Thục nữ thời đại - P1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác phẩm: 熟女时代

Tác giả: Bỉ Ngạn Tiêu Thanh Mạc (彼岸萧声莫)

Editor: Lanna Nguyễn (21 chương đầu) – Ddil (còn lại)

Trợ lý: Annie (Chương 1 – chương 30)

Thể loại: Bách hợp, hiện đại, hài Hước, lãng Mạn, HE.

Nhân vật: Nhan Hâm, Dương Dương (Tiểu Long Nữ vs Duyệt Tuyệt Sư Thái)

Độ dài: 92 chương

...oOo...

Chương 1: Thục nữ thực liễu*

"Phụ nữ giống như quả táo ở trên cây, ở các giai đoạn tuổi khác nhau đều có cái hay riêng. Phàm những quả táo xanh sinh trưởng ở thân ngọn cây, dễ có thể chạm vào, ngay sau đó còn chưa kịp chín đã sớm bị hái xuống, hương vị tươi ngon, giòn tan chắc chắn rất ngon miệng. Các nàng đến độ tuổi đẹp nhất thì sẽ kết hôn. Có vài quả táo sinh trưởng ở giữa ngọn cây, có người canh giữ dưới tàng cây chờ cho quả táo chín, đến thời điểm chín muồi nhất thì sẽ hái xuống, hương vị đúng thật thanh ngọt. Nhưng có một loại phụ nữ sinh trưởng ở nơi xa nhất của ngọn cây, thưởng thức hết mọi phong cảnh, tự cho mình là thanh cao, đàn ông không đủ kiên nhẫn trải qua mọi gian nan thì các nàng sẽ không chịu theo đám mây xuống dưới, dần dà, các nàng sẽ chín ngay khi còn ở trên cây."

Phát thanh viên tự cho mình là hài hước, dùng lời kiểu cách giả tạo phát biểu quan điểm hạn hẹp của anh ta, trong phòng phát ra một tiếng cười nhạt.

Cánh cửa sổ phía trên được mở ra, bên ngoài thành phố đang được bao phủ bởi một tấm màn nhung, thế nhưng Thượng đế đã quên không rải những viên kim cương lên tấm vải nhung đó để điểm xuyết thêm, trên mặt đất đèn điện sáng trưng như vô số khối bảo thạch tinh xảo cắt nhau, tụ hợp lại cùng một chỗ. Cửa sổ sát đất được mở ra, thành thị trên cao vẫn như vậy, cơn gió nhẹ khẽ lùa vào gian phòng làm lay động bức màn.

Đặt trên sàn nhà một chai rượu Rhum, một đĩa trái cây. Cô gái đang ngồi xếp bằng trên sàn nhà có vẻ mất đi nhã hứng thưởng thức rượu, liền uống 1 hơi cạn ly cho hả giận.

Nhã hứng của cô bị tên phát thanh viên kia cắt đứt, thậm chí còn tiêu tan.

Hiếm khi có được một buổi tối thứ 6 rảnh rang, cô tự mua cho mình một chai rượu anh đào, định thoải mái ngồi nghe radio vừa nhấm nháp rượu ngon.

Chủ đề của tiết mục phát thanh kia chính là các mối phiền muộn trong cuộc sống hôn nhân. Mỗi ngày có vô số chị em phụ nữ gọi điện thoại kể lể về những vấn đề như là chuyện vợ chồng, con cái, ngoại tình, những mâu thuẫn, các cuộc chiến tranh dài đằng đẵng rồi là gia đình bất hạnh. Mỗi một cuộc điện thoại, có người muốn tự sát thậm chí là giết cả chồng mình, những lời lẽ câu chữ cho thấy cuộc sống hôn nhân lâm vào tuyệt vọng, bế tắc.

