Thanh mai của nàng, trúc mã của nàng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tựa: 她的青梅,她的竹马

Tác giả: 破军星 - Phá Quân Tinh

Thể loại: Thanh mai trúc mã, hiện đại, chính kịch

Tình trạng Raw: Hoàn

Tình trạng Edit: Hoàn

Translate: QT đại nhân, Google đại ca

Editor: Thiên Thánh a.k.a love2999  


...oOo...


Ba năm, ngày này ba năm sau, nếu như mình không ở đây gặp cậu, thì cậu đừng đến nữa! Mình sẽ trốn ở một nơi rất xa, để cậu mãi mãi cũng không tìm được!



Cậu vẫn nhớ kỹ lời nói đó của tôi, nhưng có một số việc, không phải nhớ là có thể cứu vãn.


Ký ức phủ đầy bụi từ từ được hé mở, Thanh Mai của tôi có còn nhớ hay đã quên người đã từng là Trúc Mã? Và cậu có biết, Trúc Mã của cậu vẫn đang đứng đó chờ?


Ba năm trước, tôi không thể đến. Ba năm sau, tôi đã không còn tư cách đến.


Đứng từ xa nhìn một nhà ba người nở nụ cười ấm áp, tôi đến muộn, quá muộn, muộn đến nỗi thứ tôi ôm ấp trong lòng trở thành biểu tượng hạnh phúc của họ, đứa nhỏ từ từ khép mi chìm vào giấc ngủ, trong mắt người khác hình ảnh này hạnh phúc đến thế nào? Anh ta ôm lấy thắt lưng của cậu, và cậu đang ôm đứa con của cả hai, trên gương mặt là nụ cười xán lạn như hoa.


Nếu như ba năm trước tôi không đến muộn, hiện tại người đứng bên cạnh cậu có phải là tôi không? Câu hỏi này không ai có thể trả lời, bởi vì dù có thể, với hai chúng tôi cũng là đã muộn.


Lưng đối lưng, cả hai bước về hai hướng trái ngược nhau, nơi tôi trở về là căn phòng cô đơn trống rỗng.


Không ngờ sẽ gặp lại cậu trong tình huống như vậy, càng không ngờ chỉ với vài năm, khoảng cách của cả hai đã xa xôi vượt quá Quang Niên*.
*Light-year.
9.4605284 × 1015 meters



Dù cho giữa cả hai chỉ cách nhau một tòa cao ốc, nhưng cũng đã là khoảng cách xa xôi biết nhường nào.


Còn nhớ khi bé, lần đầu tiên hai chúng tôi gặp nhau, cậu đang ăn ngon lành quả mơ trong tay, đôi mắt to tròn tràn đầy hiếu kỳ nhìn con ngựa gỗ tôi đang cưỡi.


Cha mẹ hai bên là tri kỷ, dần dà, ngay từ khi còn nhỏ, cậu cũng đã trở thành khách quen trong nhà.


Từ ngày đầu xa lạ cho đến quen thuộc, từ rụt rè cho đến thân thiết, cả hai đã nắm tay nhau cùng trải qua hơn mười một năm nóng – lạnh.


Cùng nhau đi học, cùng nhau về nhà, từ thiếu nữ hồn nhiên ngây thơ thoáng chớp mắt đã cùng làm sinh viên đại học.


Cậu từ từ trưởng thành, còn tôi cũng từng bước lên cao.


Thành tích của cậu không được tốt, cố gắng lắm mới có thể đủ điểm đậu, mà tôi từ thành viên trong hội học sinh thăng tiến thành chủ tịch, mặc kệ chênh lệch của cả hai trong lúc đó có bao xa, vẫn thủy chung không rời tay nhau.


Tôi không kể rõ, chỉ vì có vài việc căn bản không cần phải nói ra, chỉ cần trên đầu có mắt, sẽ nhìn rõ được tất cả.


Nếu không phải vì cha mẹ bất ngờ qua đời, nếu không phải vì đột nhiên một người ông xa lạ xuất hiện, có lẽ tôi sẽ không phải bỏ đi, sẽ không phải rời khỏi nơi này, sẽ không bị chia cắt khỏi cậu.


