Tiêu hồ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: s猞猁
Chuyển ngữ: earl_panda
Cải biên truyện "Phong Tam Nương", trích "Liêu trai chí dị" - Bồ Tùng Linh.
.
.
.
.
"Hận để sợi tơ tình dẫn dắt
Trâm phượng người đưa vẫn triền miên
Há biết sắc giới, sao vẫn phá?
Thôi chẳng còn nữa, ngày lên tiên."
(Liêu trai chí dị - Phong Tam Nương)


...oOo...


1. Vu Lan sơ ngộ.

Ngày mười lăm tháng bảy, chùa Thủy Nguyệt thành Lộc, mỗi năm một lần tổ chức một đại lễ Vu lan bồn.
Trong thành, trai gái ai ai cũng nô nức đi xem lễ. Trên đường người người đi lại như mắc cửi. Đây là lần đầu tiên nàng thấy một cảnh tượng phồn hoa náo nhiệt đến vậy.
Năm trăm năm tu hành, cuối cùng cũng hóa thành người, có thể được gặp người đó rồi.
Ba trăm năm trước, nàng ấy vốn là một con thỏ tinh, vì nàng mà bị trúng tên của thợ săn, chết. Ba trăm năm sau, đầu thai làm người, sinh sống tại một hộ nhân gia nào đấy trong thành này. Tuy không biết kiếp này, nàng ấy tên họ hay dáng dấp mặt mũi ra sao, nhưng dù gì thì Phong Tiêu nàng cũng là một hồ ly đã có trăm năm đạo hạnh.
Đoàn nhạc gồm một tăng nhân thổi kèn tỏa nột[1] chính, theo sau có một đội sáu người hành pháp tăng nhân diễu hành trên phố. Đi đầu là vị chủ trì nghi thức tay cầm chuông, năm vị còn lại cầm trống lớn, mõ, dẫn bích, đang vu, cáp tử, trống con[2].

Mọi người rộn ràng đi lại hai bên lề đường, cùng đội thổi kèn lên chùa Thủy Nguyệt.
Khi các hòa thượng trong chùa bắt đầu tịnh đàn, mắt Tiêu bỗng sáng ngời, lập tức đẩy đám người ra, chạy theo sau một người. Nàng ngửi thấy được một mùi hương, mùi hương đặc biệt của Thỏ Nhi. Đó là hương hoa thược dược xen lẫn với hương cỏ tươi buổi sớm.
Người ở phía trước đó cảm giác được gì đó, bỗng nhiên quay người lại, trợn trừng nhìn thấy đôi mắt trong veo của Tiêu.
Quả thực, quả thực là Thỏ Nhi của nàng rồi... Tiêu nhìn người nọ, khuôn mặt xinh đẹp yêu kiều, ở giữa ấn đường còn có một hồng ấn. Hồng ấn khiến ùa về mọi thân quen. Đó là vết thương để lại năm xưa, là vật chứng trọn đời ước hẹn của hai người.
"Tỷ tỷ là Phạm Thập Nhất nương?" Trên đường đi, Tiêu có nghe lẻn được cái tên này từ vô số nam thanh nữ tú khe khẽ bàn tán với nhau, rằng Phạm Thị Thập Nhất nương phong hoa tuyệt đại ra sao, kiêu ngạo mà khước từ lời cầu hôn của biết bao nhiêu người thế nào, phải rồi, ngoài Thỏ Nhi linh khí bức người trước mắt thì còn ai vào đây được nữa?

"Chính là thiếp thân. Chẳng hay tỷ tỷ là ai?" Thập Nhất nương nói, ánh mắt sắc sảo mạnh mẽ dị thường, Tiêu cảm thấy có chút không quen.

