàn quên mất người đàn ông được rất nhiều cô gái yêu này là chồng của mình. Sau khi nhớ ra, nàng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, đáng tiếc Cảnh Tiêu Niên không thích ai được dài lâu, cô gái kia sẽ chỉ kết thúc trong đau khổ mà thôi.

Cảnh Tiêu Niên đổi nữ nhân liên tiếp, năm tháng, ba tháng, thậm chí trong vòng một tuần đổi một người cũng có. Cảnh Tiêu Niên có bệnh sạch sẽ, không để cho người giúp việc đụng vào đồ gì của hắn, cho nên mọi quần áo của Cảnh Tiêu Niên đều do tự tay Kỷ Thuận Mỹ xử lý. Mỗi lần trước khi giặt quần áo, Kỷ Thuận Mỹ đều không nhịn được đoán xem mùi nước hoa hôm nay có giống như loại hôm qua không?

Nàng, chẳng qua chỉ mặc quần là áo lượt lấp lánh ánh vàng, là người giúp việc của hắn. Không phải chưa từng đấu tranh. Lúc mới kết hôn, nàng cầm chiếc áo sơmi đầy dấu son môi bật khóc trước mặt hắn. Hắn không chút che dấu, mặc cho nàng khóc thoải mái.

Không quá hai ngày sau ba nàng liền tự mình tới cửa, dạy bảo con gái: "Thuận Mỹ, gả chồng thì phải theo chồng, Tiêu Niên ở bên ngoài làm ăn buôn bán cũng không dễ, có một số việc nên mắt nhắm mắt mở thì mới có thể coi là người vợ tốt."

Nàng nghẹn lời, nước mắt vòng quanh hốc mắt, nhưng thuỷ chung lại không rơi xuống. Thì ra là nàng tham lam rồi. Nàng quên đi cuộc hôn nhân của bọn họ từ đâu mà đến, cứ nghĩ nàng chỉ là người bình thường trong nhà, là vợ của hắn. Từ đó về sau, Kỷ Thuận Mỹ quen với sự cô đơn, bất giác hờ hững, dấu son môi trên áo sơ mi giờ chỉ còn là bụi trong mắt nàng, chỉ vò vài cái liền giặt sạch.

Dần dần, sớm thành thói quen, thói quen đến mức mọi thứ về hắn đều không liên quan tới mình. Trong cuộc hôn nhân giữa hai người, một mình Kỷ Thuận Mỹ trải qua cuộc sống đơn độc. Nàng cảm thấy đó không có gì không tốt cả.

Đã thật lâu rồi khi đêm đến nàng không nghĩ tới Cảnh Tiêu Niên, nhưng cố tình cơn mưa to hiếm hoi bất chợt này khiến lòng nàng đau đớn, nhớ ra mình còn có một người chồng.

Đêm đã khuya lắm rồi. Mưa không có dấu hiệu ngừng lại. Cảnh Tiêu Niên không có dấu hiệu trở về. Kỷ Thuận Mỹ bất giác khổ sở, nhưng nàng cảm thấy nếu còn tiếp tục như vậy thì mình sẽ không chịu nổi qua đêm nay.

Dông tố ầm ầm rung động, như muốn đánh nát nàng trong nháy mắt. Nàng run run, bắt đầu gọi cho Cảnh Tiêu Niên. Cho dù không có vòng tay ấm áp của hắn, thì chí ít có người ở nhà cùng nàng cũng tốt. Căn phòng lớn như vậy lại không chút nhiệt độ, chỉ có nàng, tâm tình gần như băng giá, như thể đứng ở Bắc Cực mà hít thở. Nàng cần có người cứu vớt nàng trở về thế gian.

Điện thoại vang lên, một tiếng, hai tiếng, ba tiếng. Tiếng tút tút nối điện thoại đột nhiên im bặt. Thế nhưng lại gọi được.

"Là, là Tiêu Niên sao?" Kỷ Thuận Mỹ thật cẩn thận hỏi.

Bên kia thực ồn ào, tiếng nhạc đinh tai nhức óc.

"Tiêu Niên phải không?" Kỷ Thuận Mỹ không khỏi đề cao thanh âm.

