Phản ứng hóa học

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Khang Lôi

Edit: Khả Dương

Chương 1

"Ninh Nhi, em nhất định không được chơi với Đỗ Tiểu Nguyệt, gặp nhỏ đó phải đi lối khác, nhỏ đó là đứa nhỏ hư hỏng nhất, có thể biến thành khủng long ăn thịt em. Ninh Nhi, em nhất định phải nghe lời chị, sau này cứ đi theo chị, chị nhất định sẽ bảo vệ em, không để em bị Đỗ Tiểu Nguyệt bắt nạt!" Một cô bé mặt tàn nhang nói với cô bé bên cạnh đang im lặng thu dọn đồ đạc này nọ, thấy cô bé nhỏ không phản bác, nên tiếp tục nói:

"Sau này, mỗi lần kiểm tra có Ninh Nhi giúp chị, chị nhất định sẽ trở thành học sinh ưu tú, thầy Mục nhất định sẽ thích chúng ta.

Cô bé có tên Ninh Nhi vẫn bình tĩnh tiếp tục thu dọn đồ đạc của mình, vừa chuyển nhà lại địa phương mới này, ngoài chị họ bên cạnh líu rúi này, Tô Ninh Nhi cũng không qen biết ai cả, mặc dù mình cũng không hợp tác với chị họ làm huyên náo ồn ào, nhưng cũng coi là có người quen, không đến mức đối với hoàn cảnh mới sinh ra cảm giác sợ sệt, đương nhiên, đó là lời ba mẹ nói.

"Ninh Nhi, chị nói cho em biết nha, thầy Mục vô cùng đẹp trai. Thầy ấy là người đàn ông đẹp trai nhất trường này đấy." Chị họ làm biểu tình hám trai, Tô Ninh Nhi nhìn nhìn một chút, phát hiện hai mắt của chị họ đã lóe hào quang, Tô Ninh Nhi cảm thấy thực sự quá thần kỳ.

"Ấy! Ninh Nhi, em không được thích thầy Mục đâu nhé! Thầy ấy là của chị rồi." Chị họ đột nhiên nhìn Tô Ninh Nhi, nghiêm túc nói.

"Không đâu, chị ạ." Tô Ninh Nhi bình tĩnh trả lời, còn không quên mỉm cười một cái.

"Ừ, Ninh Nhi đúng là em gái ngoan." Nói xong, chị họ nhào tới ôm Ninh Nhi, thân thể Tô Ninh Nhi hơi cứng nhắc, dù sao cũng không có thói quen đụng chạm thân mật với người khác, nhưng cũng phải nể mặt người ta một chút, cho nên chịu thiệt thòi để cho chị họ ôm. Cũng may, chị họ vừa vòng tay ôm nàng, bên ngoài liền truyền tới âm thanh mẹ gọi ăn cơm.

Ăn xong cơm chiều, gia đình chị họ rời đi, mẹ bảo Tô Ninh Nhi mang đồ đạc xuống dưới lầu, Tô Ninh Nhi đi dép lê xuống. Vừa đi đến hiên nhà, chợt nghẹ thấy bên ngoài có tiếng đánh nhau. Tô Ninh Nhi không phải là người thích tham gia náo nhiệt, người khác gặp chuyện không may, nàng cũng chỉ biết đi qua, đến cả liếc mắt cũng không liếc lấy một cái, bản tính như vậy, khiến cho người khác luôn thấy nàng lãnh đạm.

"Ê, mới tới hả, lại đây giúp chút việc."

Tô Ninh Nhi vừa ném đồ vào thùng rác, chợt nghe thấy một thanh âm thanh thúy truyền đến, xoay người, theo ánh sáng đèn đường, Tô Ninh Nhi nhìn thấy một gương mặt đầy máu tươi. Khuôn mặt kia, nếu không có máu, có lẽ sẽ dễ nhìn lắm đây, Tô Ninh Nhi suy nghĩ trong lòng, mặc dù bị đánh đến mức máu chảy đầy hai gò má, vẫn có thể nhìn thấy rõ làn da trắng nõn.

"Cục cưng, nhóc không bị bộ dạng này của tôi dọa sợ. Tên họ gì a?" Đối phương lỗ mãng nói.

