Nữ nhân bất phôi - P1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Minh Dã

Thể loại: hiện đại, hài hài, HE

Tình trạng bản Raw: 110 chương hoàn.

Tình trạng bản Edit: Hoàn

Editor: Hạ Tuyết Ngọc (1-34), No me ames (35-58), Kwon Fu (59-110)

Văn án:

Cuộc truy đuổi ái tình của một tiểu công chúa cùng nữ vương....

"Tôi muốn cô là tình nhân của tôi !"
" Ha ha..."
"Đan Vân Sơ, đáp ứng tôi, cô sẽ nhận được những gì cô muốn."

....

Diệp Tuyền Vũ hơi thở ngày càng gần, làn hơi nóng ấm phả ra trên cổ Đan Vân Sơ, nồng đậm sự hiếp bức... nàng lạnh lùng nhìn Tuyền Vũ... cái nhãn thần tựa hồ như uy hiếp ngươi, nếu như người làm, tuyệt đối sẽ làm ngươi hối hận.

....

Nỗi đau như khắc sâu vào tim, đau đến bất tri bất giác... Và... đánh cược một lần nữa....
"Tôi vẫn rất ngốc, nhưng vẫn nguyện ý cho cô một cơ hội."

.oOo.

Chương 1

"Học trưởng !" Đan Vân Sơ gọi Diệp Tuyển Triết.

"Có việc gì ?" Diệp Tuyền Triết nghi hoặc hỏi.

"Em hy vọng, anh có thể đề cử em..." Đan Vân Sơ biết yêu cầu của mình rất đường đột, thế nhưng nàng bất chấp cái khác, còn trẻ hết sức lông bông, Đan Vân Sơ so với ai khác cũng đều muốn cấp bách thành công, tuy rằng nàng hiện tại chỉ mới 18 tuổi.

"Xin lỗi, anh cảm thấy thời gian này không đúng lúc." Diệp Tuyền Triết mang theo áy náy cự tuyệt, tuy rằng học muội này rất tài hoa, chính là quá sớm bộc lộ tài năng, nếu là có thể lắng đọng một chút, Diệp Tuyền Triết tin tưởng, đối với Vân Sơ đều không phải chuyện không tốt, có thể sau này thành tựu sẽ càng cao hơn, quá sớm thành công cùng nổi danh rất dễ ăn mòn tài hoa của một người. Tuy rằng tiến cử đối với Diệp Tuyền Triết mà nói bất quá chỉ là nhấc tay làm một chút chuyện, thế nhưng Diệp Tuyền Triết đối với Đan Vân Sơ xuất phát từ yêu thương, danh tiếng nhiều lắm chỉ là nhất thời, nhưng lại có thể đơn giản tổn hại một tài năng mới, lúc này Đan Vân Sơ là quá nóng lòng.

"Không có việc gì, là em đường đột." Đan Vân Sơ nở nụ cười, che giấu đi sự xấu hổ bị cự tuyệt cùng mất mát, nàng cùng Diệp Tuyền Triết không thân không quen, hắn xác thực là không cần phải vì tự mình mà tiến cử. Vân Sơ hâm mộ Diệp Tuyền Triết có được một bối cảnh gia tộc cường đại, tuy rằng cũng không loại trừ Diệp Tuyền Triết vốn rất có năng lực, chính là Đan Vân Sơ tin tưởng thực của chính mình, chỉ là nàng thiếu cơ hội. Cho dù hắn cự tuyệt mình, Đan Vân Sơ cũng không trách cứ Diệp Tuyền Triết, vẫn như trước vô cùng kính trọng học trưởng.

"Ca ca, nàng là ai ?" Diệp Tuyền Vũ nhìn Đan Vân Sơ, cho tới bây giờ không ai có thể có khả năng lơ đãng không chú ý đến nàng, nữ nhân kia cầu tìm cách cầu xin đường ca, căn bản không hề để mắt đến sự tồn tại của nàng, niềm kiêu hãnh của Diệp Tuyền Vũ có chút hờn giận.

"Đây là học muội của anh Đan Vân Sơ, đây là đường muội của anh Diệp Tuyền Vũ." Diệp Tuyền Triết thay hai người giới thiệu một chút.

