Tình tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: last_farewell

Thể loại: Đoản văn, tình cảm, bách hợp

Tình trạng: Hoàn thành

-----

Đó là một giấc mơ kỳ lạ. Tôi đã miết mải chạy trốn: chen qua đám đông, chạy việt dã trên con đường đất, bơi qua vài con song, cuối cùng ngã xuống một cách tuyệt vọng. Bóng dáng phía trước càng gần, nỗi sợ hãi trong tâm trí tôi càng lớn. Điều tiếp theo xảy ra.


Tôi mở mắt choàng tỉnh.

Mồ hôi ướt đẫm tấm lưng trần. Hai chiếc chăn bám víu trên ga giường, chầm chậm chạm xuống mặt đất. Hai bức tường vốn dĩ màu trắng nhưng lúc này vẫn đang nhuộm đen. Cửa sổ trên đầu hắt ánh đèn đường mờ nhạt qua khe rèm. Tôi hơi kéo tấm rèm, ti hí đôi mắt nhìn lên bầu trời bao la bên ngoài. Vài ngôi sao sáng rực giữa mảng trời đen kịt.

Bốn giờ mười bốn phút.

Tôi không nhớ mình đã rơi vào giấc ngủ từ lúc nào. Chỉ nhớ sau khi trở về nhà, tôi liền mang quần áo trên người lột sạch. Định bụng sẽ nằm trên giường một chút rồi đi tắm. Đến lúc tỉnh lại đã là bây giờ.

Tôi thích ngủ, một ngày có thể ngủ mười tiếng không xi nhê. Buổi sáng của tôi chỉ bắt đầu từ sau tám giờ. Thế nhưng, lúc này tôi lại không thấy buồn ngủ. Ngược lại còn vô cùng tỉnh táo. Xem ra có đặt lưng xuống nằm cũng chẳng thể ngủ thêm được. Như vậy thức dậy cho được việc.

Dòng nước lạnh chảy dọc trên cơ thể đem lại sự dễ chịu kì lạ. Nhìn mấy lọ dầu gội sữa tắm, tôi chần chừ một lúc lâu. Cuối cùng quyết định đưa tay với lấy lọ sữa tắm hương vani.

Chùm khăn tắm lên đầu, tớ bước ra khỏi phòng tắm. Lặng lẽ đi qua tủ áo diêm dúa và dừng lại ở tủ áo phông. Chọn đại một cái màu trắng không hoa văn họa tiết.

Tôi kéo rèm cửa, lần lượt mở toang các cánh cửa sổ trong căn hộ.

Đi vào bếp, tôi đặt một quả trứng vào nồi nước. Đổ sữa ra cốc và cho ngũ cốc vào. Sau đó tiến đến phòng khách. Lúc đi qua bàn ăn, thuận tay bật đài radio lên. Căn phòng trở nên sống động bởi tiếng nhạc giao hưởng du dương.

Màn hình máy tính vừa hiện lên, cửa sổ Steam lập tức xuất hiện. Danh sách bạn bè hiện tại vẫn còn một người đang hoạt động. Đó là thằng bạn thân của tôi. Ấn vào tên nó, muốn rủ nó chơi trò gì đó nhưng lại chần chừ. Sâu thẳm trong tim con mọt điện tử như tôi cũng có lúc không muốn chơi. Đúng lúc này ở khung cửa số hội thoại hiện lên dòng "RanDio_ is typing...". Dòng chữ đó hiện lên một lúc lâu, sau đó biến mất, rồi lại hiện lên. Cứ như vậy một vài phút mới có một câu nói chuyện hiện lên.

"Con đĩ dậy sớm thế. Lâu lắm mày không chơi game với anh em rồi. Chơi không?"

Buồn cười. Chỉ có vài chữ như vậy mà nó đắn đo như thể chuẩn bị cầu hôn người yêu nó vậy. Tôi không trả lời. Thằng bạn thân này đã quá quen với chuyện tôi bơ nó.

Tôi quyết định lướt mạng trên vài trang tin lá cải. Thời đại này tin tức ngày càng loãng. Tin xã hội thì ít, còn loại tin tán gẫu về đời sống ngôi sao lại nhiều nhan nhản. Nếu như ngày nào cũng đọc tin, tôi đảm bảo trong vòng một tháng sẽ cảm thấy các ngôi sao thân thuộc như hàng xóm. Đến chuyện chó mèo của người ta tên là gì cũng thành một mẩu tin.

