Nữ vương x nữ vương - P2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 40: Yêu nghiệt

Nắng chiều hạ màn, bầu trời như bị lửa thiêu, mây đỏ phủ kín đầy trời.

Một ngày mệt nhọc qua rồi, cũng may buổi chiều Kỷ Nhạc Huyên phát huy tinh thần, nên buổi tối hoàn công sớm, bây giờ nàng đang đi cùng Hứa Vi Vi vào phòng thay đồ. Đang chuẩn bị thay trang phục nặng nề ra, về khách sạn nghỉ ngơi cho đã, thuận tiện đùa giỡn luôn với Giang Diệc Hàm.

Trong đầu tưởng tượng đến cảnh tốt đẹp là đêm nay sẽ ở trong phòng đùa giỡn với Giang Diệc Hàm, Kỷ Nhạc Huyên đẩy cửa đi vào, mà khi đi vào, nàng không khỏi có chút kinh ngạc. Vội vàng lùi ra xem số phòng, là phòng thay đồ cho nữ của đoàn phim 《 Tiếu ngạo giang hồ 》mà, nhưng bóng lưng đối diện với mình, người đang mặc hồng y kia là ai?

"Diệc....Hàm?"

Thử gọi một tiếng, Kỷ Nhạc Huyên đứng tại cửa, sợ nhận lầm người nên đang chuẩn bị rút lui.

Hồng y nữ tử chậm rãi xoay người, Kỷ Nhạc Huyên nhìn thấy gương mặt quen thuộc đó, mị hoặc nhưng không mất khí phách, nàng không khỏi si ngốc nhìn nhìn, phản ứng đầu tiên của nàng là,oa, không hổ là nữ nhân của ta, thật sự là vừa đẹp, vừa mị hoặc lại vừa khí phách. Tiếp theo, phản ứng thứ hai của nàng, là lôi Hứa Vi Vi đang ở phía sau trố mắt nhìn Giang Diệc Hàm có chút đờ đẫn ra ngoài, sau đó đóng cửa lại, một bước nhào lên trên người Giang Diệc Hàm, ôm eo thon của Giang Diệc Hàm, sau đó bắt đầu hướng về gương mặt kia hôn lên không ngừng. A, thật là đẹp quá, nếu không hôn vài cái, thì sẽ làm bản thân ta thất vọng a...

Đợi đến lúc Kỷ Nhạc Huyên làm gương mặt lãnh diễm của Giang Diệc Hàm đầy vết son môi, nàng mới ngừng hôn, ôm eo Giang Diệc Hàm, ngây ngô cười:

"A, phấn trang điểm bị hỏng rồi, nhưng mà không sao, ngươi như vậy vẫn rất đẹp a. Ha ha, có phải ngươi chờ ta nên buồn chán, sau đó đến trường quay chơi cosplay a? Đến đây, để ta đoán xem, ngươi mặc kiểu này làm gì?"

Nói xong, Kỷ Nhạc Huyên buông tay ra, sờ sờ cằm của mình, nhìn như đang suy nghĩ ngưng mắt nhìn Giang Diệc Hàm , nhìn một lát, nàng không khỏi có chút muốn khóc, vì nàng thấy Giang Diệc Hàm lắc đầu

"Tiểu quỷ, ta tới thử trang phục."

Thử trang phục? Hồng y, trang phục mị hoặc, còn là một nữ nhân? Tiếu ngạo giang hồ có nhân vật này sao? Ừm, lúc này Kỷ Nhạc Huyên bị ma nhập, vẫn tưởng rằng đoàn phim sẽ tìm nam nhân diễn vai Đông Phương Bất Bại, cho nên nàng không nghĩ trang phục Giang Diệc Hàm rất giống Đông Phương Bất Bại, hơn nữa nàng nghĩ, diễn viên một khi dấn thân vào phim điện ảnh, thì sẽ ít có người diễn lại phim truyền hình, huống chi Giang Diệc Hàm sắp phải về Pháp đóng phim, làm sao có thời gian nhận diễn Đông Phương giáo chủ, vai này đất diễn cũng không phải ít a.

Khẽ mím môi, Kỷ Nhạc Huyên nghĩ tới một vài chuyện không tốt, nàng bỗng cảm thấy nữ nhân nhà mình sắp rơi vào ổ cướp, nhưng cũng yên tâm, có nàng ở đây, nàng sẽ không để nữ nhân nhà mình chịu thiệt.

