Phi Vũ Hàm Tâm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả :Văn Thiên Hữu
Editor :Thiên Thiên
Thể loại: Cung đình, cải trang,HE
Tình trạng bản raw : Hoàn
Tình trạng edit :ai dza do thiên thiên bon chen nên tình trạng........

CHƯƠNG 1 : XUẤT THẾ

Trấn nam vương phủ.Đông viện truyền đến tiếng kêu đau đớn thê lương của nữ tử sắp lâm bồn.Bỗng nhiên,nữ tử không còn tiếng kêu đau đớn,thay vào đó là tiếng khóc nỉ non của trẻ con.

Bà mụ ôm lấy đứa nhỏ lại gần giường cho vị phu nhân suy yếu kia xem,cũng chúc mừng nói : “chúc mùng phu nhân.(này thiên thiên không hiểu thông cảm ~.~”)

Đột nhiên,cửa phòng bị đẩy ra,chạy vào một thiếu nữ tử hốt hoảng : “phu nhân,không tốt,trong phủ tướng quân có rất nhiều sát thủ che mặt,đang đại khai sát giới,gặp người liền giết,tướng quân lo lắng an nguy của phu nhân nên kêu chúng ta đến bảo hộ ngài”.

“Cha ta đâu?”phu nhân khẩn trương hỏi. “tướng quân chỉ sợ đã bị hạ độc thủ……phu nhân,tướng quân lo lắng người cũng bị nguy hiểm,ta đến để đưa người đi” Nàng kia nói.

Vị phu nhân kia đang suy yếu lại kích động quá độ,đột nhiên che bụng đau đơn kêu lên : “A! Đau quá!”

Bà mụ phát hiện phu nhân đang chảy rất nhiều huyết,cả kinh nói: “phu nhân! Người chảy rất nhiều máu!”

Nàng kia liền hoảng sợ liền muốn giúp đỡ phu nhân nhưng lại không biết làm thế nào, nói: “này nên làm gì bây giờ?”

Phu nhân bắt lấy tay của nữ tử kia,chịu đựng đau đớn nói: “người liền mau dẫn hài tử của ta đi,đừng lo lắng cho ta.”

“Nhưng là…..”Nữ tử nhìn phu nhân,lại nhìn sang bà mụ đang ôm đứa nhỏ,căn cứ vào tình hình cấp bách,bất đắc dĩ hạ quyết tâm tiếp nhận đứa nhỏ, nói : “phu nhân,ta nhất đinh bảo hộ đứa nhỏ chu toàn,ngài bảo trọng.”Nói xong liền vội vàng rời khỏi vương phủ.

Thời gian thấm thoát trôi qua đã Mười năm.( thời gian trôi quá lẹ)

“Tiểu dư,tiếp theo!”.Trên cây một tiểu nam hài hài ước chừng mười tuổi đang hái quả lê,rồi đưa cho tiểu cô nương dưới tàng cây.

Tiểu cô nương nhận được lê liền vui vẻ hô : “Triệu vũ ca ca,nhĩ hảo lợi hại!”Thấy tiểu nam hài so với mình lớn hơn một tuổi,đã có thể leo lên cây đại thụ,tiểu cô nương không khỏi sùng bái nam hài.

Nam hài tên Triệu vũ lại tiếp tục hái được trái lê liền đưa cho tiểu dư, sau đó liền thật cẩn thận leo trở xuống.Hai tiểu hài tử tay cầm lê tử,liền vô cùng cao hứng chạy về nhà.
Vừa bước vào cửa,tiểu dư liền nhìn thấy vị phu nhân đang ngồi trước bàn may vá quần áo, liền kêu lên: “Nương! Người xem,Ta cũng triệu vũ ca ca hái được rất nhiều lê ngọt đem về,cho người cùng phụ thân ăn.”

Lúc này,trong phòng đi ra là một nam tử gần bốn mươi tử,tiểu dư liền kêu: “phụ thân”.Nhưng nam tử lại nhìn triệu vũ,bộ dạng nghiêm túc hỏi: “Vũ nhi,ta nói hôm nay ngươi luyện tập bắn tên,người có luyện tập không?”

“Ta…ta không luyện….”Triệu vũ xấu hổ đáp.