Đài radio chơi đến bản giao hưởng thứ năm thì dừng lại. Một giọng nữ ngọt ngào vang lên.

"Bây giờ là bảy sáng thứ bảy ngày ..."

Là thứ bảy sao? Vậy là hôm nay không phải đi làm. Vốn dĩ đã không có gì làm, lại dở chứng dậy sớm như thế này, rốt cuộc là chẳng biết làm thế nào cho hết ngày. Chi bằng đi mua đồ về nhà nấu vài món cầu kì giết thời gian.

Nắng ấm bắt đầu nhuộm vàng con đường nhựa. Tôi cầm hai túi đồ trên tay, không nhanh không chậm đi trên vỉa hè lác đác bóng người. Nhiều cụ ông cụ bà lớn tuổi vui vẻ tập thể dục trong công viên. Thỉnh thoảng vài chiếc xe nhả khói đen kịt, phóng vun vút trên đường.

Cuộc sống trước đây thế này, hiện tại vẫn vậy.

Tôi mở cửa bước vào căn hộ, nơi chứa đầy sức sống của nắng ấm nhưng lại vô cùng tĩnh lặng. Tôi không thích sự im lặng này, vì thế ngay lập tức rút ra một chiếc đĩa CD của Chopin và nhét vào máy đĩa.

Tiếng đàn dương cầm chạy vội vã thành giao điệu bay bổng của Fantaisie Impromptu chiếm trọn không gian tĩnh lặng. Thỉnh thoảng chiếc dao chặt xuống thớt "cộp cộp" chen vào bản nhạc bay bổng. Hơi nước bay nghi ngút trong phòng bếp. Mùi thơm đồ ăn bay ra tận hàng lang khu chung cư.

Tôi hút tuột sợi mỳ cuối cùng trên đĩa vào miệng. Chẳng mấy ai giở chứng ăn mỳ Ý vào chín giờ sáng giống như tôi. Tôi đặt chiếc đĩa vào chậu rửa rồi xả nước nóng. Nhìn hơi nóng của dòng nước tỏa ra một hồi lâu, tôi lại chưa muốn rửa bát. Dù sao còn cả ngày, rửa sau cũng không sao.

Tôi lấy một thùng carton lớn từ trong phòng kho, đem đặt cạnh tủ quần áo diêm dúa trong phòng ngủ. Tôi lần lượt rút từng chiếc áo ra khỏi mắc gấp gọn gàng rồi đặt vào thùng. Thỉnh thoảng khuôn mặt lại bất giác vào chiếc áo trên tay rồi hít lấy hít để hương thơm quen thuộc. Nhìn chiếc váy kẻ trắng đen treo đơn độc trong tủ, tôi không nỡ ném nó vào thùng carton.

Đó là chiếc váy cô ấy mặc khi chúng tôi gặp nhau lần đầu tiên.

Tôi kéo thùng carton tới trước giá sách. Tôi đem mọi quyển sách về Kiểm toán đặt vào thùng. Những quyển ngôn tình sến sẩm và xấp đĩa nhạc giao hưởng của Bach, Mozart, Beethoven, Lizst, Schubert, Tchaikovsky cũng chịu chung số phận với sách Kiểm toán. Dĩ nhiên tôi giữ lại tuyển tập của Chopin.

Chopin là nhà soạn nhạc cô ấy thích nhất.

Vào phòng tắm, tôi đem bàn chải màu tím và vô số loại kem dưỡng da bỏ vào một túi nilon. Các loại dầu gội dầu xả sữa tắm để trên kể cũng được bỏ vào túi. Tôi nhìn lọ sữa tắm hương vani còn gần nửa trên kệ. Tôi mở tung nắp lọ, mạnh tay bóp chặt. Những dòng sữa tắm trắng đục chậm rãi thoát ra khỏi miệng lọ, đáp xuống trên nền bồn tắm. Đến khi chiếc lọ trở nên rỗng tuếch, tôi ném nó vào thùng rác. Mùi vani ngào ngạt xộc lên mũi.

Sữa tắm hương vani là loại cô ấy thích dùng nhất.

