Phù sinh nhược mộng - P1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên gốc: 浮生若梦

Tên dịch: Cuộc đời phù du như giấc mộng

Tác giả: Lưu Diên Trường Ngưng -流鸢长凝

Thể loại: Bách hợp [GL], xuyên không, mất quyền lực lịch sử, ngược luyến tàn tâm.

Tình trạng bản raw: 5 quyển -106 chương hoàn.

Editor: Bách Linh

Văn án:
Trở lại Đại Đường những năm khói lửa, khuynh tẫn một đời chỉ vì muốn được gần nhau.
Biến động bất ngờ, hồng nhan bi ca, cuộc đời phù du, bao giờ mới yên vui.
Im lặng chờ đợi, yêu không dám nói, bước cuối cùng, muốn thế nào mới dám bước ra?.
Xuyên qua gió lửa, bỗng nhiên quay đầu lại, người có còn tại nơi đó
xướng [TDca] không?
Ôn nhu của nàng mềm mại như mây, phản chiếu tại trái tim vốn đã vong tình của ta.
Nếu thời gian có thể quay trở lại, có thể lại đem tóc xanh đổi một đời?.
Không hối hận, trải qua quanh co ngoặt ngoèo cũng là say.
Trong chỗ tình sâu mới hiểu hết bi thương.
Tây tiến đường rất xa, nhìn lại chỉ mây khói.
Ai giữ chân chợt bừng tỉnh.
Tìm tìm kiếm kiếm, không thể quên.
Chúng ta đã từng ước định.
Lúc đó trăng sáng, mây nhẹ nhàng trôi.
Không thể quên được phần tình cảm này.
[Đã tng ước định]
Bao nhiêu rêu xanh mới phủ kín hết tường?.
Mưa to cỡ nào mới cần dù?.
Ngoài đình hoa lại lơ đãng rơi.
Dòng nước tiễn đưa gọi ta không nỡ muốn.
Gió thổi bên bờ xốn xang hai hàng liễu.
Nàng cúi đầu khóc tiếc những ngày qua.
Chiều tà rọi chiếu mái hiên ánh nơi cửa sổ.
Ngày trước thản nhiên giờ buồn bã.
Mỗi chữ mỗi câu đau không thể nói.
Nàng ngồi nhìn duyên phận kết thúc.
Lúc đổi ý lòng nhiều tiếc nuối.
Cũng chỉ là nói xuông.
Ta đứng dậy an tĩnh thắp hương.
Ta ngừng nhớ của nàng hình dáng.
Nhắm mắt lại quật cường.
[Mi chmi câu đau không thnói]
Từng cảm động qua là đã trọn vẹn.

Li dn
"Kim tịch dĩ hoan biệt, hòa hội tại hà thì?" (Đêm nay vui đã hết, bao giti thái bình?)
Tiếng ca u oán vang lên ở tiểu trấn Giang Nam trước mắt, không hiểu sao tim đập nhanh,
nhất thời trào dâng một chút thê lương cùng hoảng hốt.
Yến Tử Thanh không khỏi nâng tay che ngực, khuôn mặt tuấn tú thoáng chốc trở nên
trắng bệch.
"Tử Thanh, cậu làm sao vậy?" Tiểu cân ban (1) Trầm Linh thấy thế liền lại gần, đưa tay
sờ soạng trán cô: "Không phát sốt mà, như thế nào sắc mặt cậu lại đột nhiên kém vậy?"
"Tôi không sao..." Tử Thanh mãnh liệt hít sâu mấy hơi, đứng thẳng dậy: "Có thể là hơi
mệt."
"Đã nói cậu đừng cố chấp như thế rồi, tác phẩm để triển lãm ảnh kỳ thật đã xong xuôi,
thiếu mấy tấm về văn hoá Giang Nam thì cũng đâu ảnh hưởng bao nhiêu. Cậu cứ phớt lờ
thân thể mà một ngày một đêm không nghỉ, cho dù là người năng động phóng khoáng lạc
quan cũng thừa nhận không nổi đâu!" Cau mày, Trầm Linh cúi xuống xem xét Tử Thanh,
liếc một cái: "Cẩn thận không thiết nương tử (2) lão đại của chúng ta ngã xuống, Hồng
Phấn quân đoàn chắc phải khóc thét mất."
