"Tớ hôn cậu được không?"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: --? người ở phương trời nao.. ;_;  

Genre: Hiện đại, đoản văn

Editor: Geum

Beta reader: Thiên thần nhuộm cánh aka Ly (khiếp lắm nickname thế hả cô)

Nhận xét: ừm, khá là êm đềm...và..đắng...

...oOo...

"Tớ hôn cậu được không?"

Khi những lời này được nói ra, cả thế giới đều thay đổi.

Ngày 15 tháng 11

Hôm nay, sau tám năm ròng, cuối cùng tôi cũng phải trở lại thị trấn nhỏ ấy.

Không lâu sau khi lên xe, tôi đã bị âm thanh ù ù của nó làm cho chóng mặt, chỉ một lát đã ngủ thiếp đi.

Đến lúc tỉnh lại, nhìn ra cửa kính, ngoài ấy tuyết đã dần rơi, bầu trời xám xịt, tương phản với bầu không khí ấm áp bên trong xe.

Tôi vô thức nhìn đồng hồ, chắc cũng sắp đến rồi nhỉ...

Thế nhưng, tâm trạng tôi càng lúc càng nặng nề, càng sắp đến tôi càng căng thẳng. Điều tôi có thể làm chỉ là bất an, lo lắng, rồi nhìn những bông tuyết ngoài cửa kính từ từ rơi.

Từng giây từng phút trôi qua, cuối cùng cũng đã tới nơi.

Tôi mặc vào chiếc áo khoác trắng móc bên cạnh cửa, cuốn khăn len, thả tóc, cố gắng không lộ cổ ra ngoài. Sau khi làm xong, tôi xách vali bước xuống xe. Nhưng cái lạnh đột ngột vẫn làm tôi thụt lùi hai bước. Tôi trở nên khó chịu, kéo vali ra chỗ ít người.

Khi tôi đi được khoảng trăm bước...

"Lilicia Seagren Lam Fielding!"

Tôi bất ngờ nhìn cô gái có mái tóc đen được duỗi thẳng ngang lưng, mới gọi to ấy. Cô trông trạc tuổi tôi, dùng chất giọng mang cười, một hơi đọc hết tên tôi.

Tôi cứ ngơ ngác nhìn cô.

Đúng vậy, tôi là con lai, điều ấy khá dễ thấy. Hơn nữa còn có cái tên dài đến khủng khiếp. Mỗi lần tôi tự giới thiệu, mọi người luôn kinh ngạc, nhìn chằm chằm tôi rất lâu. Lilicia là tên riêng, Seagren là tên bà nội, Lam là họ của mẹ, Fielding là họ của cha.

Tôi luôn nói mọi người cứ gọi tôi Lilicia là được rồi, rất ít khi cho họ biết cái tên kì lạ đáng sợ ấy. Nhưng mà cô gái kia lại một hơi đọc hết tên tôi ra...

"Lilicia, lâu rồi không gặp ha! Không ngờ có thể đụng phải cậu ở đây." Cô vẫy tay chào và mỉm cười với tôi...

Ai vậy nhỉ? Cô là...tôi bắt đầu lục lọi trong tâm trí, lơ đãng ngẩng đầu nhìn lên trời.

" Tuyết...Tiểu Tuyết! Có phải là Mộc Tử Tuyết không?"

"Đúng rồi!" Tiểu Tuyết vừa dứt lời liền nhào đến ôm tôi.

"Tiểu, Tiểu Tuyết..."

" Ừm. Lilicia vẫn giữ mái tóc màu vàng nâu này nha, trông đẹp thật, như búp bê Pháp ấy. Nhưng mà cũng nhờ thế tớ mới nhận ra cậu ngay được, haha."

"Ừm, thật à...Mà Tiểu Tuyết làm tớ hơi bất ngờ nha. Không gặp nhau tám năm cậu đã xinh đẹp như vậy rồi, tớ suýt không biết cậu là ai luôn!" 

Đây thật là Tiểu Tuyết sao? Cô ấy không hề giống Tiểu Tuyết trong trí nhớ của tôi. Tóc dài ra, da trẵng nõn, cánh tay mảnh mai và đôi chân thon dài, từ trong ra ngoài đều là dáng vẻ của một cô nàng đáng yêu.