"Ha ha ha, có cô nào tìm Tiêu Niên này!" Từ điện thoại truyền tới tiếng cười không chút kiêng nể của một nữ nhân. Thanh âm kia nói tiếp cho nàng: "Giờ Tiêu Niên không ở đây, lát nữa cô gọi lại đi."

Cô gái kia còn chưa dứt lời, Kỷ Thuận Mỹ đã vội vàng bổ sung một câu: "Tôi là vợ của Tiêu Niên, phiền cô tìm anh ấy giúp tôi." Đặc biệt nhấn mạnh mình là vợ của Cảnh Tiêu Niên. Vừa rồi câu "có cô nào đó" khiến Kỷ Thuận Mỹ đau đớn.

Nàng không muốn người khác coi nàng là một trong vô số nữ nhân của Cảnh Tiêu Niên. Lấy địa vị của nàng, có khả năng ngay cả nữ nhân kia đều không cản nổi.

"Ha ha ha, cô là vợ anh ấy cơ à, tôi đây cũng thế này, tôi cũng là vợ anh ấy nữa." Cô gái đầu dây bên kia càng nói càng kỳ cục.

Nháy mắt khuôn mặt Kỷ Thuận Mỹ liền trắng bệch, vừa định đáp lễ vài câu thì điện thoại đã bị cắt đứt.

Kỷ Thuận Mỹ suy sụp ngồi trở lại sô pha. Thì ra đêm của Cảnh Tiêu Niên là thế, hoàn toàn không có quan hệ gì với nàng. Nàng cũng không hiểu được có đêm.

Tựa vào đệm, Kỷ Thuận Mỹ vô lực nằm trên sô pha. Tối nay chỉ có thể chờ đợi. Cũng may những năm gần đây điểm tốt duy nhất của Cảnh Tiêu Niên là bắt đầu từ việc không qua đêm bên ngoài, chẳng sợ rạng sáng hay tờ mờ sáng thì cũng sẽ về nhà nghỉ tạm. Chỉ mong tối nay hắn sẽ không trở về muộn quá. Giữa mơ mơ hồ hồ, Kỷ Thuận Mỹ thầm tự an ủi chính mình. Không biết ngủ khi nào, đến lúc tỉnh dậy thì trời đã sáng trưng. Tiếng mưa rơi đã sớm ngừng lại. Cơn mưa đêm tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh. Ánh mặt trời xuyên thấu qua bức màn, những bóng mờ lay động trong căn phòng.

Kỷ Thuận Mỹ dụi mắt, tỉnh táo ba phần, nhìn kỹ, trên người mình đắp một chiếc chăn, mà Cảnh Tiêu Niên nằm ngủ say bên cạnh.

Nhớ lại đêm qua, Kỷ Thuận Mỹ hiểu được nhất định là Cảnh Tiêu Niên trở về, bế nàng từ sô pha trở vào phòng ngủ. Nghĩ vậy, lòng ít nhiều có phần không được tự nhiên.

Người đàn ông hoa tâm này rất ít khi thân thiết với nàng, hành động thân mật ngẫu nhiên như thế khiến cho nàng có chút mất tự nhiên.

Than nhẹ một hơi, Kỷ Thuận Mỹ đứng dậy chuẩn bị bữa sáng.

Nấu cháo hoa tinh tế, chiên trái trứng chín sáu phần, làm xong bữa sáng bốn kiểu màu sắc hương vị hoàn hảo. Bữa sáng của Cảnh Tiêu Niên rất đơn giản nhưng phải tinh xảo.

Cơ hồ Cảnh Tiêu Niên không ở nhà ăn cơm tối, ban ngày đi làm, đương nhiên cơm trưa giải quyết bên ngoài, cho nên bữa sáng trong ngày thật ra Kỷ Thuận Mỹ cũng dùng chút tâm tư, huống chi hôm nay nàng còn có việc muốn xin hắn.

Cảnh Tiêu Niên ngủ hơi tỉnh lại, theo bản năng giang tay ôm lấy, nhưng lại không ôm được người. Cánh tay quơ vào không khí cứng đờ giữa chừng, Cảnh Tiêu Niên hoàn toàn tỉnh lại, quay đầu nhìn, Kỷ Thuận Mỹ đã không còn trên giường.