Kỳ thật cái gọi là "Hồng Phấn quân đoàn" là chỉ Tử Thanh cùng các bạn học và bạn bè ở
triển lãm ảnh.
"Ha ha, tôi dám nói cậu là người thứ nhất sẽ không khóc!" Cảm giác tim đập nhanh dần
dần biến mất, mày Tử Thanh mới giãn ra, một chút ý cười trong đáy mắt trong suốt, tràn
đầy không phải nhu ý nữ tử, mà là nam tử anh khí.
Thân mình Trầm Linh chấn động, đột nhiên thực sự không chống lại được ánh mắt của
cô: "Tôi chắc chắn sẽ khóc!"
Cảm thấy không khí có chút cứng ngắc, Tử Thanh đột nhiên cười ha hả: "Tôi nói vui mà
thôi, cậu đừng tưởng thật a."
Trầm Linh ảm đạm cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Một chút cậu cũng không cảm giác được
sao?"
"Cái gì?" Tử Thanh nhìn bộ dáng mất mát của cô: "A Linh, có phải cậu có chỗ nào không
thoải mái không?"
"Ngu ngốc! Đại ngu ngốc!" Trầm Linh đột nhiên hét to một tiếng. "Giờ tôi thực muốn
lập tức bắt cậu đi bệnh viện!"
"Vì sao tôi phải đi bệnh viện? Tôi hiện tại tốt lắm a!"
"...."
"...."
Đột nhiên trầm mặc, Tử Thanh dường như phát hiện ra cái gì, mở miệng dò hỏi: "Cậu sẽ
không giống đám hồng phấn kia, muốn bắt tôi đi bệnh viện để phẫu thuật biến đổi...?"
"Đúng vậy, như vậy là tôi có thể..." Trầm Linh chợt thu nhỏ miệng lại, mặt phá lệ đỏ
ửng rạng rỡ.
Cười chua sót, Tử Thanh lắc đầu: "Nếu tôi không thay đổi thì sao?"
"Vậy thì thực đáng tiếc...Nếu cậu là một chàng trai, chậc chậc, nhất định khiến vô số
người mê đảo."
Tử Thanh thở dài, không thèm nhắc lại. Đời này, nhất định là phải cùng làm bạn với cô
độc, vì thế gian này không có "nếu". Nhất định thế. Mặc kệ là vui hay buồn, đều phải
thừa nhận.
"Minh đăng chiếu không cục, du nhiên vị hữu kì." (Đèn kia soi thế cc, bao gimi thn
nhiên)
Tiếng ca u oán lại xuất hiện một lần nữa, Tử Thanh theo bản năng ôm ngực, nhìn chung
quanh tìm kiếm nơi phát ra tiếng ca.
Đá lớn, rêu phong, con hẻm, lối ngõ bình thường của Giang Nam dần dần kỳ dị chớp lên
xuất hiện trước mắt.
Từng bước đi tới, hoảng hoảng hốt hốt tiến lên, bên tai đột nhiên vang lên tiếng Trầm
Linh kêu gọi.
"Tử Thanh! Cậu muốn đi đâu? Tử Thanh! Trở về, trở về, đó là ven cầu rồi, đừng đi nữa!
Đừng, Tử Thanhhhh..........!"
.....
Tim đập nhanh, không biết khi nào đình chỉ, tiếng ca kia càng ngày càng gần, tựa như thể
gần trong gang tấc.
Giương mắt, đưa tay ra, b ắt lấy chỉ là một mảnh hỗn độn, cảnh tượng trước mắt lại trở
thành một mảnh hắc ám mê li...
-------------------------------
(1) cân ban: người hầu, người đi theo.
(2) thiết nương tử: người phụ nữ sắt thép – mạnh mẽ)

Quyển 1: Phong khởi Biện Châu.