"Hừ! Cậu quá lắm! Hồi lớp hai mới nói muốn tìm hiểu về violon đã chuyển nhà đi luôn, không thèm nói với con bạn thân là tớ một tiếng nào!"

Như bị điện giật khi nghe từ "violon"...Tôi nói với đôi môi run rẩy.

"Xin lỗi, nhưng Tiểu Tuyết này, bây giờ tớ không muốn nói đến thứ gì liên quan đến violon cả..." 

"À...Tớ biết rồi. Chúng mình nói chuyện khác đi."

"Hửm?"

"Chào mừng trở về nhé Lilicia!"

"Ừ, tớ đã trở về."

Tiểu Tuyết là người bạn thân thời thơ ấu của tôi, ngày trước khi tôi còn ở thành phố này, nhà cậu ở cạnh nhà tôi. Đối với một đứa mà cha mẹ lúc nào cũng ở nước ngoài mà nói, cậu như chị em ruột của tôi vậy. Gặp lại cậu chắc là chuyện duy nhất không làm tôi khó chịu hôm nay, nhỉ?

Không đúng! Phải nói là, mấy năm nay không ngày nào mà tôi không khó chịu.

Từ bảy tuổi tôi bắt đầu tiếp xúc với violon, tám tuổi đến trường nhạc học chính thức. Trí nhớ về đoạn thời gian ấy chỉ là từng mảnh vỡ về việc mày mò, vất vả luyện tập. Cứ thế mãi đến năm mười lăm tuổi, cuối cùng tôi cũng có cơ hội cho mọi người thưởng thức tài năng của bản thân trong một buổi hòa nhạc.

Lần ấy, tôi là hạt mầm rất được chú ý, hẳn phải làm mọi người náo động sau khi biểu diễn, nhưng mà... 

Không biết ai, mục đích gì, khi tôi không chú ý trước lúc diễn, lặng lẽ cắt dây đàn của tôi...

Kết quả chắc ai cũng biết, mới diễn tấu chưa được nửa phút, dây violon đã đứt làm đôi...Để bù đắp, tôi nhanh chóng đổi đàn. Nhưng khi đó, tôi lại không thể nào bình tĩnh để chơi được. Càng căng thẳng, càng nhiều lỗi sai. Tất cả những âm thanh dưới khán đài trong mắt tôi đều là ác ý...

Cuối cùng, tôi không thể chịu đựng nổi nữa, diễn tấu còn chưa xong, nước mắt tôi đã trào ra...

Từ nhỏ đến giờ, chuyện ấy là chuyện làm tôi bị đả kích nhất.

Trong vòng một năm sau đó, tôi không hề chạm đến violon, cứ ngơ ngác sống qua ngày. Khi bước xuống bến xe ở quê cũ, tôi đã quyết tâm bỏ cuộc.

"Lili... Lilicia!"

"Hửm? Ừ, thật xin lỗi, tớ đột nhiên nghĩ đến vài thứ."

Tôi nhìn đồng hồ.

"Ủa, gần bảy giờ rồi!"

"Hừ, đúng là! Nãy giờ không nghe tớ nói gì sao? Mà thôi kệ...Giờ cậu sống ở đâu?"

"Trước khi tớ đến đây tớ đã gọi điện thuê một căn hộ trong thành phố rồi, Tiểu Tuyết vẫn ở chỗ cũ sao?"

"Ừm, ừ...tất...tất nhiên là chỗ cũ rồi!"

"Thế, sau này tớ đến đấy gọi cậu đi chơi nhé??"

"Đương nhiên là được! Cơ mà hiếm khi cậu trở lại, cứ để tớ đến tìm cậu đi."

"Hửm? Vậy có được không?"

"Được mà!"

"Thôi thì thế nhé! Đúng rồi, Tiểu Tuyết, năm tới tớ sẽ chuyển trường đến đây nha, thế là chúng mình được ở chung rồi!"

Một cơn gió lạnh chợt thổi lại, Tiểu Tuyết im lặng nhìn tôi, đôi mắt man mác buồn, lúc ấy không khí cứ như bị đóng băng....Chẳng lẽ tôi nói sai chỗ nào?