Hắn có chút ảo não, xúc động muốn gọi nàng tới, lại nghĩ tới bộ dáng mâu thuẫn ngoan ngoãn vâng lời của nàng, lòng liền lạnh xuống, cũng rốt cục đè ép nỗi xúc động lại.

Rạng sáng, giãy ra khỏi vòng tay nhiệt tình như lửa của Thước Ny, hắn hừng hực gấp gáp trở về. Lúc hắn đi vệ sinh trở lại, Thước Ny cười nói cho hắn có một cô gái tự xưng vợ hắn gọi đến, nói xong Thước Ny càng cười không ngừng, hỏi Cảnh Tiêu Niên, rốt cục hắn có bao nhiêu cô vợ.

Cảnh Tiêu Niên không cười, hắn biết tuy hắn có nhiều nữ nhân, nhưng người dám tự xưng vợ hắn chỉ có một mình Kỷ Thuận Mỹ.

Cực ít khi Kỷ Thuận Mỹ quấy rầy hắn khi đêm về, nếu gọi điện thoại tới thì chắc chắn là có việc gấp. Rời khỏi club, mạo hiểm mưa to tiến vào xe. Lúc xe khởi động, Cảnh Tiêu Niên mơ hồ nhớ ra hình như có lần Kỷ Thuận Mỹ từng nói nàng sợ đêm mưa gió. Hắn liền kìm lòng không nổi tăng tốc.

Nữ nhân mặt như trái mướp đắng kia tuy không thú vị đến mức khiến hắn khó chịu, nhưng tốt xấu gì thì cũng là vợ hắn.

Lúc vào nhà thì Kỷ Thuận Mỹ đã ôm gối ngủ trên sô pha, khuôn mặt lộ vẻ bất đắc dĩ cùng bi thương. Cảnh Tiêu Niên giật mình, lần đầu tiên cảm thấy có chút tội lỗi với nữ nhân này, liền bế nàng, đưa vào giường trong phòng ngủ.

Thân thể nàng mềm mại, hai cánh tay nhẵn nhụi bóng loáng như ngọc đan trước ngực, váy ngủ lệch xuống, lộ ra nửa bộ ngực khẽ run.

Hương thơm trên cơ thể rất sạch sẽ, tươi mát dịu dàng, thực khác biệt với đám ong bướm bên cạnh Cảnh Tiêu Niên. Thân thể hắn một trận khô nóng, người vợ hắn kết hôn đã năm năm, thế nhưng đây lại là lần đầu tiên hắn ôm như vậy. Lần đầu tiên hắn phát hiện thế nhưng đối với hắn nàng còn có sức hấp dẫn bất thường đến thế.

Cảnh Tiêu Niên ôm Kỷ Thuận Mỹ một lát rồi mới nhẹ nhàng buông nàng xuống, để nàng tiếp tục nặng nề say ngủ. Đã thật lâu hai người chưa thân thiết, giờ nhìn bộ dáng say ngủ của nàng, hắn vẫn không đành lòng quấy rầy.

Cảnh Tiêu Niên nghĩ, ngày mai, hoặc là sáng ra tự mình tỉnh lại sớm một chút rồi tính, nghĩ vậy hắn liền ngủ. Đáng tiếc, hắn có dậy sớm tới đâu cũng không bằng Kỷ Thuận Mỹ.

Đối với việc Kỷ Thuận Mỹ dậy sớm như thế, Cảnh Tiêu Niên có chút bất mãn, nhưng bảo hắn gọi một nữ nhân tới để làm chuyện đó, hắn lại không hạ thể diện xuống được. Tuy rằng nữ nhân này là vợ hắn.

Cảnh Tiêu Niên có người ở khắp nơi, hắn là kiếp nạn của nữ nhân. Thế cho nên loại lửa giận khó tiêu này càng ngày càng thiêu đốt, không cách nào bình ổn. Ngồi trên giường đợi đã lâu, Cảnh Tiêu Niên nhịn không được kêu: "Thuận Mỹ, tôi dậy rồi!"

