Phong tuyết vô tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Rabbit

Thể loại: Bách hợp, kiếm hiệp, tiên hiệp, cái gì hiệp đều ở chỗ này, tạm gọi là liên hiệp.

Rating: Có một sự dâm mỹ nhẹ ở chỗ này...

Văn án: Chuyện xưa kể về Thánh nữ cùng Ma vương triền miên tình kiếp, thế gian này tồn tại ba tầng ngăn cách, Ma Giới, Nhân Gian, Tiên Cảnh, một kẻ là ác ma của Ma Giới mang trong mình sức mạnh to lớn của thiên đạo và ma đạo, trải qua vạn năm tồn tại nhàm chán ở nhân gian thì gặp gỡ một nữ tử băng tuyết ôn nhu, đồng thời nàng cũng lãnh diễm vô tình, có lẽ tính cách rất mâu thuẫn đi, bất quá đó cũng là vì thân bất do kỷ, ác ma cả đời ngôn cuồng tự đại, là kẻ bất khả chiến bại trong thiên hạ này, nhưng kể từ thời khắc gặp gỡ nữ tử băng tuyết ôn nhu này thì ác ma dần luân hãm vào ái tình nghịch luyến với chính con mồi của mình....oOo...Chương 1Gió thổi qua vùng đất lạnh giá bao phủ đầy băng tuyết,nơi này hoang vắng không một bóng người,không gian yên tĩnh bất chợt truyền đến thanh âm huyên náo,phương xa có vài thân ảnh đang bay đến đây,bọn họ thi triển ma pháp làm cho Tuyết Sơn rung chuyển mạnh,tuyết trắng từ trên đỉnh núi rơi tán loạn xuống bên dưới,trên vách núi lộ ra một hang động bằng băng tuyết,Cao Trung bay đến bên cạnh hang động dùng thanh kiếm khắc vài dòng chữ cổ lên cánh cửa bị phong ấn bằng ma pháp,nhưng uy lực của phong ấn quá lớn không cách nào hóa giải được,năm người còn lại đến giúp một tay,bọn họ dồn hết toàn lực đánh vào bức tường phong ấn đang phát ra đạo lam quang,thanh âm lớn vang vọng khắp dãy Tuyết Sơn,phá vỡ sự yên tĩnh từ ngàn năm qua của nơi này,cuối cùng thì phong ấn cũng được hóa giải.

"Đại ca,chúng ta thành công rồi"

"Tốt lắm mau đi tìm chủ tử thôi"

Cao Trung mừng rở nhanh chống đi vào bên trong hang động,bọn họ đã mất nhiều năm cố gắng tìm ra phương pháp hóa giải phong ấn để truy tìm một người,cuối cùng thì ngày mà họ mong đợi cũng đã đến,mọi người đi vào bên trong nhìn thấy có vô số bảo thạch lấp lánh được khảm nạm trên vách hang động tạo thành ánh sáng huyền ảo,cách đó không xa có một cổ quan tài làm từ băng tuyết gần như trong suốt,người nằm bên trong quan tài là một mỹ thiếu niên thần thái phiêu dật,mang theo một loại khí chất lãnh khốc ma mị,mái tóc dài bạc màu tán lạc trên vai,hắn tựa như đang ngủ say trong giấc mộng kéo dài ngàn năm,đây chính là người mà bọn họ cần tìm.

Cao Trung niệm thầm mấy câu tâm pháp,hắn dùng thanh kiếm gạch một đường trên cánh tay mình,máu tuông trào ra ngoài rơi xuống khe hở trên quan tài,tay hắn chảy ra bao nhiêu máu đều bị chiếc quan tài hấp thụ hết,ngay lúc này thì quan tài bằng băng hiện lên nhiều vết nứt,nhanh chống lan ra khắp nơi trên quan tài,nó vỡ tung thành từng mãnh nhỏ,mỹ thiếu niên dần thức tĩnh,hắn chậm rãi mở mắt ra quan sát xung quanh,chỉ thấy một đám người xa lạ đang quỳ trước mặt mình,đám người cùng nhau hô to.

