Ngư Lân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Độc tự khán tình lam

Editor: Liz




Lân quen biết Tiểu Ngư ở một buổi quảng bá phim. Nàng nhặt tờ quảng cáo bộ phim Lân làm rơi trên đất, cười như một đóa hướng dương. Lân nhận được nụ cười đó, trong suốt lúc xem Hương vị mặt trời chỉ thấy mỗi Tiểu Ngư.


Từ đó về sau, hai người trở thành bằng hữu, cơ hồ bên nhau mỗi ngày. Tiểu Ngư thích School of Rock, Tiểu Ngư thích đọc tác phẩm kinh điển, Tiểu Ngư thích ngủ nướng, Tiểu Ngư thích ăn canh cá chua, như vậy Tiểu Ngư đúng là một trạch nữ. Nhưng nàng cũng thích cùng Lân Lân dạo phố, nàng cũng thích cùng Lân Lân coi phim ma mặc dù nàng nhát gan hơn Lân Lân.


Tiểu Ngư mua ở cửa hàng 10 nhân dân tệ hai chiếc vòng tay san hô đỏ, Lân đeo vào tay phải, Tiểu Ngư đeo vào tay trái rồi hai người cười khúc khích, ngồi trên bậc đá ở bến tàu ngắm mặt trời lặn. Ở hướng mặt trời lặn, trên sườn núi xanh biếc có một tháp hải đăng trắng trông gác vùng biển rộng, chứng kiến Lân cùng Tiểu Ngư hạnh phúc.


*****



Lân thích căn phòng nhỏ 30 mét vuông Tiểu Ngư thuê. Lân thích theo Tiểu ngư đến cửa hàng thực phẩm mua thức ăn, sau đó cùng Tiểu Ngư làm món canh cá chua trong phòng bếp nho nhỏ. Lân thích cùng Tiểu Ngư chen chúc trong nhà vệ sinh cùng nhau tắm, Lân thích ngồi quán café chờ Tiểu Ngư tan ca, Lân thích lúc Tiểu Ngư xem phim ma ôm nàng thật chặc vào ngực, Lân thích ôm cánh tay Tiểu Ngư khi ngủ. Lân thích mọi thứ của Tiểu Ngư, nàng giống như một hài tử bướng bỉnh xem Tiểu Ngư là dấu niêm phong ấn định trên người mình.


Tiểu Ngư bắt đầu học cách tiết kiệm tiền, nàng muốn mua bất kỳ vật gì Lân Lân thích. Nàng muốn mua một máy ảnh để có thể lưu giữ hình ảnh xinh đẹp của Lân Lân trong nháy mắt. Lân bắt đầu hiếm khi về nhà, nàng muốn dành toàn bộ thời gian bên cạnh Tiểu Ngư. Nàng muốn mình có thể nhanh chóng tốt nghiệp, như thế có thể mua hai chiếc khăn quàng cổ cho Tiểu Ngư, mua máy ảnh mà Tiểu Ngư luôn thích.


*****



Cha Lân vì Lân sắp đặt hôn sự. Đối phương là một nhà kinh doanh tài giỏi. Cha Lân rất xem trọng người này nên bắt nàng đến một buổi gặp mặt thân mật. Nam nhân đẹp trai giàu có đối với Lân vừa gặp đã yêu. Tiểu Ngư cũng đi cùng Lân, thấy được cấp bậc chênh lệch giữa các nàng. Thì ra, Lân là phượng hoàng trên bầu trời còn mình chỉ là gà con dưới đất. Cha Lân dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng khiến Tiểu Ngư không thể nào chịu được, nàng chưa từng có cảm giác không chốn dung thân như lúc này. Chị họ của Lân trong lúc đó vô tình nói, “Đây chính là cách nâng cao mối quan hệ, vừa gặp đã liều mạng lấy lòng nha đầu Lân rồi, thật đố kỵ làm sao!” Tiểu Ngư vô cùng tức giận, nàng để lại một mảnh giấy nhắn lại cho Lân rồi một mình trở về. 

