Thiên cổ lưu tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thể loại: bách hợp, cổ trang cung đình

Rating: 13+

Tổng cộng 10 chương + 2 phiên ngoại

Tác giả: thantaiaimo

Tình trạng: Hoàn thành

Chương 1

Thấp thoáng trong làn gió thoảng nhẹ, khách bộ hành nghe được khúc nhạc như than, như oán, như đợi chờ đợi ai. Trên ngọn núi cheo leo, chùa Nguyệt Trúc sừng sững đơn độc, hương khói ngút ngàn của vạn khách thập hương. Nếu khách đường xa đến thì thường để cầu nhân duyên, chỉ cần thành tâm, nguyện ước sẽ ứng nghiệm. Lời cầu nguyện giăng đầy trên cây uyên ương ngàn năm tuổi. Nhánh cây quyện chặt vào nhau như đôi uyên không rời xa nhau, bóng cây lớn che đi nắng gay gắt cho hai ngôi mộ dưới chân. Đây cũng chính là nguyên nhân khiến nơi đây nổi tiếng đến vậy.

Sau khi khách bộ hành thắp hương, khách bộ hành thường ghé đến Khang Khánh Cư nằm góc khuất nhỏ sau núi, đồ sộ và rất đẹp. Uyên ương đạp nước, mặt đồ rộng lớn, cây cối um tùm như tiên cảnh bồng lai. Tiếng đàn từ đây phát ra.

Tiến vào trong, một nữ nhân mặc bạch y giản dị đang ngồi tấu khúc nhạc ai oán. Nàng khá trẻ, dung nhan yêu kiều, toát lên sự quý phái của hoàng gia, chắc chắn không phải người thường.

Hiếu kỳ, khách bộ hành hỏi: “Không biết quý tính đại danh của cô nương là gì? Tại sao lại đánh khúc nhạc ai oán như vậy?”

Đàn dừng, nữ nhân cười nhẹ, vừa rót trà vừa đáp: “Ta là ai vốn không quan trọng còn lý do ta đánh khúc nhạc này… không biết các vị muốn nghe hay không?”

“Tất nhiên.” Khách bộ hành vui vẻ gật đầu, ngồi vào bàn trà chăm chú lắng nghe.

Nữ nhân nhìn về xa xăm, nhắm mắt tưởng niệm kể lại câu chuyện lúc xưa.

oOo
Mười năm trước, chùa Nguyệt Trúc vẫn chưa như bây giờ, chỉ là ngôi chùa hẻo lánh không ai biết đến. Thật ra, không ai dám đến vì nó nằm ở biên giới của ba nước là Lang Quốc, Nãi Lục Quốc và Thành Lâu Quốc. Chiến tranh giữa các nước xảy ra liên miên, thây chất thành đống. Ngày ngày, trụ trì cùng đệ tử phải chôn các binh lính tử nạn, tụng kinh cho linh hồn họ siêu thoát. Khang Khánh Cư là nơi trú chân cho các nạn nhân hoặc binh lính bị thương không về trại được. Nó không được chau chuốt như hiện giờ, sơ sài, đơn giản nhưng cảnh sắc trái ngược hoàn toàn. Vẻ đẹp đó làm cho một bạch y công tử quyến luyến không muốn rời chân. Chàng phe phẩy quạt ngắm tiên cảnh nhân gian này. Chợt, tiếng đàn vang khiến chàng hiếu kỳ, ung dung đến gần. 

Một nữ nhân như hoa như ngọc đang khảy đàn. Nàng ta dường như đang tương tư ai đó mới đánh khúc nhạc như vậy.

“Khúc nhạc này rất hay.” Công tử kia gấp quạt, cười nói.

“Không biết công tử có hiểu ý nghĩa bản nhạc này.” Cô nương hỏi với ánh mắt đầy hi vọng.

“Hiểu lại không hiểu.” Công tử đó cười đáp. “Hiểu tiểu thơ đang tương tư, không hiểu tại sao tương tư.”

“Công tử muốn nghe ta giải thích không?” Cô nương ngượng ngùng hỏi.

“Không muốn. Ta phải rời đi bây giờ.” Công tử cúi chào, lạnh lùng bỏ đi, “Cáo từ.”

