Tiễn đưa hồi ức của nàng và ta

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tựa gốc: 送个她的回忆
Tác giả: Siamese
Editor: GoSnow
Beta: Mộ Dung Tử Vân
Văn án:
Có thể đây là hồi ức của ta, cũng có thể chuyện này chưa từng xảy ra... Ta chỉ viết về điều gì đó, chỉ cần người kiên nhẫn nhìn nó một lần...
Nội dung: Ngược văn... OE.

Toàn bộ văn:

"Ta nghĩ là ta yêu nàng"

Ngày khai giảng, đối với nàng có thể nói dù chỉ là một chút ấn tượng ta cũng không có. Nàng không phải hình mẫu của ta , thậm chí đến bây giờ cũng không hề giống.

Vóc dáng nàng nhỏ bé, thân thể lại gầy, luôn ăn mặc kín đáo, kiểu tóc nhiều năm cũng chưa từng thay đổi, chữ viết không đẹp cũng chẳng tinh tế.

Thời điểm huấn luyện quân sự, ta với nàng chưa từng quen biết, chỉ vô tình bởi vì mấy người bạn mà ở lại cùng nàng bên trong căn phòng ngủ.

Ta bắt đầu để ý đến con người nay từ khi nào? Chẳng lẽ là sau lần đó...

Ta rất sợ ma, sợ đến phát điên, sợ tới mức trở thành một chứng bệnh, cố tình lại có người ở trong phòng ngủ kể chuyện ma. Ta vô ý nghe được vào tai, liền giống một đứa khùng mà điên cuồng đút kẹo. Giống một con robot, vô thức xé hết mấy gói kẹo, lại đem chúng nhét vào miệng, hai động tác này ta cứ lặp đi lặp lại. Vô luận là kẹo cứng hay mềm; vô luận là vị trái cây hay chỉ là ngọt; vô luận là hình chữ nhật hay hình tròn. Đều bị ta cho vào trong miệng nhấm nuốt, nuốt, nuốt, nuốt đến khi một trận buồn nôn kéo đến....

Ta chạy nhanh vào nhà vệ sinh nôn khan, cảm giác chua xót thay thế cái hương vị ngọt đắng của kẹo, Nước mắt nước mũi không chịu nổi cũng chảy xuống, ta biết bây giờ bộ dạng mình thật là chật vật đến thảm thương, ta cũng biết các bạn ta ở ngoài đang chê cười ta, thế nhưng ta không biết đôi tay vỗ nhẹ vào vai ta là ai?

Ta nhớ rõ, từ đầu ta ngồi trên giường xé mấy gói kẹo, chỉ có mình nàng hỏi ta một câu: "Làm sao vậy?"

Ta nhớ rõ, lúc ta không ngừng ăn kẹo, chỉ có nàng, đi tới kéo tay ta, nàng muốn ngăn cản ta.

Mà bây giờ, ta thành ra như vậy cũng chỉ có một mình nàng, làm bạn...

Cảm giác buồn nôn kia biến mất, ta ngã ngồi ở bên cạnh bồn nước, bên cạnh đưa tới một cái khăn mặt, một cốc nước trong, ta không biết người nghiện sạch sẽ như ta vì cái gì lại cầm lấy đồ của người lạ, không biết khăn mặt cùng cốc nước này là ai từng dùng, nhưng mà ta vẫn dùng chúng.

Ban đêm đến, cảm giác sợ hãi của ta liên tục kéo đến, ta không dám nhắm mắt, thậm chí không dám nằm ở trên giường, ta chỉ mặt một cái áo mỏng ở trong phòng ngủ đi tới đi lui, cho đến khi một chiếc áo khoát choàng lên vai ta, ta mới phát hiện, thân thể của chính mình, sớm bị không khí xung quanh làm cho thật lạnh. Ta làm rơi áo khoác xuống , nàng nhẹ nhàng nhặt lên, phủi phủi bụi, sau đó ôm áo ngồi ở một bên, thờ ơ nhìn ta đi lòng vòng.

Ta nhớ mang máng đến cuối cùng ta cũng cuộn mình trên một cái giường, dưới thân là cái chăn mềm mại của ai đó. Ta không nhớ rõ mình là ngủ như thế nào, chỉ biết sáng sớm thức dậy, dưới thân như cũ là cái chăn đó. Sau đến buổi trưa, ta nghe thấy được tiếng ho khan của nàng.