(Gió nổi lên ở Biện Châu)
Chương 1: Trang Sinh hiểu mộng (1)

Minh nguyệt kỉ thì hữu, bất tri thiên thượng cung khuyết, kim tịch thị hà niên? (2)
Bên tai, là tiếng côn trùng thưa thớt kêu vang, vừa mở mắt, đầy trời ánh sao phản chiếu
trong đáy mắt, Tử Thanh theo bản năng sờ tìm chiếc máy ảnh trên cổ: "A! Máy ảnh của
mình đâu?!"
Không nhìn không biết, vừa nhìn lại liền bị dọa nhảy dựng!
"Quần áo của mình đâu?!" Tử Thanh không khỏi kêu to một tiếng.
"Không phải công tử đang mặc y phục đó thôi." Thoáng truyền tới một thanh âm khàn
khàn, lại dọa Tử Thanh kinh hãi.
"Tôi...tôi nói là quần áo vốn mặc cơ!" Quay đầu nhìn lão ẩu (3) dưới ánh trăng sáng,
nhất thời ngẩn người, lại quay đầu nhìn xem bốn phía – dưới ánh trăng, nơi này cỏ mọc
đầy, cây cối um tùm, cô linh một gian nhà nhỏ bằng trúc, làm cho Tử Thanh không khỏi
nhớ tới chỗ ở của mấy vị ẩn sĩ thời cổ đại.
Lão ẩu cao thấp đánh giá cô một phen: "Công tử nói mê sảng sao? Một thân y phục này,
lão thân thấy công tử mặc thực vừa người, sao có thể không phải là y phục của công tử?"
"Tôi...tôi..." Thoáng lấy lại bình tĩnh, Tử Thanh cẩn thận liếc mắt đánh giá quần áo trên
người mình – bạch bào ngọc đái, hạc văn lãng ảnh (4), còn trên chân nay đã là một đôi
hài thư sinh bạch sắc. Giơ tay sờ lên đầu vốn phải đầy tóc dài, nhưng giờ đâu còn nữa!
Từng sợi đều đã bị chải vuốt lên búi thành một khối, bao trong một mảnh khăn.
A! Người cổ đại!
Lão ẩu tiến lại gần, đột nhiên cười mở lời: "Ta biết hiện tại công tử khẳng định thực kinh
ngạc, nhưng mà, đây cũng là số mệnh, là con đường mà nhân sinh này ngươi tất phải đi."
"Tôi muốn trở về..."
"Về đâu?"
"Về thời hiện đại!"
"Nơi này mới chính là ngươi chân thật, cái người kia chỉ là ảo ảnh trong mộng mà thôi."
"Không có khả năng..."
"Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe qua cố sự 'Trang Sinh mộng điệp' sao?"
"Nhưng mà...tôi còn rất nhiều việc chưa hoàn thành, nếu không thấy tôi, khẳng định các
cô ấy sẽ rất lo lắng!"
"Các nàng sẽ lo lắng cho ngươi sao?"
Tử Thanh nhất thời nghẹn lời, có đôi khi ngay cả cô cũng không biết, những người đó
thích là bề ngoài của cô, hay chính là bản thân con người cô?
"Cơ duyên chưa tới, ngươi không thể quay về. Công tử, ký lai chi, tắc an chi (5), nói
không chừng ngày sau ngươi còn không muốn trở về nữa ấy chứ." Lão ẩu cười thần bí,
đầy mặt đều là nụ cười hiền lành ấm áp.
"Nơi này không có internet, không máy bay, không điện, không có hệ thống cung cấp
nước uống, không có năng lượng mặt trời...Một khắc tôi cũng không muốn ở lại!"
"Nhưng nơi này có số mệnh của ngươi." Còn nghiêm túc nhìn gương mặt cô, nói: "Ngươi
không muốn một lần cố hết sức thay đổi số mệnh cô độc của mình sao?"