Vị công tử đó không biết rằng cô nương phía sau đang rơi lệ. Ánh mắt chăm chú từng chút nhìn chàng cho đến khuất bóng. Giống như lần gặp mặt, nàng bị phong thái cùng vẻ mặt anh tuấn đó thu hút. Chàng tay cầm bảo kiếm bảo vệ nàng khỏi bọn cướp đường hung ác, nham hiểm. Nếu như chàng không đến thì e giờ nàng có thể đã chết. Sau ngày đó, nàng âm thầm lặng lẽ theo chàng đến đây nhưng không dám thổ lộ tình cảm của mình nên tự mình đem những tâm tư đó phổ thành nhạc khúc. Từng nốt từng lời mang tâm sự của thiếu nữ đang yêu đến với ý trung nhân của nàng nhưng người đó lại không hiểu bỏ đi. 

Sau khi trở về, thiếu nữ đó u uất thành bệnh, nếu không nhờ thái y tài giỏi thì mạng sớm không còn rồi.

oOo “Thái y?” Khách bộ hành ngạc nhiên thốt lên, “Nàng ấy là ai?” “Trình Thừa Nhi.” Nữ nhân giọng run run nói, “Công chúa của Lang Quốc.” Khách bộ hành lại nói: “A, ta có nghe chuyện này. Người ta bảo nàng vì tình mà tự sát không biết có đúng không?” Nữ nhân chỉ gật đầu, cố nuốt lệ, “Đúng vậy. Nàng ta vì chữ tình mà chết, cũng vì tình mà phổ khúc nhạc này.” “Hóa ra vậy.” Khách bộ hành cười cợt, uống hết tách trà rồi từ biệt rời đi. Nữ nhân cũng không níu kéo còn mong kẻ không lễ phép như hắn đi nhanh hơn. Mặt trời khuất bóng, nữ nhân kia vẫn ngồi đánh đàn, nhạc càng lúc càng buồn khiến bóng đen trên cây không thể không lên tiếng: “Người không còn, công chúa đánh đàn chỉ thêm buồn thôi.” “Chuyện cũ rồi, nhắc lại chỉ thêm phiền.” Nữ nhân phủi tay nói. “Ngươi hôm nay sao lại có nhã hứng đến đây?” “Thăm cố nhân.” Bóng đèn dần dần hiện rõ trước ánh nến lập lòe là nữ nhân tóc cột bằng dải băng hồng đứng trước hai bài vị vái ba cái, đặt vò rượu lớn trên bàn nói lớn: “Hôm nay, chúng ta không say không về.” Nữ nhân ban sáng nhận chén rượu, uống cạn một hơi, lệ không hiểu tại sao lại rơi. “Mỗi khi muội mang rượu tới, tỷ rất vui vẻ uống cạn mà. Sao bây giờ lại khóc?” “Ta chỉ là…” nữ nhân thở dài không nói, rót rượu vào chén. “Có phải do tên nhiều chuyện ban sáng bắt tỷ nhớ lại chuyện lúc trước?” Nữ nhân im lặng, tiếp tục uống. “Nếu đã kể thì tại sao không kể hết?” “Những gì muốn nghe đã nghe đủ, chuyện cần kể đã kể xong, những thứ khác vốn không quan trọng.” Nữ nhân uống cạn bình rượu muốn quên đi quá khứ nhưng càng quên lại càng nhớ. Câu chuyện ban sáng chỉ là mở đầu cho những bi kịch sau này.

Chương 2

Mười năm trước,

Khi khúc nhạc gảy lên, không những cuốn hút bạch y công tử còn làm một người chú ý – Thượng Thủy Nguyệt – công chúa của Nãi Lục Quốc. Thanh âm trong trẻo, ưu buồn động lòng người nghe. Thủy Nguyệt công chúa từ xa chăm chú theo dõi từng động tác của người gãy đàn. Lòng đồng cảm với nhạc công thổn thức theo từng cung đàn. Tương tư? Tương tư vị công tử trước mặt cô nương ta sao? Nàng thấy mình như đang tức giận. Ghen? Hồ đồ. Nàng chẳng qua đồng bệnh tương lân thôi. Tốt nhất là rời đi.

oOo 
Một năm sau, Nãi Lục Quốc mang quân xâm lược Lang Quốc. Quốc biến gia vong là chuyện không thể tránh khỏi. Lang Quốc là nước yếu nhất trong tam quốc, binh không mạnh bằng Nãi Lục Quốc, tài không giỏi như Thành Lâu Quốc, hoàng đế vô dụng, gian thần lộng hành, sớm hay muộn cũng sẽ mất. Đại cuộc vốn đã định.

