Nữ bác sĩ tà ác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: girl_sms  

...oOo...

Chương 1: Bệnh tâm lí

Lâm Lâm cảm thấy phi thường không thoải mái, nàng khẩn trương ngồi ở trong phòng, bắt buộc mình nhìn lên trần nhà để cố gắng né tránh ánh mắt của trợ lý trẻ tuổi. Và dường như tiểu thư trợ lý cũng hiểu được lo âu của Lâm Lâm. Âm thầm tính toán, tiểu thư trợ lý phát hiện vị nữ sĩ kia ước chừng khoảng một phút lại xem đồng hồ một lần.



Lâm Lâm gần đây cảm giác được áp lực của công việc làm cho thần kinh nàng như muốn hỏng mất. Nàng thầm oán tất cả mọi việc, mọi vật xung quanh mình, và vô hình đã đem bản thân rơi vào thế cô lập.



Đến lúc Rachèle gọi điện thoại cho nàng thì tình trạng này đã càng lúc càng nghiêm trọng...



Nói một chút về Rachèle, đây là một bác sĩ tâm lý chuyên dùng thuật thôi miên, do một người bạn trong số ít những người thật sự quan tâm đến nàng giới thiệu. Nàng ta hi vọng có thể giúp đỡ một chút cho bệnh tình của Lâm Lâm.



Rachèle chủ động đưa ra một gợi ý là Lâm Lâm hãy đến phòng khám tư nhân của nàng để tìm ra biện pháp trị liệu tốt nhất. Vừa nghe đến từ thôi miên, Lâm Lâm liên tưởng ngay đến thời cổ đại, đến những vu nữ có yêu thuật trong các tác phẩm văn học.



Nhưng vị bằng hữu kia không ngừng ở trước mặt nàng nhắc tới vị bác sĩ này, Lâm Lâm tổng cảm thấy chính mình đang ở trong thời đại khoa học kĩ thuật, loại chuyện này thật là vô lý. Nàng không có khả năng tiếp thu. Nàng cũng từ chối khéo nhiều lần ...



Mãi cho đến khi quá mệt mỏi về thể xác và tinh thần, ngay trong một hội nghị quan trọng, nàng đột nhiên cảm thấy đầu váng mắt hoa. Trong đầu đột nhiên không thể nhớ được điều gì, ở trước mặt mọi người lắp ba lắp bắp. Vì vậy đành xấu hổ giải tán hội nghị.



Sau khi tất cả mọi người ra về hết, Lâm Lâm một mình lẳng lặng tránh ở trong góc phòng tối đen như mực khóc thầm. Nàng bất lực, tuyệt vọng. Nàng cố gắng khống chế cảm xúc, nhưng trời ơi...



Nàng hò hét kêu gào, rốt cuộc ai có thể giúp nàng vượt qua cơn khó khăn này?



*******



"Lâm Lâm, tôi là Rachèle, cô sao rồi? Tôi biết hiện tại cô cần hỗ trợ, không phải sao?"



Lâm Lâm cầm chặt điện thoại, bi thương cắn răng không nói một câu.



"Tin tưởng tôi, chúng ta đều là nữ nhân, tôi biết cô đang gặp phải khốn cảnh, quả thực là không dễ dàng. Cô nghĩ coi, bằng hữu của cô, nàng quan tâm cô đến mức nào? Nàng thường xuyên nói cho tôi biết tình trạng của cô đang nghiêm trọng ra sao, nàng thực lo lắng cho cô... Cô có thể nói cho tôi biết một ít về chuyện của cô được không?"



Lâm Lâm vẫn ngồi co ro vào góc phòng, mờ mịt nhìn xung quanh. Nàng căn bản không nghĩ nói chuyện, lại càng không muốn có được sự đồng tình chết tiệt gì đó, nàng thầm nghĩ cứ lẳng lặng một mình gặm nhấm nỗi buồn...



