Ngọc phách

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Tang Lý

Thể loại: Cổ trang, 1x1, BE

Cặp đôi: Hồng Dao x Tô Kính Thiên


...oOo...


Đây là lần thứ ba Tô Kính Thiên nằm mơ về hồng y nữ tử.

Cảnh trong mơ lần nào cũng giống nhau, tất cả đều mờ mờ ảo ảo, như là cách trở hoa trong gương, trăng trong nước, bản thân mỗi một bước chân đều giẫm lên mây trắng. Cách mình vài bước, nàng kia hồng y như ráng mây chiều, tay áo bay nhẹ trong gió, nhìn thoáng qua thật giống một bức tranh.

Nữ tử đưa lưng về phía cô, mái tóc dài đen bóng như thác nước, không bới tóc cài trâm gì hết, chỉ cột lại ngang thắt lưng bằng một đoạn tơ lụa sáng bóng. Nàng chỉ đứng yên như vậy, ống tay áo rộng che đi nửa cánh tay, trước mắt nàng rõ ràng là trống không, không biết nàng ta đang nhìn cái gì.

Giấc mơ đầu tiền, thời gian chỉ mới chớp mắt một cái đã tỉnh mộng, ánh sáng mặt trời đã chiếu ngoài cửa sổ.

Giấc mơ thứ hai, thời gian dài hơn một chút, Tô Kính Thiên hiếu kỳ nghĩ, đứng phía sau nữ tử, sợ kinh động đến đối phương. Tấm lưng kia đem lại cảm giác thanh lãnh trống vắng, dường như nói một câu một chữ cũng là dư thừa.

Mà hôm nay lần thứ ba nằm mơ, Tô Kính Thiên cũng không cảm thấy đặc biệt ngạc nhiên, có lẽ nói là cô vốn không tin những chuyện này có thể xảy ra, nhưng trong lòng cũng đã lường trước. Bởi vậy khi vừa thấy giấc mơ quen thuộc, cô lại vô thức đi tìm thân ảnh hồng sắc kia, nhưng rất nhanh phát hiện đối phương không còn ở chỗ cũ, chẳng hiểu sao lại đang ngồi trên ngọn cây gần đó, lưng tựa vào cây nghỉ ngơi. Mái tóc dài buông thả trên vai, phất phơ trên những lá cây non xanh.

Cũng chính lúc này, Tô Kính Thiên nhìn thấy một bên mặt của hồng y nữ tử.

Tuy là một bên mặt cũng đã đủ khiến người ta kinh tâm động phách. Rất khó có thể dùng những từ ngữ thông thường để miêu tả được vẻ đẹp của nàng, hồng y tiên lệ lại càng làm tôn thêm sắc đẹp của nàng. Cái cằm nhỏ nhắn xinh đẹp, đường viền uyển chuyển của nàng mơ hồ lộ ra dưới mái tóc rối. Dù từ nhỏ Tô Kính Thiên đã được người người khen là xinh đẹp, vậy mà lúc này chỉ mới nhìn thoáng qua nửa phần dung nhan của đối phương, đã biết thế nào là nhân ngoại hữu nhân.

Tựa như cảm giác được mình đang bị người khác nhìn chằm chằm, hồng y nữ tử có chút kinh ngạc, cuối cùng chậm rãi quay đầu qua.

Tô Kính Thiên gần như vô thức ngừng hít thở. Nhưng mà không đợi cô nhìn kỹ, cảnh trong mơ đã bị một bức tường nước đen ngăn cách, mọi thứ chợt trở nên mơ hồ.

Cô tỉnh.

Nắng sớm chiếu thẳng vào mí mắt, Tô Kính Thiên kinh ngạc nhìn màn cửa màu trắng, trong khoảnh khắc ngắn ngủi có chút không rõ vẫn đang trong mơ hay hiện thực.

Thiếu chút nữa. . . . thiếu chút nữa thôi là được thấy mặt nàng ấy rồi.

Nói không hiếu kỳ là nói dối, tất cả như một đám sương mù dày đặc, quang quẩn trong lòng Tô Kính Thiên mãi không chịu tan. Bóng lưng hồng sắc kia, thỉnh thoảng lại hiện lên trong đầu, giống như một lời khuyên vẳng lại từ nơi xa xôi, truyền tới một cách thần bí khó lường, mê hoặc nội tâm con người.