Tại danh môn vọng tộc nhà họ Diệp, Diệp Tuyền Vũ đúng là một tiểu công chúa luôn được sủng ái, từ bé đã thông tuệ hơn người, nàng đúng là nữ chủ nhân của nhà họ Diệp sau này, tuy rằng rất nhiều người không rõ tại sao nam nhân bên trong gia tộc đều rất ưu tú, duy độc chọn nữ nhân này làm người thừa kế bàng đại gia tộc.

Đan Vân Sơ mới chú ý đến bên cạnh Diệp Tuyền Triết còn có một người, một thiếu nữ mười ba mười bốn tuổi, thấp hơn mình một cái đầu, thoạt nhìn như một công chúa, vừa nhìn nhất định đã biết là một đại tiểu thư ngông cuồng tự đại được cưng chiều, không giống như học trưởng thoạt nhìn là một quý công tử, nhưng cũng không có cái khí thế hùng hổ dọa người như vậy, công chúa không thể nào làm cho người ta thoải mái, Đan Vân Sơ hướng Diệp Tuyền Vũ mỉm cười, mang theo một sự trào phúng phi thường nhỏ bé, khiến người ta rất khó có thể mà phát hiện ra được. Nếu không phải sinh trưởng tại một gia tộc lớn mạnh như thế, còn có thể nào không có loại khí thế bức người như thế sao ? Đan Vân Sơ xem thường nghĩ đến.

Diệp Tuyền Vũ từ khi Đan Vân Sơ gọi đường ca của nàng, thì đã chú ý tới Đan Vân Sơ, máu nóng đã ở trong đầu bốc lên, khuôn mặt mười phần ngang bướng, nhãn thần kiêu ngạo, thậm chí khi hướng mình cười còn cư nhiên mang theo một tia trào phúng, từ trước tới nay không ai dùng nhãn thần và thái độ như thế đối xử với nàng, Diệp Tuyền Vũ tức giận.

"Tiểu công chúa Diệp gia, quả nhiên rất công chúa." Đan Vân Sơ khen tặng nói ra, đang khi nói chuyện căn bản không hề đem tầm mắt đặt ở Diệp Tuyền Vũ mà là nhìn Diệp Tuyền Triết nói.

"Thế nhưng Tiểu công chúa nguyện vọng trưởng thành sẽ trở thành nữ vương..." Diệp Tuyền Triết sủng nịch nói, cái này chính là mong muốn từ bé của tiểu công chúa đây.

Diệp Tuyền Vũ có chút xấu hổ, bất quá thuận miệng nói một chút, thế nhưng tự mình bị đường ca làm trò trước mặt Đan Vân Sơ, Diệp Tuyền Vũ liền có chút không được tự nhiên.

Lúc này, Diệp Tuyền Triết bị một người khác gọi đi, để lại Đan Vân Sơ cùng Diệp Tuyền Vũ đơn độc một chỗ.

"Cô cùng học trưởng không giống nhau nha !" Đan Vân Sơ thuận miệng tìm một câu chuyện, Diệp Tuyền Vũ quả nhiên có năng lực của một công chúa, mười ba mười bốn tuổi đã là một mỹ nhân, nhìn ra được, sau vài năm nữa sẽ là một loại minh diễm đến bức người, Đan Vân Sơ nhìn nàng vài lần rồi đem tầm mắt chuyển dời đi, ngữ khí càng trở nên thờ ơ.

Diệp Tuyền Vũ có khi nào bị thái độ lãnh đạm như vậy, có chút tức giận nói "Đan Vân Sơ, không ai dạy cô nói chuyện thì phải nhìn mắt người khác sao ?" Một tên không giáo dục.

"Tiểu công chúa vẫn là rất điên cuồng, thế nào lại thích làm tiêu điểm a, thật đúng là không biết vì cái gì mà gọi là ' tiểu công chúa', tỷ tỷ không rảnh cùng em nháo, tỷ tỷ có việc phải đi trước." Đan Vân Sơ cố ý âm điệu đè lên âm điệu của tiểu công chúa, Đan Vân Sơ không phải là người nhân nhượng, chí ít tuyệt đối không nhượng cái tiểu nha đầu Diệp Tuyền Vũ cuồng ngạo này, Đan Vân sơ xua tay ra hiệu phải ly khai.