Rachèle vẫn tiếp tục ôn nhu nói chuyện. Bởi vì Lâm Lâm vẫn chưa cúp điện thoại, nàng vẫn bất động nghe tiếng nói từ đầu dây bên kia.



"Lâm Lâm, tôi thật lòng khuyên cô, hãy đến văn phòng của tôi, tôi cam đoan chỉ có cô cùng tôi. Chúng ta mặt đối mặt nói chuyện với nhau, đương nhiên sẽ là bí mật riêng của hai ta... Cô hẳn là biết đây là một cơ hội để có thể thay đổi cuộc sống của cô mà? Chiều ngày mai tôi sẽ nói trợ lý của mình an bài cuộc hẹn với cô, một cuộc hẹn bí mật..."



Thanh âm ngọt ngào, ôn nhu của Rachèle ngăn cản ý định chạy trốn trong đầu Lâm Lâm, làm nàng cảm giác được tâm tình của bản thân quả thật bình tĩnh lại không ít. Nhưng trong lòng nàng vẫn như cũ không dám dũng cảm đáp ứng yêu cầu gặp mặt của đối phương. Nàng lựa chọn yên lặng...



Rachèle tựa hồ cũng biết được điều này, trong lúc cả hai bối rối không biết nói gì, nàng tiếp tục mở lời:



"Được rồi! Lâm Lâm, tôi có thể tưởng tượng ra chúng ta sẽ có một buổi trò chuyện vui vẻ và khoái hoạt, đó là cơ hội giúp cô chân chính thả lỏng bản thân. Ngày mai năm giờ chiều tại phòng khám của tôi, cô biết địa chỉ nơi đó chứ?"



Sau vài giây ngẩn người, Lâm Lâm dừng ở trước bộ đàm điện thoại, gật gật đầu.



Thanh âm ôn nhu của Rachèle vẫn ở quanh quẩn trong đầu Lâm Lâm, nàng thì thào tự nói. Mấy phút đồng hồ sau nàng đột nhiên phát hiện chính mình vẫn còn cầm điện thoại ngẩn người, nhanh chóng cúp điện thoại. Thực sự sau cuộc nói chuyện ngắn ngủi này, tâm tình của Lâm Lâm đã thoải mái hơn rất nhiều.



Buổi chiều ngày hôm sau, không biết do thần kinh mình quá nhạy cảm hay là gặp quỷ, Lâm Lâm lại cảm thấy văng vẳng trong đầu đều là thanh âm của Rachèle.



Thanh âm ấy len lỏi vào sâu trong tâm linh, nhắc nhở với Lâm Lâm là nàng ta có thể giúp đỡ mình. Lâm Lâm cảm giác được bất an, giống như Rachèle đã làm nàng mê muội vậy.



Sau một hồi suy nghĩ đắn đo, nàng quyết định đi đến phòng khám, tự xem như đã làm hết trách nhiệm với bản thân. Mặc kệ là Rachèle hay bất luận kẻ nào, đều đừng nghĩ đem nàng thôi miên...



****



Lâm Lâm bất an ngồi ở chờ, vừa cố gắng tránh né ánh mắt nghi hoặc của trợ lý kia, vừa tự khống chế cảm xúc của bản thân.



Cánh cửa đối diện mở ra, nàng thấy một nữ nhân xinh đẹp khoảng chừng bằng tuổi mình thong thả đi ra. Nữ nhân kia mỉm cười hướng về phía quầy thu ngân, nàng ta mở túi xách của mình, lấy tấm chi phiếu, giao cho tiểu thư trợ lý.



Tiểu thư trợ lý nở nụ cười rực rỡ làm người ta hoa mắt, đon đả tiễn nữ nhân xinh đẹp ra cửa.



"Hẹn gặp lại, Khải Lâm tiểu thư"



Trợ lý quay lại, mỉm cười nhìn Lâm Lâm.



"Lâm Lâm, Rachèle đã có thể gặp cô, xin chờ một chút".