“Ngươi theo ta đi vào!”Nam tử phi thường nghiêm khắc nói. Nam tử mở cửa nội thất bên trong là những bài vị,bài vị kia ghi “Chu công thiên hại chi linh vị” Sau đó quát : “Quỳ xuống!”

Triệu vũ liền ngoan ngoãn quỳ gối trước bài vị tổ tiên.Tiểu Dư cùng với nương cũng theo tiến vào.

Tiểu Dư thấy phụ thân đang trừng phạt triệu vũ,liền vì hắn biện hộ nói : “phụ thân,người không nên trách Triệu Vũ ca ca, là ta không tốt,đo ta cứng rắn bất triệu vũ ca ca theo ta đi hái lê, người đừng phạt Triệu Vũ ca ca được không?”

Nam tử không nghe lời nữ nhi giải thích,đối Triệu Vũ nói: “người quỳ gối ở đây một canh giờ, hảo hảo kiểm điểm lại bản thân rốt cuộc làm sai cái gì”.Nói xong liền rời đi.Tiểu Dư lại nói: “phụ thân,ta cũng có sai, ta bồi triệu vũ ca ca quỳ nhận sai.” Nói xong Tiểu Dư liền đi tới bên cạnh Triệu Vũ quỳ xuống.

Nam tử nhìn hai tiểu hài tử, nhíu nhíu mày, không nói một lời liền đi ra ngoài. Thê tử của y lập tức theo đi ra ngoài , đau lòng nói : “Người làm cái gì vậy, bọn họ còn nhỏ tuổi khó trảnh khỏi ham chơi, chỉ cần hảo hảo dạy bảo lại là được rồi vì cái gì lại phạt ?”

Nam tử dừng cước bộ, nhìn thê tử nói : “những đứa nhỏ khác ham chơi đều có thể, Vũ nhi thì không được, ngươi không phải không biết Vũ nhi lưng mang theo huyết hải thâm thù của Chu gia.”

Vị phụ nhân không khỏi nhớ tới chuyện của mười năm trước. Nàng chính là người đã ôm đứa nhỏ chạy ra khỏi Trấn Nam vương phủ mà Triệu Vũ chính là đưa nhỏ kia.
Mười năm trước, Chu Thiên Hạo là đương triều đại tướng quân, dũng mạnh thiện chiến vì quốc gia lập không biết bao nhiêu là chiến công hãn mã, được hoàng đế coi trọng phong làm đại tướng quân tay cầm trọng binh.Nhưng là, vào một đêm Chu gia từ trên xuống dưới hai mươi mấy mạng người bao gồm lão nhược phu phụ đều bị thảm sát bởi đám sát thủ che mặt Mẫu thân của Triệu Vũ là nữ nhi của Chu Thiên Hạo, gả cho trấn nam vương Triệu Diễm.Vị phụ nhân này tên Liễu Hồng và trượng phu của nàng tên Đông Thành. Hai người đều là thuộc hạ của Chu Thiên Hạo, hai người từ nhỏ đã làm tùy tùng của Chu Thiên Hạo. Gặp chuyện không may vào buổi tối ngày đó, Chu Thiên Hạo lo lắng an nguy của nữ nhi nên phái hai người đến bảo hộ Ngọc Như,kết quả hai người may mắn tránh được một kiếp nạn. Vì chiếu cố huyết mạch duy nhất của Chu gia, hai người đành phải ôm đứa nhỏ chạy trốn rất xa, sống tại thôn làng hẻo lánh nuôi nấng Triệu Vũ lớn khôn.

Nghiêm Đông Thành sau này cùng Liễu Hồng kết làm phu thê, sinh ra nữ nhi Tiểu Dư nhưng hai người đều không buông xuống được mối thù năm xưa nên luôn tìm kiếm chủ mưu phía sau,sát hại Chu Thiên Hạo. Bọn họ càng đem nhiều kỳ vọng đặt lên người Triệu Vũ, hy vọng Triệu Vũ lớn lên thành tài bởi vậy hắn phi thường nghiêm khắc.