Mà tiết mục này càng khiến cho Dương Dương có dịp mỉa mai cuộc sống hôn nhân vừa buồn cười lại vừa ngu dốt. Cô thích uống rượu, chỉ có một mình cô trên thế giới này khinh thường những phụ nữ vì hôn nhân mà làm khổ mình, cũng chứng minh rằng, đến giờ phút này quyết định của mình là đúng đắn.

Độc thân muôn năm. Giờ phút này khi tự ý thức được chúng, cô bất giác hét lên.

Bây giờ cô đã ba mươi hai tuổi, đã thế hai ngày nữa sẽ bước sang tuổi 33.

"Các nàng đang nói về tình yêu và hôn nhân với một vẻ kiêu ngạo lẫn lạnh nhạt, chứng tỏ cuộc nói chuyện này thật buồn cười, mượn người bên cạnh để phân rõ giới hạn làm như mình không giống như bao phụ nữ bình thường khác, nhưng về đêm khi vẻ vắng lặng bao trùm xuống thì các nàng lại cảm thấy cô đơn là một căn bệnh, rồi lại mong chờ một tình yêu từ trên trời rơi xuống."

Ngực Dương Dương cảm thấy như bị lửa thêu đốt, đó là cơn phẫn nộ, cô hận không thể vọt ngay vào trường quay để cầm lấy cà vạt của tên đàn ông kia tát cho mấy cái thật đau, anh mới là kẻ cô đơn, cả nhà anh mới cô đơn ý!

Cô lảo đảo bước đi, sức nặng thân thể trao trọn cho sàn nhà, âm thanh tựa như của người chịu khổ nhất thời hét lên.

Đầu của cô đụng phải sàn nhà cứng rắn, khiến đầu óc choáng váng.

Mình nên dũng cảm một chút, thừa nhận mình cũng đang cô đơn đi.

Buổi sáng hôm sau, điện thoại chết tiệt cứ vang lên, cô mơ màng ấn nút nghe mà chẳng thèm ngó ngàng tới cái màn hình điện thoại xem ai gọi.

Đầu dây bên kia là giọng nói vừa giản dị tự nhiên lại vừa khiêm tốn của mẹ cô, chưa gì đã nói: "Ngày kia cô về nhà chứ?"

Dương Dương giật mình tỉnh ngủ, ôm lấy chiếc gối trên đầu làm đồ bảo vệ trái tim yếu ớt của mình. Bởi vì lời nói tiếp theo sẽ tra tấn cô cho mà xem. Là những lời nói của người từng trải chứ không phải truyện cổ tích ả-rập.

"Không được vì con bận đi công tác đột xuất."

"Ngày mốt là sinh nhật của cô, không trở về nhà mà còn muốn đi nơi nào nữa? Bảo kết hôn sinh con thì lại cố tình không nghe, nếu cô sớm nghe lời của bà mẹ này thì bây giờ đã có người bên cạnh lúc sinh nhật rồi không."

"Mẹ... Mới sáng sớm đừng đề cập đến vấn đề này được không?" Dương Dương vùi đầu xuống gối, tưởng tượng mình giống một con đà điểu.

"Do trước đây tôi quá dung túng cô nên bây giờ mới tạo ra sai lầm lớn như thế này. Ngày mốt cô trở về nhà, cùng mọi người đón một cái sinh nhật ấm áp nghe chưa."

Đừng có làm giọng điệu như kiểu con không cùng mẹ ăn sinh nhật mẹ sẽ không sống nổi như thế được không!

"Không muốn đâu! Vốn đó cũng không phải sinh nhật của con, mẹ mời hết bọn trẻ ở trường mẫu giáo đến, bánh ngọt cứ nói là làm theo kiểu dáng của Dương Dương nhưng có chỗ nào là của con đâu!" Nói đến chuyện này liền tức giận, cháu của cô sinh cùng ngày cùng tháng với cô, vì thế mà mẹ cô làm sinh nhật cho hai dì cháu cùng một ngày luôn.

