Tiểu Ngốc chính truyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Phật Tiếu Ngã Yêu Nghiệt - 佛笑我妖孽

Thể loại: Thanh mai trúc mã, hiện đại, thoải mái

Khi còn học tiểu học Tiểu Ngốc đã là một đứa trẻ ương bướng, không thích nói chuyện, không để ý tới người khác, tính tình tồi tệ, chuyện thích làm nhất là trốn nhà bỏ đi.

Đúng! Không sai, chính là trốn nhà bỏ đi, còn là đứa trẻ khiến cha mẹ lo lắng, cả nhà trên dưới rối rít đi tìm đủ mọi cách tìm về.

Chuyện như kiểu bỏ nhà đi, trong cuộc sống tiểu học của Tiểu Ngốc, không tới hai mươi thì cũng mười tám lần, quái đản nhất là mỗi lần nó bỏ trốn đều do một người tìm nó về, người đó chính là thanh mai trúc mã cùng tuổi cùng lớp kiêm cùng xóm với Tiểu Ngốc - Nữ Vương.

Nhéo lỗ tai của Tiểu Ngốc, lôi đứa nhỏ hay chướng này trở về nhà, đã trở thành việc không thể thiếu trong cuộc sống của Nữ Vương. Cứ mỗi lần mẹ của Tiểu Ngốc hấp tấp gõ cửa nhà cô là cô biết ngay Tiểu Ngốc lại bỏ nhà trốn đi.

Lúc Tiểu Ngốc lên trung học, mẹ nó cảm thấy, con bé này thật sự khó dạy quá thể, vung tay lên, phóng khoáng nói: "Dạy học chữ hay dạy làm người đều là dạy chữ nghĩa, giao cho giáo viên hết đi."

Trực tiếp đưa Tiểu Ngốc vào trường học nội trú, trùng hợp là Nữ Vương cũng vào học chung trường, đã vậy còn chung lớp nữa. Tiểu Ngốc vốn quen được nuôi nhốt giờ đổi thành nuôi thả, còn không quậy tới bến.

Cùng học sinh hư hỏng hút thuốc uống rượu đánh lộn trốn học, không chuyện xấu nào không làm, hoàn toàn trở thành một nhỏ côn đồ.

Có một ngày, Tiểu Ngốc đang hút thuốc trên sân thượng ký túc xá trong trường, một mình nhìn xa xăm, không biết một bàn tay từ đâu xuất hiện hất đi điếu thuốc đang hút dở trong tay Tiểu Ngốc.

Tiểu Ngốc đang muốn phát hỏa, xoay người thấy Nữ Vương đang nhìn mình chằm chằm, nhất thời rụt người một khúc.

"Cậu mới bây lớn mà học đòi bắt chước người khác hút thuốc!"

"Hút bao lâu rồi?"

"Không lâu lắm."

"Không lâu lắm là bao lâu?"

"Không bao lâu."

"Thế nào gọi là không bao lâu?"

"Ngồi xuống rồi nói." Tiểu Ngốc chỉ vào một bậc thang.

"Cầu thang cứng, không ngồi." Nữ Vương nhíu mày.

"Vậy ngồi trên đùi tớ ha." Tiểu Ngốc cười ngây ngô.

Nữ Vương hài lòng gật đầu, không khách sáo ngồi thẳng lên đùi Tiểu Ngốc, sờ sờ mái tóc ngắn mềm như nhung của nó: "Sau này không được hút thuốc nữa, biết không?"

"Ừ."

"Không được đánh lộn chửi nhau trốn học."

"Ừ."

"Không được nửa đêm trèo tường trốn ra ngoài ký túc xá lêu lỏng."

"Ừ."

"Sau này theo tớ lăn lộn."

"......"

Nữ Vương trừng mắt.

"Ừ! ! !"

Từ đó về sau, bất kỳ chỗ nào Nữ Vương đi tới, đều lẻo đẻo theo sau một cô gái tóc ngắn, dễ thương, có chút ngốc nghếch. Đó chính là Tiểu Ngốc.

