Tiểu hỗn đản vs đại tổng tài

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Cây Ngô Tiểu Phong 
Thể loại: Hiện đại, oan gia, có chút ngược, HE....
Rating: 13+ 
Tình trạng QT: Hoàn 
Tình trạng edit: đang edit từ từ

Chương Một

“Uy, thực là nhàm chán,mỗi ngày đều là như vậy, cứ lặp đi lặp lại nha”. Thiệu Đường hiện tại vừa lấy tay sờ vào mặt dây chuyền hình Phật vừa cùng ba người anh em than oán về sự nhàm chán

“Thực là nhàm chán nhưng cũng không gì khác để làm! Chúng ta tốt xấu đều là bộ tứ nổi tiếng, thế sao lại hảo chán như thế nha”. Thiệu Phong nằm cạnh Thiệu Đường cùng 2 người khác ở hoa viên cô nhi viện, bọn họ cùng hướng về khoảng trời bao la nhìn đám mây tựa như kẹo đường, tất cả cùng ước rằng mình có thể cưỡi lên đó thì thực tốt.

“Ta không dám nhận nha, kì thực chỉ có 3 người các ngươi là nổi tiếng thôi đừng có mà kéo ta vào được không!”. Thiệu Đường nhìn thực bất mãn đem mọi chuyện làm rõ, ngay cả bản thân cũng không ngờ bị người khác biến thành bá vương

“Thiệu Đường! Ngươi dù sao cũng là lão đại như thế nào có thể nói như vậy!” Thiệu Hiền nằm ở 1 bên cũng nhanh miệng nói

“Hừ, ta không thích làm lão đại của các ngươi đâu” Thiệu Đường phản kháng

“Lão đại, những lời này không thể nói lung tung được đâu, cũng chính ngươi trước đây mạnh bạo nói rằng nhất định phải làm lão đại bọn ta! Hơn nữa ngươi cũng từng chiếu cố bọn ta rất nhiều!”. Thiệu Phong nhớ tới khoảng thời gian trước đây cuộc sống vô tư lự, mặc dù có thời điểm ăn không đủ no mặc không đủ ấm, nhưng ít ra cũng có chỗ cư trú

“Ai nha, mọi chuyện trước đây ngươi nhớ rõ như vậy làm cái gì?” Thiệu Đường thực buồn bực, trước đây chính vì thấy làm lão đại thực thích nên mới tranh làm lão đại của bọn họ nhưng hiện tại thì thực hối hận a!

“Kia chúng ta từng kết bái huynh đệ, ngươi có thể không nhớ sao?. Chúng ta lúc ấy còn bái quan nhị ca nữa!”. Thiệu Hiền cũng liên tưởng về cái thời ngây thơ của cả 4 người. Bốn đứa nhỏ đứng ở văn phòng cũ nát của viện trưởng cũng là mụ mụ của cả 4 mà bái quan nhị ca

“Tuy là bốn chúng ta bốn người đều mồ côi như nhau! Nhưng với chúng tôi ngươi vẫn là lão đại” Thiệu Văn nãy giờ tuy không tham gia nhưng đến cuối lại nói được lời có ý nghĩa nhất

“Ngaaaa” Thiệu Đường á khẩu chẳng biết nói thêm gì

“Haha…lão đại đã lâu không có làm chuyện khó nói nên mới phát hoả như vậy! Người ta cũng có nói nữ nhân đều có thể phát dục nhiều lần” Thiệu Phong an ủi Thiệu Đường

“Ngươi an ủi ta như thế hả?” Thiệu Đường vỗ đầu Thiệu Phong

“Thôi đó là ý trời rồi, nhìn lại thì chúng ta ở cùng nhau từ nhỏ cho tới bây giờ mọi người đã gần trưởng thành hết rồi” Thiệu Văn cảm khái nói

