Ta không phải người hầu của ngươi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Rabbit

Thể loại: Bách hợp, hiện đại.

Rating: M

Tình trạng: Viết xong.

Summary: 

Điền Cảnh Lâm: Ta không phải người hầu của ngươi.

Nhậm Dĩnh: Ta đã chọn ngươi, cả đời này ngươi cũng đừng mong sẽ thoát khỏi ta.


...oOo...


Chương 1

Đêm đen tịch mịch,ngoài đường phố tuyết không ngừng rơi,Điền Cảnh Lâm tay cầm chai rượu lảo đão bước đi,cứ như vậy đi không biết bao lâu, thời tiết lạnh đến thở ra khói,nhưng nàng dường như không cảm thấy lạnh,tâm của nàng cũng đã tan vỡ thành từng mãnh,một chút lạnh này lại đáng là gì.

Điền Cảnh Lâm thật không dám tin tưởng Tào Tích Chi,nữ nhân mà nàng yêu lại lừa gạt nàng,còn người ca ca mà nàng từ nhỏ đã rất kính trọng lại cùng nữ nhân mình yêu...đang ôm ấp nhau ở trên giường, Điền Cảnh Lâm chết lặng đưa mắt nhìn hai người bọn họ lúng túng khi bị nàng phát hiện.

"Các ngươi..."

"Tiểu Lâm ngươi nghe ta nói..." Điền Minh Luân vội lấy chiếc mền che thân thể của hắn,vừa nói vừa chạy đến giải thích,còn chưa nói xong đã bị Điền Cảnh Lâm đấm một quyền vào mặt,ngã lăn trên mặt đất.Tào Tích Chi thấy vậy vội chạy đến muốn giải thích.

"Cảnh Lâm ...thật xin lỗi...là do ta say rượu... nhất thời hồ đồ..."

"Hai người các ngươi ...tại sao có thể đối xử với ta như vậy,nếu là hai người các ngươi yêu nhau...có thể nói...ta sẽ không làm cản trở hai ngươi...ta..."

Điền Cảnh Lâm lùi về phía sau hai bước xoay người bỏ chạy,nàng thật không biết tại sao mình phải bỏ chạy,nàng cũng không biết mình đang nói gì,hai người bọn họ đều là người mà nàng yêu thương,tại sao chứ,tại sao không phải ai khác mà lại là hai người bọn họ,trong lòng như có ngàn vạn mũi kim đâm xuyên,đau đến thở không nỗi nữa,đôi mắt đẫm lệ,cứ như vậy chạy về phía trước....nàng muốn bỏ chạy,nàng muốn chọn cách lẫn tránh,nàng không dám tin đây là sự thật.....

Điền Cảnh Lâm cầm lên chai rượu uống cạn,đột nhiên nghe được tiếng súng cách đó không xa,nàng đứng dậy đi theo âm thanh kia,lại nhìn thấy có một nam nhân tay cầm súng uy hiếp một nam nhân khoảng bốn mươi mấy tuổi,bọn họ đang lùi bước đến gần bên cạnh nàng,bây giờ có muốn tránh thoát cũng không kịp nữa.

"Ngươi cút sang một bên"

Tên nam nhân cầm súng lên tiếng quát lớn, Điền Cảnh Lâm cũng không có ý định tránh,nàng đi đến bên cạnh hắn, cầm chai rượu chỉ vào người tên cầm súng kia.

"Ngươi muốn giết hắn cũng được,trước tiên ngươi hãy tiễn ta một đoạn đi,dù sao ta đã không muốn sống nữa"

Không biết lời của nàng là thật hay giả,tên nam nhân kia nghe vậy quay đầu lại nhìn,ngay lúc này nàng quăng chai rượu lên không trung phân tán sự chú ý của hắn,khi hắn ngẩng đầu lên nàng liền nhân cơ hội kéo nam nhân đang bị uy hiếp sang một bên,xoay người đá vào tay đang cầm súng của hắn,cây súng bị rơi xuống đất cách đó không xa, Điền Cảnh Lâm lại thêm một cước đạp ngay đầu gối của hắn,tên nam nhân kia a lên một tiếng ngã xuống đất ôm chân của mình, Điền Cảnh Lâm nhanh chống đi đến nhặt lên cây súng.