Ngay khi tôi định mở miệng, Tiểu Tuyết lại cười tươi như cũ.

"Ừ. Được bên cạnh nhau là tốt rồi!"

Chắc tôi nhìn lầm.

Chúng tôi cứ tán gẫu đến trước căn hộ của tôi. Tiểu Tuyết chợt chạy ngược lại vài bước, sau đó xoay người lại vẫy tay về phía tôi.

"Lilicia! Một lần nữa, chào mừng cậu trở về! Ngày mai tớ nhất định sẽ đến tìm cậu!"

"Ừ."

Chúng tôi nói tạm biệt, bóng lưng mảnh mai kia dần biến mất trong đêm tuyết rơi...

Ngày 16 tháng 11

Tôi thức dậy trong ánh mặt trời. Bọc mình trong chăn, tôi lười biếng ngồi dậy, nheo mắt lại nhìn ra bầu trời ngoài cửa sổ, hình như tuyết ngừng rồi. Rơi cả đêm, chắc đã tích lại trên đường rất nhiều. Tôi vừa nghĩ, vừa liên tưởng đến Tiểu Tuyết. Vì thế, tôi chậm chạp với tay lấy chiếc di động bên gối, định nhắn tin cho cậu.

Khoan đã! Mình ngốc thật! Sao hôm qua không hỏi số cậu ấy chứ! 

"Aish..."

Tôi nhẹ giọng thở dài, thôi, vẫn thành thật chờ Tiểu Tuyết đến đây vậy.Mình nên tranh thủ làm điểm tâm, dọn dẹp lại căn phòng, tối hôm qua về khuya quá, chưa kịp làm gì cả. 

Tôi nghĩ, tiện thể rời giường chuẩn bị đi tắm. Quả nhiên, tắm vào sáng đầu đông là thoải mái nhất, ấm hết cả người.

Khoảng hai mươi phút sau..

"Cốc-cốc"

Có vài tiếng gõ cửa. 

"Lilicia, sáng rồi !"

"Ah! Tiểu Tuyết! Tớ ra liền!"

Tôi vội khoác hờ chiếc áo choàng tắm vào người, hối hả chạy ra mở cửa.

"Chậm quá à! Cậu làm gì mà..."

"?"

Tiểu Tuyết khoác một chiếc áo hồng, đầu đội mũ lông, mang theo một giỏ đựng đồ ăn sáng, từ từ quay người lại. Chợt mặt cậu đỏ lên, ngơ ngác nhìn tôi 5 giây.

Bị cậu nhìn chăm chằm như vậy, tự nhiên thấy má nóng lên, chắc tôi đang đỏ mặt? Hay là chỉ do hơi nóng trong phòng tắm thôi? Tôi thuận thế khoanh hai tay trước ngực.

"Tiểu Tuyết ngốc, ngốc nghếch! Mắc gì cậu đỏ mặt? Làm hại tớ xấu hổ!"

"À ha ha! Xin lỗi, xin lỗi nha! Bởi vì, ừm, Lilicia nhà tớ quá xinh đẹp chứ bộ!"

"Này!"

Ngay lập tức, Tiểu Tuyết hết đỏ mặt, nói với giọng đùa cợt.

"Nếu tớ là con trai thì chắc chắn sẽ thích cậu."

Nghe lời tỏ tình nửa đùa nửa thật của cậu, tôi chỉ thấy mặt càng lúc càng nóng. Tôi tin chắc là khuôn mặt tôi lúc ấy đỏ rực như một trái đào chín.

Rầm! Tôi lập tức đóng cửa phòng lại.

"Này! Lilicia, xin lỗi, tớ đùa mà, cậu giận hả?"

"Không, không có giận."

Tôi ráng gặng ra hai chữ. Tôi không tức giận vì những lời của cậu, ngược lại, tôi thấy ngượng ngùng và hạnh phúc, không biết nên đối mặt với cậu như thế nào.

Hít một hơi thật sâu, tôi lại mở cửa ra.

"Thật là...Đừng dọa tớ chứ. Cứ tưởng cậu định lơ tớ luôn."

"Người ta lần đầu tiên...lần đầu tiên được một cô gái xinh đẹp như vậy tỏ tình chứ bộ!"

