Nuôi vợ qua đêm Thất tịch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác phẩm: 养个媳妇过七夕

Tác giả: Bỉ Ngạn Tiêu Thanh Mạc [彼岸萧声莫]


...oOo...


"Cho ta một cô bé đi!" Chức Nữ đứng trên ban công vung tay hô to.

Hai mươi năm tịch mịch, những hai mươi năm, tuổi xuân biết bao buồn chán, dù là một con heo cũng đã bị kéo đi lai phối giống bao nhiêu lần rồi.

Nhưng mà, Chức Nữ, một mỹ nhân thế kỷ 21, trẻ đẹp, ngây thơ, giàu có, suốt 20 năm vẫn một thân trong trắng. (editor: FA =)) beta: nguyên tem =)))

Bản thân Chức Nữ không hề trong sáng, thật sự, 13 tuổi đã biết câu dẫn giáo viên phụ đạo, 14 tuổi câu dẫn sinh viên 18 tuổi làm giúp việc, đến 15 tuổi để ý cô bé xinh đẹp ở nhà bên, nhân tiện em trai của nàng cũng rất dễ thương, năm 18 tuổi nó liền bỏ thuốc vào chén rượu của bá vương trường học, muốn cho cung ngạnh thượng bá vương(*).

(*): Ý câu: em trai Chức Nữ bỏ thuốc đại ca trong trường để 'được' cưỡng gian :v

Thế nhưng...thế nhưng... tuyệt không một lần thành công. Đến giờ, Chức Nữ vẫn còn nằm trong hàng ngũ đang ngày càng ít ỏi, ngày càng quý giá ở Trung Quốc, xử nữ.

Chức Nữ không hề muốn vậy!

Đứng trước cửa, giơ tay hô to, không cần xinh đẹp, không cần mỹ lệ, không cần chu đáo, không cần ôn nhu, chỉ cần đêm Thất Tịch có cô bé nào đó ở cùng nàng là được rồi. Tịch mịch là con mẹ nó chuyện đáng xấu hổ nhất.

"Ông Trời ơi, nếu ngài nghe thấy thì cho ta một cô bé đi!" Chức Nữ giơ tay, nhắm mắt lại, tưởng tượng chỉ cần đưa tay là có thể ôm được một bé gái.

Kết quả, nàng mở mắt, trợn mắt há mồm nhìn đứa trẻ trên tay đang cười khúc khích với nàng, sau đó gáy chạm đất, mất ý thức, ngất đi.

Lúc tỉnh lại phát hiện đứa nhỏ trên tay đang sờ sờ nắn nắn mặt nàng, không phải an ủi, ngược lại còn tỏ ra hiếu kỳ với vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành (thùng) của nàng.

Nàng mở một mắt, không nhìn thấy gì, mở mắt còn lại thì thấy một cô bé đeo bao tóc, mặc trang phục thời cổ, trước ngực còn đeo một chiếc khóa trường mệnh(*) bằng bạc lấp lánh.

(*): Một loại đồ trang sức đeo cho trẻ con để trừ bỏ tai họa, tà ma.

Chức Nữ thét chói tai ngồi bật dậy, chỉ vào đứa bé lắp bắp nói: "Quỷ! Cương thi! Quái vật!" rồi chạy vào góc phòng, giơ đèn bàn, lớn tiếng: "Ngươi là cái gì? Nói! không nói ta liền phong ấn ngươi. Lâm binh đấu giả tất cả dàn trận phía trước." Nói xong bắt chước Naruto, khoa tay chân tay kết ấn.

Cô bé mím chặt môi, đôi mắt to ậng nước giống như chỉ cần nói một tiếng là nước mắt sẽ tràn ra như thác lũ. Khuôn mặt nhỏ bé đỏ bừng, lộ vẻ ủy khuất, khiến người khác cảm thấy thương xót.

"Van ngươi đừng khóc, đại thẩm đại thúc đại gia, ngươi đừng khóc, ngươi khóc ta cũng khóc." Đứa bé còn chưa khóc, Chức Nữ đã lớn tiếng khóc, ai bảo nàng sợ nhất là tiếng khóc của trẻ con.

Đứa bé kia ngược lại không khóc, đôi mắt còn ậng nước, tò mò nhìn mỹ nhân trước mặt khóc lê hoa đái vũ(*).

(*): Miêu tả dáng vẻ kiểu diễm của người con gái khi khóc như hoa lê vương giọt mưa xuân.

Chức Nữ lau nước mắt, nói: "Không được khóc, có biết không?"

