Tang thi luyến ái nhật ký

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên gốc: 丧尸恋爱日记

Tác giả: Trà Dữ Phi Ngư - 茶与非鱼

Tình trạng bản RAW: Hoàn

Thể loại: Bách hợp, hiện đại, tận thế, tình hữu chung độc.

Nhân vật: Kỷ Lê x Lê Hạ. Phối hợp: Thu Hội x Diệp Chân .... xác sống...vv...

Văn án: 

Kỷ Lê là một xác sống mang theo ý thức của con người, Nàng không thích bề ngoài rách rưới dơ bẩn như những xác sống khác...Nàng nhàm chán Nàng muốn tìm một việc thú vị để làm.....và rồi Nàng tìm được rồi, tìm được việc thú vị Nàng muốn, quan sát một cô bé từ ô cửa sổ lầu ba.....ngày qua ngày theo dõi và dõi theo....Cứ im lặng đứng dưới nhà chờ cô bé bước ra...Hay chính là im lặng tìm lại ý nghĩa cuộc sống của chính mình...

   

☆, Bắt đầu

Kỷ Lê là một xác sống, nói đúng hơn là là một cái xác sống vẫn mang ý thức của con người, có suy nghĩ như con người. Nàng cũng không biết tại sao bản thân mình lại như vậy được.


Là một xác sống, Nàng không có việc gì để làm, cả ngày đều nhàm chán đi theo những xác sống khác ở trong thành phố dạo chơi, đi vòng vòng chẳng có mục đích, chẳng có hứng thú gì cả.


Cho đến một ngày, Nàng bỗng nhiên có một sở thích mới, mà sở thích này làm cho cuộc sống của Nàng không nhàm chán vô vị như trước.

Sở thích này chính là, ở trong thành phố này có một khu phố nhỏ. Trong khu phố nhỏ có một căn chung cư, trên chung cư có một tầng lầu, trong tầng lầu có một căn phòng, mà ở trong căn phòng đó có một cô bé làm nàng thấy thích thú.


Công việc hằng ngày của Nàng từ đó thay đổi, Nàng không theo chân những xác sống khác nữa, cả ngày Nàng chỉ đứng một chỗ, hay nói đúng hơn là đứng trong khu phố kia trước cửa chung cư, dưới bệ cửa sổ lầu ba, chờ đợi......chờ đợi cô bé ra khỏi nhà....

☆, Quá trình

Ngày 7 tháng 6 năm 2023, buổi sáng trời trong vắt không chút mây, buổi chiều trời đổ tuyết.


Nói đến vấn đề thời tiết thật sự Kỷ Lê nhịn không được mà buồn nôn, cái thời tiết đáng chết này làm Nàng cực khó chịu.


Ngày qua ngày, thời đại mới mở ra, thời tiết lúc tận thế cũng trở nên cực kỳ khắc nghiệt. Không nói đâu xa xôi, chúng ta nói hiện tại đi, mới buổi sáng trời còn nắng gay gắt, mặt trời chiếu sáng chói chang vậy mà buổi chiều trời đã đổ tuyết lớn.


Người ta thường nói, bốn mùa như xuân, ấm áp tươi đẹp thì bây giờ ta có thể nói lại, mùa hạ đó là kiểu thời tiết hiện tại, bốn mùa nắng nóng, bốn mùa chói chang...


Nếu nói chính xác thì ta có thể nói, quanh năm suốt tháng, thời tiết chưa bao giờ có cái gọi là xuân hạ thu đông gì cả. Suốt ngày chỉ là mưa sa gió giật, có nhiều khi lại là mưa axit, mưa đá xối xả.


Kỷ Lê ngồi cạnh thùng rác cả buổi sáng, bây giờ đã là giữa trưa, những xác sống khác cứ tập tễnh bước đi xung quanh tìm kiếm thức ăn. Nàng ngồi thừ người cả buổi như vậy, dù chỉ là nhấc tay một cái Nàng cũng lười, ánh mắt trắng xanh của Nàng nhìn chằm chằm ô cửa sổ nhỏ ở lầu ba.