“Ta không muốn thúc đẩy mối quan hệ với ngươi, cũng không biết gia cảnh của ngươi. Ta chỉ muốn nhìn ngươi cười, ta chỉ muốn cùng ngươi ở một chỗ.” Lân nhìn tờ giấy trước mặt, len lén cười vui vẻ.


*****



Lân vẫn như cũ ở bên cạnh Tiểu Ngư, ngay cả khi đã đính hôn với nam nhân đẹp trai giàu có kia. Tiểu Ngư ngày ngày oán giận, “Ta so với đèn khí đá còn không sáng bằng”. Lân ôm cổ nàng cười, “Ngươi là tháp hải đăng nhỏ của ta.” Tiểu Ngư cũng cười lặng lặng nhìn nàng, chỉ cần Lân vui vẻ, nàng nguyện ý làm một tháp hải đăng.


Nam nhân đẹp trai giàu có đối với Tiểu Ngư rất bất mãn nhưng lại sợ bài xích Tiểu Ngư sẽ làm Lân mất hứng. Vì vậy, hắn giới thiệu cho Tiểu Ngư một công việc lương cao để Tiểu Ngư có thể thuê chỗ ở cao cấp tiện nghi, lại còn giới thiệu bạn trai cho Tiểu Ngư. Hắn nói, “Tiểu Ngư, ngươi rất thông minh, đây chính là kết quả tốt nhất ngươi có thể nhận được. Vì thế hy vọng ngươi biết quý trọng, đừng để sau này mất mới biết hối hận.” Tiểu Ngư nói, “Ta đồng ý, chỉ cần được tiếp tục làm bằng hữu với Lân, chỉ cần mỗi tuần có thể bên cạnh nàng một ngày.” Nam nhân đẹp trai giàu có lạnh lùng cười, “Chỉ một ngày, tốt lắm”.


Công việc mới bề bộn nhiều việc, Tiểu Ngư lại phải làm tăng ca. Nơi ở mới cũng rất xa, ngay trung tâm chợ, Lân muốn đến phải bắt hai chuyến xe. Bạn trai mới rất phiền, luôn bám dính lấy Tiểu Ngư, nửa đêm uống say chạy đến chỗ ở của Tiểu Ngư ca hát. Tiểu Ngư im lặng chịu đựng, nàng vô cùng không thích cuộc sống ngay cả ăn cơm vẫn phải nhìn lên, nàng không thích nam nhân say rượu kia mỗi đêm đều đến nương nhờ ghế sô pha nhà nàng, nàng không thích gọi điện thoại mới nghe được giọng của Lân. Chỉ vì một ngày cuối tuần mà nàng chịu đựng hết thảy.


*****



Mùa đông ở bến tàu, không có mặt trời, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lân vì lạnh mà đỏ bừng, làm gì cũng không biến mất. Tiểu Ngư đem tay Lân bỏ vào túi quần mình, Lân ủy khuất thỉnh cầu, “Trở lại như trước kia được không? Không cần đi xa như vậy.” Tiểu Ngư nhìn vào mắt Lân rồi cười, “Không có xa, ta sẽ luôn bên cạnh Lân như tháp hải đăng kia.” Lân bĩu môi, “Tháp hải đăng kia sẽ bị dở bỏ, ta nghe nói để xây thành cầu treo gỗ.” Tiểu Ngư nhìn mặt biển nhuộm sắc xanh, “Nếu như hải đăng bị phá hủy, không phải nó bỏ đi mà là nó ở dưới đáy biển, tiếp tục chờ đợi và canh gác.” Lân nhìn gò má Tiểu Ngư, “Thật sao? Đèn tháp bị hủy sẽ vứt xuống đáy biển sao?” Tiểu Ngư ôm lấy mặt Lân cười rơi nước mắt. 