"Tô Ninh Nhi." Tô Ninh Nhi nhìn đối phương, máu trên đỉnh đầu từ từ chảu xuống dưới, chạm vào đuôi mắt, tùy tiện dùng tay áo quệt qua loa, một đôi mắt sáng ngời nhìn Tô Ninh Nhi. Tô Ninh Nhi nghĩ, người này, đây tuyệt đối không phải là lần đầu tiên đánh nhau.

"Đỗ Tiểu Nguyệt, tôi tên Đỗ Tiểu Nguyệt." Đối phương dùng ngón tay cái chỉ chỉ vào mình, tự giới thiệu.

Có lẽ là do ánh sáng đường đèn ban đêm, Tô Ninh Nhi lại cảm thấy Đỗ Tiểu Nguyệt giống như tia nắng mặt trời ấm áp.

"Vậy, Tô Ninh Nhi, nhóc có thể giúp tôi xoa thuốc không?" Đỗ Tiểu Nguyệt ngượng ngùng hỏi, trong tay lắc lắc một lọ thuốc nước, cùng băng gạc.

Tô Ninh Nhi nương theo ánh sáng đường đèn mà đi qua, nhận lấy thuốc từ tay người kia, đi theo hướng đi của Đỗ Tiểu Nguyệt. Nhà của Đỗ Tiểu Nguyệt ở ngay lầu dưới của nhà Tô Ninh Nhi, mở cửa, là một căn phòng lộn xộn, nhưng lại có rất rất nhiều thùng mì tôm, còn có quần áo bẩn, Tô Ninh Nhi nhìn cô, Đỗ Tiểu Nguyệt nhún nhún vai không sao cả. Đỗ Tiểu Nguyệt đưa Tô Ninh Nhi vào một căn phòng nhỏ, cô cởi áo, ngồi lên trên giường, Tô Ninh Nhi mới nhìn rõ, trên lưng cô có thật nhiều vết vầm tím lớn nhỏ chồng chéo lên nhau, Tô Ninh Nhi im lặng đi tới gần, cẩn thận khử trùng các vết thương. Cho đến khi xử lý xong mọi thứ, Tô Ninh Nhi mới phát hiện, Đỗ Tiểu Nguyệt đang ngủ gật, nàng buồn cười không tưởng, thảo nào mấy lần nàng ấn ấn chỗ bầm tím, người phía trước cũng chẳng có phản ứng gì. Tô Ninh Nhi cầm khăn mặt ấm, nhẹ nhàng lau vết máu trên đỉnh đầu, cũng may nàng có học qua một khóa cứu thương. Khi băng bó xong, Tô Ninh Nhi nhìn đồng hồ ở đầu giường, mới phát hiện mình đã đi ra ngoài gần 1 tiếng đồng hố, vì thế cẩn thận đóng cửa phòng, nhanh về nhà.

Mở cửa, ba mẹ đang ngồi xem TV, thấy nàng về, mẹ Tô hỏi.

"Làm gì mà lâu như vậy mới về nhà?"

"Bên ngoài không khí rất mát mẻ, con đi dạo vòng quanh một chút."

"Con về phòng nghỉ ngơi đi. Ngày mai còn phải đi học." Ba Tô ôn nhu nói với nàng.

"Vâng, ba mẹ ngủ ngon."

Chương 2

"Cô bé kia dễ thương quá." Mấy cậu học trỏ đứng trước cửa lớp thì thầm, còn có mấy người lấy tay chỉ trỏ.

"Nhìn cái gì mà nhìn? Một đám lưu manh." Một cô gái có khuôn mặt tàn nhang, hai tay chống hông, vẻ mặt tức giận mắng mấy cậu học trò.

"Lâm Mai Mai tàn nhang, bà cô hổ." Có mấy cậu học trò giễu cợt trước mặt Lâm Mai Mai, khiến nàng tức giận cầm quyển sách giáo khoa bên cạnh chẳng biết là của ai ném đi, mấy cậu học trò nghịch ngợm liền cười chạy đi.

"Mấy tên học sinh quá mức đơn thuần, khó coi chết đi được." Lâm Mai Mai quay đầu nhìn Tô Ninh Nhi đang thu dọn túi sách.

"Là mấy người vừa nãy sao?" Tô Ninh Nhi nhìn ra bên ngoài, rồi lại nhìn chị họ.