Lâm Lâm gật đầu khẩn trương nhìn tiểu thư trợ lý rời đi. Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng nhiên bị một thanh âm dọa làm cho giật mình, thanh âm ôn nhu đó đã từngxuất hiện trong đầu nàng.



Nàng ngẩng đầu thì phát hiện Rachèle đã đứng ngay trước mặt mình, một người cẩn trọng như Lâm Lâm thậm chí còn không nghe thấy tiếng bước chân của Rachèle. Điều này làm cho nàng cảm thấy thật kinh ngạc.



"Lâm Lâm thân yêu, cô thật sự đến đây khiến tôi thật cao hứng. Tôi là Rachèle"



Cô gái trẻ có đôi nâu sáng ngời trìu mến nhìn người đang ngồi trên sô pha ~ Lâm Lâm. Lấy lại tinh thần, Lâm Lâm đứng lên. Rachèle vươn hai tay, thân mật lôi kéo Lâm Lâm đi về phía phòng làm việc, rồi đột nhiên quay đầu lại hỏi trợ lý.



"Hôm nay tôi còn cuộc hẹn nào không?"



Tiểu thư trợ lý rất nhanh lật xem lịch trình làm việc trong ngày rồi lắc đầu, Rachèle mỉm cười nói nàng ta có thể đem đóng cửa phòng khám rồi tan ca về nhà sớm.



Lúc Rachèle nắm tay Lâm Lâm tiến vào văn phòng, trên mặt trợ lý kia lộ ra một nụ cười thần bí nham hiểm. Nàng biết đêm hôm nay Rachèle sẽ có những hồi ức tốt đẹp, cho nên nàng không nên ở đây làm bóng đèn, cản trở chuyện tốt.



Văn phòng của Rachèle được trang hoàng thật sự xa hoa, toàn bộ mặt sàn đều được trải thảm, có trang bị ghế nằm thoải mái, được làm từ gỗ quý.



Trên bàn làm việc là vô số giấy tờ bệnh án, trên kệ cũng rất nhiều thiết bị y học. Lâm Lâm tò mò đứng ở đó nhìn khung cảnh xa lạ xung quanh, cảm giác này làm cho nàng càng thêm bất an cùng khẩn trương. Dường như nhận ra sự lo lắng của Lâm Lâm, Rachèle mỉm cười giải thích mình có giúp một số bằng hữu trị liệu một số bệnh về xương sống nên trong phòng có những loại dụng cụ này.



Nghe nàng giải thích, Lâm Lâm thầm nghĩ người này thật sự đa tài, nào là bác sĩ tâm lí, nào là thôi miên, bây giờ lại kiêm thêm cả bác sĩ khoa xương khớp.



Trong lúc nàng đang suy nghĩ, Rachèle đã mời nàng ngồi. Lâm Lâm thoải mái tựa vào chiếc ghế trải nhung kia, Rachèle ngồi trên ghế xoay. Nàng chọn góc độ phù hợp để cùng Lâm Lâm mặt đối mặt, lẳng lặng không nói lời nào, chỉ ôn nhu mỉm cười.



Lâm Lâm nhìn Rachèle thì cảm thấy rất kỳ quái, nàng đang chờ đợi, đợi Rachèle mở miệng. Nàng cảm giác được ánh mắt của Rachèle như biết nói, chứa đựng rất nhiều điều kì bí.

Chương 2: Dạy cô kinh nghiệm

Không biết qua bao lâu, Rachèle nhu hòa nói khẽ.



"Lâm Lâm, nói cho tôi biết tại sao hôm nay cô lại đến nơi này tìm tôi?"



Câu hỏi làm Lâm Lâm cảm thấy thật khó có thể trả lời, sau một hồi cúi đầu trầm ngâm, mới nhỏ giọng trả lời.



"Do áp lực công việc".



Rachèle gật đầu: "Đúng vậy. Lâm Lâm, áp lực này có phải giống như từ bốn phương tám hướng vây quanh cuộc sống, làm đảo lộn mọi công việc của cô?"



Lâm Lâm chậm rãi gật đầu.