*****



Hôn lễ được lên kế hoạch vào tháng 5. Vào tháng 3, Lân cùng Tiểu Ngư tổ chức sinh nhật. Nam nhân đẹp trai giàu có cùng tên say rượu ngồi trên ghế sô pha Starbucks buồn bực nhìn Lân và Tiểu Ngư thân mật giống như hai chú mèo nhỏ vui vẻ phía đối diện. Nam nhân đẹp trai giàu có nói, “Ta chưa từng thấy nàng cười vui vẻ như vậy.” Tên say rượu nói, “Ta cũng chưa bao giờ thấy nàng ôn nhu như thế, có lẽ hai nữ nhân này không đơn giản…” Nam nhân đẹp trai giàu có trầm mặt, hắn không thích nữ nhân của hắn không đơn giản.


Tiểu Ngư cùng tên say rượu chia tay, nàng bây giờ không tài nào chịu nổi tính tình hoang đường vô lễ của hắn. Tên say rượu nổi đóa, “Ngươi cho rằng ta không nhìn ra à? Nội tâm của ngươi thật bẩn thỉu, trong ánh mắt ngươi nhìn Lân có bao nhiêu bỉ ổi, ngươi là một nữ nhân càn rỡ, vì điều này ngươi sẽ phải trả giá đắt.” 


Quả nhiên, khoảng thời gian chuyển giao giữa tháng tư và tháng năm, Tiểu Ngư bị đuổi việc. Chủ nhà cũng tăng tiền thuê phòng, vì thế Tiểu Ngư trở về tình trạng như trước, nàng trở lại căn phòng nhỏ 30 mét vuông gần bến tàu. Nam nhân đẹp trai giàu có không mời mà tới, hắn nói, “Tiểu Ngư, ngươi là người thông minh, biểu hiện của ngươi khiến ta bất an, có lẽ ngươi nên biến mất khỏi thế giới của Lân. Nếu ngươi yêu nàng, ngươi nên cho nàng thứ tốt nhất.” Tiểu Ngư nói, “Không, nàng sẽ không hạnh phúc.” Nam nhân đẹp trai giàu có cười lạnh, “Đừng tự đánh giá cao mình, nàng chỉ coi ngươi là bạn, nàng sẽ quên ngươi. Ta sẽ cho nàng hạnh phúc.”


Tiểu Ngư từ bỏ, đó là sự hèn yếu xuất phát từ ý thức tự ti sâu trong nàng. Lân hoàng mỹ như vậy, Lân là công chúa, còn Tiểu Ngư, nàng không có gì, cũng không là gì cả. Lân sẽ quên nàng, Lân sẽ tìm được niềm vui mới.


*****



Tiểu Ngư biến mất, điện thoại tắt máy, tin nhắn không trả lời, ngay cả QQ cũng đóng. Lân mỗi ngày đều chạy đến căn phòng nhỏ của Tiểu Ngư chờ nàng đến rạng sáng. Cha Lân không yên lòng, hắn gọi nam nhân đẹp trai giàu có đi theo nàng, sau đó đưa nàng về nhà. Rạng sáng 3 giờ, Lân cuốn mình trong chăn, không ngừng viết vào một cuốn sổ, “Tiểu Ngư, ta nhớ ngươi ta nhớ ngươi ta nhớ ngươi ta nhớ ngươi..." viết đến khi đôi mắt đẫm lệ cùng suy nghĩ rối loạn, “Bởi vì, ta yêu ngươi ta yêu ngươi ta yêu ngươi ta yêu ngươi…”


Tiểu Ngư lại dọn nhà, nàng dời đến một nơi Lân không thể tìm thấy, nàng không nhận điện thoại và cũng không trả lời tin nhắn của Lân. Nàng cầm lấy tấm ngân phiếu nam đẹp trai giàu có đưa nàng, sau đó xé nát, nhìn khuôn mặt nam nhân kia tái nhợt, nàng cao ngạo cười. “Ta không cần tiền, ta chỉ yêu nàng.” Sau đó, ban đêm không thể chợp mắt, nàng ôm hình Lân vùi trong chăn, không thể khắc chế bật khóc. 


