Nữ nhân bất phôi - P2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 56

Thử rất nhiều quần áo, nhưng mua không nhiều, Đan Vân Sơ không để cho Diệp Tuyền Vũ mua quá nhiều.


"Có mệt không?" Diệp Tuyền Vũ đem tất cả quần áo, trang sức bỏ vào sau xe, đi dạo cả ngày, hưng phấn tiêu tan, người có chút mệt .

"Tiểu công chúa ôm tôi một cái sẽ không mệt." Đan Vân Sơ làm nũng nói, chỉ cần Đan Vân Sơ làm nũng, dù Đan Vân Sơ muốn lấy trăng trên trời xuống, Diệp Tuyền Vũ cũng sẽ tìm cách lấy xuống cho nàng.

Diệp Tuyền Vũ đưa tay ôm lấy Đan Vân Sơ, Đan Vân Sơ cũng ôm Diệp Tuyền Vũ , hai người không cầm lòng được đứng ở bãi đậu xe trong tầng hầm nồng nhiệt hôn, cũng may bãi đậu xe không có nhiều người, nếu không, hai nữ nhân xinh đẹp ôm hôn, rất dễ thấy.

"Vũ nhi!" Âm thanh không biết từ đâu truyền đến, để cho người có chút bối rối tách ra, hai người nhìn về phía âm thanh phát ra, ba người cùng sững sờ.

Sau một lúc lâu sau, nam nhân trung niên kia mới nói : "Các ngươi đây là?" Hắn hi vọng Vũ nhi giải thích hợp lý, từ trong kính xe nhìn thấy hai nữ nhân ôm hôn, không thể không nhìn, nhưng tâm hắn càng ngày càng lạnh.

Diệp Tuyền Vũ liễm mi, "Ba, dù sao ba ba cũng đã thấy, con chính là yêu nữ nhân, người con yêu là nàng!" Diệp Tuyền Vũ không quan tâm, kiên quyết nói, khi đang nói, cầm tay Đan Vân Sơ thật chặt, nàng nhìn thẳng Diệp Tử Đồng, nàng không nhìn vẻ mặt Đan Vân Sơ, vẻ mặt của Đan Vân Sơ khi Diệp Tuyền Vũ gọi ba ba, càng kỳ quái.

Lông mày Diệp Tử Đồng cau lại, dĩ nhiên hắn bị câu trả lời làm cho chấn động, ánh mắt Vũ nhi kiên định như vậy, rất giống nàng năm đó, không hề thay đổi làm cho người ta sợ hãi, nhưng đây là đường cùng, không thể đi, Diệp Tử đồng có chút sầu lo. Diệp Tử đồng nhìn về phía Đan Vân Sơ, vẻ mặt Diệp Tử đồng cũng có chút kỳ quái, nhưng vẻ mặt kỳ quái của Đan Vân Sơ đã biến mất.

"Còn ngươi? Ngươi đối với Vũ nhi là gì?" Diệp Tử đồng hỏi, hai nàng làm sao lại giống nhau.

"Giống nhau, tôi thích nàng." Đan Vân Sơ hồi đáp, giọng nói lộ ra vẻ dĩ nhiên là như vậy.

"Hai người biết nhau?" Diệp Tuyền Vũ nhìn hai người bọn họ vẻ mặt kỳ lạ, cảm thấy bọn họ có chút kỳ quái.

"Đúng vậy a, là người quen cũ." Đan Vân Sơ xem thường cười, chẳng qua là nàng không nghĩ đến nam nhân này là ba ba của Tiểu công chúa, có phần cảm thấy Thượng Đế trêu người.

Diệp Tuyền Vũ nghe xong cũng nhíu mày, nàng biết Đan Vân Sơ mười mấy năm, nàng biết ba ba của mình, nàng sao lại không biết? Diệp Tuyền Vũ có chút choáng váng, cuối cùng có bao nhiêu chuyện của Đan Vân Sơ, mà mình không biết đây?

"Hai người sao lại biết nhau?" Diệp Tuyền Vũ hỏi.

"Vũ nhi, con đi về trước, ba ba cùng Vân Sơ nói chuyện vài câu." Diệp Tử đồng nhìn Đan Vân Sơ, hướng về phía Diệp Tuyền Vũ nói.