Đợi Tiêu xưng tên xong, Thập Nhất nương lại lập tức hỏi này nọ nữa, cứ như là muốn đem tổ tông mười tám đời nhà người ta ra tra cho bằng hết. Tiêu không thể làm gì khác ngoài nửa thật nửa giả trả lời.
Không giống, thật không giống với Thỏ Nhi trước đây. Nàng ấy từ bao giờ lại trở nên phóng khoáng, thậm chí... có chút mạnh mẽ đến như vậy?
Trong ấn tượng của nàng, Thỏ Nhi luôn luôn rất an tĩnh, ghét ồn áo huyên náo, bao giờ cũng chỉ có một mình nàng huyên thuyên nói chuyện, nói về những điều thú vị trong rừng, về chuyện hôm nay nàng đã bắt được một con thỏ xám nhưng đã thả đi rồi, hay về chuyện Thụ tinh bá bá lại dùng mấy nhánh cây mây trêu chọc tên thợ săn kia một hồi nữa... Nhưng nàng ấy chỉ nghe rồi cười.
Còn Phạm Thập Nhất nương này, so với trong truyền thuyết... dường như khác rất nhiều. Nàng ấy, tuyệt không cao ngạo, cũng không quá mức đoan trang hiền thục, ngược lại, hồn nhiên và đáng yêu cũng có thừa.

Ngay lập tức, nàng ấy cầm tay Tiêu dắt đi, cùng nhau xem nghi thức "Dẫn hồn" ở phía sau tịnh đàn, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của người ngoài. Tiêu nóng ruột, sợ bị người ta phát hiện ra mình là hồ, càng sợ bị người ta chỉ trích kẻ ngoại tộc lại dám ở bên Thỏ Nhi. Thế nhưng, Phạm thị lại càng nắm chặt tay hơn, nói cái gì mà môn hộ cơ chứ, đúng là vớ vẩn, người khác thích nói gì thì mặc kệ cho nói, nàng chỉ làm những chuyện mình cho là đúng thôi. Ngữ khí cứng rắn, kiên quyết, nhưng lại dịu dàng không thôi.

Nàng ấy còn nói, đừng gọi nàng là Thập Nhất nương. Nàng ghét kiểu xưng hô đánh số lắm, nên cứ khăng khăng đòi Tiêu phải gọi nàng là Cầm. Phạm Thị Diễm Cầm, là danh xưng cha nàng lấy khi ông đương làm chủ quản Quốc Tử Giám. Mỹ ngọc với giai thảo, lộn đi lộn lại cũng đều hợp nhau. Nguyên là, không hiểu vì sao nàng ấy quá yêu cỏ thơm ngọc quý, vì vậy, phụ mẫu huynh trưởng thường gọi nàng là Cầm Nhi[3] cho hợp. "Quả nhiên là thỏ mà." Tiêu không đủ can đảm thốt nên câu này trước mặt Thỏ Nhi, bởi nàng ấy đang nắm tay nàng, theo mọi người đọc kinh sám hối và phổ thi.

Hai người đi đến chỗ quỷ đói, Cầm lấy trong bao đồ ra pháp thuyền và linh phòng[4]. Lúc trước, Tiêu nói dối là mình đến từ huyện kế bên, trong nhà chỉ có một người bà tuổi đã cao, phải một thân một mình bươn chải kiếm sống. Cầm nghe xong bỗng sinh lòng thương xót, nhất nhất bắt Tiêu phải tự tay đốt thuyền giấy và phòng giấy mới không uổng công đến Lộc thành một chuyến. Ánh lửa soi hồng má Cầm, Tiêu đưa mắt thấy đôi đồng tử gợi tình miên man của người kia, nhất thời ngẩn ngơ không nói nên lời.

Vào đêm, hai người đi đến bờ sông, cùng đi thả đèn hoa đăng cho đến khi lễ Vu lan kết thúc. Tay cầm chiếc đèn xếp hoa sen, hai người chăm chú ngắm nhìn ánh nến bập bùng, không ai thả đèn đi.
Cầm lên tiếng trước tiên, "Tiêu, đừng về." Tuy đã sớm biết người này mỗi câu mỗi chữ đều kinh hồn cả, nhưng này cũng... hơi thẳng thắn quá đi.
Tiêu chỉ có thể gượng cười khéo léo, "Cô nương gác tía lầu son, thiếp thân không họ không hàng, e ngại người ngoài đàm tiếu." Vốn là ban đầu chỉ cần thấy mặt nàng ấy là đủ rồi, sau đó, nàng định tiếp tục vô dục vô niệm để tu luyện đặng thành tiên, ngày đêm cầu phúc cho người.
Thế nhưng, Phạm thị người này vốn là coi rẻ tục lệ lễ nghi, lý do này căn bản đối với nàng ấy không thuyết phục. Không còn cách nào khác, nàng đành hứa hẹn một hôm nảo hôm nao cho có lệ.
Không ngờ, Cầm biểu hiện đến là ngây thơ, nghe xong liền kinh hỉ như được tặng một tuyệt thế trân bảo gì đó vậy, "Tôi sẽ chờ." Nàng cười nói, rồi đưa tay lên gỡ trên tóc xuống một cây trâm vàng, bảo, "Có vật này xin gửi."