Liễu Hồng thở dài một hơi, nói: “Ta chỉ lo lắng Vũ nhi sẻ chịu đựng không nổi”

“Vũ nhi là hậu nhân của Chu tướng quân,hắn nhất định chịu được”.Nghiêm Đông Thành phi thường tự tin nói. “Vũ nhi cũng đã mười tuổi, ta xem thời điểm đã tới…..”Sau đó Nghiêm Đông Thành nói nhỏ Với Liễu Hồng, Liễu Hồng nghe xong liền gật gật đầu.

Bên kia trong sương phòng hai tiểu hài tử đang quỳ gối đã được nữa canh giờ, đầu gối bắt đầu nhói đau,Triệu Vũ nhìn tiểu Dư không khỏi chua xót, tựa hồ không muốn nàng quỳ cùng nữa.

“Tiểu Dư kỳ thực người căn bản không cần theo ta quỳ đâu” Triệu Vũ có chút đau lòng nhưng lại băn khoăn nói.

“Nếu ta không cứng rắn bắt người cùng ta đi hái lê thì người đã luyện bắn tên,đề do ta không tốt hại ngươi bị phạt cho nên ta cùng người chịu phạt mới đúng” Tiểu Dư an ủi Triệu Vũ nói.

“Tiêu Dư,ngươi đối với ta thật tốt” Triệu Vũ cười nói

Tiểu Dư thấy Triệu Vũ nở nụ cười cũng liền nói: “Triệu Vũ ca ca cũng đối Tiểu Dư tốt lắm nhưng hiện tại là do Tiểu Dư hại ngươi,ngươi hội sau này còn tốt với ta nữa không?”

Triệu Vũ vội nói: “Đương nhiên,ta vĩnh viễn đều tốt với Tiêu Dư”

Tiểu Dư nghe thế phi thường vui vẻ, thân thiện nói: “Triệu Vũ ca ca tốt nhất, ta thích Triệu Vũ ca ca, lớn lên ta muốn gả cho Triệu Vũ ca ca tựa như nương gả cho phụ thân vĩnh viễn cùng một chỗ”.

Hai tiểu hài tử hồn nhiên cười thật vui vẻ, rồi lại cảm thấy chân như không còn cảm giác nữa.

Thời gian trôi mau lại qua tám năm.Nay, Triệu Vũ và Tiểu Dư đã trưởng thành mười bảy,mười tám tuổi.

Vẫn như thường ngày Triệu Vũ vẫn thường đi ra sau núi để luyện tập bắn tên, hắn hiện tại đã thành thiện xạ,nay lại luyện tập bắn cùng lúc ba mũi tên trúng hồng tâm.

“Tiếp được” Đột nhiên âm thanh vang lên, không trung bay tới dị vật,Triệu Vũ lập tức kéo cung bắn trúng thủng dị vật dính trên thân cây, vật bị bắn trúng là lá cây.

Đi tới là một thiếu nữ duyên dáng yêu kiều xuất hiện trước mặt Triệu Vũ, nói: “Triệu Vũ ca ca, ngươi thật giỏi nhỏ nhở như lá cây mà cũng bắn trúng” Nàng chính là Nghiêm Tiểu Dư.

“Tiểu Dư sao lại tới đây?”Triệu Vũ hỏi.

“Ta ở nhà buồn chán nên chạy tới đây tìm Triệu Vũ ca ca, ngươi theo ta ra hồ nước bắt cá được không?”Nghiêm Tiểu Dư hỏi.

Triệu Vũ vẻ mặt khó xử cự tuyệt nói: “ không được, sư phụ nếu biết ta không luyện tập mà chạy đi chơi sẻ rất tức giận”

Nghiêm Tiểu Dư thấy thế liền nắm lấy gốc tay áo giựt : “ phụ thân hiện tại không có ở nhà,người sẻ không biết”

Triệu Vũ lại nói “Tiểu Dư, ngươi biết thân ta có trọng trách không thể ham chơi bằng không sẻ làm sư phụ thất vọng,sư nương cũng đặt rất nhiều kỳ vọng ở ta….”

“Được rồi, được rồi không đi thì không đi,ta ở đây cùng ngươi luyện công”.Nghiêm Tiểu Dư nói.