Tiểu Ngốc trở thành người hầu trung thành của Nữ Vương, bưng trà dâng nước, gần như trở thành tiểu thái giám hầu hạ bên người. Nhưng cha mẹ của Tiểu Ngốc lại rất vui vẻ, vuốt ve mái tóc ngắn ngủn mềm mại của Tiểu Ngốc, con cái trưởng thành rồi, lại biết chăm sóc người khác, hiểu chuyện, không ăn chơi lêu lổng nữa.

Khí tức của Nữ Vương rất mãnh liệt, đi tới đâu đều cảm thấy sự tồn tại mạnh mẽ. Người có đẳng cấp như vậy đi tới đâu cũng được nam sinh yêu thích, khiến nữ sinh chán ghét.

Quá kiêu ngạo dù sớm hay muộn cũng sẽ gặp phải những chuyện kiểu thế, bởi vì bên cạnh luôn có Tiểu Ngốc, nên lũ nữ sinh côn đồ dù muốn dạy cho Nữ Vương một bài học cũng không dám hó hé.

Nhưng không có chuyện gì là hoàn mỹ, trong một buổi tối không trăng không sao, Nữ Vương rời giường đi WC, chỉ có một mình.

Nữ Vương vô cùng bình tĩnh nhìn một lũ côn đồ bao vây mình, ngược lại trong lòng không sợ hãi, chỉ yên lặng đếm ngược trong đầu.

"Sợ rồi sao?"

"Ai bảo ngày thường mày phách lối như thế!"

BLABLABLA......

Nếu hỏi tại sao Nữ Vương đếm ngược, thì bởi vì từ nhỏ cô và Tiểu Ngốc đã có một loại cảm ứng kỳ lạ, cũng vì vậy mà mỗi lần Tiểu Ngốc bỏ trốn đều bị cô tìm được. Tiểu Ngốc đáng thương, bỏ nhà trốn đi cũng không có che giấu.

Khi Nữ Vương đếm ngược tới ba, Tiểu Ngốc xuất hiện.

Xoa xoa cặp mắt buồn ngủ, chớp chớp nhìn đám người.

Sau đó đi tới bên cạnh Nữ Vương, nắm tay cô: "Đi."

Nữ Vương yêu chết biểu hiện này của Tiểu Ngốc, không coi ai ra gì quay mặt Tiểu Ngốc qua hết nựng lại nắn.

Lũ côn đồ đứng đó mà nổi khùng, không đếm xỉa đến ai thế này.

Tiểu Ngốc cười ngu mặc cho Nữ Vương vo vuông nắn tròn, khóe mắt khi liếc đến đám người đang đứng đó thì lại sát khí tàn bạo.

Lũ côn đồ đồng loạt lùi bước...

Nữ Vương đắc ý nhướng mày, tựa như Từ Hi thái hậu bãi giá hồi cung.

Bắt đầu từ đó mọi người đều biết, bên cạnh Nữ Vương có Tiểu Ngốc, không ai có thể ức hiếp.

Thời gian học cấp 3, Tiểu Ngốc đã lâu không còn làm côn đồ nữa, nhưng không chịu học hành, mỗi ngày lên lớp thì nằm ngủ buổi tối thì ngồi ngây ngốc không biết nghĩ gì.

Mặc cho Nữ Vương tức giận, đánh cũng không thay đổi, chửi cũng không hối hận, Tiểu Ngốc không chịu nghe lời.

"Rầm!" Đặt tờ giấy nguyện vọng ngay trước mặt Tiểu Ngốc.

"? ? ? ?" Tiểu Ngốc theo thói quen ngẩng đầu lên nhìn Nữ Vương.

"Còn muốn cùng tớ lăn lộn không?"

Gật đầu! ! !

"Thật không?"

Gật lia lịa! ! ! !

"Tớ muốn học trường đại học này, nếu cậu còn muốn cùng tớ lăn lộn, phải theo tớ học cùng ngành cùng trường!"

"Ừ."

"Biết phải làm thế nào chưa?"

"Ừ."

"Còn không mau đi?"

"..." Tiểu Ngốc cầm tờ nguyện vọng, chạy, từ nay về sau bắt đầu cuộc sống học tập địa ngục, dán tờ nguyện vọng ở đầu giường.