"Chúc mừng chủ tử đã tĩnh lại,chúng thuộc hạ nguyện cả đời tận trung vì ngài,giúp ngài lấy lại thiên hạ"

"Là ngươi đã đánh thức ta sao ?"

Khang Vô Phong thần thái ảm đạm đi đến bên cạnh Cao Trung,hắn gật đầu chấp tay tỏ ý cung khí,Khang Vô Phong hơi cong lên khóe miệng mỉm cười tà mị.

"Làm rất tốt,ta từng hứa nếu ai có thể đánh thức ta,thì ta sẽ ban thưởng cho kẻ đó,hãy đón nhận sự ban thưởng mà ta dành cho ngươi"

Khang Vô Phong dùng ma pháp hút cạn yêu khí trong người Cao Trung,Khang Vô Phong phẩn nộ vì đám người thấp hèn này dám đánh thức mình,chỉ trong nháy mắt thân thể của Cao Trung đã biến thành những hạt bụi nhỏ bé tan biến vào hư không,đám người còn lại vô cùng khiếp sợ khi nhìn thấy Khang Vô Phong hai mắt đỏ rực như máu tươi,trên trán hiện lên một chữ cổ xưa có nghĩa là Yêu,chữ yêu này không phải đại biểu cho ái tình mà chính là yêu ma,có một đạo ánh sáng hắc ám bao quanh lấy thân thể hắn,bọn họ sợ hãi nhanh chống chạy ra khỏi hang động,nhưng còn chưa bay được bao xa thì đã bị Khang Vô Phong trói chặt bằng những sợi dây ma pháp phát ra ánh sáng màu đỏ,yêu khí trong người bọn họ cũng bị nó hút cạn,chỉ trong nháy mắt đám người còn lại cũng cùng chung số phận với Cao Trung,bọn họ vốn là yêu quái có ngàn năm tu vi lại bị Khang Vô Phong hút cạn yêu khí dễ như trở bàn tay,không nhận được ban thưởng còn bị mang họa sát thân vì lòng tham của mình.

Khang Vô Phong bay vô định ở trên không trung,hắn cũng không biết hiện giờ là niên đại nào rồi,mình đã ngủ qua bao lâu,nhưng cho dù là niên đại nào đi nữa thì cũng không khác biệt gì đối với hắn,bởi vì hắn vốn dĩ là bất tử,thời gian trôi qua không thể làm hắn chết đi chỉ có sự nhàm chán đang ăn mòn thân xác hắn,trải qua vạn năm tồn tại chốn nhân gian này,ngoài chuyện giết chốc ra thì không có bất luận điều gì trong thiên hạ làm cho hắn hứng thú.

Trên đỉnh núi Ngũ Quan có một vị cao nhân mái tóc bạc trắng đang đứng bên trong đình viện ngắm nhìn phương xa,hắn cảm nhận được một loại ma khí cường đại đang bao quanh ở Tuyết Sơn,đây tuyệt đối không phải những loại ma khí thông thường,bên cạnh hắn là Thuật Lâm đồ đệ của hắn,Âu Dương Thiện sắc mặt ngưng trọng,thở dài một tiếng.

"Thiên Ma đã xuất hiện,mai này thiên hạ khó tránh khỏi tai kiếp"

"Ý sư phụ là Thiên Ma trong truyền thuyết sao ?"

Âu Dương Thiện trầm mặc gật đầu,hắn tuy có tu vi cao thâm,lại là trưởng môn của Liên Anh phái,một môn phái của những người tu tiên rất nổi danh,nhưng suy cho cùng hắn cũng chỉ là hậu bối,năm xưa hắn từng nghe tổ sư gia nói qua Thiên Ma cũng chính là kẻ đã gây ra trận chiến làm cho sinh linh lầm than,người trong giới tu tiên chết dưới tay Thiên Ma nhiều vô số,tàn tích ở trên núi Cửu Vân cũng chính là vết tích lưu lại của cuộc chiến xảy ra hàng ngàn năm về trước,cũng từ sau trận chiến giữa những người trong tiên đạo và ma đạo diễn ra thì Thiên Ma cũng đã biến mất,mấy ngàn năm sau nó lại lần nữa xuất hiện đây thật sự là một điềm xấu.