Tiêu viền mắt ươn ướt, nào còn có duyên phận gặp lại nữa đâu? Nghĩ thế, nhưng nàng cũng tháo cây trâm xanh biếc trên búi tóc xuống, còn đang chần chừ thì đã bị người kia đoạt lấy. Cầm ngắm nghía nó trong chốc lát, rồi cười hì hì, chẳng còn vẻ gì là thục nữ yểu điệu cả. 

Không còn cách nào khác, Tiêu vốn là định cất cây trâm vàng người kia trao vào trong tay áo, nhưng cái con thỏ cao hơn nàng cả một thước kia đã cúi đầu, cẩn thận từng li từng tí gài cây trâm lên búi tóc nàng.
Hương thược dược thoáng miên man, hai má Phong Tiêu ửng lên như hoa hồng tươi đỏ, may mà, ẩn trong đêm tối.
Vô số đèn hoa đăng nho nhỏ chầm chậm trôi theo dòng nước, lấm chấm những đốm lửa nhỏ li ti, minh minh diệt diệt, phổ độ biết bao cô hồn dã quỷ trong nước, dẫn lối chúng đến nơi chuyển thế đầu thai.
"Không được gạt tôi nhé, nếu không, dù thành quỷ tôi cũng không tha cho chị đâu!" Phạm thị nghịch ngợm mượn ánh lửa quỷ đăng leo lét mà như thật như giả trợn mắt đe dọa, nhưng, nét cười vẫn dịu dàng như cũ.
Tiêu không trả lời, đưa mắt nhìn hoa đăng. Hoa đăng như duyên phận hai người, lẻo lét ảm đạm, rồi mất hút về nơi nao.
2. Tế ngữ tương tư.

Diễm Cầm đau yếu nằm trong khuê phòng, nghe cha mình nói đâu đâu.

Phạm Tế Tửu, chủ quản Quốc Tử Giám thành Lộc, chuyên quản các giám sinh đến học quốc học, không phân biệt nghèo hèn, đã từng tiến cử rất nhiều học sinh có tài nhưng nhà nghèo trong thành lên kinh thành. Trong số những cử nhân này còn có hai người đỗ trạng nguyên, bách tính trong thành thường xuyên mang ơn. Trong mắt bọn họ, Tế Tửu lão gia bụng đầy học thức, đức cao vọng trọng, nhà có vợ hiền con ngoan, có thế nói, là một gia đình lý tưởng.
Chỉ là, người ta không biết, đứa con mà lão gia ông thương yêu nhất lại không phải đứa con trai nối dõi tông đường, mà là ấu nữ trong nhà, Thập Nhất nương Diễm Cầm. Người ta chỉ nói, nữ nhi Phạm gia được phép tự chọn chồng, thực tế, chỉ cần nữ nhi nhăn mặt một chút, người tới kén rể lập tức bị đá ra khỏi cửa.
Diễm Cầm nói đi đằng đông, không ai dám đi đằng tây; Diễm Cầm nói muốn có ánh trăng, ông quyết không hái sao xuống... Cũng may, Thập Nhất nương được cưng chiều, ngày càng duyên dáng yêu kiều, thi thư hay nữ công không cái nào không tinh thông. Chỉ là, cũng từ đó mà hình thành tính cách tùy tiện, bất chấp ngũ cương tứ thường, chỉ làm việc theo cảm tính của mình.

