Thị lang phi lang

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Giang Nam Tú.

Người dịch: QT bá mẫu.

Editor: K Corp.

Thể loại: nhẹ nhàng, 1x1, HE  

Văn án:

Sát thủ gặp quan? Chuyện sẽ như thế nào?


...oOo...


Chương 1

Kinh thành.

Phố xá sầm uất, người đông như kiến, chen chúc ngược xuôi. Một cỗ kiệu quan từ trên cầu chậm rãi đi đến, đám người đang chen chúc vừa nhìn thấy kiệu đều tự giác tránh ra hai bên nhường đường, âm thanh ồn ã cũng giảm đi không ít. Dưới chân thiên tử, đâu chả thấy kiệu quan vãng lai thế nhưng có thể tạo khí thế bức người như thế này cũng không nhiều lắm. Ngụy Tiêu Nhưỡng ngồi trong kiệu âm thầm thở dài, có thể khiến dân chúng sợ hãi như vậy đủ biết chủ nhân của cỗ kiệu này đã áp bức bách tính ghê như thế nào.

Ngụy Tiêu Nhưỡng híp đôi mắt say, lờ đờ theo khe rèm kiệu nhìn ra ngoài, trước kiệu là nhất đẳng hộ vệ Tả Côn Lôn, tay hổ lưng gấu, roi sắt quấn đầy hông. Không ít lần chứng kiến nó gào thét qua lại, người qua đường vừa thấy nó là như nhìn thấy rắn độc. Ngụy Tiêu Nhưỡng nhắm mắt lại, chửi thầm một tiếng: "C*t chó!". C*t chó là chỉ Tả Đô ngự sử Lưu Hiển Đạt! Ngẫm lại thì mình vừa cùng cái đồ c*t chó này xưng huynh gọi đệ, nâng ly uống say đến nỗi phải ngồi nhờ kiệu của đồ c*t chó mới có thể về đến cửa nhà.

Dạ dày khó chịu, cả người nôn nao, miệng thì lẩm bẩm Ngụy Tiêu Nhưỡng chưa phát giác ra an toàn của bản thân bị uy hiếp. Lúc nghe thấy tiếng đao thương rút khỏi vỏ cộng với tiếng hét giận dữ: "Có thích khách!" của Tả Côn Lôn thì một thanh trường kiếm lạnh lẽo sáng loáng đã xuyên qua màn che, nhanh như chớp đâm tới ngực hắn.

Ngụy Tiêu Nhưỡng sợ đến toát mồ hôi lạnh, lập tức tỉnh rượu. Theo bản năng xoay tay trái lấy quạt trong tay đánh lệch hướng kiếm. Mũi kiếm bị lệch không đâm được vào chỗ hiểm nhưng cắt trúng ngực trái hắn. Vạt áo rơi ra, trắng nõn màu da hé lộ. Trong kiệu đồng thời vang lên hai tiếng kêu sợ hãi khe khẽ.

Ngụy Tiêu Nhưỡng sợ hãi kêu một tiếng, tay phải nhanh như chớp xé rách rèm kiệu che lên ngực, sắc mặt tái nhợt, nhìn chằm chằm vào thích khách che mặt, trên vầng trán trơn bóng có một ký hiệu hình tia chớp màu xanh da trời.

Thích khách cũng kinh ngạc hô khẽ một tiếng, đôi mắt sáng ngời, khó tin mà nhìn Ngụy Tiêu Nhưỡng. Bốn mắt nhìn nhau, nhất thời ngừng tay.

"Lam Điện sát thủ".

"Ngươi là...".

Roi sắt của Tả Côn Lôn gào thét trên không, quất về hướng lưng của thích khách, thế tấn công mạnh mẽ, không hổ là "Tay đồng roi sắt". Ngụy Tiêu Nhưỡng vừa nhìn thấy ánh roi, mắt liền biến đổi. Thích khách nhất thời tỉnh táo lại trở tay một kiếm đem roi kia chặt làm hai. Kiếm thế lại chuyển, quét quanh đao kiếm lăm le đâm tới của nhóm hộ vệ, ngay lập tức tất cả đao kiếm đều đứt đoạn. Quả là bảo kiếm chém sắt như chém bùn.