Năm đầu tiên khi cháu cô tròn một tuổi, mọi người trong gia đình đều vây quanh đứa trẻ mà chúc này chúc nọ, còn cô thì bị bỏ qua một bên, cô ăn phần bánh ngọt có chữ viết trong hạnh phúc, trong lòng không có bất cứ so đo gì.

Rồi vài năm sau cũng y như thế này, tất cả mọi người trong nhà đều vây quanh cháu cô, ánh mắt ngẫu nhiên đưa về phía cô cũng không có ý tốt gì, bởi vì câu nói đầu tiên luôn là chừng nào thì mang đối tượng về ra mắt đây?

Vài năm trôi qua, khi cháu cô đã biết đi biết chạy rồi được mẹ cô đưa tới nhà trẻ kết giao bạn bè, ngày sinh nhật đó liền biến thành một công viên giải trí, đứa nhỏ tròn vo người dính đầy đất, khóc nháo gọi mẹ cô, người lớn thì bận bịu dỗ trẻ con, xem đấy như là niềm vui. Dương Dương lần thứ hai bị vứt sang một bên, cô giờ đã là một người trưởng thành, khuôn mặt mỉm cười với đứa nhóc xấu xa kia, đang nhìn thì có đứa nhỏ chạy qua bên người cô khiến cô chịu không nổi liền đưa chân ra khiến cho nó vấp té.

Vì vậy sinh nhật cô căn bản không muốn nghĩ đến. Mẹ cô về sau nghe được chỉ thở dài, nói: "Năm nay chúng ta sẽ đặt mấy bàn trong nhà hàng, mời bạn bè của cô cùng tới, cô thấy thế nào."

"Con sẽ chi tiền, nhưng con không về đâu."

"Tiền, tiền, tiền tôi muốn tiền của cô làm cái gì, tôi muốn cô lấy chồng sinh con vậy mà cô cũng chẳng dắt lấy một thằng bạn trai về nhà!" Mẹ cũng bắt đầu gắt gỏng.

"Mẹ..."

"Đừng gọi tôi là mẹ!"

Trong điện thoại chỉ còn lại tiếng tút tút dài lạnh tanh. Mẹ Dương một lần nữa cảm nhận được rèn sắt nhưng không ra thép đành bi phẫn. Cúi đầu, bắt gặp khuôn mặt nhỏ nhắn tò mò, đang áp chiếc má ấm áp của mình trên đầu gối bà, dùng ánh mắt thuần chất ngây thơ nhìn bà.

Mẹ Dương lòng mềm như bùn nhão, bế đứa cháu lên. Bà chỉ mong con mình có bến đỗ, cô lại cố tình chống đối bà.

Con cái cho dù con gái thành công về sự nghiệp như vậy mà không có đến một gia đình hạnh phúc, cũng không thể nói là một loại hạnh phúc.

Dương Dương quay về phía các toà nhà chọc trời trong thành phố giơ ngón tay giữa lên: "fXck."

Cô sẽ không thỏa hiệp, giờ phút này sẽ không, về sau lại càng không, cô có thể sẽ là một người tiêu tiêu sái sái mà sống, không phải vì cô đơn mà tùy tiện vớ đại một người để kết hôn.

Chờ xem dù có là mười năm, hai mươi năm nữa, cô cũng sẽ hạnh phúc như bây giờ.

(*): cái tựa tức 'thục nữ chín rồi' nghĩa là thục nữ đã tới tuổi chín quá (Dương cũng sắp bước sang tuổi 33). 

Chương 2: Mối tình đầu bạn gái và mối tình đầu bạn trai của Dương Dương

Dương Dương có hai mối tình đầu. Một người là mối tình đầu bạn gái, một người là mối tình đầu bạn trai.