Trời đổ tuyết trắng xóa nhưng máu của binh sĩ đã nhuộm đỏ cả kinh thành. Nhà cửa chỉ còn trơ trụi những cây cột xiên vẹo cháy xém. Lang quốc phồn hoa giờ chỉ còn là dĩ vãng.

Sau khi hoàng đế Thượng Minh Càn của Nãi Lục Quốc và binh lính tiến vào cung, cảnh tượng đáng sợ đập vào mắt họ. Toàn bộ cung nhân lẫn hoàng gia đều uống thuốc độc tự sát, kẻ không chịu thì bị chính hoàng đế giết. Thanh kiếm cùng hoàng bào dính đầy máu tanh chính là bằng chứng thuyết phục nhất. Vương triều không còn thì người sống làm gì. Lòng định chữ chết, Thừa Nhi cầm kiếm từ sau ngai vàng xông ra đâm mạnh vào Minh Càn nhưng chỉ là vết thương nhỏ không đáng ngại. Ông không tức giận mà còn vui vẻ cười lớn, ngắm nhìn mỹ nhân kiều diễm trước mặt, nâng cằm nàng nhẹ nói: “Đây chắc là Thừa Nhi công chúa nổi danh thiên hạ. Ta sẽ phong nàng làm phi, suốt đời hưởng phú quý.”

“Mộng tưởng.” Thừa Nhi đẩy cẩu hoàng đế không biết liêm sĩ ra, nhặt kiếm dưới đất kề cổ tự sát nhưng nhanh chóng bị Minh Càn đánh ngất. Tuy vậy, nàng vẫn nghe loáng thoáng bên tai: “Không muốn hưởng phú quý thì ta sẽ cho ngươi nếm đau khổ. Ta không tin ngươi không quỳ lạy cầu xin ta.”

Thừa Tịnh cắn răng, thầm mắng: “Ta thà chết cũng không quỳ gối trước cẩu hoàng đế.”

Chiến thắng này mang lại cho Nãi Lục Quốc đất đai, giàu có, binh lực ngày càng hùng mạnh uy hiếp Thành Lâu Quốc. Hoàng đế Minh Càn gửi sứ giả buộc Thành Lâu Quốc phải cống nạp, chấp nhận xưng thần với mình, hoàng đế đổi niên hiệu chỉ được xưng vương không được xưng đế. Đây chính là điều sỉ nhục với Thành Lâu Quốc. Hoàng đế Mã Lư Kinh rất tức giận muốn dẫn quân đánh Nãi Lục Quốc nhưng các triều thần vội vàng ngăn cản khuyên ngăn.

Lư Kinh vốn nhu nhược tuy ngoài mặt giận dữ, trong lòng lại lo sợ. Hắn biết binh lực Nãi Lục Quốc mạnh như thế nào. Dù Minh Càn là hôn quân bạo chúa nhưng với quân đội bây giờ vẫn có thể đè bẹp Thành Lâu Quốc. Đánh không được, hàng cũng không xong. Lư Kinh nhốt mình trong thư phòng một ngày một đêm, đại thần lo lắng quỳ trước thư phòng không dám rời đi.

Chợt, thái giám từ bên ngoài hớt ha hớt hải chạy vào, Lư Kinh ngạc nhiên hỏi: “Chuyện gì mà ngươi lại vội như thế?”

Thái giám thở dốc thưa: “Bẩm…bẩm hoàng thượng, công…công chúa về rồi.” 

“Hoàng muội trở về.” Lư Kinh như người chết đuối với được phao, mừng rỡ nói, “Mau truyền công chúa vào.”

