Người canh giữ tổ ong

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Nấm Lưu Manh


Giới thiệu của Editor: Ta chỉ hiểu thế này: Một vương quốc, có nữ vương, có gia tộc nàng, có một nữ kỵ sĩ. Sau đó chiến tranh , nữ vương chết, đất nước hoàn toàn diệt vong, ngay sau ngày hôm đó lại bị thôn tính bởi thế lực ma quỷ mà gia tộc nàng bị biến thành quái vật ( ẩn dụ cho lòng tham, sự đố kị, độc ác của con người), con người chết hết, gia tộc nàng cũng cạn dần thịt người nên đói khát, còn lại thân xác của nữ vương vừa mới chết được kỵ sĩ gìn giữ cũng là thức ăn duy nhất, bọn chúng muốn cướp ăn, kỵ sĩ chiến đấu... Xin mời đọc tiếp a~~
Editor: GoSnow
Beta: Mộ Dung Tử Vân

Diệt vong

Nàng cúi đầu dựa vào bên tường, hai tay giang ra, trên cổ bị rạch một đường dài , máu tươi chảy xuống như thác, kết đông trên y phục nàng, ngưng tụ thành một khối máu đỏ sẫm loang lổ đáng sợ. .

Sự việc không bình thường, chuyện tình diễn ra cũng không bình thường thì dĩ nhiên đó cũng là điều bình thường. Phải trung thành với tấm lòng của mình... [Editor: Mình điên với câu này rồi!!!]
"Tránh ra,nếu nàng ấy ở đây chúng ta có thể tiếp tục sống." .

Đúng rồi, đám người mấy năm trước còn quỳ trên mặt đất thề trung thành với nữ vương...
"Tại sao?" Tôi hỏi bọn họ cũng như đang hỏi chính bản thân mình...
Bọn người đó đột nhiên tựa như một tấm vải đen bỗng bị xé toạt ra, tách ra hai bên, từ trung tâm đi ra một bóng người hư ảo, a, đói khát đến mất hết lí trí rồi sao, người đó không phải là đầu lĩnh của bọn chúng còn có thể là ai."Nữ Vương bệ hạ cũng đã mất, nó chỉ còn là cái xác mà thôi, cho ta đi, như vậy tất cả mọi người đều có thể sống sót..." .

"Ngươi nói cái gì? Tôi nghe không được a..." Tôi đứng lên, hung hăn nắm thanh kiếm trong tay bổ vê phía tên đầu lĩnh đó, nhưng là bị hắn dùng cánh tay như lưỡi hái ngăn trở, con người, là thứ sinh vật không thể tự cứu mình. Tôi miễn cưỡng mở ra đôi mắt, gia tộc... Gia tộc của ta, vì sinh tồn, biến thành quái vật , tự tay giết chết từng thành viên một, só thống khổ không? ( không phải chết đi mới trở thành anh hùng, chỉ là khi còn sống tự xem mình thành quái vật, chính mình chỉ có thể tự cứu lấy chính mình, bởi vì từ xưa đến nay đều là chính bản thân mình tự xử lý).

"Ngươi!!! Nếu nàng còn sống... nàng cũng sẽ làm..." Cũng không còn nói gì nữa, nhưng không một ai biết, câu còn chưa nói xong không phải là "Cơ hội sống sót" mà chính là "Thức ăn" ( nữ vương bệ hạ... Làm sao ta có thể để bọn quái vật bẩn thiểu này làm bẫn thân thể của nàng, mặc dù linh hồn mất đi chỉ còn lại thân thể, chính là thân thể của nàng cũng không còn toàn vẹn, nhưng, nàng mãi mãi là nữ vương bệ hạ, a, kỵ sĩ là vì nữ vương bệ hạ mà sống! )

"Ngươi nói là cái quái gì? Tôi căn bản nghe không vào... Ngươi nói lớn lớn một chút để tôi nghe rõ hơn được chứ?" Tôi dùng hết khí lực rống to, tiếp tục chém qua...

Yết hầu như có thứ gì sắp tràn ra, tựa hồ như cổ họng bị cắt, có máu chảy ra, cảm giác tinh ngọt, đói khát khiến ta không tự chủ được nuốt thứ chất lỏng tinh ngọt đỏ sậm đại biểu cho sinh mệnh đó, cắn nuốt sinh mệnh chính mình...

"Tốt tốt, nỗ lực lên, cố gắng lên, sau đó tuyệt vọng." .

Tôi liếm liếm khóe môi, nuốt một chút, dạ dày trống rỗng đã bị "Thức ăn mới mẻ đầy kích thích", nhịn không được run rẩy, bất đắc dĩ quỳ xuống, nắm chặt thanh kiếm ta yêu trong tay mà chống đỡ trên đất ( Đây là món quà nữ vương bệ hạ ban cho ta lúc ta trưởng thành...) như vậy, ta đã vô phương công kích kẻ khác. Tôi nghe được... thanh âm tiếng vang vô cùng đáng ghét, không ngừng vọng đến trong màng tai, một lần lại một lần, chúng nó mang theo ác ý, như là ở hợp xướng.