Bởi vậy khi lần thứ tư rơi vào cảnh mộng quen thuộc, tận đáy lòng Tô Kính Thiên lại có chút chờ mong.

Khi Tô Kính Thiên ngẩng đầu nhìn ngọn cây, rất nhanh tìm được bóng hồng sắc kia. Mà lúc này, tựa như cảm giác được cô xuất hiện, hồng y nữ tử quay lại rất nhanh chóng giống như nàng đã chờ đợi từ lâu, ánh mắt của nàng nhìn thẳng vào đôi mắt của cô.

Rõ ràng là một gương mặt lạnh lung, mà sao cô lại cảm thấy trong con ngươi lạnh nhạt đó lại chan chứa ôn nhu, không nói lời nào nhưng lại như nói hết những lời êm dịu trên thế gian này. Chỉ trong nháy mắt đó, Tô Kính Thiên nghĩ ánh mắt của đối phương giống như bạn bè lâu ngày xa cách giờ mới gặp lại.

Chỉ một ánh mắt mà như đã cách mấy đời. Như có một bàn tay gẩy lên sợi huyền cầm trong lòng Tô Kính Thiên, tạo ra âm thanh dễ nghe êm dịu cứ văng vẳng bên tai của cô thật lâu.

Cảnh trong mơ ngày càng dài hơn, từng chút một tác động đến tâm tư của Tô Kính Thiên, tò mò trong lòng giống như cây cỏ phục hồi phát triển sau mưa với một tốc độ khiến người ta kinh ngạc mà mạo hiểm đâm chồi nảy lộc. Giấc mơ kỳ lạ này cô không nói với bất kỳ ai, hệt như tất cả những điều này chỉ thuộc về một mình cô.

Dần dân cô có chút mong chờ đêm đến.

Đêm thứ năm. So với những cảnh trong mơ trước đó thì lần này giấc mơ có vẻ rất dài.

Lần này, hồng y nữ tử không còn ngồi trên cành cây nữa, mà đang ngồi thảnh thơi trên cỏ. Vẫn một thân hồng y, rất bắt mắt.

Tô Kính Thiên tò mò đi về hướng của nàng.

"Đã chờ nàng lâu lắm rồi."

Lời nói lạnh nhạt vang lên làm cho Tô Kính Thiên giật nảy mình. Hồng y nữ tử cũng quay lại nhìn cô, gương mặt bình tĩnh.

"Cô. . . . đang đợi tôi?" Giọng Tô Kính Thiên rất nhỏ, mang theo một chút không xác định, đi về phía trước một bước nhỏ.

Hồng y nữ tử không trả lời mà chỉ nhìn cô. Ánh mắt kia thâm thúy mà trắng trợn tựa như muốn nhìn xuyên thấu thân thể Tô Kính Thiên, nhìn đến nỗi Tô Kính Thiên cảm thấy ngượng ngùng xấu hổ.

Dưới sự hiếu kỳ thúc giục Tô Kính Thiên có chút chần chờ đi về phía trước vài bước, thoáng chốc đã đến gần hồng y nữ tử.

Hồng y nữ tử ngẩng đầu, bởi vì ngược sáng nên nàng chỉ nhíu mắt, cẩn thận quan sát Tô Kính Thiên.

Trong không khí yên lặng khó xử, Tô Kính Thiên giật giật môi, mở miệng nói trước: "Tôi. . . . tên Tô Kính Thiên."

"Ta biết." Câu trả lời của đối phương khiến Tô Kính Thiên bối rối. Hồng y nữ tử cũng thu hồi ánh mắt, lần nữa tiếp tục nhìn xa xôi, chỉ quăng lại một câu: "Ngồi xuống với ta."

Tô Kính Thiên thoáng chần chờ, nhưng cuối cùng vẫn kéo váy ngồi xuống trên cỏ. Nhưng cô cũng không dám ngồi quá gần đối phương, chỉ ngồi cách khoảng nửa cánh tay.