“Ah đúng rồi! Hiền, bạn gái ngươi đâu?” Thiệu Đường bỗng phát hiện hôm nay Thiệu Hiền không giống như mọi ngày

“Đã chia tay rồi a! Ta đã chờ đợi nhiều rồi, cớ gì lại không chia tay?” Thiệu Hiền nói những lời trong lòng đang nghĩ

“Ách! Thôi quên đi! Mụ mụ bảo chúng ta ăn cơm”. Thiệu Đường thấy mụ mụ cách đó không xa hướng tới chỗ này mà gọi
(Chỗ này viện trưởng cô nhi viện chính là mụ mụ của bọn họ)

“Vậy chúng ta đi ăn cơm thôi” Thiệu Phong vừa nghe được ăn là tâm liền sáng lên

Bỗng Thiệu Đường nhìn ba người đứng lên lại hận tại sao chính mình thấp hơn bọn họ nữa cái đầu, vì sao nam nhân bọn họ lại cao hơn nữ a!
--------------------------------
“Các ngươi vừa rồi đang nói tới chuyện gì a?”Lí Phiêu nhìn cả 4 người mà mình từng nhận nuôi với ánh mắt yêu thương 

“Mụ Mụ!Chúng ta là đang nói Thiệu Hiền hôm nay lại chia tay 1 nữ nhân nữa a!”Thiệu Phong nhanh miệng nói 

“…Các ngươi thật là! Thiệu Hiền tìm được bạn gái không phải là dễ dàng vì sao lại bỏ?” Lí Phiêu sờ đầu Thiệu Hiền nói
“Mụ mụ, người cũng biết tính cách không hợp thì sẽ như vậy a!”

“Vậy ngươi muốn tìm nữ nhân như thế nào để làm vợ đây?”Lý Phiêu vừa đặt cơm lên bàn vừa hỏi 

“Mụ mụ ta nghĩ ta muốn lấy một người hiền lành, ôn nhu và thiện lương”.Thiệu Hiền giúp mụ mụ dọn cơm rồi còn làm nũng với bà

“Ân, bây giờ thì tập trung ăn cơm đi”. Lí Phiêu nghiêm mặt nói trong suốt buổi cơm không ai dám nói chuyện, vì từ nhỏ mụ mụ đã dạy mọi người không được nói chuyện trong lúc dùng cơm

Sau bữa ăn…
“Mụ mụ” Thiệu Đường không rõ mụ mụ tại sao lại lưu lại chỉ một mình nàng

“Đường Đường, ngươi có biết ta lo lắng nhất là ngươi không?”Lí Phiêu nhìn đứa nhỏ này đã muốn cao hơn mình một cái đầu, nàng là được mình nhặt được ở cửa cô nhi viện, lúc đó nàng còn chưa được một tuổi, không nghĩ bây giờ nàng lại lớn nhanh như vậy mà còn cao nữa 

“Mụ mụ ta lớn rồi không cần lo cho con nữa, người an tâm hưởng phúc là được rồi! Mọi chuyện trong viện giao cho sơ khác là được rồi!” Thiệu Đường nhìn mụ mụ tóc đã bạc, không nghĩ tới trước đây mụ mụ từng rất trẻ và đẹp. Nhưng hiện tại chính mình đã trưởng thành còn mụ mụ thì lại già đi, trên mặt mụ mụ còn rất xuất hiện thêm nhiều nếp nhăn nữa

“Ân, như thế nào lại không lo lắng cho ngươi, nha đầu ngươi có chuyện gì chỉ đặt trong lòng, tuy rằng tính cách ngươi hay náo động ,hướng ngoại, nhưng ta là ta biết trong bốn người các ngươi thì người có tâm sự nhiều nhất chính là Đường Đường ngươi, thực chất bản thân ngươi cũng là con người hướng nội!”Lí Phiêu nhìn nàng, nàng vĩnh viễn đều là đem mọi cái khổ chính mình chịu đựng không cho người khác bước vào lòng mình. Năm nay nếu không có thêm 3 người anh em kia thì không biết Đường Đường sẽ như thế nào nga.