Thích khách điểm nhẹ mũi chân, phi thân lên nóc nhà ven đường, biến mất trong chớp mắt. Ngụy Tiêu Nhưỡng ngẩn người nhìn về phía thích khách vừa biến mất. Tả Côn Lôn bưng cánh tay phải bị thương tiến lại gần: "Đã để Ngụy đại nhân kinh hãi! Tiểu nhân, tiểu nhân.... Khụ, khụ....".

Ngụy Tiêu Nhưỡng nhìn cánh tay bị thương của Tả Côn Lôn biết hắn bị thương không nhẹ, thích khách kiếm pháp tinh tuyệt, cánh tay này sợ là không dùng được nữa rồi. Lưu phủ không nuôi phế vật, xem ra tiền đồ của hắn đi đứt rồi.

"Úi...". Ngực truyền đến một trận đau đớn, Ngụy Tiêu Nhưỡng nhìn nơi mà thích khách vừa biến mất, bực mình mắng một tiếng: "Chết tiệt!".

Chương 2

Về đến nhà, Ngụy Tiêu Nhưỡng đóng cửa trị thương. Nguyên một mảnh rèm kiệu dày thấm đầy máu, suốt từ lúc ở trên đường đến lúc về nhà không dám bỏ ra dù chỉ một giây. Ngụy Tiêu Nhưỡng ném rèm kiệu xuống, xem xét vết thương trên ngực trái. Một kiếm đâm nghiêng, vệt kiếm dữ tợn. Máu tươi thấm đẫm áo khô kết thành mảng.

Ngụy Tiêu Nhưỡng vừa cởi áo vừa lẩm bẩm: "Thật quá đáng! Ta chỉ có hai chiếc áo khoác tơ lụa, đây một cái, thế này thì xong rồi. Ui da!". Cởi áo động đến vết thương, Ngụy Tiêu Nhưỡng hít vào một hơi, suýt xoa. Vết thương kéo dài từ ngực trái tới bả vai, có lẽ đã động đến xương nên mới đau đến vậy.

Lam Điện sát thủ, nổi danh kinh thành, chuyên ám sát tham quan ô lại, ba năm trở lại đây cả nước có không dưới hai mươi người chết dưới kiếm của hắn, sớm đã là người được bộ hình truy nã gắt gao nhất. Chỉ là hắn hành tung bất định, bộ hình bị các quan trong triều gây áp lực đã xuất tam đại danh bộ đi truy bắt nhưng cũng trở về tay không. Mục tiêu lần này của Lam Điện hiển nhiên là Tả đô ngự sử Lưu Hiển Đạt, không ngờ rằng bản thân mình say rượu, suýt nữa trở thành kẻ chết thay.

Ngụy Tiêu Nhưỡng nhớ lại cái trán óng ánh của Lam Điện, ký hiệu hình tia chớp màu lam lấp lánh hòa cùng đôi mắt sáng trong như tuyết, còn có một tiếng khẽ hô êm tai rốt cuộc cũng hiểu vì sao bộ hình truy mãi mà không bắt được người. Căn bản là vì họ phạm một sai lầm, một mực tìm sai phương hướng, càng đi càng xa đương nhiên là về tay không. Kỳ thật Lam Điện vốn là nữ.

Tuy nhiên khi hắn quan sát hiện trường sau khi bị đâm phát giác ra một cổ thối vị, lại được kiệu đinh của Lưu phủ xác nhận mùi vị khó ngửi ấy đích thực là từ trên người của sát thủ để lại.

Ai có thể tin được thích khách trên người có mùi vị khó ngửi lại là một nữ tử đây? Thủ đoạn che mắt thật khéo, quay bộ hình như chong chóng. Ngụy Tiêu Nhưỡng cong lên khóe môi cười nhưng ngay lập tức trở nên trầm trọng. Lúc trường kiếm cắt vạt áo, da thịt bại lộ trong chớp mắt, mặc dù Lam Điện bịt mặt nhưng vẫn có thể nhìn ra vẻ mặt nàng lúc ấy kinh ngạc khó tả.

"Chết tiệt!". Ngụy Tiêu Nhưỡng không nhịn được lại mắng một câu, hận không biết làm thế nào.

Đưa tay cầm lên áo khoác màu trắng được đặt ngăn nắp ở trên giường, đang định mặc vào thì nghe thấy một tiếng vang nhỏ bên chân rồi lại không nghe thấy, hết sức đáng ngờ.