Rạng sáng ngày 19 tháng 5, trong mail Tiểu Ngư nhận được một bức thư.

“Tiểu Ngư, tim ta rất đau, có lẽ ta sai lầm rồi, có lẽ ngươi thay đổi, thật ra thì những thứ này đều không quan trọng, ta chỉ muốn gặp lại ngươi thôi. Ngày mai, ta chờ ngươi, nếu ngươi không đến, ta cũng sẽ không kết hôn.” 


Tiểu Ngư trằn trọc trở mình, giày vò cả ngày, rốt cuộc quyết định đi gặp Lân, nàng thật sự, thật sự nhớ Lân. Chạy đến Digital City, nàng dùng toàn bộ tiền tích cóp được mua máy ảnh. Nàng muốn lưu lại tất cả hình ảnh trong ngày đẹp nhất của Lân. Vì nàng, cũng vì Lân. Điều đáng tiếc nhất trong tình yêu chính là bạn yêu một người rất nhiều và cũng vì thế bạn phải rời xa người đó. Tiểu Ngư đã cố chấp nghĩ rằng, những gì nàng mang đến cho Lân, nam nhân đẹp trai giàu có kia cũng có thể. 


Lân đắm chìm trong hối hận. Nàng biết Tiểu Ngư phải chịu ủy khuất, Tiểu Ngư nhìn ôn nhu như thế nhưng trong xương cốt lại rất cao ngạo, cao ngạo đến không bao giờ cho phép người bên cạnh coi thường nàng. Lân tự trách đã không thể bảo vệ Tiểu Ngư, nàng hối hận vì không kịp giữ Tiểu Ngư lại. Lân biết Tiểu Ngư đang trốn tránh nàng, nàng biết chỉ cần Tiểu Ngư thỏa hiệp, nàng sẽ nói cho Tiểu Ngư biết tâm tình của mình, dù có mất đi phần ân tình này. Nàng muốn thổ lộ, nàng không muốn Tiểu Ngư vĩnh viễn không hiểu lòng nàng.


*****



20 tháng 5, một ngày trọng đại. Tiểu Ngư mua một bó hoa hồng, mang theo máy ảnh lên đường. 20 phút ngồi xe, đi lên sườn đồi xanh mượt có thể thấy biệt thự nhà Lân. Một con đường nhỏ uốn lượn hiện lên trước mắt, bên kia đường cha Lân đang đợi nàng. 


Mặt hắn trầm xuống, ánh mắt khinh thường, hắn nói “Người trẻ tuổi không nên làm việc bốc đồng, trên đời này không có thuốc hối hận đâu.” Tiểu Ngư không để ý, hôm nay nàng đến là vì Lân, cái gì cũng không sợ. Nàng ngẩng đầu, mỉm cười băng qua xa lộ.


Tuy nhiên, khi một người đã có đủ dũng khí gánh vác lại phát hiện không thể nào vượt qua khoảng cách của số mệnh. Chiếc xe kia không biết lúc nào vọt đến, Tiểu Ngư không kịp thấy nên không thể tránh né. Thế giới sụp đổ, đè trên người nàng, sau đó là âm thanh va chạm kinh hoàng. Tiểu Ngư thấy trong đám người xa xa, Lân đang mặc áo cưới màu trắng nhìn nàng, thật đẹp, thật thánh khiết. Nàng rất muốn đến chỗ Lân đang đứng, nàng rất muốn ôm Lân một cái. Một dòng máu đỏ tươi chảy vào mắt, nàng cảm thấy Lân như được quấn trong tấm lụa đỏ. Nàng biết sắp kết thúc rồi. Nàng ngẩng đầu lên, dùng hết tất cả sức lực để nhìn Lân một cái, lại bị một đôi bàn tay mang đi mất. Đại hán nói: “Tiểu cô nương, đừng oán ta, ta cũng là do người khác sai khiến, ta sẽ đưa ngươi đến bệnh viện. Ngươi nhất định phải cố gắng.” 


