Tơ hồng sai kết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác phẩm: 红线错结.前传

Tác giả: Mi Như Đại - 眉如黛 

Thể loại: Cổ đại huyền ảo, 1x1, BE.

Translator: QT đại nhân

Editor: Bạch Bạch

Nhận xét: 

Thần tiên, yêu ma hay con người, một khi đã động lòng, dù có phải trả giá thảm khốc nhất, vẫn sẽ yêu đến vạn kiếp bất phục...

Nhân duyên thiên định, vốn là câu nói mê giữa ban ngày

Nếu bảo rằng vô duyên vô phận, hãy để ta phá vỡ mệnh trời 

Ánh trăng rực rỡ, năm tháng như hoa

Chỉ cần được gặp nàng lần nữa, ta dẫu chết nào có ngại ngần


...oOo...


Biển mây cuồn cuộn dâng lên che kín các vì tinh tú, từng cơn gió lạnh thét gào trong bóng đêm sâu thẳm đầy tịch mịch.

Ở tận cùng Mạt Duyến Điện – nơi ghi lại nhân duyên ba kiếp của con người, có một nữ tử tóc trắng như tuyết, má hồng đẫm sương đang đứng đối mặt với hàng ngàn vạn chiếc thẻ bài ghi danh cùng chằng chịt các sợi tơ màu hồng phủ kín.

Nàng cất giọng ngâm nga: "Mỗi cái nhăn mày cười, đều đã được định trước. Mỗi cơn giận, ưu phiền, tất có nguyên nhân xa. Dẫu là kẻ thù đối địch hay cách biệt giàu nghèo, dù ở tận chân trời góc biển, li loạn tha phương, cũng sẽ được tơ hồng kết lại, vĩnh viễn không thể tách rời...."

Ngâm xong, cất lên tiếng cười dài thê thiết, trong tay áo ngân kiếm ra khỏi vỏ, từng sợi tóc bạc như sương hoa uốn lượn trong không trung đầy quỷ mị....

Nàng si cuồng mắng lớn "Nhàm chán!". Dứt lời, kiếm quang lóe sáng, tầng tầng sợi tơ lũ lượt đứt đoạn, trút xuống như mưa.

"Từ nay về sau, đừng nói không duyên phận..."

Nữ tử xoay tròn trong trận mưa tơ hồng dày đặc, xiêm áo tung bay khởi vũ, diễm lệ không gì sánh kịp. Còn nghe tiếng nàng thì thào vọng lại:

"Trời kia, ta muốn sinh thì sinh, muốn diệt thì diệt. Đất này, ta muốn ổn thì ổn, muốn loạn thì loạn..."

"Ta đứng đầu vạn vật, chưởng quản thiên thần....không ai dám bất kính với ta, không ai dám cãi lời....vạn yêu quỳ bái, quần tiên cúi người...."

"Trừ em ra...trừ em ra...."

"Ta phải hủy hết nhân duyên trên đời, để em không còn nói chúng ta hữu duyên vô phận!"......


Lúc còn trên thiên giới, làm bạn với nàng chỉ có dải ngân hà lấp lánh cùng mây trắng lãng đãng dưới chân. Một ngày nọ, sau khi đã xem chán mọi hoa thơm cỏ lạ, nàng đột nhiên hiếu kỳ đi vào nơi tràn ngập nhân duyên của chúng sinh – Mạt Duyến Điện. Từ xa xa đã thấy tiên nữ cầm đèn đứng đợi, cất lời hô khẽ: "Cung nghênh thượng tiên".

Nàng muốn tìm tên mình ở vạn ngàn chiếc danh bài trong điện. Mỗi danh bài đều có một cái duy nhất đối ứng, được sợi tơ nhân duyên nối liền từ xa xa, dù thần phật hay yêu nghiệt cũng không có ngoại lệ. Có một số người dù tu luyện thoát khỏi luân hồi, không ở ngũ hành tam giới, nhưng thiên thần lúc ban đầu đã định trước nhân duyên của họ, bởi vậy vẫn có tơ hồng se kết. Nàng chính là muốn nhìn xem người vốn được số phận xếp đặt cho nàng là ai.