"Đúng vậy. Không tự biết mặt bọn chúng khó coi đến mức nào, dám học đòi người lớn theo đuổi nữ sinh. Chị bảo em cái này nha, Ninh Nhi, em đừng để đám tiểu quỷ đó lừa gạt, không thể cùng bất cứ kẻ nào trong số đó nói chuyện yêu đương, bọn đó đều là trẻ con, còn có người đến giờ vẫn tè dầm..." Nói đến đây, Lâm Mai Mai liền nở nụ cười, không quản Tô Ninh Nhi có đang nghe hay không, tự biên tự diễn, tự nói tự nghe.

Hôm nay thời tiết thật đẹp, Tô Ninh Nhi đến công viên cạnh nhà, có con chim nhỏ bay ngang qua đỉnh đầu nàng, nàng liền tò mò theo nó đi, nhưng nó lại càng bay nhanh hơn, bụng của nàng cũng bắt đầu biểu tình, nhìn đồng hồ trên tay, ba mẹ cũng sắp trở về nhà, suy nghĩ một chút xem mình có quên mua đồ gì hay không. Đột nhiên một đôi giày nhỏ bé dính đầy bùn đất xuất hiện ở tầm mắt của nàng. Tô Ninh Nhi thong thả ngẩng đầu, ngước mắt nhìn xem, Đỗ Tiểu Nguyệt cúi đầu nhìn xuống, cười cười nhìn túi nguyên liệu nấu ăn trong tay nàng, khóe miệng nở một nụ cười bướng bỉnh, hỏi.

"Bà vợ già?"

"Tôi 14 tuổi." Tô Ninh Nhi nhìn cô thành thật nói.

"Ờ, kém chị đây 3 tuổi, vừa đẹp." Đỗ Tiểu Nguyệt bí hiểm nhìn nàng nói.

Ánh sáng ở hiên cũng không tốt, đặc biệt lại là mái hiên đã cũ, luôn u ám, Tô Ninh Nhi nhìn thấy trên tay của Đỗ Tiểu Nguyệt có điếu thuốc đang hút dở, cau mày nói.

"Hút thuốc không tốt."

"Hút thuốc đỡ đói."

"Đói bụng có thể ăn cơm."

"Không ai nấu cơm." Đỗ Tiểu Nguyệt bình tĩnh trả lời.

"Con gái không nên hút thuốc." Tô Ninh Nhi cau mày nhìn điếu thuốc trên tay cô.

"Có nên gọi nhóc là tiểu cổ hủ không?" Đỗ Tiểu Nguyệt buồn cười gõ vào trán nàng, dụi tắt điếu thuốc."

"Tôi phải về nhà nấu cơm." Tô Ninh Nhi xoa xoa cái trán, nghiêm túc nói với Đỗ Tiểu Nguyệt.

"Nhíu mày chẳng đáng yêu." Bàn tay Đỗ Tiểu Nguyệt khẽ lướt qua mi tâm của Tô Ninh Nhi, mặt nàng đỏ lên, Tô Ninh Nhi vội vàng chạy đi.

Đỗ Tiểu Nguyệt nhìn nàng rời đi, bí hiểm cười, ánh chiều tà lay lắt chiếu lên khuôn mặt của cô, giống như tranh vẽ, âm thầm mê hoặc.

Chương 3

"Ninh Nhi, điện thoại của con." Tiếng mẹ Tô gọi Tô Ninh Nhi, nàng đi ra khỏi phòng, nhẹ giọng hỏi.

"Ai ạ?"

"Không biết, chỉ bảo tìm con thôi." Mẹ Tô đưa điện thoại cho nàng, đi ra ngồi xem TV với ba Tô.

"A lô." Tô Ninh Nhi nhẹ nhàng nói.

"Tô Ninh Nhi, Tô tiểu thư?" Đối phương không chắc chắn hỏi.

"Tôi nghĩ là như vậy." Mình mới có 14 tuổi, hẳn là tiểu thư, chưa đến mức làm bà chị, Tô Ninh Nhi nghĩ trong lòn.

"Khụ, là thế này. Chúng tôi ở đồn công an, tôi là sĩ quan Vương Quan, mời cô đến nộp tiền bảo lãnh cho khách quen của chúng tôi, tên Đỗ Tiểu Nguyệt."

"Nhưng mà tôi mới 14 tuổi." Tô Ninh Nhi không biết nên nói như thế nào.

"Không sao cả. Cô đến là tốt rồi." Sĩ quan Vương Quan nói.

Cúp điện thoại, mẹ Tô hỏi.

"Là ai vậy con?"