Người ông nội ngoài ý muốn nói cho tôi biết, cái chết của cha mẹ không phải do tai nạn mà là do có người mưu sát, bọn chúng nhắm vào gia tộc tôi. Năm đó cha vì người mẹ nghèo khổ của tôi mà dứt áo rời khỏi gia tộc, vứt bỏ vị trí người thừa kế, lựa chọn cuộc sống lao động khổ cực suốt đời. Mà nay, ông nội đã già, nhớ nhung cha, khi ông nguyện ý chấp nhận họ thì họ lại gặp tai nạn 'ngoài ý muốn'. Nếu không có gì bất trắc thì mục tiêu kế tiếp của bọn chúng chính là tôi!


Tôi không sợ chết, nhưng tôi sợ liên lụy đến cậu. Cho nên, tôi phải đi. Đi khỏi đây, rời xa cậu.


Năm ấy, ở sân bay, tôi nói với cậu, ba năm, ngày này ba năm sau, nếu như mình không ở đây gặp cậu, thì cậu đừng đến nữa! Mình sẽ trốn ở một nơi rất xa, để cậu mãi mãi cũng không tìm được!


Cậu vẫn nhớ lời nói của tôi, ngày này ba năm sau tôi nhất định sẽ trở về, có lẽ không cần đến ba năm, chỉ cần ông nội giải quyết được chuyện của bọn chúng, tôi lại có thể một lần nữa không cần sợ hãi bất cứ điều gì để đứng bên cạnh cậu.


Nhưng ai cũng không thể ngờ, một lần đi lại mất đến sáu năm. Tôi không thể đến nơi đã hẹn, còn cậu lại mai danh ẩn tích.


Hôm nay, một lần nữa có thể gặp lại, nhưng lại không thể gặp.


Cậu có một gia đình người khác ước ao, tôi sao có thể đến phá hủy? Con đường cậu đi là "Chính đạo", làm sao tôi có thể kéo cậu vào vạn kiếp bất phục?


Tình yêu, không phải là nhìn người hạnh phúc, bản thân cũng hạnh phúc sao?


Nếu vậy, cậu ấy hạnh phúc với ai có liên quan gì!


Chỉ cần ôm lấy trái tim kia ở nơi cậu không thể nhìn thấy, thì thỏa mãn rồi.


Thanh Mai của tôi đã trở thành rượu trong ly của người khác, mà Trúc Mã của nàng vẫn còn ở đây chờ đợi.


Tôi theo thói quen tựa vào cửa sổ nhìn về phía căn nhà sáng đèn phía đối diện, một bàn thức ăn và rượu, hai người phu thê ân ái, quả thật là đẹp như truyện cổ tích.


Nếu như cậu không hạnh phúc, tôi sẽ đưa cậu đi. Nếu như chồng của cậu không phải là người tốt, dù có cướp đoạt tôi cũng phải nắm lấy cậu không buông.


Đáng tiếc, không hề có nếu như.


Cậu rất hạnh phúc, chồng của cậu cũng hết lòng yêu cậu, cho nên, tôi chỉ có thể nhìn, không thể làm gì khác.


Bởi vì, sẽ làm cậu tổn thương!


Nếu làm cậu tổn thương chi bằng thà tự tổn thương mình.


Bên cạnh truyền đến một mùi hương nhàn nhạt, nhìn về phía người con gái đang uống ly rượu đỏ, dung nhan vẫn xinh đẹp như ngày nào.


Sáu năm qua, không nhớ nổi đã có bao nhiêu người say mê vì cô.


Vì cô mà sống, vì cô mà chết, thật đúng là yêu tinh.


Cô cũng là bác sĩ đã từng chữa trị cho tôi, một nhân vật bí ẩn.


"Nếu còn yêu cô ấy, tại sao không đưa cô ấy đi?" Dòng rượu đỏ yêu mị làm nổi bật gương mặt xinh đẹp đoạt hồn của cô, ba năm trước nếu không có cô, tôi đã chết. Lần này đi cùng tôi cũng vì căn dặn của ông nội, chỉ là không hiểu tại sao một người phụ nữ phong hoa tuyệt đại như vậy lại đáp ứng yêu cầu này? Đợt trị liệu đã kết thúc, tại sao cô còn không chịu đi?


"Bởi vì tôi đã không còn tư cách đó." Hờ hững quay người lại nói với cô, "Có lẽ, tôi cũng nên về nhà."


Quá khứ đã là quá khứ, từ trong đáy mắt của nội, tôi nhìn thấy sự áy náy, nhất định năm đó là do ông sai thuộc hạ gây ra. Nếu không, ông cũng sẽ không bảo cô đi theo.