Cuối cùng, Tiểu Ngốc thi còn cao điểm hơn Nữ Vương và được học chung trường với Nữ Vương.

Nhưng đáng tiếc, ngành đó rất nhiều người học, hai người được chia khác lớp, Tiểu Ngốc và Nữ Vương không được như ý nguyện.

Hai người không thể làm gì khác hơn là tạm thời tách ra.

Lên đại học, Tiểu Ngốc đột nhiên trở nên thẹn thùng, nói văn vẻ tí là mối tình đầu đời.

Nói dễ hiểu -- Yêu rồi!

Tiểu Ngốc để ý một đàn chị giỏi nhất khoa, đàn chị đó chính là hoa khôi của khoa cô.

Đàn chị là nồng cốt hội học sinh, Tiểu Ngốc cũng theo đàn chị xin vào hội học sinh.

Đàn chị cũng rất thích Tiểu Ngốc, luôn mang theo Tiểu Ngốc đi khắp nơi, Tiểu Ngốc rất dễ bảo, kêu là tới đuổi là đi. Chọc ghẹo một chút là đỏ mặt. Chơi rất vui.

(Điểm tốt này Nữ Vương cũng rất đồng tình)

Bé ngơ vừa đáng yêu lại dễ thương tới vậy, phải nhốt lại nuôi thôi! ! !

Vì vậy Tiểu Ngốc biến thành thú cưng riêng của đàn chị hoa khôi xinh đẹp, từ cái đuôi của Nữ Vương biến thành cái đuôi của đàn chị hoa khôi.

Nữ Vương trong một năm ba tháng lẻ mười sáu này đau khổ vì không có Tiểu Ngốc, bạo phát, nổi giận đùng đùng xông vào hội học sinh, chỉ vào đàn chị hoa khôi nói.

"Chọn chị ta, hay chọn tớ."

"..." Tiểu Ngốc xoắn xuýt, nhìn đàn chị, nhìn Nữ Vương.

Nhìn Nữ Vương, lại nhìn đàn chị hoa khôi xinh đẹp.

Nhìn... Nhìn... Nhìn lại nhìn...

Cuối cùng chịu thua bước nửa bước chân về phía Nữ Vương!

Đàn chị VS Nữ Vương!

Nữ Vương toàn thắng! ! !

Năm thứ ba đại học!

Nữ Vương vì ở chung với Tiểu Ngốc, không đúng, là Tiểu Ngốc vì ở chung với Nữ Vương, hai người dọn khỏi ký túc xá, kiếm phòng trọ ở cùng nhau.

Có lẽ xuất hiện quá nhiều cô gái xinh đẹp khiến Nữ Vương cảm thấy nguy cơ.

Từ trường của Tiểu Ngốc rất kỳ lạ, rất thu hút các chị gái xinh đẹp đến chiếm hữu.

Nữ Vương phải luôn luôn cảnh giác, tinh thần luôn luôn tỉnh táo.

Tiểu Ngốc đã như thế, nhất định phải ra tay sớm (Đoạt! Đoạt! Đoạt! Đoạt! Đoạt!... Lập lại n lần, xin tỉnh lược bớt!)! ! ! Nữ Vương nắm chặt tay! ! ! ! !

Đêm hôm đó, Nữ Vương giả bộ đi tắm quên đem quần áo, nhờ Tiểu Ngốc đem vào dùm.

WOW!

Gương mặt thiên thần thân hình ác quỷ!

Tiểu Ngốc bị sét đánh...

Đêm hôm đó!

Tiểu Ngốc ―― Công thành chiếm đất, thắng lợi vẻ vang!

Nữ Vương ―― Bị đánh tơi bời, thất bại thảm hại!

Nữ Vương rất cưng Tiểu Ngốc.

Sao lại nói như vậy?

Là vì Nữ Vương chưa bao giờ để Tiểu Ngốc làm việc nhà, như dọn nhà nấu cơm làm đồ ăn giặt đồ, chạm cũng không cho Tiểu Ngốc chạm vào.

Nữ Vương tốt bụng vậy sao?

( = = ||| Bạn tin không?)

