Phế sài yêu tinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên Truyện: Phế Sài Yêu Tinh



Tác Giả: Đáo Thiên Đường Khán Địa Ngục



Edit: Vo Cam



Thể loại: Đô thị tình duyên, linh dị thần quái, tiểu ngốc công x băng sơn ngự tỷ thụ, H.E



Tình Trạng: Hoàn



"warning":

 không có thịt, sinh tử văn,có máu me....hãy cân nhắc trước khi xem!





Văn Án




"Phi ta cho phép không cho phép tùy tiện bính ta."



"Mỗi ngày tỉnh lại cũng phải làm cho ta nhìn thấy ngươi."



"Từng trong mộng cũng phải có ta."



"Không cho phép bính trừ ta ngoài ra bất kỳ nữ nhân nào mặc cho địa phương nào."



"Không cho phép ăn trừ ta ngoài ra bất luận kẻ nào cấp cho gì đồ vật này nọ."



"Không cho phép đối với ta nói dối."



"Ta nói mỗi một câu ngươi đều nhất định tin tưởng, không cho phép có bất kỳ hoài nghi."



"Lúc ta không có ở đây trong điện thoại ảnh chụp cần mỗi phút xem một lần. Không cho phép phản đối, nếu không mỗi giây xem một lần."



"Cần cưng chìu ta, cho dù đầu óc thắt tan vỡ cắt đứt cũng chỉ cho phép yêu ta một cái."



"Ta là lão bà ngươi."

Chương 1: Nhất chích phế sài! 

Aaa, ta chính là yêu tinh trong truyền thuyết a.... Mọi người mau chạy nhanh tới xem, người già miễn phí, trẻ em nửa giá, nam nhân toàn giá còn mỹ nữ được phép cho xem lại. Đầu năm nay yêu tinh làm ăn không tốt, ta chỉ có thể đem chính mình ra cho mọi người tham quan. Lấy tiền để mua bánh mỳ. Ngô, kì thật ta rất thích đồ ăn Italy. Ta còn thiếu chủ nhà trọ ba tháng tiền thuê nhà, mọi người hãy thương ta đi.....

"Ngươi nói ngươi là yêu tinh nhưng sao ta càng xem càng cảm thấy ngươi cũng chỉ là người bình thường?" Một vị mỹ nhân diễm lệ nhìn ta hồi lâu rồi đưa ra kết luận.

Khóc: Tuy nói ta hiện tại không có tiền đưa cho ngươi, nhưng là ngươi cũng không cần nghi ngờ thân phận của ta a. Ta thật sự là yêu tinh a....

"Ngươi là yêu tinh gì?" Nàng hỏi ta.

"a...." Ta suy nghĩ nữa ngày"Đã quên".

Mỹ nhân xoay người bước đi.

"Ngươi đừng đi a......" Ta chạy nhanh giữ chặt người khách mà thật vất vả mới có được này." Ngươi chờ ngày nào đó ta nhớ ra rồi nói cho ngươi......Trước tiên, ngươi có thể cho ta tiền để mua bánh mỳ được không?".

Mỹ nhân quay đàu tỉ mĩ đánh giá ta nửa ngày, lại cúi đầu dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn tay ta dính đầy vết bẩn, sau đó ra kết luận: "Ngươi là nhân yêu thì có......."

".........."

Khóc: Ngươi là đang nói xấu ta! Ngươi không được đi, không được đi!

Ta lôi kéo tay áo của nàng quyết không buông tay.

"Ngươi rốt cục muốn làm cái gì?" Nàng nổi giận.

A, hảo dọa người.

"Ngươi, ngươi, ngươi...."

"Bánh mỳ phải không?" Nàng lấy ví ra, từ bên trong rút ra tờ giấy màu hồng, đem nó nhét vào trong lòng ta, "Ngươi tự cầm đi mua, muốn mua bao nhiêu thì mua...."