Không thèm nghĩ đến những chuyện cũ này nữa, để quá khứ sâu sắc này chôn cất thành hồi ức tốt đẹp thôi!


"Ngày mai chúng ta trở về, đặt hai vé máy bay. Tôi mệt rồi."


Lướt qua người cô quay trở về phòng, tối nay, nhất định lại mất ngủ.




—— ... ——

Ngửi hương thơm trong chiếc ly, thoáng nhìn qua ngọn đèn căn nhà đối diện, nở nụ cười khuynh quốc khuynh thành.


Nếu như là chân ái, cho dù đã qua sáu năm, dấu vết kia cũng sẽ khắc cốt ghi tâm không phai mờ.


Giống như ly rượu này vậy, chỉ biết là nó càng ngày càng cũ, sẽ càng ngày càng thơm.


Như tình yêu đã lắng đọng từ lâu kia.


Vị chát nhẹ từ đầu lưỡi truyền đến khiến lòng tôi từ từ lâng lâng, cùng một loại rượu nhưng nếu do những người uống khác nhau sẽ cho ra cả nghìn mùi vị.


Uống cạn ngụm rượu cuối cùng, tôi đi đặt vé máy bay, ngày mai hai giờ chiều.


Nhìn người con gái mà nàng luôn luôn nghĩ đến, không có gì đặc biệt.


Trước đây chỉ xem qua ảnh chụp của cô ta trong tư liệu, đây là lần đầu tiên mặt đối mặt.


Thật sự không hiểu được, tại sao có thể vì người này mà chấp nhất sáu năm, dù là lúc tính mạng bị đe dọa cũng không quên gọi tên cô ta. Những năm tăm tối nhất cuộc đời nàng, chính là tôi ở bên cạnh nàng, đáng tiếc thứ giúp nàng sống tiếp, giúp nàng đứng lên vẫn là người con gái nàng khắc vào tim kia.


Chặn đường cô ta, giương lên một nụ cười không có hảo ý, "Cô, chính là Thanh Mai của nàng?"


Người con gái dừng đôi chân muốn bước, "Cô. . . là ai?"


"Tôi là ai không quan trọng, có muốn nghe một câu chuyện không?" Có lẽ do tôi không muốn để cố gắng của nàng biến thành bọt biển, tôi quyết định đem tất cả nói rõ cho cô ta, về phần kết quả thì không đến lượt bản thân tôi phải lo lắng.


Tìm một quán cafe tĩnh lặng, chọn món, nhìn tách cafe đen như mực kia, chậm rãi nói: "Cô ấy, thích nhất là cafe đen."


"Vậy à? Tôi còn tưởng cậu ấy vẫn sẽ thích Cappuccino như trước kia, bọt nước trắng phau thơm phức kia mới là thứ cậu ấy thích nhất." Cô ta giống như đang nhìn thấy lại hình ảnh miệng nàng dính đầy bọt trắng, híp mắt không thèm nói nữa, mà chìm đắm trong hồi ức của mình.




—— ... ——

Vẫn cho rằng nhất định cậu sẽ đến, vẫn cho rằng cảm tình của mình và cậu vẫn sẽ như trước, nhưng mà, là mình đã quá ngây thơ.


Ba năm trước, mình ở sân bay đợi cậu tròn hai ngày hai đêm, sợ chuyến bay của cậu gặp trục trặc, vẫn chờ, không chịu rời đi, bởi vì cậu từng nói, cậu sẽ trở về, cho nên mình vẫn chờ, bao nhiêu ngày chờ đợi trôi qua, nhưng mà, cậu vẫn không đến.


Trong lúc mình tuyệt vọng và lo lắng, lại nhận được điện thoại của ông nội cậu, "Đừng đợi nữa! Nó đã sớm quên cô rồi, bởi vì, nó đã tìm được người nó thật sự yêu, cho nên cô đừng đến bám lấy nó nữa!"


Mình không tin, nếu như vậy, tại sao cậu lại không tự nói với mình?


Muốn đi tìm cậu, nhưng lại không biết cậu ở nơi nào, chỉ biết cậu ở nước Pháp xa xôi.


Vì cậu mà gọi điện thoại liên tục hai mươi bốn tiếng, vĩnh viễn cũng chỉ nghe được những thứ ngôn ngữ mà mình không hiểu, tất cả phương thức liên lạc đều không có tác dụng.