Đứa bé gật đầu.

"Ngươi là ai?" khóc đến khản giọng rồi mới nhớ ra ban nãy muốn hỏi chuyện gì. Chức Nữ ôm lấy cái đèn hình Snoopy, cảnh giác nhìn cô bé đáng yêu giống búp bê trẻ con thời cổ đại thường thấy trên tivi.

"Ta là Hỉ Thước!" giọng nói mềm mại rất êm tai, làm cho lòng người thấy thoải mái.

"Ai?"

"Hỉ Thước."

"Hỉ Thước là thứ đồ chơi gì, có thể ăn không?"

"Hỉ Thước không phải là đồ chơi, Hỉ Thước không ăn được (thực ra là có =)) ), Hỉ Thước chính là Hỉ Thước, ngươi đừng hỏi tại sao ta là Hỉ Thước, vì ta cũng không biết tại sao là Hỉ Thước. Mẹ ta nói ta là Hỉ Thước thì ta chính là Hỉ Thước." nói liền một hơi một đống Hỉ Thước, mặt đứa bé càng đỏ lên, nàng hít một hơi thật sâu, vẻ mặt khiến cho Chức Nữ mở to mắt, trong mắt bắn ra vô số tim hồng, quá dễ thương!

"Tại sao ngươi lại ở đây?"

"Ta là Hỉ Thước Tinh." Hỉ Thước đứng dậy, đôi chân ngắn cũn đứng trên mặt đất, giúp Chức Nữ nhìn rõ toàn bộ dáng vẻ của nàng, quần áo thường thấy trong phim cổ trang, màu đỏ thẫm nhìn rất đẹp, tóc búi hai bên, phía trên là lục lạc màu bạc, mỗi lần bước đi đều kêu vang, khóa trường mệnh trước ngực xem ra rất quý giá. Nốt ruồi chu sa giữa lông mày làm nàng thoạt nhìn đặc biệt đáng yêu.

"Ngươi bao nhiêu tuổi?"

"Ta 3000 tuổi. Có điều nếu tính theo nhân loại các ngươi, ta mới 3 tuổi."

"A, nhỏ thật." Chức Nữ thở phào nhẹ nhõm, để chiếc đèn bàn xuống tủ đầu giường, ngồi xuống đất, thở dốc: "Mẹ, dọa ta sợ muốn chết."

"Cái gì dọa chết?"

"Nói đi, ngươi tới cướp tiền hay tới cướp sắc? Cướp tiền thì tìm cha ta, ông ấy là người giàu nhất Trung Quốc, rất nhiều tiền. Cướp sắc thì tìm mẹ ta, mẹ ta là hoa hậu Thế Giới. Ta không có gì cả." Chức Nữ nói.

"Không phải! Ta đến để mang tình yêu tới cho ngươi." Hỉ Thước cười nói.

"HẢ???" Chức Nữ khiếp sợ, biến thành tượng gỗ.

"Ngươi có thể cho ta tình yêu sao? Tình yêu hình dáng ra sao? Cho thế nào? Có phải ngươi chỉ cần nói một tiếng, tình yêu của ta lập tức sẽ tới? Có phải sẽ có ngay bây giờ không? Hỉ Thước ngồi vào bàn ăn trong phòng khách, ăn mì Ý do đầu bếp 5 sao chế biến đặc biệt, cánh tay ngắn ngủn vững vàng cầm lấy chiếc dĩa bạc, đưa từng sợi từng sợi mì Ý vào trong miệng. Chức Nữ chống cằm, ngồi đối diện nàng, trong mắt mắt toát lên vẻ mộng mơ. Nhìn Hỉ Thước ăn mì cũng là một loại hưởng thụ, thật là đáng yêu, mỗi động tác đều vô cùng dễ thương.

Để thỏa mãn con mắt, Chức Nữ cầm dĩa ăn đổi thành đôi đũa. Hỉ Thước lấy làm lạ nhưng vẫn tiếp tục dùng đũa ăn hết đĩa mì trước mặt. "Trời ạ, thật giống búp bê Trung Quốc phiên bản thu nhỏ." Chức Nữ lau nước miếng trên khóe miệng, không nhịn được nói.

Hỉ Thước ăn no xong, ngồi ở trên ghế sờ sờ bụng, nói: "Hôm nay ngươi sẽ có được tình yêu, có điều đối phương là ai ta cũng không biết, là Vương Mẫu bảo ta xuống nhân gian, nói chỉ cần có ta ở cạnh, ngươi sẽ tìm được tình yêu."