Cuối cùng nàng đã tìm được, nhưng chiếc danh bài của nàng không có sợi tơ mỏng manh nào quấn lấy. Chuyện hoang đường này thật nực cười, nàng sớm biết mình sinh ra đã tuyệt tình lạnh lùng, chỉ không biết nguyên do lại thật sự vô duyên đến vậy.

Nàng không cam lòng. Nàng tiếp tục lục lọi giữa vạn vạn tơ hồng để tìm ra một kẻ cô khổ vô y giống mình. Suốt 60 năm không ăn uống, không ngừng nghỉ dù chỉ một đêm, cuối cùng ở trong một góc tối tro bụi, mạng nhện phủ dầy, nàng đã tìm được. Người này tên Lưu Huy, là phàm nhân nữ tử , định sẵn đời đời kiếp kiếp không có nhân duyên.

Nàng bước ra khỏi Mạt Duyến Điện là lúc bình minh vừa hé rạng, vầng thái dương nhuộm kín những áng mây thành một dòng sông đỏ tươi xinh đẹp. Nàng đứng trên cao nhìn xuống, bỗng dưng cảm thấy một trận rùng mình, nàng lẩm bẩm "Cao cư bất thắng hàn". [1]

Nàng quyết định đi tìm người kia, muốn xem nữ tử đó có hay không được giống nàng dung nhan kiều diễm, phong tư xuất trần. Nhưng vẫn có rất nhiều sự tình nàng phải làm trước, đợi đến khi nàng tìm được người giúp nàng trông coi hoa phố, giúp quản lý bầu trời mưa móc và canh giữ cung điện xa hoa thì đã lại hết 60 năm nữa.

Thời gian tuần hoàn qua hai giáp, hơn trăm năm quang âm thấm thoắt trôi đi. Giờ đây lần đầu tiên nàng cảm thấy bồi hồi, do dự, nhưng cuối cùng vẫn theo đám mây mà giang hai tay nhảy xuống, tư thế đầy quật cường, chấp nhất không hối hận.

Sau này có tiên nhân hồi tưởng lại, thời khắc nàng buông mình, khóe miệng mỉm cười đầy kiên định, giống như có một ngọn lửa đang bừng lên ở dung nhan lạnh băng kia.

Nàng nhẹ nhàng rơi xuống trần gian, một hạt bụi cũng không dính áo. Sau nàng biết được vùng đất nàng đứng tên là Trường An – một thành trấn lâu đời trù phú, tấp nập ngựa xe, người người từ khắp nơi đổ về mua bán sầm uất, náo nhiệt vô cùng.

Để người phàm không nhìn thấy tiên nhan, nàng dùng một tầng sa đen che đi khuôn mặt cùng làn da tuyết trắng. Chỉ thấy đôi mắt lạnh lẽo, lấp lánh như sao đang yên lặng đánh giá xung quanh, ẩn hiện một tia khinh bỉ.

Không biết đã bao nhiêu năm rồi, nàng từ nơi này phi thăng thiên giới, trở thành thượng tiên chịu bao người kính ngưỡng. Ngày đó địa phương này vốn vô cùng dơ bẩn, tràn đầy dục niệm trần trụi cùng huyết tinh, giờ đây sau vạn năm vẫn bẩn thỉu như trước, chính là lại được che đậy bởi vẻ phồn hoa quyến rũ, tựa như đóa phù dung đang nở rộ.

Nàng không biết nữ tử kia đã đầu thai thành người thế nào, nhưng với pháp lực vô thượng, nàng dễ dàng gọi thần thổ địa rời núi đến hỏi: " Ở nơi này có cô gái nào tên Lưu Huy không?".

