Ngẫu nhiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Lam Tịch
Thể loại: hiện đại, BE
Translator: QT đại tiểu thư
Tình trạng bản raw: Hoàn
Editor: Nguyệt Băng
Tình trạng edit: Hoàn
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
CHÚ GIẢI

Vì đoản văn này có đôi chỗ khá là khó hiểu cho người đọc nếu chưa biết về một vài nhân vật và bài hát nhỏ. Nên mọi người vui lòng đọc phần chú thích trước khi vào chính văn.

(1) Cầu vồng(虹): hay Hán Việt là HỒNG. ở đây tác giả dùng để làm tên nhân vật, tên này có ý nghĩa là cầu vồng.

(2) Niệm Hoằng(念泓): là tên của đứa bé. Niệm là trong hoài niệm, nghĩa là nhớ nhung. Hoằng có nghĩa là rộng, sâu. Tên đứa bé có nghĩa là Nỗi Nhớ da diết.

(3) Lâm Huy Nhân và Từ Chí Ma là một cặp tình nhân nổi tiếng của Trung Quốc. Xem thêm tại đây.

(4) Trong đó có bài thơ Ngẫu Nhiên do Từ Chí Ma sáng tác. Được Lam Tịch đưa lên làm tựa truyện, cũng như được nhắc đi nhắc lại trong truyện. Đây là bản dịch sơ qua.

Ngẫu nhiên

Tác giả: Từ Chí Ma

Anh là áng mây trên trời xanh

Vô tình in bóng trong lòng em

Em đừng nên khinh ngạc

Cũng không nên vui mừng

Đó là bóng hình trong chớp nhoáng

Hai ta gặp nhau trên biển cả màn đêm

Hai ta mỗi đường phương mỗi phương

Em còn nhớ hay tốt nhất nên quên

Ánh sáng mà hai ta gặp nhau.

(5) Bài hát Cây Oliu: Bài hát này được dùng là bài hát chủ đề cho đoản văn. Là một bài hát cổ điển của Trung Quốc. Mình tạm dịch sơ qua lời nhạc

Olive Tree (橄榄树)

*Ca sĩ: Tề Dự (齐豫)
*Dịch lời: Nguyệt Băng


不要 问 我 从 哪里 来

Đừng hỏi tôi từ nơi nào đến

我的 故乡 在 远方

Quê hương tôi ở một nơi rất xa

为什么 流浪 流浪 远方 流浪

Hỏi vì sao lại lưu lạc nơi này

为了 天空 飞翔 的 小鸟

Có lẽ vì cánh chim nhỏ bay lượn trên bầu trời cao

为了 山 间 轻 流 的 小溪

Vì dòng chảy khe khẽ của con suối phương nào

为了 宽阔 的 草原

Hay là vì đồng cỏ xanh rì rào

流浪 远方 流浪

Lưu lạc tại một nơi thật xa xôi

还有 还有 为了 梦中 的 橄榄树 橄榄树

Còn là vì cây ôliu trong giấc mộng năm ấy

不要 问 我 从 哪里 来

Đừng hỏi tôi từ nơi nào đến

我的 故乡 在 远方

Quê hương tôi ở một nơi rất xa

为什么 流浪 流浪 远方 流浪

Hỏi vì sao lại lưu lạc nơi này

为了 我 梦中 的 橄榄树

Vì cây ôliu trong giấc mộng năm ấy

不要 问 我 从 哪里 来

Đừng hỏi tôi từ nơi nào đến

我的 故乡 在 远方

Quê hương tôi ở một nơi rất xa

为什么 流浪 流浪 远方 流浪

Hỏi vì sao lại lưu lạc nơi này

CHÍNH VĂN


Đã bao lâu rồi, tôi chưa nhìn thấy cầu vồng(1)…..

.

Chỉ còn nhớ một khu vườn nhỏ tràn ngập ánh dương quang, trong thời khắc chuyển mùa trăm hoa đua nở, có một cô gái ngồi trên phiến đá trắng, khuôn mặt phảng phất một nỗi cô đơn không thể diễn tả thành lời, môi mấp máy hát đi hát lại khúc nhạc buồn…. “Cây Ôliu “….



Tôi ngồi bên cạnh cô ấy, hai tay ôm chặt quyển sách, nghiêng đầu lặng lẽ lắng nghe, mái tóc dài theo cơn gió thoảng tung bay, nhẹ nhàng chạm vào chóp mũi , dường như lúc ấy, tôi có nghe thấy mùi ôliu thoang thoảng trong gió. .