"Ha ha, thật là hết cách với cậu! Tớ vào nhé?"

"Mời vào!"

"Ủa, cậu chưa dọn xong phòng sao?"

"Ừm, tối qua tớ mệt quá, định sáng nay mới dọn! Xin lỗi nhé, lâu lâu cậu mới tới chơi..."

"Aish..."

Tiểu Tuyết thở dài, sau đó lại đùa.

"Bác gái hàng xóm à, bác qua nhìn một chút, vợ của cháu dọn phòng cũng không biết, còn muốn con chồng đây làm cho, đúng là không phải là người vợ tốt!"

"Tớ kết hôn với cậu lúc nào chứ!"

Tôi thẹn thùng lớn tiếng nói. Sau đó, hai đứa trợn mắt nhìn nhau rồi cười, Chắc là đã lâu không vui như vậy, cả hai cười vài phút.

"Có Tiểu Tuyết bên cạnh thật là tốt!"

Tôi ngồi trên sofa, ôm chân, đặt cằm trên đầu gối, dùng giọng điệu vô cùng nhẹ nhàng mà nói. Nhìn lại, mấy năm qua tôi chưa một lần cười thật lòng. Có Tiểu Tuyết bên cạnh thật quá tốt, nghĩ đến đây, mắt chợt ướt nhòe.

"Lilicia!"

Giọng Tiểu Tuyết cũng vô cùng dịu dàng, nhưng nó lại lập tức trở nên tinh nghịch.

"Thích tớ rồi à?"

"Đồ ngốc!"

"Hì hì, được rồi, để tớ làm bữa sáng cho. Công chúa Lilicia của tớ muốn ăn gì nào?"

Tiểu Tuyết quay qua phía tôi ân cần hỏi.

"Khụ...ừm...Bản công chúa muốn ăn bánh ngọt, thêm một li hồng trà Đại Cát Lĩnh, nhớ bỏ thêm sữa."

"Ồ không! Nhóc con kén cá chọn canh à, để đầy đủ dinh dưỡng, bữa sáng sẽ gồm món trứng, salad rau, sandwich và sữa!"

"À ừ! Ok! Bản công chúa chuẩn!" 

"Chờ chút nhé!"

Ngay lập tức, Tiểu Tuyết bắt đầu chuẩn bị điểm tâm, tôi ngơ ngác nhìn bóng lưng vui vẻ của cậu trong phòng bếp.

"Đúng rồi, Tiểu Tuyết này."

"Hửm?"

"Cho tớ số của cậu đi."

"Tớ...không có di động."

"Sao cơ?"

"Ừm, bây giờ chắc ít người không có di động lắm nhỉ?"

"Đúng là...sao cậu không mua một cái, tiện liên lạc."

"Cậu muốn tớ mỗi ngày đến đây, hay là cậu không muốn?"

"Không...không phải! Chỉ cần là Tiểu Tuyết, tớ lúc nào cũng sẵn sàng chào đón!"

"Ừ."

Sau bữa sáng, chúng tôi đi dọn phòng.

Xong xuôi, Tiểu Tuyết nhặt hộp đàn violon của tôi lên, nghiêng đầu hỏi.

"Bỏ cuộc thật à?"

"..."

Tôi không thể trả lời.

"Thôi, nếu cậu thật muốn bỏ cuộc, tớ sẽ không nói thêm gì, nhưng ..." 

"Nhưng sao?"

"Chẳng qua, lần đầu trông thấy Lilicia chơi violon, cậu cứ như tỏa sáng vậy."

"Tiểu Tuyết..."

"Thôi, chúng mình đi dạo đi, tiện thể mua thức ăn cho bữa tối luôn."

Tôi ừ một tiếng, với tay lấy chiếc áo khoác.

Tiểu Tuyết nhanh chân chạy ra cửa.

"Đợi tớ đã, Tiểu Tuyết."

"Tớ chờ cậu dưới lầu nhé."

Tôi mặc quần áo, đi ra hành lang, mang giày, rồi bước ra ngoài, vừa lúc bắt gặp một cụ bà loạng choạng lên cầu thang, bà thấy tôi, liền khách sáo hỏi thăm.