Kỷ Nhạc Huyên bỗng nhiên nghiêm túc, nàng nắm lấy tay Giang Diệc Hàm, trịnh trọng nói:

"Diệc Hàm, đi,ngươi đi từ chối nhân vật này mau."

Giang Diệc Hàm thấy Kỷ Nhạc Huyên thay đổi đột ngột thì vô cùng nghi hoặc, theo lý Kỷ Nhạc Huyên nên vui sướng mới đúng, sao lại kêu mình từ chối? Giang Diệc Hàm khẽ cau mày, có chút thú vị nhìn về phía Kỷ Nhạc Huyên:

"Tiểu quỷ, ta nhận vai diễn này, ngươi không thích sao?"

"Thích? Làm sao có thể thích?"

Lòng Kỷ Nhạc Huyên tràn đầy căm phẫn, sao nữ nhân trước mắt này lại không biết tự trọng chứ, diễn tiểu thiếp của gay có gì tốt chứ?!

Ách, bạn nhỏ Kỷ bị ma nhập, nghĩ Giang Diệc Hàm sẽ chỉ diễn vai khách mời, là tiểu thiếp của Đông Phương giáo chủ. Nên nàng hướng về phía Giang Diệc Hàm với thái độ cứng rắn

"Nè, lần này ngươi phải nghe ta, từ chối nhân vật này đi. Dù sao diễn cái đó có gì hay, với ngươi mà nói, thật là mất công lại không được cảm kích, nói không chừng còn sẽ ảnh hưởng đến hình tượng a."

"Hả?"

Giang Diệc Hàm nhìn ánh mắt tràn đầy mong chờ của Kỷ Nhạc Huyên , nhẹ nhàng mở miệng:

"Ta nghĩ nhận vật này cũng không tệ lắm, với ta mà nói, xem như là thử thách."

Đúng là thử thách, còn thử thách ta nữa, Kỷ Nhạc Huyên không vui nhíu mày, nàng thật sự không thể nhìn nữ nhân nhà mình làm việc sai lầm, vì vậy nàng hơi nổi giận rống lên

"Nghe ta một lần như vậy khó lắm sao?"

Giang Diệc Hàm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Kỷ Nhạc Huyên bày ra mấy chữ "Ngươi không đồng ý, ta sẽ giận", lòng nàng càng thấy hứng thú, nàng gật đầu, thấy sắc mặt Kỷ Nhạc Huyên từ giận biến thành vui mừng, nàng bỗng hơi luyến tiếc nói

"Tiểu quỷ, ngươi đã không thích, thì ta từ chối nhân vật Đông Phương Bất Bại này. Dù sao hôm nay cũng chỉ là thử trang phục thôi, ta cũng chưa có quyết định."

"Trời ơi?????"

Sắc mặt Kỷ Nhạc Huyên từ vui biến thành kinh hoàng:

"Cái gì? Ngươi diễn vai giáo chủ!"

"Không phải ngươi nghĩ vậy sao?"

Giang Diệc Hàm ngưng mắt nhìn Kỷ Nhạc Huyên, nàng bỗng biết được vì sao Kỷ Nhạc Huyên khác thường, vì nghĩ vai mình diễn không phải Đông Phương Bất Bại, nếu vậy, ta đây....hừ hừ...Giang Diệc Hàm bắt đầu phúc hắc rồi.

"Ta nghĩ?"

Kỷ Nhạc Huyên biết nếu mình nói mình nghĩ Giang nữ vương diễn vai tiểu thiếp ra, Giang Diệc Hàm nhất định sẽ xử mình, ta đường đường là một ảnh hậu, lại diễn một tiểu thiếp? Kỷ Nhạc Huyên ngươi chết chắc rồi, sau này đừng nghĩ lên giường của ta, hừ hừ... Nghĩ đến cảnh tượng này, Kỷ Nhạc Huyên tỏ ra mềm yếu lấy lòng nói

"Ta thấy ngươi thật là đẹp rất khí phách a! A, giáo chủ đại nhân của ta, lão phật gia của ta! Đến đây, để ta hôn nữa nào!"

Nói xong, Kỷ Nhạc Huyên liền hướng Giang Diệc Hàm nhào tới, nhưng đáng tiếc, Giang Diệc Hàm tránh ra, khiến nàng nhào vào khoảng không.