Đó là một cô gái của mùa thu, lạnh lùng nhưng ấm áp. Trên bầu trời cao, chim nhạn xếp thành hàng bay theo hướng nam, chim sẽ ríu rít hót lên bài ca trên cành bạch dương trắng, chim khách đảo lượng vòng quanh khu vườn nhỏ, nơi mà tiếng chim muôn rộn ràng, giọng người ấm áp trộn lẫn vào nhau.



Và như thế mà chúng tôi yêu nhau…

.

Thời điểm trong khu vườn năm ấy, đã qua rất lâu rồi, là khoảng thời gian xa xưa, cái thời mà người tôi vẫn chưa biết đến máy vi tính là gì, là vào cái thời mà trò chơi tiêu khiển chưa được phong phú như hiện tại. Chúng tôi từng ngồi cạnh nhau nhìn những chú chuồn chuồn lượn xung quanh mà cảm thấy vui vẻ, cũng thường nhìn vào mắt nhau trao câu ân tình. .



Khi đó tôi và Hồng, ngoài việc chăm chỉ học hành, tối đến còn hay trò chuyện, rãnh một tí sẽ cùng nhau đọc một quyển sách —— tôi đọc, cô ấy nghe, hay khe khẽ cười nhỏ —— Có khi Hồng đọc, tôi nghe. .



Hồng thích Lâm Huy Nhân, cô ấy nói cô ấy muốn trở thành một cô gái thông minh, trong sáng như Lâm Huy Nhân. .



Tôi thích Từ Chí Ma, đôi khi, cũng bất giác lẩm bẩm những lời văn của anh ta: “Ngẫu Nhiên” bắt gặp Hồng thơ thẩn. .



Đó là những năm tháng ấm áp, những năm tháng hạnh phúc, tôi không biết tất cả giữa tôi và Hồng có phải là ngẫu nhiên, tựa như những vệt sáng trong không gian ngày đó, thỉnh thoảng đi ngang rồi phản chiếu lại nét mặt Hồng, sau đó cũng bỗng dưng biến mất trong không trung.



Tại khu vườn ấy, chúng tôi yêu nhau ba năm, sau khi tốt nghiệp đại học, chúng tôi vẫn tiếp tục yêu nhau, nhưng tình yêu có bao giờ là hạnh phúc mãi mãi, sau hai năm đi làm, tình yêu muôn sắc năm nào cũng dần nhạt màu, khi đối diện với cuộc sống hối hả bận rộn, chúng tôi vội đi làm, vội kiếm kế sinh nhai, vội lo cho các mối quan hệ xã giao trong cuộc sống, vội vàng với tất cả mọi thứ, duy chỉ có một điều quan trọng mà cả hai đều phút chốc quên đi, chính là vội trao nhau yêu thương như thuở ban đầu.



Trong thời gian đó, những cuộc gặp mặt giữa hai người cũng dần ít đi, đến gần nhau cũng chẳng còn được như trước, không ai biết là bắt đầu tự lúc nào, tôi không còn cùng Hồng đọc sách, Hồng cũng không còn lặng lẽ ngân nga khúc hát tặng tôi, cũng có những lúc cả hai người ôm nhau ngồi lặng yên, nhưng chẳng hiểu sao cảm giác cô đơn trống vắng vẫn cứ dần lớn lên trong lòng. Tất cả thay đổi, đều ngẫu nhiên mà trở thành như thế, chúng tôi trong lúc ngẫu nhiên ấy, cũng xem đấy thành lẽ đương nhiên.

.

Những cuộc cãi nhau, những lần chiến tranh lạnh, cũng ngày một nhiều lên, chỉ một chút cũng có thể phát hỏa, nóng nảy cực độ mà cãi nhau, chúng tôi bỗng dưng trở nên mẫn cảm hơn với những người cùng làm chung, tình cảm cũng như thế mà dần nhạt, người khác nhìn vào thấy rằng tình cảm cả hai đã không còn, chí ít, lúc đó, tôi cùng Hồng đều cho là như vậy. .



Tôi mệt mỏi, Hồng cũng mệt mỏi, mệt mỏi cứ thế theo năm tháng mà tăng dần lên, cuối cùng, không thể nào chịu nỗi những áp lực đè nặng, cũng vì gia đình hối thúc thành hôn, chúng tôi cũng tự kết hôn. .