Nàng từng tìm thấy một cái gương ở trong một căn nhà bỏ hoang, phải nói là phụ nữ thì ai không yêu cái đẹp chứ, vậy mà lúc đó vừa nhìn thấy hình ảnh phản chiếu chính mình trong gương Nàng còn bị giật mình nhảy ra sau hai ba bước, choáng váng kinh ngạc tới mức té ngã trên mặt đất một lúc mới hoàng hồn.


Đầu tóc thì dính đầy đầu mỡ, có đôi khi còn có mấy con ruồi bọ ở trên đầu Nàng đậu tới rồi bay đi, nhìn mà phát bực. Trên mặt cũng không đỡ hơn chút nào, nào là những vết bằm xanh tím, nào là những vết thương nho nhỏ không khép miệng, còn có ít nhiều vết máu mà Nàng cũng chẳng biết là máu của Nàng hay của ai.


Nhưng còn may là không có thiếu cái tay hay cái chân nào, nếu không chắc Nàng đau lòng chết quá...


Đã chú ý tới vẻ ngoài như vậy, nên Nàng quyết định không thể để mình dơ như cú thế này được, phải tắm rửa một cái, mà làm xác sống với lại trong cái thành phố mà gần như hoang tàn thế này thì làm gì có nước để tắm. Chỉ có thể đôi khi nương theo màn mưa, dùng những giọt nước từ trên trời rơi xuống mà tắm rửa chính mình thôi.


A, có thể biến thành xác sống lâu lắm rồi, đôi lúc Nàng thích nhớ lại những kỷ niệm trước kia.


Trong lúc Nàng còn đang chìm đắm trong những kỷ niệm u buồn xa xưa thì bỗng nhiên cửa sổ lầu ba bật mở, một âm thanh rất nhỏ vang lên. Tất cả những xác sống chung quanh bỗng nhiên ngừng lại, cùng lúc ngước lên nhìn về phía âm thanh đó.


Một cô bé đang ngồi bên bệ cửa sổ, hai chân bó chặt đung đưa đung đưa trong không khí, trên tay cô bé còn cầm một trái táo, cô bé cứ từ từ cắn từng chút một, âm thanh giòn tang đó cứ lần lượt, lần lượt vang lên.


Kỷ Lê vừa nhìn vừa nuốt một ngụm nước bọt, chẳng biết là vì cô bé kia hay vẫn là vì trái táo...


"Chào, tiểu Lê, tiểu Bát, tiểu Hạ...." Cô bé mỉm cười tủm tỉm còn hướng về bọn họ chào hỏi.


Không lầm đâu, cô bé can đảm này đang đặt tên cho cả bọn Kỷ Lê, kêu tiểu Lê, không phải chỉ một mình Kỷ Lê không, mà còn là kêu một số xác sống khác.


Thật sự quá đáng mà!! Ánh mắt của Kỷ Lê đầy vẻ mong chờ nhìn về phía cô bé kia, mấy xác sống bên cạnh Nàng cũng không ngừng kêu lên ô ô, thậm chí có tên đáng ghét nào không biết chạy ngang đẩy Nàng sang bên cạnh bồn hoa, không một chút cảnh báo, thế là Nàng ngã nhào vào trong đó.


Nét mặt xám như tro, Nàng giận dữ đứng dậy, xông vào tên xác sống kia, bắt đầu đánh nhau.


Mẹ nó, chạy nhanh đi đầu thai à....bộ không thấy bà cô mày đang đứng đây hả!!! Kỷ Lê vừa đánh vừa không ngừng mắng nhiếc tên xác sống kia....


"Tại sao con lại ra cửa sổ nữa vậy!! ta đã nói với con bao nhiêu lần rồi....."