Mối tình đầu bạn gái tên Lisa, học trung học với Dương Dương, quan hệ thân đến mức có thể đem Bra trao đổi thường xuyên, hai người qua ba năm để trở nên thân thiết, lại thêm một năm nữa để biến cái thân thiết đó thành người yêu, nhưng chưa đến một năm thì mối quan hệ đó tan vỡ, cuối cùng nhận thấy thân thiết mới là thích hợp nhất cho hai người, vì thế lại tiếp tục làm bạn tốt.

Trong thời gian mới đi làm, Dương Dương có mối tình đầu bạn trai, cô vì chức vụ mới của mình mà kết bạn với cấp trên Hứa Hiền Vũ, trong quá trình làm việc cùng nhau, tình bạn của hai người dần biến đổi, cuối cùng trong một đêm bão, Dương Dương thản nhiên nói ra tâm tình của cô, Hứa Hiền Vũ xúc động mà đáp lại tình cảm của cô, hai người nhanh chóng đồng ý, đằng nào cũng xấu hổ, không bằng cứ phát triển mối quan hệ yêu đương văn phòng lãng mạn nhưng đầy cấm kị này sớm một chút.

Tình cảm của hai người cực kì ổn định, nhưng cho dù có tốt đến mấy cũng không đánh lại khoản tiền lương được. Lòng tự trọng mỏng manh của người đàn ông đem so với tham vọng của một người phụ nữ cứng đầu, tình cảm liền biến thành một ly thủy tinh dễ vỡ.

Dương Dương rất nhanh leo lên chức vụ Giám đốc, mà thời điểm này dã tâm của cô là chức vụ có thêm một chữ 'Tổng' ở đằng trước, dù bây giờ chưa phải lúc thích hợp nhưng cô tin chỉ cần kiên trì, nhất định có thể.

Hứa Hiền Vũ thì đang chờ đợi cô làm một người vợ hiền dâu thảo, giúp chồng dạy con ở ngoài thuận tiện lấy lòng cha mẹ anh ta.

Mâu thuẫn gay gắt bắt đầu phát sinh về sau hai người bình tĩnh ngồi ở phòng họp nhỏ của công ty nói chuyện, một cuộc tranh luận kịch liệt diễn ra, Hứa Hiền Vũ buột miệng thốt ra một câu "chúng ta chia tay", Dương Dương cảm thấy được chính mình như trút bỏ đi một gánh nặng, thở một hơi dài nhẹ nhõm, nói: "Tốt thôi, chia tay thì chia tay."

Lúc ấy, Hứa Hiền Vũ sửng sốt cả người, Dương Dương không tim không phổi này đã có ý định từ trước rồi.

Hứa Hiền Vũ thấy cô đi ngang qua mình liền nắm lấy tay, nói: "Ý anh không phải thế, anh muốn nói là..."

Dương Dương hôn nhẹ lên má anh ta, nói: "Chúng ta nên nói những lời này ra sớm hơn mới đúng, nhưng dù sao hiện tại cũng chưa muộn. Đồng nghiệp Hứa Tiên, anh nên đi tìm Bạch Tố Trinh của mình."

"Dương Dương, rốt cuộc em có... yêu anh không?" Hứa Hiền Vũ trút hết phẫn nộ.

Dương Dương chớp mắt, đôi lông mi dài chớp chớp, cô nói: "Dựa vào đâu anh lại nói tôi không yêu anh?"

"Nhưng lúc này một chút đau khổ em cũng không có, thậm chí còn thoải mái hơn cả anh?"

Ở tình huống này đáng lẽ phải phát sinh cảnh tượng giống như là, người con gái quỳ xuống cầm lấy tay người con trai khóc lóc van xin thảm thiết: "Em không muốn rời xa anh, xin anh, đừng vứt bỏ em."

Nhưng tình huống hiện tại thì khác, đời này Dương Dương ghét nhất là những người theo chủ nghĩa sô-vanh (cực đoan).