Không biết là lúc này phong thủy trong phòng ta không tốt, thời gian huấn luyện bất quá chỉ trải qua một tuần ngắn ngủi, phòng của chúng ta lại bi kịch tràn ngập. Có người bị phỏng 100oC, có người bị phát hen suyễn, lại có bạn cùng phòng bất hòa đánh nhau, có người cùng bạn trai chia tay... Chính là, ta cùng nàng,đã lâu như vậy cũng không cùng nhau nói chuyện...

Huấn luyện chấm dứt, trương trình học của trường lại bắt đầu. Mỗi ngày, đi học một cách trầm lặng, tham gia khóa học buồn tẻ chán nản, nhìn những kẻ dối trá ghê tởm, lại trầm lặng trở về nhà, lãng phí thời gian cùng tuổi xuân. .

Một này bình thường, ta đeo tai nghe, đi trên còn dường đến trường quá đỗi nhàm chán, bả vai đột nhiên bị người vỗ một cái. Quay đầu lại, phát hiện là nàng. .

Mỗi lần tiếng chuông hết giờ vang lên nàng đã vội vàng thu xếp trở về, hẳn là đã sớm về nhà a, như thế nào còn ở chỗ này? — câu hỏi này vừa xuất hiện, dọa ta đến nhảy dựng. .

Ta cho đến bây giờ cũng chưa từng chú ý đến người khác, chính là, không biết từ lúc nào, ta bắt đầu để ý nàng. Mỗi ngày, chuông tan học vang lên, sẽ lại thấy nàng đã thu thập xong túi sách, chuẩn bị trở về nhà. Ta lại là người chậm chạp, cơ hồ mỗi lần đều là người cuối cùng rời khỏi. Mỗi khi ta đeo tai nghe điện thoại, lưng túi sách, đứng trên hành lang, nàng đã mang cái túi màu hồng của mình đi ngang qua sân thể dục, nhanh đến cửa trường học . .

"Thật là ngươi a, ta đã nghĩ bóng dáng của ngươi nhìn rất quen mắt" Nàng nói xong, lộ ra nụ cười ta từng thất bại trước gương lúc tập cười, dưới ánh mặt trời thật chói mắt...

Ta có chút bối rối, ta chưa từng nghĩ tới sẽ cùng nàng "Một mình ở chung" . .

"Đúng...đúng vậy... Ta , ta về nhà đều đi đường này." Rõ ràng là muốn nói chuyện với nàng như những người bạn chào hỏi nhau, nói ra cái gì cũng lại giống đang giải thích. Thanh âm của ta phát run, ta phát hiện không ổn, muốn che giấu lúng túng nên miễng cưỡng nhếch miệng.

"Không muốn cười thì đừng cười, ta nếu gặp phải nụ cười này của ngươi ban đêm, sẽ nghĩ đến ta đang gặp quỷ." Nàng nói xong khoa trương trong vỗ ngực, trên mặt, cũng là nụ cười không thay đổi

"Nga." Kỳ thật, cái loại cười mà chỉ cố nhếch miệng, ta cũng hiểu được mệt chết đi...

"Nhà của ta cũng ở bên kia, cùng đi?" .

"Hảo." .

Ta đi theo sau nàng, cảm giác không biết là vui hay đang sợ hãi, hoặc là tâm tình hưng phấn ở sau lưng nàng.

Ta không nghĩ ra, không nghĩ ra nàng tại sao lại xuất hiện, không nghĩ ra nàng tại sao lại vỗ vai ta, không nghĩ ra nàng tại sao lại cùng ta đi...

Khi ta còn đang suy nghĩ, nàng đã đi đến bên cạnh ta, kéo cánh tay ta, "Đi phía sau ta làm chi, có chuyện muốn nói cũng không tiện." .

"Thực xin lỗi." .

"Ta cũng không phải trách ngươi" Nàng vươn tay, vuốt đầu của ta, "Thật đáng yêu." .

Ta không biết mình có quan hệ gì với từ "Đáng Yêu" của nàng...

Ngày đó, ta cùng nàng một đường nói chuyện, tuy rằng trên cơ bản đều là nàng nói. Nàng và ta đến tiểu khu cửa, liền phất tay tạm biệt, mà một câu "Trên đường cẩn thận ", ta cũng thủy chung không nói ra. Ngày đó về sau, mỗi lần tan học, ta đều đứng trước cửa chờ nàng, nàng cùng ta vừa đi vừa tán gẫu, khi chúng ta đi đến cửa tiểu khu, lại phất tay tạm biệt, lời của ta cũng càng ngày càng nhiều. .

Lại là một ngày. .

"Tới rồi, ngươi mau vào đi thôi." Nói xong, nàng tạm biệt, xoay người rời đi. .