“Mụ mụ người yên tâm đi! Có bọn họ bên cạnh con hảo vui. Cũng không còn sớm nữa mụ mụ cũng ngủ sớm đi.”

Lúc Thiệu Đường hướng bước ra cửa thì chợt nhớ tới điều gì đó liền quay lại đưa cho mụ mụ hai phong bì với số tiền nhỏ “Mụ mụ, cái này chúng con mua tặng người, để chúng con xài thì thực uổng, nhưng con không muốn người lấy rồi đem tặng cho lão lão ở cạnh bên viện. Người cầm lấy mà mua cái gì đó ngon ngon mà ăn không cần phải ăn ở cô nhi viện hay viện dưỡng lão.” Thiệu Đường dặn mụ mụ, tính mụ mụ trước giờ cái gì cũng rất tốt, có thể nói không có khuyết điểm. Nhưng chính là không hảo chăm sóc bản thân, tuổi trẻ luôn là như vậy nhưng giờ già rồi sao có thể giống vậy được nữa. Thực là làm cho người ta đau lòng

“Thôi thôi, tiền ta cũng có các ngươi cứ giữ lấy mà dùng, nếu mai có việc cần thì có tiền mà dùng đến. Ngươi cứ giữ đi” Lí Phiêu không chịu nhận phần tiền kia

Thiệu Đường thấy mụ mụ trước giờ vẫn vậy, biết trước tính của người là vậy liền nói “Mụ mụ, có chuyện gì thì nói với bọn ta là được rồi không cần cứng nhắc như vậy nga. Còn nữa WC hỏng rồi nửa, người phải dùng nó vào nửa đêm mà. Chúng ta đã lớn rồi không còn là người chỉ biết đi dưa vào ngươi, bọn con có thể giúp người một phần mà.” Nói xong liền bước nhanh ra ngoài

Chương 2:

Sân bay

“Nặc, đã trở về rồi sao?” Vương Tuyết Nhu hỏi trong khi Ngôn Nặc bước đi một cách tự tin hướng tới mình



“Đương nhiên, bổn tiểu thư đã trở về rồi đây ”. Ngôn Nặc tự tin tràn đầy 



“Vậy là tốt rồi, từ nay không cần phải chạy qua chạy lại giữa hai công ty”. Tuyết Nhu nói, nàng chính là biểu muội cũng là hảo bằng hữu với cô đã nhiều năm nay.



“Ân, nhưng em vẫn phải quản lí công ti a” Thật không rõ ta cũng có tỷ tỷ, có ca ca không những vậy dưới ta còn có đệ đệ, vì cái gì mà ta phải quản lí công ti



“Ha ha, như vậy cũng không tệ đâu! Đúng rồi, Trương Ba có việc không thể tới đón em"



“Ân, em biết rồi, chỉ cần có chị tới đón em là tốt rồi” Trương Ba là bạn trai hiện tại của Ngôn Nặc cũng là mối tình đầu của nàng ta, hai người quen nhau từ hồi đại học! Tuy Ngôn Nặc nói thế nhưng trong lòng vẫn thấy mất mát.



“Ân, vậy chúng ta về nhà em sao?” Tuyết Nhu quay sang hỏi Ngôn Nặc 



“Đi công ti trước đi! Sở dĩ hôm nay em trở về vì có việc cần làm, em có chút rắc rối cần chị giúp”. Ngôn Nặc ngượng ngùng nói



“Em nha mấy tháng không gặp em, chị thật sự rất nhớ em đó”. Vương Tuyết Nhu vừa nói vừa lấy chìa khoá khởi động xe



“Tuyết Nhu tỷ gần đây thế nào? Như thế nào chị lại không gặp bạn trai ?” Ngôn Nặc tò mò hỏi, vì hôm nay như thế nào lại không thấy mặt của Thiệu Phong ở công ti, lại còn vừa ra khỏi công ti là cắm đầu mà đi về