Tử Thanh cười khổ, có chút thê lương, giang rộng hai tay: "Cho dù mặc thế này, chung
quy tôi vẫn là một người con gái, yêu người nào, cuối cùng cũng phải buông tay, cần gì
phải một lần lại một lần thương tâm?"
"Ngươi không dốc toàn lực, sao có thể biết được kết quả?"
"Thời hiện đại đều không chấp nhận được tình yêu của tôi, huống chi nơi này là..." Cổ
đại phong kiến, làm sao dung thứ?
"Vậy chúng ta đánh cuộc, nếu thời điểm lần sau chúng ta gặp lại mà ngươi vẫn nghĩ như
vậy, ta sẽ lập tức đưa ngươi trở về."
"Được...từ từ, lần sau gặp mặt là lúc nào?"
"Là lúc hữu duyên...a a." Nói xong, lão ẩu xoay ngươi sang chỗ khác, thì thào lẩm bẩm:
"Lãng lãng quân tử, thanh thanh ngã tâm (6), đi thôi, Đại Đường có một đoạn truyền kỳ
thuộc về ngươi!"
"Đại Đường?!" Tử Thanh kinh ngạc vô cùng, không đợi cô phản ứng, lão ẩu đã biến mất
trong tầm mắt.
"Chờ...từ từ đã a!"
Bốn bề trống vắng, tiểu trúc ốc phía sau đã nhất thời tiêu thất không thấy đâu, trừ bỏ ánh
trăng thưa thớt, làn gió hiu hiu thổi, cũng chỉ còn lại một mảnh mờ mịt.
"Cho dù là xuyên việt thì cũng phải nói cho tôi biết bây giờ là lúc nào của Đại Đường
chứ ?! Còn có, nơi này là chỗ nào? Lão bà bà? Lão bà bà?!" Hô hoán, cũng hoàn không,
Tử Thanh hít sâu một hơi, vô lực ngã ngồi xuống đất: "Không tiền, không nhà, chỉ sợ
không kịp đợi cơ duyên đến thì mình đã liền trực tiếp chết đói đi gặp Phật tổ..."
"Ai da! Yến Tử Thanh ơi Yến Tử Thanh, sao mày có thể dễ dàng buông tha như vậy
được?! Từ cô nhi cho đến khi thành nhiếp ảnh gia, từng bước một, gian khó gì cũng đã
vượt qua, còn có thể sợ bắt đầu lại từ đầu sao? Thực sự chết đói mới là dọa người thì có!"
Vỗ vỗ đầu, Tử Thanh đứng lên, nhìn chung quanh: "Bước đầu tiên, đúng, bước đầu tiên
là phải tìm một nơi có người, hảo hảo tìm việc làm. Bình tĩnh, bình tĩnh, cho dù gặp được
kẻ xấu, mày còn có bản lĩnh đánh đấm kia mà, đừng sợ, Đại Đường mà thôi, cứ cho là
kiến thức một phen lữ hành đi."
"A di đà Phật – - !" Đột nhiên một tiếng phật hiệu vang lên.
Tử Thanh vội vàng xoay người nhìn, không biết từ khi nào đã xuất hiện một lão hòa
thượng bạch mi: "Đại sư..." Không biết vì sao, mỗi lần nhìn thấy lão hòa thượng thì tổng
luôn nhớ tới Pháp Hải (7), sẽ luôn cảm thấy không phải là người tốt gì.
"Thí chủ, kỳ thật muốn trở về cũng không khó." Lão hòa thượng lạnh lùng nhìn cô:
"Đừng hùa theo lão yêu tinh điên khùng kia, lão nạp chỉ ngươi một kế, cam đoan ngươi
có thể nhanh chóng trở về địa phương ngươi từ đó tới."
"Là kế gì?" Tử Thanh vẫn cảm thấy là lạ, chính là nhìn mặt mày lão hòa thượng này, cảm
thấy lão rất giống Pháp Hải lão đầu.
"Tử." Thản nhiên, lão hòa thượng phun ra một chữ này.
Tử Thanh không khỏi lắc đầu: "Đại sư, ngài là người xuất gia, thế nhưng lại khuyên
người ta đi chết?"