Diệp Tuyền Vũ không muốn rời đi, nàng muốn biết rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra.

"Tiểu công chúa, cô về trước đi, tôi trở về sẽ cho cô một câu trả lời vừa ý, ngoan, nghe lời!" Đan Vân Sơ giọng nói kiên định để cho Diệp Tuyền Vũ không nghi ngờ, nhìn như dụ dỗ, trên thực tế là ra lệnh.

"Đan Vân Sơ, cô trở về, phải cho tôi một câu trả lời vừa ý !" Mặc dù Diệp Tuyền Vũ không muốn, nhưng không thể không đồng ý.

Diệp Tử Đồng trong lòng càng lo lắng nhiều hơn, tình cảm của Vũ nhi đối với Đan Vân Sơ, còn sâu sắc hơn so với mình tưởng tượng, lời mình nói, nàng không nghe, nhưng lời Đan Vân Sơ nói, nàng lại làm theo.

Đan Vân Sơ hướng Diệp Tuyền Vũ gật đầu, Diệp Tuyền Vũ vô cùng không tình nguyện lái xe trở về.

"Nhiều năm không gặp, con đã trưởng thành." Người mà Diệp Tử Đồng đang nhìn không còn là người cá tính mười phần, kiêu ngạo làm cho người khác ảm đạm thất sắc, mà là một nữ nhân chín chắn Đan Vân Sơ.

"Giữ tôi lại vì muốn ôn chuyện cũ sao?" Đan Vân Sơ hỏi, nàng nhìn nam nhân hơn năm mươi tuổi kia, mặc dù tự chăm sóc mình rất tốt, nhưng lại có cảm giác người hiện tại ngồi đối diện mình không phải người mà mình nhớ, người nam nhân này nói đúng, nếu mười năm sau mình nhìn thấy hắn, sẽ cảm thấy hắn quá già rồi, chỉ thích hợp làm trưởng bối.

"Vân Sơ, con cùng Vũ nhi là nghiêm túc sao?" Diệp Tử Đồng hỏi, trên thực tế, hắn rất hi vọng Đan Vân Sơ phủ nhận.

"Diệp tiên sinh, tôi rất nghiêm túc nói cho ông biết, tôi không phải là thiếu nữ mười sáu tuổi, tôi đã ba mươi tuổi, đã trưởng thành biết yêu mến, tôi là nghiêm túc. Nếu như ông cảm thấy hai nữ nhân không thể ở chung một chỗ, xin lỗi, tôi chưa bao giờ cho là đó là vấn đề quan trọng." Đan Vân Sơ rất kiên định nói, nàng không lo Diệp Tử Đồng làm khó mình và Tiểu công chúa, nàng biết rõ nam nhân trước mắt.

"Dường như con đã thay đổi rất nhiều, nhưng nhận thức thì vẫn vậy, chỉ cần cảm thấy mình đúng, cho dù là sai, chỉ cần mình cho là đúng, là đúng." Nam nhân cười đến có chút phức tạp, cưng chiều mang theo chút không thể làm gì được.

"Ông cho rằng tính cách do ai cưng chiều mà ra?" Đan Vân Sơ cười, nếu như không gặp lại người nam nhân này, dường như nàng đã quên cuộc sống lúc trẻ vô cùng lông bông. Tính cách của nàng hiện tại, Diệp Tử Đồng có phân nửa trách nhiệm, năm đó trẻ tuổi làm bậy, là bởi vì có sự tồn tại của nam nhân này giúp mình thu xếp tất cả, so với cha mình còn nuông chiều mình hơn, chưa bao giờ chỉ trích, luôn nói với mình, chỉ cần con vui vẻ, những việc sau đó ta thay con thu xếp.

"Cho nên ta có chút hối hận." Diệp Tử Đồng cười khổ, năm đó hắn vừa đem Đan Vân Sơ làm nữ nhi, vừa làm tình nhân vô cùng cưng chiều, cưng chiều đến vô pháp vô thiên, năm đó hắn hi vọng thiếu nữ này dưới sự bảo vệ của hắn, vẫn giữ lại được tất cả tính cách vốn có,hiện tại, hắn phát hiện mình năm đó đã quá thành công.

Thật ra thì tính cách Đan Vân Sơ, là do hai nam nhân nuông chiều mà ra, một người là ba ba Đan Vân Sơ, người kia chính là ba ba Diệp Tuyền Vũ.