"Tại sao Vương Mẫu đối với ta tốt như vậy?" Chức Nữ tò mò hỏi.

"Hình như ngươi là con gái thứ 7 của Vương Mẫu nương nương, lúc trước ngươi gặt hỏng đồ nội y của Marilyn Monroe mà người sưu tập, trong cơn tức giận đã giáng ngươi xuống phàm trần, hiện tại thấy hối hận. Hơn nữa bây giờ đang say mê người tên là Ayumi Hamasaki gì đó, hết giận thì coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Vì vậy bảo ta nhất định phải giúp ngươi tìm được tình yêu, coi như bù đắp cho ngươi."

"Ta thật sự may mắn vậy sao" hai tay đan chéo trước ngực, hướng lên trời cao, nói: "Cảm tạ Vương Mẫu nương nương, mẹ ruột của ta ban tặng cho ta tình yêu, amen."

Hỉ Thước nói: "Ta buồn ngủ rồi." nói xong lấy hai tay dụi dụi mắt. Hành động này khiến hai mắt Chức Nữ sáng rực lên.

"Được rồi, chúng ta đi ngủ thôi, tới đây, ta ôm ngươi." Chức Nữ ôm lấy Hỉ Thước, nho nhỏ, mềm mềm, cảm giác thật sự rất được, kích cỡ vừa phải, nhiệt độ thích hợp, trọng lượng thỏa đáng, giống như đứa trẻ này được tạo ra để dành cho mình vậy.

Ôi trời, dễ chịu thật. Đường về phòng dài những 100m, nhưng hôm nay lại thấy ngắn lạ thường.

Đến chỗ chiếc giường lớn xa hoa nhồi lông vũ, Chức Nữ nhẹ nhàng đặt Hỉ Thước đang ôm trong lòng xuống, nhưng lại bị tay nàng nắm chặt lấy áo. Không còn cách nào khác, Chức Nữ đành phải nằm xuống, ôm nàng cảm giác thật thoải mái, thầm nghĩ đời này cũng không muốn buông tay.

Hỉ Thước trong lòng Chức Nữ duỗi người, đem mặt để gần sát ngực Chức Nữ. Cảm thấy nơi đó mềm mại giống như gối bông, trong mộng mỉm cười ngọt ngào.

Trong cơn mơ màng, Chức Nữ tựa hồ mơ thấy có một đôi tay đang di chuyển trên người mình, lòng bàn tay nóng như lửa đốt, toàn thân trên dưới chỗ nào cũng bị sờ qua, nàng cho là mình đang xuân mộng. Giấc mộng này hay thật, rất có cảm giác, ngay cả hơi thở nong nóng bên tai cũng cảm nhận được, ừm, cố gắng sờ nơi đó. Đừng dừng lại, còn có chỗ đó, thật thoải mái, đừng dừng lại, ưm... a ...Chức Nữ phát ra tiếng rên rỉ, thân thể rung động, đưa tay ôm vật mềm mại đang đè nặng lên người, tiếp tục đè xuống, mắt cũng chưa mở ra, tiếp tục hôn. Lần đầu tiên hôn trúng mái tóc, tóc thơm thật. Lần thứ hai là gương mặt trơn mềm như đậu hũ, mùi vị thơm ngon, cắn mạnh một cái, thơm thật, hơn nữa độ mềm vừa phải, vị cũng rất ngon, giống loại bánh gạo nếp nàng thích ăn nhất [1].

"Nào, để tỷ tỷ cắn thêm miếng nữa." Chức Nữ nhắm mắt lại, hung hăng hôn lên cái miệng nhỏ nhắn, non mềm ngọt lịm, ăn mãi không chán, câu dẫn chiếc lưỡi đáng yêu trong cái miệng nhỏ nhắn dễ thương kia ra mà đùa nghịch. Khi cái miệng nhỏ nhắn kia run rẩy phát ra tiếng rên từ trong cổ họng, Chức Nữ mới định thần lại, mở to mắt nhìn đứa trẻ đang bị nàng áp dưới thân, đôi mắt to nhìn nàng đầy mơ hồ, thân thể nhỏ bé bị mình đè chặt, cái miệng nhỏ nhắn bị hôn đến đỏ rực.

