Tiên thương chi luyến - P1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác Giả : Hiểu Bạo

Thể Loại : hiện đại, tỷ muội văn, ngược tâm, 1x1, HE

Tình trạng bản raw : 98 chương + 2 phiên ngoại



Nguồn

http://vnsharing.net...ad.php?t=584757



Editor: Yul_allure, codexdriver

Ch

ư

ơng 1

“ Vút! Vút!” Trong phòng tiếng roi da vang vọng dội lại, Nguyễn Ngô Sương nhìn Nguyễn Đa bị chính mình đánh máu chảy đầy người, trong đầu dần dần sinh ra một khát máu xúc động. Nhìn roi trên tay thấm đầy máu,đây chính là loại roi da trâu chính gốc mà lần ra nước ngoài mình đã mua được.



Loại roi này, đánh trên thân ngựa cũng sẽ khiến cho da tróc thịt bong, chứ đừng nói đến da thịt mỏng manh của một cô gái trẻ. Nguyễn Ngô Sương quỳ gối bên cạnh Nguyễn Đa, nhẹ nhàng dùng móng tayquét qua một vết roi. Động tác này không thể nghi ngờ là (sát muối vết thương) tuyết thượng gia sương ( trên tuyết thêm sương - ý là vết thương vừa bị đánh xong, giờ lại thêm móng tay sắc nhọn chạm vào, đau lại càng đau hơn), làm cho máu ở miệng vết thương vốn chưa ngừng chảy lại càng thêm nghiêm trọng.



“Ưm… Tỷ tỷ… Không cần… Không cần…” – Nguyễn Đa nhỏ giọng than khẽ, nước mắt bởi vì đau chảy ra khiến hai mắt nàng càng trở nên mơ hồ. Toàn bộ cơ thể trần trụi không ngừng run rẩy, khắp người đều là dấu xanh tím cùng vết roi chằng chịt. Nhìn những vết thương như vậy, ắt ai cũng phải xuýt xoa. Bọn họ chắc chắn sẽ chẳng bao giờ biết được rốt cuộc là loại người nào có thể mạnh tay với một cô gái 16 tuổi như vậy.



“Đừng ồn ào! Ngươi là muốn đánh thức ba ba đúng không? Muốn làm cho hắn nhìn đến bộ dạng dâm đãng này của ngươi sao?”. Nguyễn Ngô Sương nhìn vẻ mặt đầy nước mắt của muội muội, người này cùng với mình diện mạo giống nhau tới 90 phần trăm, lại không phải muội muội ruột thịt. Người này, là con của kẻ thứ ba 

chen

 vào. Mà bên thứ ba kia, lại chính là kẻ đầu sỏ hại chết mẫu thân của mình!


Nguyễn Ngô Sương hận, nàng chưa từng hận một người như thế bao giờ. Cho nên nhìn đến đứa con của nữ nhân kia, nàng không thể kiềm lòng muốn đi tra tấn, muốn nhìn đến khuôn mặt của cô ta méo mó cùng cực vì đau khổ. Lấy roi đánh đập không hề lưu tình, Nguyễn Ngô Sương vừa lòng nhìn biểu hiện lúc này của muội muội cùng cha khác mẹ.




Dùng cán roi trêu đùa hoa hạch sưng đỏ của Nguyễn Đa, tay kia chiếm lấy khoang miệng, những ngón tay tàn bạo đẩy vào khiến dịch vị không ngừng chảy ra.




- "A...ưm..."- Nguyễn Đa rên rỉ khó chịu, cảm giác buồn nôn dâng lên vì bị Nguyễn Ngô Sương dùng ngón tay trêu đùa đầu lưỡi, nhưng đi cùng với đó, lại là một tia khoái cảm. Miệng Nguyễn Đa nhẹ bao lấy ngón tay của Nguyễn Ngô Sương, đây là ngón tay của chị gái, chỉ cần là Nguyễn Ngô Sương, tất cả Nguyễn Đa đều thích.




Nhận thấy bộ dạng cam chịu có phần khoái cảm của Nguyễn Đa, Nguyễn Ngô Sương tức giận, như lửa hận bùng bùng trỗi dậy. Liền dùng cán roi ước chừng dài bằng ba đốt ngón tay đi vào cơ thể Nguyễn Đa.




-"A...Tỷ tỷ...tỷ tỷ" - Bên dưới dòng máu đỏ chầm chậm tuôn ra, dính lên cả tấm thảm trên sàn, toàn bộ căn phòng ngập tràn mùi máu tươi. Nguyễn Đa đặt những ngón tay gắt gao cấu lên thảm, dùng toàn bộ sức lực để hô hấp. Lúc bị tiến vào đột ngột, cô thiếu chút nữa cắn lên ngón tay chị gái. Không dám, chính xác là không muốn làm chị gái bị đau.