Cô giơ chân lên, dùng mũi nhọn của giày cao gót nhằm đúng nơi đũng quần anh ta mà đá, cô giống như một nữ vương cao cao tại thượng khinh thường nhìn Hứa Hiền Vũ: "Thì ra ra anh cư xử cũng giống như bao gã đàn ông khác, đừng để về sau khi nghĩ tới anh tôi liền thấy buồn nôn."

"Chia tay về sau không thể làm bạn" không phải là phương châm của Dương Dương, nàng cùng Lisa là khuê mật, cùng Hứa Hiền Vũ là đồng nghiệp, cứ cho sau này Hứa Hiền Vũ rời khỏi công ty một mình gây dựng sự nghiệp thì hai người vẫn có thể duy trì liên lạc.

Một việc mà Dương Dương cảm thấy thất bại chính là đem mối tình đầu bạn gái cùng mối tình đầu bạn trai của mình quây quần bên nhau.

Vào một lễ tình nhân của năm nào đó, Dương Dương đã quyết định sai lầm là đi quán bar uống rượu, bầu không khí nơi đây tràn ngập mùi vị tình nhân, cô lại ngồi uống rượu whisky, cảnh vật trước mắt không chỉ kích thích nàng, còn khơi gợi cảm giác bất lực trong cô, cô rảnh tay bấm đại hai dãy số, một giờ sau, mối tình đầu bạn gái cùng mối tình đầu bạn trai vui vẻ bước vào ngồi cạnh cô, rồi mấy canh giờ sau, bọn họ lại bỏ cô trong quán bar mà đến khách sạn thuê phòng.

Bắt đầu từ hôm đó, Dương Dương khi vừa nghe tới mối tình đầu hoặc tên hai người đó thì thần kinh liền phản ứng giống nhau. Hai người kia trong lúc đang làm tình tốt nhất... đừng có nhắc tới cô, lại càng không muốn mình bị đem ra làm thứ tình dược để nhanh lên đỉnh, dù sao cũng đừng cho cô biết chuyện này, nếu không cô sẽ quăng người con gái kia vào kỹ viện, còn gả đàn ông thì thiến đi cho làm thái giám trong cung.

Mà mối tình của bọn họ cuối cùng cũng đâm hoa kết trái, dự định sẽ tiến hành hôn lễ vào một ngày gần đây, vì chuyện này, Lisa vô số lần quấy rầy Dương Dương, hy vọng Dương Dương có thể cho bọn họ vài ý kiến, lễ thành hôn nên tổ chức ở khách sạn nào thì tốt, áo cưới nên mua hay là thuê, hôn lễ nên được tổ chức theo phong cách châu Âu hay theo truyền thống Trung Quốc. Hết Lisa đến Hứa Hiền Vũ, ngày nào anh ta cũng khoe khoang với cô anh ta đang rất hạnh phúc.

Không chịu nổi phiền phức này thêm nữa, Dương Dương liền đổi tên hai người trong danh bạ điện thoại thành gian phu~ dâm phụ ~ cho bỏ ghét.

Mới 5h sáng Lisa đã gọi điện cho cô, hy vọng cô không quên mấy ngày nữa là tới hôn lễ, đến lúc đó cô hy vọng Dương Dương sẽ mặc áo đuôi tôm cùng áo sơ mi cách thức chuẩn đi làm phù dâu, việc mà này từng được cô ấy miêu tả qua giấc mộng, Lisa luôn là cô gái hay mơ mộng, hai người sẽ cùng nhau sóng bước đi vào lễ đường.

Dương Dương đã từng hết sức lí trí phân tích giấc mộng của Lisa, cho rằng cô gái đang tuổi dậy thì này không thực tế tí nào, cho nên dù ưng thuận bất kì tâm nguyện nhưng mang theo sắc thái hoang tưởng cô sẽ không tham dự vào.

Lisa nói trong điện thoại: "Mình đoán được mở đầu nhưng không đoán được kết cục."