Kỷ Nhạc Huyên chưa kịp oán giận, nàng đã bị Giang Diệc Hàm nắm lấy cổ tay, sau đó bị Giang Diệc Hàm ép trên tường, tiếp theo chính là một màn cường hôn.

Môi của nàng bị người trước mặt mút, càng thêm nóng bỏng, Kỷ Nhạc Huyên bỗng cảm thấy vài ngày không gặp, sao băng sơn tiểu thụ nhà mình lại chủ động như lang như hổ vậy chứ?

Đáp án rất đơn giản, chắc chắn là do quá nhớ thương mà.

Vì nhớ thương Kỷ Nhạc Huyên, Giang Diệc Hàm vừa thấy Kỷ Nhạc Huyên thì kìm lòng không đậu muốn chạm vào nàng, muốn hôn nàng, thậm chí muốn nhốt nàng vào lòng mình. Nhưng từ trước đến nay với Giang Diệc Hàm mà nói, làm chuyện cường hôn như vậy đã là cực hạn rồi.

Nhẹ nhàng rời khỏi người Kỷ Nhạc Huyên, Giang Diệc Hàm nâng cằm Kỷ Nhạc Huyên lên, nhìn gương mặt có chút kinh ngạc kia, khoé miệng cong lên nhàn nhạt cười:

"Vừa rồi chỉ là màn đáp lễ của ta vì ngươi đã làm hỏng lớp trang điểm."

Wooo, nữ vương băng sơn cười, mưa tuyết tan rã. Yêu nghiệt a yêu nghiệt!

Kỷ Nhạc Huyên thật lòng nghĩ Giang Diệc Hàm hợp với trang phục này, nàng ta lại còn cười nữa, thật sự là muốn lấy mạng nàng, nàng thật là càng ngày càng thích Giang Diệc Hàm, cũng càng ngày càng bội phục mình, chà, thấy chưa, thấy chưa? Yêu nghiệt này là của ta a! Của ta!

Nhưng yêu nghiệt nói một câu lại dễ dàng làm dập tắt lòng vui sướng của Kỷ Nhạc Huyên :

"Tiểu quỷ, xoay người qua chỗ khác, ta muốn thay quần áo, sau đó đi tìm đạo diễn từ chối vai diễn làm ngươi chán ghét."

A! Không nên a! Kỷ Nhạc Huyên ở trong lòng gào thét, làm sao có thể để nữ vương từ chối nhân vật này chứ, vậy ta không phải để yêu nghiệt mới sinh sôi nảy nở chết trong tay ta sao? Đây là tạo nghiệp a! Sẽ tổn thọ!

Bĩu môi, Kỷ Nhạc Huyên nhìn Giang Diệc Hàm đang nhàn nhạt liếc nàng, nàng xoay người, không muốn chọc Giang Diệc Hàm, lại phát hiện khi xoay người qua, có một gương nhỏ làm hình ảnh Giang Diệc Hàm thay quần áo hơn phân nửa đều chiếu vào trong đó.

Âm thầm nuốt xuống một ngụm nước bọt, Kỷ Nhạc Huyên như một tiểu học sinh muốn phát biểu ý kiến, giơ tay lên:

"Báo cáo, lão phật gia, trẫm có việc khởi tấu."

Giang Diệc Hàm đang kéo hồng bào rộng lớn trên người, vừa thấy Kỷ Nhạc Huyên giơ tay lên, ngực âm thầm cười nhạt, sau đó mở miệng:

"Ai gia chuẩn tấu, nói."

"Lão phật gia, nơi này có cái gương tà ác, làm cảnh tượng thay y phục của ngươi đều chiếu vào bên trong. Trẫm có nên theo chủ nghĩa nhân đạo mà phá huỷ nó không?"

Giang Diệc Hàm nhìn tấm lưng đối diện với mình, nhìn Kỷ Nhạc Huyên đang nhìn thẳng vào cái gương trên bàn trang điểm, bỗng nhiên cười lạnh, được lắm, tiểu quỷ, thì ra là đang rình coi. Nhưng với cái tính háo sắc đó của ngươi, lại có thể theo chủ nghĩa nhân đạo mà phá huỷ nó hả?

Giang Diệc Hàm ưu nhã phẩy tay

"Không cần."

"À."

Kỷ Nhạc Huyên đưa lưng về phía Giang Diệc Hàm, khoé miệng gian tà câu lên:

"Lão phật gia có cần trẫm giúp ngươi thay quần áo hay không?"