Nguyễn Ngô Sương nhận ra tâm ý những hành động ngu ngốc của Nguyễn Đa. Cơ thể bị chính chị gái tra tấn dính đầy thương tích, vậy mà hiện tại vẫn cố không muốn làm tổn thương đến người ấy.




Khướu giác cảm nhận được mùi tinh dịch hòa lẫn máu, Nguyễn Ngô Sương như thấy trước nay chưa hề có mùi vị nào khiến đầu óc mình bị kích động như vậy, cứ như một loại khoái cảm bào mòn lý trí. Tay di chuyển ngày càng nhanh bên trong cơ thể Nguyễn Đa.




- "A!...a!!!" - Nguyễn Đa đau đớn kêu lên, hai tay cấu lấy tấm thảm đã sớm thấm đầy máu. Cảm giác cán roi to lớn không ngừng va chạm bên trong thân thể mình, Nguyễn Đa ý thức dần trở nên mơ hồ, nhưng sự đau đớn tột cùng khiến cô không thể ngất đi, chỉ có thể như vậy mà chịu đựng.




Nhìn vẻ mặt thống khổ của Nguyễn Đa, Nguyễn Ngô Sương thản nhiên cười. Nàng thích nhìn vẻ mặt thống khổ này của muội muội, nàng thích máu của muội muội, càng thích vẻ mặt vừa khóc, vừa kêu tỷ tỷ. Nguyễn Ngô Sương xoay đầu Nguyễn Đa đang nghiêng về một bên lại, ép nàng nhìn mình: “Làm sao vậy? Rất đau phải không? Đau quá ngươi có thể rời đi, về sau không cần đến đây nữa, ta sẽ kêu ba ba đưa ngươi đi, như vậy mỗi ngày ngươi sẽ không phải chịu tra tấn của ta nữa, thế nào?”



Nghe được Nguyễn Ngô Sương muốn mình phải rời đi, Nguyễn Đa đang có chút ý thức không rõ liền lập tức tỉnh táo lại. Nàng nắm chăt lấy quần áo của Nguyễn Ngô Sương, nước mắt lại càng chảy nhiều hơn: “ Tỷ tỷ,van cầu tỷ không cần đưa muội đi, tỷ có thể tra tấn muội thế nào cũng được, cầu tỷ đừng bắt muội phải rời đi”.



“ Ha ha ha, Nguyễn Đa, ngươi thật sự là đáng khinh, ngươi nhìn xem bộ dạng hiện tại của mình đi, quả nhiên là giống với mẹ của ngươi! Là loại người đáng khinh bỉ! Là kẻ thứ ba chen vào phá hoại gia đình người khác!” - Nguyễn Ngô Sương châm chọc Nguyễn Đa, dùng cán roi điên cuồng hành hạ thân thể yếu ớt của nàng, thậm chí mỗi lần đều phải nhét toàn bộ cán vào mới bỏ qua. “A! Tỷ tỷ… Tỷ tỷ… Van tỷ… Đau quá… Đau quá… A…”.



Không biết rốt cuộc tra tấn nàng đến bao lâu, đến tận khi ngón tay truyền đến cảm giác đau nhức, Nguyễn Ngô Sương mới thanh tỉnh lại. Nhìn tay của mình và tấm thảm đã nhuộm đỏ máu tươi, Nguyễn Ngô Sương mới từ từ đem cán roi ở bên trong cơ thể người kia rút ra. Đồng thời lúc ấy, Nguyễn Ngô Sương cũng nhìn đến người kia đang nhíu chặt mày cố gắng chịu đựng, nhìn đến cán roi vẫn còn dính đầy máu tươi, cùng với chỗ tư mật vẫn không ngừng chảy máu, trong lòng cảm thấy đau như là bị cái gì thắt chặt vậy.



Nguyễn Ngô Sương đứng lên, nhìn đồng hồ treo tường, đã là bốn giờ sáng, không nghĩ tới mình có thể tra tấn nàng cả đêm như vậy. Chỉnh trang lại quần áo, Nguyễn Ngô Sương rời khỏi phòng,không thèm liếc mắt nhìn Nguyễn Đa một cái.



Giống như một con rối gỗ bị đứt dây, Nguyễn Đa nằm trên mặt đất như xác chết. Toàn thân không chỗ nào là không cảm thấy đau, thân dưới thậm chí đã không còn cảm giác. Dùng hết toàn bộ sức lực lê đến buồng tắm, Nguyễn Đa ngâm cả thân mình vào bồn tắm lớn. Nước ấm ngấm vào miệng vết thương còn mới, làm thêm đau đớn.