"Ồ, cháu là đứa nhỏ mới chuyển dến hôm qua đúng không?"

"Chào bà ạ. Cháu tên là Lilicia, sau này mong bà giúp đỡ."

"Ha ha, đừng khách sáo. Hôm nay cháu đi ra ngoài một mình à?"

"Dạ không ạ. Bạn cháu còn đang chờ bên ngoài."

"Thế à? Bà mới từ dưới đó lên mà đâu thấy ai đâu...Chắc là bạn cháu chạy nhanh quá, ài, già rồi."

"Ha ha."

"Thôi, cháu đi đi, bà không giữ nữa đâu."

"Bà cũng vậy ạ, đi từ từ thôi bà nhé!"

Bà cụ lạ thật...rõ ràng là Tiểu Tuyết mới bước ra cửa thôi mà, tự nhiên lại nói là không thấy.

Tôi sải bước xuống lầu, quả nhiên cậu đang đứng chờ ở đó. Thấy tôi, cậu nhào lại kéo tay. 

"Chậm thế, tớ chờ cậu lâu lắm rồi đấy."

"Tại cậu nhanh quá chứ bộ."

Chúng tôi vừa nói vừa đi đến một cửa hàng tạp hóa gần đấy.

"Lilicia này..."

"Hửm?"

"Đi trên đường như thế này, có khi nào người ta nhìn vào lại nghĩ chúng mình là người yêu không ha?"

"Tiểu Tuyết ngốc nghếch này! Lại giỡn rồi!"

"Hì hì...Ah!"

Chợt một thằng nhóc chạy lại từ phía trước, va vào người Tiểu Tuyết, lại làm như không có chuyện gì mà cắm đầu chạy tiếp.

"Đứng đó! Sao nhóc kì cục vậy? Va vào người khác không xin lỗi còn bỏ đi là thế nào?"

"Lilicia, kệ đi mà."

Tiểu Tuyết thì thầm, mà thằng nhóc ấy cũng xoay người, hỏi lại tôi.

"Tôi đã đụng vào người bà đâu!"

Rồi chạy tiếp.

"Đồ..."

"Kệ đi mà, Lilicia, mình đi tiếp đi."

Tiểu Tuyết nắm tay áo tôi, kéo tôi về phía cửa hàng tạp hóa. Tôi chợt hơi khó chịu, sao lại vậy chứ,Tiểu Tuyết đâu có trong suốt đâu! Vừa nghĩ đến đấy, Tiểu Tuyết đã dịu dàng nói.

"Lilicia, nhớ hồi lớp Một không?"

"Đương nhiên là nhớ rồi, à mà, hình như lúc ấy cậu nói cho mọi người chuyện tớ biết chơi violon đúng không?"

"Ừm, cậu không biết lúc đó mọi người ngưỡng mộ cậu biết bao nhiêu đâu, vừa dễ thương vừa biết chơi đàn."

"Nhưng chẳng phải lúc ấy tớ kéo rất dở sao? Nghe cứ như muốn tắt thở ấy, đến bây giờ vẫn thế..."

"Thì sao? Lilicia bỏ cuộc chỉ vì thế sao?"

"..."

"Ít nhất chúng ta có thể khẳng định là khi ấy chỉ cần nhắc đến âm nhạc, mọi người ai cũng nghĩ đến Lilicia cả."

"...Chắc thế."

Đến cửa hàng, cả hai đi dạo khắp từ đông qua tây, cuối cùng tôi nhất trí với cậu: bữa tối sẽ làm món cà ri.

Bước qua quầy thực phẩm, chúng tôi lựa một hộp cà ri đông lạnh, thêm một miếng thịt bò, vài củ khoai tây, cà rốt, lại thêm hai củ hành, hai trái cà chua...sau đó qua quầy trái cây chọn vài trái táo.

Mua xong, chúng tôi rời khỏi đấy, tản bộ về.

Đến nhà, chúng tôi bắt tay chuẩn bị bữa tối.

Khi hết thảy đều chuẩn bị xong xuôi, tôi vô thức nhìn đồng hồ, đã 6 giờ rưỡi rồi. 

"Lilicia."

"Hửm?"

"Hôm nay tớ ở lại nhà cậu được không?"