Là tiếng máu rơi xuống đất. Ngụy Tiêu Nhưỡng cúi đầu ngồi xuống, máu còn mới mà vết thương của hắn đã băng bó thỏa đáng từ lâu. Trong đầu nghĩ tới một đáp án khó có thể tin, hắn vội vã ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, một cái bóng màu lam đã từ trên trời giáng xuống, cổ thối vị kia phả vào mặt.

Ngụy Tiêu Nhưỡng vội vã ứng biến, lăn sang một bên, áo khoác dài trên tay bỗng cuộn thành một cây gậy vải, nhắm thẳng vào ngực Tia chớp xanh mà đâm tới. Tia chớp xanh kêu lên một tiếng, khóe miệng bắn ra một ít máu nhưng vẫn xông lên. Ngụy Tiêu Nhưỡng vội rút tay về, điểm lên huyệt đạo trên bả vai nàng, vội vàng lùi lại.

Lam Điện nghiêng người ngã xuống đất, nhắm mắt thở hổn hển giống như bị thương rất nặng. Ngụy Tiêu Nhưỡng cẩn thận lại gần, chọc chọc vào vai nàng: "Này, này...".

Lam Điện lại kêu lên một tiếng, ho ra một bụm máu, xem ra đúng là bị nội thương không nhẹ. Nàng miễn cưỡng ngồi dậy, hai mắt hé mở nhìn chằm chằm Ngụy Tiêu Nhưỡng, thanh âm vô lực nhưng đầy băng lãnh: "Thật không ngờ một giới quan văn, Thị Lang bộ lại, Ngụy đại nhân đây lại là võ lâm cao thủ. Khụ khụ.... Tuyệt kỹ hóa nhu thành cương thật là tài tình".

Ngụy Tiêu Nhưỡng cười hì hì hai tiếng, áo khoác trên tay mềm trở lại, vừa động tới đã rách nát tả tơi. Đau lòng quá, lại phá thêm một chiếc rồi. Ngụy Tiêu Nhưỡng âm thầm đau lòng, ngoài miệng thì cười hì hì nói: "Thật không ngờ thích khách nổi danh toàn quốc Lam Điện sát thủ là nữ nhân, hơn nữa căn cứ vào thanh âm của ngươi, nhất định là một mỹ nhân mỹ lệ".

Lam Điện sát thủ nghe hắn nói xong thần sắc biến đổi, không khỏi kinh ngạc, đảo mắt nhìn một chút chỗ ngực đang băng bó của hắn yên lòng trở lại, khóe miệng vô lực cười nói: "Chuyện không ngờ thực sự là nhiều. Thật không ngờ Thị Lang tam phẩm triều ta lại là nữ tử. Ha ha...".

Ngụy Tiêu Nhưỡng cả kinh, lúc này mới cảm thấy thân thể lành lạnh, hóa ra ban nãy bị nàng quấy nhiễu đã quên cài áo. Chưa bao giờ lộ thân trước mặt người khác nhất thời có chút hoảng loạn. Đúng lúc ấy, ngoài cửa truyền đến một trận đập cửa dồn dập.

"Ngụy đại nhân! Ngụy đại nhân! Bộ hình Trương Lục Hợp cầu kiến!".

Chương 3

Bộ hình?.

Bốn mắt nhìn nhau, ai cũng có suy nghĩ riêng.

Ngụy Tiêu Nhưỡng hướng ra cửa hét to: "Trương huynh đợi chút, ta ra ngay!". Nói xong liền lại gần Lam Điện, giải huyệt cho nàng, nói nhỏ bên tai: "Đừng sợ! Chắc hắn tới hỏi về vụ án. Ngươi trốn đi!". Đang định đứng dậy mặc áo, bên tai đã nghe Lam Điện sát thủ nói nhỏ một câu: "Ta giết Lưu Hiển Đạt!". Ngụy Tiêu Nhưỡng nghe xong ngẩn ra. Trương Lục Hợp lại ở bên ngoài đập cửa: "Ngụy đại nhân....".