Ngay lúc này một đám người chạy đến chỉa súng về phía nàng,nam nhân bị uy hiếp lúc nãy phất tay ý bảo bỏ súng xuống,sau đó đi đến bên cạnh Điền Cảnh Lâm.

"Hảo thân thủ,ngươi có muốn đi theo ta hay không ?" Điền Cảnh Lâm quăng cây súng về phía hắn,ánh mắt có mấy phần lãnh đạm.

"Ta không muốn làm chuyện phạm pháp" nói xong nàng liền xoay người rời đi.

"Ta là người làm ăn đàng hoàng,ta muốn thuê ngươi làm vệ sĩ,tiền ta không thiếu,chỉ cần ngươi gật đầu,bao nhiêu ta cũng có thể trả"

Điền Cảnh Lâm chợt dừng bước,nàng không phải chê tiền nhiều sài không hết,huống chi bây giờ nàng cũng không có nhà để về nữa rồi,nàng quay đầu lại nhìn nam nhân kia,lạnh lùng gật đầu một cái.

Bắt đầu từ hôm đó Điền Cảnh Lâm đi theo Nhậm Thành,công việc của nàng cũng chỉ là đi theo phía sau hắn,quan sát xung quanh ,đảm bảo an toàn tuyệt đối cho hắn,có nàng đi theo hắn cũng liền an tâm hơn,một mình nàng có thể giải quyết mười mấy tên,so với vệ sĩ cấp cao của hắn mướn về còn lợi hại hơn nhiều,cho nên Nhậm Thành cũng rất coi trọng nàng.

Điền Cảnh Lâm đang nằm ngủ đột nhiên điện thoại vang lên,đầu dây bên kia là Nhậm Thành,hắn gọi nàng xuống đại sảnh,bây giờ nàng đã là vệ sĩ của hắn tất nhiên cũng phải 24/24 ở gần hắn, từ trên giường bật người dậy,tắm xong mặt một chiếc áo sơ mi trắng,áo khoát da màu đen,quần có vẻ hơi bạc màu cùng rách rưới một chút,bên tai trái vẫn còn đeo một chiếc hoa tai màu tím nhạt Tào Tích Chi tặng cho nàng,nó khiến nàng càng tăng thêm mấy phần mị lực cùng lãnh khốc.

Điền Cảnh Lâm nhẹ nhàng sờ lên chiếc hoa tai kia,cười lạnh một tiếng liền đi ra khỏi phòng,xuống đến nơi đã thấy mấy chục tên vệ sĩ mặt áo vest đen,đeo kính đen đứng xếp hàng hai bên,để cho nàng cảm thấy như mình là ngoại nhân, Điền Cảnh Lâm đi đến bên cạnh Nhậm Thành cúi chào .

"Nhậm tổng ta đến"

"Cảnh Lâm,ngươi đã từng cứu ta một mạng,bây giờ lại làm việc cho ta,sau này ngươi chính là nữ nhi thứ hai của Nhậm Thành ta,gọi ta một tiếng cha nuôi thế nào ?"

Nhậm Thành mỉm cười nhìn nàng,để cho nàng có chút kinh ngạc,nàng thật không biết hôm nay hắn bị trúng tà rồi có phải hay không,nhưng cũng không tiện từ chối hắn,chỉ đành phải giả bộ mỉm cười.

"Cha nuôi...."

Nhậm Thành nghe vậy liền ha ha cười to,đi đến bên cạnh của nàng vỗ bả vai của nàng một cái,từ trong túi lấy ra một chiếc chìa khóa đưa cho nàng, Điền Cảnh Lâm nhìn cũng biết đây là chìa khóa xe ,dù sao nhà giàu chính là như vậy,chỉ cần là họ thích liền ra tay rất hào phóng, nàng cũng không có lý do gì cự tuyệt,mỉm cười nhận lấy,nói một tiếng cám ơn,nàng cũng không ngu đến không biết mục đích của hắn,hắn chính là muốn sau này nàng có thể đem tính mạng ra để bảo vệ hắn,xem ra Nhậm Thành chính là một tên cáo già.

"Sắp đến giờ rồi chúng ta đi thôi"

Nhậm Thành nói xong cũng liền rời đi,nàng cũng không có hỏi hắn muốn đi đâu,ra bãi đậu xe bấm khóa liền nhìn thấy một chiếc xe thể thao màu đen đang sáng đèn,nàng liền đi đến mở cửa xe,nhấn ga đuổi theo đám vệ sĩ kia.