Sơn thần ngẩn mặt, thổ địa hóa đần, hốt hoảng trở về tra hết ba nghìn sổ sách, đến khi nhìn thấy tư liệu về nữ tử nọ liền cười không ra tiếng, vội vã bẩm lại với nàng: " Thưa thượng tiên, thành Trường An chỉ có một cô gái tên là Lưu Huy, cũng là Trường An đệ nhất sửu nữ". [2]



[1]: Ở chỗ cao không tránh được rét / Nghĩa bóng: cô đơn, tịch mịch
[2] sửu nữ: gái xấu

Theo lời sơn thần, nữ tử này tuy sinh trưởng trong gia đình quan lại nhưng vì xấu xí mà đến giờ vẫn chưa gả được cho ai.

Nàng ngạc nhiên cau mày. Trước nay nàng luôn có ác cảm với những người hình thức kém cỏi, các tiên đồng chỉ cần tròng mắt hơi nhạt, tóc hơi hoe vàng đừng hòng tiến vào Vị Ương điện của nàng. Những người tư sắc bình thường trên thiên giới, nếu lưu lạc phàm trần đều là bậc thiên hương quốc sắc, vậy thì nhân gian sửu nữ làm sao có thể xem lọt mắt đây. Dù vậy nàng vẫn không nén được tò mò, nàng muốn nhìn, muốn gặp con người cũng không có nhân duyên này, để chứng minh bản thân không hề cô độc.

Sau đó nàng dùng "Ẩn thân thuật" [1], thi triển phép súc địa thành thốn [2] theo phương hướng thổ địa đã chỉ, tiếng gió rít bên tai, chỉ trong chớp mắt nàng đã đến hoa viên nơi nữ tử tên Lưu Huy kia đang ở.

Đứng cách biển hoa đua sắc, nàng kỹ càng đánh giá nữ tử kia. Nàng ta cũng chỉ khoảng hai mươi tuổi, đôi mắt hẹp dài, biểu lộ mơ hồ vẻ đạm mạc. Lông mi quá thưa, cánh mũi nhỏ, đôi môi mỏng mảnh. Ngũ quan cũng không như tưởng tượng là kinh khủng hay quái dị, nhưng nhìn tổng thể chỉ thấy rất bình thường, mờ nhạt đến độ liếc mắt liền quên ngay.

Nhưng điều khó hiểu là đối với tướng mạo như vậy nàng không hề thấy chán ghét, hơn nữa lại còn thích bộ xiêm áo nữ tử đó mặc, những dải lụa dài phiêu dật, sắc nhạt như mây. Thân hình người nọ đơn bạc, một bộ dáng yếu đuối kiều nhược nhưng riêng khóe miệng lại lộ rõ quật cường. Người nọ ngửa đầu nhìn hoa, vẻ kiêu ngạo cùng hững hờ tạo thành một loại khí chất kỳ dị.

Nàng nghi hoặc khẽ vuốt ve tay áo, trong mắt nàng, người nọ so với đại đa số kẻ khác còn tốt hơn rất nhiều, ít nhất vì nàng ta thần kỳ sạch sẽ.

Một ý niệm vừa xuất hiện - nàng thật muốn nhìn kỹ hơn người này. Do đó vẫn giữ nguyên phép tàng hình, nàng bay lên cây đào cổ trong đình viện, ngồi đong đưa chân lẳng lặng quan sát.

Người nọ luôn ở lại rất lâu trong hậu viện, có khi còn nằm ngủ trưa trên chiếc ghế trúc dài, dùng cây quạt nhỏ che khuất nửa bên mặt, khiến cho hình dáng trở nên mềm mại dị thường. Những lúc này nàng thường tới gần, ngó xem người nọ hô hấp rất khẽ, rồi không tự chủ được giúp nàng ta sửa sang lại đám tóc lòa xòa trên trán. Mỗi lần như vậy xong nàng lại cảm thấy phiền não, bối rối vung tay khiến từng lớp hoa đào rơi tán loạn.