"Tới liền". Ngụy Tiêu Nhưỡng lộ vẻ không kiên nhẫn, lấy ra một kiện áo khoác màu xanh từ trong tủ quần áo, mặc vào. Bên tai nghe một tiếng sột soạt, Lam Điện đã bay lên trần nhà.

Ngụy Tiêu Nhưỡng ra phòng ngoài, mở cửa. Đứng ngoài là một nam tử tráng kiện, thắt lưng đeo đao, đích thị lục phẩm thanh lại ti chủ sự Trương Lục Hợp. Người này đã từng phá không ít kỳ án ở kinh thành, là một trong tam đại danh bộ lục phẩm. Lưu Hiển Đạt vừa bị giết, bộ hình liền tới tìm, Trương Lục Hợp xem ra là muốn tìm ra manh mối từ kẻ suýt bị giết nhầm.

Chắc tam đại danh bộ lần này đã lập lời thề rửa nỗi nhục lần trước, muốn nhân cơ hội này bắt được Lam Điện sát thủ.

Ý nghĩ trong đầu vừa tắt, Ngụy Tiêu Nhưỡng cười nói: "Trương huynh thật khách khí! Chúng ta mặc dù quen biết không sâu, nhưng Ngụy mỗ vừa bị thương đang băng bó Trương huynh liền đến thăm hỏi, Ngụy mỗ thật vô cùng cảm kích! Vô cùng cảm kích!".

Trương Lục Hợp hé ra nét mặt già nua, hơi cảm thấy khó xử vội vàng nói: "Ngụy đại nhân khách khí rồi! Đại nhân vừa bị kinh sợ vừa bị thương, hạ quan đương nhiên là nên đến thăm".

Ngụy Tiêu Nhưỡng trong lòng mắng thầm một tiếng, lão tiểu tử miệng lưỡi trơn tru, không hiểu là có mấy phân thực tài, cười nói: "Trương huynh khách khí rồi! Mời vào phòng khách!".

Trương Lục Hợp cười đến thân thiết, vội hỏi: "Không, không! Ngụy đại nhân đang bị thương, không nên cử động nhiều, hạ quan ở đây hỏi một chút tình hình vụ án là được". Lời còn chưa dứt người đã thong thả bước vào phòng.

Ngụy Tiêu Nhưỡng trong lòng cấp bách, nhìn hắn vừa vào phòng mũi liền hít hít, thầm kêu một tiếng: "Hỏng rồi". Đoán được Trương Lục Hợp là truy bắt Lam Điện sát thủ lần theo mùi thối kia mà đuổi tới, vội kêu lên: "Trương huynh, Trương huynh, phòng này tiểu đệ vừa dùng để băng bó tẩy trừ vết thương, thật sự bây giờ rất ô uế, ngay cả ta cũng không chịu nổi. Chúng ta đi phòng khách ngồi đi".

Cặp mắt nịnh nọt từ lâu đã trở lên lanh lợi, Trương Lục Hợp cẩn thận dò xét xung quanh. Lão tiểu tử này xưng là danh bộ xem ra thật không phải là ngọn đèn không dầu.

Ngụy Tiêu Nhưỡng thấy hắn quan sát xong vốn định thả lỏng không ngờ hắn đột nhiên nhìn lên trần nhà, trong nháy mắt tim như muốn nhảy ra ngoài. Thấy Trương Lục Hợp không có phản ứng gì không khỏi lén nhìn lên, trần nhà không có ai.

Ngụy Tiêu Nhưỡng hơi yên tâm lại thấy Trương Lục Hợp không ngừng sục sạo, không khỏi cười lạnh nói: "Trương chủ sự không phải là đến tra án ư? Sao đột nhiên lại có hứng thú với kiến trúc của phủ Thị Lang ta?".

Trương Lục Hợp thấy hắn đột nhiên dùng chức quan xưng hô, không khỏi sửng sốt, ứng biến cũng nhanh, vội chắp tay làm lễ nói: "Không dám! Không dám! Chỉ là hạ quan ngửi thấy mùi lạ trong phòng đại nhân, tưởng trong phòng có chuột chết, cho nên kẻ hèn này muốn thay đại nhân tìm".