Nguyễn Đa chậm rãi tẩy rửa thân thể, gắt gao cắn môi dưới để ngăn mình kêu ra tiếng. Đợi đến khi nàng đi ra ngoài, cả bồn nước tắm đã biến thành màu đỏ, mang cảm giác quỷ dị không nói thành lời.Nguyễn Đa nghiêng ngả lảo đảo bước lên giường, trên trán đã sớm đổ mồ hôi lạnh.Dùng chăn che lại cơ thể trần trụi, thân thể mệt mỏi không thể chịu nổi, nặng nề đi vào giấc ngủ.



Hơn sáu giờ sáng, Nguyễn Đa vẫn đang chìm trong giấc ngủ sâu đã bị tiếng đập cửa đánh thức: “Nhị tiểu thư! Nhị tiểu thư! Nên thức dậy thôi”.Nghe tiếng kêu của Phương mụ bên ngoài, Nguyễn Đa rất muốn xuống giường mở cửa, nhưng hiện tại nàng một chút sức lực để cử động cũng không có.Bị tra tấn một đêm, thân thể không chỉ không thể phục hồi lại như cũ, ngược lại là càng thêm nghiêm trọng. Vết thương bị roi da tra tấn chưa hề được xử lí, hai bên da thịt trở nát hướng ra phía ngoài, thân dưới sưng đỏ khó coi, thậm chí còn để lại tụ máu.



“Nhị tiểu thư! Nhị tiểu thư! Nếu không mau thức dậy sẽ đến trường muộn mất!”.



- Phương mụ! – Phương mụ còn đang đứng gọi cửa, Nguyễn Ngô Sương bỗng dưng xuất hiện. “Phương mụ, ngươi đi xuống đi, Tiểu Đa thân thể có chút không khỏe, hôm nay sẽ không đi học. Để ta chăm sóc nàng là được rồi.



- Nhưng, đại tiểu thư, còn lão gia thì…



- Phương mụ! Ngay cả quản muội muội của mình ta cũng không có quyền sao? Huống chi ta là một bác sĩ, ta tới chăm sóc Tiểu Đa không phải là thích hợp nhất sao? – Nguyễn Ngô Sương lạnh lùng hỏi, trong ánh mắt không hề có một tia ấm áp.



- Thực xin lỗi… Đại tiểu thư… Ta… Ta đi.



Nhìn Phương mụ đi xuống lầu, Nguyễn Ngô Sương mới đem chìa khóa ra mở cửa. Vừa bước vào liền nhìn được người kia đang nằm ở trên giường, sắc mặt tái nhợt.



Trong phòng vẫn còn vương đầy mùi máu tanh, roi da đầy máu tươi còn ném dưới đất.Thảm trắng nhiễm nhiều vệt đỏ ấn ký, giống như hoa mai trên nền tuyết, đẹp nói không thành lời. Nguyễn Ngô Sương ngồi ở trên giường vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của người kia.



Tóc đen thật dài chưa từng được cắt qua, đã muốn dài đến phần eo. Lông mày tương tự lông mày mình, đôi mắt to hơn mắt mình một chút, cả mũi cao lẫn làn môi mỏng nữa. Nếu hai người đi ở trên đường, ai cũng sẽ nghĩ đây là chị em sinh đôi.Nhưng chỉ có Nguyễn Ngô Sương biết, người này chỉ là con của kẻ thứ ba mà thôi.

Ch

ư

ơng 2

Nguyễn Ngô Sương kéo chăn ra, cơ thể đầy vết thương của Nguyễn Đa cứ thế hiện ra trước mắt. Màu trắng của ga giường và chăn nhuốm đầy một mảng mảng màu đỏ, mái tóc đen dài phối hợp cùng khuôn mặt quá sức tái nhợt, càng làm tăng thêm vẻ yếu đuối quyến rũ. Nguyễn Ngô Sương bị cảnh đẹp trước mắt làm cho kinh ngạc, cơ hồ là không tự giác hôn lên đôi môi vì khô khốc mà rạn nứt của người kia.




Có lẽ là bị kinh động bởi sự dịu dàng bất thình lình, cũng có thể do mùi hương quen thuộc kia đánh thức, Nguyễn Đa ngơ ngác nhìn người đang nhắm hai mắt hôn mình, nụ hôn không như bình thường, mang tính cưỡng đoạt, đùa cợt, ngược lại lần này lại mang theo sự ôn nhu và an ủi.




Cảm giác đầu lưỡi linh hoạt kia không ngừng châm ngòi thổi gió trong khoang miệng, mỗi lần đều phải va chạm đến chỗ sâu nhất của cuống họng, Nguyễn Đa không nhịn được bèn đáp lại nụ hôn bồi đắp trân quý này. Hai người hôn đến quên mình, tay Nguyễn Ngô Sương cũng không kìm được mà xoa nắn bộ ngực no tròn của Nguyễn Đa.