Bữa sáng đã chuẩn bị không sai biệt lắm, một tiếng gào thét điên cuồng của Cảnh Tiêu Niên doạ Kỷ Thuận Mỹ nhảy dựng. Không biết hắn lại đứt dây thần kinh nào đây.

Kỷ Thuận Mỹ biết sáng nay nàng không thể chọc hắn, nàng có việc phải cầu xin hắn. Không còn cách nào khác, rửa hai tay, còn chưa kịp cởi tạp dề, Kỷ Thuận Mỹ theo tiếng gọi chạy về phòng ngủ. Cảnh Tiêu Niên ngồi bên giường, giống một đứa trẻ bốc đồng.

"Tiêu Niên, anh tỉnh rồi à, có muốn tắm rửa một cái trước không? Em đã chuẩn bị nước rồi." Kỷ Thuận Mỹ thật cẩn thận hỏi chồng mình.

Cảnh Tiêu Niên ngẩng đầu nhìn Kỷ Thuận Mỹ.

Trên trán Kỷ Thuận Mỹ thấm một lớp mồ hôi mỏng, hai má ửng đỏ, càng làm nổi bật toàn bộ khuôn mặt phấn như hoa đào. Hai đôi mắt vô tội ngập nước nhìn Cảnh Tiêu Niên, mang theo chút không xác định dò hỏi, kia phân vội vã kèm chút bối rối khiến cho Cảnh Tiêu Niên đang khô nóng lúc sáng sớm không hiểu sao như tăng thêm vài phần dụ hoặc quyến rũ.

"Thuận Mỹ, tới đây." Lời Cảnh Tiêu Niên mang theo vài phần mệnh lệnh.

Kỷ Thuận Mỹ đi qua, thuận theo ngả vào vòng tay hắn. Nhất thời hắn như con báo săn, cuồng loạn cắn xé con mồi trong lòng, hoàn toàn không chú ý tới đôi mắt đẹp của Kỷ Thuận Mỹ tuyệt vọng nhắm lại.

Kết hôn năm năm, Cảnh Tiêu Niên luôn như vậy, những lần thân thiết có thể đếm được trên đầu ngón tay, bá đạo mãnh liệt, hoàn toàn không để ý tới cảm giác của Kỷ Thuận Mỹ.

Kỷ Thuận Mỹ sắp chịu đủ rồi, nàng thậm chí còn hoang đường nghĩ, may mắn là bên ngoài hắn còn có nữ nhân.

Lúc sắp chấm dứt, Cảnh Tiêu Niên dần khôi phục cảm xúc giữa cơn cuồng loạn, lúc này mới chút ý tới biểu tình ẩn nhẫn kháng cự của Kỷ Thuận Mỹ.

Như bị dội một chậu nước lạnh, cảm giác khô nóng toàn thân thối lui, Cảnh Tiêu Niên thầm hung hăng mắng một câu, qua loa chấm dứt. Nữ nhân vô vị này, sớm muộn gì cũng biến hắn thành nam nhân vô dụng.

Cảnh Tiêu Niên tắm rửa, Kỷ Thuận Mỹ tiếp tục chuẩn bị bữa sáng, hai người không nói gì với nhau nữa. 

Chương 2

Lúc ăn cơm, Cảnh Tiêu Niên phát giác Kỷ Thuận Mỹ có chỗ không bình thường. Nàng giơ đũa lên rồi lại đặt xuống, nâng chén lên húp cháo, được một nửa lại dừng lại, ánh mắt xuất thần nhìn phía trước.

Cảnh Tiêu Niên lạnh lùng nhìn nàng hồn trôi phương nào lặp đi lặp lại hành động kia, thực sự nhịn không được, "rầm" một tiếng, đập chiếc đũa lên bàn.

Kỷ Thuận Mỹ như con thú nhỏ bị doạ kinh hãi, hoảng sợ.

"Kỷ Thuận Mỹ, bộ dáng quỷ quái đấy của cô có để cho ông đây ăn cơm không hả! Sáng sớm ngày ra tâm trạng tôi không vui hoàn toàn là do cô phá hoại!" Cảnh Tiêu Niên rít gào.