Cái nữ nhân này so với mình càng thêm cuồng ngạo, thế nhưng lại câu dẫn một tia hứng thú trong mình, Diệp Tuyền Vũ ngay cả nghĩ ngợi cũng không hề thì đã kéo lại tay của Đan Vân Sơ.

"Tôi đối với chị cảm thấy hứng thú a!" Diệp Tuyền Vũ thanh âm tuyên bố, tựa hồ như đối phương hẳn là rất vinh hạnh đến dường như phải quỳ mọp trước nàng.

"Nga, tiểu công chúa yêu cầu chị cùng em chơi đùa Ba Bỉ Oa Oa sao ?" Đan Vân Sơ càng thêm trào phúng nói.

Danh hiệu tiểu công chúa bị Đan Vân Sơ gọi ra, cảm giác rất chói tai, Diệp Tuyền Vũ chán ghét mình hiện tại cảm giác so với Đan Vân Sơ thấp hơn, cảm thấy khí thế đều đã yếu đi rất nhiều.

"Tôi muốn chị là tình nhân của tôi !" Diệp Tuyền Vũ cảm thấy nàng cần giống như một người trưởng thành, tuy rằng những lời này chỉ làm cho Đan Vân sơ cười đến mức nghiêng ngả, không hề chú ý đến lời nàng.

"Ha Ha... ha ha... Tiểu công chúa, em đùa chết ta a, em lông mao chưa đủ, lại còn đồng tính luyến ái, chí ít phải là một nữ nhân phát dục hoàn thiện đi a, chứ không phải là một tiểu cô nương bộ ngực còn chưa trổ mã hoàn toàn..." Đan Vân Sơ cảm giác tự mình cười đến mức dạ dày có chút co rút lại, không quên liếc nhìn châm biếm Diệp Tuyền Vũ một cái, còn đưa tay suồng sã tại bộ ngực chưa phát dục của Diệp Tuyền Vũ trêu đùa một phen, chứng kiến Diệp Tuyền Vũ thẹn thùng tức giận đỏ mặt, Đan Vân Sơ lại càng cười đến càn rỡ, không nên trách mình xấu xa, tiểu công chúa đúng là rất dễ bị trêu đùa a.

Năm ấy Đan Vân Sơ mười tám tuổi đã mười phần ngang bướng, không chỗ nào sợ hãi.

Diệp Tuyền Vũ tức giận chụp lấy tay Đan Vân Sơ, oán hận xoay người ly khai, nàng tổng hội lớn lên, trở thành nữ nhân, nàng ngày nào đó sẽ phải chinh phục Đan Vân Sơ, cái nữ nhân kiêu ngạo này, nhất định phải khiến nàng hối hận hôm nay đã đùa cợt với mình. Năm ấy, Diệp Tuyền Vũ 14 tuổi, hình dáng Đan Vân Sơ tươi cười làm càn khắc ghi vào lòng Diệp Tuyền Vũ, nụ cười đáng ghét như vậy, nhưng đổi lại càng tỏa nắng đẹp long lanh.

4 năm sau....

Diệp Tuyền Vũ chăm chú nhìn chằm chằm Đan Vân Sơ cách đó không xa, vẫn như 4 năm trước làm càn như vậy, tóc nhuộm thành màu vàng kim, nét cuồng dã lại càng thêm động nhân, Diệp Tuyền Vũ có cảm giác muốn sở hữu giống như nàng còn bé yêu thích Ba Bỉ Oa Oa, đem nàng chiếm làm vật sở hữu của mình, muốn thấy nàng phục tùng mình.

"Đan Vân Sơ !" Diệp Tuyền Vũ từ sau lưng Đan Vân Sơ gọi đến.