"KHÔNG!" Chức Nữ nhảy xuống giường, lao ra sân thượng, ngẩng mặt, biểu cảm méo mó như trong bức danh họa "Tiếng thét (*)", hét lên chói tai: "AAA! Không ngờ ta lại mắc chứng luyến đồng! Còn là một đứa bé mới 3 tuổi. Ta còn mặt mũi nào mà tiếp tục sống nữa, ta không muốn sống, không muốn sống, không muốn sống nữa. Ta muốn tự sát."

Nói xong một bước giẫm lên lan can, thời điểm chuẩn bị nhảy bỗng nhiên nghĩ ra, lại bước xuống.

"Không vấn đề gì, cùng lắm thì nuôi nàng lớn rồi tiếp tục ăn." Nói xong liền mỉm cười tà ác.

Quay đầu lại thấy Hỉ Thước đứng ở sau lưng đang nhìn nàng, cảm thấy hiếu kỳ với hành động quái gở của cô gái suýt chút nữa □ thiếu nữ vị thành niên, hơn nữa còn mắc chứng bệnh biến thái bất thường như luyến đồng.

Chức Nữ nhìn sắc trời bên ngoài, đã tối đen như mực, trên bầu trời đêm mênh mông điểm vô số ánh sao lấp lánh. Chiếc đồng hồ Thụy Sĩ khổng lồ trên tường chỉ 11h50. Không ngờ ngủ lâu như vậy.

"A, sắp qua đêm Thất Tịch rồi, tình yêu của ta sao còn chưa tới?" Chức Nữ kêu lên.

Hỉ Thước nói: "Tiêu rồi, Vương Mẫu nói nếu hôm nay ngươi không tìm được tình yêu, cả đời này ngươi sẽ phải ... phải ..."

"Phải làm sao?" Chức Nữ quay đầu lại, hai mắt mở to nhìn nàng.

Hỉ Thước bị ánh mắt khủng bố như vậy nhìn, bất giác nhảy lùi một bước, dựa vào vách tường, lấy bàn tay nhỏ bé vỗ ngực, nói: "Suốt đời phải làm lão xử nữ!"

"KHÔNGGGGGGG!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!" tiếng thét chói tai vô cùng bi thảm, khiến mấy nghìn người giúp việc, mấy trăm con chó con mèo trong nhà Chức Nữ đang say giấc nồng bị dọa bật dậy, còn tưởng rằng xảy ra động đất cấp 11. Vội vàng lao ra ngoài, cũng không quan tâm mình có đang mặc quần áo hay không, chạy trốn quan trọng hơn. Một cuộc tuần hành khỏa thân quy mô bắt đầu.

Xa xa trên bầu trời đêm truyền đến một đoạn đối thoại kỳ quái:

——Ngươi nhìn xem, người Địa Cầu kìa.

——Hừm, hóa ra người Địa Cầu vốn không mặc quần áo, lạc hậu thật. Hủy bỏ kế hoạch công chiếm Địa Cầu, quay trở về nhà.

"Ta không thể làm lão xử nữ, ta tuyệt đối không thể làm lão xử nữ! Ta đã làm lão xử nữ 20 năm rồi, ngươi biết điều này nghĩa là gì không?" Chức Nữ nổi điên lắc mạnh vai Hỉ Thước. Hỉ Thước cơ thể vốn nhỏ bé, bị nàng lắc như vậy, đến não cũng bị chấn động.

"Đừng ... đừng lắc nữa. Ta ngất!" nói xong liền hôn mê.

Chức Nữ hai vai rũ xuống, tuyệt vọng: "Thôi bỏ đi, ta nuôi ngươi mập rồi ăn ngươi cũng được. Làm lão xử nữ thì sao, ta sẽ khiến ngươi phải chịu trách nhiệm." Chức Nữ nghiến răng nghiến lợi nói, tuy nhiên động tác lại dịu dàng lạ thường, ôm lấy cơ thể nho nhỏ của Hỉ Thước đi về phía giường.

Lúc này trên cửa sổ lại xuất hiện một bàn tay, Chức Nữ mở to mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bên ngoài truyền đến âm thanh của nam giới.

"Mẹ, chỗ quái quỷ nào đây, trồng nhiều hoa hồng như vậy mà không bán lấy tiền sao? Chết tiệt, trên mông mình toàn là gai, phải kiện chỗ này mới được, con mẹ nó, đúng là địa ngục. Ai da, cái mông xinh đẹp của ta! Ta từ giờ làm sao đi làm ăn đây."