Không đợi Giang Diệc Hàm trả lời, Kỷ Nhạc Huyên chủ động xoay người, nàng mang theo ý cười vô cùng trong sáng hướng về phía Giang Diệc Hàm đi đến.

"Lão phật gia, trẫm tới giúp ngươi cởi áo."

Động tác nhẹ nhàng chậm rãi cởi ngoại bào của Giang Diệc Hàm ra, nhìn Giang Diệc Hàm không phản kháng, Kỷ Nhạc Huyên nghĩ Giang Diệc Hàm đã bị khí thế công quân của mình khuất phục, nên ngoan ngoãn làm thụ. Vì vậy nàng lại cởi viền áo mỏng vàng bên trong của Giang Diệc Hàm.

Trên mặt là thần sắc mê ly, Kỷ Nhạc Huyên ngừng thở, bắt đầu vì Giang Diệc Hàm cởi chiếc áo cuối cùng của trang phục. Áo trắng rơi xuống, Kỷ Nhạc Huyên lại choáng váng, thì ra là bên trong còn áo, hèn gì người đó để mình giúp nàng cởi áo.

Giang Diệc Hàm nhìn vẻ mặt mất mát của Kỷ Nhạc Huyên, trong mắt có chút muốn cười,nàng mặc quần short jean bước đi làm càng làm nổi bật hai đùi thon trắng nõn, nhẹ nhàng di chuyển đến phía sau Kỷ Nhạc Huyên, tay ngọc thon dài chạm đến áo khoác tím của Kỷ Nhạc Huyên

"Tiểu quỷ, ngươi nói xem ai gia có nên báo đáp lại ngươi mà giúp ngươi thay y phục hay không?"

"Không...không cần, trẫm nào dám làm phiền lão phật gia."

Kỷ Nhạc Huyên cười mỉa, nhưng nàng biết mình sợ nóng nực, bên trong trừ nội y thì không còn gì hết, nếu để Giang Diệc Hàm thấy, vậy không phải mình chịu thiệt rồi sao, mình chưa có chiếm tiện nghi nàng ta a, vậy mà bị nàng tính kế, giao dịch này, nàng lỗ chắc.

Cảm giác đụng chạm trên vai biến mất, Kỷ Nhạc Huyên nghiêng đầu, thì thấy Giang Diệc Hàm ngồi trước bàn trang điểm, cầm lấy trang sức bắt đầu cởi ra. Ngực không biết tại sao lại sinh ra cảm giác mất mát, Kỷ Nhạc Huyên trốn đến phía sau giá treo đầy trang phục dè dặt cẩn thận thay quần áo.


Lúc cởi trang phục nặng nề ra, Kỷ Nhạc Huyên muốn nhanh nhanh thay thường phục, sau đó xông ra tìm Giang Diệc Hàm tính sổ, nhưng không ngờ, nàng chưa có hành động gì thì Giang Diệc Hàm đã đứng lên bước đi thong thả đến cửa.

Kỷ Nhạc Huyên nghe tiếng bước chân, trong lòng có chút hốt hoảng, nàng nghĩ Giang Diệc Hàm muốn đến rình coi nàng, chiếm tiện nghi nàng, nên Kỷ tiểu quỷ cố ý dùng y phục bọc chặt mình lại. Nhưng đợi đã lâu, lại nghe được một câu làm nàng buồn bực đến muốn nổi khùng.

"Tiểu quỷ, không muốn ta từ chối vai diễn. Buổi tối tắm sạch sẽ cho ta, ngoan ngoãn ở trên giường chờ ta."

Đùa gì thế!

Kỷ Nhạc Huyên nhanh chóng mặc áo ngắn tay, quần short vào, nàng khí thế đùng đùng đi ra, lại không thấy bóng dáng Giang Diệc Hàm đâu, chỉ nghe được âm thanh đóng cửa.

Kỷ Nhạc Huyên không vui bĩu môi, tên vạn năm thụ kia, lại dám lấy vai diễn uy hiếp ta? Thật là đáng ghét, cần phải dạy dỗ! Đáng ghét hơn là ta lại không muốn nàng từ chối vai diễn! Hừ, không phải chỉ cần ta tắm rồi ở trên giường chờ ngươi thôi sao? Được! Ha ha...

Trên mặt Kỷ Nhạc Huyên bỗng hiện lên ý cười gian xảo, xem ta hôm nay có đem ngươi ăn sạch không.