"Cô muốn nó biến mất, đúng không?"



Một thoáng do dự rồi cương quyết gật đầu, Lâm Lâm nhìn chăm chú khuôn mặt của Rachèle.



'Thật sự là quái dị', Lâm Lâm nghĩ trong đầu, nàng ta không thôi miên mình mà ngược lại nói toàn những lời vô nghĩa. Có lẽ chỉ muốn cùng mình nói chuyện phiếm giải tỏa áp lực mà thôi.



Lâm Lâm nhìn Rachèle, nàng vẫn đang dựa vào ghế nằm, lặng yên chờ. Lâm Lâm đột nhiên chú ý tới căn phòng đột nhiên thực im lặng. Thanh âm của Rachèle ôn hòa giống như từ nơi xa xôi truyền đến.



"Lâm Lâm, thả lỏng áp lực kỳ thật cũng không khó, rất dễ dàng, chỉ cần bản thân cô nói với chính mình hãy thả lỏng là được. Lúc đó, quyền khống chế cảm xúc sẽ thuộc về cô. Lâm Lâm, cô xem, chỉ dễ dàng như vậy thôi, hết sức dễ dàng".



Lâm Lâm cảm thấy việc thả lỏng bản thân thật sự tốt lắm, không cần bị thôi miên.



"Không cần làm gì hết, chỉ cần nói chuyện, tâm sự với tôi. Thôi miên hay vu thuật gì đó thực vô tình nghĩa, cô không cần quan tâm đến chúng."



Lâm Lâm cảm thấy chỉ cần làm theo lời Rachèle cũng không phải khó khăn như trong tưởng tượng. Vì cái gì nàng lại phức tạp hóa vấn đề như vậy?



Lâm Lâm tưởng tượng việc thả lỏng thực đơn giản, thực dễ dàng. Nàng nhìn vào ánh mắt nâu của Rachèle, chậm rãi bắt đầu cảm giác bản thân mình như đang bay vào không trung. Lâm Lâm không ngừng nói cho chính mình phải thả lỏng, tất cả rồi sẽ ổn.



Rachèle chăm chú nhìn Lâm Lâm, khi thấy thân thể nàng ta đã chậm rãi thả lỏng, Rachèle nhẹ nhàng xoa lên đôi mắt của Lâm Lâm.



"Đúng rồi Lâm Lâm, nó thật dễ dàng, hiện tại cô đang trong quá trình học tập nó. Lâm Lâm, rất dễ dàng a. Thả lỏng, lúc này cô có thể cảm giác được chính mình đã thả lỏng chưa?"



Lâm Lâm chậm rãi gật đầu, nàng cảm giác ánh mắt của mình lúc này thực nhẹ nhàng. Cứ ngỡ mình đang nằm mơ, áp lực công việc đã bị mình đuổi ra khỏi giấc mơ, nàng đang thả lỏng, áp lực đã biến mất, thực dễ dàng, quanh lỗ tai như tràn ngập những âm thanh kì lạ. Trong đó, rõ ràng nhất là giọng nói dịu dàng của Rachèle.



Thân thể của Lâm Lâm cũng cảm nhận được những cảm xúc kì quái, đó là loại cảm xúc mà nàng chưa từng trải nghiệm, rất mới mẻ.



"Rất tốt, Lâm Lâm"



Rachèle mỉm cười nói, thanh âm của nàng ta như xuyên thấm vào lòng Lâm Lâm.



"Ok, cô có biết khi bản thân có thể thả lỏng, bất luận áp lực gì cũng bị cô đuổi đi hết, có đúng không? Lâm Lâm"



Lâm Lâm gật đầu rất khẽ. Nàng không ngừng tự nói với bản thân phải thả lỏng, rất dễ dàng, thả lỏng, thả lỏng, rất dễ dàng, có thể xua tan áp lực.



Rachèle nhìn say đắm đôi môi hé mở của Lâm Lâm, khẽ di chuyển thân thể mềm mại của mình lại gần ghế nằm. Ánh mắt của nàng chậm rãi phóng đại trước mắt Lâm Lâm.