Ra đến sân bay Nhậm Thành bảo mọi người ở bên ngoài đợi, Điền Cảnh Lâm ôm bó hoa đi theo phía sau,xem ra hắn đi đón một vị khách quan trọng,bình thường cũng không có huy động nhiều vệ sĩ như vậy, Điền Cảnh Lâm đứng dựa tường hút thuốc,máy bay cũng đã hạ cánh,người kia còn chưa có ra ,để cho nàng có chút buồn bực,đột nhiên có một nữ nhân ăn mặt gợi cảm,đeo kính mát đang đạp giày cao gót ung dung bước đi,bên cạnh là Nhậm Thành,xem ra hàng này huy động nhiều người như vậy chính là đi đón đại mỹ nữ này, Điền Cảnh Lâm ôm bó hoa đi theo phía sau Nhậm Thành,đột nhiên nữ nhân kia dừng bước,xoay người lại giơ ra một cánh tay về phía Điền Cảnh Lâm,nàng thấy vậy liền đưa cho nữ nhân kia bó hoa,nữ nhân kia lại lắc đầu một cái ,đoạt lấy điếu thuốc trên tay Điền Cảnh Lâm,nàng đặt lên miệng hít một hơi,sau đó phà khói vào mặt Điền Cảnh Lâm một cái,chậm rãi dụi điếu thuốc lên tay tên vệ sĩ đang đứng bên cạnh,tên vệ sĩ kia tuy là mặt vô biểu tình nhưng tay còn là đang run lên vì quá nóng,cũng không dám rút tay về.

"Ta ghét nhất người nào hút thuốc trước mặt của ta,nhớ kỹ ta không muốn thấy như vậy lần thứ hai"

Nói xong liền quay đầu bước đi,Điền Cảnh Lâm hóa đá nữa giây,nữ nhân này thật bá đạo,ngươi không thích là chuyện của ngươi,ta vẫn cứ hút ngươi làm gì được ta, Điền Cảnh Lâm quay sang nhìn tên vệ sĩ đang ôm tay của mình,cũng biết hắn bị phỗng không nhẹ,đi đến bên cạnh vỗ bả vai của hắn một cái.

"Thật xin lỗi,làm liên lụy đến ngươi"

"Ta không có sao,ngươi nên cẩn thật một chút a,đại tiểu thư tính khí rất khó hầu hạ"

Thì ra là nữ nhi của Nhậm Thành,khó trách tính khí lại xấu như vậy,xem ra cuộc sống sau này thật khó trôi qua, Điền Cảnh Lâm ra đến bãi đậu xe đã thấy Nhậm Dĩnh đang ngồi trên xe "của mình",nàng cũng không nói gì liền lên xe nhấn ga chạy đi,hai người trầm mặt cũng không biết qua bao lâu,đột nhiên Nhậm Dĩnh xoay người nhìn nàng.

"Xuống xe"

Điền Cảnh Lâm nghe vậy nhíu mày khó hiểu,cũng không cần thù ta như vậy đi,chỉ là một điếu thuốc cũng không đến nỗi bắt ta phải đi bộ về nhà đi,đây là đường cao tốc rất ít xe qua lại,thật muốn ta đi bộ về sau,tuy là nói như vậy nhưng vẫn bước xuống xe,Nhậm Dĩnh lên ngồi chỗ cầm lái,nàng bấm xuống cửa kính,liếc về phía Điền Cảnh Lâm

"Còn không mau lên xe,chạy chậm như vậy bao giờ mới về đến nhà,thật là ngu ngốc"

Nhậm Dĩnh thấy Điền Cảnh Lâm lên xe cũng không cần quan tâm nàng có thắt dây an toàn chưa,liền nhấn ga chạy ào đi,hình ảnh này làm cho người ta liên tưởng đến,nàng đang bị người truy sát ở phía sau.

Điền Cảnh Lâm tuy là trong lòng rất muốn bay đến tát cho Nhậm Dĩnh một bạt tay,nhưng là nàng cũng không có ngu như vậy,dù sao chịu thiệt thòi một chút còn đở hơn phải đi bộ về nhà, Điền Cảnh Lâm cảm giác nữ nhân này từ lúc nãy đến giờ luôn kiếm chuyện để chửi nàng,trong lòng hạ quyết tâm,đến khi hết hợp đồng liền dạy cho nữ nhân này một bài học,để cho nàng bớt phách lối một chút.