“Khỏi cần. Muội vào rồi.” Tiểu thái giám phía sau lò đầu ra vẫy tay chào. “Hoàng huynh khỏe không?”

Lư Kinh cau có đáp: “Ta ngày ngày phải giải quyết chính sự, đâu rảnh rổi như muội được vui chơi suốt một năm qua.”

“Hoàng huynh đừng giận.” Công chúa đứng phía xoa bóp vai cho hoàng huynh ủy khuất nói, “Muội đi thị sát dân tình cũng như tìm hiểu về địa thế Nãi Lục Quốc cho huynh chứ đâu phải đi chơi.”

“Thế khảo sát được gì?” Lư Kinh chú tâm lắng nghe.

Vừa định nói, công chúa phát hiện quá nhiều người ở đây nên lên tiếng bảo họ lui hết. Đợi không còn ai, nàng mới thưa chuyện: “Muội phát hiện được quân đội của Nãi Lục Quốc chỉ cách chúng ta chưa đến năm mươi dặm, chỉ cần ra lệnh chúng sẽ tràn vào đánh tan quân đội ta. Hơn nữa, doanh trại của Nãi Lục quốc đóng rất gần biên giới, số lượng binh cùng hỏa dược lớn vô cùng.”

“Ta phải làm sao đây?” Lư Kinh vò đầu suy nghĩ.

“Đầu hàng.” Công chúa bình thản đáp.

Nghe thế, Lư Kinh không kiềm được cơn giận mắng nàng một trận: “Muội có biết như thế là hai tay dâng Thành Lâu Quốc cho chúng không? Đầu hàng là sỉ nhục với đất nước. Ta như thế nào nhìn mặt tổ tiên. Muội không xứng đáng làm con cháu của Mã gia, không xứng mang họ Mã…”

Công chúa làm như không nghe, từ tốn uống trà mặc hoàng đế xả giận cho đến khi ngài bình tâm mới tiếp tục nói: “Muội sẽ làm sứ giả đến Nãi Lục Quốc cầu hàng… Lúc đó…”

Cơn giận của Lư Kinh lên đỉnh điểm: “…Đủ rồi. Muội còn muốn đem mình tặng cho chúng sao? Thể diện hoàng gia đâu? Quốc thể ở đâu?” 

“Huynh thật nóng nảy.” Công chúa thở dài, lấy điểm tâm trên bàn nhét vào miệng hoàng đế lên tiếng, “Muội nói mình là sứ giả đưa hàng thư chứ đâu phải tự mình cầu thân. Khi đến đó, muội sẽ thăm dò tình hình của Nãi Lục Quốc, cài vài nội gián vào, như thế tiện cho chúng ta hơn.”

“Nghe có lý.” Lư Kinh gật đầu, phê chiếu, “Phong cho công chúa Lư Thanh làm Nghi Bình sứ giả cùng năm tướng quân mang cống phẩm cầu hàng Nãi Lục Quốc. Mọi chuyện đều do công chúa định đoạt.”

“Hoàng huynh đừng lo chúng ta sẽ sớm chiếm được Nãi Lục Quốc thôi.” Lư Thanh cười bảo.

“Ta cũng mong vậy.” Lư Kinh từ từ ăn điểm tâm, thở dài, “Sau đó, ta phải nhanh chóng kiếm phò mã để muội bớt phá phách.”

“Không thèm.” Lư Thanh lè lưỡi, lắc đầu, “Phò mã muội sẽ tự lựa. Chỉ cần muội thích, hoàng huynh không cần ép, muội cũng bắt hắn thuộc về mình.”

“Chính vì thế ta mới lo.” Lư Kinh càng lo lắng hơn. Hoàng muội vốn nổi tiếng khó tính, nam nhân lọt vào mắt nàng chắc chỉ có tiên nhân thôi.

Thấy hoàng huynh lúc nào cũng chau mày, Lư Thanh không thích mấy nên tìm cớ ly khai.

“Muội đi chuẩn bị hành trang đây.”

Chương 3

Hôm nay, gió to rất thích hợp để thả diều. Ba ngày trước, thái tử vừa tặng cho Thủy Nguyệt công chúa con diều lớn rất đẹp. Nếu thả lên trời thì mọi người trong cung đều có thể chiêm ngưỡng.