Từ ngày từ biệt ở lễ Vu lan, tới nay đã hơn một tháng. Cây trâm xanh biết trên tay, không phải vàng, cũng chẳng phải ngọc, không ai biết được chất liệu của nó là gì, nhưng vô cùng xinh đẹp. Nó khiến Cầm nhớ đến gương mặt Tiêu: tuy không phải quốc sắc thiên hương, nhưng có một vẻ thanh lệ thoát tục đến không thể diễn tả nổi. Ngày ấy, khi cô nương họ Phong ấy trả lời những câu hỏi dồn dập của nàng, tuy chỉ là gượng gạo cho có lệ, nhưng khi nàng ấy cười, còn yêu kiều hơn hoa mẫu đơn. Đặc biệt là đôi mắt. Đôi mắt ấy khiến Cầm có cảm giác vô cùng quen thuộc, không hiểu vì sao. Lúc dắt tay nhau cùng đi, bàn tay ấy rất ấm áp, lòng nàng cũng thư thái lạ thường.

Nàng lòng không yên, đầu đầy nghĩ suy, lúc ngắm hoa đăng đều là nàng không biết gì, ánh mắt của người kia vốn không nên như thế. Tối ấy, Tiêu chẳng nói gì nhiều, dường như không sao thoát khỏi ngẩn ngơ.
Mỏi mắt chờ mong, Diễm Cầm không ngờ nàng ấy bội ước thật, liền buồn bã, vô cớ sinh bệnh. Nghe người tỳ nữ tên Thiến Nhi nói, trong lúc mê man, nàng vẫn nắm chặt lấy cây trâm xanh biết, miệng gọi lên Phong Tiêu tam nương.

Tất nhiên, Phạm lão gia lo lắng muốn chết, vội vã lập tức phái gia đinh đến các vùng lân cận trong khoảng trăm dặm, hỏi thăm tăm tích của Phong Tam nương. Thế nhưng, chẳng ai biết người thiếu nữ ấy. Ông lại mời vị đại phu giỏi nhất trong thành đến mới bảo vệ được tính mệnh của ái nữ.

Sau khi được chạy chữa cẩn thận, Thập Nhất nương thần sắc bắt đầu khấm khá lên. Phạm lão gia chăm sóc lại càng ân cần. Ông không ngừng tự trách bản thân vì mải chuyện học đường mà quên mất con gái mình, liền thề rằng về sau sẽ phải để ý chăm nom tiểu bối nhiều hơn. Đến nỗi Phạm phu nhân cũng cảm thấy có chút không vui, nhớ năm trước, bà mắc phong hàn, cũng không thấy tướng công chăm sóc tỉ mỉ ân cần đến vậy, con trai ông gặp rắc rối do lỡ đắc tội với ác bá trong thành cũng không thấy ông sốt ruột đến vậy, sao lại bất công đến bực này cơ chứ.
Diễm Cầm rất muốn bảo cha nàng đừng quá lo lắng, nữ nhi không đến mức yếu đuối như vậy. Mỗi lần nàng kêu đói, cha nàng đều tự tay bón cháo nóng; mỗi lần nàng muốn ra ngoài hít thở không khí, cha nàng đều chuẩn bị kiệu lớn, bung dù, hoành tráng cứ như Hoàng đế đi tế trời... Chỉ cần Thập Nhất nương cử động một tẹo là Phạm lão gia nhất định sẽ trích dẫn một đống Khổng viết thế này, Mạnh viết thế kia, nước mắt nước mũi tèm lem đầm đìa than thở tâm tình người cha đau khổ của mình... Bất đắc dĩ, Diễm Cầm chỉ có thể không bệnh mà giả bệnh, hết lòng làm thỏa mãn khao khát bảo vệ con gái của cha mình.

Còn Tiêu, đã trở thành khúc mắc trong lòng nàng.