Thì ra, cậu thật sự không còn nhớ đến mình nữa.


Mình không nhớ được làm sao có thể quay trở về nhà, không nhớ được những ngày đó mình trải qua như thế nào, đó là khoảng thời gian đen tối nhất cuộc đời mình, đoạn ký ức không dám nhớ lại, sống một cách vô tri vô giác, như cái xác không hồn.


Sự khác thường của mình cuối cùng cũng khiến cho cha mẹ phát hiện, vì thế mình buộc phải nói ra hết những tình cảm khiến người khác không thể tưởng tượng nổi này.


Đứa con gái ngoan trong mắt cha mẹ, từ lúc nào, làm ra chuyện kinh thiên hãi tục như thế?


Cậu rời đi, cha mẹ tức giận, ánh mắt khinh thường kia cuối cùng cũng làm sụp đổ dây thần kinh vốn yếu đuối của mình.


Lưỡi dao sắc bén xoẹt qua cổ tay, thứ chảy ra không phải máu, mà là tình cảm triền miên.


Dòng máu đỏ sẫm tuôn ra như bầy ong vỡ tổ, dường như sinh mệnh đang không ngừng trải ra trước mắt mình.


Mang theo linh hồn của cậu, mang đi tình yêu của mình.


Không biết là ông trời rủ lòng thương xót hay là ý trời trêu ngươi, mình không chết, mình vẫn còn sống, nhìn gương mặt hối hận của cha mẹ, nhìn nước mắt của cha mẹ, thì ra, là do mình sai? Vì một mối tình không được đáp lại, đã để cho cha mẹ - những người yêu thương mình nhất - phải đau lòng, hao tổn tinh thần, mình sai rồi!


Dưới sự bảo bọc của người thân, mình từ từ bình phục, trở thành bạn với người bác sĩ chữa trị cho mình.


Dần dà, anh ta nảy sinh tình cảm với mình, nhưng mình lại chưa buông được tình yêu này.


Chỉ là, nhìn gương mặt dần già nua và khát khao tha thiết của cha mẹ, tình yêu chấp nhất của anh ta, cuối cùng mình vẫn mềm lòng, chấp nhận đoạn tình cảm không thích hợp này.


Câu chuyện vẫn tiếp tục phát triển, đương nhiên, anh ta trở thành chồng của mình, còn mình trở thành vợ của anh ta.


Hai người cùng nuôi dưỡng một đứa con gái, gia đình sẽ đầm ấm đến thế nào?


Người chồng toàn tâm toàn ý, con gái hoạt bát đáng yêu, rốt cuộc cũng lấp đầy đáy lòng đã tổn thương của mình.


Buông xuôi, sẽ không hận, cũng không đau nữa.


Bởi vì bên cạnh mình đã có mối ràng buộc.


Nghe được tin tức của cậu, có kinh ngạc có cảm thán có nhớ nhung, về phần có tình cảm hay không, cho dù có, thì thế nào?


Cả hai, cũng không thể quay trở lại.


Hiện tại, coi cậu như một người bạn đã lâu không gặp, nghe được tin tức cùng cuộc sống của cậu, cũng đủ kết thúc tâm nguyện đã nhiều năm.




—— ... ——

"Có lẽ là vậy, thế nhưng mấy năm nay tôi chỉ thấy cô ấy uống cafe đen. Vị đắng lan tỏa trong miệng, trong lòng lại nhớ đến vị ngọt đã từng trải qua." Nhẹ cười, "Tôi đã từng là bác sĩ chữa trị cho cô ấy." Nhìn sự nghi hoặc và khó hiểu trong đáy mắt của cô ta, tôi tiếp tục nói: "Ba năm trước, không phải cô ấy không đến, mà là không thể đến."


"Tại sao?" Ý nghĩ bất an liên tục luẩn quẩn trong đầu, như muốn bới lên trái tim đã chôn cất nhiều năm.


Thì ra cô ta vẫn sẽ kích động vì nàng, thì ra thời gian sáu năm cũng không thể bào mòn dĩ vãng.


"Cô cho rằng một người chỉ có thể nằm trên giường, ngay cả tay cũng không động đậy được, có thể ngồi máy bay đến nơi hẹn sao?" Có lẽ sự thật rất tàn nhẫn, thế nhưng tôi vẫn muốn nói, bởi vì tôi không muốn người kia phải gánh vác tất cả, dù cho đó là sự ích kỷ, tôi cũng muốn nói.