"Được chứ, tớ đã nói là lúc nào cũng chào đón Tiểu Tuyết mà. Nhưng cậu đã nói với bác gái chưa?"

"À, lúc sáng khi đi tớ đã nói rồi."

"Ừm."

"Wow, lâu rồi không ngủ chung với Lilicia, cậu không biết tớ có bao nhiêu thứ muốn nói với cậu đâu."

"Tiểu Tuyết ngốc..."

Chỉ lát sau đã đến khuya, tôi ngửi thấy mùi hương của Tiểu Tuyết bên gối. Quả nhiên, hai người cùng đắp một tấm chăn thì ấm thật.

Cả hai cứ vừa trùm chăn như thế vừa trò chuyện, không biết lúc nào đã chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm nay cứ trôi qua như thế, tôi rất vui vì Tiểu Tuyết có thể ở lại, tuy sống một mình khá thoải mái, nhưng ... lại rất cô đơn.

Ngày 17 tháng 11

Tôi tỉnh, nhưng không giống ngày hôm qua, lần này khi mở mắt ra, tôi phát hiện mình thức dậy trong vòng tay Tiểu Tuyết.

"Chào buổi sáng, Lilicia!"

Tôi nheo mắt, tự nhiên cảm thấy Tiểu Tuyết trong suốt như pha lê, lóe sáng trong ánh mặt trời mùa đông.

"Cậu dậy sớm thật đấy!"

"Ừ, nãy giờ rồi."

"Nhìn người ta ngủ bộ thú vị lắm hả?"

"Ừm, khi ngủ cậu dễ thương ghê á!"

Nghe thế, tôi cũng nói đùa với giọng điệu mơ màng.

"Thế thì tặng tớ một nụ hôn chào buổi sáng nào..."

Tôi mới dứt lời, Tiểu Tuyết liền cúi người chuẩn bị hôn thật.

"Chuuu..."

Khi cậu ấy sắp hôn đến, tôi phát hiện, làm thật á? Tôi trợn mắt, cầm gối che ngay trước mặt rồi đẩy về phía cậu.

"Tiều Tuyết ngốc..ngốc nghếch, lại thế nữa rồi!"

Lập tức, Tiểu Tuyết tiện đà ôm lấy tôi, lấy mặt dụi qua dụi lại.

"Có gì sai đâu mà, có gì sai đâu mà..."

"Tiểu...Tiểu Tuyết, đừng lộn xộn nữa, nhột quá...ha ha...ha ha.."

"Không chịu! Ai biểu cậu không cho tớ hôn chứ!"

"Tiểu Tuyết...cậu là đồ dê xồm"

Cả hai cứ đùa giỡn như trẻ con khoảng mười phút như thế. Cả cậu và tôi đều mệt, thở hổn hển. Tôi dạng tay dạng chân nằm bẹp trên giường, còn Tiểu Tuyết thì nghiêng người nằm bên cạnh, gối đầu lên cánh tay tôi.

"Thật là, mới sáng sớm đã làm trò rồi."

"Ừ hử, Lilicia là vợ tớ mà."

"Đồ ngốc.."

Vài phút sau, Tiểu Tuyết chậm chạp bò dậy rồi xuống giường.

"Tiểu Tuyết?"

"Tớ về nhà đã.."

"Hả, về á? Thế cậu có qua nữa không?"

"Đương nhiên là qua chứ, Lilicia dễ thương của tớ như nàng mèo con sợ cô đơn vậy, sao tớ lại nhẫn tâm mặc kệ cậu được. Buổi chiều tớ sẽ đến."

"Được rồi."

"Đúng rồi, Lilicia này, cậu còn nhớ cái công viên ngày xưa bọn mình hay đến không?"

"Nhớ, sao vậy?"

"Bốn giờ rưỡi chiều nay chúng mình hẹn hò nhau ngoài đó đi."

Chắc do hai ngày nay bị Tiểu Tuyết trêu chọc mãi thành quen, tôi không thèm xù lông, thành thật trả lời.

"Ừ! Bốn giờ rưỡi trước cổng công viên nhé!"

"Vậy ha, tớ đi trước đây."

"Ừm, đi đường cẩn thận nhé!"