Giọng một người phụ nữ vừa hoảng hốt vừa lo lắng lại có chút giận dữ vang lên trên lầu ba.


Kỷ Lê biết giọng nói này, đây là giọng nói của mẹ cô bé...


Sau đó hình ảnh của cô bé cũng nhanh chóng biến mất bên bệ cửa sổ, Kỷ Lê không biết vì sao.....trong lòng Nàng cảm thấy có chút gì đó mất mát, có chút gì đó luyến tiếc, vậy là lại một lần nữa Nàng ngồi thừ người ở bồn bên bồn hoa, thẩn thờ không chút nhúc nhích gì cả.


Từ trên trời không ngừng rơi xuống từng bông tuyết nhỏ như những chiếc lông ngỗng trắng xóa mềm mại.


Những xác sống chung quanh cứ như trước vây quanh lấy cánh cửa dẫn lên lầu kia, không ngừng dùng sức tông vào không ngừng chàng cửa, có tên đâm mạnh quá dứt cả đầu, có tên thì bị ép đến văng mất khúc xương tay tòng ten trên thân mình, tiếng la rú, tiếng ô ô của đám xác sống cứ vang lên văng vẳng.


Kỷ Lê cũng chẳng ham nhập bọn cùng chúng nó làm gì, bởi Nàng biết, chờ một lát không có hiệu quả gì thì cả đám này cũng yên lặng thôi. Và trước giờ, Nàng luôn đoán đúng.


Ngày hôm nay thật chán!!! Kỷ Lê ngẩng đầu nhìn trời, suy nghĩ xa xăm, có chút bông tuyết đã rơi xuống đất, phủ trắng cả một khoảng sân...


☆, Tốc độ

Ngày 10 tháng 6 năm 2023, nắng gay gắt.


Từ chuyện lần trước đã qua hai ngày, mấy ngày nay ánh nắng thật chói chang, có thể nói ánh mặt trời lúc này cực kỳ độc hại.


Kỷ Lê thật thư thái thoải mái nằm phơi nắng trên lớp cỏ dại mọc tràn lang ở trong bồn hoa, Nàng có thể cảm thấy toàn bộ cơ thể mình như bị nắng thiêu đốt hết cả, đến cả môi cũng đều khô nứt ra.


Nếu không phải vậy thì sao chỉ trong có hai mươi mấy tiếng đồng hồ mà làn da của Nàng đã bị ánh nắng làm cho nứt nẻ, dễ dàng bóc ra từng mảng từng mảng nhỏ, Nàng có thể nhanh chóng đem mảng da đó kéo xuống không chút khó khăn gì.


Cũng không ảnh hưởng gì lắm, chỉ cần mấy ngày thì làn da của Nàng lại phát triển mới thôi, nhưng dù sao thì cũng như trước, thô ráp cứng còng....


Đối với con người mà nói, thời tiết như thế này thì chỉ có nước ngoan ngoãn ở nhà mà chơi thôi, nếu đi ra ngoài thì thật sự có thể bị phơi nắng thành dân Châu Phi luôn cũng nên, không thì nhẹ chắc cũng bị say nắng bệnh đau linh tinh. Thời tiết này cực kỳ không thích hợp ra đường!!!!


Nhưng làm cho Kỷ Lê ngạc nhiên ngoài dự đoán là hôm nay cô bé kia lại ra khỏi nhà.


Nàng đứng bên trong cánh cửa sắt chăm chú nhìn bên ngoài, những xác sống chung quanh ngửi thấy mùi của con người thì xao động ồn ào tiến về phía đó mà đi.


Cô bé lợi dụng lúc đàn xác sống không có vây lấy cánh cửa mà nhanh chóng chạy ra phía trước, chạy ra khỏi tòa chung cư. Trên người cô bé mặc một lớp áo bảo vệ chống tia tử ngoại và tia phóng xạ.