Thiên Ma là hai từ làm cho người trong thiên hạ này phải khiếp sợ khi nghe đến,không ai biết rõ lai lịch của Thiên Ma từ đâu mà xuất hiện,càng không biết rõ sau trận chiến đó thì hắn đã đi đâu,trải qua mấy ngàn năm thái bình thịnh thế nay lại sắp gặp phải tai kiếp,làm cho người trong giới tu đạo cũng như ma đạo dậy sóng,không chỉ giới tiên đạo lo lắng bất an,mà ngay cả ma đạo cũng lo sợ vì Thiên Ma vốn là đơn độc không bang phái,càng không phân rõ là chánh hay tà,chỉ cần nhìn thấy người mà hắn không thích thì tin tưởng kẻ đó khó tránh khỏi cái chết,hắn mang trên người một loại ma lực vô cùng cường đại,không có bất kỳ ai có thể hấp thụ được nguyên khí trong người hắn,vì mỗi lần bọn họ muốn hấp thụ đạo lam quang trong thân thể hắn thì đột nhiên có một đạo hồng quang hút ngược lại nguyên khí của họ,đạo lam quang trong thân thể hắn cũng chính là đại diện cho tiên khí,mà hồng quang cũng chính là ma khí,nhưng Thiên Ma lại có thể hấp thụ nguyên khí của kẻ khác để gia tăng ma pháp cho bản thân,cũng chính vì điều này mà Thiên Ma ngày càng lớn mạnh và bất khả chiến bại.

Trong lúc cả thiên hạ đang náo loạn lo chuẩn bị đối phó với Thiên Ma thì Khang Vô Phong lại dững dưng trước mọi vật,Khang Vô Phong hai mắt đỏ rực,cả người lơ lửng trên không trung,hắn lãnh đạm nhìn xuống ngọn núi Cửu Vân bên dưới,nơi này trước đây vốn không phải là hỏa sơn,lửa đỏ ở bên trong nhìn giống như nham thạch nhưng nó không phải nham thạch,mà nó chính là máu của vô số người trong tiên đạo và ma đạo tạo thành,đây chính là tàn tích của cuộc chiến hàng ngàn năm trước,Khang Vô Phong thi triển ma pháp tạo nên một đạo hồng quang lao thẳng xuống lửa đỏ nóng rực bên dưới,bề mặt lửa đỏ càng lúc càng phun trào nhiều hơn,chỉ trong nháy mắt một thanh kiếm điêu khắc tinh xảo từ bên dưới lửa đỏ lao thẳng lên bầu trời,quanh thân nó hiện lên những thứ ánh sáng tựa như tia chớp màu đỏ rực,nó cũng chính là Vô Cực thần kiếm mà Thiên Ma từng sử dụng.

Vô Cực thần kiếm có uy lực rất lớn,có thể nói là gặp thần sát thần gặp quỷ sát quỷ,lúc thanh kiếm được thoát khỏi lửa đỏ thì Cửu Vân sơn rung chuyển mạnh, lửa đỏ bên trong phun trào ra ngoài làm cháy cả khu rừng xung quanh nó, Khang Vô Phong ngắm nhìn Vô Cực thần kiếm trong tay mình, đây cũng chính là thần binh của hắn, nó đã đi theo hắn trong nhiều cuộc chiến, nhưng hắn rất ít khi sử dụng nó vì không muốn làm dơ thanh kiếm của mình, những kẻ từng chết dưới tay Vô Cực thần kiếm cũng xem như đã có vinh dự, Khang Vô Phong tiếp tục nằm trên đám mây ngủ một giấc dưỡng thần.

Chương 2

Người trong thiên hạ vừa lo đối phó với Khang Vô Phong vừa lo chạy đi tìm bà mai,chính vì thiên hạ sắp đại loạn cho nên bọn họ càng phải nhanh chống gả nữ nhi của mình ra ngoài,bởi vì trong truyền thuyết từng nhắc qua Khang Vô Phong là một kẻ đa tình,nữ tử xinh đẹp trong thiên hạ này nếu bị hắn nhìn thấy thì các nàng nhất định sẽ biến thành tàn hoa bại liễu,cho nên bọn họ càng phải nhanh gả nữ nhi đi sớm một chút,như vậy vẫn tốt hơn để nữ nhi của mình rơi vào tay hắn.