Có một ngày người nọ ở hậu viện đánh đàn. Trong khói trầm hương thơm ngát, mười ngón tay múa lượn trên dây đàn, thanh âm lúc thì réo rắt như gió qua rừng trúc, lúc lại cuồn cuộn thét gào như Hoàng Hà đổ lũ. Nàng ở trong tiếng đàn nghe được mưa gió triền miên, cát vàng hoang mạc, nghe được tiếng trống trận quay cuồng, nghe được nước mắt ẩn nhẫn, lại càng nghe được mây đỏ đầy trời phóng khoáng tự do. Nàng không khỏi mang ra so sánh với âm nhạc nơi tiên giới, vốn chỉ có những khúc ca múa thái bình hoặc thương xuân bi thu tẻ ngắt.

Làm sao một người bình thường lại có thể đánh ra những khúc vừa khuynh tẫn phong hoa tuyết nguyệt lại tràn ngập khí thế hào hùng nơi sa trường như vậy?

Nàng càng cảm thấy người nọ thật tài, thật hay, vì thế một ngày không kiềm chế được, nàng lại gọi thổ địa đến hỏi: " Một kì nữ là thế, ta nghĩ không ra vì sao lại thành không tốt?"

Thổ địa kinh ngạc, lúc lâu sau mới nói: " Thượng tiên thật hay nói đùa, ta...tất cả thành Trường An này, đừng nói nam tử, chỉ sợ ngay cả cha mẹ nàng cũng không biết nàng có điểm gì tốt cả."

Nàng không nói thêm gì, chỉ cảm thấy nỗi bất bình dâng lên. Thiên hạ to lớn, vì sao đám son phấn tầm thường lại có người coi trọng, còn đóa phong lan thanh cao lại phải chịu hiu quạnh nơi khuê phòng, nàng khó hiểu, nàng hoàn toàn không hiểu.

Lần đầu tiên nàng gặp chuyện bất bình muốn can thiệp. Ngày hôm sau nhìn thấy phủ đệ dán thông cáo tuyển người hầu, nàng liền biến thành bộ dạng một nha hoàn vào trong để tìm việc.

Nàng làm gì?

Nàng chỉ nghĩ giúp người nọ tự tạo ra một kiếp nhân duyên.

Hiện tại nghĩ lại, khi đó nàng nhất định là điên rồi.

Ba ngàn ba trăm năm qua, nàng là thượng tiên đứng đầu thiên giới. Những việc như thay đổi sinh tử, điên hắc bạch, loạn âm dương, nuôi thần vật, đối với nàng mà nói dễ như trở bàn tay. Hủy lò luyện đan, khinh thường tiên nhân, phá hư cung điện, đối với nàng mà nói cũng sẽ không ai dám cản.

Cho nên nàng vẫn ngạo mạn khinh cuồng, trong mắt không có vạn vật, ai ngờ hôm nay lại cố tình khuất thân làm tì nữ. Có lẽ trên đời này thật sự có cái gọi là: một vật hàng một vật. Nàng khinh thường cúi đầu trước Ngọc đế, hôm nay lại vì một kẻ phàm phu tục tử mà tự nguyện làm trâu ngựa.

Trong phủ đệ, những người xin việc đang được lựa chọn. Ban đầu là loại bỏ những nữ nhân bộ dạng thô kệch, vụng vệ, diện mạo xấu xí. Tiếp theo là loại đi những nữ nhân xương cốt có vẻ mị hoặc, ánh mắt lúng liếng, cuối cùng còn lại những người hợp lệ, đương nhiên có nàng.

Nàng đã sớm biến thành một nha hoàn có cặp mắt to tròn. Tuy nhiên bộ dáng này cùng với tính ít nói của nàng quả có chút kỳ quái, nhưng xem ra cũng không phải vấn đề gì nghiêm trọng.

Nàng tất nhiên không lo lắng bị đào thải ở cửa tuyển chọn thứ nhất. Trên đời này không có chuyện gì nàng không làm được. Nếu không phải thật sự muốn nữ tử kia có được một tình yêu chân thành thì chỉ cần nàng gõ gõ ngón tay, lập tức tất cả các nam nhân tại thành Trường An này sẽ điên cuồng theo đuổi sửu nữ, bất chấp nàng ta có điếc tai chột mắt hay xấu xí gấp mười lần đi nữa.