"Bạn học ạ, gọi con ra ngoài chơi."

"Về sớm một chút, đừng về muộn."

"Vâng ạ." Tô Ninh Nhi nói xong, cầm áo khoác chạy ra ngoài.

Trong đồn công an, một cô gái dựa lưng vào cửa, ngồi đối diện với một vị công an hiền lành, hai người không thể nào câu thông, một đồng chí công an hiền lành lấy sữa cho cô gái, đối diện với người đang chằm chằm nhìn mình, cô gái thản nhiên uống sạch, người đối diện hét lớn.

"Đỗ Tiểu Nguyệt, đó là sữa của chú!"

"Cháu khát nước mà!" Đỗ Tiểu Nguyệt bình thản đáp.

Người đàn ông rống giận xoay người hét lên với đồng chí công an mập mạp.

"Sao lại lấy sữa của tôi cho nó uống?"

"Cô bé nói muốn uống sữa." Đồng chí công an mập ngơ ngác trả lời.

Thời điểm Tô Ninh Nhi đi vào nhìn thấy một cảnh như thế này, một cô gái đang cầm trong tay một cái cốc không, cợt nhả nhìn người đàn ông đang rống giận một người đàn ông mập mạp, gõ gõ cửa, người nào đó đang hét ra lửa lập tức làm mặt hiền lành, cười hỏi.

"Em gái nhỏ, đến tìm ai?"

"Cháu đến nộp tiền bảo lãnh cho Đỗ Tiểu Nguyệt." Tô Ninh Nhi bình tĩnh nói.

Đỗ Tiểu Nguyệt quay đầu, nhìn thấy nàng, nhếch môi cười, còn không quên vẫy vẫy tay, đáng tiếc cô vừa nâng tay, cánh tay đã bị đồng chí công an phía sau gõ cho một cái, Đỗ Tiểu Nguyệt ủy khuất quay đầu định phản bác, đã bị đối phương hung hăng trừng mắt một cái không nói lên lời.

"Cháu là Tô Ninh Nhi?" Đối phương nhìn nàng thật kỹ.

"Vâng."

"Mời điền đầy đủ vào đây, như vậy là có thể đưa cô ấy đi rồi."

"Chỉ đơn giản như vậy?" Tô Ninh Nhi nghi ngờ nhìn.

"Mau ghi đầy đủ rồi mang cô ấy đi!" Vị công an mập mạp nhỏ giọng nói thầm với nàng.

Tô Ninh Nhi thành thực vội vàng điền đầy đủ, rồi kiểm tra lại một lần nữa, sau đó giao cho chú công an đối diện, nghi nghi ngờ ngờ hỏi.

"Cháu có thể đưa cô ấy đi rồi?"

Đối phương nghiêm túc nhìn, một tay day day trán, như là gặp phải phiền toái lớn, không kiên nhẫn nói.

"Mau đưa ôn thần này đi đi."

Đỗ Tiểu Nguyệt le lưỡi với Tô Ninh Nhi, hai người cùng nhau đi ra, bụng Đỗ Tiểu Nguyệt lại kêu lên ùng ục, cô gãi gãi đầu, xoay người lại nói với Tô Ninh Nhi.

"Chúng ta đi mua đồ ăn đi."

"Hửm?" Tô Ninh Nhi nhìn.

"Hửm cái gì?" Đỗ Tiểu Nguyệt nhéo cái mũi nàng.

"Nhưng mà chị có nấu đâu?"

"Nhưng mà nhóc biết nấu." Bộ dáng Đỗ Tiểu Nguyệt nói chuyện tựa như đang nói chuyện vô cùng bình thường, nắm bàn tay nhỏ bé của Tô Ninh Nhi đi về phía chợ.

Chương 4

"Ninh Nhi không hổ danh là đầu bếp, tay nghề không chê vào đâu được." Đỗ Tiểu Nguyệt gắp thức ăn đưa lên miệng, nhai phồng miệng, không quên uống nước trái cây cho hết nghẹn.

"Lúc ăn uống không nên nói chuyện như vậy mới là thục nữ." Tô Ninh Nhi uống một ngụm nước trái cây, thản nhiên nói, trong lòng lại có chút ngọt ngào.

"Là thục nữ sẽ không tùy tiện vào nhà người lạ." Đỗ Tiểu Nguyệt hàm hồ nói.