Lần đầu tiên nhìn thấy Đan Vân Sơ, là ở cục cảnh sát, hắn từ phòng cục trưởng bạn học của hắn đi ra ngpài, thấy một hài tử ăn mặc vô cùng nghịch lý, bởi vì hút hàng cấm, mà bị tạm giam, thiếu nữ kiêu ngạo kia thu hút sự chú ý của hắn, rõ ràng ánh mắt đã hoảng sợ, nhưng còn đang phô trương thanh thế.

Người đó giống như nàng, cho nên hắn nộp tiền bảo lãnh đem nàng đi ra ngoài, thay nàng giải quyết phiền toái.


Đan Vân Sơ nhớ rõ, lúc đó mình thật thiếu suy nghĩ, đổ lên người đủ loại màu sắc, học người khác, lần đầu tiên hút hàng cấm, không may mắn bị bắt vào cục cảnh sát. Đan Vân Sơ ở bên ngoài hư hỏng, lừa gạt cha mẹ, nhưng khi vào cục cảnh sát, phải báo cho gia đình, luôn luôn không sợ trời không sợ đất Đan Vân Sơ đã biết sợ, lần đầu tiên nàng sợ đến không biết nên làm sao, Diệp Tử Đồng xuất hiện, thay mình giải quyết tất cả phiền toái.

Đan Vân Sơ vẫn cho rằng, người nào vô duyên vô cớ đối tốt với người khác, nhất định là có ý đồ, Đan Vân Sơ cảnh giác cao độ với Diệp Tử Đồng, nhưng lão nam nhân này đối với mình rất tốt. Thật ra thì lúc ấy Diệp Tử Đồng mới hơn bốn mươi tuổi, rất có lực hấp dẫn, phong độ, tuấn tú phóng khoáng, có nữ nhi như Diệp Tuyền Vũ, không hề kém hơn. Lúc đó Diệp Tử Đồng ở trong suy nghĩ Đan Vân Sơ là trừ ba ba mình ra, nam nhân này đẹp trai nhất.

Hắn hỏi Đan Vân Sơ: "Tại sao lại chơi ma túy?"

"Bởi vì kích thích!" Đan Vân Sơ giả bộ nói, thật ra thì nàng không dám chơi ma tuý nữa, nàng có chút sợ vào cục cảnh sát, vào cục cảnh sát, chuyện mình ở ngoài làm xằng làm bậy, rất có thể sẽ bị cha mẹ biết.

"Tốt lắm, ta dẫn con chơi kích thích hơn." Diệp Tử Đồng dẫn Đan Vân Sơ chơi nhiều loại, những thứ kia rất hợp với khẩu vị của Đan Vân Sơ, Đan Vân Sơ đột nhiên cảm thấy lão nam nhân này rất thú vị, hắn so với Đan cha cưng chìu Đan Vân Sơ hơn, Đan cha cưng chìu có điều kiện trước tiên là Đan Vân Sơ không được làm bậy, nhưng Diệp Tử đồng không có bất kỳ điều kiện gì.

Diệp Tử đồng để cho Đan Vân Sơ chơi, để cho Đan Vân Sơ học, cũng là càng ngày càng thượng lưu, Đan Vân Sơ khiêu vũ vô cùng thanh nhã là do Diệp Tử Đồng dạy, Đan Vân Sơ có nhiều đồ xa xỉ là Diệp Tử Đồng đưa tới, đến nỗi sau này Diệp Tuyền Vũ mang Đan Vân Sơ bước vào xã hội thượng lưu, có thể dễ dàng thích ứng, như cá gặp nước, quá trình này, không thể bỏ qua công lao của Diệp Tử Đồng.


Được cưng chiều, vừa làm nữ nhi vừa làm tình nhân, hầu như không có miễn dịch với nữ nhân, đến nỗi Đan Vân Sơ lầm cho là mình đã yêu nam nhân hấp dẫn phi phàm này. Nhưng có đôi lúc Đan Vân Sơ cảm thấy, người nam nhân này ở tìm bóng hình của người khác từ mình, đây chỉ là suy đoán, không ngờ suy đoán này về sau lại thành thật.