Không giống như những cô gái 16 tuổi khác, bộ ngực Nguyễn Đa đã hoàn toàn phát dục đầy đặn, gần như so với tuổi trưởng thành như chính mình độ lớn nhỏ không mấy sai biệt. Dùng sức xoa nắn hai quả no đủ, chèn ép chúng thành các loại hình dạng khác nhau. Cảm nhận được hai khỏa đậu đỏ trên đỉnh núi đã ngạo nhiên thẳng đứng, Nguyễn Ngô Sương càng dùng sức xoa bóp. “Ưm…”. Nguyễn Đa chịu không nổi kích thích từ bộ ngực mà phát ra tiếng rên rỉ, đồng thời đánh thức cả hai đang rơi vào trạng thái kích tình.




Nguyễn Ngô Sương mạnh tay đẩy Nguyễn Đa từ trong lòng mình ra. Sao mình có thể? Có thể hôn cô ta? Hôn nghiệt chủng của kẻ thứ ba! Bởi vì sự tình xảy ra đột ngột, Nguyễn Đa lập tức bị xô ngã ở trên giường, vết thương ở lưng vì bị tác động mạnh lại một lần nữa hở miệng. “Ách…”. Nguyễn Đa miệng hít một hơi lạnh, máu thuận theo những vết roi đan xen phức tạp từ từ chảy ra, lại một lần nhuộm đỏ khăn trải giường.




“Tỷ… Tỷ tỷ …”. Nguyễn Đa muốn vươn tay để nắm lấy Nguyễn Ngô Sương, mới phát hiện ngay cả cử động một ngón tay cũng cực kì khó khăn. Nguyễn Ngô Sương mở ngăn kéo tủ trên đầu giường, nhìn vào bên trong chứa đủ các loại thuốc chữa vết thương, thành thục lấy ra một chai thuốc sát trùng màu đỏ, sau đó dùng bông tăm thoa lên miệng vết thương của Nguyễn Đa.




“Ưm…”. Nguyễn Đa hai tay nắm chặt lấy tấm khăn trải giường, vết thương không ngừng truyền đến cảm giác cực kì đau đớn. Nàng biết mỗi lần thoa thuốc đều là thời điểm phải chịu nhiều đau khổ nhất. Cái cảm giác vết thương bị xé toạc sống sượng, sau đó trong quá trình bôi thuốc, lần nào cũng làm cho Nguyễn Đa đau đến muốn kêu thành tiếng. Nhưng đau cũng là vui vẻ, bởi chỉ có những lúc này, tỷ tỷ mới đối mình lộ ra biểu hiện ôn nhu như vậy. Cũng chỉ có thời điểm này, tỷ tỷ mới thật sự nhìn đến mình.




Nhìn biểu hiện tưởng như có thể chết vì hạnh phúc của Nguyễn Đa, Nguyễn Ngô Sương chỉ cảm thấy một cỗ lửa giận vô danh trào ra từ trong lòng mình. Dùng sức chà sát miệng vết thương đang bê bết máu, Nguyễn Ngô Sương vừa lòng nhìn trán Nguyễn Đa mồ hôi chảy ra đầm đìa hòa lẫn vẻ mặt thống khổ. Đợi sau khi sát trùng xong, mới thoa lên thuốc làm lành vết thương




Đây có lẽ là việc cho tới nay Nguyễn Ngô Sương thích làm nhất, bởi vì mỗi lần như thế nàng có thể nghe Nguyễn Đa vì cực độ đau đớn mà phát ra rên rỉ. Tay cầm thuốc, sau đó cố ý dùng lực thoa mạnh tay ở miệng vết thương. Móng tay thon dài lại thêm một lần va chạm vào miệng vết thương thịt da rách hở, tăng thêm sự đau đớn.




“A… Tỷ tỷ… Không cần… Không… Muốn… Đau quá…”. Nguyễn Đa vô lực kêu. Nàng chỉ hi vọng tỷ tỷ có thể ngẫu nhiên đối xử ân cần với mình một lần, chỉ một lần cũng tốt, như vậy dù có bắt nàng phải chết nàng cũng sẽ cười mà ra đi. Bởi vì đau đớn mà không ngừng run rẫy, thân thể rốt cuộc cũng không thể chịu đựng thêm đau đớn nữa, không đợi Nguyễn Ngô Sương thoa thuốc xong, Nguyễn Đa cũng đã hôn mê bất tỉnh.




Nhẹ nhàng ôm chầm lấy cô gái gầy yếu này, nàng thật sự gầy quá. Mình cao 1m74, nàng với mình chiều cao cũng không chênh lệch quá nhiều, nhưng nói không chừng, cân nặng chưa được đến 40kg? Bằng sức của chính mình hoàn toàn có thể bế ngang nàng lên. Đau lòng, chỉ có lúc này, Nguyễn Ngô Sương mới biểu hiện ra sự

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net