-----------------------------



[1] Ẩn thân thuật: phép tàng hình
[2] Súc địa thành thốn: rút ngắn đất lại

Quản gia dẫn ba người được chọn đi vào nhà chính gặp phu nhân, thật bất ngờ khi thấy bà ta vẫn rất phong vận, người này lúc còn trẻ nhất định nhan sắc khuynh thành, không hiểu sao lại sinh ra con gái như vậy, âu cũng là sự lạ. Nàng cùng mấy nha hoàn hành lễ, trong lòng bỗng cảm thấy bực bội, hình như thay đổi quần áo, khuôn mặt thì nàng không phải là nàng nữa mà là một cái nha hoàn thực thụ.

Vị phu nhân có vẻ thực hài lòng liền kêu nữ tì đi mời tiểu thư đến, bên cạnh nàng là hai cô gái được chọn cùng hình như cũng sớm biết người nọ bộ dáng, ở sâu trong khóe mắt đều có ý cười nhạo. Đợi cho người nọ tiến vào trong phòng, nàng mới phát hiện cô ta đã thay một thân quần áo màu vàng đậm, khiến cho làn da càng trở nên vàng vọt, ngũ quan thêm nhạt nhòa, thật sự là thứ nhan sắc quái dị và diễm tục.

Phu nhân tựa hồ cũng bực mình, nói: "Con ta, làm sao lại mặc y phục như vậy?"

Người nọ vẻ mặt trắng bệch một chút, sau đó miễn cưỡng trả lời: "Cha nói cha vất vả lắm mới tìm được người cùng con gặp mặt, nói người nọ không thèm để ý bộ dáng, chỉ cần tài hoa khí chất thoát tục là đủ. Cha một mực muốn con mặc như vậy, nói là để cho thêm tinh thần".

Phu nhân biết được là ý kiến của chồng mình liền không nhiều lời nữa, chỉ nói tiếp: "Được rồi, cứ theo ý cha con đi. Bây giờ con xem cái nha đầu nào thích hợp thì chọn lấy mang về bên người sai bảo, đừng để việc gì cũng tự tay phải làm như trước nữa".

Người nọ dùng ánh mắt thờ ơ chuyển quanh đánh giá các nàng. Cái bộ dáng im lặng trầm tĩnh khiến nàng phá lệ sinh ra khẩn trương ảo giác, cùng hai người bên cạnh cúi thấp đầu cho nàng ta lựa chọn. Tựa hồ chỉ trong thời gian nháy mắt, nàng lại cảm thấy đã đợi rất lâu.

" Liền chọn nàng đi". Người nọ đột nhiên nói, nàng cúi đầu không biết ám chỉ chính là ai, đợi đến khi một ngón tay thon dài chạm vào bả vai nàng, nàng khẽ giật mình một chút, sau đó là cảm giác vui sướng khó hiểu.

Phu nhân cũng không quan tâm, gật gầu đầu, đối với nàng phân phó: " Kia ngươi đi hầu hạ tiểu thư, nếu biết cách trang điểm phục sức thì hãy thay tiểu thư chuẩn bị, chiều nay lão gia đã hẹn người đến xem mặt, không thể cứ giống như vậy..."

" Dọa người ta...." Nàng nghe được rất rõ tiếng nha đầu bên cạnh cười yếu ớt nói nhỏ, trong lòng đột nhiên giận dữ.

Giúp tiểu thư chuẩn bị? Nàng cười khẩy, một khi đã ở trong tay nàng thì dù xấu như Chung Vô Diêm cũng trở thành Tây Thi xinh đẹp.