Vừa ngồi xuống đã có mùi hương thoang thoảng truyền vào mũi, mùi hương vô cùng dễ chịu. Tô Kính Thiên nhịn không được ngửi thêm cái nữa mới phát hiện mùi hương xuất phát từ trên người của hồng y nữ tử. Ánh mắt của cô dừng lại trên người đối phương, tò mò lướt qua gương mặt xinh đẹp, chỉ cảm thấy đối phương môi hồng răng trắng, thật là đẹp.

"Không ngờ có thể được gặp mặt." Đối phương đột nhiên lên tiếng, trong lời nói có chút xúc động.

Tô Kính Thiên nghe được cảm thấy rất khó hiểu, không hiểu tại sao hồng y nữ tử lại nói vậy: "Chúng ta biết nhau?"

Nghe vậy, hồng y nữ tử lần thứ hai quay lại. Không đợi Tô Kính Thiên phản ứng, nửa người của đối phương gần như chồm qua, gương mặt nàng gần sát mặt cô, khiến cô giật mình trong vô thức chống tay ra sau.

Nhưng con ngươi của đối phương chỉ xoay vòng vo, khóe môi đột nhiên nhếch thành một độ cong. Có điều chỉ trong chớp mắt đã biến mất, nhanh đến nỗi Tô Kính Thiên nghĩ mình đang bị ảo giác.

"Nàng nói xem?"

Tô Kính Thiên hơi luống cuống xoắn vặn ống tay áo của mình, lắc đầu.

"Vì sao mấy lần trước không nói gì?" Hồng y nữ tử vẫn chưa thu hồi ánh mắt, "Nếu đã tới, tốt xấu gì cũng phải chào nhau một tiếng chứ."

"Tôi. . . ." Tô Kính Thiên thấy gương mặt của đối phương áp quá gần, không biết nên trả lời như thế nào.

"Sắp đến giờ rồi." Hồng y nữ tử tựa như không thèm để ý câu trả lời của Tô Kính Thiên, gương mặt rõ ràng dần rời đi, lần nữa ngồi thẳng người trở lại. Giống như thấy rất chán, nàng cúi đầu ngắt một nhánh hoa. Ngón tay trắng muốt như ngọc cứ vờn qua vờn lại, vờn thẳng đến tim của Tô Kính Thiên. Lúc này Tô Kính Thiên mới để ý, trên cổ tay trắng như tuyết của đối phương có đeo một dây lụa đỏ sậm, nếu nhìn kỹ trông nó như được nhuộm bằng máu vậy.

Trong đầu của Tô Kính Thiên nổi lên tầng tầng sương mù dày đặc, há miệng, nhưng nhất thời lại chẳng biết hỏi cái gì, một lát sau mới nhẹ giọng hỏi: "Đây là đâu?"

Vừa nói hết câu, hồng y nữ tử có vẻ vô cùng ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn Tô Kính Thiên một cái, sau đó chợt cười rộ lên. Tiếng cười như chuông nhạc, réo rắt trong gió. Đợi cười đủ rồi, hồng y nữ tử mới hứng thú cong khóe môi: "Tất nhiên là trong mơ của nàng."

Nghe được câu trả lời của đối phương, mặt Tô Kính Thiên đỏ lựng, nhịn không được tự phỉ nhổ trong lòng, sao mình lại có thể hỏi vấn đề ngu ngốc tới vậy.

"Nhưng. . . ." Tô Kính Thiên kiềm chế tâm tình, cúi đầu nhìn đóa hoa hồng y nữ tử vừa mới hái, khó hiểu nói: "Tại sao cô lại ở trong mơ của tôi?"

"Ta à. . . ." Hồng y nữ tử ngước mắt, đột nhiên vươn tay lại gần, cài đóa hoa nhỏ màu trắng lên tóc mai của cô. Thân thể Tô Kính Thiên cứng đờ, cũng không dám nhúc nhích, tùy ý đối phương khẽ khàng mơn trớn vành tai của cô. Dây lụa màu đỏ mềm mại rũ xuống trước mắt cô. Ánh mắt của nữ tử cứ lượn qua lượn lại trên người nàng, ngoài mặt thì cứ vờ như đang thắt hoa. Chốc sau, đối phương mới ngừng mắt, chuyển qua nhìn thẳng vào mắt nàng, từ tốn nói: "Đây là mộng của nàng, ta tại sao lại ở chỗ này, điều này không phải nên hỏi chính nàng sao?"