"Chúng ta không tính là xa lạ." Tô Ninh Nhi đưa tờ khăn giấy lau mép Đỗ Tiểu Nguyệt dính đầy dầu cải.

"Chúng ta là vô cùng... quen biết." Đỗ Tiểu Nguyệt nhận lấy khăn giấy của Tô Ninh Nhi, nhìn nhìn xoa xoa mấy cái, sau đó ném đi, tiếp tục phấn đấu cùng đồ ăn trước mắt, không chút ngại ngùng nhìn vẻ mặt Tô Ninh Nhi đang phản đối.

"Bao lâu rồi chưa ăn cơm?"

"3 ngày."

"Vậy mà vẫn chưa đói chết." Tô Ninh Nhi trêu chọc.

"Có phải rất khâm phục không?" Đỗ Tiểu Nguyệt ăn no, tâm tình tốt hỏi lại.

"Nhà này nên dọn dẹp lại." Tô Ninh Nhi nhìn căn nhà bừa bộn nói.

"Có mỗi một người, có chỗ ngủ là tốt rồi, sạch hay không chẳng quan trọng." Đỗ Tiểu Nguyệt thờ ơ phất tay, đứng lên, đi đến trước tủ lạnh, lấy ra một lon bia, tu một hơi hết nửa phần.

Tô Ninh Nhi nhìn động tác thô lỗ của cô, nhẹ nhàng hỏi.

"Những người khác đâu?"

"Ba bị chém chết, mẹ đi theo người khác, chị gái không biết bị ông nào bao dưỡng rồi." Đỗ Tiểu Nguyệt cười nói với Tô Ninh Nhi.

"Nhưng cũng thanh tịnh." Tô Ninh Nhi nói tiếp.

Cái miệng của Đỗ Tiểu Nguyệt há hốc miệng, ngơ ngác nhìn nàng, đột nhiên, cô phá lên cười ha hả, cho đến khi đau bụng, lúc đó mới ôm bụng chạy đến trước mặt Tô Ninh Nhi, ôm lấy đầu nàng, còn cẩn thận nhìn lại, sau đó cười nói.

"Người bình thường không phải đều thốt ra mấy câu chia buồn dối trá sao? Trong cái đầu này của nhóc rốt cuộc kết cấu như thế nào? Sao có thể thốt ra câu nói như thế?"

Tô Ninh Nhi nhìn gương mặt vẽ đầy dấu chấm hỏi trước mắt mình, vừa định trả lời nàng, di động trong túi áo của Đỗ Tiểu Nguyệt chợt vang lên, Tô Ninh Nhi buồn cười nhìn cô cầm lấy di động, Đỗ Tiểu Nguyệt liếc xem dãy số, cười với Tô Ninh Nhi.

"Người ta bảo ca khúc vừa rồi tên là "Thanh lịch"." Nói xong còn thè lưỡi.

Tô Ninh Nhi cười cười, nhìn cô nhận điện thoại, biểu tình từ cợt nhả biến thành tâm tình bất định, Tô Ninh Nhi nghĩ, hẳn là lại gây ra chuyện gì rồi. Chỉ thấy Đỗ Tiểu Nguyệt cúp điện thoại, quay đầu, nói với nàng.

"Ninh Nhi, nhóc nên về nhà lên giường ngủ đi, nếu không, sói lớn sẽ đến bắt nhóc đi đấy."

"Tôi đã không còn là con nít ba tuổi rồi." Tô Ninh Nhi nghiêm túc nói.

"Không phải con nít ba tuổi cũng về nhà ngủ, mau, thu dọn một chút, về nhà đi ngủ nào!" Nói xong liền nắm bả vai Tô Ninh Nhi hướng về phía cửa, lúc đi tới cửa chợt nhớ đến cái gì, mở túi xách lấy ra một cá hộp nhỏ, trên mặt hộp còn khắc một đóa tường vi. Đỗ Tiểu Nguyệt đưa đến trước mặt Tô Ninh Nhi, ý bảo nàng mở ra, Tô Ninh Nhi nhận lấy, mở hộp, bên trong là một cái vòng cổ, là vòng ngọc trai, phía dưới còn treo một cái chìa khóa, Tô Ninh Nhi ngẩng đầu dùng ánh mắt hỏi cô, Đỗ Tiểu Nguyệt cười nói.

"Đây là chìa khóa nhà tôi. Cả thế gian chỉ có 2 cái."