Cửa bỗng truyền đến tiếng đập cửa lo lắng của Hứa Vi Vi:

"Nữ vương, nữ vương, ngươi thay xong chưa? Nếu chưa thay xong, ta vào giúp ngươi thay a!"

Khoé miệng hơi co giật, Kỷ Nhạc Huyên thật sự là không thể nổi giận với Hứa Vi Vi, nếu không mỗi ngày nàng đều sẽ không thể quay phim, mà bận tối mặt để mượn roi da đánh lên mông của tiểu hài tử ăn nói không đúng mực này.

"Không cần, ta xong rồi."

Đẩy cửa ra, Kỷ Nhạc Huyên bước tới, làm nàng cảm thấy bất ngờ là trên mặt Hứa Vi Vi bỗng hiện lên vẻ nhiều chuyện

"Oa, nữ vương, không nghĩ tới bên trong lại là Giang mặt than a! Thật nhìn không ra, nàng còn xinh đẹp hơn cả trên TV, còn nữa tuy là mặt than, nhưng rất đáng yêu."

Kỷ Nhạc Huyên cười nhạt, tuy những gì Hứa Vi Vi nói nàng rất đồng tình, nhưng nghe người khác nói nữ nhân nhà mình là mặt than, nàng nghe thấy thì rất khó chịu. Đưa tay hung hăng nhéo mặt Hứa Vi Vi, Kỷ Nhạc Huyên nghiêng người đi qua, dáng đi phóng khoáng hướng ra ngoài

"Vi Vi, về thôi."

Hứa Vi Vi bụm má còn có chút đau, trên mặt là nụ cười tràn đầy hạnh phúc, xem ra quả nhiên nàng có chút tiềm chất M.

"Nữ vương. Ta đến đây."

Bước chậm hai bước, Hứa Vi Vi đi theo bước chân của Kỷ Nhạc Huyên, cũng theo nàng đi lên chiếc xe sang trọng có vệ sĩ đã đợi sẵn.

Sau đó xe chạy về khách sạn. Xuyên qua cửa sổ xe, Hứa Vi Vi thấy rõ khoé miệng bỗng giương lên nụ cười gian xảo của Kỷ Nhạc Huyên, với nàng ~ một fan gơ cuồng nhiệt, dáng vẻ như vậy của Kỷ Nhạc Huyên cũng rất đáng yêu a! Nhưng đáng tiếc, người trong lòng Kỷ Nhạc Huyên nghĩ đến không phải mình, nàng ta nghĩ đến ai nhỉ? Người được nghĩ đến kia, thật sự sẽ gặp phải xui xẻo sao?