Diệp Tử Đồng không có hành động thân mật đối với Đan Vân Sơ, rất quân tử, chỉ có một lần Diệp Tử Đồng uống rượu say, kìm lòng không được hôn Đan Vân Sơ, gọi tên người khác. Đan Vân Sơ đối với Diệp Tử Đồng có hảo cảm, cho nên lúc đầu không đẩy ra. Đan Vân Sơ nghĩ Diệp Tử Đồng cho mình giống với người này nên mới đối tốt với mình, không nghĩ hắn là đem mình làm thế thân cho người đó, đối tốt với mình. Đan Vân Sơ trong lòng khó chịu, chính là kiêu ngạo, làm cho Đan Vân Sơ không chút do dự đẩy Diệp Tử Đồng ra, nàng không làm thế thân!

"Diệp Tử Đồng, chúng ta không bao giờ ... gặp mặt nữa, ông đối với tôi thật tốt, coi như là thù lao tôi làm thế thân của người khác." Đan Vân Sơ nói xong, không quay đầu lại rời đi .

Diệp Tử Đồng lắc đầu cười, thật ra thì đứa nhỏ Đan Vân Sơ này hơn phân nửa là mến, không cần thích mình thật, bằng không sẽ không dứt khoát rời đi. Chỉ là vừa mới trong nháy mắt, dường như thấy được nàng, Vân Sơ giống nàng, nhưng cũng không giống hoàn toàn, mình tại sao lại đau đầu, Diệp Tử Đồng có chút hối hận, làm chuyện mà một trưởng bối không nên làm, bất quá cũng được, gặp mặt lần đầu tự nhiên đi theo quỹ đạo của mình, làm cho nàng trở lại quỹ đạo của nàng, không nên cùng một lão nam nhân ở chung một chỗ. Diệp Tử Đồng không nghĩ tới, Đan Vân Sơ trở lại quỹ đạo chính là gặp phải nữ nhi của mình, Đan Vân Sơ bị mình cưng chìu, cùng con gái của mình bắt đầu một khế ước hoang đường, đến bây giờ còn dây dưa không rõ.

Sau khi Đan Vân Sơ đi, nhìn cảnh yêu đương của những cặp tình nhân khác, cảm thấy có chút mỉa mai: "Tình yêu và vân vân, nhàm chán nhất, không bao giờ ... chơi nữa!" Nhưng Đan Vân Sơ không nghĩ tới, chân trước vừa mới cùng lão nam nhân chia tay không lâu, chân sau liền gặp nữ nhi của lão nam nhân này, dây dưa mười mấy năm.

Mười sáu tuổi gặp phải Diệp Tử Đồng, mười tám tuổi cùng Diệp Tử Đồng chấm dứt, sau đó mười tám tuổi gặp phải Diệp Tuyền Vũ .

"Con không cần biết con cùng Vũ nhi là nữ nhân, nhưng là còn cha mẹ con thì sao?" Diệp Tử Đồng hỏi, hắn biết, Đan Vân Sơ vẫn luôn lo lắng về cha mẹ của nàng.

Đan Vân Sơ im lặng, ba ba có lẽ có thể tiếp nhận, bởi vì ba ba vẫn rất sủng ái mình, mình thích, ba ba cũng sẽ thích, nhưng còn mụ mụ? Mụ mụ hẳn là rất ít nghe nói về đồng tính luyến ái, huống hồ gì sẽ hiểu, hơn nữa lần trước mụ mụ thấy Tiểu công chúa, khách khí cũng không thân thiết, nghĩ tới đây, Đan Vân Sơ không khỏi phiền não.

"Ông nội Vũ nhi cũng sẽ không cho phép, hắn là người đáng sợ." Lúc Diệp Tử Đồng ở nhắc tới Diệp Chấn Thiên, ánh mắt đầy lo lắng.

"Để nói sau, tôi phải đi về." Đan Vân Sơ đau đầu, bất quá chỉ là thích nữ nhân mà thôi, sao lại phiền toái muốn chết như vậy!

"Vân Sơ, trước kia con làm bất cứ chuyện gì, ta sẽ không để cho con quay đầu lại, hoặc thay đổi, nhưng lần này, ta hi vọng con quay đầu lại, các con không có đường ra, không chỉ là bởi vì các con là nữ nhân, còn vì..."