Tôi khệ nệ ném chiếc thùng carton vào cốp xe. Sau đó lái xe đến trường Đại học.

Tôi dừng chân trước căng-tin trường Đại học. Sân trường vào giữa trưa không có nhiều sinh viên đi lại. Nhất là vào thời tiết nóng nực như thế này. Tôi kéo một chiếc bàn nhựa và vài ba chiếc ghế ra giữa khu vực ngồi ăn ngoài trời của căng-tin. Tôi đem chiếc ô che nắng cồng kềnh đặt xuống cạnh chiếc bàn nhựa. Vài ánh mắt tò mò hướng về phía này nhưng tôi không cảm thấy phiền. Tôi cầm chiếc instant camera của Fujifilm trên tay, nhanh chóng ấn nút chụp. Tấm ảnh đen ngòm trên tay dần dần hiện lên khung cảnh nắng vàng và bàn ghế nhựa và chiếc ô che nắng trước cửa căng-tin.

Năm hai đại học, chính chỗ này là nơi tôi lần đầu gặp cô ấy.

Tôi lên xe, lái xe ra khỏi thành phố. Thủ đô ồn ào tráng lệ nhanh chóng bị thay thế bởi những thảm cỏ xanh rờn và sự yên bình của ngoại ô. Đàn bò lười biếng ăn cỏ bên ven đường. Tôi hé mở cửa kính để hương thơm của thiên nhiên len lỏi vào chiếc xe.

Tôi đỗ xe vào trong bãi. Anh bảo vệ nhìn tôi cười nhẹ, gật đầu tỏ vẻ quen biết. Tôi khẽ cười đáp lại. Tôi bê theo thùng carton vào thang máy trống không. "Ting ting", bảng điện tử hiện lên con số 9. Tôi chậm rãi tiến về cuối hành lang, bấm chuông căn hộ 906. Một người phụ nữ trẻ trung mở cửa.

"An Phong đến chơi đấy à?"

"Dạ" _ Tôi gật đầu _ "Hai bác khỏe không ạ?"

"Ôi thì vẫn thế thôi. Con vào nhà đi, vào ăn cùng hai bác luôn"

"Thôi con đi luôn bác ạ, tẹo nữa con có hẹn rồi ạ" _ Tôi ngừng lại _ "Con mang đồ của Tử Duy đến ạ. Con định mấy lần mang đến mà bận quá"

Bác Trương nhận thùng đồ từ tay tôi. Bác thở dài, không khí tự nhiên trùng xuống.

"Ai đời để bạn cùng phòng dọn đồ cho không? Con vất vả rồi, bác đã dặn Tử Anh sang dọn dẹp lấy đồ rồi mà nó cứ quên quên nhớ nhớ"

"Có gì đâu ạ, con với Tử Duy là bạn thân mà bác"

Tôi và cô ấy, trong mắt mọi người chính là một đôi bạn tri kỷ hiếm có.

Tôi tiếp tục lái xe đến một khu mộ gần đây. Tôi đỗ xe bên ngoài sau đố xách túi đồ và bước vào bên trong. Trước giờ tôi chưa bao giờ đến thăm mộ cho đến khi cô ấy mất. Khu mộ này luôn mang vẻ ảm đạm buồn sầu. Chẳng có tiếng chim hót, thay vào đó là tiếng lá xào xạc. Chẳng có nắng vàng rực rỡ, thay vào đó là bóng râm.

Tôi lặng người nhìn nụ cười mỉm trên di ảnh của cô ấy.

"Trương Tử Duy

1990 – 2015"

Tôi chậm rãi đưa tay sờ từng nét chữ trên bia mộ. Nước mắt không còn chảy như lần đầu tiên tới đây nhưng sự trống rỗng trong trái tim vẫn còn nguyên vẹn.

Tôi rút một chiếc bật lửa từ trong người, sau đó đem toàn bộ đồ đạc trong túi bỏ ra. Một chiếc váy kẻ đen trắng, một bộ đĩa của Chopin, và quyển sách 'Kiêu hãnh và định kiến'. Tôi kiếm một nhúm cỏ khô, sau đó đốt lửa. Tôi chậm rãi bỏ từng thứ vào đám lửa và nhìn chúng biến dạng. Mùi khét và khói lửa lan tỏa khắp khu mộ.