Đây là kiểu áo bảo vệ dạng dài, giống áo gió, sẫm màu, mặc trên người cô bé càng đáng yêu hơn, nghe nói dạng áo này được phát minh sau tận thế, vì tính tiện lợi cũng như ưu việt của nó mà loại quần áo này được con người sử dụng rất nhiều.


Nó không chỉ bảo vệ đơn thuần mà còn có thể bảo vệ con người trước những biến hóa thất thường của thời tiết, ví dụ như mưa axit, quả thật tính thực dụng rất cao....


Kỷ Lê ngồi trên bãi cỏ, theo bên ngoài nhìn vào thì có thể thấy Nàng đang ngơ ngác nhìn theo thân ảnh của cô bé từ lúc cô bé trong chung cư chạy ra, phía sau cô bé vài tên xác sống cứ cố gắng đuổi theo đến cùng, hình như chúng không có ý định bỏ qua con mồi nhỏ nhắn này thì phải?!!!


Kỷ Lê lắc lắc người đứng lên, Nàng cũng nhanh chóng đi theo. Cô bé chạy rất nhanh, tốc độ như thế này thì trước tận thế con người chẳng có thể nào làm được.


Thế nhưng sau khi tận thế, đại bộ phận những người còn sống dùng một loại thuốc có khả năng thức tỉnh các nguyên tố thể chất cũng như tinh thần trong cơ thể, đẩy sức mạnh của con người tăng cao một bậc, có thể nói cách này đem đến khả năng thành công đến bảy mươi phần trăm. Chỉ có một số rất ít người có thể dựa vào năng lực của bản thân mà tự mình thức tỉnh mà thôi.


Nhưng nhìn theo bóng dáng cô bé thì Kỷ Lê có thể khẳng định cô bé này là dùng thuốc để thức tỉnh, vì cô bé còn rất nhỏ, căn bản là không có khả năng tự thân thức tỉnh. Trong chốc lát, thân ảnh cô bé mất hút khỏi đường nhìn của Nàng.


Kỷ Lê có chút mất mác, Nàng lắc đầu tiếc nuối....


Cúi đầu nghĩ nghĩ, rốt cuộc Kỷ Lê quyết định đi dạo quanh đây một lát.


☆, Tiếp xúc

Ngày 11 tháng 6 năm 2023, gió đông.


Gió đông gió đông, đương nhiên muốn có gió đông thì phải có mùa đông, nhiệt độ xung quanh cũng giảm dần, cơn gió kia chỉ cần thổi ngang qua thôi sẽ làm bạn cảm thấy rát cả hai bên má, nhưng đối với xác sống thì chắc nó không có tác dụng mấy nhỉ?!!!


Kỷ Lê còn nhớ rõ, mới sáng nay, có một xác sống – là một chú tuổi trung niên, thân thể còn đủ tay chân lành lặn đẹp đẽ nhưng có lẽ có chút yếu ớt, vậy mà ông chú này lại rãnh rỗi cố tình theo giúp vui với đám xác sống ngu ngốc trước mặt Nàng.


Cả bọn đuổi theo một chiếc xe chạy ngang qua khu phố. Kết quả là tay của ông chú bị cán bay đến một nơi nào chẳng biết. Thành ra mà nói làm cái xác đầy đủ không muốn, phải cụt cái này cái kia mới giống xác sống hay sao???


Nếu người trong xe bắn thêm một phát nữa thì thật sự ông chú này dù có tay hay không có tay gì cũng đi đời như nhau, nhưng mấy người kia dường như không bận tâm đến ông chú này cho lắm, bọn họ chắc tiếc đạn nên chẳng bắn.


Không biết phải nói hôm nay là ngày may mắn hay xui xẻo với ông chú này nữa, không bị đám người kia bán chết, cũng không bị xe cán chết vậy mà trên đường về bị một tấm bảng hiệu rớt xuống đập vào đầu chết......vậy là đi đời nhà ma.