Âm cuối đã nhạt nhòa nghe không rõ, hồng y nữ tử trước mắt cũng mờ dần, kể cả ánh mắt của nàng cũng từng chút tiêu tán trong không khí, tiêu thất đến khi không còn.

"Thiên Nhi."

"Dạ?" Nghe thấy mẹ kêu mình, Tô Kính Thiên trên bàn cơm hồi phục tinh thần, rồi lại vô thức liếc nhìn ngoài cửa sổ.

Sắc trời hôn ám, mặt trời đã sắp xuống núi rồi.

"Con làm sao lại mất tập trung như vậy." Mẹ Tô thấy con gái tinh thần ngẩn ngơ, có chút lo lắng, vươn tay gắp món ăn cô thích nhất bỏ vào chén, "Mấy ngày nay đều thấy con ngây người ở trong phòng, thấy chỗ nào không khỏe à?"

"Con không sao, mẹ không cần lo lắng." Tô Kính Thiên cười cười, ánh mắt vẫn còn lơ lửng.

Hồng y nữ tử trong mơ. . . . Rốt cuộc là ai?

Màn đêm đã bao phủ bầu trời, Tô Kính Thiên ôm nghi vấn trong lòng trở về phòng sớm.

Giấc mơ lần này so với lần trước lại dài hơn một chút.

"Nàng đã đến rồi."

Tô Kính Thiên vừa tiến vào trong mơ, bên tai đã vang lên tiếng nói của hồng y nữ tử. Cô quay đầu, thấy đối phương đang tựa vào một gốc cây khô, nghiêng đầu nhìn mình, cảm giác là nàng cố ý chờ cô. Tô Kính Thiên tươi cười với với đối phương, rồi cất bước lại gần.

"Hôm nay tới sớm thật." Khóe mắt hồng y nữ tử khẽ nháy nháy, dáng vẻ phong tình vạn chủng.

Tô Kính Thiên nhẹ giọng hồi đáp, hơi tò mò quét qua đối phương: "Ban ngày tôi vẫn luôn nghĩ tới. . . . Vì sao mấy ngày liên tiếp, tối nào cũng mơ thấy cô?"

Hồng y nữ tử khẽ nhếch khóe môi nhìn như có như không: "Có lẽ là do ban ngày suy nghĩ, ban đêm nằm mơ."

Thấy đối phương có ý trêu chọc, Tô Kính Thiên đỏ mặt, có điều cũng không để tâm những lời chọc ghẹo đó, nhưng ngược lại thần sắc nghiêm túc nói: "Tôi đã cố gắng nhớ lại, nhưng lại nhớ không ra trong thời gian gần đây có gặp qua cô." Trí nhớ của cô từ trước đến nay rất tốt, hơn nữa dung mạo của hồng y nữ tử chỉ cần gặp qua một lần cũng đủ để lại ấn tượng sâu sắc.

"Có lẽ không phải gần đây, mà là trước đây rất lâu rồi." Giọng nói của hồng y nữ tử nhàn nhạt, "Bất quá nằm mơ mà thôi, hay là nói. . . ." Nàng chợt lệch đầu qua một bên, mặc cho ánh sáng yếu ớt nơi chân trời soi chiếu má lúm đồng tiền một bên mặt của nàng, "Nàng không thích nằm mơ thấy ta sao?"

Tô Kính Thiên cảm thấy nao nao.

"Nàng đi theo ta." Hồng y nữ tử chỉ cười mỉm, không chút do dự nắm tay của Tô Kính Thiên, không đợi đối phương phản ứng đã kéo nàng đi.

Cảm nhận được nhiệt độ lành lạnh từ ngón tay đối phương, Tô Kính Thiên lại thấy như có ngọn lửa đang bắt đầu cháy, ngón tay của cô thấy nóng đến rã rời. Cô vô thức cúi đầu, trước mắt hiện lên đôi chân trần trắng như ngọc, vành tai không khỏi ánh lên màu ráng chiều.

