Thần Hi đích yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tác giả: ??

Thể loại: Cổ trang, người x yêu, ấm áp, có chút hài, HE

Couple: Thần Hi x Tĩnh Lam

Translator: QT ca ca

Editor: Bạch Bạch


...oOo...


Trên đỉnh Lĩnh Sơn quanh năm mây trắng uốn lượn, có một tòa miếu nhỏ cô quạnh nép vào vách núi, trong đó có một tiểu mỹ nhân đang trú ngụ. Nàng tên là Thần Hi. Thần Hi không phải ni cô, không phải đạo sỹ mà chính là một tiểu yêu quái. Nguyên hình của Thần Hi vốn là một miếng bạch ngọc diễm lệ, trải qua trăm năm hấp thụ tinh khí nhật nguyệt mà tu luyện thành người. Tuy nhiên sau khi đắc đạo, Thần Hi lại trở thành một yêu tinh lười biếng, suốt ngày chỉ lo trêu đùa lũ thú vật trên núi và nằm ườn tắm nắng. Một trăm năm tiếp tục trôi qua như giấc mộng. Có một ngày Thần Hi bỗng nhiên tâm huyết bừng bừng, quyết định xuống núi du lịch một phen, mục đích gọi là "tăng thêm kinh nghiệm để tu luyện thành tiên". Quả là một yêu tinh có chí lớn.


Thần Hi xuống núi. Cuộc sống nơi nhân gian quả nhiên phồn hoa náo nhiệt, tiếng rao hàng, nói chuyện, mắng **** nhau không ngớt vang lên. Thần Hi giương mắt to hết nhìn đông tới tây, cảm thấy vô cùng mới lạ. Sau đó Thần Hi gặp được một người thật vô cùng xấu xí. Người này vốn đội mũ có mạng trùm kín mặt nên người thường không thấy được bộ mặt của hắn. Chính là Thần Hi không phải người, vì thế nàng thấy được rất rõ. Xấu, quá xấu, cực kỳ xấu xí. Thật khó mà hình dung ra độ xấu này, đại loại da thì giống bùn đất sau mưa, mắt thì một to một bé, mũi thì khoằm như mỏ chim ưng. Người nọ dường như phát giác Thần Hi thấy được mặt của hắn liền vội vàng bước nhanh trốn tránh. Vì thế Thần Hi bỗng cảm thấy cảm thấy chuyện này thật thú vị, nàng liền đi theo hắn đến tận một cái ngõ cụt. Người xấu xí thật bối rối và lúng túng trước Thần Hi. Hắn bị nàng ép sát vào tường, bị tháo xuống mũ mạng, bị bắt ngửng đầu lên lên. Thần Hi cẩn thận ngắm nghía khuôn mặt xấu xí và cảm thấy vô cùng hài lòng.

Nàng nói: "Cô nương, chúng ta trao đổi thân thể đi"

Người kia quá đỗi kinh ngạc, chỉ biết gật đầu lia lịa. Một luồng sáng bừng lên, hai người đã trao đổi xong.

Biến thành cực điểm xấu xí quả là một thể nghiệm mới lạ với Thần Hi. Từ trước đi trên đường có thật nhiều nam thanh nữ tú nhìn nàng chằm chằm ghen tị, hiện giờ đi trên đường mọi người chỉ mong tránh nàng càng xa càng tốt. Càng khoa trương chính là nếu thấy nàng buổi tối xuất hiện, nhìn thấy nàng tất cả đều ho to một tiếng "Có quỷ" rồi bỏ chạy thục mạng.
Thần Hi cảm thấy hết sức hài lòng, cảm giác như vậy mới có đại yêu tinh khí thế. Người gặp người sợ a.

Đến một ngày, nàng gặp một người có phản ứng hoàn toàn khác biệt.

----------------​

Tây Hồ liễu xanh che phủ, bỗng mịt mờ trong cơn mưa đầu hạ. Thần Hi không mang dù mà vẫn bước chậm trong mưa. Mưa rơi ướt đẫm tóc và quần áo từ lúc nào không biết.

"Cô nương, chúng ta cùng che chung dù nhé"

Phía sau truyền đến thanh âm hiền hòa. Thần Hi chậm rãi quay người, chờ đợi người nọ sợ hãi bỏ trốn.

Một, hai, ba. Người phía sau vẫn không động, chính là đứng yên mỉm cười.