Ngụy Tiêu Nhưỡng giả vờ làm như hiểu ra mà kêu lên một tiếng. Trương Lục Hợp vừa thở phào nhẹ nhõm đã lại nhìn thấy Ngụy Tiêu Nhưỡng vẻ mặt trầm xuống, cười nhạt đứng lên: "Hừ! Ai cũng bảo không bắt được Lam Điện sát thủ là bộ hình làm việc bất lực, vốn dĩ ta không tin, hôm nay xem ra quả thật không giả. Danh bộ nổi danh, hóa ra cũng chỉ thế thôi".

Ngụy Tiêu Nhưỡng đột nhiên châm chọc khiêu khích khiến Trương Lục Hợp mặt đen nổi phiến hồng. Người này vốn coi trong danh tiếng lại lớn tuổi nhất trong tam đại danh bộ, ghét nhất bị chửi.

Trương Lục Hợp hết sức nhẫn nại hỏi: "Ngụy đại nhân sao lại nói vậy?".

Ngụy Tiêu Nhưỡng lạnh nhạt nhìn hắn: "Trương đại nhân thân là danh bộ, hiện trường Lam Điện sát thủ để lại, nói ít cũng đến mười chỗ. Ngươi nói mùi thối trong phòng ta là mùi chuột chết, ta cười cái mũi của Trương đại nhân thiếu nhạy. Rõ ràng đây là mùi của Lam Điện sát thủ".

Lời vừa nói ra khiến Trương Lục Hợp sửng sốt cũng khiến Lam Điện đang trốn trong chỗ tối cả kinh. Ngụy Tiêu Nhưỡng nghiêm mặt nói: "Lam Điện sát thủ vốn muốn giết Tả đô ngự sử Lưu Hiển Đạt, không ngờ ta tại Lưu phủ say rượu không tự về được phải ngồi nhờ kiệu của Lưu đại nhân mà ngộ thương ta, bởi vậy mà bỏ chạy. Ta ngực trúng kiếm, toàn thân còn dính mùi khó chịu, ngươi bảo ta có nên tức giận hay không?".

Ngụy Tiêu Nhưỡng cười xong lại nghiêm mặt: "Trương đại nhân chớ trách bản quan phát giận, chỉ vì ngươi vừa vào phòng liền lục soát xung quanh một lượt. Không lẽ nghi ngờ bản quan đã bị ngộ thương còn che dấu thích khách?".

Trương Lục Hợp nghe hắn nói, ngôn từ sắc bén, khí thế bức người, thừa lúc hắn cười vội nói: "Không dám! Không dám! Đúng là hạ quan lần theo mùi của sát thủ tìm tới đây nhưng sao dám hoài nghi đại nhân chứa chấp thích khách".

Ngụy Tiêu Nhưỡng cười to nói: "Trương chủ sự lại nói đùa rồi. Thích khách ám sát bất thành, đương nhiên là ẩn nấp, tội gì phải đặt mình vào nguy hiểm chui vào phủ quan?".

Trương Lục Hợp nghĩ thầm: Ngươi thì biết cái gì? Có câu nơi nguy hiểm nhất mới là nơi an toàn nhất, nói không chừng Lam Điện sát thủ.... Khoan đã, nguy hiểm nhất.... an toàn nhất.... sát thủ là ở Lưu phủ?.

Trương Lục Hợp nghĩ đến đây vội chắp tay hành lễ bái chào nói: "Hạ quan bất tài quấy rầy đại nhân nghỉ ngơi rồi, xin cáo từ! Ngụy đại nhân xin nghỉ ngơi cho tốt!".

Ngụy Tiêu Nhưỡng vội ngăn lại: "Ấy ấy, thong thả đã. Trương chủ sự điểu tra án cũng là vì an toàn của bá quan, bản quan đương nhiên tận lực phối hợp, tình cảnh lúc đó mà nói nghìn lời cũng không hết a....".

Trương Lục Hợp một lòng muốn đi Lưu phủ, Ngụy Tiêu Nhưỡng sao ngăn nổi hắn hơn nữa vốn là không muốn ngăn. Ngụy Tiêu Nhưỡng nhìn bóng lưng vội vã rời đi của hắn, khóe môi câu dẫn ra một tia mỉm cười.

Chương 4

Ngụy Tiêu Nhưỡng mỉm cười vào phòng, đóng cửa lại, nghe động một tiếng Lam Điệu sát thủ bò từ gầm giường ra, bình tĩnh nhìn nàng. Bốn mắt lại nhìn nhau, hai bên cùng đánh giá, đề phòng lẫn nhau. 