Diệp Tử Đồng còn chưa nói hết, Đan Vân Sơ đã đi xa, Vân Sơ hoảng sợ, xem ra không chỉ có Vũ nhi nghiêm túc, nàng cũng nghiêm túc, nếu thật nghiêm túc, còn có thế thay đổi, nhưng các nàng tiếp tục như vậy chỉ có thể đầu rơi máu chảy, ngón tay Diệp Tử Đồng nắm thật chặt, lo lắng.

Diệp Tuyền Vũ trở về, vội vàng lấy tấm hình lúc trước nhìn thấy ra, bóng lưng người nam nhân kia lúc trước đã cảm thấy quen mắt, cho đó có thể là ba ba của Đan Vân Sơ, thế nhưng đó là ba ba của mình, hoa mắt, choáng váng nghiêm trọng, Diệp Tuyền Vũ không rõ cảm giác của mình bây giờ là gì.

Nàng đang đợi Đan Vân Sơ trở về, để Đan Vân Sơ cho mình một lời giải thích hợp lý, vừa nghĩ tới người trước kia Đan Vân Sơ thích là ba ba của mình, Diệp Tuyền Vũ có chút ngồi không yên, vừa nghĩ tới hay người còn đang ở chung một chỗ, nàng càng thêm bất an, lúc nàng đứng dậy chuẩn bị ra cửa, Đan Vân Sơ trở về.

Chương 57

"Đan Vân Sơ, nam nhân trong tấm ảnh, là ba ba tôi sao?" Diệp Tuyền Vũ trực tiếp vào chủ đề.

Đan Vân Sơ nhìn hình, nàng không nhớ có tấm hình này, Tiểu công chúa kiếm ở đâu ra vậy? Tuy nhiên nam nhân bên trong đúng là Diệp Tử Đồng, điều này không thể nào phủ nhận.

"Đúng." Đan Vân Sơ không phủ nhận.

"Hai ngươì làm sao lại ở chung?" Diệp Tuyền Vũ giọng nói có chút chua ngoa hỏi, trong lòng nàng khó chịu, tại sao người Đan Vân Sơ thích là ba ba của mình, tại sao hết lần này tới lần khác là ba ba của mình, cảm giác này thật là hỏng bét.

"Cái gì gọi là ở chung?" Đan Vân Sơ giọng nói lạnh xuống, mặc dù nàng năm đó cùng Diệp Tử đồng có cái gì, hiện tại cũng không cần Diệp Tuyền Vũ chỉ trích, huống hồ căn bản là không có gì.

Hai người đó là như thế, lúc ngọt ngào, chán ngọt thì ầm ĩ, một chút cũng không nhường nhau.

"Hắn là ba ba của tôi!" Diệp Tuyền Vũ đề cao âm lượng, nếu người nam nhân này không phải là ba ba mình, trong lòng nàng giờ phút này sẽ không giống như có vật gì đâm qua, đâm vào trong lòng rất không thoải mái.

"Thì sao?" Đan Vân Sơ thờ ơ hỏi ngược lại, nàng cảm thấy Diệp Tuyền Vũ cố tình gây sự, lúc mình biết Diệp Tử Đồng, hoàn toàn không biết Diệp Tuyền Vũ, nàng nào biết đâu rằng Diệp Tuyền Vũ là nữ nhi của Diệp Tử Đồng! Hơn nữa chuyện đã mười mấy năm, nàng cũng không muốn nhớ, hút thuốc lá say rượu chơi hàng cấm, hiện tại nhớ tới cũng muốn tự đánh mình. Nếu không gặp phải Diệp Tử đồng, Diệp Tuyền Vũ gặp phải Đan Vân Sơ có phải rất thấp kém hay không? Nếu như không làm cho nàng nghĩ tới Diệp Tử Đồng ,một nam nhân rất đặc biệt, gần giống Đan cha, nhưng không phải quan hệ tình yêu, có lẽ giống thúc thúc.

"Vậy cô từng thích ông ấy sao?" Diệp Tuyền Vũ hỏi, Diệp Tuyền Vũ rất để ý vấn đề này.