.


.


.




Lần đầu tiên nhìn thấy nàng, yên tĩnh nằm ở đấy, dưới ánh đèn vàng rọi lên chiếc drap giường, thuần khiết lại thiêng liêng.


Trên người là những vết thương không đồng nhất, đầu gối bị đạn bắn xuyên qua, lòng bàn tay là vết đinh đóng, ót bị vật cứng đập vào, cả người không còn tri giác, nếu không phải tim còn đập, tôi đã cho rằng nàng không còn sống.


Hôn mê, bất tỉnh.


Có người nói, đứng trước âm mưu của gia tộc, nàng là con mồi, để dụ kẻ đứng phía sau ra nên mới rơi vào kết cục này.


Chỉ là về sau mới biết được, chủ ý làm mồi nhử chính là của nàng, kẻ chủ mưu phía sau quá mạnh và thần bí, bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là đưa ra hạ sách này. Đáng tiếc, kém một nước cờ, muốn diệt trừ hậu họa về sau, lại tự trói vào số mệnh bị hành hạ.


Lúc giải cứu nàng ra, nàng đã sớm trở thành người tàn tật, hai tay bị đóng đinh trên tường, cả người một chút cũng không có sức sống, ngoại trừ máu chỉ là máu.


Tuy không được tận mắt nhìn thấy nhưng tôi có thể tưởng tượng sự thảm khốc lúc đó, từ những vết thương trên người này có thể biết được cơn đau đớn thấu xương kia.


Chỉ vì một cuộc hẹn ba năm, bởi vì đã quá cấp bách, cho nên không thể không bước nhanh hơn.


Không muốn lúc nàng về nước, tai họa ngầm này gây bất lợi cho nàng, nên tự dùng tính mạng của mình ra đặt cược, bức kẻ ở phía sau màn hiện thân, sự ngoan tuyệt này chỉ là vì một ước hẹn ba năm.


Nhưng cuối cùng, nàng vẫn không kịp đến nơi hẹn.


Người ông đứng nhìn bộ dạng sống đời thực vật của cháu gái, cuối cùng không muốn làm lỡ cuộc đời con gái nhà người khác, cho nên mới gọi điện nói những lời kia.


Nhưng ai cũng không ngờ, người mà cứ tưởng sẽ mãi mãi ngủ say lại nỉ non tên người ấy, tỉnh lại.


Cơ thể suy yếu như sẽ bị gió thổi bay, trong mắt lại có sự kiên định không thể lay chuyển.


Nỗ lực sống sót, trải qua từng buổi phẫu thuật mới có thể gượng gạo đứng lên, chỉ có vài giây như thế, nhưng nàng lại cười vô cùng thoải mái.


Bởi vì không thể liên lạc được với người ấy, cho nên nàng càng liều mạng luyện tập, khát khao có thể sớm một chút quay về nước tìm người.


Một bên cầu xin ông nội hỗ trợ nàng tìm kiếm, một bên tiếp tục đợt huấn luyện phục hồi chức năng, bao nhiêu thống khổ, bao nhiêu nước mắt, cũng chỉ một mình chui vào góc mà âm thầm khóc.


Những điều đó, tôi đều nhìn thấy.


Bất tri bất giác, hình ảnh con người đó tự nhiên tiến vào lòng tôi, kiên cường của nàng, thâm tình của nàng, chấp nhất của nàng, bất hối của nàng.


Càng ở cùng nàng, càng không muốn rời đi.


Ba năm nhìn nàng bình phục, cuối cùng còn muốn nhìn thấy kết cục của nàng cùng người ấy, coi như chấm dứt một phần tình cảm của bản thân.


Chỉ là không ngờ, Thanh Mai đã trở thành vợ của người khác, để lại Trúc Mã đứng nhìn bên khung cửa sổ.


Kết cục như vậy, khiến người tiếc hận, khiến người đau lòng.


Cho nên, tôi nguyện ý nói tất cả cho Thanh Mai của nàng, nếu có cơ hội, cô có thể bỏ xuống tất cả, đuổi theo nắm lấy tay nàng?


Đây là cơ hội tôi tự tạo cho bản thân mình, cũng là cơ hội tôi cho hai người họ.


"Sân bay hai giờ chiều nay, đến Pháp." Để lại một câu nói cuối cùng, xoay người rời khỏi đây, bởi vì, quá áp lực!