Một lúc lâu sau, Lam Điện lạnh lùng hỏi: "Bắt được Lam Điện sát thủ là lập được đại công, hơn nữa lại không phải lo bị ám sát thêm lần nữa. Sao ngươi không làm?".

Ngụy Tiêu Nhưỡng hừ lạnh một tiếng: "Biết rồi còn hỏi! Giao ngươi ra, ngươi không chết một mình còn kéo thêm ta, chuyện ta nữ phẫn nam trang mà bị truyền ra ngoài, ta còn chết thảm hơn ngươi! Hí hí, hơn nữa....". Ngụy Tiêu Nhưỡng cười rộ lên: "Hơn nữa ngươi chỉ giết tham quan ô lại, tại hạ tự thấy mình còn chưa đủ tư cách để ngươi giết".

Lam Điện lạnh lùng cười nhạo: "Các hạ cũng không phải là quan tốt".

Ngụy Tiêu Nhưỡng cười hì hì: "Thế nhưng phủ trạch ở kinh thành nhiều vô số vậy mà ngươi lại chọn lánh nạn trong phủ của ta. Chờ đã, ngươi đã tính làm vậy ngay từ đầu phải không? Giết Lưu ngự sử, trốn trong phủ của ta, nghĩ tới nghĩ lui toàn bộ kinh thành cũng chỉ có chỗ của ta yên tĩnh nhất, tôi tớ cũng không có mấy. Hóa ra ngươi đã có dự tính ngay từ đầu".

Lam Điện lạnh lùng nói: "Bây giờ hối hận vẫn kịp, dù gì ngươi cũng không phải là quan tốt. Hừ, ngồi kiệu của Lưu Hiển Đạt, xem ra là cá mè một lứa. Thiên hạ thật không có quan tốt!".

Ngụy Tiêu Nhưỡng cực kỳ tức giận, thật sự là đời này chưa từng giận ai đến vậy, ngón tay chỉ vào Lam Điện vừa muốn mắng nàng vong ân phụ nghĩa thì nàng đã vội mặt mày xây xẩm sắp ngã xuống đất. Ngụy Tiêu Nhưỡng phi thân đỡ lấy, tức giận nói: "Được lắm xú nha đầu, ta liền cho ngươi thấy thiên hạ này vẫn còn một cái quan tốt".

Lập tức ngưng thần bắt mạch cho nàng, Ngụy Tiêu Nhưỡng giật mình, kinh hãi nói: "Ngươi thụ thương không nhẹ. Không! Phải nói là trọng thương sắp chết". Đặt nàng lên giường, cởi ra vạt áo của nàng, Lam Điệu giãy dụa ho ra một búng máu, sợ hãi nói: "Ngươi muốn làm gì?".

Ngụy Tiêu Nhưỡng điểm huyệt đạo của nàng, nói: "Kêu cái gì mà kêu! Đương nhiên là xét nghiệm vết thương. Ngươi sau khi phát hiện đâm nhầm người liền quay lại Lưu phủ. Thế nhưng tam đại danh bộ cũng không phải là ngọn đèn cạn dầu, biết ngươi đâm nhầm lập tức đoán được Lam Điện sát thủ sẽ quay lại Lưu phủ giết người. Mặc dù ngươi may mắn giết được Lưu Hiển Đạt nhưng bị ba gã danh bộ bao vây, có thể thoát ra được coi như ngươi mạng lớn....".

Ngụy Tiêu Nhưỡng cởi ra áo nàng, không nói nên lời. Chỉ thấy đầu vai trắng nõn như tuyết hằn một chưởng ấn hình bốn ngón tay. Ngụy Tiêu Nhưỡng hít một hơi, lẩm bẩm nói: "Cửu chỉ thần bộ Vương Hữu Khuyết! Không cần xem cũng biết sau lưng ngươi nhất định trúng "Tam đao thu hồn" đệ nhất đao của Triệu Tam Đức "Khiếu hồn đao".

Lam Điện kêu lên một tiếng đau đớn, lạnh lùng nói: "Thương thế như vậy cho dù là thần y tái thế cũng khó cứu. Không bằng ngươi giao ta cho bộ hình, còn có điểm hữu dụng".