Kỷ Lê bĩu môi chế giễu, vừa định xoay người nhìn theo hướng khác thì ánh mắt Nàng bỗng dưng sáng lên, phía trên ban công chỗ tấm bảng hiệu, nằm trong tầm mắt của Nàng ló ra một cái đầu, đúng là cô bé kia.


Thì ra từ hôm qua tới nay cô bé kia chưa về nhà, nghĩ nghĩ như vậy, Kỷ Lê cảm thấy có chút không vui, nếu như có chuyện gì bất trắc ngoài ý muốn xảy ra thì sao chứ???


Nhưng là......Cô bé là con người, còn Nàng là gì chứ, chỉ là một cái xác sống không hơn không kém, Nàng có quyền gì mà nói cô bé chứ, mà muốn đi nói thì sao....Nàng không nói được, cô bé cũng chẳng thể hiểu ngôn ngữ của xác sống....


Trong lúc còn đang miên man suy nghĩ thì Kỷ Lê can đảm quyết định – Nàng muốn đi lên lầu.


Trong thế giới xác sống cũng chia thành năm bảy loại, có thể nói xác sống lợi hại nhất mà đến bây giờ Kỷ Lê gặp được là loại xác sống lãnh chúa, loại xác sống này cũng giống như tên gọi của nó, thường nắm giữ một khu vực riêng biệt, mà khu vực này lớn hay nhỏ, tốt hay xấu thì dựa vào năng lực của xác sống lãnh chúa để phán đoán.


Xuống một chút đến nhỏ nhất thì phải kể là những tiểu binh xác sống không có chút ý thức nào cả. Mà Kỷ Lê xem ra Nàng đại khái được tính vào dạng tiểu binh này.


Có được ý thức như con người đối với Nàng mà nói cũng không có ích lợi gì nhiều, nó cũng không có khả năng giúp cho Nàng trà trộn vào bên trong những người còn sống.


Trước kia cũng có xác sống trà trộn vào bên trong con người, nhưng từ khi con người nghiên cứu ra máy kiểm tra đo lường giám định con người và xác sống thì những xác sống bị phát hiện thường có kết quả không mấy khả quan cho lắm.


Con người không muốn nhìn đến xác sống có thể mạnh hơn bọn họ, hay đúng hơn họ không để xác sống mạnh hơn bọn họ....


Mà nói trở lại vấn đề chính, Kỷ Lê chỉ là một xác sống bình thường, không có chút năng lực nào, một con người bình thường thức tỉnh dị năng có thể dễ dàng giết Nàng, cho dù đối phương chỉ là một đứa nhỏ.


Kỷ Lê chầm chậm bước vào trong cửa hàng, có một cầu thang dạng xoắn ốc nối liền từ mặt đất lên tầng trên. Kỷ Lê phải vặn vẹo khó nhọc bước từng bước, tùy rằng Nàng cố gắng khắc chế tiếng bước chân của mình, nhưng khả năng thăng bằng của xác sống có thể nói là vô cùng tồi tệ, bọn họ không thể cảm giác được sự tồn tại của tay chân vì vậy chẳng có gì khác hơn là mỗi bước đi lại tạo ra những âm thanh ma xát ồn ào....


Lúc chỉ còn vài bước nữa là là thể lên đến tầng hai, Nàng bỗng nhiên ngừng lại, Kỷ Lê tự hỏi, nếu Nàng bước thêm bước nữa thì Nàng sẽ có kết cục ra sao???


Chỉ cần đi lên Nàng liền có thể nhìn thấy cô bé kia, nhưng Nàng chỉ sợ là Nàng vừa lên tới nơi, đến thân ảnh còn chưa kịp thấy thì đã bị giết chết mất lúc nào rồi.


Trong lúc Nàng nghĩ hay là trở về thì tốt hơn thì bỗng nhiên canh cửa trước mặt Nàng mở ra.


Khuôn mặt tinh xảo đáng yêu của cô bé kia xuất hiện trước mặt Kỷ Lê, trong nháy mắt, Kỷ Lê nghĩ: Mạng mình xong rồi!!!!