Tiết Trùng Dương[5], khí trời mát mẻ. May mắn thay, công vụ chồng chất suốt chừng hai tháng rút cục cũng không thể chất chồng thêm được nữa, thành thử Phạm Tế Tửu bị túm đi giải quyết công vụ, Thập Nhất nương cũng được tự do. Mẫu thân và huynh trưởng của nàng đều lên núi cài nhánh thù du[6] theo phong tục, còn nàng bệnh nặng mới khỏi, đương nhiên là không thích hợp để xuất môn.
Diễm Cầm tâm trạng tốt, để tỳ nữ đỡ mình đi vào vườn, bày đệm ngồi ở gần bờ tường phía đông, mang bánh ngọt lên, vừa nằm phơi nắng thu vừa ngắm sắc trời.
Nhìn về nơi xa, mây thưa gió nhẹ, da trời xanh thẳm tựa biển sâu, Cầm vô thức lấy cây trâm ra.
"Thanh thanh tử bội, du du ngã tư
Túng ngã bất vãng, tử trữ bất lai?
Thiêu hề đạt hề, tại thành khuyết hề
Nhất nhật bất kiến, như tam nguyệt hề."
("Xanh xanh mảnh ngọc người trao, miên man lòng ta thêm sầu
Dẫu rằng ta lỡ hẹn ước, há sao người chẳng đến tìm?
Này cổng thành đứng ngóng trông, ngóng mãi về phương xa ấy
Một ngày không gặp nhau, dài tựa ba tháng trời.")

Cầm bất giác cất tiếng hát, khiến tỳ nữ Thiến Nhi nghe được mà buồn bực. Hôm nay tiết Trùng Dương, leo núi trừ tà, sao tiểu thư lại hát bài "Thương nhớ" của thiếu nữ tương tư thế này cơ chứ?

Cảnh sắc xanh xanh màu ngọc bích tươi đẹp. Cầm bắt đầu phân vân không biết có nên tiếp tục tuởng tượng đến một ngày nàng sẽ vô tức vô thanh xuất hiện ngay sau lưng người kia, rồi, như lời nói đùa giỡn của mình hôm ấy, sẽ hận người kia cả đời cả kiếp, thành oan hồn cũng sẽ bám víu lấy không tha! Tín vật cũng đã trao đổi rồi, ấy vậy mà người kia vẫn cứ nhất quyết không gặp.
Oán niệm đầy bụng, Thập Nhất nương vừa ăn bánh phù dung, vừa than khổ than sở với tỳ nữ Thiến Nhi, nói cái người kia đúng là đồ vô lương tâm, đồ phụ lòng thiếu nữ, nhất định sẽ không được chết tử tế! Tiểu tỳ kia không biết rõ ràng đầu đuôi câu chuyện, nghe xong cũng lấy làm bất bình thay cho tiểu thư, trong bụng bắt đầu muốn tra rõ xem cái người kia là công tử nhà ai, đặng còn mách lẻo cho lão gia kiếm thêm chút tiền thưởng.
Bỗng nhiên, cái con người đương bị hai cô gái mắng chửi kia từ đâu thò đầu lên khỏi bờ tường, lặng yên không nói gì.

"Đỡ lấy tôi nào." Tiêu nói còn chưa hết câu đã nhún người nhảy qua bờ tường xuống dưới, và đương nhiên là------ là cái oạch dưới đất. Nàng định rủa xả vài câu, nhưng lại thấy Thập Nhất nương vừa mới giả bộ bệnh tật ngơ ngơ ngẩn ngẩn xong đang cười ha hả một trận cuồng tiếu, nàng liền nhìn ngắm đến ngây dại, quả thực, đây chính là Diễm Cầm xinh đẹp mà hung hãn ngày ấy đây mà.

Ngay cả Thiến Nhi cũng giật mình kinh ngạc, một tiểu thư trước giờ tối ngày mặt nặng mày nhẹ, ngột ngạt đến khó thở, nay cũng có thể trở nên dịu dàng ôn hòa đến mười phần như thế này ư?
Hai gò má hồng nhuận lại, Cầm thôi không cười nữa. Nàng túm lấy Phong Tiêu, đem bàn tay ngọc ngà kia đưa lên miệng, cắn một cái. Tiếu ý vẫn dịu dàng.
Thiến Nhi kinh hãi kêu lên một tiếng "Tiểu thư không được", nhưng còn Phong gia Tam cô nương mặt vẫn thản nhiên, mày liễu không nhăn lấy một cái.
"Cứ cắn đi, chỉ cần không giận là được rồi." Vẻ mặt Tiêu hiện rõ vẻ ăn năn.
Thập Nhất nương nhìn dấu răng đỏ ửng rơm rớm máu trên bàn tay bé nhỏ trắng nõn, không muốn cắn nữa. Nàng liền sai a hoàn đi lấy rượu thuốc để bôi, sợ người kia bị đau. "Nếu chị tìm gặp tôi sớm hơn đã không tự dưng phải chịu khổ thế này rồi!"
"Dẫu biết tương tư là đau khổ, thế nhưng, kẻ này nghèo hèn há có thể kết giao với quý nhân? Chỉ e, có người sẽ đàm tiếu sau lưng cô thôi."