Thủ lĩnh đi vòng qua tôi, đi thẳng đến thi thể được bảo tồn cẩn thận, đưa lưng về phía tôi, tựa như người giàu có đối với tên khất cái, mỹ nhân đối với xấu phụ, dùng cái loại khẩu khí như thương hại mà lạnh lùng nói: "Trung thành với tấm lòng của mình... Xem ra ngươi cẫn khư khư tiếp nối lời dạy bảo của hắn... Chính là, hắn đã chết a, chết trong cuộc chiến gọi là "Hắc Sắc Hào Giác" [Editor: dịch theo mình là: Còi Hiệu Đen] ,vì vậy không khỏi châm biếm tinh thần kỵ sĩ của các ngươi ... Ngu xuẩn!" Dừng một chút, thanh âm dần bình tĩnh trở lại "Dựa vào ý chí sinh tồn mà sống sót, liền chẳng còn gì mà chẳng thể buôn bỏ, nữ vương... Cũng giống nhau." .

( dừng tay a ).

Đầu lĩnh không làm lơ tôi, bắt đầu dùng cầm lưỡi hái trên tay cắt đầu nữ vương
( xin dừng tay, dừng tay a, nữ vương vẫn... vẫn yêu đất nước của nàng, yêu gia tộc của nàng, mãi vẫn là vậy a. )

Để cho tiện, thủ lĩnh thuận tiện cắt đứt bím tóc vàng đã loang lổ máu, lấy xuống vương miện được khảm bằng trân châu bảo thạch, hổ phách trên đỉnh vương miện tượng trưng cho thái dương cũng theo vương miện vỡ vụn rơi trên sàn nhà. Cùng lúc, thủ lĩnh kết thúc động tác, chậm rãi đi đến đám người. Trên đường, hắn đạp lên hổ phách đã nát đến không thể nát hơn. ( kết thúc, nữ vương bệ hạ cùng thái dương của nàng... Chấm dứt )

( Làm ơn... Đem thái dương trả lại cho ta... ) dạ dày kịch liệt run rẩy, một chút lại bắt đầu hành động, một dòng nước ấm chậm rãi lưu động toàn thân. Rốt cục, tôi dại ra mà lấy đà nhảy, nhưng đồng dạng đối phương cũng vì quá đói mà trì độn không né tránh, trường kiếm đâm xuyên qua người đầu lĩnh, một kiếm trơn tru đâm vào áo giáp rỉ sắt trên người hắn, đâm vào nơi trí mạng...

"Tôi nghe không được a..." Tôi thì thào nói, nhìn trước mặt thân nhân quỳ xuống, tiếp theo, mọi người cũng ngã xuống, là "Sợi đây sinh mệnh" cắt đứt, nữ vương mất đi rồi, trừ bỏ kỵ sĩ không cần phải phục vụ cho vị vua mới, người khác... Một khi mất đi vua, a, như tổ ong tan vỡ.

Thân thể tiều tụy đi đến cạnh nữ vương, nhặt lên đầu nàng, hôn đôi môi đã tái "Tôi... Vẫn thực yêu ngươi, vẫn thực yêu ngươi a nữ vương bệ hạ..." Cánh tay đau đớn một chút, tôi vội vàng ngồi chồm hỗm trên mặt đất,sợ hãi chiếc đầu của nàng rơi xuống mặt đất, mặt đất không sạch sẽ a. Trên cánh tay dần xuất hiện mạc màu xám kinh tởm, tôi xé nát ống tay áo dùng sức chà ( Nữ Vương thích màu vàng của ánh mặt trời, màu xám, sẽ bị nàng chán ghét ) lau không sạch sẽ rồi, làm sao bây giờ a? Nước mắt dần tuôn ra, rơi trên mặt đất, rơi trên trên mặt đất. Nghĩ nghĩ, tôi một tay giơ lên trường kiếm, cẩn thận lột xuống tầng da màu xám, lại nhìn thấy màu đen. Ngón tay chạm vào, cứng rắn, sắc bén, như là lưỡi hái.

( không cần, không cần biến thành quái vật ).

Tôi hiện tại điên cuồng đích cầu nguyện nữ vương vĩnh viễn đừng mở mắt, tha thiết đến nỗi như khi ta khẩn cầu nàng tỉnh lại, không được, tuyệt đối không thể để cho nữ vương bệ hạ thấy tôi, thấy tôi biến thành quái vật. .

Cuối cùng mắt nhìn cung điện, cung điện hoa lệ như vẫn không hề bị nhiễm một giọt máu. Rạch bụng ra, xả xuống một đống máu chảy đầm đìa, cẩn thận đem đầu của nữ vương bệ hạ cất vào: "Nữ vương bệ hạ, không ngại... Tôi bây giờ tới tìm ngươi được không?"

---Hoàn---

Lời của Editor: Ta chỉ thấy nó ngắn nên edit thôi, chính ta cũng không thể hiểu hết nội dung của nó, mọi người xin đừng ném đá ta.~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net