Thủy Nguyệt ra lệnh cho hai cung nữ phía sau: “Đào Nhi, Lan Nhi, mau mang diều lại đây.”

“Dạ.” Hai người vội vã cầm diều hình hồ điệp cho công chúa.

Vừa thả, diều bay cao và rất đẹp. Thấy ai cũng trầm trồ khen, Thủy Nguyệt thích thú thả ngày càng cao. Đứng ở cách đó mấy cung, Thừa Nhi đang giặt giũ cũng thấy được diều hồ điệp đang bay. Nàng ao ước mình như diều có thể bay lượn khắp nơi, rời xa nơi này. Không hiểu từ bao giờ nàng rời khỏi Thượng Cung phòng, đi theo con diều đến khi dừng lại đã thấy mình trong hậu hoa viên. Phía xa, bóng người đang vui vẻ thả diều đùa giỡn. Nụ cười nàng như mùa xuân ấm áp, không giá lạnh như mọi người trong cung. Bỗng, diều đứt dây rơi xuống khiến người kia tức giận, mặt nhăn nhó như hài tử mất đồ khiến Thừa Nhi không nhịn được bật cười gây chú ý. Người kia từ xa bước đến mắng nàng: “Nô tài to gan dám cười bổn công chúa.”

Thừa Nhi biết mình chọc giận người không nên chọc liền làm thinh không đáp. Vì ở trong cung khá lâu nên nàng biết im lặng chính là cách giữ mạng sống, nô tài quá nhiều chuyện thường có kết cục không tốt. 

“Ngươi có nghe ta nói không?” Thủy Nguyệt cảm giác người trước mặt là cố tình khinh thường mình, “Ta biết ngươi không câm điếc. Mau trả lời ta đi.”

Thừa Nhi cúi đầu không nói.

Thủy Nguyệt thấy mình bị xúc phạm liền mắng: “Ngày hôm đó, ở Khang Khánh Cư, ngươi nói với bạch y công tử nhiều lắm, sao bây giờ lại giả câm.”

Bạch y công tử. Tim Thừa Nhi nhói đau khi nhớ lại hình ảnh chàng kiêu ngạo, nụ cười lạnh lùng. Bao nhiêu cố gắng, nàng mới có thể sống mà không nhớ nhung. Vết thương đó đã lành. Tại sao các người cứ phải làm nó rách ra chứ?

Cảm thấy mình lỡ lời, Thủy Nguyệt áy náy nhưng thân phận cao quý không cho phép nàng quỳ xuống xin lỗi bất kỳ ai. “Ngươi không nói thì thôi. Ta đi đây.”

Thủy Nguyệt quay lưng bỏ đi, lâu lâu ngoáy đầu lại nhìn bóng dáng nhỏ bẻ đang run run bờ vai mà chạnh lòng không nói nên lời.

oOo 
Hôm nay là ngày đại thọ của hoàng thái hậu, quần thần cung kính chúc mừng, vàng bạc châu báu chất đầy cả điện Thái An. Người người sáng sủa, y phục sắc sảo được may bằng chỉ vàng, chỉ bạc khác hẳn với cảnh đói khát của người dân. Từ khi tiên hoàng băng hà, thái tử Minh Càn làm hoàng đế thì gian thần bắt đầu lộng hành, không ngừng vơ vét của cải, mỹ nữ khắp nơi bắt phải cống nạp. Lòng dân oán than, các cuộc khởi nghĩa nổ ra khắp nơi nhưng nhanh chóng bị dập tắt, nhân dân đành câm nín mà chịu đựng. 

Bên ngoài điện, hàng ngàn binh tướng của Thành Lâu Quốc đang kính cẩn nhường đường cho kiệu lớn tám người khiêng. Một thiếu niên mặc bạch y kiêu ngạo ngất trời từ từ bước ra, nhìn cung đình Nãi Lục Quốc nhếch miệng cười thầm nghĩ: “Nơi này chắc ngốn không ít quốc khố. Sau này, khi ta chiếm được Nãi Lục Quốc, nhất định phải nói hoàng huynh ban cho ta một nửa hoàng cung làm nơi vui chơi mới được.”