"Ta muốn ăn bánh mỳ Italy....." Vì thế nàng lại lấy ra thêm mấy tờ: "Có thể mua chưa?"

Ta nhanh chống gật đầu.

Mỹ nhân một phen vuốt tay ta, trừng mắt nhìn ta liếc mắt một cái: "Nếu không được, ta rất nhanh...."

"........."

Sẽ giết ngươi........

Từ trong cặp mắt kia ta có thể nhìn thấy được nó nói như vậy.

...........

Mỹ nhân rốt cục cũng đi rồi.

Ta cầm lấy tiền bắt đầu đi trở về. Dọc theo đường đi ta tỉ mĩ nhìn lại tiền này một lần nữa mới phát hiện trên mặt có ghi một chuỗi con số, thoạt nhìn rất giống là chuỗi số điện thoại.

...........

Đây là cái gì.........

Mang dép lê về tới cái phòng trọ tồi tàn kia.

Vừa vào cửa, một con gián liền chạy nhanh từ trong căn phòng ra vừa khóc vừa chạy: Không chịu nổi, không chịu nổi nữa rồi, nếu còn ở đây thì ta sẽ bị trúng độc mà chết mất!

Sau đó vội chạy vài bước thì trúng độc ngã xuống đất, cử động vài cí rồi chết.
...........

Ngô......

Ta đã quên giặt tất sao? Hay là quần áo? Hoặc là chén ăn cơm ba tháng vẫn chưa rửa? [ Ở sạch kinh =.=...]

Oa, gián nhỏ ngươi như thế nào có thể tùy tiện vào phòng của ta mà không lên tiếng kêu! Ngươi xem đi, ngươi xem đi, kết cục tốt lắm sao?. [ Tại ai hả? ]

Lễ an táng.

Chính là đang chần chờ muốn đem nó chôn dưới cửa sổ cùng một đóng thi thể gián......, hay là tìm một chỗ khác, bởi vì chỗ đó đã không thể bỏ xuống được nữa rồi, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng đập cửa.

"Ai a?" Ta cũng không ngẩng đầu lên mà hỏi.

"Mở cửa!" Hình như bộ dáng rất sốt ruột.

"Ai a?" Nghe nói đầu năm nay có rất nhiều người trẻ em, phải cẩn thận.

"Mở cửa!" Người bên ngoài chính là lần nữa nói như vậy.

............

Không ra.

Vì thế một tiếng nổ, cửa đã muốn bị rớt ra. Người ngoài cửa bổ nhàu lên người ta:"Tiền ta đưa cho ngươi đâu? Ở nơi nào?"

"........." Sao? Cho ta chính là của ta, quyết không thể tùy tiện lấy lại nha.

"Lấy nó trả lại cho ta...." Nàng tư trong ví rút ra một chồng tiền giá trị lớn, "Ta dùng cái này đồi với ngươi!"

Oa...........một chồng ki chắc phải lên tới vài ngàn? Buôn bán có lời a..........

"Nếu không đủ thì ta còn có nữa!" Nàng lấy ra một chồng chi phiếu, "Ngươi muốn bao nhiêu, ta đều viết cho ngươi!"

Nàng điên rồi a? Ta kinh ngạc nhìn nàng.

"Mười vạn có đủ hay không?" Nàng nhìn ánh mắt của ta.

Oa..........ta muốn điên rồi.......

"Kia cho ngươi một trăm vạn" Nàng nhanh tay lấy ra cây bút mực viết lên giấy rồi đưa tới trong tay ta, "Đem tờ tiền kia trả lại cho ta!"

Ta run rẫy tiếp nhận tờ chi phiếu, từ trong túi quần lấy ra tờ tiền giấy đã bị ta vò thành một đoaàn, đưa tới trong tay nàng:"Trả lại cho ngươi....."

Nàng cũng run rẫy mở tờ tiền ra, nhìn vài lần, rồi mới cười đến điên điên khùng khùng lao xuống lầu....

...........