Cô ấy tưởng tượng Dương Dương tóc dài mặc áo đuôi tôm cùng cô ấy mặc áo cưới tuyệt mỹ tay trong tay đi vào lễ đường, chung quy thì Lisa là cô dâu còn cô là phù dâu.

Dương Dương buồn ngủ đến chết, không thể cảm nhận được trí tưởng tượng của Lisa đành đau khổ giương cờ trắng. Cô bâng quơ nói một câu: "Cậu nói xong chưa?"

Làm phụ nữ đang yêu mà mất hứng thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng, thế cho nên kiếp nạn này cứ đeo bám Dương Dương từ 5h sáng cho đến tận 8h, hơn nữa Lisa lại còn không cho Dương Dương cúp điện thoại, còn yêu cầu Dương Dương phải tập trung vào vấn đề này.

Dương Dương đi làm với hai con mắt thâm xì, trong lòng thầm nguyền rủa đôi gian phu dâm ~ phụ kia. 

Chương 3: Có một loại nữ nhân gọi cừu nhân 

Công ty yêu cầu chín giờ đi làm, nhân viên chủ quản quy định nhân viên các cấp phải đến công ty sớm hơn ít nhất là 15 phút, các nữ nhân viên mặc trang phục có thắt khăn lụa, trang điểm, mang giày da, nước hoa thơm phức; còn nam nhân viên thì mặc com-lê, túi xách phù hợp.

Để tiện gần công ty, Dương Dương đã mua một căn hộ độc thân ở khu vực đó, buổi sáng chỉ cần đi bộ mấy phút là đã đến công ty, cho nên cô liên tục nhận được toàn bộ tiền thưởng, nhất là vào lúc tình hình giao thông càng ngày càng tắc nghẽn như hiện nay, cô có thể khoái trá cười nhạo mấy phần tử tinh anh ở trên cầu vượt chen chúc mấy giờ đồng hồ.

Sáng sớm cuối tuần chẳng tốt đẹp gì khi nghĩ đến việc Lisa gọi điện thoại phá một hồi, cô tiến vào thang máy sau đó liền tự động đứng vào một góc bên trong, tựa vào quảng cáo nhắm mắt nghỉ ngơi, một buổi sáng bận rộn đi kèm với hương vị của sữa đậu nành cùng bánh quẩy, một đám người cũng rất nhanh đi vào thang máy, trong không gian chật hẹp tràn ngập các loại hương vị.

Gã đàn ông bên trái ăn hột gà trà, cái mùi thối kia chỉ cần sộc vào mũi người khác thôi đã muốn chết lại bay về phía cô.

Dương Dương cố hết sức né tránh gã đó cùng món hột gà trà của anh ta. Người bên trái kia lại có mùi nước hoa trang nhã, khiến cho cô cảm thấy vui vẻ thoải mái, cô cố gắng khắc chế xúc động muốn mò sang bên kia đứng, cố gắng làm cho mình biểu hiện giống một người bình thường chứ không phải bệnh nhân tâm thần.

Thời điểm này cô mơ hồ thì nghe thấy có một người nhẹ nhàng nói: "Đến tầng 33 rồi."

Dương Dương vội hồi phục lại tinh thần, theo người nọ đi ra ngoài.

Còn chưa tới 9h, Dương Dương sực nhớ tới hôm nay phải làm tổng kết cuối tháng cộng thêm kế hoạch đầu tháng. Nghĩ đến chuyện phải họp liên tục suốt một buổi sáng khiến cô lập tức muốn đập đầu xuống bàn.

Cô đối với người có mùi hương dễ chịu kia không có mấy ấn tượng, chỉ nhớ rõ đồng phục của người nọ vừa khít bao lấy dáng người tinh tế, nhớ tới trong công ty người có eo nhỏ như vậy không nhiều lắm, người duy nhất có thể làm cho cô lập tức nghĩ đến, đó chính là Nhan Hâm*.

*Hâm trong hâm mộ, rung động.