“Ha ha, hắn nói hôm nay là cuối tuần nên hắn cùng mấy người huynh đệ gặp mặt!” Vương Tuyết Nhu nói chuyện vẫn là ôn nhu giống như cái tên vậy



“Thực có người bạn trai như vậy? Cuối tuần không chăm sóc bạn gái mà đi gặp mặt bạn của hắn? Hắn quả không tốt!” Ngôn Nặc bất bình dùm Tuyết Nhu mà chửi tên xú nam nhân kia



“Đúng như vậy, hắn cùng chị một tuần sáu ngày cùng gặp mặt, hắn dành cho bạn hắn có 1 ngày, như vậy chị cũng vừa lòng rồi”. 



“A! Hắn chính là khi dễ chị đó”. Ngôn Nặc thở dài một hơi



Vương Tuyết Nhu không trả lời chỉ cười một tràng



Không lâu sau cũng đến nơi, vừa tới công ty Ngôn Nặc đã trêu ghẹo Vương Nhu “Tổng giám đốc, không biết chị có thể theo giúp ta mở cuộc họp ban giám đốc được không?”



“Trưởng phòng hành chính a, tổng giám đốc ta không thuộc ban giám đốc của người, ta còn muốn đi về cô nhi viện!” Vương Tuyết Nhu chờ Ngôn Nặc xuống xe rồi cũng rồi lái xe rời đi.

(Thật ra theo như mình hiểu thì 2 người này đang đùa, vì Ngôn Nặc mới là tổng giám đốc)



Chỉ để lại Ngôn Nặc đứng đó há hốc mồm “Cái gì thế! Có đi gặp bạn trai thôi mà đâu cần gấp vậy”. Ngôn Nặc thực căm giận

Mà Tuyết NHu rời đi với tâm tình tốt lắm, bởi vì cuối cùng nam nhân kia cũng chịu giới thiệu chính mình cho đám bằng hữu của hắn. Cho nên mới vội vàng bỏ rơi bằng hữu của mình



“Tuyết Nhu. Em đến rồi sao? Ăn cơm chưa?” Vương Tuyết Nhu vừa dừng xe thì đã thấy một dáng người đứng trước cửa cô nhi viện chào đón mình



“Văn! Em đã ăn rồi?. Bạn anh đâu?” 



“Anh mới cùng ăn cơm với bọn họ, đi thôi! Anh mang em đi gặp mọi người!” Thiệu Văn cởi áo ngoài rồi khoác lên người bạn gái



“Ân!” Vương Tuyết Nhu nhìn hành động ấy mà có cảm giác an toàn lạ thường, đối với nam nhân này từ lúc quen nhau tới nay, cho tới bây giờ vẫn chưa làm gì quá phận. Nhiều nhất chỉ là ôm ấp thôi



Thiệu Văn kéo Tuyết Nhu vào hoa viên của cô nhi viện, thấy trên cỏ có 2 người nằm và 1 ngồi. Người đang ngồi thấy Vương Tuyết Nhu liền kêu hai người còn lại cùng đứng lên xem



“Hắc hắc, Văn! Bạn gái ngươi sao?”Thiệu Hiền thấy quả thực người mà Thiệu Văn đang nắm tay bước tới quả thực có quan hệ không bình thường 



“Thật đáng trách! Thiệu Văn có bạn gái hồi nào đến cả chúng ta cũng không biết!” Tiểu yêu Thiệu Phong vĩnh viễn là nghịch ngợm như vậy, hắn thật cao hứng 



“Đúng rồi a! Có bạn gái mà giấu làm gì? Ngươi không xem chúng ta là anh em mà” Thiệu Đường cũng không buông tha cho Thiệu Văn vừa đưa tay chạm đến sợi dây chuyền vừa mở miệng trêu chọc.