"Diệp Tuyền Vũ , đừng chọc tôi tức giận, tôi hiện tại đem ông ấy làm trưởng bối, tôi hiện tại không muốn ầm ĩ vấn đề này, đề tài này đến đây là ngừng." Đan Vân Sơ không thích nói mình trước kia, không đáng nhớ , Đan Vân Sơ nói xong đi vào phòng tắm, đem Diệp Tuyền Vũ ở ngoài cửa. Đan Vân Sơ tâm tình cũng có chút phiền não, bị Diệp Tử Đồng hỏi đúng vấn đề mình phiền muộn, mụ mụ biết mình thích nữ nhân sẽ như thế nào ? Đan Vân Sơ đem nước lạnh tạt vào trên mặt, trừ phi... trừ phi mình giấu diếm mụ mụ cả đời, có lẽ được , nhưng nghĩ đến chuyện quan trọng lại giấu diếm cha mẹ , Đan Vân Sơ sinh ra tội lỗi, từ trước đến nay, nàng gạt cha mẹ của nàng làm bao nhiêu chuyện hoang đường, nếu là ngày nào đó bị vạch trần ra, Đan Vân Sơ ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ, Đan Vân Sơ vội vàng bỏ dở suy nghĩ của mình, đây là chính là tính cách đà điểu.

Nhưng là có một số việc là như thế, ngươi càng sợ nó xảy ra, xác suất nó xảy ra lại càng lớn, trời cao thích đùa người nhát gan.

Diệp Tuyền Vũ nhìn Đan Vân Sơ đóng cửa lại, tự giam mình ở phía ngoài, có chút giống chỉ có mình có cảm giác này, lý trí biết tự nói với mình, quên đi , chuyện đã qua thì cho qua đi, nhưng trong lòng chính là có vướng mắc. Nếu thái độ của Đan Vân Sơ tốt hơn, đường hoàn giải thích, hết lần này tới lần khác vẻ mặt tỏ ra không nhẫn nại, Diệp Tuyền Vũ không tức giận mới kỳ quái.

Đan Vân Sơ từ phòng tắm đi ra, thấy Diệp Tuyền Vũ không để ý tới mình, muốn rùng mình, Đan Vân Sơ hất đầu, mới vừa đem một phiền não bỏ ra khỏi đầu, Tiểu công chúa lại đem đến phiền phức.

"Được rồi, cô tới đây, cô không phải là muốn biết tôi và cha cô tại sao lại quen nhau sao, cô tới đây, tôi sẽ nói cho cô biết." Đan Vân Sơ không tình nguyện nói.

Diệp Tuyền Vũ bất động, không lên tiếng, không thèm nhìn, điều này làm cho Đan Vân Sơ giận, nữ nhân chết tiệt này, rõ ràng là nhiều chuyện, có cần phải như thế không.

Đan Vân Sơ nhích tới gần Diệp Tuyền Vũ , nàng muốn chỉnh đốn nữ nhân này, không có chuyện gì lại đi tìm chuyện gây sự.

Ý định ban đầu của Diệp Tuyền Vũ là muốn chiến tranh lạnh, tuy nhiên phát hiện vẻ mặt Đan Vân Sơ âm tình bất định, vẻ mặt có chút dọa người, làm cho Diệp Tuyền Vũ cảm thấy ủy khuất, ghê tởm, người ta trong lòng không thoải mái, không dụ dỗ coi như xong, còn làm sắc mặt đó.

Nhưng thực tế, nàng quả thật sợ Đan Vân Sơ biến sắc, chứng tỏ Đan Vân Sơ không có tính nhẫn nại.

"Muốn làm gì?" Diệp Tuyền Vũ khí thế yếu đi, không tình nguyện hỏi.

"Đánh mông cô!" Đan Vân Sơ đem Diệp Tuyền Vũ đụng ngã, tàn bạo nói.

"Cô dám!" Không nhắc tới thì thôi, nhắc tới cơn tức giận của Diệp Tuyền Vũ Hỏa nổi lên, lớn như vậy, chưa từng bị nhục nhã như vậy, quá mất mặt, hiện tại Diệp Tuyền Vũ nghĩ đến sắc mặt lúc đỏ lúc trắng.

"Ai kêu cô chuyện nhiều như vậy, rõ ràng là không có, hết lần này tới lần khác làm cho tôi trong lòng không thoải mái!" Đan Vân Sơ oán trách nói.

"Này! Cô không thoải mái, chẳng lẽ trong lòng tôi thoải mái sao?" Diệp Tuyền Vũ không tự chủ đề cao âm lượng.