Bỗng nhiên ta cảm thấy hai chúng ta thật xứng.

...........

A, đúng rồi! Ta chạy nhanh đến nhân hàng phía dưới:"Ta muốn đổi tờ chi phiếu này!" Nhân viên giao dịch nhận lấy, một đám người gọi vài cú điện thoại thì thầm nữa ngày cuối cùng mới thống nhất chiến tuyến:"Khoản tiền lớn như vậy bây giờ ngài thật sự muốn klaays ra mang đi sao? Vì an toàn của ngài......"

Ác, ha ha ha ha.......

"Không cần....." Ta chạy nhanh đến lấy lại, "Trước chờ ta đi tìm bạn bàn bạc rồi nói sau....." Ta không mang chứng minh thư.........

Ta có tiền ta có tiền! Ta là một yêu tinh có tiền!

Ác, ha ha ha ha a!!!!!!!!!!!! [ =.=! Đừng vội mừng em ơi...]

Trở lại trong phòng trọ.

Ngô, lại một con gián tiếp tục ngã vào dưới chân ta.

Oa, ta cầm nó đứng lên cùng đối diện nói:"Ta có tiền a! Các ngươi có muốn theo ta đi đến một chỗ khác hay không?"

Lắc đầu rơi lệ : Không cần, ta sẽ chết.

Sau đó rơi xuống đất mà chết.

..........

A, thật đáng tiếc.

Ngã vào trên giường.

Ngô, ngày mai ta lại đi.

Ngày hôm sau, ta xuống dưới lầu đổi chi phiếu, nhân viên giao dịch lại nói bởi vì chủ công ty đã phá sản, cho nên tài khoản của nàng đã bị đóng băng.

..........

Rơi lệ: Gì chứ!

Dì nhân viên giao dịch thương hại nhìn ta liếc mắt một cái:"Tiều muội muội, ngươi yên ngủ đi"

"........."Gì chứ! Ta muốn khóc!.

Vội vàng về đến phòng trọ, nhưng chủ cho thuê nhà lại gọi người đem đồ của ta ném ra ngoài, hắn không cần tiền thuê nhà của ta nhưng lại mời ta rời đi.

...........

Vì sao khắp thiên hạ mọi người đều khi dễ ta a..........

Ta đem thoe một đống hành lí, ở trên đường đi thật lâu, đến khi không còn khí lực muốn ngac xuống đất.

Khóc a: Sớm biết thì ngay từ hôm qua liền đem tất cả tiền đều đổi ra thì tốt rồi, thà đến cuối cùng bị người khác cướp, cũng đỡ hơn so với hiện tai ngay cả một đồng cũng không có....

Lại nói tiếp, nữ nhân kia rốt cục là đã xảy ra chuyện gì? Như thế nào mà ngày hôm qua còn hoàn hảo nhưng hôm nay tài khoản đã bị đóng băng? Ngô quên đi, ta sẽ không ở chỗ này than thở.....

Đem theo hành lí, ta chuẩn bị đến tiệm bánh mỳ để mua bánh mỳ.

Ai? Người đối diện klia có phải hay không nhìn thực quen mắt.?

"Ai!" Ta ném hành lý giữ chặt lấy tay nàng, "Ngươi thiếu ta một trăm vạn!"

Nàng sững sốt một chút, trên mặt tiều tụy, tràn đầy bất đắc dĩ:"Ta hiện tại đã phá sản, làm sao cho ngươi một trăm vạn?"

"Vậy thì ngươi nuôi ta đi." Xem nàng ăn mặt sạch sẽ, phỏng chừng ở chỗ nào, ăn cái gì cũng đều không có vấn đề gì, "Ta về sau liền theo ngươi...."

: Phế sài có nghĩa là vô dụng, không làm được gì.

Chương 2: Ở Chung



Mỹ nhân không chút do dự cự tuyệt đề nghị của ta.

"Ta sẽ có tiền", Nàng lạnh lùng nói, "Ngày nào đó tuyệt đối không quá xa."