"Tiểu cô nương mà lão yêu tinh kia mỗi lần câu đến đều là dùng phương pháp này để trở
về. Tử tức là sinh. Nàng nhất định không có ở đây để ngăn ngươi tìm chết, bằng sự thông
minh của thí chủ, tin tưởng ngươi biết nên làm như thế nào?"
"Con lừa ngốc chết tiệt kia! Mỗi lần ngươi đều dùng chiêu này bức lão nương buông tha,
lần này lão nương nhất định không! Cho dù phạm vào sát nghiệp, cũng tuyệt sẽ không thả
nàng đi!" Giữa trời đêm, thanh âm lão ẩu đột nhiên vang lên, nghe qua nộ khí trùng
trùng.
"Ngươi đây là làm cái gì hả? Bất quá chỉ là một phen đánh cuộc mà thôi." Lão hòa
thượng thở dài.
"Ngươi quản ta?! Ta không tin ái tình không thể vượt lên hết thảy!"
Tử Thanh giật mình liếc mắt nhìn lão hòa thượng: "Xem ra mình thật sự không đi được,
quên đi, đúng như lão bà bà nói, ký lai chi, tắc an chi, mình sẽ lưu lại... Bất quá tôi rất
hiếu kì, hai người đánh cuộc cái gì vậy?"
"Chúng ta..."
"Con lừa ngốc chết tiệt kia! Không chuẩn nói!" Lão ẩu bắt đầu rít gào, đột nhiên cuồng
phong gào thét. "Thủ đoạn này của ngươi ta đã nhịn suốt một trăm năm! Lần này, lão
nương ta nhất định phải hảo hảo thu thập ngươi!"
"A di đà Phật, lão yêu tinh, ngươi vẫn mãi chấp mê bất ngộ!"
"Từ từ đã, hai người đừng vội đánh a..."
"Ngươi tránh ra!"
Một trận cuồng phong đột nhiên nổi lên, thổi Tử Thanh bay cao cao. Trong tầm mắt, dần
dần đã không còn thấy hình bóng lão hòa thượng kia...
-----------------------------------
(1)Trang Sinh hiểu mộng: hay còn gọi là tích Trang Chu mộng điệp, là tên người ta đặt
cho một đoạn văn trong sách "Trang tử" của Trung Quốc. Đoạn văn này rất nổi tiếng, nó
đã trở thành một điển tích thường dùng trong văn chương xưa ở Trung Quốc và Việt
Nam.
Có lần Trang Chu nằm mộng thấy mình hóa bướm vui vẻ bay lượn, mà không biết mình
là Chu nữa, rồi bỗng tỉnh dậy, ngạc nhiên thấy mình là Chu. Không biết mình là Chu nằm
mộng thấy hóa bướm hay là bướm mộng thấy hóa Chu.
(2) Trích trong bài "Thủy điệu ca" – Tô Thức:
Minh nguyệt kỉ thời hữu?
Bả tửu vấn thanh thiên:
"Bất tri thiên thượng cung khuyết,
Kim tịch thị hà niên?"
...
Dịch:
Mấy lúc có trăng thanh?
Cất chén hỏi trời xanh:
"Cung khuyết trên chính từng,
Ðêm nay là đêm nào?"
...
(3) lão ẩu: bà già
(4) hạc văn lãng ảnh: hình con hạc và sóng nước (đc thêu trên áo quần)
(5) Ký lai chi, tắc an chi: Chuyện gì đến cũng sẽ đến, cứ bình tĩnh mà đương đầu với nó.
(6) Lãng lãng quân tử, thanh thanh ngã tâm: chịu, ai dịch đc hộ ta thì tốt =.=
(7) Pháp Hải: nhân vật đại sư trong truyện Thanh Xà – Bạch Xà.
Chương 2: Thiên hàng bạch lang
Doanh doanh nhất thủy gian, mạch mạch bất đắc ngữ. (1)
Câu thơ truyền lưu từ ngàn năm này, không biết bắt đầu từ lời ai nói, lúc trước không thể
hiểu, đến cuối cùng ở một thời điểm nào đó, sẽ triệt để đại ngộ.