Tiểu Ngư muốn cười, cười mình ngu xuẩn. Lân hoàn mỹ như vậy làm sao nàng có thể gánh nổi, nàng lại không biết tốt xấu đoạt lấy, có lẽ đây chính là kết quả của lòng tham không đáy. 


Dòng máu đỏ tươi từ cánh tay chảy xuống máy ảnh đen. Một loại tuyệt vọng đè nén cuốn lấy. Tiểu Ngư nhắm mắt lại, dùng ý nghĩ cuối cùng cầu nguyện với thần linh. “Cầu mong nàng hãy quên ta đi, cầu mong nàng cả đời vui vẻ.” giống như nàng tiên cá kia, dùng nước mắt để làm lời từ biệt sau cuối. Tiểu Ngư đã đi trước. 

Tiểu Ngư nhanh chóng được an bài, đặt vào xe đưa đến bệnh viện.


*****



Trong lúc Lân đang chụp hình, trong lòng không yên bị nhánh cây làm đứt vòng tay san hô. Hạt châu đỏ rơi tung tóe xung quanh, trông thấy mà đau lòng. Lân ngồi xổm xuống, nhặt từng viên, từng viên một. Chú rể kéo nàng lên, “Lân, ta sẽ mua cho ngươi cái mới.” Lân không cười, nói “Ta chỉ cần Tiểu Ngư.” Nam nhân đẹp trai giàu có đỏ mặt, lạnh lùng nhìn nàng, “Lân, cuối cùng ngươi cũng là vợ ta. Ta sẽ thật yêu ngươi.” Lân siết vòng san hô trong tay, biểu tình như không nghe thấy.


Đột nhiên có người nói, “Người mới vừa gặp tai nạn nhìn giống Tiểu Ngư.” Hạt châu vừa được nhặt lên lại tán lạc trên mặt đất. Lân chạy về phía chị họ, lắc lắc vai nàng, “Tiểu Ngư ở đâu ?”


Cha nàng kéo nàng, cưng chìu cười nói, “Tiểu Ngư được đưa đến bệnh viện rồi, nàng không sao, chỉ sây sát ngoài da chút thôi, hôn lễ kết thúc liền dẫn ngươi đi thăm nàng.” Lân không chịu, cha nàng trầm mặt. “Lân không nghe lời sao? Muốn làm cha khó chịu? Tiểu Ngư sẽ không sao, cha sẽ thay ngươi trông coi nàng.” 

“Cha à, ngươi không hiểu! Làm sao ngươi biết ta sẽ nói gì với Tiểu Ngư, chờ hôn lễ kết thúc sẽ trễ.” Lần đầu tiên Lân không nghe lời, nàng nhìn những người đứng đó, cố chấp chống cự. “Ta muốn nhìn thấy Tiểu Ngư rồi mới kết hôn.”

Nam nhân đẹp trai giàu có không biết tình trạng của Tiểu Ngư, hắn không muốn qua giờ làm lễ liền kéo Lân lên xe thể thao trắng, liếc mắt “Trở lại phải gả cho ta.” Lân gật đầu. Cha Lân không ngăn cản được, bất đắc dĩ phải đi theo.


*****



Lân nhấc mảnh vải màu trắng lên, bên dưới là khuôn mặt tái nhợt của Tiểu Ngư. Lông mi còn ướt đẫm, rõ ràng là nước mắt. Lân im lặng, không rơi nước mắt, không nói nên lời. Người cha đáng hổ thẹn của nàng nhẹ nhàng khuyên bảo, nam nhân đẹp trai giàu có cũng thận trọng thúc giục “Giờ lành sắp tới rồi, nên trở về thôi.” 


Lân chạm vào váy cưới trắng, nở nụ cười. “Mọi người vui vẻ đi, đứa nhỏ này không sao.” Ra khỏi cổng bệnh viện, Lân vẫn tiếp tục đi tiếp. Nam nhân đẹp trai giàu có gọi, “Lân, xe ở chỗ này”. Không phản ứng, không quay đầu lại, Lân có một nơi muốn đến. Nàng nhanh chóng chạy đến xem tháp hải đăng đó, có phải bây giờ nó cũng như Tiểu Ngư, không còn muốn nàng nữa. 