"Tiêu lại cố ý chọc giận tôi đó sao? Phạm Diễm Cầm này đã kết giao thì ngại chi bần hàn hay giàu có?" Thấy nàng dường như tức giận thật, Tiêu cũng đành thôi không nói lời khách sáo nữa, chỉ tận lực giải thích nguyên nhân vì sao lâu không đến gặp mặt. Lại nói, mới ban nãy, vừa đi ngang qua bên kia bờ tường, nghe giọng nói hình như là của Phạm thị nên muốn ngó xem, nào ngờ lại may mắn đến vậy. Cầm vốn là không tin, Phạm phủ tường vây cũng khá cao, một thiếu nữ như Tiêu sao có thể muốn vượt qua là vượt qua dễ dàng đến vậy? Nhưng vừa nghe Tiêu than đói bụng, Cầm liền quay ra tập trung chăm sóc cho người kia. Hôm nay, đồ ăn khác không có, chỉ có bánh ngọt nhân tiết Trùng Dương mà thôi.

Trước tiên, Tiêu nếm thử món bánh mà nàng thích nhất - bánh phù dung. Bánh phù dung màu hồng phấn, trên có một đóa hoa phù dung, tên cổ gọi là "phù dung cao". Tiêu ăn như quỷ đói, lang thôn hổ yết, bên mép còn dính đầy những vụn bánh cùng hoa. Cầm bật cười, đặt chén trà Long Tĩnh xuống, lấy chiếc khăn lụa màu tím ra lau vụn bánh thay cho người kia. Kế đến, bánh bông lan, bánh oản nhi, bánh lạt ma, cũng đều ra vào thảm cảnh như trên.
Chờ cho đến khi nhận ra mình có phần thất thố, Tiêu mặt đỏ bừng, nói: "Tôi, tôi ba ngày rồi chưa ăn gì."

"Không phải chị nói giờ đang ở nhà ông cậu sao? Bọn họ sao lại có thể đối đãi với cháu mình như thế?!!" Cầm tức giận đập bàn trà, may là bệnh chưa khỏi hẳn nên lực cũng không mạnh lắm. Tiêu sắc mặt đột biến, lúng búng muốn giải thích, nhưng chỉ nghe Cầm thở dài não nề, "Thảo nào... lại gầy như thế... Có cắn cũng chỉ cắn được toàn xương."

Tiêu thấy rõ ràng sự trêu tức trong ánh mắt nàng kia, liền nói: "Cô nương không phải cũng thế sao? Ly biệt có mấy ngày, Ngọc Hoàn cũng thành Triệu Phi Yến[7] rồi."
Thiến Nhi vừa nghe lời này liền nổi cơn giận, "Cô nương chẳng biết đó thôi, tiểu thư nhà chúng tôi như vậy ấy là vì một tên bạc tình làm hại! Trâm cài đính ước cũng đã trao nhau rồi, ấy vậy mà thật lâu không thèm đến! Tiểu thư tương tư thành bệnh, hôm nay mới tốt lên đó..."
Tiêu đầu tiên là nghi hoặc, lát sau lại sợ hãi, cuối cùng là mặt ngọc đỏ bừng vì xấu hổ, ấy cũng là vì tình nghĩa sâu nặng của Thập Nhất nương làm cho cảm động, nhất thời bật khóc như mưa. Cầm trách tiểu tỳ lắm miệng, vội cuống quít an ủi.

"Thiếp thân nguyện ý ở lại, chỉ cần, Diễm Cầm cô nương không ghét bỏ là được." Tiêu hai mắt đẫm lệ, "Chỉ có điều, việc này cần bí mật, tôi nguyên không phải người địa phương, e người ngoài biết được lại thêm mắm dặm muối, tôi chịu không nổi." Thập Nhất nương nghe xong thì vui mừng khôn xiết, sao lại không đồng ý cho được.