Bốn, năm, sáu. Vẫn là không có trốn.

Có lẽ là kẻ ngốc rồi, Thần Hi thầm nghĩ. Nàng hơi hơi gật đầu, ý bảo người nọ đi theo.
Một vòng, hai vòng, ba vòng, Tây Hồ phong cảnh đẹp như tranh nhưng nếu ai liên tục đi ba vòng cũng sẽ chán ngấy.

Trời tối dần, du khách cũng về hết.

'Cô nương, ngươi không đói sao, chúng ta tìm chỗ nghỉ ngơi một chút đi"

"Ta không đói, cũng không có tiền, càng không có chỗ có thể đi"

Thần Hi cười yếu ớt trả lời, chờ mong người nọ phản ứng.

Người kia lại cao hứng: "Một khi đã như vậy, cô nương đến nhà ta nghỉ chân một phen nhé "
Không nổi cáu sao, người này phản ứng thật thú vị. Nhất định là một đứa ngốc rồi.

"Lam phủ" – hai chữ thật to đập vào mắt Thần Hi. Đi vào trong thấy phòng ốc thanh lịch, trang trí tao nhã tinh xảo. Những người hầu nhìn thấy bộ dáng Thần Hi chỉ sửng sốt chốc lát rồi hết thảy như bình thường. Không đơn giản, Thần Hi trong lòng than thầm nhưng vẫn chễm chệ ngồi ở vị trí chủ tọa – nàng không hiểu khiêm tốn và cũng không nghĩ khiêm tốn. Thần Hi vốn chán ghét những quy định thế tục này.

Nhàn nhã uống trà, Thần Hi cẩn thận quan sát người vừa giúp nàng che dù – chủ nhân của tòa biệt phủ này.

Nàng có khuôn mặt diễm lệ, tóc mây mềm mại được quấn nhẹ lên cao bằng hai chiếc trâm ngọc, chỉ nhìn đã biết giá trị liên thành, làn da sáng bóng như ẩn hiện ánh trăng. Khí chất toát lên ôn nhuận trong sáng nhưng vẫn lộ vẻ uy nghiêm. Thật là một đại mỹ nhân thế gian khó tìm. Người như vậy hẳn là xuất thân phú quý, không là đại tiểu thư nhà giàu cũng là con quan trong triều.

Người nọ cũng nhìn Thần Hi, khóe miệng hơi mỉm cười, chỉ là vẫn lặng lẽ uống trà. Thần Hi bỗng cầm lấy tay nàng, tinh tế bắt mạch, mạch tượng bình thường. Thần Hi lại xem sắc mặt, thần chí thanh minh. Thật kỳ quái, Thần Hi lắc đầu, thở dài liên tục.

"Cô nương, phải chăng ta mắc bệnh nan y?" – Người nọ cười cười hỏi nhẹ.

Đám người hầu bỗng trở nên khẩn trương kì lạ.

Thần Hi che miệng ngáp : "Đáng tiếc, người như vậy lại là một kẻ ngốc"

Mọi người sắc mặt hãi hùng. Thần Hi cười thầm.

"Một khi đã vậy, mời cô nương lưu lại tệ phủ giúp ta chữa trị"

Thần Hi đồng ý. Mọi người đổ mồ hôi...

Đại mỹ nhân tên gọi là Tĩnh Lam – kinh thành tài nữ, đến Tây Hồ du ngoạn một tháng. Lam phủ chính là nơi nghỉ chân của nàng. Tĩnh Lam kiến thức uyên bác, ăn nói nhã nhặn. Chính là thỉnh thoảng có chút ngốc như cái đứa nhỏ nên Thần Hi cho nàng uống một mấy thang thuốc để thanh thần dưỡng não. Tĩnh Lam cũng ngoan ngoãn uống đều đặn mỗi ngày. Chỉ riêng quản gia Lam phủ hốt hoảng muốn điên. Tiểu thư rõ ràng khỏe mạnh sáng suốt hơn tất cả mọi người, thế mà cái ả xấu xí kia lại cố tình nói tiểu thư ngốc, có mà chính ả mới là kẻ ngốc. Nhưng tiểu thư cư nhiên uống thuốc của ả, có lẽ tiểu thư thật sư không bình thường. Như vậy ả Thần Hi chẳng phải là nói đúng?. Như vậy tiểu thư đến tột cùng có phải là ngốc hay không?. Đáng thương lão quản gia thật sự suy luận muốn nổ tung đầu.