"Ta hiện tại không có tiền, nếu ngươi bây giờ có thể cho ta một trăm vạn thì ta sẽ không quấn quít lấy ngươi."

"Ngươi có ý gì?"

"Ngươi đã không còn tiền, mà ta lúc trước đã hiểu rõ ngươi. Thứ nhất phòng ngừa ngươi quỵt nợ chạy trốn, thứ hai còn có thể tiêu trướng a......" [Một quyết định mà em sẽ phải hối hận..]

Nàng giống như không còn sức lực theo ta tranh chấp, hơi thở dài, gật đầu.

Hoàn toàn không có khí thế của ngày hôm qua.

Rốt cục đã xảy ra chuyện gì a?........Thật đúng là đáng thương.

Ngô.......

Khóc: Nhưng ta cảm thấy ta còn đáng thương hơn.

Vì thế ta cầm hành lý, đi theo nàng về nhà.

"Ngươi không phải đã phá sản sao?" Ta nhìn căn nhà xa hoa trước mắt. "Tài sản sở hữu không phải đều bị mất sao?"

"Nơi này không phải là nhà của ta!", Nàng thản nhiên lên tiếng, "Là của bằng hữu!"

"Nga," Ta đây có phải không nên quá kêu ngạo hay không?

Ta ngồi xuống một bên ghế sô pha. Là da thật, cảm giác thật là tốt....

"Ngươi biết làm cái gì?" Nàng rót chén nước, chính mình uống một ngụm.

"Ví dụ?"

"Quét nhà?"

Lắc đầu.

Mỹ nhân trừng lớn mắt: "Giặt quần áo, nấu cơm thì sao?"

Tiếp tục lắc đầu.

Mỹ nhân mắt phóng ra tia lạnh :"Vậy còn rửa chén ?"

Thật đáng tiếc :"Sẽ không......"[Ở chùa mà còn làm biếng! ]

Mỹ nhân không nói thêm lời nào, đi đến lấy quần áo của ta, đem ta theo cửa sổ thứ nhất ném ra ngoài.

Ta ngạo man chậm rải đứng lên.

Cũng may là lầu một, nếu là lầu hai thì ta sẽ kiện nàng tội mưu sát [ ~''~ Tự mình chuốt lấy thôi! ]

Ngạo mạn nuốt nuốt đứng lên, nhặt lên một hòn đá nhỏ, ném vào cửa sổ thủy tinh thứ hai để đi vào.

"Ngươi làm gì đó!" Mỹ nhân thanh âm nổi giận đùng đùng vang lên ở bên tai.

"Tiến vào a." Ta bỏ hòn đá xuống, "Ngươi đem cửa khóa, ta đương nhiên phải leo cửa sổ mới vào được."

"Ta hỏi ngươi vì cái gì muốn đập cửa sổ!"

Ta không hiểu chút nào: "Ngươi không phải cũng đập đó sao? Bất quá là dùng ta để đập, còn ta chỉ dùng hòn đá nhỏ để đập mà thôi......."

Mỹ nhân tiếp tục đem ta theo cửa sổ thứ ba ném ra ngoài, vì bảo vệ cửa sổ thứ tư còn sót lại, lúc này ta đã học ngoan nên chậm rãi đi đến cửa dổ thứ nhất đi vào.

Ta đi vào, mỹ nhân nhìn biểu tình rất kỳ quái.

"Làm sao vậy?"

"Ngươi.........." Nàng cả người run run, "Ngươi không đau sao?"

"Cái gì?"

"Ngươi......." Nàng chỉa tay vào mặt ta. "Đổ máu......."

"A, ta sờ soạng mặt một phen: "Thật sự có máu...."

"Ngươi thế nào còn bình tĩnh đứng lên như vậy?"

"Ta không có cảm giác a......" Thật sự không có, ta trừ bỏ một chút cảm giác ngứa thì cũng không đau a, "Đợi lát nữa là tốt thôi!"