Bên trong phủ vương gia mọi người đang nháo nhào chạy đi tìm quận chúa,hôm qua vừa nghe đến tin vương gia muốn gả nàng ra ngoài thì hôm nay nàng liền biến mất không rõ tung tích,Kiều Vinh vô cùng phẩn nộ khi nghe nói Kiều Khả Hân đã bỏ trốn,hắn không ngờ nàng lại dám gây ra loại chuyện như vậy,nếu để nàng vô tình rơi vào tay Khang Vô Phong thì đây chính là tai họa,thiên hạ này nam nhân nào lại không muốn làm hiền tế của hắn,chỉ cần hắn mở miệng thì có bao nhiêu nam tử đến cầu hôn đây,trước kia có biết bao nhiêu người đến phủ vương gia cầu hôn cũng đều bị cự tuyệt.

Bởi vì vương gia hết mực sủng ái nữ nhi của mình,nên hắn không muốn gả nàng đi quá xa,hơn nữa hắn không cần nữ nhi được gả vào nhà giàu có hay quyền cao chức trọng,chỉ cần nàng gật đầu đồng ý thì cho dù là tên khất cái hắn cũng sẽ tiếp nhận,bởi vì hắn không muốn nàng gả cho nam nhân mà nàng không yêu,nhưng bây giờ tình thế đã biến đổi,hắn không thể chờ đợi nàng ưng ý mới gả nàng đi,hắn làm vậy cũng chỉ vì suy tính cho hôn nhân đại sự của nàng,không ngờ Kiều Khả Hân lại vì việc này mà bỏ nhà ra đi làm cho Kiều Vinh vừa hận vừa lo lắng.

Tại một khách điếm mọi người đang dùng bữa bên dưới đại sảnh thì nhìn thấy có một vị tiểu công tử dung mạo như hoa như ngọc đi vào,mọi người rất dễ dàng nhận ra tiểu công tử này là nữ cải nam trang,bởi vì trên đời này nào có nam tử xinh đẹp như vậy,Kiều Khả Hân thấy mọi người nhìn mình nàng cũng không bận tâm,sai tiểu nhị đi chuẩn bị một căn phòng thượng hạn cho mình,cả ngày hôm nay nàng phải chạy trốn khỏi sự truy đuổi của quan binh,làm cho nàng vô cùng khổ sở,bây giờ chỉ muốn nghĩ ngơi lấy lại khí lực,nàng không biết Thiên Ma là tên quỷ háo sắc nào lại để cho phụ vương vì hắn mà ép buộc nàng thành thân sớm,tuy nàng đã mười sáu tuổi đến lúc phải xuất giá nhưng nàng vẫn còn chưa có vui chơi thỏa thích,làm sao có thể cam nguyện trở thành nương tử của kẻ khác.

Kiều Khả Hân lâm vào hoàn cảnh này cũng là vì Khang Vô Phong ban cho,nàng vô cùng hận hắn,Kiều Khả Hân lôi mười tám đời tổ tông của Khang Vô Phong ra mắng chửi một trận cho hả giận,nàng vốn tưởng hắn chỉ là truyền thuyết không ngờ lại có thật,nhưng nếu hắn thật sự tồn tại thì nên sớm đến tìm nàng mới phải,bởi vì nàng chính là nữ tử xinh đẹp nhất Nam Phương quốc này,Kiều Khả Hân cho dù có tưởng tượng cũng sẽ không nghĩ đến Khang Vô Phong thật sự đã tới nơi rồi,còn đang ngồi bên ngoài ngắm nhìn nàng.