"Hoa lạp lạp – -! (2)" Tử Thanh thẳng tắp rơi xuống giữa sông hộ thành, nước sông lạnh
như băng đột ngột xâm nhập khiến nàng run rẩy.
"Có người nhảy sông tự vẫn! Mau tới cứu người a!"
Tử Thanh chỉ cảm thấy trong đầu một mảnh hỗn loạn, đây cuối cùng là cái gì? Rõ ràng bị
người...có khả năng không phải người mà là yêu tinh ném xuống sông, lại biến thành
nhảy sông tự tử!
Không đợi người đến cứu, Tử Thanh tự mình giãy dụa bơi lên, ở trên bờ thở kịch liệt,
không chú ý tới một vòng người vây xem chung quanh toàn bộ sợ ngây người nhìn mình.
"Công tử...công tử...ngươi không sao chứ?" Trong đó có một đại nương mở miệng hỏi.
"Không có việc gì, không có việc gì." Miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, thế này Tử Thanh
mới phát hiện mình giống như quái vật bị người ta vây quanh nhìn.
"Công tử, nhìn ngươi cũng không phải loại người cùng khổ, như thế nào lại nghĩ không
thông như vậy a?"
"Ta...kỳ thật là vô ý ngã xuống sông..." Tử Thanh tiếp tục cười bồi: "Hại mọi người lo
lắng, không có việc gì, không có việc gì mà."
"Công tử ở nơi nào? Không bằng để lão phu tiễn ngươi một đoạn đường đi." Bên bờ một
lão trượng chèo thuyền thân thiết hỏi.
"Nhà?" Nao nao, Tử Thanh liên tục lắc đầu: "Ta không có nhà..."
"Aish, xem ra là công tử nửa đường gặp phải kiếp nạn nên trong lòng mới nghĩ quẩn mà
nhảy sông a." Mấy người qua đường liền rầu rĩ lắc đầu.
"Không phải..." Tử Thanh vừa định giải thích, một mạt thanh ảnh đã đi đến bên người,
đem một túi tiền đưa cho nàng.
"Công tử hãy cầm chỗ tiền này trước đi, thu xếp một chỗ ở đã."
Thanh âm này...
Tử Thanh kinh ngạc giương mắt, chạm phải là một đôi con ngươi trong suốt, không
nhiễm bụi trần.
Người trước mắt cười nhẹ, lại lẫn một tia có chút giống như thê lương cùng ảm đạm.
Nàng nhìn bộ dáng Tử Thanh ngẩn người, vẻ tươi cười trên mặt chợt biến mất, tùy tiện để
túi tiền rơi xuống dưới chân Tử Thanh: "Tính ta lại nhìn lầm một người."
Tử Thanh không khỏi run lên, hoảng hốt nhặt túi tiền lên, hai tay hoàn trả: "Thực xin lỗi,
ta không phải...tiền này ta không thể lấy...Ta có chân có tay, có thể tự kiếm tiền, không
thể lấy của ngươi."
Có chút chấn kinh, thanh y nữ tử thản nhiên nhìn gương mặt nàng, vô tà mà anh khí, cho
dù toàn thân ướt đẫm cũng tựa hồ không dấu được ánh hào quang nhàn nhạt toát ra.
"Hề nhi, nàng lại tùy tiện cho người khác ngân lượng rồi." Túi tiền trong tay bất giác bị
đoạt mất, một nam tử mười phần anh khí đem túi tiền đặt vào lòng nàng: "Bạc này là của
nàng..."
"Nay đưa ta bạc để dùng làm gì?" Lạnh lùng ngắt lời nam tử nói, nàng buồn bã giương
mi, ánh mắt hàm chứa vô số điều không nỡ: "Thôi, đây là mệnh rồi, chúng ta hồi Doanh
Giang Lâu đi, lập tức khai diễn."