Hồng y minh diễm khó mà che phủ được đôi chân ngọc ngà của đối phương, cứ theo mỗi bước chân của nàng lại lay động phất phơ.

"Phát ngốc gì đấy?" Chẳng biết từ lúc nào, người trước mặt đã dừng lại, gọi một tiếng mới khiến Tô Kính Thiên lấy lại tinh thần, giờ mới phát hiện mình đã nhìn đôi chân trần của người ta rất lâu rồi. Cô ngượng ngùng ngẩng đầu lên, không biết từ lúc nào đã bị kéo đến một sơn cốc vắng vẻ nào rồi.

"Lúc rãnh rỗi ta đi khắp nơi trong giấc mơ của nàng, vô tình phát hiện chỗ này." Hồng y nữ tử ngửa đầu hít sâu một hơi, vô cùng thích ý. Chỉ chốc lát, nàng xoay đầu lại, liếc nhìn Tô Kính Thiên, "Có điều cũng phải nói, mộng của nàng thật sự rất chán, đi tới đi lui cũng chỉ có vài quang cảnh, cũng chưa thấy được cái gì mới lạ hay ho, ngay cả một bóng người cũng không thấy." Ánh mắt của nàng vờn quanh, đột nhiên nhếch đuôi chân mày, một ngón tay nhẹ nhàng chỉ vào giữa ngực của Tô Kính Thiên, lại cười nói: "Nhiều năm như vậy, trong lòng nàng không có thích người nào sao?"

Khi Tô Kính Thiên mở mắt ra, ngoài cửa sổ ánh nắng đã chói chang. Có người gõ nhẹ cửa phòng: "Tiểu thư, Cố thiếu gia tới."

"Tôi biết rồi." Tô Kính Thiên trả lời lại, nhưng người vẫn như cũ lười biếng nằm trên giường, không có ý muốn đứng dậy. Một lát sau, con ngươi của cô kịch liệt dao động, chậm rãi giơ tay lên, lòng bàn tay áp lên ngực của mình. Nơi đó tựa hồ còn lưu lại một chút cảm giác, bên tai vẫn còn văng vẳng tiếng cười của nàng kia.

"Nhiều năm như vậy, trong lòng nàng không có thích người nào sao?"

Tô Kính Thiên mấp máy môi, trong đáy mắt xao động thở dài, có chút trống vắng. Cô bỗng nhiên quay đầu, nói với nha hoàn ngoài cửa: "Hôm nay tôi thấy không khỏe, không muốn ra ngoài. Em chuyển lời cho Cố Viễn dùm tôi."

Đợi nha hoàn đi khỏi, Tô Kính Thiên lại kéo chăn trùm kín mặt, che đi ánh sáng ngoài cửa sổ, chôn mình trong chăn nệm, dường như đêm tối lại kéo tới lần nữa.

Cô từ từ nhắm mắt lại, bóng tối bao phủ toàn bộ. Cô cảm giác mình nghe được tiếng tim đập, trong bóng tối hình như có nước dâng tràn, từ từ thấm ướt tâm của cô.

Trong mê man, lần thứ hai cô lại rơi vào cảnh mộng.

Đây là lần đầu tiên, trong một ngày cô gặp hồng y nữ tử tới hai lần.

Lúc này cảnh quang vẫn chưa kịp thay đổi, vẫn là sơn cốc trước lúc rời đi, hồng y nữ tử đang ngồi trên một tảng đá lớn, chân ngọc đung đưa, ngắm nhìn biển hoa trước mặt. Lúc nhìn thấy Tô Kính Thiên, trên gương mặt bình tĩnh của nàng lướt qua sự ngạc nhiên.

"Sao nhanh vậy đã quay lại rồi?"

Tô Kính Thiên khẽ mím môi, có lẽ thấy thẹn thùng, ấp a ấp úng đáp: "Hôm nay có hơi mệt, vừa nằm xuống đã ngủ."