"Lâm Lâm, hiện tại cô đang trong trạng thái thả lỏng, thực thoải mái, tự mình cô cũng có thể làm được. Lâm Lâm, thật nhẹ, thật mỏng manh, đúng không?"



Lâm Lâm hơi hơi gật đầu đồng ý Rachèle nói đúng, nàng đã làm được, Lâm Lâm thầm nghĩ 'Mình thực nhẹ nhàng, không có áp lực'.



"Quá hoàn hảo, thả lỏng, Lâm Lâm."



Lâm Lâm gật đầu, Rachèle tiếp tục nói.



"Lâm Lâm cô hẳn là nhận thấy được khi thân thể của cô càng ngày càng thả lỏng thì tâm linh của cô đồng thời cũng thả lỏng. Thân thể cùng tâm linh đang hợp làm nhất, hiện tại cả hai bộ phận này đều càng ngày càng thả lỏng, cảm giác thật sự rất tốt. Thân thể của cô càng thả lỏng thì tâm linh cũng càng thả lỏng"



Rachèle chăm chú nhìn thật sâu vào mắt Lâm Lâm. Nàng thấy trong ánh mắt ấy có sự ảm đạm, đơn độc, cũng thấy thân thể Lâm Lâm hiện ra vẻ thoải mái, phóng túng. Ý thức của Lâm Lâm từ từ chậm rãi mất đi.



Rachèle tiếp tục nhìn ánh mắt đang ngày càng dại đi của Lâm Lâm. Trong nội tâm nàng dâng lên một loại dục vọng, mà bàn tay của nàng đã không kiềm chế được dần dần vuốt ve thân thể mềm mại, khuôn mặt thanh tú và bờ môi ẩm ướt của Lâm Lâm.



Lâm Lâm tựa hồ chưa phát hiện động tác kì lạ của Rachèle. Nàng vẫn nhìn chăm chú vào ánh mắt nhu hòa của Rachèle, toàn thân có cảm giác giống như lơ lửng trên không trung.



Nằm trên ghế dựa, trong đầu nàng lúc này chỉ là trống rỗng và trống rỗng, không có mục đích chờ mong thanh âm của Rachèle xuất hiện. Thanh âm kia khiến nàng thoải mái, khiến nàng cảm thấy mọi hỉ nộ ái ố của bản thân biến mất. Im lặng trong chốc lát, Rachèle nhẹ giọng nói với mỹ nhân đang ngẩn người dưới thân mình.



"Lâm Lâm, hiện tại, cô có cảm thấy rất thoải mái, rất bình tĩnh, rất yên ổn hay không? Cô có biết, trước kia cô chưa từng học được những mặt khác của cuộc đời, cô không có khả năng tự học. Vậy hãy theo tôi, tôi sẽ làm cho cô biết thế nào mới là vui thú của cuộc đời. Cùng tôi học, tôi chỉ cho cô..."



Lâm Lâm vô thức gật đầu liên tục. Ánh mắt của nàng không thoát khỏi sự khống chế của Rachèle, không thoát khỏi giọng nói đầy ma mị và nụ cười quyến rũ của nàng ta.



"Tôi sẽ dạy cô càng ngày càng nhiều thứ. Lâm Lâm, cô chính là một học sinh rất có tiềm chất, một đệ tử cực kì thông mình, cô sẽ học được rất nhiều từ tôi. Lâm Lâm, nhưng trước khi bắt đầu mỗi giờ học, cô phải tự nói cho chính mình là phải thả lỏng, mỗi một tế bào, mỗi một dây thần kinh, đều phải thả lỏng. Ánh mắt của cô, Lâm Lâm, ánh mắt đó đang mệt mỏi, cần thả lỏng, đúng rồi thả lỏng ánh mắt. Lâm Lâm, tốt lắm, có phải cô phát hiện việc này rất dễ dàng phải không, hoàn toàn thả lỏng..."