"Tốt cái gì!" Nàng một phen túm chặt tay của ta, "Theo ta đến bệnh viện!"

A? Đi bệnh viện? Ta lớn như vậy, còn chưa bao giờ đi đến chỗ đó.....

Thời điểm bị mỹ nhân nắm đi ngang qua cửa sổ thứ tư, ta nhìn thấy bên trong là một người dính đầy máu. Trên người đầy mãnh nhỏ thủy tinh, cả người bị máu nhiểm đỏ. [ Kinh khủng ]

Cứ như vậy, mỹ nhân mãnh liệt yêu cầu ta đến bệnh viện. Lúc lau miệng vết thương, thấy thuốc trừng một đôi mắt cá nhìn ta: "Ngươi là người sao?"

Ta lắc đầu, vô cùng khẳng định: "ta là yêu tinh!"

Mỹ nhân vốn định đập đầu ta, nhưng có lẻ bị cái đầu gấm đầy mãnh vụn thủy tinh của ta dọa liền đổi thành hai mắt trừng trừng, âm mưu trừng chết ta mới toại nguyện.

"Thật sự khó có thể a...." Thầy thuốc đẩy mắt kính, "Chảy máu nhiều như vậy, cư nhiên còn có thể hài hước, hơn nữa...." Vẻ mặt của hắn lặp tức ngưng trọng, "Ngài nhất định không biết, miệng vết thương của ngài từ lúc trên đường đến đây đã muốn khép lại một nữa..."

Ta gật đầu: "Ta biết a." Thân thể của mình, ta tự biết ngươi cho là ta bị ngu à ?

"Kỳ tích a!" Mát cá còn nói. "Như thế nào trong thời gian ngắn như vậy liền khép lại được?"

"Sao có khả năng?" Mỹ nhân sợ ngây người, nàng há to miệng nhìn ta, "Không thể nào, ngươi là yêu tinh thật à?"

"A, ngài cũng rất là hài hước." Thầy thuốc tiếp tục đẩy mắt kính: "Chuyện này vốn là chuyện tốt, bất quá hiện tại có một vấn đề."

"Vấn đề gì?" Mỹ nhân nhanh miệng hỏi.

Nga, hảo quan tâm a!

"Mãnh vụn thủy tinh bên trong vết thương..........." Hắn khụ một tiếng. "Cũng bị khép lại ở bên trong......"

............

Sau khi dùng dao mỗ đến loạn thất bát tao, thấy thuốc kiểm tra lực khép lại của ta, đem ta bao thành xác ướp rồi đưa ta ra bệnh viện.

Mỹ nhân ngồi trên xe, nàng còn có chút không tin: "Đợi lát nữa trở về ta đem băng vải của ngươi tháo xuống, ta không tin........"

"Nga" ta đã muốn tháo ra rồi.

Đợi khi trở về nhà nàng, ta đã muốn khỏi hẳn. Nàng nắm đầu của ta kiên nhẫn tỉ mĩ nhìn thật lâu, mới khó tin hỏi: "Ngươi rốt cục là yêu tinh gì? Sinh mệnh sao lại lớn như vậy! Ngay cả một vết sẹo cũng không cóa ! "

Ta cúi đầu nhìn trong chốc lát, phát hiện một con gián chạy qua, vì thế ta chỉ vào nó: "Có thể là yêu tinh này!"

Nàng cúi đầu nhìn trong chốc lát, sắc mặt ngưng trọng gật đầu: "Ta có thể hiểu được."

Cả hai người sắc mặt đều ngưng trọng, cùng gật đầu.

"A!!!!!!" Mỹ nhân bỗng nhiên nhảy dựng lên trên người ta, vẻ mặt hoảng sợ, thét chói tai, "Làm sao có gián ở đây?"

Ta nhanh tay ôm lấy nàng: "Ta không biết a...."

"Chắc chắn là do ngươi mang vào!"