Bỗng nhiên,trên trời xuất hiện tia chớp xẹt qua kéo theo là những đám mây âm u Triệu vũ thấy thế liền nhíu mày nói : “ xem ra trời sẻ mưa,chúng ta kiếm chỗ trú mưa”

Chỉ chốc lát trời đổ mưa to, ở nhà Liễu Hồng vội vàng đi đến cửa nhìn lên trời, lại lo lắng nói : “Vũ nhi lớn rồi, không biết Vũ nhi cùng Tiểu Dư bị ướt hay không”

Mới đóng cửa sổ xong thì bổng nhiên đại mô bị đẩy ra,Liễu Hồng nhìn thấy là Nghiêm Đông Thành ướt mưa chạy về.

“Đông Thành, ngươi rốt cuộc trở lại, ngươi đi ra ngoài lâu như vậy đều không trở về ta thiệt lo lắng ngươi”.Liễu Hồng thấy trượng phu trở về bình an liền phi thường cao hứng nói, vội vàng tiến đến giúp Nghiêm Đông Thành lau nước mưa trên người.

Nghiêm Đông Thành thấy thê tử cũng vui vẻ lên một chút,hướng mắt nhìn vào phòng liền hỏi “bọn nhỏ đâu?”

“Bọn họ đến phía sau núi luyện công rồi còn chưa trở về” Liễu Hồng đáp

“Hồng, ngươi biết không ta lần này đến kinh thành một chuyến thế nhưng phát hiện một chuyện!”Nghiêm Đông Thành hưng phấn nói

Ẩn nấp ở thâm sơn đã mười tám năm, mặc dù ở đây mười tám năm gian nan, Nghiêm Đông Thành thường đi ra ngoài tìm hiểu tin tức hung thủ năm đó sát hại Chu Thiên Hạo nhưng thu hoạch không được nhiều lắm, đại đa số thân tín của Chu Hạo Thiên không bị thảm sát thì bị liên lụy hoặc bãi chức,không thì thay đổi.Tuy rằng khả nghi nhất là đương triều đại tướng quân Uông Đức Xuyên nhưng không có bằng chứng, Nghiêm Đông Thành cũng không có cách tìm ra bằng chứng.Bởi vậy, Nghiêm Đông Thành hi vọng Triệu Vũ lớn lên có thể làm quan hoặc tồng quân,tiến thêm một bước tiếp cận Uông Đức Xuyên, tra hung thủ chân chính là ai.

Lúc Nghiêm Đông Thành tìm cách làm sao để Triệu Vũ có thể tồng quân thì lại vô tình gặp trấn nam vương thái tử.Vốn trấn nam vương cũng không có gì đặc biệt, từ lúc Trấn nam vương phi Chu Ngọc Như qua đời vì sinh khó,trấn nam vương Triệu Diễm không thể không có chính phi,đương kim hoàng thượng liền sắc phong thiếp của Triệu Diễm là Uông quý nhân thành chính phi,mà vị thế tử này là do vị quý phi kía sinh ra.

Nhưng là Nghiêm Đông Thành nhìn vị trấn nam vương thái tử kia, hắn quả thực không thể tin vào mắt mình,chính là thế tử này cùng Triệu Vũ giống nhau như đúc! Vì thế,hắn quyết tâm tìm hiểu chân tướng

Nguyên lai,ngày đó Liễu Hồng ôm đi Triệu Vũ,Chu Ngọc Như lại sinh ra thêm một hài tử,hiện nay là thái tử,là sinh đôi đệ đệ của Triệu Vũ.Mà Chu Ngọc Như do thân thể suy yếu lại mất quá nhiều máu liền tử, đứa nhỏ liền giao cho vị vương phi này nuôi nấng.Bởi thế, hắn liền nghĩ vị vương phi này là mẹ ruột sinh ra hắn

“Cái gì! Ngươi nói thái tử kia là đệ đệ của Vũ nhi còn cũng Vũ nhi bộ dạng giống nhau như đúc?”Liễu Hồng thực không thể tin được lời nàng vừa nghe.

“Đúng vậy, nếu không ta đâu cần cẩn thận quan sát hành vi của thái tử kia với Vũ nhi bất đồng, ta còn nghĩ cách để Vũ nhi thay thế vị trí kia?”Nghiêm Đông Thanh đem suy nghĩ nói ra.