Lâm Lâm cảm giác được mí mắt của mình hơi run run, sau đó nhẹ nhàng nhắm mắt lại.



Rachèle cẩn thận quan sát Lâm Lâm, thấy ánh mắt nàng đã hoàn toàn khép lại, tâm hồn cũng hoàn toàn trống rỗng, lúc này Rachèle mới nhu hòa thở dài.



"Thật tốt, thật tốt."



Rachèle cũng khẽ nhắm mắt lại dưỡng thần trong chốc lát. Sau đó lại mở mắt ra, ánh mắt trìu mến nhìn mỹ nhân đang nhắm mắt như ngủ say ~ Lâm Lâm.



Lâm Lâm an tĩnh nằm trên ghế dựa, thật sự là một hình ảnh mê người. Một vị đệ tử tốt, nghe lời, hình dáng và khuôn mặt cũng vô cùng hoàn mỹ, không có chút khuyết điểm.



Trong nháy mắt Rachèle ưu nhã cởi bỏ hết quần áo trên người mình. Nàng toàn thân trần trụi không chút che đậy đứng ở bên cạnh Lâm Lâm, chuẩn bị dạy cho Lâm Lâm bài học đầu tiên.



"Hoàn toàn phóng thích tất cả để tận hưởng sự thoải mái, Lâm Lâm. Cô có thể cảm giác được thể xác và tinh thần cô đang hoàn toàn được giải phóng, thân thể cùng tâm hồn đều được nghỉ ngơi, thư giãn. Cảm giác đó thật tuyệt vời, mà rất dễ dàng đạt được."



Rachèle nhìn người bên cạnh mỉm cười, đúng vậy, nó thật sự rất dễ dàng...





Lâm Lâm cảm thấy bản thân mình đang ở trong một không gian ảo, ở trong này nàng có thể tự do tự tại, ánh mắt trời rực rỡ chiếu xuống khắp nơi, tựa hồ bao phủ toàn bộ thân thể nàng, thật sự rất tốt. Sau đó, nghe được thanh âm của Rachèle, thật dịu dàng, thật nồng cháy như những tia nắng buổi sáng, tất cả đều đánh sâu vào trong đầu Lâm Lâm.

Chương 3: Yên tâm hưởng thụ

"Lâm Lâm, hiện tại cô hãy bắt đầu học tập, học những điều mà sâu trong nội tâm cô muốn biết, chỉ là cô chưa từng phát hiện ra. Nhưng tôi có thể dám chắc rằng những điều cô học hỏi được ngày hôm nay sẽ rất hữu ích trong cuộc sống sau này của cô..."

"Lâm Lâm, trong tương lai chỉ cần theo tôi, cô sẽ học được rất nhiều việc. Trong nội tâm của cô biết, cô có đủ khả năng để tiếp thu việc học tập này. Hãy thả lỏng toàn bộ thân thể cùng tâm linh, giống như tôi hiện tại, có thể tùy ý dùng năng lực của mình để mang lại sự thoải mái cho người khác. Cô hiểu không, Lâm Lâm?"

Trong đầu Lâm Lâm lúc này đã không còn suy nghĩ được điều gì khác, nàng chỉ biết là Rachèle đang hỏi mình. Khi nghe được thanh âm của Rachèle, Lâm Lâm cảm giác thật là tốt, thật là thoải mái.

Lâm Lâm chỉ biết bản thân đang không ngừng gật đầu, nàng hiểu và đồng ý vô điều kiện với tất cả ý kiến của sư phụ.

"Lâm Lâm, cô quả thật rất thông minh và hiểu chuyện. Cám ơn sự đồng tình của cô, hiện tại tôi sẽ dạy cô làm thế nào để nhanh chóng tiến vào thế giới thoải mái, đó là những khung cảnh chỉ có trong mơ. Tôi nghĩ cô muốn nó."