"À đúng rồi, không hôn tạm biệt tớ sao?"

"Đồ ngốc, lo đi đi!"

"Ok ok!"

Nói xong, Tiểu Tuyết khoác áo rồi ra cửa trước. Tôi cũng đứng dậy, đi tắm theo thường lệ.

Ăn sáng xong, tôi định đi dạo quanh thị trấn. Dù sao thì cũng không về đây tám năm trời, nơi này chắc phải đổi thay nhiều lắm. Tôi vừa nghĩ, vừa mặc quần áo, đi ra ngoài. 

Mặt trời hôm nay gắt hơn hôm qua...

Cả buổi sáng, tôi lang thang khắp nơi trong thị trấn vừa quen vừa lạ này. Ngắm quần áo, ngắm nữ trang...Đến giữa trưa, tôi chọn đại vài món trong một quán ăn để lót dạ... 

Nhưng tôi cứ cảm thấy có gì đó không đúng lắm...

"Tiểu Tuyết ngốc, sao lại không đi cùng mình chứ!"

Tôi vung tay lên trời hét to. 

Cuối cùng cũng nhận ra, hóa ra là do Tiểu Tuyết không ở bên cạnh. Lâu lâu mới được một ngày đẹp trời như vậy lại chỉ lang thang có một mình, chẳng thú vị chút nào.

Không biết tại sao, cả tâm trí tôi toàn là Tiểu Tuyết.

Một cách vô thức, tôi bắt đầu nhớ lại từng câu mà Tiểu Tuyết nói với tôi từ ngày trở về đến nay.

Trong lúc lơ đãng, tôi đi đến cửa hàng nhạc cụ mà ngày trước cả hai đã từng vào. Dán mặt vào cửa kính, tôi nhìn vào phía trong.

Còn nhớ như in cảm giác khao khát ngày có được cây đàn violon đầu tiên của cuộc đời... 

Lúc ấy, tôi tay cầm đàn, bắt chước tạo dáng rất chuẩn. Nhưng đến khi kéo thì lại phát ra tiếng ồn thật khó nghe. Khuôn mặt Tiểu Tuyết lúc đó cực kì buồn cười, tôi vẫn còn nhớ rất rõ.

Nghĩ đến đấy, tôi tạm dừng một chút.

"Mình bị làm sao vậy? Chẳng phải đã quyết định là sẽ không bao giờ nhắc đến violon sao?"

Tôi thì thào.

......

Chắc chứ? Thật vậy chăng?

Tôi bắt đầu tự hỏi... 

Mình thật sự muốn từ bỏ violon sao?

Tôi không rõ.

Tôi không rõ.

Đã từng yêu thích nó đến như vậy, thật sự muốn từ bỏ sao? Vừa nghĩ đến đấy, mắt đã muốn ướt rồi... 

Lúc này bầu trời lại trở nên âm u, nhìn xung quanh, đã không còn mấy người...

Có lẽ tuyết sắp rơi ...

"Lilicia!"

Chợt nghe giọng cậu từ phía sau...

" Tiểu, Tiểu Tuyết?"

Tôi vội vã đưa tay quệt đi nước mắt, không thể để cậu thấy được. Mặc dù tôi nghĩ cậu không thể nào biết. Sau đó...

"Vì sao...cậu lại ở đây?"

Chắc là do vừa rồi muốn khóc, giọng nói tôi có chút run rẩy.

Tiểu Tuyết không nói lời nào, đột nhiên ôm chầm lấy tôi.

Bông tuyết dần rơi trong không trung. Tiểu Tuyết cứ ôm tôi như vậy. Tuy bốn phía đều đang có tuyết rơi nhưng cảm giác ấm áp thật. Không biết cả hai đứng thế trong bao lâu, cuối cùng Tiểu Tuyết cũng dịu dàng nói.

"Violon...thật sự là không thể từ bỏ đúng không?"

Nghe cậu nói, tôi không thể nhịn được nữa, òa khóc.

"Đương nhiên là không thể, tớ từng thích nó đến như vậy, để có thể mau chóng biểu diễn tài nghệ của bản thân, mỗi ngày tớ đều quên mình luyện tập...Nhưng mà...nhưng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net