"Ta..." Lại ngăn cản thanh y nữ tử đưa túi tiền cho Tử Thanh, nam tử lôi kéo nữ tử vội
vàng vào thành.
Ánh mắt kia...
Nhẹ nhàng hồi tưởng, tâm Tử Thanh không khỏi nhảy lên khác thường. Giơ tay lau một
chút nước còn đọng trên mặt, Tử Thanh quay đầu hỏi: "Cô nương kia là ai?"
"Aish..." Thở dài một tiếng, mọi người thế nhưng lại tản đi hết.
"Lão trượng từ từ đã." Tử Thanh không khỏi một cước bước xuống sông, giữ chặt lão
trượng chèo thuyền: "Ít nhất ngài cũng phải nói cho ta biết nơi này là chỗ nào chứ?"
"Nơi này là Biện Châu. Công tử, xem ra ngươi chịu đả kích không nhỏ, aish, giờ đã là
đêm khuya, nếu không chê, vậy cùng lão phu về nhà ngủ một đêm, ngày mai hảo hảo tìm
một lang trung xem."
"Biện Châu? Vậy hiện giờ người nào là Hoàng đế của Đại Đường?" Biện Châu là ở đâu?
Trời ạ, trời sinh ra đối với địa lý là mù tịt, thật sự là không biết nơi này đến tột cùng là ở
đâu?
"Suỵt–! Ta nói này công tử, ngươi cẩn thận phạm phải tội khi quân a!" Kinh sợ nhìn nhìn
bốn phía, lão trượng chèo thuyền nghiêm mặt nói: "Giờ là Đại Đường Thiên Bảo (3) năm
thứ mười ba."
Năm Thiên Bảo thứ mười bốn không phải là "Loạn An Sử" (4) sao? Lão thiên, xuyên qua
đúng những năm Đại Đường rung chuyển nhất!
Nhìn Tử Thanh biến sắc, lão trượng hỏi tiếp: "Còn không biết công tử xưng hô thế nào?"
"Yến Tử Thanh."
"Yến công tử mau lên bờ chút, ta để thuyền cập bờ, ngươi nhanh chạy lên..."
"Hoa lạp lạp–!"
"Lại có người nhảy xuống sông!"
Tử Thanh không kịp nghĩ nhiều, lập tức nhào xuống, bơi tới chỗ người nhảy cầu kia, dù
sao đều ướt sũng rồi, cũng không tệ hơn bao nhiêu.
Đưa tay vòng qua ngực ôm lấy người nọ, Tử Thanh không khỏi đỏ mặt, là một cô nương!
"Thực xin lỗi!" Tay kia thì chế trụ cánh tay đang cuồng loạn giãy dụa của nàng. Hai chân
Tử Thanh ra sức đạp nước, nhiều lần giãy dụa, rốt cục cũng cứu được nữ tử trong lòng
lên bờ.
Hàng loạt ánh mắt phía sau tập trung nhìn lại làm cho Tử Thanh cảm thấy đứng ngồi
không yên.
"Đăng đồ tử!" (5)
"Cô nương, ta...A!" Không kịp giải thích, hai tay Tử Thanh mới buông ra, liền bị hung
hăng cắn một ngụm.
"Ngươi để ta chết không tốt sao? Còn muốn...còn muốn thừa dịp loạn phi lễ..." Vị cô
nương thanh tú trước mặt tâm tình đang kích động, cả người ướt sũng lại càng liển lộ
thân hình nhỏ gầy của nàng.
Vị thuốc nhàn nhạt truyền vào mũi Tử Thanh, Tử Thanh gấp gáp nói: "Cô nương, không
phải vừa rồi ta có tâm..."
"Ngươi cứu ta, chính là hại ta! An Khánh Ân sẽ không bỏ qua cho phụ mẫu ta! Ta chỉ có
chết đi, cha cùng nương mới có một con đường sống!" Nữ tử nước mắt như mưa, đã
không phân biệt được rõ đâu là nước sông, đâu là nước mắt.
Vừa nghe ba chữ "An

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net