Ngụy Tiêu Nhưỡng cười rộ lên, đắc ý dào dạt: "Không cần khích ta! Hí hí, có Ngụy tiểu thần y ta ở đây, đảm bảo ngươi một tháng sau gà bay chó sủa".

Lam Điện tức giận nói: "Ngươi mới là gà chó!". Nói chưa xong đã lại ho ra một ngụm máu.

Ngụy Tiêu Nhưỡng quát một tiếng: "Muốn sống thì câm miệng!". Đỡ nàng ngồi dậy, chính mình cũng bò lên giường, hai tay đặt lên lưng nàng vận công.

Một canh giờ sau, màn trong bốc khói. Ngụy Tiêu Nhưỡng thu công đứng dậy, đặt nàng ổn định nằm xuống, rời giường nhìn Lam Điện, ủ rũ nói: "Xú nha đầu, lại bị ngươi tính kế! Nói cái gì quan tốt quan xấu, chẳng qua là khích ta cứu ngươi. Lại còn luận cái gì thần y khỉ mốc cũng là để dụ ta vì háo thắng mà vận công cứu ngươi. Thực sự là mưu sâu kế trầm! Xú nha đầu!".

Lam Điện hơi thở ổn định, nằm ở trên giường lẳng lặng nhìn nàng một lúc lâu, than thở: "Ta tâm kế ở chỗ nào, chẳng phải ngươi đã sớm biết đó sao. Thị lang bộ lại Ngụy Tiêu Nhưỡng nổi tiếng thi ân cầu báo. Vì cái gì lại cứu ta?".

Ngụy Tiêu Nhưỡng nhìn nàng, ánh mắt chớp động, cười nói: "Tại hạ có tiếng là người thi ân cầu báo đương nhiên cứu ngươi là vì muốn ngươi đền đáp".

Lam Điện nhìn nàng, ngữ khí kiên định: "Được, ngươi cứu ta một mạng, ta thay ngươi giết một người để đền ơn. Nói đi ngươi muốn giết ai? Ta nhất định làm được".

Ngụy Tiêu Nhưỡng cười: "Xem ra chỉ cần ta nói muốn giết ai thì cho dù khó hơn lên trời ngươi cũng làm được. Có điều việc ta muốn ngươi làm không khó đến như vậy.

Lam Điện nhìn nàng hiếu kỳ hỏi: "Chuyện gì?".

Ngụy Tiêu Nhưỡng cười hí hí: "Nói cho ta biết tên của ngươi, còn có để cho ta nhìn gương mặt thật của ngươi". Lam Điện nhất thời kinh ngạc, nhìn nàng như nhìn quái vật nói: "Ngươi đừng hối hận!".

Ngụy Tiêu Nhưỡng cười: "Không, sẽ không hối hận. Ngươi muốn giết tham quan ô lại, ta cũng hận tham quan ô lại. Người ta muốn giết ngươi đã giết, người chưa chết rồi cũng bị ngươi giết. Vì vậy hỏi tên cùng xem mặt ngươi có lời hơn".

Lam Điện tức khí trừng mắt nhìn nàng: "Quả nhiên lòng đầy tính toán. Một giới nữ tử trà trộn quan trường thật không đơn giản".

Ngụy Tiêu Nhưỡng khiêm tốn đáp: "Quá khen! Quá khen! Xin hỏi tôn tính đại danh của cô nương?".

Lam Điện tức giận nói: "Ta họ Lãnh, tên Vận Nhi".

Ngụy Tiêu Nhưỡng lẩm bẩm: "Lãnh Vận Nhi, tên hay! Tên hay! Vậy còn mặt của cô nương....".

Lam Điện hừ một tiếng, bất đắc dĩ châm rãi cởi bỏ khăn che mặt màu lam.

Ngụy Tiêu Nhưỡng hồi hộp nhìn cái khăn từ từ hạ xuống, hai mắt chăm chú, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy dung nhan của Lam Điện sát thủ nổi danh cả nước rồi.

"Hả....". Ngụy Tiêu Nhưỡng vừa nhìn thấy đã kêu lên một tiếng.

Chương 5

Ngụy Tiêu Nhưỡng kêu lên một tiếng kỳ quái, chỉ thấy trên mặt Lãnh Vận

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net