Kỷ Thuận Mỹ thực uỷ khuất, đây là chồng nàng, sáng sớm nàng dùng thân thể cùng hai bàn tay hầu hạ người đàn ông như thần này từ trên giường đến bàn ăn, giờ hắn lại rít gào với nàng, nói nàng phá hoại tâm tình của hắn.

Kỷ Thuận Mỹ thê lương cười cười tự giễu, nàng sẽ không giận, nàng cũng đã quen rồi. Huống chi, sáng nay nàng còn có việc phải xin hắn, chỉ là vừa rồi vẫn không tìm được cơ hội thích hợp để mở miệng, hắn nổi giận ngược lại lại khiến nàng có thể thuận theo tự nhiên mở miệng nhờ.

"Tiêu Niên, đừng giận mà, em có việc muốn thương lượng với anh." Kỷ Thuận Mỹ rụt rè sợ sệt nói.

"Có việc thì nói đi, tôi bịt mồm cô chắc? Cần gì cứ phải bày ra bộ mặt thối tha ăn không ngon sống không yên với tôi như thế hả!" Cảnh Tiêu Niên tiếp tục gào.

Kỷ Thuận Mỹ không thèm nhắc lại, nàng biết Cảnh Tiêu Niên mắng một hồi sẽ tự cảm thấy vô nghĩa. Nàng cũng không cãi với hắn, cãi nhau là trò chơi của hai người, một người chơi thực không có ý nghĩa, chơi nhiều cũng chán.

Ngừng một lát, Cảnh Tiêu Niên lại mở miệng nói: "Không phải có việc muốn bàn sao? Rốt cuộc cái chó mà gì, sao cô lại câm điếc rồi?" Quả nhiên, Cảnh Tiêu Niên gào thét mãi cũng thấy chán.

Kỷ Thuận Mỹ ngẩng đầu nhìn Cảnh Tiêu Niên. Nàng không muốn cầu xin hắn, nàng chưa từng cầu xin hắn chuyện gì cho bản thân, huống chi Kỷ Thuận Mỹ là bà chủ gia đình, nàng cũng căn bản không có chuyện gì. Nhưng mà gia tộc nàng, ba nàng, anh trai em trai nàng, bọn họ đều có việc cần cầu xin Cảnh Tiêu Niên, điều này khiến nàng thực buồn rầu, khiến nàng phải buông bỏ tự tôn, không ngẩng nổi đầu trước mặt Cảnh Tiêu Niên.

Hôm qua người nhà gọi đến như muốn phá máy vậy, ba, anh trai, em trai thay nhau gọi đến, bảo nàng nhất định phải khiến Cảnh Tiêu Niên tới dự. Nàng hận bọn họ, họ chỉ coi nàng như một lễ vật để lấy lòng Cảnh Tiêu Niên, chưa bao giờ hỏi qua một chút đến tột cùng nàng có ổn không. Nhưng mà, biết làm sao được, bọn họ là ba mẹ cùng anh em của nàng.

"Nói đi, có phải ba cô lại muốn mua cổ phiếu mới? Công ty anh trai cô lại không quay vòng được vốn tài chính? Em trai cô lại gây tội ở ngoài cần người đến bảo lãnh ra? Nhà các người đơn giản chỉ biết làm mấy trò phá phách này, có điều cô yên tâm, nếu tôi đã cưới cô thì tuy tôi không thích cô, nhưng đối với thân thích của cô, Cảnh Tiêu Niên này sẽ không mặc kệ." Cảnh Tiêu Niên cười lạnh nhìn Kỷ Thuận Mỹ, như thể chỉ cần liếc một cái liền nhìn thấu nàng vậy.

Người phụ nữ này có thể ẩn nhẫn hầu hạ hắn, đơn giản là vì cái gia tộc vô dụng kia của nàng. Nàng chưa bao giờ yêu hắn, ngay cả thích còn chưa tới, đương nhiên Cảnh Tiêu Niên biết. Cho nên lúc hắn tìm "hoa" ở bên ngoài, chưa bao giờ hắn cảm thấy mình nợ nàng, tối qua là ngoại lệ.