Nhan Hâm là người duy nhất trên thế giới này có thể làm cho cô từ đầu đến chân nhìn không vừa mắt, cô đối với Nhan Hâm là thái độ phủ định toàn diện, cho nên ấn tượng tốt vừa rồi cũng lập tức đem đi phủ định.

Mùi nước hoa dễ chịu cái gì chứ, không phải là dùng tiền mua sao, có tiền ai mua không nổi a.

Đang nghĩ ngợi, mấy phần tử tinh anh bên phòng marketing bước vào, đi cuối cùng chính là Nhan Hâm, một thân đồng phục màu lam bên trong là áo sơmi trắng trên cổ khảm đá quý, dựa vào phẩm giá của Nhan Hâm, đá quý kia cũng không phải là giả. Nhan Hâm trang điểm trang nhã, lông mày nhạt cong mà dài nhỏ, đôi mắt hạnh nhân xinh đẹp, không cần vẽ mắt đậm cũng đã đủ đẹp rồi, bình thường luôn dùng màu son nhạt, hình tượng tổng thể nhìn rất vui vẻ thoải mái. Phụ nữ có thể dễ dàng dựa vào đồ trang điểm để làm tôn lên vẻ đẹp tuổi xuân, cũng rất khó có thể làm chuyện này sao cho khéo léo, nhưng Nhan Hâm đúng là người có bản lĩnh.

Trái ngược với Nhan Hâm, Dương Dương lại có vẻ nóng bỏng hơn rất nhiều, màu son môi thích hợp nhất với cô chính là đỏ tươi rực rỡ, màu son này làm không khéo sẽ tạo ra một miệng như dính máu, ngược lại càng khiến cho ngũ quan của cô càng trở nên xinh đẹp mỹ lệ.

Nhan Hâm vừa vào cửa liền cảm giác được một ánh mắt hình viên đạn đến từ trưởng phòng kinh doanh Dương Dương.

Đúng lúc nàng ngước mắt lên nhìn về phía kia, Dương Dương lại đang bình tĩnh lật xem tư liệu, giống như ánh mắt vừa rồi chỉ là ảo giác của nàng.

Đây không phải là lần đầu tiên bị nhìn lén, nếu không phải sớm biết Dương Dương có thái độ thù địch với nàng, nàng sẽ cho rằng nữ nhân này thích nàng.

Dương Dương thích nàng, làm sao có thể chứ. Nhan Hâm cúi đầu, cười bản thân có chút tự mình đa tình.

Dương Dương cùng người trong phòng kinh doanh của mình cười cười nói nói, hướng về người của phòng marketing với vẻ mặt cười cợt, là khinh thường là thù địch lại châm biếm, biểu tình thật sự rất phức tạp, chỉ dùng ngôn ngữ thì không thể nào miêu tả được.

Phòng marketing cùng phòng kinh doanh đã tồn tại thù hận từ lâu, âu cũng do thái độ của 2 vị trưởng phòng, Dương Dương đối với kế hoạch hàng tháng của phòng marketing phê phán diễn đạt không lưu loát, cấp dưới thì nói những người đó không thực tế lại vọng tưởng rồi chỉ chỉ trỏ trỏ, nói xấu sau lưng.

Người của phòng marketing cũng không thích Dương Dương cùng nhân viên phòng kinh doanh, một đám đại lão gia ngày nào nói chuyện cũng đều là tiền tiền tiền, mặc kệ marketing làm cái gì, kinh doanh chỉ có một câu, có thể kiếm tiền không?

Tầm thường! Phòng marketing cấp phòng kinh doanh một từ thật chuẩn xác.

Cuộc họp trước tiên là việc Dương Dương làm tổng kết cuối tháng, bảng báo cáo của cô luôn luôn rất đơn giản, tháng này mục tiêu là bao nhiêu, hoàn thành được là bao nhiêu, các chữ số biểu đồ đều giải thích công việc trong tháng một cách rõ ràng.

Phòng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net