Một ngày nọ, Tĩnh Lam cùng Thần Hi đang chơi cờ.

Gió thổi vi vút, hoa rơi đầy sân. Thật là cảnh đẹp ý vui. Bỗng Thần Hi hắt hơi rõ to rồi vội vàng chạy ra ngoài, chỉ để lại Tĩnh Lam đang cầm quân cờ chưa kịp hạ xuống, ngẩn người nhìn theo.

Thần Hi thường tự nhiên bỏ lại Lam tiểu thư mà chạy mất dạng, đến ngày hôm sau lại quay về coi như không có việc gì xảy ra. Vậy Thần Hi đi đâu? Nàng chính là phải đi xem cái người xấu xí cùng nàng trao đổi thân thể ngày trước. Người này tên gọi là Sở Liễu Tú, hiện tại đã trở thành người đẹp nghiêng nước nghiên thành. Liễu Tú sau khi trở nên xinh đẹp thật vui vẻ, chỉ cần liếc mắt là có người si mê, vẫy tay là có người mời mọc. Đôi khi ả cũng nhớ tới cái đứa ngốc cùng ả trao đổi thân thể, thật là ngu ngốc quá đi. Liễu Tú nay đã là sủng thiếp của Uy vũ tướng quân, sống nơi kinh thành tha hồ hô mưa gọi gió. Cũng bởi vậy mà tự rước đến nhiều hận thù và nguy hiểm. Mấy cái thị thiếp thất sủng đã nhiều lần thuê sát thủ đến giết ả. May là ở thời khắc nguy hiểm luôn có một người mặc áo đen xuất hiện cứu ả rồi biến mất ngay lập tức.

Lại một ngày, Tĩnh Lam giống như bình thường đến phòng Thần Hi gọi nàng rời giường. Không có thanh âm ngái ngủ đáp lại. Tĩnh Lam đẩy cửa bước vào, phát hiện Thần Hi không có trong phòng. Một tờ giấy để sẵn trên bàn, viết xiên xẹo vài chữ "Ta có việc gấp muốn làm, nếu hữu duyên thì sẽ gặp lại".

Mảnh giấy theo tay Tĩnh Lam rơi xuống cùng với một tiếng thở dài.

-----------------​

Ba tháng sau, trong hoàng thành gấm vóc, Chiêu Dương công chúa Tĩnh Lam đang nhìn trăng thở dài.

Này Tĩnh Lam chính là Tĩnh Lam của Lam phủ. Nàng là em gái cùng mẹ sở sinh với đương kim Hoàng thượng, đứng hàng thứ bẩy. Từ nhỏ đã sống trong xa hoa phú quý, được muôn vàn chiều chuộng. Hoàng thượng và Thái hậu chỉ cần nàng chau mày một cái đã lo lắng hỏi han, yêu quý đến mức chuyện hôn sự cũng cho nàng quyền tự quyết.

Ba tháng trước tình cờ gặp Thần Hi, cảm giác tựa như đang ở trong căn phòng trầm buồn bỗng được mở tung cửa, như giữa nắng hè bỗng gặp trận mưa to. Tự nhiên lãng đãng như Thần Hi lại làm người ta cảm thấy tâm tình thư thái.

Người thường chỉ thấy Thần Hi xấu nhưng Tĩnh Lam lại thấy Thần Hi tài trí cùng phóng khoáng. Cùng Thần Hi ở một chỗ sẽ vĩnh viễn không cảm thấy bó buộc cùng buồn bã.

Thần Hi như một làn gió nhẹ.

Thần Hi như một khối ngọc ấm áp.

Thần Hi không biết từ khi nào đã tồn tại ở nàng sinh mệnh, khiến nàng cảm thấy mình cần
Thần Hi như một điều đương nhiên.

Lĩnh Sơn, Phù Yên động, Thần Hi co ro nằm trong góc tối, không ngừng rên rỉ khổ não. Nàng vốn tính đã đến kiếp nạn nghìn năm phải gặp, chỉ không ngờ nó lại sắp xuất hiện. Kiếp nạn này, nếu tránh được sẽ cất bước thành tiên, nếu bị đánh trúng, sẽ vĩnh viễn hóa thành tro bụi.  

---HOÀN---


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net