Chỉ nghĩ thôi, Lư Thanh đã hạnh phúc rồi. Nàng phe phẩy quạt tiêu sái bước vào diện kiến theo lệnh của thái giám truyền chỉ.
Phía xa, một cung nữ khẽ cười chăm chú theo dõi bóng thiếu niên đang tiến vào trong, tim nàng đập nhanh hơn. Cứ tưởng sẽ không gặp lại, nào ngờ hữu duyên tương ngộ tại hoàng cung. Chàng vẫn như xưa không thay đổi nhưng thân phận giờ lại quá cách biệt. Tốt nhất, nàng không nên nghĩ những chuyện quá xa vời.

Trên cây cầu nhỏ nối hai cung giữa hồ lớn, công chúa Thủy Nguyệt nhanh chóng nhận ra nét mặt của cung nữ ban sáng hỗn láo thay đổi từng chút, ánh mắt luôn hướng đến sứ giả của Thành Lâu Quốc. Nàng tức giận, nghiêm mặt dọa đám nô tài xanh mặt: “Thừa Nhi vì tên bạch kiểm kia mà buồn bã sao? Không lẽ hắn ta chính là người mà nàng ta tương tư. Nếu đúng thì ta phải xem tiểu bạch kiểm kia là người thế nào?” 

Thủy Nguyệt ra lệnh cho công công đằng sau: “Ngưoi chuẩn bị trang phục Lang Quốc, bảo cung nữ Thừa Nhi mặc vào rồi đến điện Thái An ngay. À, bảo nàng ta cầm theo đàn để tấu khúc nhạc mừng thọ cho thái hậu.”

“Tuân lệnh.” Công công gấp rút làm theo lệnh.

oOo 
Trên điện, thái hậu phúc hậu ngồi bên trái hoàng đế Minh Càn, bên phải là hoàng hậu Huệ Lan rất được sủng ái, người mang đầy trang sức đắt tiền nạm bằng ngọc quý trân châu. Ánh mặt trời phản chiếu chúng khiến người khác phải lóa mắt nhưng so với trình độ của những thợ làm trang sức của Thành Lâu Quốc thì chỉ là đồ bỏ. Lư Thanh khinh thường nhếch miệng bái kiến hoàng đế.

“Ta nhớ không nhầm thì sứ giả của Thành Lâu Quốc là công chúa Mã Lư Thanh. Tại sao bây giờ lại biến thành một nam tử?” Hoàng đế khinh thường hỏi. “Hay là công chúa nhát gan chạy mất?”

Cả điện cười ầm lên. 

Đại tướng quân đằng sau chạy đến cạnh Lư Thanh tức giận nói: “Công…ch… công tử, xin người ra lệnh, thần sẽ lấy mạng cẩu hoàng đế đó.”

“Người nghĩ có thể giết hắn sao?” Lư Thanh nói khẽ đủ hai người nghe, “Hai hộ vệ bên cạnh là kiếm khách nổi tiếng giết người không quá ba bước. Ngươi chưa ra tay đã chết rồi.”

“Chúng ta phải chịu nhục thế này sao?” Đại tướng nắm chặt kiếm trong tay, lửa hận bốc cao ngùn ngụt.

“Quân tử trả thù mười năm chưa muộn. Cứ từ từ.”

Mặc kệ triều thần trêu chọc, Lư Thanh vẫn bình thản cười vì biết trước sau gì cẩu hoàng đế trước mặt sẽ quỳ xuống chân nàng cầu xin tha mạng. Lúc đó, nợ cũ nợ mới trả chung một lượt.

Chợt, giọng nói lảnh lót có phần chế giễu phía sau vang lên: “Cần gì công chúa đến chầu, ta thấy tiểu bạch kiểm như ngươi là được rồi. Mặt hoa da phấn không khác gì nữ nhi.”

Cả điện được trận cười hả hê.

Bây giờ, mặt Lư Thanh bắt đầu biến sắc. Nàng không ngờ công chúa này mồm miệng lại chanh chua nhanh thế. Lời nói cay độc có thể phát ra từ hoàng gia, chứng ta học vấn các ngươi không phải “tầm thường”. Được, Lư Thanh nhịn các ngươi lần này, nhất định Nãi Lục Quốc sẽ hối hận chuyện hôm nay.