Chương 41: Hôn ngủ ngon

Ban đêm, trăng thanh gió mát, thời tiết ấm áp.
Ngồi ở bên cửa sổ hưởng thụ gió trời, Giang Diệc Hàm cầm kịch bản [ Tiếu ngạo giang hồ ] chăm chú đọc, nàng bỗng nhiên nhíu mày, ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, đã mười giờ, không biết tiểu quỷ có sốt ruột hay không a?
Trên mặt hiện lên một tia tiếu ý, Giang Diệc Hàm đem kịch bản gác qua một bên, đứng dậy đi về phía phòng nghỉ của Kỉ Nhạc Huyên.
Nhẹ nhàng bước đi, chưa được vài bước, thì chân mày của Giang Diệc Hàm lại nhíu lại, bởi vì nàng nhìn thấy Hứa Vy Vy đang đứng trước cửa phòng Kỉ Nhạc Huyên, hơn nữa còn cười nói vui vẻ
"Nữ vương, nữ vương ! Có cần thị tẩm hay không, nơi này có người tình nguyện phục vụ miễn phí a !"
Giang Diệc Hàm chỉ thấy người đứng ngoài cửa ~ Hứa Vy Vy đang vui sướng , không biết bên trong cánh cửa kia, Kỉ Nhạc Huyên lúc này đang bóp trán
"Này đại tiểu thư, thật sự mới chỉ mười tám tuổi sao? Sao dám lộ liễu câu dẫn trắng trợn như vậy a."
Hứa Vy Vy như trước bám riết không buông tay, cũng may vị trí quanh đó đều bị vệ sĩ của Hứa đại tiểu thư canh chừng, nếu chẳng may có người nghe thấy mấy lời vừa rồi, nói không chừng sáng mai Kỉ Nhạc Huyên có thể cấp lên đầu đề "Thiên kim tiểu thư Hứa thị mê luyến Kỉ Nhạc Huyên, hàng đêm cầu xin thị tẩm nhưng bị cự tuyệt thê thảm".
"Nữ vương ! nữ vương ! Mở cửa a, người ta đến thị tẩm mà !"
Tiếng gõ cửa lại vang lên, Hứa Vy Vy có chút hưng phấn ngọt ngào kêu gào, Kỉ Nhạc Huyên cảm thấy cả người như bị trúng gió, vốn nàng nghe được tiếng gõ cửa thì nghĩ là Giang Diệc Hàm đến, lòng tràn đầy hoan hỉ, vừa chuẩn bị đi mở cửa, thì nghe thấy giọng của Hứa Vy Vy, tâm tình nhất thời vỡ vụn. Hiện tại Hứa Vy Vy liên tiếp triển khai tấn công dồn dập, nàng cảm thấy mình đang vướng vào đại dịch , tức giận hừ một tiếng, Kỉ Nhạc Huyên đi hai bước, kéo cửa ra, hướng về phía ngoài cửa rống lên
"Tẩm cái gì mà tẩm a ! mỗi ngày đều như vậy, ngươi cảm thấy vui hả? Khôn hồn thì đi về, để yên cho lão nương nghỉ ngơi đi!"
"Nữ vương thật là hung hăng."
Hứa Vy Vy cúi đầu chọt chọt mấy ngón tay vào tay, giả dạng thiếu nữ ngây thơ
"Người ta, người ta chỉ muốn đến thị tẩm thôi mà..."
Thị than cái đầu ngươi a ! Trẫm cũng đang đợi người đến thị tẩm, nhưng không phải là ngươi a ! Hứa đại tiểu thư !
Cúi đầu liếc liếc tiểu hài tử giả vờ đáng thương trước mắt, Kỉ Nhạc Huyên nhịn xuống cảm xúc muốn rít gào, nhỏ giọng trấn an
"Ngoan, ta mệt mỏi, phải ngủ một giấc."
Hứa Vy Vy mím môi, ngẩng đầu dùng vẻ mặt vô (số) tội nhìn Kỉ Nhạc Huyên, nàng thò ngón tay chỉ chỉ vào hai má của mình
"Nữ vương, phải hôn ngủ ngon."
Kỉ Nhạc Huyên hết chỗ nói rồi, trong quá khứ, chỉ cần chính mình nói một câu thì tiểu hài tử này sẽ ngoan ngoãn trở về , như thế nào hôm nay còn muốn hôn? Sao bây giờ? Vạn nhất một hồi Diệc Hàm lại đây, nhìn thấy nhóc con này đứng đây đòi thị tẩm, ta đây không phải hết đường chối cãi sao. Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, vạn nhất bởi vậy mà Diệc Hàm từ chối diễn Đông Phương Bất Bại thì......
Bất đắc dĩ lắc đầu, Kỉ Nhạc Huyên cúi xuống hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn kia, sau đó lại xoa xoa đầu Hứa Vy Vy
"Được rồi, Vy Vy, trở về ngủ đi. Nghe lời ta, đêm nay không được đến phá cửa nữa !"
"OK a."
Được Kỉ Nhạc Huyên khẽ hôn qua má, Hứa Vy Vy thẹn thùng gật đầu, xoay người bước đi.