Sau khi đám cháy trở thành tro tàn, tôi đem một chiếc lọ nhỏ ra. Ở bên trong đã có một nhúm tro. Đó là tro của cô ấy. Tôi đã trộm một ít khi họ hỏa táng cô ấy. Dĩ nhiên không ai biết điều này nếu không tôi chắc chắn trở thành loại biến thái ăn trộm tro cốt của bạn. Tôi đem đống tro mới đốt bỏ vào hộp, sau đó đóng nắp lại.

Tôi cầm trên tay chai nước lô hội còn mát lạnh. Tu một ngụm, hương vị của lô hội cũng không tệ. Sau đó đổ toàn bộ chai nước xuống nền đất.

"Nếu không phải tại cậu thích nước lô hội thì có lẽ tớ không bao giờ thử cái thứ này"

"Trong này này" _ Tôi giơ chiếc lọ chứa đầy tro về phía trước bia mộ _ "Có tro của cậu nhé. Và chiếc váy cậu mặc khi bọn mình gặp nhau. Hồi đấy cậu biết tớ nghĩ gì không? Giây phút nhìn thấy cậu tớ còn tự hỏi 'Thế đếch nào ở giữa thời đại xô bồ như thế này còn có một cô gái thuần khiết như vậy?'. Sau này dại dột ở cùng nhau mới biết làm gì có "cô gái thuần khiết" nào cơ chứ" _ Tôi cười cười _ "Còn có đĩa Chopin cậu cực thích, và quyển 'Kiêu hãnh và định kiến' mà cậu suốt ngày chôn ở đầu giường"

"Tớ muốn mua một cái lọ thật nhỏ, sau đó bỏ ít tro vào rồi đeo ở cổ. Nhưng mà nghĩ lại thấy hơi dị, ai đời lại đeo tro cốt của người yêu đi khắp nơi không? Thế nên đống tro này, tớ sẽ đem về và kiếm một vị trí sang chảnh nhất nhà rồi đặt lên. Nhất cậu nhé"

Không một tiếng đáp lại.

Tôi rút ra một điếu thuốc lá vị bạc hà rồi châm lửa hút.

"Này, cậu có nhớ lần đầu cậu thấy tớ hút Marl đen không? Cậu giật phăng điếu thuốc trên miệng tớ rồi dẫm lấy dẫm để, sau đó quát như đổ nước vào mặt tớ 'Đồ điên, cậu cũng là con gái mà sao không biết chăm sóc sức khỏe của mình'. Sau đấy cậu chỉ cho tớ hút thuốc vị bạc hà quái dị này. Lâu lắm rồi cũng không hút, bây giờ chẳng có người yêu quản nữa nên mới dám hút"

Tôi cứ ngồi đấy, lảm nhảm một mình thật lâu. Không những không thấy buồn chán mà còn muốn ngồi mãi ở đó. Có lẽ tôi sẽ ngồi đó đến giờ đóng cửa nếu như không có một bác lao công hiền hậu tiến tới hỏi thăm.

Tôi mở cửa, lại một mình đối diện với căn hộ lạnh lẽo. Nơi đây từng tràn ngập tiếng cười. Nơi đây từng vô cùng ấm áp. Nơi đây từng là nhà của hai người con gái yêu thương nhau hết mực.

Tôi với tay lấy quyển album của chúng tôi trên kệ sách. Tôi tùy tiện ngồi xuống sàn nhà, chậm rãi lật từng trang kỷ niệm. Khóe miệng kéo lên thật lớn nhưng nước mắt cũng không ngừng chảy. Lật đến trang cuối cùng, tôi bắt gặp một phong thư đề ba từ "Người tớ yêu". Từng nét chữ quen thuộc như là của chính mình.

Tớ vội vàng xé toang phong thư.

-----

"An Phong điên, An Phong dở hơi, An Phong không nghe lời.


Nhưng tớ lại vô cùng yêu An Phong.

Tớ xin lỗi vì không để cậu biết về bệnh tình của tớ sớm hơn. Tớ nghĩ cậu đang rất ghét tớ vì đã giấu cậu suốt mấy tháng trời. Nhưng mà đừng ghét tớ, cậu chính là người đầu tiên biết đấy, bố mẹ và anh Tử Anh là biết sau cậu mà. Tớ biết mình sớm muộn cũng sẽ chết, chữa trị chỉ tốn tiền. Mà tớ càng không muốn mọi người phải đau buồn vì tớ bị bệnh. Đời người có mấy tí, phải hạnh phúc chứ.