Khang Vô Phong trầm tĩnh cầm lên ly rượu uống cạn,hắn đã sớm nhận ra Kiều Khả Hân là thân nữ nhi,bởi vì Khang Vô Phong cũng là nữ nhi,bất quá cao hơn so với nữ nhân bình thường một chút cho nên người trong thiên hạ lầm tưởng nàng là nam nhân,tuy bị hiểu lầm nhưng nàng cũng không đính chính,bọn họ còn đặt cho nàng cái danh hiệu Thiên Ma,tựa như ám chỉ nàng lai tạp giữa thiên đạo và ma đạo.

Khang Vô Phong cũng không phải quỷ háo sắc như mọi người nghĩ,kỳ thật nàng là một người siêu cấp thuần khiết từ trong ra ngoài,nàng thường hay bắt những mỹ nữ xinh đẹp trong thiên hạ là chuyện có thật,nhưng bắt các nàng là dùng để hấp thụ âm khí trong người,chứ không phải cái loại dâm đãng mà mọi người từng nghĩ,bất quá tiến hành phương thức cũng gần giống với tên hái hoa đạo tặc,nên mọi người nghĩ như vậy cũng không hẳn là sai,Khang Vô Phong đi vào phòng ngồi đối diện Kiều Khả Hân,cảm thấy nàng dung mạo rất xinh đẹp,làn da lại càng trắng như tuyết,Khang Vô Phong mỉm cười tà mị nhìn nàng.

"Xin chào tiểu thư,tại hạ gọi là Khang Tướng Công,ngươi có thể gọi ta là Tướng Công thì ta cũng không ngại,không biết tiểu thư tên họ là gì ?"

"Bổn tiểu thư tên họ là gì thì liên can gì đến ngươi,vị công tử này nếu như ngươi là người có học thức thì nên mau chống đi ra ngoài,đừng ở đây cản trở ta dùng bữa"

Kiều Khả Hân hơi e thẹn nhìn mỹ thiếu niên trước mắt,hắn chính là nam tử tuấn mỹ nhất mà nàng từng gặp qua,hàng mi nồng đậm khiến cho ánh mắt càng thêm ma mị,so với nữ nhân càng xinh đẹp mê người hơn rất nhiều,nàng chỉ có thể dùng hai từ để hình dung về hắn đó chính là "Yêu nghiệt",nhưng hắn lại có hành động quá vô phép làm cho nàng mất đi mấy phần thiện cảm,Khang Vô Phong cười nhạt,nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay trắng như tuyết của Kiều Khả Hân.

"Ta tuy là không có học thức nhưng vô lại thì có thừa,vậy nên ta càng không cần phải rời đi,vì ta biết ngươi rất có hứng thú với tên vô lại như ta"

"Ngươi...tên vô lại này mau cút ra ngoài..."

Kiều Khả Hân còn chưa nói xong đã bị Khang Vô Phong ôm vào lòng,Khang Vô Phong kéo lên tay áo của Kiều Khả Hân phát hiện trên cánh tay trắng như tuyết hiện lên một chấm nhỏ màu đỏ,đây chính là thủ cung sa vật để minh chứng cho một nữ nhân còn là xử nữ,Khang Vô Phong cười lạnh,nữ tử này chính là loại mình cần,Kiều Khả Hân muốn đánh cho Khang Vô Phong một trưởng nhưng lại bị nắm chặt cánh tay,càng muốn tránh thoát càng bị Khang Vô Phong ôm chặt lấy,Khang Vô Phong nhẹ nhàng vuốt ve vòng eo nhỏ nhắn của nàng,làm cho Kiều Khả Hân càng thêm đỏ mặt,nàng không ngừng giãy giụa.

"Ngươi muốn làm gì,mau buông ta ra nha"

Khang Vô Phong nhìn thấy Kiều Khả Hân hai má đỏ ửng,vẻ mặt lại ngạo kiều không chịu khuất phục dưới sự "dâm uy" của mình,nàng càng thêm vui vẻ,dùng ngón tay thon dài với móng tay sắc nhọn nâng lên càm của Kiều Khả Hân.