Nói xong liền đẩy Tô Ninh Nhi ra ngoài. Đứng bên ngoài, Tô Ninh Nhi đăm chiêu nhìn cánh cửa trước mặt đã đóng, lại nhìn cái hộp trong tay, cảm giác, trong lòng mình, có điều gì đó đang nảy nở.

Chương 5

Mỗi ngàu tan học Tô Ninh Nhi đều dùng chìa khóa Đỗ Tiểu Nguyệt đã đưa cho mình, mở cửa căn hộ dưới lầu, sau đó sẽ dọn dẹp nhà cửa, nấu một chút đồ ăn, để cẩn thận trên bàn, sau đó về nhà mình nấu cơm. Tan học ngày hôm sau, những gì hôm trước mình đã làm đều biến mất, chỉ có quần áo bẩn cùng bát đũa dính đầy dầu mỡ là chẳng có gì thay dổi. Nhưng trong phòng vẫn không có người. Tô Ninh Nhi đoán Đỗ Tiểu Nguyệt hẳn đang bề bộn rất nhiều công việc, gây sự đánh nhau với ai đó, nói không chừng phải về nhà muộn, vì thế giúp cô chuẩn bị đồ ăn, đang định về nhà, bên ngoài chợt truyền đến âm thanh mở cửa. Ba người đi vào, một người đàn ông vẻ mặt nghiêm túc, một người phụ nữ trên mặt không biết trát bao nhiêu tầng phấn son, cùng Đỗ Tiểu Nguyệt bị thương nặng.

"Đứng đần ra ở đấy làm gì? Còn không nhanh đi lấy khăn mặt?" Người phụ nữ hét lớn với Tô Ninh Nhi.

"Đám láo toét, dám bán đứng chúng ta, chờ bà đây bắt được, bà đây nhất định sẽ lột da uống máu nó!" Nữ tặc và người đàn ông cẩn thận đặt Đỗ Tiểu Nguyệt lên giường, miệng không ngừng mắng ai đó.

"Ở đây giao cho bọn này, nhóc có thể về nhà." Người đàn ông sắp xếp xong cho Đỗ Tiểu Nguyệt, quay người lại nói với Tô Ninh Nhi đã sợ đến mặt trắng bệch.

"Chị ấy tỉnh dậy sẽ đói, đồ ăn để ở lò vi sóng, bên trên có hướng dẫn sử dụng." Tô Ninh Nhi nhìn Đỗ Tiểu Nguyệt đang bất tỉnh, đem một thau nước ấm đến cho người đàn ông, còn có một cái khăn mặt sạch, xoay người đi mở cửa, không để ý đến người đàn ông kia đang dùng ánh mắt cổ quái nhìn nàng.

Mấy ngày kế tiếp, Tô Ninh Nhi đều có thể nhìn thấy cửa nhà Đỗ Tiểu Nguyệt ra ra vào vào rất nhiều người, hầu như đều không giống người lương thiện. Mỗi ngày tan học, Tô Ninh Nhi đều đi chợ mua từ rau đến thịt gà, cẩn thận ở phòng bếp của Đỗ Tiểu Nguyệt nấu nấu nướng nướng, sau đó lại bỏ vào lò vi sóng. Đi đi về về, những người khác đều nghĩ nàng là đầu bếp riêng của Đỗ Tiểu Nguyệt, lần đầu tiên xuất hiện trước mặt người ngoài, đối với sự xuất hiện của nàng, mọi người nhìn mãi cũng thành thói quen, giống như nơi đó nên có bóng dáng của nàng. Cơ mà có một số người vẫn cảm thấy việc thuê một nữ đầu bếp chuyên nấu canh này của Đỗ Tiểu Nguyệt có chút kỳ quái, nhưng mà Đỗ Tiểu Nguyệt là lão đại của bọn họ, cũng chẳng ai thừa hơi đi nói nhiều.

Từ lúc Đỗ Tiểu Nguyệt bị thương nặng đến giờ đã qua 3 tháng, Tô Ninh Nhi đang đi chợ, nghĩ nghĩ xem nên mua đồ gì bồi bổ cho Đỗ Tiểu Nguyệt, liền nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc từ xa đi tới. Tô Ninh Nhi cảm thấy có lẽ tại trời quá nóng, ánh nắng khiến nàng hoa mắt rồi, cho nên mới có thể khiến nàng nhìn thấy Đỗ Tiểu Nguyệt đang vui vẻ cười.

