Tiên cảnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Bách Lí Vô Trần


Người cùng bán yêu – ‘HE’


Editor: KeyLuv

Chương 1:〖 bỏ nhà ra đi 〗





Là sương mù. . . . . . .



Một trận sương mù rất lớn. .



Lâm Nhàn đã ở trong trận sương mù này đi gần nửa canh giờ . .



Chân rất đau a! Đáng ghét! .



Nàng bốc đồng ngồi xuống đất, không để ý lễ nghi tiểu thư khuê các, cởi giầy bắt đầu nhu chân mình."Phụ thân đáng ghét. . . . . . Đã nói ta không lấy chồng chính là không lấy chồng! Lại tiên trảm hậu tấu thu sính lễ của người ta. . . . . . Phụ thân thật sự là quá vô sỉ . . . . . . Mẫu thân cũng không ngăn cản phụ thân. . . . . . Ta rõ ràng là thân nữ nhi của mẫu thân. . . . . . Tại sao mẫu thân dáng vẻ một bộ rất cao hứng. . . . . . Nhìn khiến cho người ta chán ghét! Quên đi ——!"



Giọng nói Lâm Nhàn bỗng nhiên im bặt. .



Bụi cây nhỏ trước mặt nàng không biết vì sao lại phát ra thanh âm sàn sạt. .



Ngay cả hài cũng không kịp xuyên, Lâm Nhàn nhảy dựng lên sợ hãi khóc rống: "Có quỷ a ——" .



Từ trong bụi cây, một con thỏ nhỏ nhảy ra, không hiểu gì nhìn phương hướng Lâm Nhàn chạy trốn . .



Có quỷ sao? .

Chương 2:〖 Thiếu nữ trong sương mù 〗




Chạy mệt mõi , cổ họng cũng khàn khàn , Lâm Nhàn lại vẫn không thể chạy thoát khỏi khu rừng nhỏ quỷ dị này. .



Sớm biết. . . . . . Sớm biết thì đã không tùy hứng, không bỏ nhà trốn đi . . . . . . .



Lâm Nhàn khóc không ra nước mắt ngồi xuống đất xoa bóp chân mình. Hài đã đánh mất, nàng vừa rồi lại chạy quá mau, trong rừng cây nhỏ nơi nơi đều là những hòn đá nhỏ bén nhọn, lòng bàn chân của nàng đầy rẫy vết thương, còn chảy ra vài giọt máu đỏ.



Phụ thân... Mẫu thân... Nữ nhi sai lầm rồi... Nếu còn có thể sống được nhìn thấy các ngươi, nữ nhi nhất định ngoan ngoãn nghe lời, ngoan ngoãn lập gia đình... Oa oa oa...



Lâm Nhàn cam chịu ngồi dưới đất nhỏ giọng khóc . Nàng rất sợ hãi. . . . . . Lúc trước cổ dũng khí bỏ nhà ra đi cũng vì sắc trời dần tối mà tan biến theo. . . . . . Làm sao bây giờ. . . . . . .



Vài tiếng thú hoang gào thét từ xa truyền đến, Lâm Nhàn cả kinh không còn để ý việc khóc lóc, vội vàng nhảy dựng lên chạy trốn.



"Ta sai rồi! ! ! Ta không nên bỏ nhà ra đi! Phụ thân! Mẫu thân! Ta còn không muốn chết! Ta không muốn chết a. . . . . ." Nàng còn trẻ, nàng mới mười sáu, nàng không muốn táng thân trong miệng lang hổ! .



Ai tới cứu cứu nàng! .



—— sợ hãi bị dã thú ăn thịt, sợ hãi tử vong, làm cho Lâm Nhàn cuối cùng ngất đi. .



Sắc trời đã tối, rừng cây nhỏ tràn ngập sương mù bắt đầu dày đặc hơn. .



Phía xa xa rải rác một vài đám sương dần tụ lại, tạo thành một mảnh sương mù dày đặc. .



Mà bán yêu một thân thanh lương —— Bán Hạ thong dong từ trong sương mù đi ra. Biếng nhác đánh một cái ngáp, Bán Hạ nheo mắt lại đánh giá cô gái nằm trên mặt đất, sau một lúc lâu, oán giận nói: "Cái gì đây. . . . . . quấy rầy thanh mộng của người ta. . . . . . hóa ra chỉ là một tiểu cô nương sợ chết ~" .



"Ai. . . . . . Ta phải tu tiên, đành phải tích đức. . . . . . gặp phải ta coi như ngươi may mắn ! Tiểu cô nương ~" .

.

Cười híp mắt đem Lâm Nhàn té xỉu trên đất bế lên, quanh thân Bán Hạ lại tụ lên sương mù dày đặc.



Các nàng một người một yêu cứ như vậy biến mất ở trong sương mù dày đặc. .