“Ta đúng là có giấu các ngươi nhưng chẳng phải giờ ta mang nàng đến gặp rồi sao?”Thiệu Văn ôn nhu ôm lấy Tuyết Nhu. “Tốt lắm, ta đến giới thiệu một chút, vị này là bạn gái của ta, Vương Tuyết Nhu. Tuyết Nhu, bọn họ chính là huynh đệ tốt nhất của ta. Thiệu Phong, một tên tiểu quỉ. Thiệu Hiền, tính tình lương thiện. Thiệu Đường! Lão đại của bọn ta, mọi chuyện đều nghe theo lời cô ấy!” Thiệu Văn chăm chú giới thiệu, khi đến Thiệu Đường có tăng thêm một phần ngữ khí



“Đừng nghe hắn, kêu tôi Thiệu Đường là được rồi” Thiệu Đường vươn tay bắt tay Vương Tuyết Nhu



“Tốt, Thiệu Đường, một cái tên nghe rất êm tai!”Vương Tuyết Nhu cũng đưa tay đề vào lòng bàn tay Thiệu Đường, nắm một chút rồi liền buông tay ra. Nàng không biết nói gì vì ở thương trường nàng thường chỉ biết bắt tay với đối tác, điều này khiến cho bốn người bọn họ thấy bất mãn. 



“Khó trách những lúc chúng ta cùng làm việc, ngươi không muộn thì vắng mặt. Buối tối có khi nửa đêm ngươi không trở về, tất cả cũng vì yêu đương a” Thiệu Đường thấy tình thế nan giải đứng ra đánh vào ngực Thiệu Văn một quyền nhằm làm dịu đi tình hình



“Ha ha đừng cười ta” Thiệu Văn cẩn thận phủi phủi mảng cỏ để cho Tuyết Nhu ngồi



“Tuyết Nhu tỷ, ngươi so với ta là lớn hơn nên ta gọi như vậy được không?” Thiệu Đường lại ngồi xuống lần này là ngồi chứ không phải nằm



“Đương nhiên là được! Nhưng ngươi là lão đại của Thiệu Văn, như vậy có vẻ không được tốt!” Vương Tuyết Nhu nhìn sang Thiệu Văn



“Không có gì, chúng ta đều là cùng giống nhau cả. Ngươi thấy hợp là được rồi” Thiệu Đường trừng mắt với Thiệu văn giới thiệu lại



“Cái gì là giống nhau, trước kia thì không tính, nhưng lần đó lúc ngươi bảy tuổi, ngươi theo bọn buôn người mà cứu bọn ta thoát bằng cửa sau, vậy mà là giống nhau a!” Thiệu Văn nói còn Thiệu Hiền và Thiệu Phong đồng loạt nhìn hướng Thiệu Đường

“Chỉ là trùng hợp thôi nga! Tại bọn buôn người bọn họ thực ngốc thôi! Lão đại của bọn đó kêu họ bắt nam nhi thì họ bắt nam nhi, khi ta bảo ta là nữ nhi thì liền thả ta ra, đấy không phải là ngốc tử thì là gì!” Thiệu Đường bây giờ nhớ tới bọn ngốc tử khi đó mà muốn cười. Mình chỉ là mang theo xe cảnh sát thúc giục mụ mụ đi tìm bọn họ mà thôi, ai biết lúc đó bọn vẫn chưa rời đi. Thực sự tới lúc này vẫn không bao giờ quên




Chương 3

“Mặc kệ, ta mặc kệ cho dù có là may mắn đi chăng nữa, chúng ta chỉ biết ngươi là người đã cứu ba người bọn ta. Như vậy chính là người có ơn với bọn ta ngươi cũng chính là lão đai, cho dù ngươi có là nữ hay nam!” Thiệu Văn khẳng định nói mà hoàn toàn không để ý gương mặt kinh ngạc của Vương Tuyết Nhu