Đan Vân Sơ nhìn lại Diệp Tuyền Vũ đang đứng chắn tại trên đường, mình biết nàng sao ? Trước mặt nàng hiện nay là một nữ tử trẻ tuổi không thế nào thuận mắt, trang phục rất mốt, toàn thân từ trên xuống dưới, phỏng chừng giá trị tính không hết tiền, cũng không hề tầm thường, thiên kim tiểu thư nhà ai, thực sự là khí khái sang trọng quý phái tỏa ra như hơi nóng, nàng không nhớ rõ tự mình đã biết được một nhân vật to lớn này, khuôn mặt lại đặc biệt minh diễm bức người, khuôn mặt này cũng nên có chút ấn tượng mới phải, đại nào nàng một bên lục soát , khẳng định không thể nào nhận ra.

"Cô là ai ?" Đan Vân Sơ ánh mắt dò xét hỏi, có chút hơi giận vì bị chắn ngang đường về nhà, khí trời oi bức, trước mặt mình hiện nay còn có người đem mình chắn ở chỗ này làm cái gì ? Tuy rằng vóc dáng nhất phó xinh đẹp, y phục gợi cảm đẹp mắt, thế nhưng tự mình không là nam nhân, nhìn cũng không có chút hứng thú gì, nàng có gì mình cũng có thứ đó, cũng không so với nàng kém hơn chỗ nào, điểm ấy Đan Vân Sơ chính là vẫn rất tự tin.

"Cô không phải là đã đem tôi quên đi chứ ?" Diệp Tuyền Vũ âm điệu cao, có chút không tin được, tự mình chuẩn bị lâu như vậy, dĩ nhiên nàng lại đem mình quên mất, Diệp Tuyền Vũ có phần hơi hờn dỗi.

"Tôi nên nhớ cô sao ?" Đan Vân Sơ với tư thái kiêu ngạo hỏi ngược lại, ngữ khí này giống hệt như không hề nhớ ra nàng là ai là một tội ác tày trời, bất quá giữa biển người thế này, thật đúng là không thể có người thường thấy thế này, dường như có chút ấn tượng, Đan Vân Sơ hoàn toàn đã quên, tự mình kỳ thực cũng là một người giữa biển người.

"Cô quả thực là nên nhớ!" Diệp Tuyền Vũ hí mắt nói, Đan Vân Sơ thực sự là một nữ nhân khiến cho người ta tức giận.

"Đợi chút, tôi nghĩ , phỏng chừng có thể ở nơi nào đó gặp qua ngươi..." Ở trước mắt một bộ dạng càng thêm cao cao tại thượng kia, Đan Vân Sơ dường như mơ hồ có hơi ấn tượng.

Diệp Tuyền Vũ thấy Đan Vân Sơ ánh mắt mở rộng, thoạt nhìn xem ra hình như nhớ tới cái gì, Diệp Tuyền Vũ hơi vui sướng.

"Đan Vân Sơ.."

Đan Vân Sơ cắt ngang lời nói của Diệp Tuyền Vũ: "Ầm ĩ cái gì, sắp có ấn tượng..." Đan Vân Sơ hướng Diệp Tuyền Vũ hơi hờn giận gầm nhẹ nói.

Diệp Tuyền Vũ cảm thấy tự mình giống như một đứa ngốc, hệt như một chú cẩu vẫy đuôi vui mừng chủ đang hướng phía Đan Vân Sơ.

"Không nhớ rõ tôi, thì chung quy cũng phải nhớ được Diệp Tuyền Triết chứ."

Diệp Tuyền Triết ? Chẳng lẽ đây là Diệp Tuyền Vũ ? Đan Vân Sơ quan sát một chút Diệp Tuyền Vũ, quả nhiên cùng với trước đây giống nhau, đều khiến cho người khác không yêu thích, bất quá xác thực không còn là một tiểu cô nương trước đây, là một nữ nhân, ha ha, không phải bị đả kích quá nặng, liều mạng ăn Mộc Qua ( cây đu đủ) cùng uống sữa để phát dục đấy chứ ? Đan Vân Sơ có chút ý xấu nghĩ đến.

"Nga, nguyên lai là tiểu công chúa a !" Đan Vân Sơ một bộ như bừng tỉnh đại ngộ, chính là ngữ khí nghe có chút cao lên, nhất định làm cho Diệp Tuyền Vũ phát hỏa.