“Cảm ơn trời đất, Chu gia còn một huyết mạch tồn tại?”Liễu Hồng cảm kích nói

Nghiêm Đông Thành có chút nhíu mày nói : “đứa nhỏ này từ nhỏ đã được làm thế tử sống trong cơm no áo âm không lo ăn mặc chính là không trách khỏi nhiễm thối ăn chơi trác táng hơn nữa thân phận hiển hách không ai bì lại hắn,khi ta nhìn thấy hắn lần đầu thời điểm là hắn dung túng thủ hạ khi dễ dân chúng” Nói đến đây hắn không khỏi lắc đầu.

Liễu Hồng vội hỏi Nghiêm Đông Thành nên làm gì bây giờ, hai phu thê liền lập tức thảo luận. Cũng không biết đã thảo luận bao lâu, ngoài trời mưa cũng đã tạnh sắc trời cũng dần dần sáng, Liễu Hồng mới bổng nhiên nhớ tới đứa nhỏ : “ đã trễ thế này Vũ nhi cùng Tiểu Dư thế nào còn chưa về?”.

Hai người liền mở cửa đang muốn đi ra ngoài tìm thì đã thấy hai người đang đứng ở bên ngoài. “Các ngươi sau lại về trễ như vậy?” Liễu Hồng khẩn trương bắt lấy thủ của Nghiêm Tiểu Dư nhìn hỏi hai người.

“Nương, vừa rồi trời mưa thật sự rất lâu, chúng ta đi trú mưa đợi cho trời hết mưa mới có thể trở về nên mới về trễ”.Tiểu Dư giải thích nói, “phụ thân người đã trở về rồi” Nghiêm Tiểu Dư lúc này mới thấy Nghiêm Đông Thành.

Bốn người đi vào nhà, Nghiêm Đông Thành mở miệng nói : “ các ngươi đã trở lại là tốt rồi, đi chuẩn bị hành trang sáng mai chúng ta đến kinh thành”

Sự việc đột ngột xảy ra làm Triệu Vũ cùng Tiểu Dư khó hiểu liếc mắt nhìn nhau, bất quá hai người trong lòng cũng rất mong chờ có thể rời khỏi thôn nhỏ này, đi ra ngoài nhìn thế giới bên ngoài như thế nào.

Hôm sau,một nhà bốn người thu thập xong hết liền xuất phát rời đi nơi họ đã sống mười tám năm hướng kinh thành đi.Dọc đường đi,Nghiêm Đông thành cũng không giữ bí mật mà hắn phát hiện nói Triệu Vũ cũng nói ra kế hoạch của hắn, việc này đến kinh thành liền thực hiện bước đầu tiên của kế hoạch.Nghiêm Đông Thành dừng chân ở một thôn làng nhỏ cách kinh thành không xa lắm để tiện quan xác,Triệu Vũ biết kế hoạch lần này không thể thất bại nếu thất bại tánh mạng không còn.

CHƯƠNG 2 :THẾ TỬ MẤT TRÍ NHỚ



Triệu Vũ mở ra hai mắt nhìn bốn phía thật xa lạ, hắn cảm thấy đầu đau quá. “thế tử,người tỉnh lại rồi!Thật tốt quá,Bích liên nhanh đi báo tin cho Vương gia cùng vương phi” thanh âm của nữ tử vang lên.

Kế tiếp,chỉ thấy có rất nhiều người hướng phòng Triệu Vũ đi vào,tất cả mọi người sắp xếp để ngự y bắt mạch và kiểm tra băng bó tốt miệng vết thương,rồi đút thuốc cho Triệu Vũ uống.Thật vất vả mới chuẩn bị tốt,lúc này một đôi trung niên nam nữ mặc trên người quần áo đẹp đẽ quý giá xuất hiện trước mặt Triệu Vũ, ôn nhu hỏi : “Dục nhi,ngươi cảm thấy thế nào?”.Triệu Vũ mờ mịt nhìn hai người sau đó mở miệng nói : “các người là ai?”

Trong phòng mọi người nghe được câu này đều trợn tròn mắt thật lớn,kia trung niên nam tử thấy thế lại càng khẩn trương: “Ngự y! rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Như thế nào Dục nhi không nhận biết chúng ta?”Đứng bên giường lão ngự y lập tức quỳ xuống,nói: “ khởi bẩm vương gia,hạ quan vì thế tử chẩn trị,xác đinh thế tử không nguy hiểm tính mạng,có thể là do đầu của thế tử va chạm mạnh tạm thời mất đi trí nhớ,tin tưởng trải qua điều dưỡng tốt sẽ nhanh chóng khôi phục trí nhớ”.