Chương 3:〖 Giống như tiên cảnh 〗





Lúc Lâm Nhàn tỉnh lại, Bán Hạ đang cởi quần áo."Ngươi. . . . . ." .



Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Nhàn nháy mắt đỏ thấu, Bán Hạ không chút để ý cười cười, tiếp tục hoàn thành hành động đang tiến hành đến một nửa.



"Muốn về nhà sao?" .



Lâm Nhàn muốn nói, nghĩ muốn về nhà. Nhưng quay đầu lại nói: "Ta không cần."



Đúng vậy. Không cần. .



Nàng quả thật trước khi sắp chết nói nếu có thể sống trở về, muốn nàng làm gì nàng cũng nguyện ý. Nhưng. . . . . .



"Người mà không giữ lời hứa a....có biết vì sao linh hồn sa ngã...." Thân thể Bán Hạ bỗng nhiên lay động theo gió, bắt đầu ngâm xướng thủ ca mà Lâm Nhàn căn bản nghe không hiểu. .



Chờ Bán Hạ ngâm xướng xong, Lâm Nhàn mới phát hiện, toàn thân Bán Hạ là máu ngồi trước mặt mình.



Bán Hạ thấy nàng lộ ra vẻ mặt sợ hãi, cười khẽ nói. "Này đều là máu tươi của những người không tuân thủ lời hứa. . . . . . Họ bị ta ăn. . . . . . Mỗi khi ta ngâm xướng những thứ này, linh hồn không an phận còn sót lại của bọn họ sẽ xôn xao nổi dậy. . . . . . Mà thân thể của ta cũng sẽ không thể khống chế, hiện ra bộ dáng dính đầy máu tươi của bọn họ. . . . . . Vị này không tuân thủ lời hứa a, ngươi có sợ không?" .



"Ta, ta mới không sợ . . . . . . !" Mới, mới là lạ đây! Chân của nàng sợ đến độ mềm nhũn , động một chút cũng rất khó khăn.



Bán Hạ quyết định không tiếp tục trêu chọc, đe dọa cô bé này, đem trên người tiên hồng sắc máu đánh tan. .



"Ngươi, ngươi là yêu?" Theo bản năng hỏi. .



"Đúng vậy. Chẳng qua ta là yêu tu tiên." Bán Hạ cười. .



"Tu tiên? Vậy ngươi ——" .



" Ngươi thoạt nhìn tựa hồ tốt lắm ngoạn. Cho nên ta ban nãy là lừa gạt ngươi. —— ta a, bảy trăm năm trước đã không ăn thịt người ~ ha ha ha ha ha ha. . . . . ." Nhìn Lâm Nhàn vẻ mặt biểu tình bất khả tư nghị, Bán Hạ nhịn không được cười to. .



"Cười cái gì! Có gì buồn cười!" Lâm Nhàn có điểm thẹn quá hoá giận. .



Bán Hạ lắc đầu."Uy, tiểu cô nương, ngươi tên gì?" .



"Ta họ Lâm, tên một chữ Nhàn. ‘Nhàn’ trong nhàn thục. Ngươi gọi là gì?" Tuy thẹn quá hoá giận, nhưng Bán Hạ hành vi chuyển biến tốt thì làm cho Lâm Nhàn bớt giận một nữa, có chút hảo cảm. .



"Bán Hạ. Ta là yêu tinh tu tiên. —— ngươi xác định ngươi không quay về sao? Không sợ bị ta ăn?"



"Ngươi không phải nói ngươi tu tiên sao? Hi hi, ta không sợ ~" .



"Người cùng yêu. . . . . . Này hai chữ đặt cùng nhau thật đúng là bất ngờ, khiến người ta cảm thấy kỳ quái đây. . . . . ." Bán Hạ cười cười."Ta ra ngoài tìm hoa quả. Bất quá ngươi không nhất định sẽ thích ăn nha."



"Ta có thể ăn chút trái cây hoang dã. —— dù sao ta cũng không phải là tiểu thư khuê các thật sự, Lâm gia thiên kim." Lâm Nhàn câu nói cuối cùng chỉ nhỏ giọng than thở . .



Bán Hạ nghe thấy, cũng chỉ là cười cười. Lâm Nhàn sau khi nhìn thấy Bán Hạ rời đi , mới sâu kín thở dài. Nàng nhớ lại. . . . . . nguyên nhân mẫu thân sở dĩ cao hứng như vậy. . . . . . Nàng thật sự không phải là Lâm gia thiên kim.. . . . . . .



Bán Hạ khi trở về, Lâm Nhàn khóc xong mệt mõi ngủ . .



"Tiểu cô nương đáng thương. . . . . ." Khẽ vuốt trán Lâm Nhàn, mi mắt, Bán Hạ vẫn là khuôn mặt tươi cười kia. .