Lệ vương vạt áo, làm sao vô tình?


Nếu đã vô tình, vì sao rơi lệ?




—— ... ——

Hai giờ.


Nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường, cách hai giờ còn ba tiếng nữa.


Vùi đầu vào giữa khuỷu tay, cuộn tròn cơ thể, chán chường lui vào góc tường.


Tại sao lại nói tất cả cho tôi biết?


Tại sao cuối cùng người thay đổi lại là tôi?


Tôi, lại sai rồi sao?


Nếu như tin tưởng cậu nhiều hơn một chút, nếu như mình có thể tin tưởng cậu, nếu như mình không kết hôn ——


Thì ra, mình sớm đã ô uế không chịu nổi.


Tiếng khóc của trẻ con kéo tôi quay trở lại từ cơn mê man, mờ mịt lần theo tiếng khóc, đứa trẻ trắng trẻo mập mạp kia là con gái của tôi.


Lại nhìn qua khung ảnh bên cạnh, trong đó là bức ảnh của chồng đang bồng con gái mà tôi lén chụp được, trên gương mặt nghiêm túc của anh hiếm khi thấy được sự ngại ngùng này, gương mặt còn hơi ửng đỏ. Người đứng phía sau là cha mẹ tôi, tuy trên đầu đã đầy hoa râm, nhưng lại vui tươi vô cùng.


Tôi làm sao có thể vứt bỏ tất cả những điều này? Để gương mặt họ một lần nữa mất đi nụ cười?


Tình cảm của một người, đổi lấy vui vẻ cho một nhà, không tốt sao? Không đến đó sao?


Nếu có kiếp sau, để mình vì cậu mà sống, vì cậu mà chết, có được hay không?


Kiếp này, mình không cách nào phụ lòng tất cả những người này.


Cho nên, xin lỗi! Mình không thể!


Nhìn lòng bàn tay trống trơn, cười lạnh lẽo mà lại nhu hòa.


Mở cửa sổ, nhìn bầu trời màu xanh lam, mây trắng lững lờ, mờ ảo, không trung lãng đãng.


Nắm chiếc máy bay giấy trong tay, nhẹ nhàng buông ra, ném đi.


Bên tai dường như vang lên giọng nói êm dịu của cậu: Tớ dạy cho cậu gấp máy bay, cậu đem lời muốn nói viết lên trên, như vậy bất luận là bao xa, mình đều có thể thấy được.


Trò chơi khi còn trẻ con, tôi vẫn không tin, máy bay giấy có thể bay rất xa, làm sao có thể nhìn thấy?


Dưới ánh mặt trời, máy bay giấy dùng một độ cong hoàn hảo tiến về phương xa, gió thổi qua, chệch khỏi đường bay tôi định ra lúc ban đầu, bay về phía tương lai không biết được.


Nơi nào đó cậu có một tình yêu trọn vẹn, một cuộc đời cảm khái, một thế hệ đầy hy vọng.


Quay đầu lại, chiếc kim trên đồng hồ treo tường đã hướng về phía hai giờ.


Ngẩng đầu, dường như tôi nghe được tiếng rền vang của phi cơ đang cất cánh.


Tạm biệt, tình yêu mãi mãi của tôi.




—— ... ——

"Chị hai, chị xem! Ở đây có chiếc máy bay giấy!"


"Đúng a! Ế, đây là cái gì?"




Thiếp phát sơ phúc ngạch, chiết hoa môn tiền kịch.


Lang kỵ trúc mã lai, nhiễu sàng lộng thanh mai.

Đồng cư trường kiền lý, lưỡng tiểu vô hiềm sai.

Thập tứ vi quân phụ, tu nhan vị thường khai.

Đê đầu hướng ám bích, thiên hoán bất nhất hồi.

Thập ngũ thủy triển mi, nguyện đồng trần dữ hôi.

Thường tồn bão trụ tín, khởi thượng vọng phu thai.

Thập lục quân viễn hành, cù đường diễm dự đôi.

Ngũ nguyệt bất khả xúc, viên minh thiên thượng ai.

Môn tiền trì hành tích, nhất nhất sinh lục đài.

Đài thâm bất năng tảo, lạc diệp thu phong tảo.

Bát nguyệt hồ điệp lai, song phi tây viên thảo.

Cảm thử thương thiếp tâm, tọa sầu hồng nhan lão.

Tảo vãn hạ tam ba, dự tương thư báo

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net