Ngày Hồng tổ chức đám cưới, tôi đã đến, Hồng trong chiếc áo cưới trắng tinh khôi xinh đến mức động lòng người, cô ấy nói, “Chúng ta chạy trốn đi.”



Tôi lại đáp, “Trốn lúc này sao? Chúng ta có thể sẽ không bao giờ lớn tiếng với nhau nữa chứ?”



Hồng buồn bã, qua một lúc lâu, liền bảo, vậy thì kết hôn thôi. .



Ngày tôi kết hôn, Hồng cũng đã tới, nhìn tôi mặc chiếc áo cưới trắng tinh khôi chói mắt, bỗng dưng nói tôi nghe lý do vì sao cô ấy muốn cùng tôi chạy thật xa, “Chạy trốn như thế nào? Yêu đến khắc cốt ghi tâm, yêu đến tê tâm liệt phách, lúc cùng nhau chạy trốn, tất cả đều có thể như lúc đầu, em tin, những ngày tháng giận dỗi nhau sẽ không bao giờ tái diễn.”



Sau khi kết hôn, tôi cùng Hồng cũng không gặp nhau, người đàn ông của tôi thật sự rất tốt, là một người đàn ông rắn chắc tuấn tú, chăm sóc tôi rất ân cần, nhưng tôi chỉ có thể xem cậu tôi như một người anh trai, chưa lúc nào tôi nghĩ mình là vợ. .



Lúc thật sự xa nhau, tôi mới có thể cảm nhận được Hồng đối với tôi quan trọng như thế nào, hôm nay nghĩ đến, vẫn có cảm giác như thuở ban đầu. Đã có những ngày tôi không nhớ đến Hồng, có những ngày chẳng ngồi vu vơ lo lắng cho Hồng, tôi chỉ tập trung vào gia đình nhỏ hiện tại của bản thân, rồi cũng chỉ có thể chôn giấu nỗi hoài niệm cùng lo lắng trong tận đáy lòng. .



Ba năm trôi qua, tôi cũng sinh được đứa con đầu lòng, đặt tên cho nó là Niệm Hoằng(2), tôi cùng nó đọc sách, cùng nó hát vang bài ca 《 Cây Ôliu 》, mặc kệ nó có thích hay không thích bài hát này. …



Trời lại vào thu, lá vàng rơi trong góc sân nhỏ, tôi ngồi trên ghế đá, ngắm nhìn Niệm Hoằng chơi đùa cùng bạn bè phía xa xa kia, bỗng dưng trong lòng cảm thấy một nỗi mất mát không nói thành lời —— là sự hạnh phúc khi được làm mẹ cùng với nỗi nhớ một người hòa cùng với nhau khiến lòng cảm thấy thật chua xót.



Có bóng ai đó rơi trên bàn tay, tôi ngẩng đầu, là Hồng, là cô ấy, tôi không biết phải nói điều gì, chỉ có thể mấp máy môi, cố gắng kiềm chế nước mắt không tràn ra khỏi khóe mi. .



Hồng lau nước mắt cho tôi, trêu tôi, rồi nhẹ nhàng hỏi thăm, “Lâu ngày không gặp, lại biến thành một đứa trẻ khóc nhè như thế này sao?”. .



Tôi lắc đầu, nghẹn ngào không nói thành lời, tôi hỏi Hồng, “Mấy năm nay sống có tốt không?”



“Em đã ly hôn, trải qua rồi mới biết được, hôn nhân không thích hợp với em.” Hồng nói, trên mặt hiện lên một nụ cười thật tươi, giống như nụ cười ngày ấy, khi Hồng vì tôi mà hát lên khúc “Cây Ôliu”. .



Trầm mặt thật lâu, tôi nắm chặt lấy tay cô ấy, thanh âm khẩn thiết, nói rằng, “Chúng ta chạy trốn đi.”



“Chạy lúc này sao?” Hồng hỏi. .



Tôi buồn. .



“Trốn không thoát, trốn không thể thoát đâu” Hồng cảm thán nói, sau khi kết hôn mới hiểu được, đàn ông cùng phụ nữ kết hôn sẽ chẳng có vấn đề gì xãy ra, cho nên chúng tôi đều kết hôn, là vì muốn trốn tránh áp lực, sau đó, lại chủ động ly hôn, cũng là vì trốn tránh áp lực, chúng tôi một mực đấy nhau ra xa, tự cho rằng phải như thế mới là tốt nhất, lại chẳng nhận ra, như thế mới chính là tự chuốc lấy khổ tâm cho bản thân mình.