“Ách! Đừng kích động, đừng kích động!” Thiệu Đường thấy biểu tình của Thiệu Văn ngày cách kích động vội vàng đứng lên



“Ha ha, ngươi đừng nên kích Thiệu Văn, ngươi nói vậy khiến Thiệu Văn không kích động mới là lạ.” Thiệu Phong đã sớm đoán được biểu tình của Thiệu Văn



“Được rồi ha ha! Nếu hắn cứ cứng đầu như vậy, ngươi cũng đừng để ý đến hắn bảo ta Thiệu Đường và được rồi, ta cũng kêu ngươi là Tuyết Nhu tỷ, như vậy tốt lắm!” Thiệu Đường vui vẻ nhìn Tuyết Nhu. 



Thiệu Văn vừa nhận thức được bạn gái mình cùng lão đại thực không được tự nhiên



“Ân! Thiệu Đường” Vương Tuyết Nhu rúc vào trong lòng Thiệu Văn, cảm nhận được nhịp đập của tim hắn



“Gọi chị dâu đi hai ngốc tử kia” Thiệu Đường xoay người nhìn Thiệu Phong đứng cùng Thiệu Hiền



"Nga, chị dâu!” Bởi Thiệu Văn có tuổi lớn nhất nên kêu chị dâu



“Ân ha ha!” Tuyết Nhu lần đầu được người ta gọi như vậy thực rất thẹn thùng



“Chị dâu xấu hổ nga! Hắc hắc..”Thiệu Đường phát hiện Thiệu Phong không chỉ hiếu động mà nói càng ngày càng nhiều nhất là khi gặp mỹ nữ



“Đau quá nga!” Vừa ngồi xuống Thiệu Phong đã bị Thiệu Đường gõ đầu



“Ngươi đừng để ý đến bọn họ, hai người tiếp tục tán gẫu nha, bọn ta đi trước”. Thiệu Đường biết ý để lại không gian cho hai người



“Hắc, bọn họ thật tốt” 



“Đúng vậy bọn họ rất nghĩa khí”



Tuyết Nhu cùng Thiệu Văn nhìn 3 người bọn họ rời đi mà nói



“Em có thể thấy! Bọn họ có một người không phải nam” Thiệu văn ôn nhu nói



“Ân là Thiệu Đường đúng không?” Vương Tuyết Nhu đã sớm nhìn ra Thiệu Đường thực ra rất thanh tú



“Ha ha, đã nhìn ra?” “Ân! Nàng tuy rằng trông rất giống nam tử nhưng vẫn có khí chất của nữ. Hơn nữa nàng không có hầu kết!” 



“Ân! Nhưng nàng rất nghĩa khí nhiều khi nhiều nam nhân khác không bằng nàng!”



“Đường vì cái gì đem bọn ta kéo đi? Có chuyện gì sao?” Thiệu Phong bị kéo Thiệu Đường ra chỗ khác



“Ngươi ngốc a! Người ta hai người nói chuyện yêu đương mình ở lại làm bóng đèn a!” Thiệu Hiền hiểu nhanh hơn so với tên ngốc tử kia



“Ách!Ta còn muốn ngắm chị dâu mà!” Thiệu Phong lầm bầm nói



“Ngươi đi chết đi”. Hai người cùng kéo Thiệu Phong đi xa hơn

--------

“Thiệu Đường như thế nào giờ mới đến a? Ngày hôm qua cùng ba người kia uống rượu nga?” Lí Hàm nhìn Thiệu Đường ngáp ngắn ngáp dài



“Không có! Ngày hôm qua Văn dẫn bạn gái đến cho bọn tôi gặp, cùng nói chuyện khuya quá nên ta thiếu ngủ’ Thiệu Đường vừa ngáp vừa trả lời



“Hả, Thiệu Văn? Bạn gái? Hắn cả ngày lãnh đạm mà cũng có bạn gái, thật là có nữ nhân thích hắn?” Lí Hàm không tin vào tai mình