"Cái kia, chờ một chút." .

Nàng đứng ở tại chỗ, xoay người xem ta, "Còn có việc sao?" .

"Trên đường cẩn thận, ngày mai gặp." Nói xong, ta không có nhìn nàng, mà là chạy vào tiểu khu, chạy lên lầu, chạy vào phòng. Tim đập thình thịch.

Từ sau ngày đó, ta cảm thấy được, chúng ta lại thân cận thêm một ít, chúng ta bắt đầu hay nói giỡn, chúng ta bắt đầu kề vai sát cánh, chúng ta không chỉ là tan học cùng đi, cho dù là tan học, cũng cùng một chỗ. .

Hết thảy đều đâu vào đấy đích phát triển, mỗi ngày qua đi bình thản, lại rất vui vẻ. .

Dựa theo tiểu thuyết định luật và vân vân, tiếp theo, hẳn là phát sinh một sự tình, làm cho ta cùng nàng tách ra, chính là, này dù sao cũng là sự thật, không có nhiều chuyện như vậy có thể phát sinh, cho dù, chúng ta hiện tại quả thật không hề cùng một chỗ. .

Nói đến chúng ta vì cái gì lại chia tay, kỳ thật cũng không có lý do gì, chính là ở chung lâu, quá hiểu nhau, nhận thức rõ ràng, cảm tình liền phai nhạt, tự nhiên mà tách ra....

Ta phải thừa nhận cái cảm giác ganh tị quả thực mãnh liệt, ta chịu không nổi nàng cùng người khác thân cận, tuy rằng ngượng ngùng nói, lại bốc đồng khiến nàng khó xử, từ nay về sau chứng minh ta đối nàng là rất trọng yếu. Nàng cũng không rõ lý do ta trở nên bốc đồng, vẫn là tận lực nhân nhượng ta , lúc ta làm chuyện quá phận, nàng cũng sẽ không sinh khí, điều kiện tiên quyết là ta phải giải thích. .

" Từ từ, ta hiểu được, ta không có khả năng là duy nhất của nàng, sau đó nàng hiểu được, ta có cái ích kỷ đến đáng sợ , vì thế hai người đều có ý định rời đi đối phương, không bao lâu, liền thật sự gây gỗ..." .

"Đây là kết quả của ngươi và nàng sao?" .

Ta nhìn nam sinh ngồi bên cạnh giường ta — bạn trai của ta. "Đúng vậy, sau khi tốt nghiệp, liền hoàn toàn cắt đứt liên hệ."

"Ngươi... Ngươi yêu nàng sao?" Ta nghe ra trong thanh âm hắn trở nên chần chừ. .

Ta nằm ở trên giường, xoay người, đưa lưng về phía hắn, "Ta nghĩ, ta là yêu nàng." .

"Vì cái gì không nói cho nàng biết?" .

"Ngươi có biết, nhớ lại ra những thứ này làm ta thực hao tổn tinh thần, ta rất mệt mỏi." .

"...Ngươi ngủ đi, ta đi mua cháo cho ngươi, buổi tối chúng ta uống cháo." .

Ta không nói gì, cảm giác được hắn đè xuống góc chăn cho ta, nghe hắn bước đi, nghe thanh âm hắn mở ra cánh cửa.

"Nếu, sau lần giải phẫu này, ta còn sống, ta nhất định phải đi nói cho nàng." Tuy rằng, lần giải phẫu này xác suất thành công chỉ có 15%, điều đó là ta lén nghe được bác sĩ nói với người thân mình.

Hắn không trả lời ta, chỉ để lại tiếng bước chân cùng tiếng đóng cửa. .

Trong phòng chỉ còn lại có ta một người, ta nhắm mắt lại, mệt chết đi, ta muốn nghỉ ngơi trong chốc lát. .

Ta dường có một giấc mộng, trong mộng, có nàng, có ta. Nàng đang cười, nụ cười kia, so với ánh mặt trời còn chói mắt hơn...

Hoàn
Lời của Editor: Sau khi xem lại bản dịch này phát hiện quá nhiều lỗi, thành thật xin lỗi mọi người!!!
Đối với mình, câu chuyện này không phải là ngược, mà chỉ là một câu chuyện bình thường khi con người tiếc nuối những thứ mình bỏ qua hoặc buộc phải bỏ qua. Hai nhân vật trong đây mình thậm chí còn không nhớ tên, nhưng cái thật sự tàn khốc của thời gian khiến mình nhớ mãi lí do họ chia tay, mà ngẫm lại đó cũng là sự thật...




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net