Nàng nếu có lòng giúp người khác chuẩn bị, tự nhiên sẽ biết...dọa người, đương nhiên, không phải là cái kia dọa.
----

Đi theo người nọ trở về phòng, nàng vẫn không nói một lời, chỉ yên lặng tìm ra một bộ quần áo màu xanh nhạt, kiên quyết bắt người nọ thay vào. Sau đó tiếp tục im lặng giúp người nọ chải đầu, những sợi tóc không hắc mà ôn nhu nhuyễn nhuyễn quấn quýt quanh ngón tay nàng, khiến trái tim cứng rắn bỗng đập nhanh một chút, cuối cùng nàng vấn tóc thành một kiểu "Lưu vân kế" [1] đơn giản, chỉ dùng một cây trâm ngọc bích cài lên.

Lưu Huy nhìn vào gương đồng, thấy phản chiếu người nọ phong thái cao ngạo, hoàn toàn không phải là một nha hoàn tầm thường.

Nàng lạnh lùng đem mặt Lưu Huy quay về phía mình, dùng một chiếc bút nhỏ chấm vào bột chì, nhè nhẹ vẽ lên lông mày và mi mắt người nọ. Loại cảm giác ôn nhu, nhẹ nhàng thật thoải mái khiến Lưu Huy không kìm hãm được nhắm hờ mắt, sau đó lại ngửi thấy một mùi hương phấn cực nhẹ và một cái thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng nói: "Trên đời này dù là loại phấn thượng hạng nhất cũng phần lớn làm bằng bột gạo, vừa cứng lại dày. Còn son đỏ thì luôn quá đậm, dù tươi sắc thế nào cũng vẫn tục tằn, càng dùng càng dở....làm sao sánh được với loại này". Nói xong nàng đem bông phấn rắc nhẹ lên hai gò má Lưu Huy: "Để làm ra nó phải mất nhiều năm thu lượm phấn hoa lê rụng sau cơn mưa, rồi đem hòa cùng nước tuyết tích tụ mỗi đêm trăng tròn mà chưng cất, tiếp đó lại dùng nước tuyết, cứ như thế ba lần mới thành... Ta tuy không cần dùng thứ này, nhưng vì nhàn hạ không có việc gì nên làm ra để đùa nghịch."

Lưu Huy nhắm hai mắt, chỉ cảm thấy tràn ngập trong mũi đều là thứ hương thanh mát, không biết là phấn hương hay vẫn là mùi của ngón tay xinh đẹp kia, trong nhất thời tâm thần say sưa ngơ ngẩn nên không nghe được khẩu khí của nàng mười phần làm sao có bộ dạng một nha hoàn.

Đợi cho thoa xong hai gò má, nàng dùng ngón tay đẹp như búp thông chấm nhẹ vào son, miết vài đường lên đôi môi mỏng mảnh của Lưu Huy. Chỉ là nhất thời cảm thấy trong lòng run nhẹ, động tác liền chậm lại, cuối cùng dừng ở khá lâu trên phiến môi kia. Cẩn thận đánh giá tác phẩm của mình một lúc rồi buông tay nói: "Tốt lắm".

Lưu Huy chần chừ mở mắt, xoay người nhìn vào gương, không khỏi chấn động, bàn tay sờ sờ trên mặt, nhẹ giọng thì thào: "Thật làm khó em". Hình ảnh trong gương tuy không phải cái gì tuyệt thế mỹ mạo nhưng cũng thật dịu dàng đằm thắm, thật không thể tưởng được vốn là cùng một người trước đây.

Nàng thấy Lưu Huy vui sướng, trong lòng mềm nhũn, rốt cuộc cũng hạ giọng nói: "Như thế nào, bình thường không phải nên như vậy sao?"

Lưu Huy sắc mặt ửng đỏ, ấp úng nói: "Ta, ta không thèm để ý mấy thứ đó".

Nàng cũng không nói gì tiếp. Nhưng Lưu Huy lại thấy thật thích cái nha hoàn cao ngạo này, liền hỏi: "Cám ơn em. Em tên gì vậy?"

Nàng thật lâu sau mới đáp: " Hoa Niên".

-----

Buổi chiều hôm đó là lúc hẹn gặp vị công tử đã được cha xếp đặt. Lưu Huy bản tính vốn lãnh đạm, cố tình hôm nay lại có được sự thay đổi lớn về dung nhan ăn mặc nên cũng cảm thấy có chút chờ mong.