An Phong, cậu xem quyển album này, tức là đang nhớ tớ đúng không? Nhớ tớ thì tớ cảm ơn nha, nhưng mà đừng buồn nữa nhé. Năm năm quen cậu, bốn năm yêu nhau là quãng thời gian đẹp nhất cuộc đời tớ. Có người sống mãi mà không tìm được hạnh phúc, mà tớ thì tuy không thể sống lâu như họ nhưng tớ đã biết thế nào là hạnh phúc. Vì thế, tớ mãn nguyện.

An Phong, trước khi quen tớ, cậu là người rất năng nổ và ham chơi. Tớ nhớ hồi đấy tiếng tăm của Doanh An Phong nổi danh nhất nhì trường về độ ăn chơi. Thế nên quen tớ lâu như vậy, cậu phải thay đổi, chả chơi bời gì nữa, chỉ chăm tớ. Như vậy không phải thiệt cho cậu rồi sao? Tớ biết chứ, nhưng mà cậu chỉ phải chịu thiệt một tẹo thôi mà. Bây giờ tớ không ở đây làm nũng nữa, cậu lại có thể thỏa sức tung bay rồi.

An Phong, để cậu lại một mình tớ rất lo. Cậu chẳng biết suy nghĩ cho cậu, làm tớ suốt ngày phải thay cậu suy nghĩ cho cậu. Tớ không ở đây nữa thì cậu phải tự lo cho mình tốt vào. Công tớ nuôi cậu béo tốt bốn năm trời đừng có ném vào sọt rác.

Bật máy tính lên, đăng nhập vào Steam, và chơi game cùng bạn cậu đi.

Tối nay hãy đến một quán bar, uống vài ly rượu, hút vài điếu thuốc, và nhảy một điệu nhạc.

Bắt đầu một cuộc sống mới không có tớ đi. Bọn mình đã vẽ ra rất nhiều kế hoạch cho hai người, tìm một người cậu yêu như cách cậu yêu tớ rồi cùng người ấy thực hiện những kế hoạch đấy đi. Dù cậu có trở thành người như thế nào, dù cậu có làm gì, dù cậu yêu ai, hãy luôn nhớ rằng tớ luôn ủng hộ cậu.

Doanh An Phong, Trương Tử Duy tớ may mắn nhất là được gặp và được cậu yêu. Thay tớ sống những ngày tháng đẹp đẽ của cuộc sống nhé.

Tớ chờ cậu ở một nơi hơi xa. Đừng tới đây sớm quá, vài chục năm nữa cũng được, rồi kể tớ nghe về những cuộc hành trình của cậu nhé.

Luôn yêu cậu, cho đến ngày tớ chết. Trương Tử Duy."

-----

Cứ như thế nước mắt thi nhau rơi xuống. Tôi khóc nức nở như một đứa trẻ bị mất món đồ chơi yêu thích. Hai tháng sau ngày cô ấy mất, tôi mới có thể khóc thoải mái như thế này. Mỗi lần tôi muốn khóc, tôi đều nuốt đau buồn và tự nhủ 'Tử Duy không thích người yếu đuối'. Mỗi lần nhớ cô ấy, tôi chỉ biết vùi đầu vào công việc. Tôi cũng không muốn trở về nhà vì nó vô cùng trống trải khi không có cô ấy.


Nhưng tôi cũng chả muốn đi đâu, chả muốn gặp ai, chả muốn làm gì. Tất cả những gì tôi muốn chỉ là có cô ấy.

Điều đấy bây giờ đã là không thể.

Lau sạch nước mặt, tôi gấp gọn gàng tờ giấy rồi bỏ nó vào phong thư. Lúc này một chiếc nhẫn nhỏ rơi ra từ bên trong phong thư. Tôi cầm chiếc nhẫn lên, ngắm nhìn nó thật kĩ. Đây là chiếc nhẫn tôi tặng cô ấy vào dịp kỉ niệm ba năm của hai đứa.

"I'm always yours" – Đó là ba từ khắc ở mặt trong của chiếc nhẫn.

---Hoàn---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net