Tiểu Ngốc ai oán nhìn Nữ Vương: "Còn phải ngâm bao lâu nữa?"

Ngẩng đầu nhìn đồng hồ: "Nửa tiếng nữa."

"Nửa tiếng trước cậu cũng nói y như vậy."

"Ừ?"

"Không có gì, thêm nửa tiếng nữa."

Đang làm gì sao? Ngâm bồn tắm? Đương nhiên là không phải! ! !

Tiểu Ngốc đang nhìn chính là hai tay của mình nhăn nhúm quắn quéo, đang ngâm tay chứ không phải đang ngâm mình.

Nữ Vương không biết từ đâu nghe được, các cô gái ở trên núi quanh năm sắp xếp dược liệu rửa nhân sâm, tay đặc biệt trắng nõn mềm mại.

Nữ Vương cố tình đi mua nhân sâm về, mỗi đêm đều cho Tiểu Ngốc ngâm, ngâm xong còn tự tay chăm sóc, tẩy da chết, cắt móng tay, cắt da, BLABLABLABLA...

Vì sao lại phải như vậy?

Nữ Vương nói, cái này liên quan đến hạnh phúc chung thân của cô, cho nên tay của Tiểu Ngốc tuyệt đối phải chăm sóc thật tốt.

Cho nên! ! ! !

Mặt của Tiểu Ngốc chính là dạng biểu cảm này →→→→囧

Xong việc!

Nữ Vương vẫn luôn xoắn xuýt một chuyện.

Cho tới bây giờ Tiểu Ngốc vẫn chưa nói với Nữ Vương ba chữ tớ yêu cậu, mọi người cho là vì sao?

Tiểu Ngốc thích học sinh học, sao lại nói như vậy, mỗi đêm đối với cấu tạo cơ thể của Nữ Vương đều rất chăm chỉ thăm dò khiến Tiểu Ngốc đối với cấu tạo cơ thể của nhân loại (Chuyên chỉ Nữ Vương) nảy sinh hứng thú cực độ, còn làm không biết mệt.

Thế nhưng Nữ Vương vẫn xoắn xuýt.

Thật ra Nữ Vương rất đẹp, người theo đuổi rất nhiều, chỉ có điều cô luôn ở chung với Tiểu Ngốc, cho nên đám ruồi nhặng bay xung quanh cô đều không nhìn thấy.

Mà nghĩ kĩ thì con đường cứu nước theo đuổi Nữ Vương của Tiểu Ngốc còn bi thảm hơn nhiều.

Tiểu Ngốc nghĩ, nếu Nữ Vương bị người ta theo đuổi được sẽ không cùng chơi với mình nữa, để duy trì sự nghiệp vĩ đại này, tất cả thư tình đều bị đem giấu. (Chơi cái gì? Làm sao mà CJ lại nghĩ thế! ! !)

Về chuyện này, đáng tiếc Nữ Vương lại hoàn toàn không biết gì. (8 muốn quản chuyện nhàm chán này à! !)

Mấy ngày gần đây, Nữ Vương đi học về rất khuya, bắt đầu có thời gian giao tiếp với những người theo đuổi.

Tiểu Ngốc phiền muộn! ! !

Chuyện như vậy cứ tiếp diễn cho đến một ngày chủ nhật! ! !

Tiểu vũ trụ của Tiểu Ngốc bùng nổ, không thể chết như vậy! ! !

Nữ Vương là của cô! ! !

Dựa vào cảm ứng giữa hai người, chẳng mấy chốc cô đã tìm được Nữ Vương đang trò chuyện rất vui vẻ với người khác.

Nắm tay, ôm chặt, hôn môi.

Nhìn đi nhìn đi? Nữ Vương là của ta! ! !

Quay lại tuyên bố với mọi người: "Tớ yêu cậu! ! ! Cậu là của tớ! ! ! !"

Nữ Vương thực hiện được âm mưu cười gian. = =||| ╮(╯▽╰)╭

---Hoàn---


Tác giả nói suy nghĩ của mình: rất ngắn, hài hước, ta cũng có thể viết đoản văn!

Tuy là rất cùi, bày đặt 8 thử, đây là chứng cứ tui 8 dong dài!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net