"Muốn ta buông ngươi ra cũng được,mau gọi ta một tiếng tướng công đi,tướng công nhất định sẽ chiều theo ý tiểu nương tử"

"Bại hoại,đừng hòng ta gọi ngươi như thế"

Kiều Khả Hân thân là quận chúa nổi danh ngang tàn bá đạo,vô pháp vô thiên,chỉ có người khác bị nàng ức hiếp chớ không có chuyện ngược lại,tuy nàng không thể tránh thoát tên vô lại này,nhưng nàng còn lâu mới chịu làm theo ý của hắn,nàng lại tiếp tục giãy giụa,Khang Vô Phong dùng ánh mắt ma mị nhìn nàng,Kiều Khả Hân bị thứ ánh sáng đỏ rực trong mắt đối phương làm cho đầu óc mơ hồ,ngã vào lòng Khang Vô Phong hôn mê bất tĩnh,Khang Vô Phong tà cười,hai thân ảnh dầng trở nên mờ ảo rồi biến mất trong nháy mắt.

Khang Vô Phong mang Kiều Khả Hân đến một nơi xây dựng trên đỉnh núi Tuyết Sơn,nơi này chính là một tòa thành cổ bằng đá đen được dựng nên bởi ma pháp của Khang Vô Phong,hai bên đường đi có rất nhiều thuộc hạ canh giữ,Khang Vô Phong ôm Kiều Khả Hân đến một căn phòng rộng lớn,đặt nàng nằm xuống chiếc giường có trải những tấm lụa mỏng êm ái,Khang Vô Phong nhanh chống cởi ra y phục Kiều Khả Hân,ngắm nhìn thân thể trắng như tuyết không chút tỳ vết của nữ tử đang ngủ say trên giường,Khang Vô Phong nhẹ nhàng vuốt ve thân thể của Kiều Khả Hân,trong lúc đang chuẩn bị "hấp thụ" âm khí thì ngoài cửa truyền đến tiếng người kêu gọi,Khang Vô Phong nhíu chặt chân mày nhìn ra ngoài cửa,môi bạc phát ra ngữ điệu trong trẻo lạnh lùng.

"Có chuyện gì ?"

"Hồi bẩm giáo chủ thuộc hạ mới bắt được một người đi lạc đến nơi này"

"Chuyện nhỏ này ngươi cũng bẫm báo hay sao,làm cho người đem giết chết đi"

Khang Vô Phong hơi phẩn nộ vì đám thuộc hạ vô dụng chỉ có việc nhỏ như vậy cũng thông truyền với nàng,cản trở nàng làm chánh sự,trong lúc đang ôm lấy Kiều Khả Hân thì lại nghe hắn nói.

"...Nhưng là nàng rất xinh đẹp"

"Xinh đẹp liền giữ lại,lát nữa bổn giáo chủ đi nhìn"

"Dạ giáo chủ,thuộc hạ xin phép cáo lui"

Khang Vô Phong biết hắn đã rời đi liền nhanh chống cởi ra y phục của bản thân,vóc người cao gầy hoàn mỹ bại lộ bên ngoài hư không,nhẹ nhàng nằm lên thân thể mềm mại của nữ tử đang ngủ say,ôn nhu xoa dịu sự lạnh giá quanh thân thể Kiều Khả Hân,nhẹ nhàng đặt xuống môi nàng một nụ hôn,mơ hồ có một luồng ánh sáng màu lam mờ ảo bên trong thân thể Kiều Khả Hân bay đến trên người Khang Vô Phong,Kiều Khả Hân an tĩnh ngủ say trong giấc mộng đẹp không hề hay biết có ngoại vật đang tiến vào thân thể mình.

Khang Vô Phong cảm thấy nữ tử ngủ say nằm yên bất động như xác chết thật là không có nhiều tình thú,nhưng bản thân đang hấp thụ âm khí chứ không phải hoan ái,nên chuyện này cũng liền không cần câu nệ,Khang Vô Phong sinh ra đã là âm thác dương sai,càng gần gũi với nữ nhân thì khiến dung mạo tuấn mỹ của nàng trở nên ma mị hơn,ma pháp cũng gia tăng đáng kể,nhất là khi hấp thụ âm khí của một xử nữ,tựa như yêu hồ hấp thụ dương khí của nam nhân,làm cho dung mạo các nàng càng trở nên yêu nghiệt hơn. 