"Tôi muốn cô làm tình nhân của tôi !" Diệp Tuyền Vũ cũng không nói nhiều, một mạch đánh thẳng, nói rõ ý đồ của mình.

"Tiểu công chúa, vẫn còn muốn đùa a, về nhà ôm Ba Bỉ Oa Oa thực sự là tốt hơn a." Đan Vân Sơ nói xong, chuẩn bị ly khai, nàng cũng không có rảnh để bồi tiểu nữ sinh hồ nháo.

"Đan Vân Sơ, đáp ứng tôi, cô sẽ nhận được những gì cô muốn." Diệp Tuyền Vũ đối với lưng của Đan Vân Sơ nhẹ hét lên, tự mình nếu không hề chuẩn bị, sẽ không xuất hiện ở chỗ này. Nàng không phải Diệp Tuyền Vũ của 4 năm về trước, không nắm chắc sẽ không tiến đánh.

"Có ý gì ?" Đan Vân Sơ không hề quay lưng lại, chỉ là nhẹ nhàng hỏi, nàng lại biết rõ tự mình muốn cái gì.

"Cô có tài hoa, tôi có tiền tài cùng quyền thế, tôi có thể cho cô một đêm thành danh tiếng, cô chỉ là thiếu cơ hội thôi, không phải sao ? Cơ hội này tôi có thể cho cô, bốn năm qua phấn đấu không ít, chỉ cần đáp ứng tôi, cô sẽ hoàn toàn không như trước." Đan Vân Sơ, ngươi là nữ nhân thông minh không phải sao, biết rõ đường tắt là đi như thế nào không phải sao ?

Đánh trúng trọng yếu của Đan Vân Sơ, thế giới này không phải có thiên lý mã ( tuấn mã) là được, còn phải có Bá Nhạc (người thời Xuân Thu, nước Tần, giỏi về xem tướng ngựa. Ngày nay dùng để chỉ người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài), thế nhưng thiên lý mã thì thường có, mà Bá Nhạc không phải lúc nào cũng có. Đan Vân Sơ cho rằng mình là tài hoa, tại giới hội họa xông vào làm một phen thành tựu, cũng không có khó khăn lắm, thế nhưng sự thực nói cho nàng biết, có tài thôi vẫn chưa đủ, khắp nơi vấp phải trắc trở, mọi nơi đều ẩn náu các quy luật, đã khiến nàng có phần tâm ý nguội lạnh. Diệp Tuyền Vũ gia thế hùng hậu, nàng xác thực có năng lực này, tự mình đã trải qua một thời kỳ không có tiếng tăm như thế đã đủ rồi.

"Hảo ! Tôi đáp ứng cô !" Đan Vân Sơ cơ hồ như chỉ suy nghĩ 5', đáp ứng Diệp Tuyền Vũ, Đan Vân Sơ thậm chí cảm thấy kỳ thực khế ước này không hề thiệt thòi, chí ít thì không phải cùng một tao lão đầu ( một lão già mục nát), Đan Vân Sơ tự giễu nghĩ đến, bất quá Diệp Tuyền Vũ không cười kiêu ngạo như thế kia thì đã tốt hơn rồi, nụ cười kia có chút khiến người khác ngứa mắt.

Diệp Tuyền Vũ nở ra một nụ cười vô cùng xinh đẹp, Đan Vân Sơ, ngươi cũng không hơn gì những loại người kia mà thôi.

Chương 2

Đan Vân Sơ hận bản thân lằng nhằng dây dưa không sớm đi ra khỏi cửa, mới vì thế mà nhận được điện thoại của nàng, tự mình bị nàng quên sạch sau 3 năm, lại nhận được một cuộc điện thoại, làm cho Đan Vân Sơ không vui vẻ nổi.

"Đan Vân Sơ!" Bên trong thanh âm có chút quen thuộc khiến Đan vân Sơ không vui mà cúp điện thoại.

Điện thoại lại một lần vang lên, khiến cho Đan Vân Sơ có chút cáu kỉnh, đáng ghét lập tức muốn qua năm mới ngay tức khắc, nàng còn phải vội vàng về nhà dón giao thừa, nếu không đi thế nào cũng bị trưởng bối trong nhà cằn nhằn đến chết.