"Lâm Lâm, làm theo lời tôi nói, 'Yêu là không phải trả giá'. Lúc nào cô cũng phải nhớ câu này, Lâm Lâm. Hãy cho phép bản thân thả lỏng, thân thể cùng tâm linh, bất luận dù cô đang ở nơi nào, hoặc vô luận cô đang làm chuyện gì. Chỉ cần nghe được tôi nói những lời này cô đều phải lập tức thả lỏng chính mình, thân thể của cô sẽ nhanh chóng rơi vào giấc ngủ say. Còn tâm linh của cô lúc đó sẽ lập tức được mở ra, sau đó tôi sẽ dạy cho cô càng nhiều điều mới mẻ, cô hiểu không? Lâm Lâm..."

Lâm Lâm khe khẽ gật đầu...

"Rất tốt, Lâm Lâm. Cô là đệ tử tốt nhất mà tôi từng gặp, cũng là phần thưởng vĩ đại nhất mà tôi muốn đạt được. Từ lúc nói chuyện với cô, tôi đã phát hiện ra cô rất có thiên phú học hỏi, vì vậy cô sẽ học tập thật nhanh chóng và dễ dàng."

Rachèle tạm dừng một chút, tiến vào giai đoạn thứ nhất trong kế hoạch của mình.

"Lâm Lâm, hiện tại chính cô có thể cảm thấy được thân thể của cô đang thoải mái, cảm giác được thanh âm của tôi hay không? Tôi đang nói cho cô biết chỉ cần cô ở nơi này cùng tôi học tập, thì thoải mái và khoái cảm sẽ càng ngày càng nhiều."

Lâm Lâm bất lực nằm ở trên ghế dựa, đầu của nàng quay qua một bên nhìn có vẻ khá chật vật. Rachèle chú ý thấy việc này, nhưng Lâm Lâm vẫn đang bình tĩnh ngủ say như trước, vẫn đang chú ý lắng nghe thanh âm ngọt ngào của lão sư.

"Lâm Lâm, cô cần di động đầu của mình. Đó là điều có thể khiến cho cô càng thêm thoải mái. Tôi biết hiện tại cô hoàn toàn đã thoải mái. Lâm Lâm, cô tựa như đang ở trong mộng, cô cảm giác chính mình càng ngày càng thoải mái, càng ngày càng nhẹ tựa lông hồng. Cô có thể cảm giác chính mình đang chìm đắm trong giấc ngủ thật sâu trên chiếc ghế dựa này, cô hiện tại đang cần nghỉ ngơi. Cảm giác mềm mại của chiếc ghế này vây quanh làm cho cô thật thoải mái phải không?"

Lâm Lâm mông lung mỉm cười, nàng đang thoải mái hưởng thụ, từ trước đến nay chưa bao giờ đạt đến cảnh giới này, thật sâu, thật mềm mại, thật ấm áp và thoải mái.

"Thật mềm mại, thật ấm áp. Lâm Lâm, cô cảm giác được nó sao?"

Lâm Lâm lại gật khẽ, lòng của nàng chậm rãi tràn ngập cảm giác ấm áp trước nay chưa từng có.

"Đúng vậy, ấm áp, Lâm Lâm, cô khát vọng càng ngày càng có nhiều ấm áp và khoái hoạt. Đó không phải sự ấm áp do vật chất, do quần áo mang lại, mà cô cần một người bên cạnh. Cô phát hiện chính mình bắt đầu phiền não khi mặc quần áo trên người, nó đang ngăn cản cô đạt tới tuyệt đỉnh khoái cảm trong mộng..."

Lâm Lâm cảm thấy có một số đồ vật thật sự không thích hợp với bản thân, nội tâm nàng lặp lại không ngừng những câu vô nghĩa...

"Ấm áp , quần áo, thả lỏng. Quần áo, ấm áp, không thích hợp. Quần áo, thả lỏng. Không mặc quần áo, ấm áp, cởi quần áo. Không mặc quần áo, không mặc quần áo, ấm áp, thả lỏng. Không mặc quần áo...."

Hai tay không có lực phút chốc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net