"Vậy sao?" Ánh mắt của hồng y nữ tử dạo một vòng trên người Tô Kính Thiên, nghe không ra đang có ý gì, có điều hai người cũng không tiếp tục nói đến đề tài này nữa, nàng chỉ vỗ vỗ vào chỗ bên cạnh mình, "Lại đây."

"Ừm." Tô Kính Thiên đi lại gần tảng đá, thấy hồng y nữ tử nhích qua một bên, chừa ra một chỗ trống, hơi do dự, sau đó cố gắng leo lên.

Tảng đá không cao nhưng đối với người không quen leo trèo như Tô Kính Thiên, quả thật có một chút khó khăn. Trán của cô đã thấm một tầng mồ hôi mỏng, đang lúc cô cật lực leo lên, một bàn tay đã đưa ra trước mặt. Dây lụa đỏ sậm cứ vậy phất phơ trước mắt, giống như đang đưa ra lời mời.

Tô Kính Thiên có hơi khẩn trương khép chặt ngón tay, cuối cùng vẫn đưa tay ra.

Đối phương nắm lấy tay của cô, hơi dùng lực một chút, Tô Kính Thiên đã leo lên được tảng đá. Thân thể cô hơi nghiêng ngã một chút khi ngồi xuống, lập tức được hồng y nữ tử giúp ổn định. Bên tai vang lên tiếng cười khẽ của nàng: "Nhìn xem cứ vùi đầu vào đọc sách, cơ thể này của nàng thật yếu đuối."

Tô Kính Thiên cũng không để tâm, lại nhìn hồng y nữ tử bên cạnh mình, nhẹ nhàng nói: "Đã gặp nhau nhiều lần rồi mà tôi vẫn chưa biết tên của cô?"

"Ta không có tên."

Tô Kính Thiên hơi sững sờ, không biết phải phản ứng như thế nào. Nhưng không bao lâu hồng y nữ tử lại nhích người tới gần, mùi hương thoang thoảng lại bắt đầu xộc vào mũi Tô Kính Thiên. Trong lúc tâm thần nhộn nhạo thì nghe đối phương nói: "Không bằng nàng đặt cho ta một cái tên đi."

"Tôi?"

"Phải. Nàng đọc nhiều sách như vậy, một cái tên thôi mà, đâu phải việc gì khó với nàng?"

Tô Kính Thiên nhìn nữ tử với đôi mắt cười khẽ cong, nó như tôn thêm vẻ đẹp tươi trẻ rạng rỡ không gì sánh bằng của nàng.

"Hửm?" Hồng y nữ tử dường như cảm thấy hào hứng, đẩy tay của Tô Kính Thiên, thúc giục, "Nghĩ nhanh lên."

"Hồng Dao." Môi của Tô Kính Thiên đột nhiên bật ra cái tên này, đáy mắt có chút hoảng hốt: "Cô thấy tên Hồng Dao này thế nào, thích không?"

"Hồng Dao sao. . . ." Chân ngọc của hồng y nữ tử quơ quơ, mắt nheo lại, hai chữ đơn giản như vậy, ở đầu lưỡi dạo một vòng, như đang từ từ thưởng thức. Một lát sau, nàng đột nhiên quay đầu cười, nhìn thẳng vào mắt Tô Kính Thiên.

"Ta tên Hồng Dao, xin chỉ giáo thêm."

"Dì Tô, đã mấy ngày không thấy bóng dáng Thiên Nhi, bạn ấy đâu rồi?"

Thấy Vân Nhi bước vào cửa, mẹ Tô thần sắc bất đắc dĩ lắc đầu, giơ ngón tay chỉ phòng của Tô Kính Thiên: "Không có ở đây, vẫn còn nằm trong phòng đó. Con nhóc đó, không biết dạo này có xảy ra chuyện gì không, trốn mãi trong phòng không chịu ra ngoài, cũng không sợ ngủ nhiều đến ngu người ra."

"Còn đang ngủ?" Quách Vân ngạc nhiên hỏi, "Mặt trời đã lên ba sào rồi, không giống tác phong của bạn ấy nha!"

"Cũng không phải." Mẹ Tô có phần lo âu nhìn ánh nắng rực rỡ ngoài cửa, "Hỏi nó có sao không, nó chỉ nói là thấy mệt. Vừa đúng lúc, con đã tới chơi, giúp dì kéo nó ra ngoài đi chơi đi."