Điện thoại rất nhanh chuyển tới hộp thư "Đan Vân Sơ, tôi biết cô nhận được điện thoại của tôi, tôi hiện tai ở sân bay Cao Kỳ, trong vòng nửa giờ phải đến đón tôi, nhất định không được muộn, không được muộn !" Ngữ khí bá đạo không hề thương lượng vang lên.

Diệp Tuyền Vũ, nữ nhân kia đã khiến tự mình bán đứng thân xác mà đổi lấy công danh thành tựu, tại khi mình đang ở trên đỉnh vinh quang, đem mình từ trên đám mấy kéo xuống, để mình cảm thụ bị ngã vào đáy cốc, thế nhưng tất cả đều là nàng cấp cho, nàng lấy lại cũng là đương nhiên, chỉ là không biết đương sơ nàng vì cái gì làm như vậy, thế nhưng thực sự thì lại để mình ở lại làm giáo viên của một trường tiểu học.

Nàng cùng Diệp Vũ Tuyền 11 năm qua, chính là cùng nàng quan hệ xác thực chỉ có 2 năm, 2 năm kia vẫn là chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, nàng vội vàng mở rộng thương hiệu của nàng, mình thì vội vàng xây dựng triển lãm tranh quốc tế lưu động, kia một tầng quan hệ thể xác mới là điều gắn bó quan hệ các nàng ấy, về sau 3 năm lại thờ ơ lãnh đạm, Đan Vân Sơ cho là các nàng sẽ không còn bất luận cái gì xuất hiện nữa, từ nay về sau trời về trời, đất về đất.

Đột nhiên phát hiện ra cái loại hết sức lông bông này chỉ có khi còn trẻ mới có thể có, mà nàng bị cái thế giới tàn khốc này làm cho trở nên cuồng ngạo, cũng từ từ phát hiện ra cùng Diệp Tuyền Vũ cái khế ước này không hợp với nàng, khi đó nàng bất quá là do mộng tưởng trùng trùng đả kích trong đầu mà thôi. Năm ấy tất cả mộng tưởng đều như pháo hoa rực rỡ trong đêm tối, mà sau khi ánh sáng rực rỡ ấy tàn lụi trong đêm, nàng chỉ còn lại trống rỗng cùng tự suy ngẫm, cuối cùng quyết định thoát ly khỏi cái cuộc sống không thú vị này.

Đều là cái tiểu công chúa Diệp Tuyền Vũ bốc đồng kia đột nhiên gọi điện thoại đến, khiến mình nhớ tới chuyện bản thân không còn trẻ, năm đó hùng tâm tráng trí trong nàng cũng như đã ngủ đông, cũng theo tuổi già mà biến mất dần. Nữ nhân 29 gần 30, nữ nhân 30 tuổi quả thực là một cái hố, 30 tuổi không thể nào giống như 20 tuổi lông bông.

Đan Vân Sơ ngồi tại ghế sô pha lo lắng có nên đi hay không, nếu là không đi, với tính tình bốc đồng bá đạo của Diệp Tuyền Vũ, cũng sẽ không để mình sống yên ổn, nhưng nếu đi, Đan Vân Sơ cảm thấy không có lý thú gì, cuộc sống nàng hiện tại đã rất tốt, cũng rất bình yên, không muốn tái cùng Diệp Tuyền Vũ dây dưa cùng một chỗ.

Nhìn chằm chằm đồng hồ trên tường, nghe thanh âm từng giây tích tắc vang lên, do dự hồi lâu, Đan Vân Sơ mới thất vọng đem thu thập đồ đạc chuẩn bị hành lý đi xuống dưới chuẩn bị về nhà, chán nản gãi đầu một chút, đi ra khỏi cửa vẫy một chiếc taxi.

"Tiểu thư, cô đi đâu ?" Tài xế hỏi.

Đan Vân Sơ do dự hồi lâu, "Sân bay Cao Kỳ"

Các nàng ấy cho tới bây giờ chưa từng nói qua thời gian kết thúc khế ước, đây chính là lúc nên kết thúc, Đan Vân Sơ nghĩ.