Nàng hung hăng trừng mắt liếc ta một cái, "Đem hành lý ném ra ngoài, sau đó đi tắm rửa giùm cái! Ngày mai ta mua quần áo mới cho ngươi!"

Ta gật đầu. Dù sao quần áo này cũng không có trị giá bao nhiêu tiền.

"Ta đây cứ như vậy ôm ngươi đi tắm sao?"

"Tắm cái đầu ngươi!" Nàng từ trên người ta nhảy xuống, hồn còn chưa trấn định vừa nhìn mặt đất bốn phía vưa sợ, "Con gián kia đâu?"

Ta suy nghĩ: "Ngươi tránh ra xa một chút."

nàng vẻ mặt nghi hoặc lui lại mấy bước.

Ta đá chân một cái, lấy giầy của mình ra: "Ở trong này!"

"A!!!!!!!!!!!!!!!!!!"

Tắm rửa xong, ta mặc áo ngủ của mỹ nhân đi ra.

"Tại sao ta lại xui xẻo như vậy chứ!" Nàng mắt hung tợn trừng ta, hai vai bởi vì khó thể mà có chút phập phồng, "Công ty của ta bị hãm hại phải đóng cửa, người yêu lại..........Kết quả còn gặp được cái yêu tinh như ngươi!" [ Đó là định mệnh tỷ à...]

"Không tốt sao?" Ta lại cảm thấy rất tốt a" Ta xem thời điểm ngươi gặp được ta có nhiều vẻ uể oải, không phấn chấn, nhưng hiện tại không phải rất Sinh Long Hoạt Hổ đó sao, tinh thần đều rất tốt!."

"Ngươi!" nàng trừng mắt nhìn ta một hồi lâu, bỗng nhiên nở nụ ươời, hình như cũng đúng a...."

Rốt cục ta cũng biết tại sao mà Chu U Vương lại muốn nổi khói lửa diễn Chư Hầu , Khi mỹ nhân cười thật khuynh quốc khuynh thành a......

"Đây cũng không phải lý do!" Nàng bỗng nhiên trở lại gương mặt lạnh, "Từ sau khi gặp đuơc ngươi mọi việc của ta luôn gặp xui xẻo. Đều phải trách ngươi!"

Ngô,.......Được thôi, cứ trách ta đi......

"Ba cái cửa sổ, mỗi cái một vạn", Nàng bỗng nhiên nói "Hơn nữa, tiền thuốc men, tổng cộng là ba vạn bảy trăm ngàn...."

"........." Ta há to miệng, "Này, sao có thể chứ! Hai cái cửa sổ kia rõ ràng chính là ngươi dùng ta để đập vỡ.....Còn nữa ta người đầy thương tích đều do ngươi gây ra, ngươi mới là người phải chịu trách nhiệm......."

Mỹ nhân lạnh lùng nhìn ta liếc mắt một cái, không có đáp lại.

"......." Ta lui đến trên ghế sô pha, "Được, Được...."

Mỹ nhân nhếch chân lên bắt chéo, nâng cằm lên, nham hiểm nhìn ta: "Biết là tốt rồi. Về sau nơi này một khi xó gián xuất hiện thì cứ một con ta sẽ trừ ngươi mười vạn, mười con ngươi nợ ta ba vạn...."

"......" Này bạo quân............

"Không phục sao?"

"Phục" Ngày mai ta phải đi mua thuốc diệt gián thôi........

Cứ như vậy ta rốt cục cũng sống trong nhà nữ bạo quân. Buổi tối thứ nhất bởi vì cái ót còn sót mảnh vụn thủy tinh nên thành ra giống như cẩu nằm úp sấp ở trên sô pha ngủ nguyên đêm.

Nhưng cuộc sống của ta rốt cục vẫn chỉ mới bắt đầu.

Thuốc diệt gián, thuốc diệt gián.........

: Đây lại là một câu chuyện xưa khác về một tên hôn quân vì hám gái nên mất nước!