Nhưng mà, Nàng lại không nghĩ tới, cô bé kia không có lập tức giết chết Nàng mà lại cúi đầu nhìn kỹ Nàng, Kỷ Lê nghĩ:


"Mình nên lập tức chạy đi hay là lấy bình hoa bên cạnh đập chết cô bé đây?" Dùng một chậu hoa đạp chết một người thức tỉnh dị năng, coi bộ khó thành công à nha....


"Ngươi là ..... tiểu Lê ? " Cô bé biểu tình có chút hoang mang không rõ, còn Kỷ Lê thì.....đứng hình tại chỗ.


Cô bé kéo Kỷ Lê vào một căn phòng ở tầng hai, Kỷ Lê thì vẫn ngu ngốc không có chút phản ứng gì, bởi vì......


Kỷ Lê nhìn chằm chằm bàn tay mình bị cô bé cầm, tay Nàng quá thô ráp, so với cô bé thì tay của Nàng quả thực có thể nói là khó coi chết được.


Tay cô bé rất nhỏ, ngón tay thon dài, lại rất trắng, nếu là một kẻ yếu thích bàn tay mà nhìn thấy bàn tay của cô bé thì chỉ có nước chảy nước miếng mà thôi.


Ở tận thế con người rất kiêng kị việc tiếp xúc trực tiếp với xác sống. người thức tỉnh dị năng mặt dù rất mạnh, nhưng kịch độc của xác sống cũng mạnh không kém gì. Cho dù là người thức tỉnh dị năng, một khi bị nhiễm độc thì trước sau gì cũng chuẩn bị hậu sự đi là vừa.


Cho dù là có vắc-xin phòng bệnh đi chăng nữa thì khả năng phòng bệnh có xác suất thành công rất thấp, chỉ có khoảng hai phần trăm. Vậy nên cũng không có kẻ nào ngu ngốc tới mức dám mạo hiểm thử nghiệm.


"Ta tên là Lê Hạ."


Kỷ Lê ngơ ngác nhìn Lê Hạ, trong lòng Nàng cứ cảm giác là lạ, Nàng thích cô bé cười với Nàng.


☆, Tim đập

Ngày 15 tháng 6 năm 2023, mưa axit.


Kỷ Lê đang mặc quần áo bảo hộ mà con người vẫn thường mặc lúc ra ngoài, mặc dù chuyện này đối với Nàng là không cần thiết, nhưng bộ quần áo này là do Lê Hạ đưa cho Nàng.


Chỉ một câu nói của cô bé:


"Mỗi lần nhìn thấy ngươi bị mưa axit xối lên trên người, mặc dù biết ngươi sẽ không bị gì cả, nhưng tôi cảm thấy rất lo lắng."


Vậy là Kỷ Lê liền ngoan ngoan nhận lệnh mặc đồ bảo hộ vào, Nàng còn không quên mang nón che kín đầu, cảm giác được người khác quan tâm thật là tốt.


Từ sau cái lần Nàng bị Lê Hạ kéo vào gian phòng trên tầng hai, khoảng cách giữa hai người các Nàng - một người cùng một xác sống dường như bị kéo lại gần thêm không ít. Lúc ấy phần lớn thời gian là Lê Hạ nói, Kỷ Lê thì im lặng lắng nghe, lâu lâu Nàng sẽ ô ô đáp lại một ít biểu thị chính Nàng vẫn luôn chăm chú nghe Lê Hạ nói.


Thường ngày Lê Hạ hay cùng Nàng nói rất nhiều thành phẩm nghiên cứu mới nhất của con người, con người đúng là thích ứng rất nhanh với hoàn cảnh. Ở tận thế, đứng trước tuyệt cảnh cùng với nạn xác sống bệnh dịch hoành hành trí tuệ của con người phát huy một cách vô cùng nhuần nhuyễn.