Trong trung tâm đại sảnh sân bay, một nữ nhân xinh đẹp động nhân sắc mặt đang biểu lộ thần tình nổi giận, thế nhưng bên cạnh vẫn như trước tạo thành đoàn người nho nhỏ , tất cả đều bị vẻ hấp dẫn của khuôn mặt xinh đẹp kia mà hoãn cước bộ.

Diệp Tuyền Vũ nhìn đồng hồ trên cổ tay không dưới mười lần, cho tới nay chưa từng có ai có thể khiến nàng tự mình chờ đợi như thế, luôn luôn đều là cái Đan Vân Sơ chết tiệt kia, Diệp Tuyền Vũ càng chờ càng tức giận, nói nàng là nửa giờ phải đến, nàng lại để cho mình ở chỗ này chịu gió lạnh 2 giờ đồng hồ. Diệp Tuyền Vũ cảm thấy nàng đúng là điên rồi, rõ ràng nàng là một người cuốn hút rất nhiều người, vì cái gì cần phải như một đứa ngốc ở chỗ này chờ cái nữ nhân kia chứ, nữ nhân để cho mình phải ăn tận những vị đắng đau khổ.

"Tiểu thư, không ai đến đón sao ? Tôi tiễn cô một đoạn đường được không?" Có một nam tử tự cho rằng mình tốt đẹp đã tiến lên bắt chuyện.

"Cút ngay, sửu nam ( đàn ông xấu)!" Diệp Tuyền Vũ lạnh lùng nói, Đan Vân Sơ đáng ghét kia còn chưa tới, biết rõ tự mình sẽ tức giận, nàng còn dám đến muộn, nếu như nàng là chim bồ câu của mình, nàng nhất định phải chết.

"Tiểu công chúa tính tình vẫn như thế hư hỏng." Đan Vân Sơ nhìn Diệp Tuyền Vũ lãnh diễm trêu tức nói.

Với ngữ khí như thế có thể nói với mình chỉ có một người, chính là Đan Vân Sơ.

"Cô..." Diệp Tuyền Vũ không khẳng định nói.

"Thế nào, lâu rồi không gặp tôi, đã quên tôi là ai sao?" Đan Vân Sơ ngáp một cái, biếng nhác nói.

"Đan Vân Sơ?"

Nàng... nàng thế nào lại biến thành bộ dạng này?

Nàng thật là Đan Vân Sơ sao ?

Diệp Tuyền Vũ khó có thể tin được nhìn chăm chằm Vân Sơ, nàng không hề lộ ra bất luận cái gì khuôn mặt ngày xưa, một cái quần jean cũ nát, còn có một thân y phục thuần hắc, cộng thêm một mái tóc dài đen như đêm khuya...

Nàng lúc nào lại trở thành cái bộ dạng này ?

Nàng không phải trước nay luôn luôn thích nhất tại trên người vẽ loạn sao ? Thế nào hiện lại xem ra không có một chút nào rực rỡ, trái lại còn như cừu non lạc đường, cuối cùng nàng dường như trở lại nguyên bản. Chưa thấy qua nàng như thế này dáng dấp trắng trong thuần khiết, tuy rằng thiếu đi vài phần ngang tàng ác liệt, nhưng mà đôi mắt kiêu ngạo kia cũng không có gì thay đổi.

"Sao thế, không nhận ra a!" Tiểu công chúa thế nào thấy mình lại như thấy quỷ thế a.

"Cô thế nào lại biến thành cái dạng này?" Diệp Tuyền Vũ sải bước đi nhanh về phía trước, bỗng dưng cảm thấy choáng váng, phảng phất như có chuyện gì rất thú vị, nhưng nàng vẫn là đặt tâm trên người Vân Sơ. "Cô không phải là phát sinh chuyện gì chứ ?"

Nói thật ra, trông trộm Đan Vân Sơ ở bộ dạng này, thật đúng là khiến cho Diệp Tuyền Vũ không quá thích ứng được.

Cảm giác Đan Vân Sơ trái lại so với 3 năm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net