Chương 2

Buổi chiều đang ngồi cùng mấy tên vệ sĩ đánh bài,đột nhiên quản gia hối hả chạy đến nói lão gia cho gọi, Điền Cảnh Lâm quăng bộ bài xuống liền đi theo hắn,đi đến phòng khách đã thấy Nhậm Thành ngồi ở trên ghế salon cùng nữ nhi của hắn,trong lòng dâng lên một cảm giác xấu, Điền Cảnh Lâm đi đến bên cạnh bọn họ.

"Cảnh Lâm ngồi đi"

Nàng nghe Nhậm Thành nói vậy cũng liền ngồi xuống,nàng cũng biết hắn gọi nàng đến là có chuyện giao phó,cho nên trầm mặt đợi lệnh.

"Sau này ngươi phụ trách an toàn cho tiểu Dĩnh đi"

Điền Cảnh Lâm gật đầu một cái, nàng cũng sớm đoán được sẽ như vậy,cho nên không có gì ngạc nhiên,nàng đang muốn đứng dậy đi ra ngoài,đã thấy Nhậm Dĩnh dùng ánh mắt khó hiểu quan sát nàng từ đầu đến chân,để cho nàng có chút không được tự nhiên.

"Ngươi cùng ta đi ra ngoài một chút"

Nói xong Nhậm Dĩnh liền ung dung sãi bước đi ra ngoài, Điền Cảnh Lâm cũng đi theo phía sau,ra đến cửa đã thấy một chiếc xe màu đỏ đang đậu ở bên ngoài ,Nhậm Dĩnh lần nữa cầm lái, Điền Cảnh Lâm vẫn trầm mặt lên xe ngồi,hai người chạy đến một trung tâm của thành phố,Nhậm Dĩnh đi đến một của hàng bán y phục,nhân viên thấy nàng đến liền chạy ra chào hỏi.

"Nhậm tiểu thư đã lâu không gặp,mời vào bên trong"

Điền Cảnh Lâm mặt vô biểu tình đi theo phía sau,đột nhiên Nhậm Dĩnh xoay người lại đưa cho nàng bộ y phục,nàng cũng không biết Nhậm Dĩnh muốn làm gì,cho nên nhíu mày hỏi.

"Đại tiểu thư ngươi có ý gì ?"

"Thì ra ngươi biết nói chuyện,ta còn tưởng ngươi câm đây,thay bộ y phục này cho ta nhìn"

Nhậm Dĩnh mỉm cười đầy ngọt ngào,để cho nàng càng thêm có ác cảm với nữ nhân này,mỗi câu nói đều chứa đầy gai,làm cho người nghe thật sự khó chịu.

"Ta có y phục rồi"

"Ta nói ngươi mặc vào ngươi liền mặc vào đi"

"Ta là vệ sĩ chỉ có nhiệm vụ bảo vệ an toàn cho ngươi,những thứ khác ta không làm"

Điền Cảnh Lâm thật không biết nữ nhân này muốn gì,đem nàng ra làm thú vui tiêu khiển sao,mặc dù nàng có chút tham tiền,nhưng lòng tự trọng vẫn phải có,không thể bị người tùy tiện sai khiến như vậy được.Nhậm Dĩnh đột nhiên đưa điện thoại cho nàng, Điền Cảnh Lâm cầm lên nghe,đầu dây bên kia là Nhậm Thành,không cần đoán cũng biết chuyện gì xảy ra.

"Cảnh Lâm a,ngươi chiều theo ý nàng một chút đi,nàng chỉ là muốn tốt cho ngươi thôi,sau này ngươi cứ nghe theo lời của nàng là được" Điền Cảnh Lâm nghe hắn nói vậy cũng không tiện từ chối.

"Ta biết"

Nói xong liền cúp máy,cầm lên bộ y phục kia đi vào phòng thay đồ,Nhậm Dĩnh đưa cho nàng bộ vest đen,áo sơ mi tím đậm, Điền Cảnh Lâm thật không biết Nhậm Dĩnh đang cố ý chơi mình có phải hay không,nhìn đến bộ y phục trên người của mình,thật là không quen mắt,dù sao nàng theo chính là phong cách "rách rưới" chứ không phải "lịch sự" như vậy,nhưng thật sự thì nàng mặc nó vào rất hợp,còn rất đẹp mắt nữa là khác,đẩy cửa bước ra đã thấy Nhậm Dĩnh đứng bên ngoài chờ,nàng đi đến cài nút áo trên cùng giúp Điền Cảnh Lâm,sau đó thắt thêm chiếc nơ.