Trên đường phố nhộn nhịp, một cô gái xinh đẹp mặc áo cưới chạy đến rơi cả giầy, tóc dài tán lạc như một vị tiên nữ. Hai gò má nhàn nhạt phấn hồng, ánh mắt lơ đễnh, mặt như hoa đào. Mọi người cũng dừng bước lại, nhìn xem nữ nhân nhà ai xinh đẹp thế lại thành ra như vầy, hay là chú rể trốn mất? Không đúng, không đúng, ngươi xem, người đang đuổi đằng sau chẳng phải là chú rể sao? Một đám người đuổi theo cô ấy, chẳng lẽ là cướp hôn? 


Gió bên tai như giễu cợt. Lân chạy đến mất giầy, chân không đi trên xa lộ, nàng vẫn hồn nhiên không biết. Nàng cảm thấy vị ngọt trong cổ họng, hô hấp khó khăn, chân cũng có chút bủn rủn. Nhưng nàng không muốn dừng lại. Tầm mắt nàng rốt cuộc trở nên tối đen một mảnh, Lân chỉ biết nàng vẫn chạy bằng cảm giác. Không khí lấp đầy hương vị biển dẫn lối cho nàng băng qua từng con phố. 


*****



Tiếng chim biển kêu to, bóng tối bị xé toạc một góc, sau đó ánh sáng hòa lẫn với hương vị biển quen thuộc chậm rãi lan tới, tỏa ra khắp nơi. Lân đứng trên bến tàu, nhìn mặt biển mênh mông rộng lớn, như thế bình tĩnh, như thế nhẹ nhàng, ngoan ngoãn chờ nàng đến. 


Tháp hải đăng ở bờ bên kia đã không còn nữa, thay vào đó là một phần cây cầu chưa xây xong quanh co bên sườn núi, chạy về phía xa. 


Quả nhiên không còn.


“Lân! Cùng ta trở về!” mọi người đuổi theo, nam nhân đẹp trai giàu có giận dữ hét lên. Cha nàng thở dốc chạy đến cũng nói, “Lân, ngươi thật quá đáng, mau trở về hoàn thành hôn lễ”

Lân cười, nàng nói, “Các người không biết rồi, ta muốn đi tìm Tiểu Ngư”

Nam nhân đẹp trai giàu có sợ hãi, hắn tiến lên một bước, “Tiểu Ngư đã chết rồi”

Lân cười ngọt ngào, “Tiểu Ngư đang chờ ta, ta biết nàng vẫn luôn chờ ta”


Sau đó, lụa trắng tung bay. Lân giống như loài chim biển bay khỏi mặt đất. Nam nhân đẹp trai giàu có thấy Lân biến mất khỏi tầm mắt, vô cùng hoảng sợ. Trong tay hắn bắt được một mảnh bạc của phần đuôi áo cưới, lóe sáng, giống như một miếng vẩy cá. Cha Lân hối hận vì những chuyện đã làm, nếu như Tiểu Ngư không chết, nếu như chấp nhận ý nguyện của nữ nhân. Đáng tiếc, không thể có “nếu như”.


Có người báo cảnh sát, có người kêu xe cứu hỏa, có người gọi 120, có người khóc, có người la hét, có người ngây ngốc, có người xem náo nhiệt. Thế gian có bao nhiêu hỗn loạn, Lân sẽ không thể biết được. Khi nàng rơi xuống biển, nàng thấy tháp hải đăng đó, chiếu ánh sáng trắng từ dưới đáy biển.



Tiểu Ngư đứng trên tháp, nở nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời, đưa ra hai tay đón nàng. 
Tiểu Ngư nói, “Sao có thể nhẫn tâm bắt ta chờ ngươi lâu như vậy…”



---Hoàn---




Chú thích
Lân: vảy cá
120: số điện thoại cấp cứu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net