Chúng tôi không thể nào chạy thoát, Hồng vuốt ve khuôn mặt tôi, bảo rằng “ Từ bỏ đi, hãy quên em đi, tập trung vào cuộc sống gia đình hiện tại.”



“Em đã từ bỏ rồi sao?” Tôi hỏi. . .



Dễ dàng từ bỏ như vậy sao? Hồng cười thật rạng rỡ, nụ cười mang theo một tia bi thương không thể nói thành lời, cô ấy bảo “ Đã từng không biết phải đối mặt nhau như thế nào, nên em cùng chị đã lâu chẳng gặp nhau, lần này gặp nhau, cũng chỉ là ngẫu nhiên”..

.

Ngẫu nhiên sao?Tôi nhớ đến hai từ “Ngẫu nhiên”, Hồng thích Lâm Huy Nhân, tôi thích Từ Chí Ma, tình cảm của con người, vì sao cứ tương tự như thế, tôi nhắm chặt hai mắt, chẳng dám nhìn khuôn mặt Hồng lần nữa. .



Tôi cùng Hồng lặng yên ngồi trên ghế đá, Hồng lại bỗng nhiên hát lên khúc ca “Cây Ôliu”. .



Tay chúng tôi đan xen vào nhau, tựa như nhớ lại những năm tháng hạnh phúc ngày xưa…



Hồng hát xong, liền đứng dậy, ghé xuống hôn nhẹ lên khóe môi tôi, thì thầm vài câu nói “ Trước kia còn nhỏ, có rất nhiều chuyện không thể hiểu, nên đã mất đi rất nhiều thứ, nghĩ lại thật sự cảm thấy rất đáng tiếc, hiện tại tuổi cũng đã cao, chuyện hiểu được cũng rất nhiều, muốn trở về như ngày xưa ấy, thật sự không thể..”



Trên cổ bỗng dưng có cảm giác lạnh, tôi biết, đó là nước mắt của Hồng, tôi đưa tay tôi ôm chặt cô ấy, lăng im không nói gì. .

.

Hồi lâu, Hồng đẩy tôi ra, nói “Em yêu Chị” đôi mắt vẫn còn long lanh đọng lại nước mắt. .



Cô ấy nói, sẽ rời khỏi thành phố này, nói tôi phải chăm sóc gia đình của mình thật tốt.



Tôi hỏi, “Em muốn đi đâu? .



Bỗng nhiên, Hồng ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời cao,nhìn theo đàn chim nhạn xếp thành từng hàng bay về phía nam, cô ấy cười nói, “Chắc là, lưu lạc đâu đó thôi.”. .



Hồng xoay người, để lại một bóng lưng thật dài phía sau, ánh mặt trời hoàng hôn nhẹ nhàng phủ lên đôi vai gầy ấy, khiến người khác nhìn thấy, cũng cảm thấy một đợt chua xót trong lòng…



Tôi nhìn bóng lưng Hồng thật lâu, thật lâu, mãi cho đến khi Niệm Hoằng chạy đến nhào vào lòng tôi , vui vẻ gọi “Ma ma ma ma ma ma”, tôi phải lấy lại tinh thần, giúp nó chỉnh lại quần áo. .



Tôi nắm tay Niệm Hoằng, dắt nó quay trở về, đi ngang qua một ngôi trường cao đẳng, nhìn cặp tình nhân đằng xa đang tay trong tay, không khỏi cười khổ. .



Trong khu vườn năm ấy, hai người đã từng xây dựng nên một tình yêu thật hạnh phúc, xã hội bỗng dưng lại đến vùi dập cái hạnh phúc đó. Tình đến tình đi, nhưng rõ ràng, tình yêu đâu chỉ giản đơn là sẽ đến rồi lại đi, có phải không? .



Nếu như không hiểu, sẽ cảm thấy rất hạnh phúc, đến khi hiểu được, liền cảm thấy đau thương. .



Đêm khuya,tôi lặng lẽ viết ra vài câu trong lòng cứ mãi giấu—— ngày tôi và em gặp lại nhau trên bãi biển ấy, em chọn được con đường đi của riêng mình, tôi cũng vậy, em nhớ điều này cũng tốt, sau này quên đi cũng tốt, nó dù sao cũng chỉ là một đoạn ký ức buồn…

---Hoàn---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net