Nếu như lúc trước, cái khoảng thời gian mà Nàng còn chưa bị biến thành xác sống, mà con người có thể nghiên cứu ra mọi thứ như thế này thì có phải Nàng sẽ không biến thành xác sống hay không?!!


Nhìn khuôn mặt tinh xảo đáng yêu như búp bê của Lê Hạ đang ngồi kế bên mình, lòng Nàng bỗng nhiên chua xót, tựa như bị những giọt mưa axit ở tận thế xối phải.....


Sau đó vài ngày Lê Hạ vẫn thường hay chạy ra bên ngoài, có đôi khi cô bé gặp phải Kỷ Lê, cùng Nàng nói đôi ba câu. Nhưng phần lớn thời gian thì Nàng không biết cô bé chạy đi nơi đâu...


Thường ngày khi gặp Kỷ Lê, Lê Hạ thường hay kéo Nàng tới những cửa hiệu thời trang các loại, có những cửa hiệu thật to, thật hoành tráng nhưng giờ đây cũng tan hoang xơ xác, tận thế là vậy, cái ăn còn khó lo thì ai mà để ý chuyện ăn mặc gì nhiều. Đôi khi Lê Hạ còn đưa cho Nàng nhiều bộ quần áo mà không biết cô bé lấy ở đâu cho Kỷ Lê thay...


Mỗi khi Kỷ Lê thay xong một bộ, Lê Hạ đều ngồi một bên ngắm ngía Nàng rồi lại mỉm cười khen ngợi, mà Kỷ Lê thường xuyên bị cô bé khen đến mức bỏng mũi ngượng ngùng, nếu không phải là xác sống thì Nàng tin chắc những lúc như vậy mặt Nàng sẽ đỏ bừng lên, tim đập thình thích rồi.


Sau khi biến thành xác sống, chính Nàng cũng biết tình cảnh của bản thân chật vật thế nào, cho nên những lời khích lệ của Lê Hạ chính là chỗ dựa duy nhất cho Nàng, như ánh sáng duy nhất trong cái cuộc sống tối tăm mà Nàng đang sống.


Mà may mắn là dáng người Nàng cũng không đến nỗi tệ, ví dụ như Nàng có một đôi chân thon dài miên man.!!! Nhưng dù cho dáng người có tốt thế nào thì cũng không thể che lấp được việc cơ thể Nàng tràn đầy những vết sẹo không thể khép lại cùng với làn da thô ráp cứng rắn.


Nàng sợ hãi đứng trước gương, sợ hãi nhìn thấy cơ thể xấu xí của mình. Nhưng mỗi lần nhìn thấy ánh mắt sáng, đầy mong chờ của Lê Hạ đành cho chính mình thì Nàng chẳng thể nào cự tuyệt yêu cầu của cô bé được.


"Tiểu Lê, sau này đừng đứng trong mưa nữa."


Lê Hạ lại xuất hiện, nói cũng không phải khen, lần này cô bé lại không ngoan ngoãn ở trong nhà mà lại chạy ra ngoài đường nữa.


Kỷ Lê phát hiện, gần đây số lần Nàng nghĩ đến Lê Hạ càng ngày càng nhiều.


"Tiểu Lê, mẹ của ta bảo ta đến điểm giao dịch của căn cứ ở trung tâm thành phố mua một chút đồ, nghe nói là thành quả mới được nhà nước nghiên cứu, dự định sẽ mở rộng phát triển ở tầng lớp bình dân. "


Trong lúc Lê Hạ còn đang mải mê nói chuyện với Nàng thì một đám xác sống đang tập tễnh lao tới. Lê Hạ bình tĩnh vươn cánh tay ra phía trước, năm ngón tay thon dài mở ra, một vệt ánh sáng màu lam mang theo hơi lạnh run người từ tay cô bé bắn về phía đám xác sống, những tên xác sống trước mặt hai người các Nàng nhanh chóng bị đông

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net