"Tiểu công chúa trong lòng không thoải mái a, nơi này hay là... nơi này..." Đan Vân Sơ đem Diệp Tuyền Vũ đè ở trên giường, tay ở trên người Diệp Tuyền Vũ làm bậy.

"Đan Vân Sơ, cấm giở thủ đoạn, cô thành thật khai ra , cô và ba ba tôi rốt cuộc tại sao quen biết ?" Diệp Tuyền Vũ đẩy tay Đan Vân Sơ ra, phản công đem Đan Vân Sơ đặt ở phía dưới.

Xem ra hai người này ầm ĩ nhanh, hoà thuận cũng nhanh.

"Tiểu công chúa, cô không đứng dậy, tôi nói như thế nào đây?" Đan Vân Sơ thật ra không muốn nói, nhưng là nữ nhân nhàm chán này muốn, không có cách nào khác, nữ nhân hẹp hòi này thích ăn giấm chua.

...

"Đó, đại khái là như vậy." Đan Vân Sơ đem chuyện mười mấy năm trước nói ra một lần, bỏ bớt không ít.

"Tóm lại, Đan Vân Sơ cô có yêu mến, nếu không một lão nam nhân, cô tại sao lại cảm thấy hấp dẫn đây?" Diệp Tuyền Vũ nghe xong trong lòng dễ chịu một chút, nhưng vẫn không quên trách mắng Đan Vân Sơ.

"Lão nam nhân kia là ba ba cô." Đan Vân Sơ cười, nghe giọng nói Tiểu công chúa , giống như đem Diệp Tử Đồng ghét bỏ như lão già ở ngoài đường, nhưng lão già này là ba ba của nàng.

"Cô giúp ông ấy, cô còn cảm thấy ông ấy hấp dẫn a?" Diệp Tuyền Vũ giọng nói có chút chua, ăn dấm chua từ ba ba mình, mùi vị này một chút cũng không tốt.

"Không có, tôi cảm tạ lão nam nhân này, sinh như một nữ nhi xinh đẹp như vậy, làm tôi say mê." Đan Vân Sơ đùa giỡn nói, cũng câu tối nay Diệp Tuyền Vũ nghe lọt tai nhất.

"Không khác nhau lắm." Diệp Tuyền Vũ hiếm thấy mỉm cười.

"Hiện tại lại nhìn thấy ông ấy cảm giác rất giống ba ta của ta, oa, vậy chúng ta giống như loạn luân đây?" Đan Vân Sơ hưng phấn hỏi.

"Ngừng, tôi không muốn có tỷ tỷ như cô, đừng làm rối quan hệ!" Nhìn vẻ mặt Đan Vân Sơ hưng phấn, tà ác, muốn gõ nàng, ba ba cũng thiệt là, trong nhà có nữ nhi xinh đẹp như vậy không cưng chìu, tại sao đi ra ngoài cưng chìu nữ nhi nhà người ta, ra bên ngoài lừa gạt!

Thật ra thì Diệp Tử Đồng cũng là vô cùng cưng chìu Diệp Tuyền Vũ, nhưng là Diệp Tuyền Vũ được quyết định làm người thừa kế, thời gian nữ nhi báo hiếu cho cha cũng không nhiều, về sau hầu như Diệp Tuyền Vũ đều xoay quanh Đan Vân Sơ.

"Cô nếu biến thành muội muội của tôi, cảm giác cấm kỵ, kích thích tốt nga!" Đan Vân Sơ môi sát bên tai Diệp Tuyền Vũ , ám muội mà tà ác nói.

"Đan Vân Sơ, cô biến thái a!" Diệp Tuyền Vũ cảm giác được môi Đan Vân Sơ ngậm vành tai mẫn cảm của mình, thân thể lập tức nhạy cảm phản ứng, thân thể của mình rất hưng phấn, Diệp Tuyền Vũ có chút hối hận nghĩ đến.

"Thỉnh thoảng vui đùa một chút làm diễn viên cũng không tệ." Đan Vân Sơ ý tưởng đột phát nói.

"Đan Vân Sơ, cô là tên gian ác!" Còn đóng vai diễn vậy. Ai biết ngày sau hứng thú của Đan Vân Sơ có thể hay không càng ngày càng biến thái, nhưng là không thể

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net