"Ngươi tại sao bắt ta ăn mặc thành như vậy" Điền Cảnh Lâm thật không nhịn được nữa rồi,cũng không biết Nhậm Dĩnh đang giở trò gì.

"Tạm được,hôm nay có tiệc sinh nhật của một vị bằng hữu,ngươi liền theo ta đi dự,còn có chúng ta sẽ giả bộ đang yêu nhau"

Nói xong Nhậm Dĩnh liền đi vào phòng thay đồ, Điền Cảnh Lâm thỡ dài lắc đầu,cũng không biết Nhậm Dĩnh có bị bệnh thần kinh hay không,thật không biết trong đầu nàng nghĩ gì, Điền Cảnh Lâm ngồi ở bên ngoài đợi lát sau liền thấy Nhậm Dĩnh bước ra,nàng mặc một bộ váy ngắn màu đen,lộ ra nữa lưng trần gợi cảm,đuôi tóc cũng được uốn công,buông xõa ở bên vai,đột nhiên Điền Cảnh Lâm cảm thấy nàng thật có mùi vị nữ nhân,quyến rũ đầy tà mị.

"Nhìn cái gì mà nhìn,chưa từng thấy qua đại mỹ nữ"

Nhậm Dĩnh mặt khinh bỉ nhìn Điền Cảnh Lâm ,để cho nàng có chút ngượng ngùng,ho nhẹ một tiếng quay đầu đi chỗ khác,đại mỹ nữ nàng thấy qua không phải là ít,nhưng tự tin như Nhậm Dĩnh nàng lần đầu tiên thấy,nàng thật không biết nữ nhân này tại sao có thể tự tin đến như vậy,mặc dù đây là sự thật nhưng cũng không cần phải như vậy đi.

Chương 3

Hai người đi đến buổi tiệc,vừa bước vào cửa mọi ánh mắt đã chăm chú nhìn về phía bọn họ, Điền Cảnh Lâm vẫn mặt vô biểu tình để cho Nhậm Dĩnh khoát tay,Nhậm Dĩnh mỉm cười đầy quyến rũ đi đến bên cạnh mấy vị bằng hữu của nàng, Điền Cảnh Lâm thấy vậy cũng tự động tách ra,nàng đi tìm một gốc vắng vẻ ngồi xuống uống rượu,nàng cũng không quen biết ai, lại càng không thói quen đến những nơi như vậy,đột nhiên có một vị mỹ nữ đi đến ngồi bên cạnh của nàng, Điền Cảnh Lâm cũng không có ý định chào hỏi, chỉ là nữ nhân kia giơ lên ly rượu chạm nhẹ vào ly rượu trên tay của nàng, Điền Cảnh Lâm thấy vậy cũng giơ lên ly rượu uống cạn coi như là chào hỏi.

"Ta tên là Đường Ngọc, còn ngươi ?"

Điền Cảnh Lâm nhìn nữ nhân kia đang dựa sát vào người của mình, cho nên vội vàng tránh sang một bên.

"Cảnh Lâm" nàng tùy tiện trả lời một câu, cầm lên ly rượu khác tiếp tục uống.

Đường Ngọc thấy vậy cũng không có tức giận, chỉ là mỉm cười tiến đến hôn nhẹ lên má Điền Cảnh Lâm một cái, Điền Cảnh Lâm ánh mắt chợt lãnh đạm xuống, sau đó liền không phục lại bình thường.
"Ngươi thật đáng yêu, ta rất thích, có hứng thú cùng ta khiêu vũ không"

Điền Cảnh Lâm còn chưa kịp từ chối, đã nhìn thấy Nhậm Dĩnh không biết từ đâu xuất hiện, tát cho nữ nhân kia một bạt tay, lạnh lùng lôi Điền Cảnh Lâm đứng lên, nàng hai tay ôm ở trước ngực, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn Đường Ngọc.