“Ha ha đừng nói cô không tin đến cả tôi lúc thấy bạn gái hắn tôi vẫn chưa tin. Nhưng sự thật thì hắn có bạn gái!” Ngẫm lại người hôm qua quả thực rất hợp với Thiệu văn



“Ha ha, nàng xinh đẹp không?” Lí Hàm nhiều chuyện



“Mặc kệ cô! Có khách đến, cô hay là tôi ra tiếp” Thiệu Đường thấy một vị khách hang tiến vào cửa



“Tôi đi, đương nhiên tôi đi, tháng trước vì tôi mua sắm hơi quá bị thâm hụt. haha”. Nói xong Lí Hàm liền tươi cười tiến đến khách hàng 



“Haiz” Thiệu Đường thở dài ngồi vào quầy thu ngân

Chốc sau Lí Hàm trở lại, Thiệu Đường buồn cười nhìn hỏi “Làm sao vậy?”



“Ai lần này cô phải đi thôi, người ta chỉ đích danh cô!” Lí Hàm bất đắc dĩ nói. Thưc sự thì dùng mỹ nhân kế được hơn nam kế a!



“Ân nếu cô có khó khăn thì tôi sẵn lòng giúp cô!” Thiệu Đường có ý tốt nói



“Cô giúp ta nhiều rồi, còn muốn giúp nữa? Quên đi cô nhanh đi đi, khách hàng mê cô chờ đến sốt ruột rồi kìa!” Lí Hàm trêu ghẹo Thiệu Đường



“Ân, tôi biết”Thiệu Đường bất đắc dĩ lắc đầu, người kia muốn nhìn mình mà bởi thẹn thùng phải nhìn vào mấy bộ quần áo



“Chào quí khách! Hoan nghênh, xin hỏi quí khách ưng ý bộ nào?” Thiệu Đường ôn nhu nhỏ giọng nhìn nữ khách hàng



“Ân, tôi phù hợp với bộ này không?”



“Đương nhiên, người như cô mặc gì cũng đẹp, cái này rất hợp nga, cô có thể vào thử” Thiệu Đường lấy bộ đồ ra đưa cho người kia thử



“ha ha…Thiệu Đường miệng ngọt nha!” Lí Hàm tủm tỉm cười



“Đi đi, cô cũng giống người ở bên trong thôi” Thiệu Đường thấy phòng thử đồ cửa mở liền đẩy Lí Hàm đi



“Ân thực hợp a,quí khách có thể nhìn vào gương. Cái áo này vừa tới thắt lưng. Với lại da của ngươi cũng thực trắng nên rất đẹp đó” Thiệu Đường nửa thật nửa giả khen ngợi



“Ân giúp tôi gói lại! Tôi cũng cần một đôi giày có thể giới thiệu một chút không?’ Nữ nhân kia ngẩng đầu khẽ nhìn Thiệu Đường, chưa kịp nhìn đủ thì liền cúi đầu



“Tốt, mời quí khách hướng này” Thiệu Đường hướng người kia tới khu giày nữ. Nhìn một hồi lấy một đôi màu vàng cho nàng thử.Sau đó ngồi tháo giày cũ ra, ướm cái mới vào chân nàng



“Quả thực rất hợp nga! Hơn nữa chân ngài cũng rất thon dài!” Thiệu Đường thấy đứng lên vì thấy hai gò má nữ nhân kia đã ửng hồng

Chương bốn:

“Ai nha không ngờ nữ nhân lại có thể mê nữ nhân” Lí Hàm nhìn người kia cùng túi lớn túi nhỏ rời khỏi cửa hàng rồi hướng tới Thiệu Đường mà cảm thán



“Sao cô có thể nói như vậy?” Thiệu Đường không nhìn đến Lí Hàm ngu ngốc kia



“Thiệu Đường buổi tối đi bar không?” Lí Hàm nói một

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net