Lưu Huy trộm nhìn qua song cửa đánh giá vị công tử đang tiến vào kia, Hoa Niên xa xa đứng nhìn, mặt lạnh như sương, cũng không nhiều lời.

Bỗng nghe Lưu Huy " A" một tiếng, quay đầu lại, gò má đỏ ửng lộ sắc vui mừng, Hoa Niên không khỏi cảm thấy một trận chán ghét. Nàng lạnh lùng hỏi: "Tiểu thư thật sự vừa ý?"

Lưu Huy ngây thơ nghe xong lời này, cân nhắc hồi lâu mới giật mình hiểu được, có chút xấu hổ đáp: "Hoa Niên, em không biết, chàng thật tương tự với người trong mộng của ta".

Hoa Niên không kìm hãm được tiếp lời châm chọc: "Người trong mộng? Tiểu thư thật có phúc khí !"

Lưu Huy hơi gục đầu, chỉ vì Hoa Niên khí thế hơn người, nàng cũng không muốn cùng một cái tiểu nha hoàn tranh cãi, chỉ nhẹ giọng lẩm bẩm nói: " Ta cũng không nghĩ nhiều đến việc này, chỉ cảm thấy sống một mình suốt đời cũng tốt, không có ai quấy nhiễu, thanh tịnh tự tại. Chỉ là sau khi trưởng thành thường mơ thấy một người, thanh sam lỗi lạc, bễ nghễ thiên hạ, khí chất bất phàm, lại không biết hôm nay nhìn thấy được..."

Hoa Niên nghe xong trong lòng buồn bực, âm thầm trách cứ, ngươi vốn vô nhân duyên, làm sao có được người yêu thích!. Rồi lại tự an ủi chính mình, ngẫm nghĩ: bỏ đi, bỏ đi, nàng không phải cầu nhân duyên sao? Ta tiện giúp nàng an bài lần này nhân duyên, sau đó quay lại thiên đình, tiêu diêu tự tại, mặc kệ nhân giới nhiễu sự.

Lưu Huy nào biết Hoa Niên đang phiền não, chỉ cảm thấy đứng ngồi không yên. Hoa Niên từ xa nhìn lại, cô gái thẹn thùng, nữ tử hoài xuân, dù bộ dạng thế nào đều thật động lòng người. Giờ phút này lại cảm thấy thật khó chịu, hận không được xóa đi phấn son trên mặt nàng, đánh tan búi tóc xinh đẹp, hồi phục nàng nguyên bản tướng mạo bình thường, để không ai muốn cưới nàng, chỉ còn biết dựa dẫm vào mình mà thôi.

Ý niệm vừa nảy ra, lại nhìn thấy công tử kia đang đi tới, không biết vì sao liền hít một hơi, ráng nhẫn nại lui đến một bên.

Lách cách vài tiếng, cánh cửa bị người đẩy ra, phu nhân cùng vị công tử đó đi vào trong viện. Người thanh niên này quả nhiên như lời Lưu Huy nói: hiên ngang như núi xanh, mi mắt tuấn tú, khí thế nội liễm. Tuy nhiên lại không có gì là " Khí chất bất phàm, bễ nghễ thiên hạ" ở đây cả. Phu nhân nhìn thấy Lưu Huy ăn mặc trang điểm khác thường liền vui mừng khôn xiết, dường như khối đá trong lòng ngực đã rơi xuống, phấn khởi vô cùng.

Vị công tử kia lễ số chu toàn, khom người đối với Lưu Huy nói: " Tại hạ họ Tư Đồ, danh Tình Lam, hôm nay được gặp mặt tiểu thư quả là chuyện may mắn".

Lưu Huy chỉ cảm thấy thanh âm của hắn như kim ngọc, tâm mê thần đảo, có chút lúng túng đáp lại: "Công tử khách khí, này cũng là....cũng là may mắn của Lưu Huy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net