Tại đây lúc sau, Lâm Nhàn đã từng hạnh phúc với cuộc sống trong núi. Mỗi ngày cùng Bán Hạ nói chuyện phiếm, đấu võ mồm, nàng còn học được săn thú. Lâm Nhàn lúc nào cũng nói với Bán Hạ, ta cảm thấy ta phảng phất như sống trong tiên cảnh! Bán Hạ thì cười mà không nói. ..



Nhưng có một ngày, Lâm Nhàn nói, "Bán Hạ, nếu thật sự tới thời điểm bất đắc dĩ, đem ta ăn! —— ta biết mình rất ích kỷ, bởi vì ngươi đem ta ăn sẽ phá hỏng tu hành, nhưng. . . . . . ta thật sự không muốn trở về đối mặt phụ thân, mẫu thân của ta. Ta sợ họ chưa bao giờ từng yêu ta. . . . . ." .



Lâm Nhàn nói thật sự thương tâm, Bán Hạ cũng chỉ là cười đáp ứng. . .

Chương 4〖kết thúc 〗




Bán Hạ trong đêm dài tĩnh lặng, hôn Lâm Nhàn. Tiểu cô nương đáng yêu này. . .



Lâm Nhàn khi tỉnh lại, phát giác mình đang ngủ trong khuê phòng của mình, ngủ ở trên giường mình. Nàng không hiểu. . . . . . sao lại thế này? Một khắc trước nàng vẫn còn lạc đường trong khu rừng sương mù dầy đặc, bị tiếng gào thét của thú hoang làm cho sợ tới mức chạy trốn. . . . . . Bán Hạ. . . . . . Bán Hạ đi đâu rồi?



"Bán Hạ! Bán Hạ!" Lâm Nhàn tưởng giọng nói rất lớn kỳ thật lại nhỏ bé đưa tới nha hoàn, phụ thân cùng mẫu thân. Bọn họ đều khóc ôm lấy Lâm Nhàn. Lâm Nhàn không hiểu. . . . . . nàng không biết chuyện gì xảy ra. . . . . . nàng chỉ biết, nàng muốn tìm Bán Hạ!



"Phụ thân! Ngươi biết Bán Hạ không? Bán Hạ nàng là một yêu tinh tu tiên! Đoạn thời gian ta bỏ nhà ra đi đều ở cùng nàng! Phụ thân, ta nói chuyện với ngươi nha! Đừng chỉ khóc nha! Phụ thân! —— Mẫu thân! Mẫu thân, ngươi có biết không? Tên gọi của nàng là Bán Hạ! —— Lục ý! Lục ý! Ngươi giúp giúp ta! Ngươi chắc chắn biết ta đang nói cái gì phải không? Ngươi giúp ta cùng phụ thân, mẫu thân nói một chút a!" .



Lâm Nhàn hoàn toàn không biết mình đã là một người chết, nàng chỉ cố gắng, lớn tiếng nói mỗi câu đều là tìm Bán Hạ. Nàng chỉ nghĩ, Bán Hạ đột nhiên không thấy nàng, sẽ lo lắng nàng. . .



Bán Hạ cùng quỷ sai đứng ngoài cửa khuê phòng Lâm Nhàn. Nàng biết, nàng từ lúc đầu gặp được Lâm Nhàn đã biết —— mạng của tiểu cô nương này đã còn không được bao lâu. Bán Hạ không rõ lắm mình rốt cuộc có muốn hay không ăn đi linh hồn của Lâm Nhàn. Quỷ sai đụng nàng vài cái, nàng mới hồi phục lại tinh thần.



Ăn đi. . . . . . . Nếu đây chính là mong muốn của Lâm Nhàn. . .



Khi thời điểm linh hồn Lâm Nhàn thoát khỏi thân thể, Bán Hạ xuất hiện ở trước mặt nàng, cười hôn Lâm Nhàn lúc này đã là linh hồn. Bị Bán Hạ hôn, Lâm Nhàn phát hiện khí lực còn thừa lại của mình dần biến mất. . . . . . Trước khi một chút ý thức cuối cùng biến mất, Lâm Nhàn mới kịp phản ứng bản thân lúc trước vì sao kiên trì hy vọng Bán Hạ ăn luôn chính mình . . . . . .



Nàng, đã yêu Bán Hạ . . .



Không biết Bán Hạ có hay không cũng yêu nàng? —— Lâm Nhàn hèn mọn nghĩ. .



Nếu. . . . . . Nếu có thể. . . . . . Bán Hạ không chừng cũng yêu nàng nhỉ? Bởi vì nàng hôn ôn nhu nhẹ nhàng như vậy như vậy. . . . . .



Bán Hạ sau khi nhìn người nhà Lâm Nhàn khóc lúc ôm lấy thi thể Lâm Nhàn đang dần lạnh lẽo, cuốn lên một đám sương mù, biến mất trong đám sương. . .



Nàng vẫn cười, nhưng nụ cười lại không đến được đáy mắt. . .



—— ta yêu ngươi, Lâm Nhàn. . .

---Hoàn---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net