Chu U Vương họ Cơ, tên Cung Niết, là một hôn quân mất nước thời Tây Chu. Ông được nước Bao (Còn gọi là "Hữu Bao", Tên một nước chư hầu của Trung Hoa thời cổ đại, nay thuộc huyện Miễn, tỉnh Thiểm Tây, Trung Hoa) hiến tặng một mỹ nữ tên Bao Tự, một cô gái tuy rất xinh đẹp nhưng chưa bao giờ nở nụ cười. U Vương rất sủng ái Bao Tự nên tìm đủ mọi cách để mong có được nụ cười của nàng nhưng cuối cùng vẫn không được như ý nguyện. Có người hiến kế rằng: “Thiên hạ đã thái bình, các đài lửa báo tin cũng đã tắt hết, nếu như nay cho khói lửa nổi lên trên đài báo tin, các nước chư hầu sẽ lập tức kéo binh đến, bấy giờ hoàng hậu nhất định sẽ cười”. Thế là, U Vương liền cho nổi khói mịt mù trên đài báo, quân chư hầu thấy thế nghĩ là U Vương đang có nạn, liền tức tốc kéo quân ứng cứu. Bao Tự vừa thấy cảnh ngàn vạn binh mã khí thế hùng hổ kéo đến, bèn thích thú nhoẻn miệng cười. 

Đến nơi, quân chư hầu bèn hỏi U Vương: “Đã xãy ra chuyện gì?” Vương đáp rằng: “Chỉ vì muốn hoàng hậu cười thôi”. Chư hầu đành tức giận ra về.

Về sau, Thân Hầu mượn quân của Khuyển Nhung tiến đánh U Vương, lần này Vương cho nổi lửa đài báo, thế nhưng không một bóng quân chư hầu nào đến giúp. Cuối cùng Vương thất trận bị giết ở núi Li. Tây Chu bị diệt vong, Đông Chu thành lập, kiến nghiệp tại Lạc Dương.

Chương 3: Giang Ánh Nguyệt? Cái tên thật dịu dàng.

Sáng sớm ngày hôm sau, mỹ nhân liền đi nấu cơm. Ta từ trên sô pha ngửi được mùi thơm, mơ mơ màng màng cũng ngồi xuống bàn ăn.

"Ngươi đến đây làm gì?" Nàng cả giận nói.

"Ăn sáng a...."

"Ngươi không có phần!" Mỹ nhân ngồi xuống,"Ngươi tự lấy tiền của mình mà đi ra ngoài mua bánh đi!"

Không cần a......

"Coi như trừ vào tiền ngươi nợ ta, có được không?" Ta chuẩn bị cùng nữ bạo quân thương lượng.

Nàng suy nghĩ trong chốc lát rốt cục cũng đáp ứng. "Một phần bữa sáng là năm mươi, có muốn hay không?"

"....." Ngươi thực gian xảo a......

Nàng uống một ngụm sữa: "Nếu không muốn thì quên đi. Ai thèm làm bữa sáng cho yêu tinh như ngươi chứ!"

"Ta muốn." Thoạt nhìn bộ dáng thực phong phú, thôi quên đi.

Nàng nhíu mày, đứng dậy chuẩn bị đi làm tiếp thêm một phần. Bật lửa lên, đeo tạp dề, bỗng nhiên nàng ngừng lại, bắt đầu lầm bầm lầu bầu...

"Từ khi nào thì ta trở nên tính toán chi ly như vậy? Không phải chỉ là một trăm vạn thôi sao?"

Sao? Chẳng lẽ mỹ nhân quyết định không gian xảo thu tiền ta nữa ư?

Mỹ nhân thay đổi tư thế, có chút đăm chiêu gật đầu: "Được rồi, cho dù là ở tình huống nào, dùng thủ đoạn nào. Trước hết phải đem giấy bút ghi lại rõ ràng, phải đem yêu tinh này tống đi."

"....." Một chút cũng không giác ngộ......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net