“Công chúa quá khen. Thần làm sao có thể sánh với nhan sắc của người.” Lư Thanh không chịu thua châm chọc lại. “Chỉ tiếc dù đẹp thế nào người cũng sánh được với Trình Thừa Nhi – công chúa của Lang Quốc.”

“Ngươi nói quả thực không sai.”

Trái ngược với dự đoán của Lư Thanh, Thủy Nguyệt không những không tức giận mà còn vui vẻ vì những lời khen đó đều đúng. Thủy Nguyệt trước giờ chưa từng phủ nhận, Thừa Nhi là mỹ nhân chỉ nhìn qua đã khiến người khác rung động. Tiếc là tiểu bạch kiểm - ngươi ngu ngốc không hiểu chuyện lại phụ một tấm chân tình.

“Thừa Nhi công chúa quả thực là mỹ nhân khuynh nước khuynh thành. Ta nghĩ ngươi chắc chắn đã gặp nàng ta rồi.”

“Công chúa nói quá rồi. Thần chưa bao giờ gặp mặt Thừa Nhi công chúa.” Lư Thanh kính cẩn đáp.

“Chưa từng gặp?” Thủy Nguyệt bất ngờ trước câu trả lời của người trước mặt.

Suy nghĩ một hồi, nàng thấy chuyện đó hoàn toàn có thể xảy ra. Năm đó, lần đầu gặp Thừa Nhi, nàng cũng không biết nàng ta là công chúa của Lang Quốc. Mãi đến lúc phụ hoàng mang nàng ta về cung, nàng mới biết người năm xưa chính là tuyệt đại mỹ nhân nổi tiếng. Sự đời đôi lúc thật trái ngang. Thủy Nguyệt thở dài, hướng đến thái hậu lễ phép thưa: “Thái hậu, Thủy Nguyệt kính chúc người phước như đông hải, thọ tỉ năm sơn. Tôn nhi (cháu) đặc biệt chuẩn bị cho người món quà này.”

“Tôn nhi chuẩn bị gì quà đặc biệt cho ta?” thái hậu tò mò hỏi.

Thủy Nguyệt tủm tỉm cười không nói, vỗ tay ra hiệu cho công công dẫn người vào.

Ở bên ngoài, công công hô lớn: “Truyền cung nữ Thừa Nhi vào.”

Nghe thế, đại thần bắt đàu bàn tán xôn xao: “Đó chẳng phải là công chúa của Lang Quốc sao?.... Công chúa có dụng ý gì vậy?... Hay công chúa muốn hạ nhục Lang Quốc?...”

“Món quà của thái hậu sẽ do công chúa tiền triều Thừa Nhi của Lang Quốc thay tôn nhi tặng.” Thủy Nguyệt giải thích với mọi người. 

Theo hướng cửa, cung nhân cầm theo đàn mặc trang phục hoàng gia của Lang Quốc hành lễ: “Cung nữ Thừa Nhi xin tấu khúc nhạc…”

Bỗng, nàng nhận ra bạch y công tử năm xưa đứng bên cạnh mình với ánh mắt đầy xa lạ. Chàng thật sự không chút ấn tượng gì với nàng, chỉ như lần đầu gặp. Mắt nàng đỏ hoe như bị hơi cay phả lên mặt, vết thương lòng năm đó tái phát từng giờ từng khắc.

“Khúc nhạc ngươi muốn dâng tấu là gì?” Thái hậu hiếu kỳ hỏi.

“…Chỉ là khúc nhạc thần tự sáng tác… Xin thái hậu đừng chê.” 

“Mau đàn đi.” Hoàng đế nôn nóng ra lệnh.

Ngồi ngay ngắn vào bàn, Thừa Minh vẫn như năm đó đánh khúc nhạc đầy tương tư gảy cho chàng nghe. Điệu nhạc âu sầu hơn, tương tư hơn như tâm trạng hiện giờ. Lúc trước, chàng không hiểu vì sao nàng tương tư, vậy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net