Quách Vân gật đầu, đang định nhấc chân đi thì đột nhiên nhớ tới cái gì đó, quay lại hỏi mẹ Tô: "Dì Tô, Thiên Nhi lần trước bị ngã, vết thương đã khỏi chưa?"

"Chỉ là vết thương ngoài da, đã hơn nửa tháng rồi còn gì." Mẹ Tô phất tay, "Tuy chảy ít máu nhưng không còn gì đáng ngại nữa."

"Vậy thì tốt. . . ." Quách Vân nói thầm một câu, lập tức quen thuộc đi đến phòng của Tô Kính Thiên.

Ken két ――

Cửa phòng không có khóa, Tô Kính Thiên và Quách Vân từ nhỏ lớn lên bên nhau nên xem nhau như người một nhà, đưa tay đẩy cửa. Cô đi vào trong chưa được mấy bước đã thấy Tô Kính Thiên đang nằm yên không nhúc nhích trên giường.

Chẳng lẽ còn chưa tỉnh? Quách Vân thấy đối phương không phản ứng, chậm rãi tới gần giường, cúi đầu nhìn.

Nằm trên giường, hai mắt của Tô Kính Thiên đang nhắm chặt, lông mi dài dày dưới ánh sáng chiếu xuống hai cái bóng đen nho nhỏ. Nước da trắng mịn như ngọc, mày thanh mi tú mang theo khí tức của một quyển cổ thư. Đường nhìn của Quách Vân vẫn chưa dừng lại tại gương mặt quen thuộc, mà di chuyển thẳng một đường xuống cánh tay của đối phương, dừng lại ở khuỷu tay.

"Sao cậu lại ở đây?"

Đang đứng thất thần, một giọng nói êm ái vang lên. Quách Vân bị kéo khỏi trạng thái thất thần, lập tức nhìn thẳng vào đôi mắt nâu nhạt.

"Thì ra cậu không ngủ à," Quách Vân thấy Tô Kính Thiên mở mắt, bĩu môi: "Trời đẹp như vậy mà lại trốn ở trên giường là sao?"

Đôi mắt kia chỉ chớp chớp, trong mắt lại rất nhanh hiện lên chút mất mác, không đợi người khác phát hiện đã lặn sâu trong mắt: "Không có gì, không thích ra ngoài thôi." Tuy là nói vậy nhưng thấy Quách Vân tới, Tô Kính Thiên cũng nhích người nửa ngồi dậy.

"Tay sao rồi?" Trong lòng Quách Vân thấy hôm nay Tô Kính Thiên có phần kỳ lạ, có điều rất nhanh đã nhớ tới vấn đề quan trọng, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh, vén tay áo của Tô Kính Thiên lên coi.

Tô Kính Thiên cũng không ngăn cản, tùy ý Quách Vân vén tay áo của mình lên, lộ ra cánh tay trắng như ngọc.

Vén tay áo lên tới khuỷu tay, Quách Vân dừng lại, ánh mắt tỉ mỉ nhìn vết thương đã kéo mài dài khoảng nửa ngón tay.

"Còn đau không?" Trong lời nói của Quách Vân ẩn chứa sự áy náy, "Đều tại tớ, lôi kéo cậu đi cưỡi ngựa. Lúc cậu bị ngã chảy thiệt nhiều máu, nửa cánh tay đều nhiễm đỏ, làm tớ sợ gần chết."

Tô Kính Thiên an ủi lắc đầu: "Là tại tớ không cẩn thận, không sao rồi." Khi đang nói chuyện, cô kéo lại ống tay áo, phủi lại cho thẳng. Lúc chạm phải vòng ngọc đeo ở cổ tay thì dừng lại.

"Làm sao vậy?" Quách Vân phát hiện thần sắc Tô Kính Thiên thay đổi, theo ánh mắt của cô dừng lại vòng ngọc.

"Chỉ là cảm thấy. . . . màu sắc của cái vòng này hơi khác." Tô Kính Thiên giơ tay lên, để lại gần quan sát. Vốn là màu ngọc bích,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net