“Mất trí nhớ? Kia bao lâu mới có thể nhớ lại?”Vương gia chất vấn nói.

“Này….Hạ quan cũng vô pháp trả lời…”Ngự y khó xử đáp

Vi vương phi bên cạnh vương gia ôn nhu vuốt ve Triệu Vũ mặt, đau lòng nói : “Dục nhi,người như thế nào lại có thể quên phụ vương cùng mẫu hậu chứ?đáng thương hài tử của ta, là ai nhẫn tâm như vậy đánh vỡ đầu của ngươi?

“Phụ vương? Mẫu hậu?” Triệu Vũ có chút nghi hoặc thì thầm.

“Không cần lo lắng hiện tại không thể nhớ lại rồi cũng sẻ hồi phục,quan trọng nhất bây giờ là dưỡng hảo thân thể,những việc khác để ngươi khỏe hơn rồi nói sau,hảo hảo nghĩ ngơi” Vương gia an ủi Triệu Vũ nói,rồi phân phó mọi người hảo hảo chăm sốc tốt Triệu Vũ mới cùng vương phi rởi khỏi phòng.

Triệu Vũ nằm trong phòng hoa lệ, giương mềm mại thật thoải mái rồi hồi tưởng lại chuyện gì đã xảy ra?từ lúc ly khai thâm sơn thôn trấn, Triệu Vũ liền cùng Nghiêm Đông Thành trú ngự tại một thôn nhỏ hẻo lánh cách không xa kinh thành.Nghiêm Đông Thành nói cho Triệu Vũ biết nguyên lai hắn còn một đệ đệ nhưng đệ đệ hắn không biết chuyện về thân sinh mẫu thân và chuyện ngoại công vì phải truy ra hung thủ thiết yếu phải làm quan trong triều đình mà hiện tại thân phận trấn nam vương thế tử là có lợi nhất cho nên Nghiêm Đông Thành muốn dùng cách này muốn Triệu Vũ giảo mạo đệ đệ làm thế tử tiện tìm hiểu tin tức.

Nghiêm Đông thành bắt đầu tìm hiểu hành tung hằng ngày của Triệu Dục, quan sát gần hơn hai tháng rốt cuộc cũng biết được hắn thường săn thú ở ngoài thành,Nghiêm Đông Thành cùng Triệu Vũ mai phục sẵn trong rừng,thừa dịp Triệu Dục rời xa mọi người tầm mắt liền xuống tay với hắn,đánh hắn bất tỉnh sau đó Triệu Vũ lập tức thay đổi quần áo với Triệu Dục.Vì muốn làm cho thật Nghiêm Đông Thành đành thật nặng đánh sau đầu Triệu Vũ nhầm tạo ra tình huống mất trí nhớ,kể từ đó dù hắn không quen thuộc chuyện vương phủ.cho nên hiện tại Triệu Vũ chính thức trở thành Triệu Dục.

Trời gần sáng Triệu Vũ từ từ chuyển tính,lần đầu tiên được ngủ trên giường mềm mại thật thoải mái liền nằm được tí liền ngủ đến sáng.Hắn ngồi dậy đang muốn xuống giường bỗng nhiên một tiểu cô nương ước chừng mười lăm,mười sáu tuổi đưa khăn thỉnh Triệu Vũ rửa mặt, cũng hầu hạ hắn rửa mặt chải đầu.Triệu Vũ được hầu hạ cảm thấy không kịp thích ứng nhưng vẫn để thị nữ làm tiếp.Rửa mặt chảy đầu xong,bỗng nhiên thị nữ thân thủ muốn cởi trung y của Triệu Vũ làm hắn sợ đến mức lui ra phía sau vài bước kêu lên : “ngươi muốn làm gì?”