Chương 3

Kiều Khả Hân tĩnh lại cảm giác toàn thân đau nhức,thân thể nặng trĩu đầu óc nhẹ như đang ở trên mây,nàng không còn chút khí lực nào,hạ thân truyền đến cơn đau làm cho nàng vô cùng thống khổ,phát hiện mình nằm lỏa thể trên giường,thân thể trắng như tuyết hiện lên chổ tím chổ xanh,tựa như bị người mang ra hành hạ dã man,đôi mắt to tròn xinh đẹp không ngừng tuông rơi nước mắt,nàng biết thân trong sạch của mình đã bị tên ác ma đó lấy đi,làm cho nàng vô cùng thống khổ,gục đầu trong mền mà khóc thúc thích,đột nhiên bên ngoài truyền đến ngữ điệu ôn nhu.

"Tiểu nương tử thế nào lại khóc ?"

Kiều Khả Hân quay đầu lại thấy Khang Vô Phong từ ngoài cửa đi vào,làm cho nàng vừa hận vừa hoảng sợ,xấu hổ lấy mền che đi thân thể mình,hắn mang nàng ra dày vò bây giờ còn hỏi tại sao nàng khóc,Kiều Khả Hân dùng ánh mắt oán hận liếc nhìn Khang Vô Phong.

"Ngươi này súc sinh,mau cút đi"

"Bây giờ tiểu nương tử đã là người của ta rồi,sau này ta sẽ không làm tổn thương ngươi nữa"

Khang Vô Phong mỉm cười tà mị,tiến đến bên cạnh nhẹ nhàng ôm lấy thân thể nhỏ bé đang run rẫy vì sợ hãi của Kiều Khả Hân,bây giờ nàng không còn là quận chúa kiêu ngạo nữa,nàng tựa như con mèo nhỏ bị thương,đôi mắt đẫm lệ mông lung ngẩng đầu lên nhìn Khang Vô Phong.

"Ta muốn về nhà,vang cầu ngươi buông tha cho ta đi,chỉ cần ngươi chịu thả ta đi thì bao nhiêu tiền ta cũng có thể đưa cho ngươi"

"Ta vốn là không có cần tiền,nơi này sẽ là nhà của ngươi,sau này cũng đừng mong ly khai ta"

Khang Vô Phong hôn nhẹ lên mặt Kiều Khả Hân,làm cho nàng buồn bực lùi đi chổ khác không cho đối phương chạm đến mình,bây giờ nàng rơi vào tay hắn muốn trốn thoát không phải chuyện dễ dàng,nếu nàng có thể trở về nàng nhất định kêu phụ vương mang hắn vào cung cho Tề công công "triệt hạ nguồn cảm xúc" của hắn,sau đó hành hạ để nửa đời sau của hắn phải sống trong đau khổ cho tới chết,Kiều Khả Hân đang hoang mang tìm cách bỏ trốn thì Khang Vô Phong lại tới nơi,nàng hoảng sợ lùi vào gốc tường,vang xin không thể lay chuyển được hắn,bây giờ nàng lại chuyển sang hâm dọa.

"Ta chính là quận chúa,ngươi dám bất kính với ta,phụ vương của ta sẽ không buông tha cho ngươi,hắn sẽ chu vi cửu tộc nhà ngươi"

Khang Vô Phong đang tự trêu đùa đuôi tóc của mình,nghe được những lời hâm dọa này nàng giả bộ như mình rất sợ hãi,tỏ ra kinh ngạc liếc nhìn Kiều Khả Hân.

"Nhà của ta cộng luôn phụ mẫu chỉ có ba người mà thôi,ngươi tính thế nào chu vi cửu tộc nhà ta ?,bây giờ tiểu nương tử đã là người của ta,có tính hay không chu vi luôn cả ngươi ?"

"...Xuất khẩu cuồng ngôn,ta không phải người của ngươi,tiểu nương tử là để cho tên điêu dân như ngươi tùy tiện gọi hay sao,mau cút đi đừng chạm đến ta"

Kiều Khả Hân đôi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net