Ngoài cửa sổ từ từ xuất hiện một bó hoa hồng, ánh mắt Chức Nữ lúc đó chợt lóe sáng, Thượng Đế, là anata(*) của ta tới tìm ta sao? Một câu chuyện biết bao lãng mạn, biết bao mỹ lệ, quả nhiên hôm nay là ngày tình yêu của ta tìm đến. Chức Nữ sờ sờ khuôn mặt của mình, kiêu ngạo nghĩ.

(*):Gốc từ tiếng Nhật, dùng chỉ ngôi thứ 2 'ngươi', hoặc dùng để gọi người yêu, vợ chồng.

Không phải hoa hồng, chính xác là một cái đầu cắm đầy hoa hồng. Trên tóc cắm đầy hoa hồng[2] được trồng dưới sân, dáng vẻ vô cùng buồn cười.

Người nọ sau khi xuất hiện quay lại nhìn mấy bông hoa hồng ở phía dưới, chửi một tiếng mẹ, xong quay đầu nhìn thấy Chức Nữ đang ôm Hỉ Thước, trợn tròn mắt: "Trời ơi, mỹ nữ!"

"Ngươi là?" Chức Nữ nghiêng đầu cười nói.

"Ta là ngưu lang(*) cao cấp nhất của nhà hàng trên đường số 6, bình thường thỉnh thoảng hành nghề tay trái là ăn trộm, thường gọi Đạo Soái Sở Ngưu Lang. Nhiệm vụ hôm nay là trộm y phục của một tiểu thư tên Chức Nữ."

(*): kỹ nam

"Chào Ngưu Lang ca ca!" Chức Nữ xoay người nói. Cố nén cười, nhưng thực sự là không nhịn được.

Thời điểm Ngưu Lang leo lên cửa sổ, đột nhiên tiếng chuông đồng hồ vang lên, Chức Nữ quay đầu lại thì nhìn thấy kim phút và kim giờ trùng khít lên nhau, điểm 12 giờ. Đêm Thất Tịch đã qua.

Hỉ Thước trong tay nàng đột nhiên trở nên nặng trĩu, từ từ phình to như một quả bóng da. Hai tay Chức Nữ bị sức nặng bất ngờ tăng nhanh đè tới sắp gẫy, đành để Hỉ Thước xuống đất. Nhìn nàng giống như một hạt giống đột nhiên nảy mầm trở nên to lớn, từ một đứa trẻ 3 tuổi biến thành một cô gái gợi cảm mặc sườn xám đỏ xẻ cao, trên đầu đeo bao tóc, vóc người nóng bỏng thon thả. Chunli!

Hỉ Thước sau khi biến thành phiên bản chiến đấu Chunli đứng lên, nhìn thấy Ngưu Lang đầu đầy hoa hồng còn đang nằm bò ở cửa sổ trợn mắt há mồm, hoàn toàn không có phản ứng gì liền một cước giẫm lên bệ cửa sổ, nói: "Này, lão huynh, ngươi muốn làm gì đây?"

"Tiểu nhân ... tiểu nhân là một ngưu lang vô danh, bình thường đồ trộm được không vừa ý, hôm nay tới trộm y phục của Chức Nữ."

Một chiếc giầy cao gót giẫm lên mặt hắn. Hỉ Thước dùng khẩu khí của đại tỷ nói: "Kháo(*), đồ nữ nhân của bà cô mà ngươi cũng dám trộm. Chán sống! Cút cho ta!" sau đó liên tiếp ra sức đạp.

(*): Từ chửi.

Lúc sau tiếng một vật nặng rơi xuống đất vang lên, tiếp đó là một tiếng thét chói tai: "AAA! Cái mông xinh đẹp, khêu gợi, hoàn mỹ của ta!"

Chức Nữ ngây ngốc nhìn Hỉ Thước mặc xườn sám dã man liên tục đá Ngưu Lang ca ca của nàng, sau đó nhìn nàng mỉm cười xoay người, lộ ra nụ cười tà ác, con mắt dò xét trên dưới thân thể nàng, giống như muốn nhìn thật thấu đáo. Xong Hỉ Thước gật đầu, hài lòng nói: "Rất lớn rồi, có thể ăn rồi."

Cái gì! Chức Nữ chưa kịp phản ứng, nhìn khuôn mặt xinh đẹp hơn nàng gấp trăm lần mang theo nụ cười nham hiểm dần dần trở nên lớn hơn.

---HOÀN---

[1] Nuomici: một loại bánh làm từ gạo nếp, thường có nhân ngọt, tương tự mochi của Nhật.

[2] Một loại hoa hồng sống trên núi cao. Tên thường gọi: alpenrose.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net