Thị nữ không nghĩ tới Triệu Vũ sẽ có hành động thế cũng làm cho bị hoảng sợ vội vàng quỳ xuống đáp: “Nô tỳ chính là muốn hầu hạ thế tử thay quần áo”.Lúc này mới phát hiện nguyên lai trên người còn dính vết máu trên trung y “ách không cần,ta tự mình thay” Triệu Vũ hồi đáp,liền nghĩ đến ngay đến cả trung y cũng cần người hầu hạ,các cậu ấm như thế nào lại như vậy lười.Ai ngờ thị nữ lại khóc lên,ủy khuất nói : “thế tử,có phải hay không bích liên có nơi nào làm không tốt,thỉnh thế tử tha thứ”Nguyên lai nàng kêu Bích Liên nhưng là lời nói của nàng làm cho Triệu Vũ không hiểu,chính mình không quở trách nàng,lại không cần nàng giúp hắn thay quần áo như thế nào lại khóc,chính mình như vậy đáng sợ sao?Xem nàng đáng thương bộ dạng,Triệu Vũ có chút không đành lòng,đành đem ngữ phí nhu hòa chút nói: “ta không trách ngươi,ta chỉ có chút không nhớ rỏ chuyện trước kia, có chút không quen,mặc quần áo đơn giản ta chính mình có thể tự thay,thật sự không cần ngươi hỗ trợ”.Bích Liên trừng lớn mắt nhìn Triệu Vũ,nàng có chút ngạc nhiên,nàng không ngờ chủ tử lại nói như vậy,liền nói: “hầu hạ thế tử thay quần áo là bổn phận của Bích Liên,Bích Liên nếu làm không tốt thỉnh thế tử trách phạt”.Triệu Vũ trong lòng nghĩ thầm: “xem ra đệ đệ ở trong phủ quá bá đạo, ngay cả hạ nhân đều e ngại hắn”.

“Vậy được rồi,ta hiện tại phân phó ngươi không cần hầu hạ ta thay quần áo đây là mệnh lệnh của ta,ngươi hiện ta ra ngoài trước,ta thay xong sẻ kêu ngươi tiến vào có thể chứ?”Triệu Vũ đành phải dùng phương thức khác nói.Bích Liên vẫn không thể tin được lỗ tai mình nhưng thế tử đã hạ lệnh,phải tuân lênh liền rời khỏi phòng,đóng lại cửa phòng đứng ở ngoài cửa.

Sau một hồi lâu,Bích Liên nghe tiếng Triệu Vũ gọi vào,liền lập tử đẩy cửa đi vào chỉ thấy Triệu Vũ đã mặc xong quần áo,tuy rằng trên tráng đang quấn vãi băng nhưng vẫn không mất khí chất tao nhã tuấn lãng mà Bích Liên cảm thấy hôm nay Triệu Dục so với bình thường ôn nhu thánh tú hơn,không khỏi muốn nhìn vài lần nhưng là nhìn lại làm cho chính mình có chút ngượng ngùng đỏ mặt.

“Ngươi tên Bích Liên?” Triệu Vũ hỏi

“Nô tỳ ở”Bích Liên đáp.

“Bích Liên ta hỏi ngươi bình thường ta làm những gì?”Triệu Vũ hỏi nhưng thấy Bích liên bộ dạng khó hiểu liền tiếp tục hỏi : “của ta ý tứ là,ta hiện tại bị thương ở đầu hoàn toàn không nhớ ta rốt cuộc là ai,phải làm gì.Ngươi có thể nói cho ta biết, mang ta đi những nơi quen thuộc?”

Nếu Triệu Dục không phải đang thật thật thật đang đứng trước mặt chính mình thì Bích Liên nằm mơ cũng sẽ không nghĩ đến nàng tận mắt thấy,chính tai nghe chuyện.Tuy rằng,chính mình được phân phố hầu hạ Triệu Dục không lâu nhưng nàng cũng nghe một số tin đồn xấu của Triệu Dục.Chỉ vì Triệu Dục tính tình không tốt thường xuyên vô cớ xa thải tỳ nữ.Nghĩ đến việc nàng được phân phối đến hầu hạ Triệu Dục nàng thật không muốn nhưng là thân nô tỳ không có quyền lựa chọn.Vừa mới bắt đầu coi như hảo nhưng lâu ngày Triệu Dục lại có ý đồ bất lương với nàng.

Bích Liên bắt đầu sợ hãi cùng Triệu Dục một mình chung với hắn, chỉ vì hắn nhân cơ hội lại động tay động chân, may

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net