Kỉ Nhạc Huyên vừa thấy nàng ta đi, đang tính khép cửa chờ Giang Diệc Hàm đến, lại không nghĩ rằng bên tai đột nhiên truyền đến thanh âm cảm thán cao độ của Hứa Vy Vy
"Oa ! Mặt than tỷ tỷ, ngươi cư nhiên cũng ở nơi này a !"
"Ách ! ! !"
Con ngươi không thể ức chế mà trừng lớn, Kỉ Nhạc Huyên đẩy cửa ra, vừa vặn nhìn thấy Giang Diệc Hàm đang thản nhiên liếc mình, bị thấy rồiiiiii !
Kỉ Nhạc Huyên bỗng nhiên có chút bỡ ngỡ, đáng chết ! nhìn thấy thì sao, ngươi sợ cái gì a ! ngươi là công, nàng ta là thụ ! nhìn thấy thì làm sao? Nàng ta không phải vẫn ngoan ngoãn làm thụ sao?
Bên kia, Giang Diệc Hàm nhẹ nhàng gật đầu chào Hứa Vy Vy, chào xong liền hướng về phía Kỉ Nhạc Huyên đi tới, lúc đi tới cửa, nàng lại bị Kỉ Nhạc Huyên ôm lấy mang vào trong phòng.
Nhanh chóng đóng cửa rồi khóa lại, làm xong mấy việc này, Kỉ Nhạc Huyên nghĩ đã nhiều ngày nhàm chán phải ăn chay, nàng không thể tiếp tục thanh đạm nữa.
Hai tay nắm lấy hai vai Giang Diệc Hàm, Kỉ Nhạc Huyên đem môi mình dán lên đôi môi lạnh lẽo của Giang nữ vương. Hai cánh môi dán lại cùng nhau. Kỉ Nhạc Huyên khẽ cắn lên bờ môi mỏng kia, nhưng đối với nàng mà nói như vậy vẫn chưa đủ, đầu lưỡi nàng cũng bắt đầu kìm lòng không được, đi sâu vào trong tìm kiếm.
Bá đạo lại ôn nhu cạy mở hàm răng kia, Kỉ Nhạc Huyên đem đầu lưỡi đi vào, cùng với vật thể ấm áp bên trong giao triền.
Hai tay bỗng nhiên không tự chủ mà đi xuống dưới, đến nơi làm người ta tha thiết ước mơ chạm vào, nhưng vừa đụng vào đã bị hung hăng đẩy ra.
Dưới chân lảo đảo, Kỉ Nhạc Huyên suýt nữa té ngã, nàng chống vào tường mượn lực đứng lên, thần sắc có chút kinh hoàng nhưng cũng mang theo vài phần phẫn uất
"Ngươi làm gì vậy?"
Giang Diệc Hàm sửa sang áo ngắn tay, cho dù Kỉ Nhạc Huyên căm tức ra sao, nàng vẫn coi như không thấy, chỉ tự sửa sang lại dung nhan.
Hành động này của nàng lại khiến Kỉ Nhạc Huyên nổi giận, bị coi như vô hình, nàng chán ghét nhất trên đời a.
Kỉ Nhạc Huyên đi lên, nâng cằm Giang Diệc Hàm, để cho nàng ta nhìn thẳng vào nàng
"Ngươi khiến ta thật mất mặt a ! quả nhiên là lão Phật gia a, còn thích đùa giỡn hơn trẫm, ngươi nói trẫm phải ban thưởng gì cho ngươi đây?"
Giang Diệc Hàm vẫnkhông nhìn Kỉ Nhạc Huyên, nàng đem tay Kỉ Nhạc Huyên đẩy xuống, sau đó dùng cằm chỉ chỉ về chiếc giường xa hoa trong phòng ngủ kia.
Giang Diệc Hàm vốn muốn nhắc nhở Kỉ Nhạc Huyên câu nói hồi chiều, đáng tiếc là, Kỉ Nhạc Huyên lại đem nó xuyên tạc thành lão Phật gia tiểu thụ muốn công quân bệ hạ ôm nàng lên giường, sau đó......
Thân mình đột nhiên có cảm giác bị nhấc lên, không đợi Giang Diệc Hàm lên tiếng, Kỉ Nhạc Huyên liền chặn ngang đem Giang Diệc Hàm ôm ở trong lòng, rồi chậm chạp ôm về phía giường ngủ.
"Tiểu quỷ, để ta xuống."
Kỉ Nhạc Huyên thực gầy, Giang Diệc Hàm bị nàng ôm, trên thực tế cũng không hề thoải mái, hơn nữa với hiểu biết của nàng về Kỉ Nhạc Huyên, xem ra Kỉ Nhạc Huyên làm như vậy chỉ sợ là đã xuyên tạc câu nói của nàng. Giang nữ vương không khỏi lên tiếng kháng nghị.
Nhưng Kỉ Nhạc Huyên lại chỉ cười mà không nói, thẳng đến đi đến giường, nàng mới nhẹ nhàng đặt Giang Diệc Hàm lên trên giường
"Tốt rồi, ta buông đây."
Thân mình nằm lên giường ngủ mềm mại của Kỉ Nhạc Huyên, trên mặt còn bị Kỉ Nhạc Huyên nhẹ nhàng vỗ về, khuôn mặt Kỉ Nhạc Huyên gần trong gang

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net