"Người của ta ngươi cũng dám động đến, ngươi muốn chết"

Điền Cảnh Lâm có chút kinh ngạc nhìn Nhậm Dĩnh, hàng này thật là bá đạo, còn ra tay đánh người thật là quá đáng, cũng may nàng chỉ là giả bộ yêu nhau với nữ nhân này, diễn cũng quá thật đi, thật là xui xẻo cho ai làm người yêu của nàng, nhất định sống không bằng chết.

"Người của ngươi thì thế nào, người mà ta thích ta cũng sẽ không dễ dàng buông tha"

Đường Ngọc hừ lạnh một tiếng quay đầu bỏ đi, Điền Cảnh Lâm thật hết ý kiến với hai nữ nhân này, xem ra bọn họ có thù oán sâu đậm với nhau, cho nên mới như vậy.

"Còn ngươi,tại sao để cho nàng hôn cũng không biết phản ứng"

Điền Cảnh Lâm cũng không biết nên nói cái gì cho phải, dù sao ta cũng không biết nàng sẽ hôn ta, ta thế nào tránh, nữ nhân này nói chuyện thật là vô lý. Nhậm Dĩnh lấy ra một tờ khăn giấy mạnh bạo chà lên mặt của Điền Cảnh Lâm, để cho nàng cảm giác được đau rát, nàng né sang một bên, đoạt lấy tờ khăn giấy trên tay của Nhậm Dĩnh, tự mình lau vết son trên má.

"Ta tự làm là được"

Nhậm Dĩnh trong lòng có chút buồn bực không biết tại sao, ngay lúc này có một đám người đi đến bên cạnh của nàng, lấy tay che miệng mỉm cười nhìn Nhậm Dĩnh.

"Tiểu Dĩnh không nên nóng giận a, có trách thì trách nàng quá đẹp trai, bị nữ nhân khác hôn cũng không phải lỗi của nàng"

"Ngươi thật khoa trương"

Nhậm Dĩnh mỉm cười nhìn Hàn Tuyết, sau đó chạm rãi ngồi xuống ghế, một nam nhân khác lại đi đến bên cạnh nàng ngồi xuống, khoác tay lên vai của nàng.

"Khẩu vị của ngươi thay đổi sao, thế nào chia tay với Tuấn Kiệt xong liền thích nữ nhân"
Nhậm Dĩnh hất tay của hắn sang một bên, mỉm cười đầy quyến rũ, cầm lên ly rượu uống một ngụm.

"Chuyện của ta không liên quan đến ngươi, tới chúng ta cạn ly, Hàn Tuyết chúc ngươi sinh nhật vui vẻ"

Điền Cảnh Lâm cảm giác mình bị thừa thải,cũng không biết nên đi hay nên ở,chỉ đành ngồi yên ở đó uống rượu của mình,trầm mặt nhìn bọn họ trò chuyện với nhau,cũng không biết qua bao lâu,Nhậm Dĩnh đã say không còn biết gì nữa, ngã gục ở trên bàn, Điền Cảnh Lâm lắc đầu thỡ dài,đi đến dìu nàng đứng lên,chào tạm biệt bọn họ xong liền dẫn Nhậm Dĩnh ra ngoài.

"Ngươi đưa ta đi đâu,ta còn muốn uống tiếp"

Nhậm Dĩnh giẫy giụa muốn tránh thoát, lại bị Điền Cảnh Lâm mạnh bạo kéo đi, đẩy nàng vào trong xe, Điền Cảnh Lâm khom người thắt dây an toàn giúp nàng, lại bị Nhậm Dĩnh ôm chặt lấy cổ của mình.

"Đừng rời đi ta có được hay không"

Điền Cảnh Lâm nghe vậy cũng biết nữ nhân này thất tình, cho nên mới uống nhiều rượu như vậy, nàng cũng không quan tâm, dù sao trên đời này người yêu nhau thì nhiều, lại có mấy người được hạnh phúc, người thất tình không phải là ít, trong đó còn có nàng. Điền Cảnh Lâm vỗ nhẹ vào lưng của Nhậm Dĩnh chấn an.

"Ta ở đây, ngươi ngủ một lát đi, bây giờ ta đưa ngươi về nhà"

Nói xong nàng nhanh chống khởi động xe chạy đi,về đến nhà cũng đã gần ba giờ sáng, Điền Cảnh Lâm dìu Nhậm Dĩnh trở về phòng,cẩn thận đặt nàng xuống giường đắp mền xong xoay người rời đi, lại bị Nhậm Dĩnh kéo lấy áo của mình có chết

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net