"Nữ đầu bếp, em tính mơ đến chỗ nào?" Đỗ Tiểu Nguyệt buồn cười nhéo cái mũi của Tô Ninh Nhi, dắt tay nàng đi về phía chợ, tựa như người này không phải Đỗ Tiểu Nguyệt bị đánh ngất 3 tháng trước.

"Chị khỏe rồi?" Tô Ninh Nhi lúng túng hỏi, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn vào mười đầu ngón chân của mình.

"Đã sớm khỏe rồi." Đỗ Tiểu Nguyệt cười nói.

"Sao em không biết?" Tô Ninh Nhi ngẩng đầu nhìn cô, ra oai hỏi.

"Em vừa vào liền đi vào bếp, từ bếp đi ra là đi thẳng về nhà, chị gọi mấy lần em đều không để ý." Đỗ Tiểu Nguyệt cười nhìn nàng.

"Chị có gọi em?"

"Đương nhiên là có rồi, trong đầu của em thật ra chứa cái gì vậy? Em có biết em khiến chị mất hết mặt mũi trước mặt mọi người không?" Đỗ Tiểu Nguyệt hơi ủy khuất nói.

"Em tưởng chị vẫn chưa khỏe, còn đang nghĩ ngày mai nên nấu gì cho chị ăn tẩm bổ." Tô Ninh Nhi giải thích trước, trong lòng có cảm giác vô cùng ấm áp đang trào dâng.

"Để chúc mừng, hôm nay chúng ta ăn cá nấu đi!" Đỗ Tiểu Nguyệt kéo tay nàn, đứng trước hàng cá, nóng lòng muốn ăn canh cá, kích động nói với Tô Ninh Nhi.

"Nhưng mà em nấu cá không giỏi lắm." Tô Ninh Nhi thành thật nói trước.

"Không vấn đề. Méo mó còn hơn không. Em nấu như thế nào chị đều cảm thấy ngon." Đỗ Tiểu Nguyệt chân thành nói.

Chương 6

"Ninh Nhi, Ninh Nhi, chờ chị một chút." Lâm Mai Mai đeo túi sách sau lưng đã chạy tới, giữ chặt cánh tay Tô Ninh Nhi vừa định đi ra khỏi cửa lớp."

"Có chuyện gì không, chị?" Tô Ninh Nhi hỏi.

Ở trường học, vì khác biệt thành tích, Tô Ninh Nhi và chị họ này học khác lớp, hai người cũng không có vấn đề rắc rối gì, Tô Ninh Nhi ngày ngày đều ngoan ngoãn đến trường, tan học ngoan ngoãn về nhà làm cơm ở 2 nhà, nếu lúc Đỗ Tiểu Nguyệt không bận sẽ đi chợ với nàng, nhưng đại đa số thời gian Tô Ninh Nhi vẫn không có cơ hội gặp thần long thấy đầu không thấy đuôi Đỗ Tiểu Nguyệt, còn chị họ này, đang bận nói chuyện yêu đương, không có việc gì cũng sẽ không tìm nàng trêu chọc, Tô Ninh Nhi nghĩ, hôm nay lại có chuyện gì rồi.

"Ninh Nhi, đi hát với bọn chị đi!" Lâm Mai Mai nói xong, chỉ tay về hai nam sinh phía sau, trong đó có một người Tô Ninh Nhi hơi có chút ấn tượng, bởi vì cậu ta cùng lớp với nàng, hơn nữa lại là học cùng lớp với nhau từ hồi tiểu học, nếu nhớ không lầm, hẳn cậu ấy tên Phạm Hào Văn."

"Em phải về nhà nấu cơm." Tô Ninh Nhi bình tĩnh nói.

"Sao phải vội, đừng có giống như bà vợ già thế chứ. Em phải nhớ rằng tuổi thanh xuân quý giá đến như thế nào, phải cố gắng hưởng thụ chứ. Đi thôi, chúng ta đi hát karaoke, hơn nữa, Phạm Hào Văn nói sẽ mời chúng ta đi ăn cơm." Lâm Mai Mai lôi kéo cánh tay nàng nói.

"Nhưng em còn chưa báo với ba mẹ, bọn họ sẽ lo lắng." Tô Ninh Nhi kháng cự theo bản năng.

"Không lo, chị gọi điện báo cho họ một câu là được, em đi với chị, hai người sẽ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net