Lòng Kỷ Thuận Mỹ tràn ngập nhục nhã, nhưng nàng vẫn phải cầu xin hắn, hết mực cầu xin hắn.

"Tiêu Niên, cuối tuần này anh có thể tới tham dự lễ đầy tháng của cháu em được không? Anh biết mà, lúc anh trai em kết hôn anh cũng không tới dự." Nàng cẩn thận nói ra chuyện muốn nhờ, nhìn sắc mặt hắn.

"Không đi!" Cảnh Tiêu Niên từ chối.

Nước mắt Kỷ Thuận Mỹ rơi xuống. Tuy là đáp án nằm trong dự kiến nhưng hai chữ đông cứng này cũng đánh vỡ phòng tuyến tâm lý đầy khuất nhục của Kỷ Thuận Mỹ, rốt cuộc nàng nhịn không nổi nữa.

Một bữa sáng đang yên lành lại bị phá hoại hoàn toàn.

Nghĩ tới nỗi sợ hãi đêm qua, cuộc điện thoại đầy xấu hổ kia, rồi việc uỷ khuất hầu hạ sáng nay, cố ý lấy lòng hắn, Kỷ Thuận Mỹ khóc như đê vỡ, không dừng được.

Cảnh Tiêu Niên im lặng, để mặc nàng chảy nước mắt không thôi.

Bỗng dưng Kỷ Thuận Mỹ ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ nhìn Cảnh Tiêu Niên: "Cảnh Tiêu Niên, vì sao lúc trước anh cưới tôi? Căn bản anh không yêu tôi, ngay cả thích cũng không hề. Anh cưới tôi là để tra tấn tôi, làm nhục tôi sao? Chẳng lẽ kiếp trước chúng ta là kẻ thù?" Kỷ Thuận Mỹ chất vấn đầy khí phách.

Cảnh Tiêu Niên ngạc nhiên. Từ trước tới nay Kỷ Thuận Mỹ chưa bao giờ nói vậy.

Cảnh Tiêu niên đứng lên, đến gần Kỷ Thuận Mỹ, mắt gần sát khuôn mặt nàng, nhìn chằm chằm vào mắt nàng: "Kỷ Thuận Mỹ, trước khi cô chất vấn tôi thì cần phải làm rõ một chuyện. Năm đó là nhà họ Kỷ các người chết sống muốn gả cô cho tôi chứ không phải là tôi đem kiệu tám người khiêng đi tới cửa mời cô về."

Kỷ Thuận Mỹ càng sắp hỏng mất: "Vậy anh có thể từ chối mà, không phải sao?"

"Từ chối?" Cảnh Tiêu Niên lạnh lùng cười: "Vì sao tôi phải từ chối? Cô trẻ trung xinh đẹp, thanh lịch cao quý, còn đọc không ít sách vở, là cô con dâu mà nhà họ Cảnh tôi thích."

"Nhưng mà, căn bản anh không thích tôi!" Rốt cục Kỷ Thuận Mỹ nói ra câu vẫn nghẹn trong lòng năm năm trời.

Năm năm trước, nàng tỉnh tỉnh mê mê bị ba mình dẫn tới nhà họ Cảnh, cũng chưa dám nhìn rõ bộ dáng Cảnh Tiêu Niên. Chỉ một phía, cuộc hôn nhân này liền được quyết định. Nàng từng nghĩ, có lẽ Cảnh Tiêu Niên nhất kiến chung tình với nàng, dù sao gia tộc nàng từ ban đầu thịnh vượng đã bắt đầu lụn bại, cho nên nàng cũng không có vốn tư bản nào để trông cậy. Nhưng mà thẳng đến đêm tân hôn nàng mới biết được sự ảo tưởng của mình ngây thơ buồn cười tới cỡ nào. Nếu hắn nhất kiến chung tình với nàng, sao có thể ngay đêm tân hôn, phá trinh nàng xong liền nghênh ngang đi, bỏ mặc nàng một mình, đau đớn cô đơn trong căn phòng trống. Hắn là một tên khốn, ngay đêm đó nàng đã nhận

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net