Hai người từ đấy về sau, chung chiếu chung chăn, quần áo và đồ dùng hàng ngày như trang sức, giày tất, y phục, cũng đều dùng chung, tuy hai mà một.
Hai người ước định tỷ muội. Tiêu lớn tuổi hơn Cầm, liền xưng làm chị. Sớm ngắm mặt trời mọc, ngày phẩm trà đánh cờ, chơi đàn tác phú, tối xem số tử vi, cầm đèn mà dạo chơi, đến đêm thì chong đèn thắp nến cùng nhau tâm tình suốt thâu đêm... So với biết bao đôi quyến lữ trên thế gian lại càng thêm ung dung, càng thêm gắn bó.
Ban đêm, hai người thổi tắt nến đỏ, cùng nằm một giường.
Cầm theo thói quen, cảm nhận được hơi ấm từ Tiêu, lòng hồi tưởng những tháng ngày gần đây mà ngập tràn hạnh phúc.
"Tiêu, thế mà em cứ tưởng, kiếp này vô duyên gặp lại."
Ánh trăng thấm đẫm lên vạn vật, mờ mờ ảo ảo vẽ một đường viền sáng xung quanh người thiếu nữ họ Phong. Nàng trầm mặc đến kỳ lạ. Cầm cảm thấy Tiêu đang siết chặt lấy mình. "Chị kể em nghe một chuyện xưa."
Cầm cảm thấy thật mới lạ, thỏ giảo hồ quai[8], hồ ly săn được một con thỏ xám nhưng rồi lại thả nó đi, mà thỏ xám ấy thế mà lại giúp hồ ly đuổi tên thợ săn đi? Giống loài khác biệt sao lại có tình cảm cơ chứ?

Từ thuở hồng hoang, thế gian vạn vật vốn là được sinh ra từ cùng một gốc, giống loài khác nhau chẳng qua chỉ là giả mà thôi.

Hồ ly kia vì sao không ăn thịt thỏ? Nó không đói sao?
...Bạch hồ đã cắn vào trán con thỏ, giữa ấn đường thỏ nhỏ máu. Con thỏ hấp hối nhưng đôi mắt đỏ ngầu vẫn trừng trừng nhìn hồ ly. Thế là hồ ly liền biết kia là thỏ tinh, cũng là tu hành giống nó. Nó hiểu nỗi oán hận khi trăm năm đạo hạnh bị hủy, cũng hiểu sự khát khao nhân thế lẫn tiên giới...
Hồ ly lại sinh lòng trắc ẩn?
Nó có cảm giác như tìm được đồng loại...
Diễm Cầm không rõ.
...Chính hồ ly cũng chẳng rõ. Chỉ biết, nó đã mang thỏ xám về hang ổ của mình, cùng nhau chung sống, cho đến khi, thỏ chết.
Tiêu lần tay lên, xoa vào giữa ấn đường Cầm. "Vết thương kia của thỏ xám mãi mãi không hết. Thỏ xám dường như biết mình sắp chết rồi, nên nói, nếu chuyển kiếp đầu thai, bất luận là thành cái gì, nếu có duyên, hồ ly sẽ nhận ra được nó bằng dấu vết này. Bạch hồ nghĩ, sau đó, cả hai sẽ lại cùng nhau tu tiên, cùng nhau đắc đạo, cứ như thế mãi."
Cầm mỉm cười, nói không chừng, tôi là thỏ nhi kia chuyển thế đó, còn chị là bạch hồ tái sinh.
... Nếu đúng vậy thật, em có sợ không?

Cầm nổi hứng đùa cợt, liền ngồi bật dậy, "Nếu mà có được ngọc hồ như thế, nhất định sẽ đem nhốt thành lầu son giấu Kiều[9] luôn!"

Hai cô gái liền cười dữ dội không ngừng, làm tiểu tỳ ở phòng ngoài cũng phải giật mình.
Đến lúc này, bệnh của Thập Nhất nương khỏi hẳn.
Phạm lão gia vẫn bận ngập đầu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net